Dịch giả: Đông Hải
Hồi 12
Từ gia cát phỉ tình hương lửa
Dư tú tài vì nghĩa lâm nguy

Trên núi là rừng cây rậm rạp. Lúc này đã là cuối thu, chỉ trừ những bụi trúc vẫn xanh biếc, còn khắp núi đều phủ sắc đỏ vàng của lá. Người gác trên núi đã về thông báo cho Chương Tấn xuống núi đón tiếp.
Trần Gia Lạc không thấy Lạc Băng đâu, trong lòng bỗng kinh hãi, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền hỏi:
- “Tứ tẩu đâu? Tứ ca cùng Thập tứ đệ có khoẻ không?”
Chương Tấn đáp:
- “Thập tứ đệ không sao cả. Tứ tẩu nói là đi tìm một vật cho Tứ ca, đã đi hai ngày rồi. Dọc đường các huynh đệ không gặp hay sao?”
Trần Gia Lạc hỏi:
- “Đi tìm vật gì?”
Chương Tấn mỉm cười đáp:
- “Thuộc hạ cũng không biết. Hai ngày nay vết thương của Tứ ca đã đỡ nhiều, phải nằm suốt ngày nên chán ngán phát sinh buồn bã, Tứ tẩu nảy ra ý kiến đi tìm cái gì để chơi. Phen này không biết nhà ai xúi quẩy.”
Triệu Bán Sơn cười nói:
- “Tứ đệ và Tứ muội đã lớn thế này mà còn thích đùa giỡn như trẻ con vậy. Sau này có con cái, chắc hẳn tính nghịch ngợm của tổ tông còn di truyền tiếp tục.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Quần hùng vừa cười vừa lên núi, vào một trang viện lớn, đến thăm Văn Thái Lai trước. Văn Thái Lai đang rầu rĩ nằm trên chiếc giường bằng mây, vừa thấy mọi người là mừng rỡ nhổm dậy đón tiếp ngay. Quần hùng kể lại những chuyện vừa qua, rồi sang phòng đối diện thăm Dư Ngư Đồng.
Mọi người bước rón rén, khẽ đẩy cửa vào, chợt nghe tiếng nức nở. Trần Gia Lạc bước tới vén màn lên, thấy Dư Ngư Đồng nằm quay mặt vào tường, lưng lên xuống phập phồng, khóc lóc trông rất thảm thiết. Chuyện này làm ai cũng bất ngờ. Quần hùng đều là người khẳng khái mau lẹ, ngay cả đám nữ nhân như Lạc Băng, Chu Ỷ cũng ít khi khóc lóc.
Quần hùng nhìn chàng khóc, nửa thấy kinh ngạc, nửa thấy buồn rầu. Trần Gia Lạc khẽ gọi:
- “Thập tứ đệ! Mọi người đến thăm đệ đây. Đệ thấy như thế nào? Vết thương đau lắm phải không?”
Dư Ngư Đồng dừng tiếng khóc, nhưng vẫn không quay lại, đáp:
- “Tổng đà chủ, Chu lão gia tử, sư thúc, các vị ca ca! Đa tạ các vị đến thăm. Xin thứ lỗi cho tiểu đệ không ngồi dậy thi lễ được. Mấy hôm nay vết thương đã khá nhiều rồi, nhưng mặt của đệ bị cháy trông như quái thú, không sao gặp người ta được nữa.”
Chu Ỷ mỉm cười nói:
- “Thập tứ ca! Nam tử hán bị hỏng khuôn mặt có chi là quan trọng? Chẳng lẽ huynh sợ ế vợ hay sao?”
Nghe nàng nói chuyện không kiêng nể gì, có người mỉm cười, cũng có người không sao cười nổi.
Lục Phi Thanh lên tiếng:
- “Dư sư điệt! Ngươi bị cháy hỏng khuôn mặt là để cứu Tứ gia và cứu ta. Hào kiệt thiên hạ mà biết chuyện này thì không ai không nghiêng mình kính nể, không ai không khen ngươi là anh hùng hảo hán, đại nhân đại nghĩa. Mặt ngươi càng xấu xí thì người ta càng kính trọng, không cần lo lắng trong lòng.”
Dư Ngư Đồng đáp:
- “Sư thúc dạy bảo rất đúng, nhưng…”
Chàng lại nhịn không nổi, khóc rống lên.
Thì ra sau khi đến Thiên Mục Sơn, Dư Ngư Đồng sáng nào chiều nào cũng được Lạc Băng chăm sóc vết thương, ngày nào Văn Thái Lai cũng qua nói chuyện giải sầu. Chàng biết mối si tình của mình đối với Lạc Băng là hoàn toàn không phải, nhưng dù sao cũng không quên được. Đêm nào chàng cũng thao thức trên giường, vừa khổ sở vừa hối hận.
Thấy mỗi khi Lạc Băng, Văn Thái Lai, Chương Tấn nhìn mình lộ vẻ kinh hãi và thương xót, Dư Ngư Đồng biết rằng khuôn mặt của mình đã bị thiêu cháy đến bất thành nhân dạng. Mấy lần chàng muốn lấy gương soi thử, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ dũng khí.
Phen này Dư Ngư Đồng quyết liều mạng để cứu Văn Thái Lai, báo đáp cho Lạc Băng, giải quyết mối oan nghiệt trong lòng, nào ngờ lại không được chết. Chàng nghĩ đến lúc mình dưỡng thương ở nhà họ Lý tại Hàng Châu, Lý Nguyên Chỉ đã tặng cho mối tình sâu nặng mà mình không có cách gì báo đáp, thế là vừa phụ lòng người vừa phụ ơn cứu mạng, khó chịu muôn phần. Ngày đêm suy nghĩ, vị Kim Địch Tú Tài phong lưu tiêu sái xưa kia bây giờ chỉ còn da bọc xương, tiều tụy không sao tả nổi.
Mọi người từ biệt Dư Ngư Đồng, quay về đại sảnh ngồi góp chuyện. Văn Thái Lai rầu rĩ lên tiếng:
- “Vì cứu ta mà mặt mày Thập tứ đệ bị hủy hoại đến thế. Y vốn là một thiếu niên tuấn tú, mà bây giờ… ôi!”
Vô Trần đạo trưởng nói:
- “Nam tử hán đại trượng phu hành hiệp giang hồ chỉ cần nghĩa khí là một, bản lãnh là hai. Còn dung mạo đẹp hay xấu thì chỉ có bọn không ra gì mới xem trọng. Tay trái ta bị cụt, lưng Chương thập đệ bị tật, dáng vẻ Thường gia huynh đệ hết sức cổ quái nhưng trên giang hồ có ai chê cười đâu? Thập tứ đệ đúng là có chỗ không thông suốt.”
Triệu Bán Sơn nói:
- “Y vẫn còn tính trẻ, lại đang cơn bệnh, sau này mọi người khuyên giải một chút là xong. Hôm nay chúng ta phải uống say một bữa để chúc mừng Tứ đệ.”
Mọi người reo hò vui vẻ, bảo thủ hạ đi chuẩn bị tiệc rượu. Chu Ỷ nói:
- “Tiếc là Băng tỷ không có ở đây, không biết hôm nay về kịp hay không? Tỷ tỷ vẫn cưỡi con ngựa trắng đấy chứ?”
Chương Tấn lắc đầu đáp:
- “Không, Tứ tẩu nói là con ngựa trắng đẹp quá dễ gây chú ý. Vết thương của T;'>
- “Từ nay về sau chúng ta phải phù tá hoàng thượng, cùng mưu đồ đại sự.
Nếu ai thay lòng đổi dạ tiết lộ việc này, xin trời tru đất diệt.”
Trần Gia Lạc trích máu lập thệ.
Càn Long cùng mọi người đều uống một hớp rượu thề, chỉ có Trần Chính Đức và Quan Minh Mai vẫn đứng bên cười nhạt.
Lục Phi Thanh gọi:
- “Đại ca, đại tẩu! Hai vị cũng đến uống rượu thề đi!”
Trần Chính Đức đáp:
- “Bọn quan phủ nói sao thì nói ta cũng không tin, huống chi đây lại là đầu não của bọn quan phủ.
Trần tổng đà chủ! Ngươi quá tin hoàng đế, chỉ sợ đây là cách nghĩ của bọn thư sinh.”
Quan Minh Mai lên tiếng:
- “Khôi phục giang sơn người Hán là việc của con cháu Viêm Hoàng, dù chết cũng không thể chối từ.
Giả tỉ hoàng đế thật sự có lòng, chỗ nào càn vợ chồng chúng ta trợ giúp, Trần tổng đà chủ chỉ cần nhắn tin là được.
Hai bộ xương già này dù phải nhúng vào dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng tiếc gì.
Còn ly rượu này, chúng ta không thể uống.”
Trần Chính Đức đưa tay nhẹ nhàng móc trong tường ra một viên gạch, giận dữ nói:
- “Nếu có ai lòng lang dạ sói, phụ nghĩa bội thề, bán đứng bằng hữu, làm hỏng đại sự, thì hãy nhớ tấm gương này.”
Lão khẽ vận kình vào ngón tay, gạch đá nát vụn ra thành bụi, rơi vãi xuống đất.
Càn Long nhìn vết ngón tay trên tường mà kinh hãi trong lòng.
Trần Gia Lạc nói:
- “Tuy hai vị lão tiền bối không cùng thề thốt, nhưng đã đồng lòng với mọi người rồi.
Ở đây ai cũng là người tín nghĩa, tại hạ không cần phải nói nhiều.
Chỉ mong hoàng thượng đừng tam tâm lưỡng ý, quên mất lời thề hôm nay.”
Càn Long đáp:
- “Mọi người cứ yên tâm.”
Trần Gia Lạc nói:
- “Thế thì hay lắm.
Bây giờ chúng ta tiễn hoàng thượng ra ngoài.”
Vệ Xuân Hoa liền chạy ra ngoài tháp, lớn tiếng gọi:
- “Các ngươi mau mau tới đây nghênh giá.”
Lý Khả Tú và Bạch Chấn nghe mà bán tín bán nghi, sợ Hồng Hoa Hội lại dùng quỷ kế nên thống lãnh binh lính từ từ mà tới.
Khi thấy Càn Long từ trong tháp bước ra, chúng mới phục sát xuống đất để đón tiếp.
Bạch Chấn dắt ngựa lại, Càn Long lên ngựa rồi nói:
- “Ta ở đây uống rượu làm thơ với họ, muốn được mấy ngày thanh tịnh.
Không ngờ các ngươi sợ hãi thế này, làm hỏng mất nhã hứng của ta.”
Bạch Chấn vội vã dập đầu:
- “Tội thần đáng chết, tội thần đáng chết!”
Sau đó cả đoàn quân tiền hô hậu ủng, cờ bay phất phới, uy phong lẫm liệt, ca khúc khải hoàn trở về Hàng Châu.
Tiếc rằng trong tiếng trống chiêng có lạc mấy tiếng chó sủa gâu gâu, nếu không thì thật là toàn mỹ.

*

Quần hùng Hồng Hoa Hội trở về Lục Hòa Tháp.
Trần Chính Đức nói:
- “Phen này vợ chồng chúng ta được gặp gỡ quần hùng ở Giang Nam, được kiến diện Chu lão anh hùng xưa nay ngưỡng mộ, được trùng phùng với Lục lão đệ không gặp nhiều năm, đều là chuyện đáng mừng.
Ta được giao đấu hai phen với Vô Trần đạo trưởng đúng là đại khoái trong đời.
Bây giờ ta và bà lão còn mấy chuyện vặt phải làm, xin cáo biệt.”
Trần Gia Lạc vội nói:
- “Hai vị tiền bối hiếm khi đến Giang Nam, phải ở lại mấy ngày để dạy dỗ bọn hậu bối nhiều hơn.”
Trần Chính Đức trợn mắt lên nói:
- “Bản lãnh sư phụ ngươi còn hơn ta nhiều, ngươi cần gì ta dạy dỗ? Vô Trần đạo trưởng! Sau này chúng ta phải tỉ đấu một phen nữa, xem tửu lượng ai lợi hại hơn.”
Vô Trần mỉm cười đáp:
- “Chuyện này bần đạo nhất định phải chịu hạ phong.”
Quan Minh Mai kéo Trần Gia Lạc qua một bên, hỏi nhỏ:
- “Ngươi đã có thê tử chưa?”
Trần Gia Lạc đỏ mặt lên đáp:
- “Chưa.”
Quan Minh Mai lại hỏi:
- “Đã đính hôn chưa?”
Trần Gia Lạc đáp:
- “Cũng chưa.”
Quan Minh Mai mỉm cười, gật đầu đầy vẻ ôn hòa.
Đột nhiên mụ giận dữ nói:
- “Nếu ngươi vô tình vô nghĩa, phụ lòng người tặng kiếm, bà lão này quyết không tha cho ngươi.”
Trần Gia Lạc giật mình kinh hãi, nhất thời không biết nói gì.
Trần Chính Đức la gọi:
- “Này! Bà già rụng hết răng mà còn thích nói to nói nhỏ với thanh niêm mới lớn ư? Đi thôi.”
Lông mày Quan Minh Mai nhăn tít lại.
Mụ quay người đi ngay, đột nhiên chúm môi huýt sáo.
Bốn con chó săn trong rừng chạy ra, có một con bước thấp bước cao vì bị đánh gãy chân.
Hai vợ chồng thi lễ với quần hùng, rồi dẫn bốn con chó săn rời khỏi đó.
Lục Phi Thanh gọi với theo:
- “Đại ca, đại tẩu! Hai vị đi đâu thế?”
Hai người không trả lời, chốc lát bóng người đã mất hút trong rừng, rồi tiếng chó sủa cũng xa dần.
Thường Thị Song Hiệp vẫn còn bất bình.
Thường Hách Chí nói:
- “Đúng là loại người ỷ mình lớn tuổi.”
Thường Bá Chí bồi thêm:
- “Những bậc thế ngoại cao nhân, đại để đều như vậy cả.
Chúng ta vào tháp nói chuyện tiếp đi.”
Mọi người quay vào trong Lục Hòa Tháp.
Trần Gia Lạc lên tiếng:
- “Ta đã hứa với hoàng thượng là tới chỗ sư phụ lấy hai vật quan trọng.
Bây giờ chúng ta lên Thiên Mục Sơn để thăm hỏi Tứ ca và Thập tứ đệ trước, sau đó sẽ điều động nhân mã có được hay không?”
Mọi người đều hô vang đồng ý.
Ra khỏi tháp, hai cha con Mã Thiện Quân, Mã Đại Đình quay về Hàng Châu.
Quần hùng cưỡi ngựa đi về hướng tây, hôm sau đã đến Thuận An, thêm một ngày nữa là đến Vu Tiện, rồi kéo nhau lên núi thăm Văn Thái Lai và Dư Ngư Đồng.