Dịch giả: Đông Hải
Hồi 16
Hai lão nhân thương tình không nỡ
Ba thiếu niên dụng kế thoát thân

 
Quan Minh Mai ôm Hoắc Thanh Đồng nhảy xuống gốc cây, bảo nàng uống thuốc ngay đi. Hoắc Thanh Đồng vừa nuốt viên Tuyết sâm hoàn đã thấy một luồng hơi nóng từ đan điền bốc lên, dễ chịu vô cùng. Quan Minh Mai nói:
- “Con thật là may mắn mới được uống linh đơn diệu dược, lành bệnh ngay thôi.”
Trần Chính Đức lạnh nhạt nói:
- “Nó không uống viên thuốc này thì cũng chẳng chết.”
Quan Minh Mai hỏi:
- “Chẳng lẽ ông muốn Thanh nhi khổ sở hay sao?”
Trần Chính Đức nói:
- “Thuốc của y, thì ta thà chết cũng không chịu uống, còn bà dù không có bệnh cũng muốn uống như thường.”
Quan Minh Mai nổi giận, định tìm một câu trả đũa. Nhưng bà nhìn thấy Hoắc Thanh Đồng rớm lệ, ốm yếu đầy vẻ đáng thương, bèn nhẫn nhịn không cãi nữa, cõng Hoắc Thanh Đồng lên lưng chạy về phía bắc. Trần Chính Đức chạy theo phía sau, dọc đường cứ lải nhải cằn nhằn không dứt.
Về tới chỗ ở của Song Ưng tại Ngọc Vương Côn, Hoắc Thanh Đồng uống nốt viên thuốc còn lại rồi ngủ say một giấc, tinh thần đã sảng khoái hơn rất nhiều. Quan Minh Mai ngồi bên giường nàng, hỏi:
- “Tại sao con đang bệnh mà phải ra ngoài một mình?”
Hoắc Thanh Đồng kể lại chuyện diệt sạch quân Thanh, chuyện gặp tam ma dọc đường, nhưng không nói đến lý do khiến mình rời khỏi doanh trại. Nhưng Quan Minh Mai tính tình nóng nảy, chất vấn tới cùng.
Hoắc Thanh Đồng vô cùng kính yêu sư phụ nên không giấu nữa, vừa khóc vừa kể:
- “Huynh ấy… Huynh ấy tốt với muội muội của con. Vì thế lúc con điều động binh lính… gia gia và mọi người đều nảy dạ nghi ngờ.”
Quan Minh Mai nhảy dựng lên, kêu lớn:
- “Chính là gã Trần tổng đà chủ gì gì đó mà con đã tặng cây đoản kiếm phải không?”
Hoắc Thanh Đồng gật đầu. Quan Minh Mai giận dữ nói tiếp:
- “Trai thì có mới nới cũ, gái thì không có tình tỉ muội, hai đứa đều đáng giết.”
Hoắc Thanh Đồng vội vã lắp bắp:
- “Không… không…”
Quan Minh Mai cứ nói:
- “Để ta đi đòi nợ giùm con.”
Bà lập tức chạy ra khỏi phòng.
Trần Chính Đức nghe vợ la lối om sòm, liền chạy đến xem có chuyện gì. Hai người suýt va vào nhau trước cửa. Quan Minh Mai hô:
- “Đi theo ta! Đi giết hai kẻ vô nghĩa bạc tình.”
Trần Chính Đức nói:
- “Được!”
Đôi vợ chồng già lập tức chạy ra ngoài.
Hoắc Thanh Đồng nhảy chồm dậy, muốn đuổi theo nói cho rõ mọi chuyện trước sau, nhưng trên người chỉ mặc áo lót nên không dám chạy ra. Nàng lo lắng đến ngất xỉu ngay tại chỗ, khi tỉnh lại thì sư phụ và sư công đã đi từ lâu rồi.
Tính tình hai vị lão nhân gia nóng nảy khác thường, võ công lại tuyệt cao, một mình Trần Gia Lạc không sao địch nổi. Nếu hai vị giết mất chàng và muội muội thì phải làm sao? Bất chấp cơ thể còn bạc nhược, nàng tức tốc lên ngựa đuổi theo.
Dọc đường Quan Minh Mai nói:
- “Bọn nam nhân bạc nghĩa vô tình trên thiên hạ đều đáng chết cả. Thanh nhi đã đem thanh cổ kiếm là báu vật hiếm có trên đời tặng cho hắn, đủ biết coi trọng hắn như thế nào. Thế mà hắn mặc kệ, quẳng Thanh nhi ra sau, đi vui vẻ với muội muội của Thanh nhi. Thật là đáng chém ngàn đao, xẻo ngàn miếng thịt.”
Song Ưng cực kỳ yêu quý Hoắc Thanh Đồng. Trần Chính Đức cũng nói:
- “Không hiểu sao muội muội của Thanh nhi lại vô sỉ đến thế, tranh đoạt người yêu của chị ruột mình? Thanh nhi tức giận đến sinh bệnh là phải.”
Họ phi ngựa đến sáng sớm ngày thứ ba thì thấy ở phía trước có bụi cát bốc lên, hai con ngựa từ phía nam chạy nhanh tới. Quan Minh Mai bỗng “à”
lên một tiếng, Trần Chính Đức vội hỏi chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra ngay. Trong hai kỵ sĩ đang chạy tới thì một chính là Trần Gia Lạc.
Trần Chính Đức lập tức đưa tay rút kiếm. Quan Minh Mai cản:
- “Khoan đã! Ông xem, ngựa của chúng chạy nhanh quá. Nếu chúng giục ngựa chạy trốn thì không sao đuổi kịp. Chúng ta cứ vờ như không biết, từ từ ra tay cũng không muộn.”
Trần Chính Đức khẽ gật đầu, rồi hai người từ từ tiến lên phía trước. Trần Gia Lạc cũng nhìn thấy họ, liền thúc ngựa tới, nhảy xuống thi lễ rồi nói:
- “Lại hân hạnh diện kiến hai vị tiền bối. Hai vị tiền bối có gặp Hoắc Thanh Đồng cô nương hay không?”
Quan Minh Mai ôm hậm hực trong lòng:
- “Ngươi còn giả vờ tưởng nhớ đến nó hay sao?”
Bà đáp:
- “Ta không thấy. Có việc gì hay sao?”
Đột nhiên trước mắt bà sáng rực lên, một thiếu nữ cực kỳ diễm lệ giục ngựa chạy tới. Trần Gia Lạc bảo:
- “Đây là sư phụ của Thanh Đồng. Muội mau thi lễ đi.”
Hương Hương công chúa lập tức xuống ngựa, thi lễ rồi mìm cười nói:
- “Con vẫn thường nghe tỉ tỉ nhắc tới hai vị. Hai vị có thấy tỉ tỉ của con đâu không?”
Trần Chính Đức thầm nghĩ:
- “Con bé này đẹp hơn Thanh nhi nhiều, chẳng trách thằng lỏi kia thay lòng đổi dạ.”
Quan Minh Mai thì nghĩ:
- “Mới ranh con mà đã xảo trá đến thế!t:10px;'>
- “Ông lão này chắc bị điên rồi. Chạy trốn bầy sói còn không kịp, thế mà nói chuyện đi bắt sói.”
Quan Đông tam ma từng được Trần Chính Đức cứu, biết võ công của ông rất cao cường, nên không nói gì mà chỉ im lặng. Trương Triệu Trọng thì hừ mũi một tiếng, lên giọng đáp:
- “Xin lỗi nhé! Ta còn muốn ăn cơm thêm vài năm nữa, không thể đi cùng.”
Nói xong hắn quay người đi ngay.
Trần Chính Đức giận dữ đưa tay túm lấy hông hắn, quát hỏi:
- “Ngươi không nghe lời Viên đại hiệp, muốn chết hay sao?”
Trương Triệu Trọng vận kình vào hữu chưởng xuất chiêu Cung Vân Thác Nguyệt, bàn tay ngửa ra, khuỷu tay ở dưới xoay một vòng nhỏ, đánh lên cánh tay Trần Chính Đức. Dưới ánh dương quang, họ Trương chợt thấy năm ngón tay của đối phương trông như bộ vuốt chim ưng chụp xuống tay mình, kinh hãi thu chiêu biến trảo thành quyền, đánh vào cổ tay của lão.
Trần Chính Đức xuất trảo không trúng đích, cũng biến chiêu đấm xuống. Hai quyền chạm nhau, hai người cùng bị chấn động, công lực không phân cao thấp. Mỗi bên lui lại ba bước, trong lòng đều kinh ngạc, không ngờ giữa sa mạc này lại gặp đối thủ cao cường như thế.
Trương Triệu Trọng hét:
- “Bằng hữu! Để tên tuổi lại đây!”
Trần Chính Đức mắng luôn:
- “Bản lãnh như ngươi mà xứng đáng làm bằng hữu của ta sao? Cuối cùng thì ngươi có chịu nghe lời Viên đại hiệp hay không?”
Giao thủ một chiêu, Trương Triệu Trọng đã biết võ công ông lão này ngang ngửa với mình. Thế mà lão hễ mở miệng là gọi ông lão áo tro kia bằng Viên đại hiệp, xem ra lão họ Viên còn có võ công cao hơn. Cao thủ nào họ Viên? Nhất thời hắn không nhớ ra được, bèn nghĩ bụng:
- “Trong võ lâm có rất nhiều kẻ hư danh, ta không nên mắc lừa. Nhưng bây giờ mà quật cường thì sáu người bọn chúng cùng lúc ra tay, bản thân mình lại đơn thương độc mã, khó mà chống đỡ.”
Hắn bèn nói một câu vô thưởng vô phạt:
- “Tại hạ đang muốn thỉnh giáo cao tánh đại danh của Viên đại hiệp. Nếu là cao nhân tiền bối, sẽ lập tức tuân mệnh ngay.”
Viên Sĩ Tiêu nói:
- “Hà hà! Thì ra ngươi muốn thử thách ông lão này hay sao? Suốt đời lão phu chỉ thử thách người khác, chưa từng bị hỏi han như vậy. Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi ra chiêu Cung Vân Thác Nguyệt, sau đó biến thành Tuyết Ủng Lam Quan. Nếu ta công vào bên trái bằng chiêu Hạ Sơn Trảm Hổ, tay trái điểm vào huyệt đạo, chân trái đá vào dưới đầu gối ngươi ba tấc, thì ngươi làm sao đối phó?”
Trương Triệu Trọng giật mình đáp:
- “Hạ bàn sử dụng Bàng Cung Xạ Điêu, hai tay dùng cầm nã thủ bắt ngược lại cổ tay đại hiệp.”
Viên Sĩ Tiêu nói:
- “Trong thủ có công, đúng là đệ tử của cao thủ Võ Đang rồi.”
Trương Triệu Trọng lại giật mình cái nữa, nghĩ thầm:
- “Ta chỉ đánh một chiêu với lão trọc kia, nói một câu với lão này, thế mà lão đã biết mình ở phái nào rồi.”
Viên Sĩ Tiêu lại nói:
- “Năm xưa ta có qua Hồ Bắc, từng ấn chứng võ công với Mã Chân đạo trưởng.”
Lồng ngực Trương Triệu Trọng bỗng rung động một cái, sắc mặt thay đổi xám như tro tàn. Viên Sĩ Tiêu lại nói:
- “Tay phải ta dùng Miên chưởng để hóa giải cầm nã thủ của ngươi, khuỷu tay bên trái đánh thẳng vào giữa ngực…”
Trương Triệu Trọng cướp lời:
- “Đó là Thốn Chùy của Đại Hồng Quyền.”
Viên Sĩ Tiêu gật đầu:
- “Không sai! Nhưng Thốn Chùy chỉ là hư chiêu. Đợi ngươi hóp ngực vào lùi ra sau, tả chưởng của ta liền phát ra đánh vào mặt ngươi. Năm xưa Mã Chân đạo trưởng không tránh được chiêu này, về sau ta mới nói cho ông ấy nghe cách hóa giải. Để xem ngươi nghĩ ra hay không.”
Trương Triệu Trọng tập trung suy nghĩ, hồi lâu mới nói:
- “Nếu đại hiệp biến chiêu nhanh, dĩ nhiên tại hạ không kịp tránh né. Tại hạ phải sử dụng Uyên Ương Thối để tấn công sườn trái, buộc đại hiệp phải thu chiêu lui về.”
Viên Sĩ Tiêu cười ha hả rồi nói:
- “Chiêu này không tệ. Phái Võ Đang hiện nay, có thể coi ngươi là số một.”
Trương Triệu Trọng nói:
- “Lúc đó tại hạ lập tức điểm vào huyệt Huyền Cơ ở trước ngực đại hiệp.”
Viên Sĩ Tiêu la lên:
- “Hay, hay lắm! Thế công uyển chuyển như phi hồ, đáng gọi là cao thủ. Ta đạp vào cung Quy Muội ở tây bắc, tấn công vào hạ bàn của ngươi.”
Trương Triệu Trọng đáp:
- “Tại hạ lùi về Tốn, tiến tới Vô Vọng, điểm vào Thiên Tuyệt.”
Cố Kim Tiêu và Kha Hợp Đài nghe hai người nói chuyện đầy những chữ lạ tai, mù tịt chẳng hiểu gì cả. Kha Hợp Đài kéo áo Tất Nhất Lôi, khẽ hỏi:
- “Họ nói loại ám ngữ gì vậy?”
Tất Nhất Lôi đáp:
- “Không phải ám ngữ đâu. Đó là phương vị sáu mươi bốn quẻ của Phục Hy lẫn lộn với tên các huyệt đạo.”
Hai người Cố, Kha bây giờ mới hiểu, thì ra hai bên đang tỉ võ bằng miệng. Xưa nay chỉ nghe có người luận binh trên giấy, còn đánh nhau bằng miệng thì chưa thấy bao giờ.
Lại nghe Viên Sĩ Tiêu nói:
- “Bên phải tiến về Minh Di, bắt lấy Kỳ Môn.”
Trương Triệu Trọng đáp:
- “Lui về Trung Phù, dùng Phụng Nhân Thủ hóa giải.”
Viên Sĩ Tiêu nói:
- “Tiến tới Ký Tế, điểm Hoàn Khiêu, tả chưởng ấn vào Khúc Hoành.”
Thần sắc Trương Triệu Trọng lo lắng rõ ràng, dừng lại một chút mới nói:
- “Lùi về Chấn, lùi tiếp về Phục, sau đó lại lùi về Vị Tế.”
Đã xem 552933 lần.

Hiệu đính: MS
Nguồn: Mai Hoa Trang
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 25 tháng 7 năm 2004