Chuyện đôi ta
Hồi 1

Năm mười bảy tuổi, Nguyễn mới có chuyện tình. Đối với những cô bạn cùng tuổi, muộn quá phải không?
Tụi bạn gái cùng trang lứa với Nguyễn, đứa nào cũng dấu thư tình trong tập vỡ từ năm mười lăm, mười sáu.
Tại sao Nguyễn muộn như thế nhỉ? Có nhỏ xấu miệng, xì xào to nhỏ rằng: Con đó gà cồ. Con đó nhan sắc không hấp đẫn. Ừ, chỉ có nhan sắc kém, thiếu duyên dáng, mới ít kẻ tán tỉnh. Nguyễn nghe hết. Thì bọn nó, nói là cốt để cho Nguyễn nghe đó thôi. Nguyễn mỉm cười. Nguyễn biết Nguyễn chứ. Đẹp rực rỡ, duyên dáng? Có lẽ Nguyễn không dám chủ quan. Nhưng tươi sáng, thông minh, nhanh nhẹn đó là đặc điểm của Nguyễn. Chuyện tình tới muộn. Nguyễn phải rõ hơn hết mọi người. Tới chậm, vì người ta chưa muốn cho nó tới sớm.
Khi nói ra, mọi người có thể nghĩ là con Nguyễn này dóc. Nguyễn đã lố bịch hóa câu chuyện. Vì vậy, những gì về trước năm mười bảy tuổi xóa, quên nó đi. Chỉ có một chuyện đáng nhớ là trước mười bảy tuổi. Nguyễn là Lê Nguyễn, và từ năm mười bảy tuổi trở đi, Nguyễn vẫn là Lê Nguyễn. Mang hoài cái tên con trai, trong tâm hồn một người con gái. Lâu quá rồi, nếu trách ông già bà già đặt tên kỳ cục thì phải trách từ lúc nhỏ. Bây giờ, đã muộn.
- Người yêu lúc trước của Lưu Nguyễn chăng?
- Nó đâu phải là con gái. Chắc là sự kết hợp của hai anh chàng gàn dở Lưu Nguyễn đó.
Bọn con gái, hay gán ghép này nọ để trêu Nguyễn. Còn bọn con trai, khi mới tán tỉnh làm quen, nghe tên Lê Nguyễn, tưởng là Nguyễn nói đùa hay chanh chua. Con gái chanh chua, hay kê tủ đứng, hộc bàn thì ai mà chẳng sợ. Các anh rút lui từ từ. Còn bọn con trai đã quen rồi, thì đem tên Nguyễn ra mà diễu.
- Ơ, Vậy, Nguyễn đâu phải là con gái há.
Nguyễn ghét. Chỉ có một người, năm Nguyễn mười bảy tuổi, đã reo lên, sửng sốt:
- Ô, Lê Nguyễn. Tên đẹp quá.
Nguyễn khoái. Nhưng còn làm bộ:
- Đẹp gì đâu. Tên Hoa, tên Huệ, này nọ mới đẹp. Chớ tên Nguyễn, mà Lê nữa, thì đẹp ỡ chỗ nào?
Anh chàng lắc đầu:
- Không phải. Tên của Nguyễn là một sự bền bỉ của hạnh phúc.
Nói văn hoa chăng? Nói văn hoa quá thì Nguyễn không hiểu. Anh chàng giải thích:
- Lê là họ cha. Nguyễn là họ mẹ. Như vậy, tên của Nguyễn là tên của thương yêu, của hạnh phúc.
Cảm ơn. Gia đình Nguyễn thì hạnh phúc lắm. Bố và Mẹ, bây giờ đã già, nhưng Nguyễn bảo đảm là thương yêu nhau kinh khủng. Gia đình ít người nên tình thương đâu có chia xẻ bao nhiêu. Anh của Nguyễn, Lê Thương. Bởi Mẹ muốn thương Bố hoài, rồi tới Nguyễn. Và anh chàng đã nói đúng gần như thầy bói. Nguyễn phải cười. Nụ cười của Nguyễn làm mắt anh chàng chớp hoài, chắc cảm động. Nguyễn thú thật, lần đầu tiên trong đời, Nguyễn biết chú ý tới một chàng con trai. Chú ý ngay từ lúc chàng mới nhào vô tán tỉnh.
Anh chàng, Nguyễn xin dài dòng giới thiệu một chút. Nếu là loại thanh niên thời đại thì chắc không có phút làm quen nữa. Không hiểu bọn con gái của Nguyễn thích loại con trai như thế nào? Nguyễn chỉ nói phần Nguyễn thôi.
Mặc kệ ý thích của Nguyễn, vì có thể mẫu người Nguyễn thích đối với kẻ khác xấu ỉn.
Những loại quê mùa, đi giày đơ cu- lơ ( hai màu) là không có Nguyễn. Lọai mặc quần ống loa thì kinh khủng rồi. Đi giày cao một tấc. Tóc có để dài có thể kẹp bím được. Cho Nguyễn hai chữ bình an, còn nữa, áo hoa sặc sỡ, hay loại mút- sơ- lin mỏng dính triển lãm đủ ba mươi sáu cái xương sườn! Nguyễn khó tính? Nguyễn nhà quê?
Và loại Nguyễn thích chắc là một anh chàng đi đứng lớ ngớ, tóc húi cao, mặc quần ống túm. Nghĩ như vậy thì khinh Nguyễn quá. Chàng của Nguyễn( dám xác nhận mà) là người lịch sự, gì cũng vừa đủ thôi. Vừa đủ nghĩa là không lố lăng, không làm cái gì quá đáng. Nguyễn khoái những màu áo chàng mặc. Nhạt, quý phái, sang trọng, thường đi với những màu quần hòa hợp. Và không phải lúc nào chàng cũng chỉ có những màu đó. Đôi khi, chàng có những màu áo dữ dội, thật đậm, để đi với những màu quần hay màu áo thật mơ. Xám nhạt. Nâu nhạt. Giày chàng đi không màu mè, không kiểu cọ. Còn đầu tóc không dài ngang vai mà cũng không ngắn như mới như ở quân trường về. Chắc có bạn bịt mũi cười. Có bạn phê bình: Vậy chàng của Nguyễn chắc làm quảng cáo cho một hiệu may. Tệ hơn, là một ông phó may chính cống. Nguyễn vui vẻ cười góp liền.
Cũng không cần giải thích. Lối ăn mặc, tư cách phong thái của chàng, tố cáo chàng là con nhà giàu. Nhưng chàng khiêm nhượng, lúc nào cũng đi chiếc Honda nặng ký, 120 mã lực. Nhưng chàng không phải tay đua gì. Đua ở trong cái thành phố bé tí tẹo này để đi nằm nhà thương dài dài à. Chắc tại chàng khoái tốc độ, phải nên đi xe như thế, để đi thật từ tốn trong thành phố, kiềm chế sự thống khoái tốc độ đó bớt đi. Như vậy chuyện gì, Nguyễn cũng bênh chàng hết.
Nguyễn gặp chàng ta rất tình cờ. Trong thư viện Quốc Gia. Thật ra, Nguyễn chẳng khóai thư viện. Nguyễn đâu có cặp kiếng dày cộm và muốn trở thành một nữ giáo sư dạy triết lúc nào cũng ôm sách vở đầy trên tay! Nói thiệt ba mớ hiện sinh buồn nôn, sao nhức đầu quá. Vô phúc, Nguyễn cầm một tập truyện mà có chữ gì đại để là nôn mữa, là Nguyễn muốn nôn mữa liền. Bộ nôn mữa là triệu chứng của mấy bà có bầu, chớ triệu chứng gì độc quyền của mấy ông nhà văn. Mấy ông muốn dành nghề một cách bất chính hả. Nhưng con bạn của Nguyễn lại có bốn mắt và một đầu óc loại bác học thông thái. Hôm qua kẹt quá, không biết đi chơi với ai. Nguyễn mới dại chui vô thư viện. Đụng đầu chàng cái cốp. Và gặp rắc rối ngay.
- Cô kiếm cuốn gì. Tôi giúp cho.
-A
!!!3893_10.htm!!!..Thôi, cám ơn ông. Tôi tìm tầm bậy, tầm bạ mà.
Chàng ngó Nguyễn, nụ cười diễu cợt:
- Bây nhiêu lớn mà đã tìm sách tầm bậy tầm bạ?
Khí giới của con gái là cái nguýt, cái háy, bĩu môi. Lặng yên bỏ đi chỗ khác tỏ vẻ khinh bỉ. Nhưng chết chưa, Nguyễn vẫn cứ đứng, không cất bước đi được mà cũng không bĩu môi. Sao thế nhỉ?
Con bạn bốn mắt. Kẻ triết gia đi tìm mãi không bao giờ thấy ý nghĩa cuộc đời. Bỗng lù lù xuất hiện. Nó hích Nguyễn:
- Bạn hả?
- Không....Ơ..
- Mày mượn gì đọc đi. Thiếu gì sách. Đứng đó cho người ta....
Nó nhíu mày, chém mạnh:
- Cho người ta hỏi vớ vẩn.
Nó kéo tay Nguyễn. Nguyễn biết nó cáu anh chàng. Anh chàng lặng lẽ ngó Nguyễn, còn cô bạn của Nguyễn thì anh làm như không thấy, không biết, không có ở trên đời. Nguyễn theo con bạn ngồi vào một góc, nụ cười của anh chàng dán theo hoài. Và Nguyễn cảm thấy vui tươi, rộn rã chi lạ. Đâu biết tại sao? Cần gì biết. Con bạn, liếc Nguyễn một cái, ném cho Nguyễn một cuốn sácdh:
- Coi đi. Mày chỉ ưa lộn xộn.
Chắc vậy. Nguyễn đang ưa lộn xộn đây. Nguyễn đâu có đọc được gì. Anh chàng đứng ngoài hành lang, ngó xuống sân cỏ. Làm bộ chớ hai con mắt anh chàng đang ở đằng sau ót há. Nguyễn mỉm cười. Chữ nghĩa gì đâu, cứ như những sinh vật nhỏ, bay vù vù trước mắt.
Con bạn, sau khi đã nghiền ngẩm kỹ, đã cóp trong sách vở một mớ triết lý, vội bão Nguyễn đứng dậy, lấy cái lưng che che. Để làm gì thế? Dễ hiểu quá. Để xé cái rẹt, hai ba trang sách rời ra, đút vào cái bóp nhỏ. Nguyễn cũng tài tình giúp bạn. Cả hai, thu xếp bút nghiên, trả sách cho thư viện, ra về.
Anh chàng còn đi theo một đoạn và mở lời nữa chớ:
- Còn sớm mà.
- Nham nhỡ. Sớm cái gì?
Nhỏ bạn trả lời cay nghiệt. Chớ Nguyễn thì không. Nhưng anh chàng, đã nói là coi như không có cô bạn đi bên Nguyễn trong đời này, chỉ cười với Nguyễn:
- Coi, vạt áo.
Chết cha, Nguyễn quay lại. Một phần vạt áo bị vắt lại. Chắc tại lúc ngồi vô ý. Nguyễn sượng trân.
Đó là phút gặp gỡ. Còn phút làm quen mới ly kỳ.