Xuân muộn
Hồi 2 (hồi cuối)

Bình không thể là người xấu, nhưng trong vấn đề con chung con riêng, Bình cũng không thể là một ngưòi tốt được. Định cảm thấy thương bình hơn bao giờ hết, chàng còn xót xa hơn nữa khi nhận thấy trong tình yêu còn lẩn chút tình thương hại. Nàng dáng thương hại lắm, nàng chì là một người đàn bà góa, yếu đuối, cố hết sức mình để chịu đựng. Có thể Bình đang hết dần mức chịu đựng đó rồi. Nhưng Bình, Bình nghĩ khác. Bình ngỡ rằng chàng không thực sự tin nàng, vì nàng không còn đũ nhan sắc để quyến rủ chàng nữa. Bình chìm xuống và muốn rơi lệ. Đôi mắt của Bình làm Định cảm động trong một lúc, Định không muốn dấu diếm người yêu một điều gì nữa. Chàng đắn đo:
- Bình ạ, anh muốn chúng ta còn phút nào vui được bên nhau thì cứ vui, còn yêu được nhau bao nhiêu cứ việc yêu.
- Bình choáng váng như vừa đang tận hưởng những giây phút hạnh phúc nhất, bổng chớp mắt, tất cả đều tan ra mây khói, và sự thật là một phủ phàng ngoài sức chịu đựng của nàng:
- Em đâu có phải một cô gái còn nhỏ, em đâu còn những mơ mộng con nít.
- Em tưởng anh con nít sao? Khổ nỗi anh già không ra già, trẻ không ra trẻ. Em đừng khóc như thế, bình tĩnh anh nói cho nghe.
Bình đưa tay lau lệ. Nàng khóc từ lúc nào. Chiếc khăn mù xoa vừa mới đây thấm những giọt mồ hôi cho Định với tấm lòng nàng nồng nàn hạnh phúc, bây giờ đưa lên lau những giòng lệ thảm sầu. Tôi khong đủ bình tĩnh nữa. Chẳng thà tôi chịu những điều gian dối, còn hơn chứng kiến những sự thực. Anh Định, xin anh đừng nói gì, xin anh cho em hưởng nốt những giờ phút hạnh phúc còn lại. Một ngày hôm nay, một tuần lễ, một tháng, một năm. Ôi em đã tham lam, thứ tham lam rất đàn bà....cho em là đàn bà để sống trong thương yêu và chết trong thương yêu. Anh Định, Nhưng Định không nghe những lời nàng đdang thổn thức. Định thực thà không chút lương lẹo nào:
- Bình, anh tin là em có đủ bình tĩnh để nghe anh nói. Không phải vì lời hứa với người đã khuất. Hồi đó, anh từng nói với Vi là không bao giờ anh lấy vợ nữa. Có thể anh chỉ lăng nhăng....điều đó anh còn vẵn nghĩ như thế từ khi gặp em, quen em và yêu em. Nhưng tình yêu đã thay đổi hết. Bây giờ là lúc anh ao ước xây dựng hạnh phúc với em. Người như em không thể là những hạng người để qua đừơng, để mua vui trong một ngày một tháng. Em hiểu anh nói không?
Bình gật đầu và bắt đầu hy vọng lại. Định nói tiếp:
- Nhưng bây giờ thì lại khác rồi.
- Anh...
Giọng Bình hoảng hốt.
- Em để yên nghe anh nói. Em có đọc báo không? Sắp sửa động viên rồi.
Bình tưởng sắp khóc, thì ngưng lại được
- Anh mà còn trong tuổi quân dịch sao?
- Anh mới 37 tuổi, mặc dù tuổi thực ngoài đời anh nhiều hơn.
Khuôn mặt bà mẹ chồng thoáng hiện rất nhanh trong cái chớp mắt của nàng với nụ cười đắc thắng;
- Mày tưởng có người sẽ cưới mày, cưới một con đàn bà góa trên mười năm. Chuyện đó làm gì xảy ra được? Thôi con ơi, ở vậy làm gái trung trinh cho người ta thương, tập tánh lăng loàn làm chi cho người ta chửi.
Rồi nàng sẽ nghe những lời như thế hoặc tương tự như thế. Rồi Mai, cô em chồng, rồi Phúc, chị chồng, những người này đều đã lập gia đình, có con cái, nhưng họ không thương xót gì hoàn cảnh của nàng. Phải cướp cho được Định dù bằng một giá nào. Đàn bà có bao nhiêu vũ khí, bao nhiêu chiến lược. Bình ơi, mày hãy bình tĩnh giương nanh áp vuốt ra đi. Đi lính, động viên có phải là một cái cớ không?
- Em có nghe anh nói không?
Bình không trả lời, nàng đâu còn đủ sức chịu đựng đôi mắt nhìn của Định nữa. Bình muốn bỏ đi ra khỏi căn gác, lúc này nếu được đi la,h thang một mình, chắc Bình sẽ bớt đau khổ hơn. Bình đứng lên, nhưng thay vì đi xuống thang gác, Bình ngã dụi xuống chiếc giường sắt nhỏ, nằm úp mặt xuống gối.
Bình nằm như thế rất lâu, nàng không hiểu nàng đã nghĩ gì, đang mong muốn gì nữa. Tôi đã kiệt lực, chưa bao giờ tôi tuyệt vọng đến thế. Tôi muốn chết, lúc này chết thật bình yên. Còn Định, tại sao Định có đủ lý do như thế? Đi lính, động viên, đóng chức binh nhì. Cuộc đời của tôi rồi sẽ trôi qua như Trâm? Không, như Trâm là cả một hạnh phúc. Chiến tranh từ đâu tới, chiến tra nh dai dẳng cả mấy chục năm, chịu đựng thiệt thòi như từ mấy kiếp. Lệnh động viên cho những đứa con yêu nước. Tôi nhìn ra rồi, thấy rõ rồi, chiến tranh đã đến tận thành phố.
Bình nhớ lại có lần Định nói với nàng hoàn cảnh này sự sống chết tùy rủi may, anh có thể chết bất cứ lúc nào. Anh không muốn em trở nên goá một lần nữa. Anh ơi, tại sao anh nghĩ thế, lấy đứa niên thiếu rồi lớn lên đến tuổi nó cũng phải đi lính. Đi lính, ở đâu cũng thấy lính, trong phòng trà, trong rạp ciné, ngoài đường, trong bữa cơm. Và Định nữa, chàng sẽ trở thành một ông lính già, hai cái ria được chăm bón kia sẽ cạo nhẵn, mái tóc húi ngắn sẽ làm khuôn mặt chàng trang nghiêm hơn, nồng nàn, chín chắn hơn.
Trong lúc lòng Bình tê lịm, Bình cảm thấy tiếng thở của Định nóng ran bên tai nàng.
Bình không nghĩ gì nữa hết. Tôi sống một hôm nay, ngày mai, ngày mai có còn gì hay không còn gì? Tôi bất lực. Bình đưa cả hai cánh tay lên kéo Định nằm xuống cạnh nàng. Không còn hình ảnh mẹ chồng, chị chồng. Tôi phớt hết mọi lời đay ghiến, tôi coi thường hết dư luận. Tại sao dư luận? Tại sao dư luận lại khắc khe bó buộc tôi phải trung trinh với một xác chết. Bó buộc tôi, lên án tôi mà có chia xẻ với những đêm dài quá đời người của tôi không? Chấp hết, tôi chấp đó. Anh Định, Anh Định ơi, Bình muốn kêu lên để vỡ tung niềm sung sướng, cùng sự nổi loạn đang thành hình. Phải vậy, Bình phải chiếm đoạt cho được Định. Nhan sắc của một người đàn bà phải chín mùi, phải bắt cho được, đuổi cho được tới kỳ cùng chổ người tình trú ẩn. Đừng bao giờ bỏ em, anh Định.
Bình không nhớ gì nữa hết, nàng lịm đi trong chiếc hôn dài. Quên đi, quên hết. Con góa phụ lại sẵn sàng hư hỏng.
Nhưng niềm sung sướng không bất tận. Sau chiếc hôn dài, Định buông Bình ra. Nàng nằm vật xuống giường, cảm giác vẩn còn rung động ở đầu môi. Định lại lặng lẽ ngồi bật dậy. Anh Định, em muốn biết anh đang nghĩ gì trong đầu?
Định cầm lấy tay Bình, giọng thật nhỏ:
- Em Bình.
- Dạ.
- Em dám liều cùng anh không?
- Em không hiểu.
- Chúng mình sống chung với nhau từ bây giờ nhé.
Không đợi Bình kịp phản ứng. Định say sưa:
- Từ bây giờ em ở luôn đây, mình là vợ chồng cho tới khi anh vào quân đội.
- Anh cho em đi theo đến đơn vị anh không?
- Lương lính mình không đủ sống.
- Em không cam đảm trở về nếp sống cũ.
- Đành vậy.
Bình nhỏm người lên:
- Anh nói đành vậy là thế nào.
- Thôi, em ngồi dậy, sửa soạn anh đưa về.
Bình bật khóc:
- Em không hiểu gì cả, tại sao anh vừa nói thế này đã nói thế nọ. Anh Định, em hỏi thật là anh có yêu em không?
Giọng Định đang nồng nàn, sôi nổi, bỗng tẻ ngắt:
- Bình, anh xin lỗi, em nên hiểu hoàn cảnh của chúng ta.
Bình lau nước mắt. Tất cả không còn gì khó hiểu nữa hết, nhưng sự bất hạnh có thể chờ chực nàng từ bây giờ. Bình đứng lên:
- Đúng, em nên về
- Bình, anh xin lổi...
- Chúng ta đâu có lỗi gì, anh.
- Anh đưa em về nhé.
- Dạ
Giọng Bình cố gắng để khỏi bật tiếng khóc. Đĩnh đi thay áo. Chàng đưa nàng xuống đường, gọi một chiếc tắc xi. Khi Bình vừa Định đóng cửa lại thì Định đã lên theo.
Chiếc xe chạy hết con đường, sang một đường khác. Bình ngồi tựa người vào nệm xe. Tay Định vẫn nắm chặt tay Bình. Dù sao cũng còn được gần nhau phút nào cứ nuôi ảo mộng phút đó. Nhưng Bình buồn ngay sau đó, khi nghĩ đến đêm nay, nàng sẽ qua một đêm dài khó ngủ, sẽ nghe những tiếng thở dài của Trâm, và nét im lìm của mẹ, Bình gỡ tay Định:
- Tự nhiên em thấy chóng mặt quá.
Định kéo đầu Bình ngã vào vai chàng, nhưng Bình vội dang ra xa, người tài xế liếc nhìn vào tấm gương rtước mặt rồi yên lặng lái. Chiếc xe tắc xi từ từ trườn vào con đường đầy nắng bụi.
Nhưng bỗng nhiên bình chọt sợ hãi, xe gần tới nhà bao nhiêu sự liều lĩnh của Bình tan biến đi bấy nhiêu. Mẹ nàng sẽ buồn như thế nào khi biết nàng tư tình vụng trộm. Bình hốt hỏng bảo người tài xế cho xe đỗ lại. Tình cờ xe đỗ lại cách nhà Thùy, một bạn gái của Bình một khỏang ngán. Định ngạc nhiên.
- Sao không để anh đưa về tận nhà.
- Em còn chút việc bận, em phải găạp cô bạn gấp, có chuyện cần lắm.
Định bắt bí:
- Chuyện vừa nghĩ ra phải không?
Bình cười ngượng ngập:
- Ngang qua nhà nó em mới sực nhớ em có chuyện cần thật. Thôi anh về nhé.
- Bao giờ em đến anh.
Bình ngập ngừng:
- Em cũng chưa biết nữa.
- Hư
- Em quen hư hỏng rồi.
Nụ cười của Định vụt biến mất, cánh cửa xe đóng mạnh lại. Bình đứng nhìn theo chiếc xe quẹo sang ngã khác mới tới bấm chuông nhà Thùy. Không hiểu Thùy sẽ nghĩ như thế nào về cuộc viếng thăm bất đắc dĩ này. Mặc kệ, Bình bấm mạnh chuông. Cách cửa mở, Thùy hiện ra trong bộ quần áo mặc ở nhà gọn gàng. Thấy Bình, Thùy chưng hửng:
- Ủa. Mày.
Bình đưa tay vỗ vai Thùy:
- Bộ mày lạ lắm sao. Mời khác vào đi chứ?
Thùy chợt vui vẻ:
- Ai nghĩ là mày tới thăm chứ. Chắc chiều nay trời mưa.
Thùy là một bạn gái rất thân của Bình từ hồi còn ở ngoài Bắc. Thùy có chồng, có con, trước đi dạy học nhưng nay đã nghĩ ở nhà lo việc nội trợ. Căn nhà Thùy ờ là một căn phố nhỏ, có lầu. Thùy kéo Bình lên tận phòng ngủ:
- Hôm nay ông xã mày đâu?
- Ổng đi Trung cả tuần nay rồi, ổng đi hoài, ít khi ở nhà lắm.
- Mấy đứa nhỏ?
Đi học hết. lâu quá mày không đến, bây giờ chúng nó lớn hết rồi, tao lại khỏe.
Bình nhìn quanh nhà:
- Dạo này anh chị có vẻ giàu ra, căn nhà này đã mua được chưa
- Mua rồi. Con mẹ chủ nhà đuổi hoài không được phải bán cho tao. Tiên sư nó, nghèo cũng khổ.
- Có tủ lạnh, có Tivi mà nghèo cái nỗi gì. Ông xã mày vẫn làm chỗ cũ.
- Ừ, thì vẫn đại diện cho hãng Vitico. Chắc cũng sắp tái ngũ.
- Hắn mười mấy năm công vụ rồi?
- Có chín năm.
Bình thành thạo:
- Chín năm đi là cái chắc. Mày sợ không?
- Sợ thà gì, không đi lính ở nhà lạc đạn mau chết nữa. Hôm vừa rồi tưởng sự nghiệp tiêu ma luôn. Mày biết không, cháy sát đít nè.
Bình bỡ ngỡ:
- Nhà cửa san sát vậy mà mày bảo cháy. Tao thấy gì đâu?
- Xây lại mấy hồi mày. Nhà Sài Gòn vậy đó.
- Gia Định mà.
- Gia Định giàu thua gì Sài Gòn. Ở đây nghèo nhứt cũng là giàu nhứt xứ khác. Che cái bạt lên là có nhà, sướng thật. Mày xem cái nhà này cũng mấy chục vạn bạc, ở ngoài Bắc mình gió quạt khẽ cũng đổ cha nó rồi.
Bình cười:
- Sao dạo này mày ăn nói bạt mạng vậy. Chắc ở nhà hoài buồn rồi nói bậy hả.
Thùy chớp mắt, giọng tâm sự
- Tại lâu mày không tới nên không biết chuyện gì xảy ra đó thôi. Tao mấy lần đi kiếm nhà mày mà kiếm hoài không được. Mày ở cái xó tỉnh gì mà khó khăn quá.
- Tìm làm gì?
- Thì tâm sự chơi đỡ buồn.
- Mày không biết sao, thằng cha có vợ nhỏ.
- Úi trời đất.
Bình kêu khẽ. Hiền lành như Toan mà cũng có vợ lẽ sao. Bình nhớ tới lời nói của Định khi phê bình về đàn ông:
- Đàn ông giống nhau hết, em đừng thần thánh làm chi. tên nào hiền vợ lầm tưởng lành là dấu vợ giỏi đó thôi. Bình hỏi.
- Cô ta ở đâu?
- Ở sài gòn này.
- Vậy há. Mày có ghen không?
- Sao lại không. Nhưng mỗi người ghen một cách. Ấy t(ao đem chuyện buồn tới cho mày. Dẹp đi. Bây giờ hỏi chuyện mày, mày có gì lạ không?
Bình cũng muốn có một người để bầu bạn, để trút tâm sự. Mình chọn Thùy được không? Có nên không? Thùy đang đau khổ, mình không nên bày cái hơn của mình cho Thùy biết. Tuy vậy, Bình cũng nói:
- Tao lấy chồng được không mày?
- Được, moiển là mày đừng giết cái bà già chồng mắc dịch của mày mà bị tù oan.
- Bà ấy cũng hiền.
- Ở đó mà hiền. Tao có con bạn quen với bà Phúc nhà mày, bà chị dâu mày đó. Ôi thôi, nghe bà đó kể tội mày đủ thứ, tao tưởng mày hư thân mất nết rồi.
- Thì hư thân mất nết lâu rồi.
-Tội gì không hư.
Thùy kéo lăn Bình nằm xuống giường, lâu lắm Bình mới tìm thấy không khí thương yêu thân ái giữa bè bạn. Bình hỏi thăm Thùy về chuyện chồng con, Thùy thật tình kể hết cho bạn nghe. Bình nhiều lần muốn tâm sự chuyện mình với bạn nhưng cứ ngại ngùng. Em không muốn cho ai biết chuyện chúng mình hết. Nhưng rồi mọi người sẽ biết. Đâu có dấu hoài được. Bình gạ ý bạn:
- mầy coi tao có nên lấy chồng nữa không?
- Sao không? Miễn là người đàng hoàng. Tao ngán gặp đứa không ra gì lắm. Nhưng mầy cũng nên coi chừng đừng kén cá chọn canh lắm. mày có dè được người như Toa mà cũng ngọai tình không?
- Thấy hoàn cảnh mầy tao cũng hơi ngán, mình lớn tuổi rồi.
- Cái đó tao không có ý kiến.
Thùy chợt hỏi tiếp:
- Thằng cha đó làm gì?
- Sắp tái ngũ.
- Vậy là lớn tuổi hơn mầy hả. Được lắm rồi. mai mốt giới thiệu đi, tao đãi cơm.
Bình thấy vui lây với tính hồn nhiên của Thùy:
- tao thấy mầy càng già càng ngây thơ, lúc nào cũng vui.
- sao mầy không nói là tao càng già càng trẻ. Buồn làm khỉ gì cho nó mệt. Ban đầu tao cũng ghen nhưng riết rồi cũng làm lơ, kệ đâu có mất mát gì, cho cu cậu chơi chán cu cậu bò về. Tao chỉ sợ con nhỏ nó cuỗm tiền bạc thiệt hại cho con tao thôi.
Bình băng khoăn:
- Mày nghĩ tao có thể thương một đứa con không phải do mình đẻ ra được không?
- Sao không được. Thằng cha có con hả? Như thế càng chắc ăn. Vô tình, Bình đã thố lộ gần hết tâm trạng mình cho Thùy nghe. hai đứa nằm gác nhân nhau kể chuyện mình, chuyện đời, gợi lại những kỷ niệm ở miền Bắc. Cho tới khi lũ nhỏ con Thùy đi học về. Thùy xách cả lũ con cùng Bình ra tiệm ăn cơm. Thằng con lớn của Thùy mách rằng nó gặp cô vợ nhỏ của Toan đi chơi dung dăng với một thanh niên trong sở thú. Nghe xong, Thùy không giận mà cười:
- Mầy thấy không, của Tây lại giả cho tàu, mấy đời con điếm....
- Thôi mầy. Mầy phải giữ cho tụi nhỏ đừng có nghe chuyện đó chứ.
Thùy nói:
- Hôm nay vui quá tao phá lệ, tưởng mầy đi lấy chồng xứ nào rồi chớ.
Bình nghĩ lại hơn một năm nàng không tới thăm Thùy. Chỉ một năm thôi, Thùy và Bình đã biết bao thay đổi. Cho tới lúc đèn đường bật sáng. Bình mới từ giả Thùy ra về. Thùy dặn dò mãi là
rỗi nhớ tới chơi. Mấy đứa con của Thùy lao nhao dặn theo. Nhìn những khuôn mặt trẻ thơ. Bình nghĩ rằng nàng cũng sẽ thương yêu được con của Định. Định cũng có một đứa con ngộ nghĩnh như thế, nhưng ngộ nghĩnh như thế nào thì Bình không biết vì Bình chưa được gặp bao giờ. Trong một ngày gần đây. Bình nhất định bắt Định Phải cho nàng gặp mặt đứa bé.
Mỗi tuần lễ Định dành hai ngày cho con chàng. Bình không ganh bì vào đâu được nữa.
Bình dừng xe ở đầu đường, mua một trăm giò về cho Trâm. Tội nghiệp Trâm, lúc này là lúc mệt mỏi nhất trong thời kỳ thai nghén. Bình chợt nhớ tới khuôn mặt của Vũ và nụ cười nó. Nụ cười của Vũ y hệt như ngày còn bé, khó làm ai giận lâu cậu bé
đưọc. Bất giác Bình cũng có niềm ước ao được như Trâm mang giòng máu người yêu trong người. Hình ảnh một đứa nhỏ kháu khỉnh cứ quyấn quít trong ý nghĩ của Bình. Nhưng tiếng kinh đều đều của mẹ vọng từ xa làm Bình hổ thẹn, nàng nhớ tới
những lần hư hỏng của mình và rùng mình. Mẹ làm sao hiểu được cho con. Liệu anh có hiểu được em và tha thứ? Bình nói thầm mà nàng không hiểu được là đang nói với người sống hay người chết.
Nàng bước vào sân,và hình ảnh đầu tiên mà nàng thấy là Trâm đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ kê trước hiên. Bên cạnh lồng chim hoàng anh. Thấy Bình, Trâm đứng dậy mìm cười:
- Chị đã về, chị ăn cơm chứ?
- Rồi. Em ngồi đó đi. Để chị thay áo.
Bình nghe Trâm dạ nhỏ. Nàng đi vào cánh cửa và nhìn bà mẹ chồng đang ngồi trước bàn Phật. Bất giác nàng đa tay ôm ngực kêu lên một tiếng nhỏ:
- Phật ơi! Nàng cũng không hiểu tiếng kêu vui hay là tiếng kêu sam hối nữa.
Và Bình lẩn vào trong căn buồng tối với giọt lệ long lanh nơi khóe mắt, khóc cho một mùa Xuân muộn.