Chuyện đôi ta
Hồi 5

Tụi bạn bỗng nhiên nhốn nháo, xầm xì về Nguyễn suốt ngày. Nó làm sao ấy. Nó thay đổi quá chừng. Sa sút nặng. Chắc con nhỏ thất tình. Mà thất tình ai? Đứa thân nhất của Nguyễn cũng chưa hề biết sự giao du giữa Nguyễn và anh chàng. Chúng chỉ đoán mò, dựng những chuyện như chuyện thần thoại. Chắc mê ông giáo rồi. Chuyện này không có Nguyễn. Không bao giờ có Nguyễn hết, vì giáo sư là giáo sư. Học ông một vài năm, đã ớn, đem yêu ông giáo sư đã dạy dổ mình một đời. Liều tận mạng. Kệ, cho chúng hiểu lầm. Nguyễn đang cần im lặng, đang cần được lãng quên.
Rồi thời gian sẽ giúp Nguyễn. Thời gian thân ái.
Có thể, Nguyễn sẽ quên được anh chàng có cái tên bổ túc cho Nguyễn, Nguyễn Ngọc Diệp. Nhưng nhiều khi, Nguyễn không tin bói toán, mà cũng phải nương tựa vào sự bói toán để đổ thừa cho những trường hợp đặc biệt xảy ra trong đời. Anh chàng không tha Nguyễn. Tránh mặt anh chàng được một tuần lễ. Nguyễn bị anh chàng tóm ở một đầu đường khác. Hai xe song song, và anh chàng thở dài, giọng bâng quơ:
- Trời hôm nay đẹp lạ.
Nguyễn đã tính rú ga, phóng xe đi trước rồi. Nhưng Nguyễn biết tánh anh chàng, chắc chắn sẽ đuổi theo. Rượt đuổi nhau trên đường để làm trò cho thiên hạ sao. Nguyễn uất ức chịu thua anh chàng. Nguyễn đưa mắt nhìn đi chổ khác, làm như không nghe.
- Trời đẹp, chắc phải ra bờ sông chớ, Nguyễn?
Ơ....Nguyễn đang giận lòng mình ghê gớm. Lòng Nguyễn đang mềm dần, mềm dần. Anh chàng sành tâm lý, đợi lúc Nguyễn trố mắt ngó anh, anh chàng chớp mắt mỉm cười. Trong mắt đẩy ra một làn thương nhớ, mê hoặc. Thế là Nguyễn thua nữa.
- Đừng trẻ con thế Nguyễn. Anh rất nhớ em.
Bàn tay Nguyễn run run. Bàn tay cũa Nguyễn cũng rất nhớ. Rồi trái tim đập loạn xạ. Rất nhớ. Đó, bàn tay, trái tim đều phản đối trí óc của Nguyễn. Lại thua. Thua nên mới ứa nước mắt:
- Nguyễn ơi. Anh tiếc giọt nước mắt của em quá. Đừng để rơi ngoài đường như vậy. Anh rất yêu em.
Nguyễn bủn rủn. Cầm ghi đông xe không nổi nữa. Nhưng ở một nơi nào khác kia. Bây giờ, đang đi ở đường, Nguyễn không thể té. Và vì câu nói của anh chàng, nước mắt Nguyễn rơi ghê lắm.
Nước mắt không bao giờ đem tới sự hên cả. Đúng lúc đó, không biết tình cờ hay đã theo dõi từ trước. Anh Thương xuất hiện. Anh thấy những giọt nước mắt của Nguyễn. Chỉ thoáng ngạc nhiên thôi. Anh chận đầu xe của hai người lại. Anh đã vì em gái mà tưởng tượng đủ chuyện. Thằng lưu manh ức hiếp gì em tao? Thằng sở khanh tính lợi dụng gì? Thằng khốn nạn chọc ghẹo em người ta đến phải khóc giữa đường. Và anh thương, không cần hỏi đầu đuôi gì hết, sấn sổ:
- Khốn nạn. Mầy giở thói gì vậy, heo chó hả?
Diệp hơi sửng sốt. Có lẽ anh chàng định nói gì mà đưa tay lên. Để phân trần? Nhưng anh Thương nghiến răng giận dữ:
- Này chọc gái...
Bốp. Một cái tát hằn lên má Diệp. Nguyễn đưa tay lên che miệng. Nhưng không bịt kín tiếng kêu thảnh thốt: "Anh Thương, đừng..." Hình như anh chàng đang âm mưu một chuyện gì. Diệp mím môi, nắm tay lại. Nguyễn chụp tay anh:
- Đừng anh Diệp.
Anh Thương hơi sững sốt. Anh ngó Nguyễn.
- Mày có về không? Mày chết nghe chưa.
Anh Thương lại đưa đưa tay lên nữa. Nhưng giọng Diệp lạnh như băng:
- Vì anh là anh của Nguyễn, tôi cho anh nợ cái tát. Nhưng anh đụng vào Nguyễn, tôi làm thịt anh tại đây.
- Về.
Anh Thương thả tay, nói như hét. Nhưng Nguyễn đã chán ghét anh Thương quá. Diệp đã vì Nguyễn mà chịu nhục. Thì đó, bao nhiêu người đã dừng xe lại vây quanh, chờ xem một màn đấu võ miễn phí. Hai con gà trống kình nhau vì mái xùy. Nguyễn nghe rõ. Và giọng cười của đám người đứng coi, soi lủng tim Nguyễn.
- Em đi với anh.
Nguyễn gật đầu. Bất cần thiên hạ. Bất cần anh Thương. Nguyễn lau nước mắt, mỉm cười leo lên xe. Diệp theo sau. Để lại anh Thương. Anh cũng phải chuồn gấp, chớ đứng để làm bia cho thiên hạ. Chỉ có mấy phút. Không đến nỗi dài thế đâu. Chừng chục cái tíc tắc. Vậy mà lâu ơi là lâu. Thời gian dừng lại, chết giấc ở đó. Chuyện vừa xảy ra, còn như in, mà sao với Nguyễn, không tưởng tượng nổi. Như là trong mộng vậy.
Lòng Nguyễn rối như tơ. Cái tát của anh Thương phàm phu quá. Câu mắng chửi của anh cũng tục tĩu, thiếu nhân cách. Tại sao anh làm thế nhỉ? Anh Thương hằng ngày, đâu đến nổi nào. Nguyễn chết từng khúc ruột vì cử chỉ của Diệp. Nếu lúc đó, Diệp đánh lại, chửi lại,có phải Nguyễn giải quyết dễ dàng không? Nguyễn sẽ chán ghét cả hai người. Ừ, ở đó mà đánh nhau. Đánh nhau chết đi. Nguyễn chán nghét tất cả. Hoặc anh Thương điềm đạm, nghiêm khắc, Nguyễn cũng khó xử chớ. Giữa anh và người yêu. Chắc Nguyễn sẽ ríu ríu theo anh Thương về nhà. Nhưng anh Thương đã làm hỏng chuyện. Đã làm hỏng chuyện anh trước mắt Nguyễn. Cũng không quan trọng bằng trước mắt Diệp. Nguyễn không thể bỏ Diệp một mình với đám đông, với một cái tát in trên má. Nếu Diệp đánh lại, nếu không hơn anh Thương thì cũng chẳng thua. Diệp không làm thế, không phải vì sợ anh Thương mà vì mình. Vì Nguyễn. Ôi Diệp. Diệp đã làm Nguyễn chín thêm một chút nữa. Không chín mùi mới đúng.
Không ai nói gì mà cả hai xe đều song song ra bờ sông. Cả hai ngồi ở quán cũ. Nơi Nguyễn uống chút khói, chút hơi thở của Diệp lần đầu.
- Bỏ cái mặt rầu rỉ đó đi. Nguyễn.
Anh chàng đưa tay ra. Nguyễn để cho anh chàng cầm tay mình. Choáng váng ngây ngất. Bàn tay, nhớ nhau lâu rồi, bây giờ không cuống quít sao được.
- Nguyễn à,
!!!3893_7.htm!!!Anh nhớ nụ cười của em.
Nguyễn guợng cười. Nụ cười chẳng đẹp đẽ gì đâu. Lòng không vui, làm sao cười vui được. Nguyễn lắc đầu:
- Em buồn quá?
- Tại sao buồn?
Còn tại sao nữa. Nguyễn mím môi:
- Chắc từ nay, em chẳng gặp anh nữa. Chúng mình nên xa nhau thôi anh ạ. Gia đình em khó quá. Anh Thương có thành kiến với anh.
Nguyễn rơm rớm nước mắt, tiếp:
- Hơn nữa, anh Thương đã làm chuyện kỳ cục quá. Nguyễn rất xấu hổ. Và anh, chắc anh cũng đã khinh...
- Nguyễn ạ. Đó là những chuyện nhỏ. Anh sẽ không có ý kiến gì với anh Thương hết. Anh nghĩ rằng, Nguyễn sẽ giúp anh tránh những chuyện khó xử.
Nguyễn gật đầu:
- Em sẽ ráng. Và như thế, chuyện chúng ta nên tạm kết hôm nay.
Diệp cười. Nụ cười không chút lo âu nào, cũng không quá tự tin. Chỉ vừa đủ giúp anh chàng sự bình tĩnh.
- Quên mọi chuyện đi. Nguyễn à.
Chàng ngó sâu vào mắt Nguyễn:
- Chỉ biết chiều hôm này. Anh vẫn còn thấy buổi chiều quá đẹp.
Phải. Buổi chiều quá đẹp. Sau này, còn nhau hay mất nhau. Buổi chiều nay cũng đã có trong đời. Cái tên cậu Nguyễn ngọc Diệp vẫn có trong đời với cô Lê Nguyễn. Nguyễn cho mắt mình nhìn chìm vào mắt Diệp. Phải, chỉ nên biết có chiều hôm nay.
Hai ly nước cam trong vắt gần nhau, hai khuôn mặt cúi gần nhau. Câu chuyện không vui trên đường phố, đã kéo về dĩ vãng. Giọng Điệp, như chạm vào thành ly thủy tinh, vỡ vụn:
- Sao tự nhiên đổi lộ trình không báo trước gì hết vậy?
Làm như là người ta lái xe buýt, phải có lộ trình nhất định vậy. Chuyện đang rối như tơ, sao bình tĩnh tự nhiên thế? Còn đùa được nữa thì Nguyễn phục quá. Nói chuyện một hồi, Nguyễn cười được ngay. Anh chàng dám đem chuyện hai đứa ra mà cười nữa. Anh chàng còn lý sự. Tại sao mấy hôm trốn tránh, rồi rầu rĩ, rồi đóng vai thất tình. Liệu tình yêu bi đát tới độ uống thuốc chuột chăng? Như các đôi thanh niên nam nữ vẫn làm mà nhựt trình đăng tải. Làm rơi bao nhiêu giọt lệ rồi. Nguyễn tức ghê đi, Ừ, người ta đau buồn. Còn mình thì sao?
Ừ, đóng vai thất tình đó. Trong khi đó người ta khơi khơi....Còn cười.....
Anh chàng chối biến. Đâu có khơi khơi. Ừ, thì có cười. Nhưng cười trong lúc say. Tại nhớ. Đi lang thang. Uống cà phê đặc mà say quá trời. Say rượu ai mà không cười. Anh chàng nói dóc. Nhưng dù sao, mọi buồn phiền đè nặng trong lòng Nguyễn cũng tan dần hết.
Vậy mà lúc chia tay. Anh chàng đặt vấn đề:
- Thôi giờ nói chuyện nghiêm trang. Nguyễn có nghĩ gì tới tương lai không?
- Tương lai ai?
- Cả hai.
Nguyễn lắc đầu. Anh chàng, thở thật dài một hơi khói thuốc lá thơm, cho rối mùi trong tóc Nguyễn:
- Tương lai. Nghĩa là biết chờ. Nhớ nhé.