Hồi thứ 88
O Bế Người Yêu

Triệu Minh chết giấc một hồi rồi tỉnh lại, trông thấy Vô Kỵ hình như đang suy nghĩ chuyện gì liền lên tiếng hỏi:
- Ðại ca nghĩ gì thế? Có phải đang nghĩ đến Chu cô nương đấy không?
Vô Kỵ gật đầu đáp:
- Tôi nghĩ tôi cũng có nhiều cái không nên không phải với nàng ta, phụ lòng nàng ta lắm!
- Thế đại ca có ăn năn hối hặn gì không?
- Khi tôi làm lễ tơ hồng với nàng, nghĩ đến cô nương đau lòng ghê lắm, bây giờ cô ở trong lòng tôi thì tôi lại nghĩ tới nàng ta cho nên lương tâm mới bị cắn rứt như vậy!
- Theo lời nói của đại ca thì đại ca yêu tôi hơn phải không?
- Nói thực cho nàng biết, với cô tôi vừa yêu vừa hận, với Chu Chỉ Nhược tôi vừa kính trọng vừa sợ hãi.
- Ha!Ha! Tôi đành để cho đại ca đối với tôi vừa yêu vừa sợ còn đối với nàng kia thì đại ca vừa yêu vừa hận.
- Bây giờ khác hẳn, tôi đối với cô nương vừa hận vừa sợ. Hận là vì cô đã chia cắt mối lương duyên mỹ mãn của tôi, sợ là sợ cô không chịu thường lại cho tôi!
- Thường cái gì?
- Ngày hôm nay cô phải hứa lấy tôi để thường lại buổi động phòng hoa chúc đó!
Triệu Minh đỏ bừng mặt lên và đáp:
- Không! Không! Việc này phải nói với cha tôi trước đã... và phải đợi tôi xin lỗi anh tôi để nhờ anh ấy nói giúp, như vậy... như vậy mới...
- Nếu cha cô nhất định không chịu nghe thì sao?
- Lúc ấy tôi đành phải theo tên tiểu ma đầu làm tiểu ma bà chứ sao!
Vô Kỵ vênh mặt quát lớn:
- Yêu phụ to gan thật! Dám theo dâm tặc Trương Vô Kỵ này tạo phản làm loạn như vậy đáng chịu tội gì!
Triệu Minh cũng vênh mặt lên đáp:
- Tội này đáng phạt hai người ở trên đời làm một đôi vợ chồng sung sướng cho đến bách niên giai lão, sau khi chết xuống âm ty phải giam vào mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp cũng không được đầu thai!
Hai người nói đến đây cùng ha hảả cười thì bỗng nhiên nghe phía đằng trước có tiếng người nói:
- Thưa Quận chúa nương nương, tiểu tăng đã đợi chờ ở đây từ lâu.
Tiếng nói của người đó rất thanh thoát và lớn đến nỗi rung động cả khoảng núi rừng đó. Hiển nhiên nội công của y thâm hậu vô cùng.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi ngừng bước lại. Thấy sau khoảng núi có ba tên phiên tăng bước ra, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo vàng, còn người thứ ba rất nhỏ bé mặc áo vàng kim.
Phiên tăng mặc áo đỏ chắp hai tay vái lạy chào hỏi:
- Tiểu tăng thừa lệnh Vương Gia đến đây nghênh đón Quận chúa về phủ!
Triệu Minh không nhận ra được ba tên phiên tăng đó, tỏ vẻ ngơ ngác vội hỏi:
- Ba vị ở đâu tới, sao tôi chưa gặp ba vị bao giờ thế?
Phiên tăng áo đỏ liền đáp:
- Tiểu tăng tên Mã Hãn Pháp.
Y chỉ phiên tăng áo vàng kim nói:
- Vị này là Khấu Tôn Giả, sư bá của tiểu tăng.
Y lại chỉ phiên tăng áo vàng giới thiệu tiếp:
- Vị này là Mã Hãn Thành, sư huynh của tiểu tăng. Ba chúng tôi vừa ở Tây Thiên Trúc tới vào giúp việc trong Nhữ Vương Vương phủ, nhưng lại gặp lúc Quận chúa đi vắng nên bây giờ mới được bái kiến Quận chúa là thế.
Nói xong, cả ba người đều chắp tay vái chào nàng.
Vô Kỵ vội cau mày nghĩ ngợi:
- Công lực của người mặc áo đỏ này đã có tiếng là lợi hại rồi, nay lại có thêm sư huynh và sư bá của y nữa. Ta địch với ba người chưa chăc đã nổi mà lại phải ãm thêm một người như thế này!
Triệu Minh liền lên tiếng hỏi ba tên phiên tăng kia rằng:
- Các người đợi chờ ở đây làm chi?
Mã Hãn Thành không nói năng chi cả, chỉ giơ một con chim bồ câu trắng ở trên tay lên. Triệu Minh biết đây là huynh trưởng mình đã dùng bồ câu để báo tin cho cha mình hay. bây giờ nàng bị ba người này đón bắt chắc tất cả những cao nhân thủ hạ của cha nàng đã được lệnh xuất binh, đi khắp nơi để đón bắt nàng về chứ không riêng gì ba phiên tăng này đâu.
Nàng quay mặt lại, thấy Vô Kỵ có vẻ lo âu liền rỉ tai chàng khẽ nói:
- Ba hòa thượng này khó đối phó lắm phải không?
Vô Kỵ gật đầu.
Ngẫm nghĩ giây lát Triệu Minh đã nghĩ ra được một kế, liền rỉ tai Vô Kỵ:
- Bây giờ để tôi nói rõ chỗ của Tạ đại hiệp cho đại ca nghe, nhưng sau này đại ca có phụ tôi hay không tùy ở lương tâm của đại ca!
Vì nàng nghĩ nên để Vô Kỵ một mình thoát thân thì dễ như trở bàn tay. Nàng không thể vì mối tình riêng mà làm lụy đến Tạ Tốn được.
Nhưng lúc này Vô Kỵ lại không nỡ chia tay với nàng nên chàng đáp:
- Hiền muội khỏi lo âu, chúng ta cứ xông qua nơi đây đã rồi hãy tính toán sau!
Chàng thấy đường đất rất chật hẹp, bên trái là vực sâu thăm thẳm còn bên phải là núi cao chót vót chỉ có một cách là xông qua ba tên phiên tăng này mới mong đi thoát được.
Chàng đang suy nghĩ thì nghe Mã Hãn Pháp lên tiếng nói:
- Quận chúa đang bị thương Vương Gia lo âu lắm có dặn tiểu tăng đến đây nghênh giá Quận chúa về!
Y tuy là người của Thiên Trúc nhưng hán ngữ nói rất thành thụ cả, còn Khấu Tôn Giả và Mã Hãn Thành thì không nói nữa.
Khấu Tôn Giả mồm nhọn, má hóp, cúi đầu nhắm mắt tựa như đang nhập định vậy. Còn Mã Hãn Thành thì ừn ngự cả, phình bụng trông rất hùng tráng.
Triệu Minh liền hỏi tiếp:
- Hiện giờ cha tôi ở đâu?
Mã Hãn Pháp đáp:
- Vương Gia hiện đang ở dưới núi đứng chờ và chỉ muốn được trông thấy vết thương của cô con gái cưng ra sao.
Triệu Minh vừa cười vừa nói tiếp:
- Tiếng Hán của ngươi khá lắm. Thôi được, Trương công tử chúng ta đi thôi!
Nàng đang định đi theo chúng rồi trên đường đến một chỗ nào thuận tiện sẽ tìm dường đào tẩu.
Trên đường núi chật hẹp như thế này thì quả thật Vô Kỵ không sao thi thố tài năng được. Ngờ đâu Mã Hãn Pháp đã lấy một cái túi vi ở trên vai xuống, tung ra trước gió một cái. Túi đó đã biến thành một cái vòng, y cầm một đầu còn một đầu do Mã Hãn Thành cầm.
Mã Hãn Pháp cung kính nói với Triệu Minh:
- Mời Quận chúa ngồi kiệu!
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Tôi không ưa ngồi kiệu đâu! Tôi chỉ thích Trương công tử ẳm thôi!
Vô Kỵ biết nói "nhiều sự bại sư" liền lớn tiếng đi thẳng luôn về phía trước.
Ba tên này đã nhận được lệnh qua chim câu truyền tin nên chúng biết rằng Vô Kỵ là một kinh hoàng địch rất lợi hại.
Mã Hãn Thành liền dùng khủyu tay thúc luôn vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội tung mình nhảy qua đầu của Khấu Tôn Giả. Nhưng chàng cảm thấy có một luồng gió lạnh tấn công vào hạ bộ mình.
Chàng vội giơ tay trái ra, bổ xuống để đấu chưởng với Khấu Tôn Giả. Chàng bổng cảm thấy hơi lạnh thoắt biến thành hơi nóng hổi. Thì ra chưởng phoảng của Khấu Tôn Giả chỉ trong thoáng cái đã biến đổi, đang âm thành dương liền, thật là kỳ ảo khôn lường. chưởng pháp cao như thế này ở Trung Thổ chưa có ai luyện được như thế.
Vô Kỵ luyện được Cửu Dương Thần Công cũng là do Ðạt Ma Sư Tổ ở Thiên Trúc truyền tới. Chàng nghe thấy Mã Hãn Pháp nói là từ Thiên Trúc tới trong lòng đã hơi khiếp sợ không dám khinh thường nên chưởng này chàng đã sử dụng tới tám thành công lực.
Khấu Tôn Giả bỗng kêu "hự" một tiếng rồi lui phía sau ba bước.
Vô Kỵ liền mượn chưởng lực của y mà bắn mình xuống núi cách chỗ phiên tăng chừng bảy tám trượng. Chàng vẫn ẳm Triệu Minh cắm đầu chạy thẳng về phía trước. Sau khi đối chưởng với nhau rồi, chàng đã biết công lực của Khấu Tôn Giả còn kém mình một mức. Chưởng pháp của đối phương tuy kỳ diệu nhưng vẫn thua Càn Không Ðại Nã Di của mình. Chàng nhận thấy nếu đấu thật sự thì mình vẫn có thể thắng đối phương. Chàng vừa đi vừa nghe thấy tiếng kêu gọi xì xà xì xồ của ba tên phiên tăng.
Chàng đoán chắc chúng vẫn đuổi theo ở phía sau và khinh công của chúng cũng lợi hại lắm nên chúng mới đuổi được sát như vậy. Nhưng nội lực của Vô Kỵ rất hùng mạnh, tuy ẳm Triệu Minh trong lòng mà chân chàng vẫn đi nhanh khôn. Không bao lâu, chàng đã bỏ xa ba tên phiên tăng liền. Chàng thấy chúng không đuổi kịp được nữa đang định đường ngang lối tắt để tránh né thì bỗng nghe thấy tiếng tù và thổi "tu tu". Có hơn ba mươi tên lính Mông Cổ tay cầm cung tên đứng chắn ở phía trước mặt đang chạy tới cản đường. Hai bên sườn núi cũng đột nhiên có rất nhiều quan binh Mông Cổ xuất hiện lăn gỗ đá xuống tấn công. Tuy vậy chúng vẫn không dám đả thương Triệu Minh. Chúng chỉ mong làm sao cản được hai người nên tên nỏ, gỗ đá chỉ lăn và bắn xuống ở phía xa chứ không đụng chạm vào người Vô Kỵ.
Vô Kỵ thấy đường phía trước mặt không đi được, vội chạy thẳng lên trên sườn núi ở phía bên trái thì lại nghe thấy tiếng thanh la kêu " coòng coòng".
Cờ đỏ ở trên đỉnh núi bay phấp phới và ở đó cả một bầy cung thủ đứng dàn hàng ngang đợi sẳn. Thì ra bốn mặt đều có phục binh, chàng đã bị bao vây ở giữa. Nếu chỉ có mình chàng thì chàng có thể mạo hiểm xông pha thoát khỏi được, nhưng vì còn phải aÜm Triệu Minh dù sao chân tay cũng không được lanh lợi, nhỡ nàng trúng phải một mũi tên hay một viên đạn vào nơi yếu huyệt thì có phải là ôm hận suốt đời không? Chàng suy nghĩ giây lát rồi quyết tâm chạy ngược trở lại. Ði được nửa dặm đã thấy ba tên phiên tăng đang phải thân tới.
Chàng đặt Triệu Minh xuống đất quát lớn:
- Muốn sống thì tránh đường, bằng không chớ trách ta ra tay vô tình!
Khấu Tôn Giả tiến lên một bước giơ song chưởng lên dùng thế Bải Sơn chưởng đẩy tới. Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Ðến nước này phải lấy mạnh chế yếu. Dù ta có đẩy chúng rớt xuống vực cũng đành chứ biết làm sao bây giờ!
Nghĩ đoạn, chàng liền giơ tả chưởng lên đẩy một cái đẩy sức mạnh của đối phương bắn trở lại.
Khấu Tôn Giả liền la lớn:
- A mễ! A mễ hông!
Hình như y niệm thần chú hoặc mắng chửi.
Triệu Minh không chịu được cũng la lớn:
- Mi mới là a mễ, a mễ hông!
Khấu Tôn Giả loạng choạng lùi về phía sau ba bước.
Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp hai tên phiên tăng giơ chưởng lên dí vào lưng của Khấu Tôn Giả để đẩy y trở lại.
Khấu Tôn Giả vẫn dùng chưởng thức cũ lại ĥt đệ không biết ở trọ nơi nào,chi bằng tối nay ta tới Long Môn tiêu cuộc dò xét xem sao?
Cơm tối xong,chàng hỏi thăm điếm tiểu nhị mới hay Long Môn tiêu cuộc ở bờ Tây hồ,chàng liền lên phố mua khăn áo và một cây quạt giấy Hàng Châu rất trứ danh.Rồi chàng tắm rửa,mặc vào bộ quần áo nho sĩ,soi gương ngắm xem,thấy mình không khác gì một tục thế gia công tử chớ không giống hiệp sĩ như trước nữa.Sau đó chàng mượn bút viết một bài thơ lên quạt giấy.Ngờ đâu vô tình chàng đề luôn hai mươi bốn chữ "Võ lâm chí tôn..."Viết xong chàng cầm quạt lên xem,nghĩ thầm:
-Không ngờ sau khi học hết quyền pháp của sư phụ bút pháp ta tiến bộ hơn trước nhiều.
Lúc ấy,đời nhà Tống đã luân vong,phủ Lâm An đã lọt vào tay người Nguyên.Người Mông Cổ thấy phủ Lâm An là do thành của chúa cũ nên đồn trú rất nhiều binh lính ở nơi này để dễ bề trấn áp.Muốn thị oai,quân Mông Cổ bạo tàn hơn ở nơi khác,cho nên dân chúng Lâm An chịu biết bao thống khổ,gấp mấy chỗ khác.Vì mười nhà trong thành có đến chín bỏ trống,đa số dân chúng di cư đến nơi khác.Những cảnh tượng phồn hoa xưa kia đã biến đâu mất. Thúy Sơn vừa đi vừa thấy hai bên đường phố,nhà cửa tan nát,cảnh vật điêu tàn,toà danh thành nổi tiếng nhất Giang Nam thời bấy giờ đã thành chợ hoang.Trời chưa tối hẳn,thế mà nhà nào nhà đấy đóng cửa im lìm,phố xá vắng tanh.Chỉ thấy kỵ binh Mông Cổ tung hoành khắp nơi đi lại tuần tiễu.
Thúy Sơn không muốn gây hấn với chúng,hễ nghe tiếng võ ngựa tới là chàng nép mình vào vách tường hay lẩn trốn vào các ngõ hẻm.
Xưa kia,cứ tối lại là trên mặt hồ Tây đầy những đèn đóm,nhưng lần này Thúy Sơn đi tới đê trắng mà cảnh vật vẫn tối đen như mực,không một bóng du khách.Chàng than thở thầm rồi theo lời chỉ của điếm tiểu nhị lần theo đến Long Môn tiêu cuộc.
Long Môn tiêu cuộc là một toà nhà lớn năm căn,cửa hướng về phía Tây hồ, trước cửa có một đôi sư tử bằng ngọc thạch ngồi chồm hỗm hai bên khí thế rất oai võ. Thúy Sơn khỏi cần hỏi thăm ai cả,xa xa trông thấy đã nhận được ngay.Chàng đi tới gần,bỗng ngạc nhiên ngẩn người,vì trước cửa tiêu cuộc ở dưới hồ có một du thuyền đậu.Chiếc thuyền có thắp hai cây đèn lồng,dưới ánh sáng đèn,chàng thấy một người ngồi trước bàn uống rượu nhâm nhi.
Chàng nghĩ thầm:
-Sao lúc này người nọ nhàn nhã như vậy?
Chàng lại nhìn cây đèn lồng treo ở cửa tiêu cuộc,không có nến,mà hai cánh cửa lớn cũng đóng kín,chắc người trong tiêu cuộc đã ngủ hết.Chàng đi tới trước cửa,lòng vẫn nghĩ thầm:
-Một tháng trước đây có người đưa Tam ca đi thẳng vào cửa lớn này,nhưng không biết là ai?
Nghĩ tới đó,chàng mủi lòng vô cùng,bỗng nghe phía sau có tiếng thở dài rất ai oán. Thúy Sơn quay người lại thì không thấy có ai cả.Chàng đưa mắt nhìn chung quanh,chỉ thấy có du khách ngồi uống rượu trên thuyền.Chàng kinh hãi vô cùng liếc nhìn du khách,thấy người đó ăn mặc theo lối nho sĩ như mình.Vì ánh đèn lờ mờ,chàng không thấy rõ nét mặt người đó,chỉ thấy sắc mặt của y nhợt nhạt trông không giống những người bình thường.Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy người nọ lẳng lặng ngồi yên,ngoài gió thổi tà áo phấp phới,không cử động chút nào.
Thúy Sơn đưa mắt nhìn người ngồi trên thuyền đó mấy cái,lòng hoài nghi vô cùng.Chàng định đi tới chỗ bóng tối và không có người,vượt tường vào trong Long Môn tiêu cuộc nhưng chàng nghĩ đêm khuya vượt tường như vậy là không quang minh chính đại chút nào.Chàng liền đi tới trước cửa lớn,cầm vòng đồng gõ mạnh vào cửa mấy tiếng.Ðợi một lát,chàng vẫn không nghe thấy có tiếng trả lời,lại gõ thêm ba tiếng nữa rồi lắng tai nghe,ngạc nhiên vô cùng.Chàng bèn đẩy mạnh cánh cửa một cái,cánh cửa mở toang ra.Thì ra bên trong không có gài then.Chàng liền bước thẳng vào bên trong lớn tiếng hỏi:
-Ðỗ tổng tiêu đầu có nhà không?
Chàng vừa nói vừa đi vào trong đại sảnh tối đen.Ngay lúc ấy chàng bỗng nghe "bình" một tiếng,thì ra hình như bị gió thổi cánh cửa tự động khép lại.
Thúy Sơn liền nhảy luôn ra đại sảnh nhìn kỹ hai cánh cửa lớn,thì ra cánh cửa đã đóng chặt còn gài cả then ngang.Như vậy trong nhà hiển nhiên đã có người,chàng cười nhạt mấy tiếng rồi nghĩ tiếp:
-Ðịnh giở trò khỉ gì đây?
Nhưng,chàng ỷ có tài cao,nên không sợ hãi gì cả,liền quay vào bên trong sảnh.Chàng vừa bước vào đã thấy trước sau tả hữu có gió lạnh hắt tới,biết ngay có bốn người xông tơi đánh mình.Chàng né khỏi nhưng thế tập kích của địch và trong bóng tối,chàng thấy có ánh bạch quang thấp thoáng,mới hay bốn người đó đều cầm khí giới.Chàng liền giở môn quyền bí quyết chữ Bất, hữu chưởng từ phía trái quét ngang sang bên phải một cái,đánh trúng ngay thái dương huyệt của một người,người đó chết giấc liền.Tiếp theo đó,chàng lại sử dụng tay trái từ phía phải đánh tréo xuống góc bên trái,trúng ngang hông của một người khác,rồi chàng giơ tay trái lên móc thẳng,tay phải đấm một quyền,như điểm chót của chữ "Bất".Viết xong bốn nét,chàng đánh té luôn cả bốn kẻ địch.
Vì không biết những người vây đánh thuộc hạng người nào,chàng ra tay không mạnh lắm,thế đánh nào cũng chỉ dùng ba thành công lực.Người thứ tư bị chàng đấm phải,lùi về phía sau mấy bước,chỉ nghe "lạch cạch" người đó đã đè gẫy một cái ghế trong đại sảnh rồi quát lớn:
-Ngươi ác độc thật nên mới ra tay nặng đến thế.Nếu ngươi là nam nhi đại trượng phu thì hãy cho biết dánh tánh.
Thúy Sơn vừa cười vừa đáp:
-Nếu ta ra tay ác độc thì các ngươi làm gì sống sót!Tại hạ là Võ Ðang Trương Thúy Sơn đây.
Người nọ thất thanh kêu lên một tiếng kinh di,rồi hỏi lại:
-Ngài là Trương Ngũ...Trương ngũ của phái Võ Ðang thật à? Có phải là Ngân Câu Thiết Hoạch Trương Thúy Sơn đấy không?Hay là giả mạo?
Thúy Sơn mỉm cười,lấy ngay khí giới rồi tay trái cầm Hổ Ðầu Câu bằng bạc, tay phải cầm thiết Phán Quan Bút,để hai món khí giới tréo ngang lên cọ mạnh vào nhau nghe xoẹt đom đóm lửa bắn lên tung toé.
Nhờ có anh sáng toé lửa đỏ,chàng đã nhìn thấy rõ bốn người bị đánh ngã đều là bốn hoà thượng mặc áo cà sa màu vàng cả.Có hai hoà thượng mặt dính đầy máu,mặt lộ vẻ u oán vô cùng.Chàng ngạc nhiên vội hỏi:
-Chẳng hay bốn vị đại sư là ai thế?
Chỉ thấy một hoà thượng lớn tiếng nói:
-Mối huyết hải thâm thù này,hôm nay chưa trả được ngay đâu.Chúng ta đi thôi.
Nói xong bốn người tung mình nhảy lên thẳng ra bên ngoài.Một hoà thượng chân tập tễnh,được vài bước liền té.Chắc y bị Thúy Sơn đánh mạnh tay quá. Hai tăng nhân đi trước vội quay trở lại đỡ hoà thượng đó dậy,rồi chạy thẳng ra ngoài đại sảnh. Thúy Sơn vội gọi theo:
-Bốn vị hãy khoan đã...Có gì huyết hải...
Chàng chưa dứt lời,bốn hoà thượng đó đã vượt tường nhảy ra bên ngoài.
Thấy câu chuyện hôm nay kỳ lạ quá,chàng hoài nghi vô cùng,đi đi lại lại trong đại sảnh trầm tư nhưng không hiểu tại sao tiêu cuộc này lại có bốn hoà thượng mai phục?Mà chàng vừa tới cửa chúng đã tập kích ngay?Chúng lại nói cái gì huyết hải thâm thù.Chàng bèn nghĩ thầm:
-Việc này phải hỏi người trong tiêu cuộc mới rõ.
Ðoạn chàng cất tiếng gọi:
-Ðỗ Tổng tiêu đầu có nhà không?Ðỗ tổng tiêu đầu có nhà không?
Ðại sảnh khá lớn,nên tiếng nói của chàng văng vẳng có tiếng vọng lại, nhưng chàng hỏi liền mấy tiếng mà không có ai đáp,chàng lại nghĩ:
-Chẳng lẽ họ sợ ta mà ẩn núp cả?Hay là tất cả già trẻ lớn bé trong tiêu cuộc này đều đi nơi khác để tỵ nạn chăng?
Chàng liền móc túi lấy đá lửa ra đánh thấy trên bàn có một cây nến,chàng lại gần châm sáng cây nến đó lên,rồi cầm cây nến đi vào trong nhà.Mới đi được mấy bước chàng đã thấy một người đàn bà nằm phục dưới đất không hề cử động.Chàng liền gọi:
-Chị ơi,làm sao thế?
Vẫn không thấy người đó cử động,chàng liền đỡ vai người đó lên,và rọi nến xem mặt, chàng thất kinh la lớn một tiếng.Thì ra nàng nọ mặt vẫn tươi cười, nhưng đã chết cứng.Sở dĩ chàng thất kinh là vì chưa bao giờ thấy người chết lại tươi cười như vậy.Chàng đứng dậy,đi lại phía trưc,sau một cột trụ,lại có một cái xác nữa.Chàng lại gần đó xem thấy là một lão bộc,cũng tươi cười như người đàn bà kia.
Thúy Sơn ngạc nhiên vô cùng,vội rút Hổ Ðầu Câu ra tay trái làm khí giới,tay phải cầm ngọn nến,rồi đi quan sát bốn bên thì thấy phía Ðông một người,phía Tây một người,trong ngoài có tất cả mấy chục cái xác ngổn ngang dưới đất. Long Môn tiêu cuộc lớn như vậy mà không một người nào sống sót.Chàng hành hiệp giang hồ bấy lâu nay,bình thường thấy rất nhiều chuyện thảm khốc,nhưng chàng chưa bao giờ gặp cảnh tượng cả nhà bị chết như thế,nên trống ngực chàng cũng phải đập mạnh,chàng thấy cái bóng của mình chiếu lên tường cứ rung động luôn luôn.Thì ra,bởi tay run,ngọn nến cũng run theo, chàng bèn đứng yên giây lát,bỗng sực nghĩ hai thứ:
-Nếu dọc đường có điều gì sơ suất,ta sẽ giết hết người trong Long Môn tiêu cuộc của ngươi,già trẻ lớn bé bảy mươi hai mạng,cả gà chó cũng không tha.
Hiện giờ người trong tiêu cuộc chết hết,chắc bởi lão Ðại Cẩm tống tiễn Dư Ðại Nham không được chu đáo.Chàng bèn nghĩ:
-Người đó hạ độc thủ đều do Tam sư ca của ta.Cứ theo lẽ xét đoán,thì y thế nào cũng là người rất thân của Tam sư ca.Như vậy đủ thấy bản lĩnh người này cao siêu hơn Ðại Cẩm nhiều,và y còn biết trước dọc đường thể nào cũng gặp hung hiểm.Nhưng tại y không thân chinh tống tiễn lấy?Tam ca của ta là người nhân hiệp chánh trực,coi kẻ gian ác như người thù của mình,có khi nào Tam sư ca lại làm bạn với những người lòng độc ác như rắn ấy?
Chàng càng nghĩ càng thắc mắc.Chàng bước ra khỏi tây sảnh,dưới ánh sáng nên đột nhiên chàng thấy hai hoà thượng áo vàng,đứng sát vào tường đang trợn mắt nhìn mình,nhe răng ra cười.Chàng vội lùi lại hai bước,giơ nến lên quát hỏi:
-Chẳng hay hai vị đứng đây làm gì?
Hai hoà thượng đó không cử động chút nào.Lúc ấy chàng mới biết hai tăng nhân đó đã chết từ lâu.
Chàng tới gần xem,mới hay thân hình của hoà thượng nọ đã ngập sâu vào trong tường chừng mấy tấc.Hiển nhiên hai tăng nhân bị địch dùng thủ pháp nặng đánh mạnh nên lún vào trong tường.Chàng khám xét hai hoà thượng, không thấy có vết thương nào cả,chỉ chỗ yếu huyệt ở bên hông có vết màu hồng nho nhỏ.Chàng gật đầu và nghĩ:
-Những người này trong khi chết vẫn tươi cười như vậy vì bị kẻ địch điểm vào Yếu huyệt.
Nghĩ tới đó,chàng đột nhiên cảm thấy lạnh buốt xương và la lớn:
- Ối chà nguy tai,huyết hải thâm thù...
Thì ra,chàng sực nhớ tới bốn vị hoà thượng gặp lúc đầu đã nói:
- Ngươi ác độc thật nên mới ra tay nặng đến thế.Nếu ngươi là nam nhi đại trượng phu thì nên để lại tên họ đi... Mối huyết hải thâm thù này,hôm nay chưa trả được ngay đâu.Chúng ta đi thôi.
Tới lúc này chàng mới biết món nợ máu mấy chục nhân mạng trong Long Môn tiêu cuộc đã bị bốn tên hoà thượng đổ cả cho chàng.
Chàng không hay biết,lại báo danh họ cho chúng hay,nhưng chàng vẫn chưa hiểu lai lịch của bốn tăng nhân áo vàng đó.Vừa rồi vì chàng ra tay quá nhanh mới xử dụng bí quyết chữ "bất" mà đánh ngã bốn tăng nhân,nên chàng chưa kịp nhận thấy võ công của chúng thuộc môn phái nào.Nhưng lúc bốn hoà thượng xông đến tấn công,sức lực cương mãnh,hiển nhiên là võ công ngoại gia của Thiếu Lâm chớ không sao.Ðỗ đại Cẩm là đệ tử của Thiếu Lâm như vậy bọn hoà thượng Thiếu Lâm tới đây là để cứu viện cho y,nhưng không biết Dư nhị ca và Mạc thất đệ hiện giờ ở đâu?Sư phụ bảo hai người đến bảo vệ gia quyến của Long Môn tiêu cuộc mà.Chàng nghĩ:
-Tài ba của nhị sư ca cao siêu như vậy mà còn để cho kẻ địch hạ độc thủ như thế này sao?
Suy tính giây lát,Thúy Sơn mới tìm được câu giải đáp của những nghi vấn đó,chàng nghĩ thầm:
-Bốn vị hoà thượng Thiếu Lâm đi rồi thế nào phái Thiếu Lâm cũng cho ta đã hạ độc thủ.Nhưng một ngày kía họ cũng sẽ biết rõ hung thủ chính là ai. Thiếu Lâm và Võ Ðang cùng ra tay thì thế nào cũng điều tra ra vụ này. Những xác ở đây ta đừng di động vội,trước hết ta hãy kiếm nhị ca và thất đệ trước đã.
Ðoạn chàng liền thổi tắt nến,vượt qua tường ra bên ngoài.
Chàng vừa xuống tới đất,đã nghe một tiếng vù thật lớn,thì ra có một thứ khí giới nặng đang nằm lưng chàng đánh tới.Ðồng thời kẻ địch quát lớn:
-Thúy Sơn,nằm xuống đi.
Thúy Sơn đang lơ lửng trên không,không sao tránh né được mà thế tấn công của địch mạnh và ác độc vô cùng.Trong lúc nguy cấp chàng vội giơ bàn tay trái ra đè lên khí giới của địch,mượn sức nhún mạnh một cái đã nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường rồi.Thế võ là chữ "Qua" ở cạnh yếu huyệt chữ "võ",trong lúc nguy hiểm giở thế đó sẽ được bình yên.Bất đắc
dĩ chàng mới mạo hiểm xử dụng thế đó,không ngờ lại thoát khỏi nguy hiểm một cách dễ dàng.
Chân trái của Thúy Sơn vừa dẫm lên đầu tường,chàng đã rút Phán quan bút ra.Tuy chưa thấy rõ thế công của kẻ địch ra sao,nhưng cái đánh vừa rồi mạnh và ác độc quá,chàng đã đoán chắc kẻ địch là một tay cao thủ không thể khinh thường.Kẻ địch thấy Thúy Sơn tránh khỏi thế công của y một cách dễ dàng,cũng ngạc nhiên vô cùng,nên y kêu thất
thanh một tiếng rồi quát lớn:
-Tiểu tử khá thật,quả thật bất hư truyền.
Tay trái Thúy Sơn cầm cân,tay phải cầm bút,trút xuống phía dưới,theo luật lệ của võ lâm là cung kính chờ đối phương chỉ bảo.
Mặc dầu kẻ địch đánh lén,chàng tuy tức giận,nhưng vẫn làm theo lời thầy dậy là làm đúng lễ phép của võ lâm để khỏi thất lễ.
Trong bóng tối,chàng thấy bên dưới có hai tăng nhân mặc áo cà sa đại hồng kim tuyến,tên nào cũng cầm một cây thuyền trượng lớn màu vàng chóe. Chàng kinh hãi nghĩ thầm:
-Hai tăng nhân mặc áo cà sa đại hồng kim tuyến kia phải chăng là nhân vật trong Thiếu Lâm thập bát La Hán,tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ.
Chỉ thấy hoà thượng phía bên trái,gõ cây thuyền trượng xuống đất một cái rồi nói:
-Trương Thúy Sơn,ngươi là Võ Ðang thất hiệp,cũng có thể gọi là nhân vật có tên tuổi ở giang hồ,sao lại hành động ác độc đến thế?
Trương Thúy Sơn nghe đối phưng gọi tên tộc của mình,chứ không gọi mình bằng Trương ngũ gia,trong lòng đã hơi giận,liền lạnh lùng đáp:
-Ðại sư chưa hỏi rõ nguyên nhân và cũng không biết chuyện xảy ra thế nào lại lén lút núp dưới chân tường đánh trộm tôi như vậy,cũng gọi là anh hùng hảo hán sao?Xưa nay tôi vẫn nghe nói võ công của phái Thiếu Lâm nổi danh thiên hạ,không ngờ thủ đoạn đánh lén đánh trộm này cũng đặc biệt hơn các phái khác.
Tăng nhân nọ liền nổi giận,múa thiền trượng nhảy lên đầu tường,người chưa tới mà võ khí đã giơ lên tấn công trước. Thúy Sơn chỉ thấy một luồng gió mạnh điểm tới trước ngực,liền dùng Hổ Ðầu Câu phong chặt lấy thế công của cây thiền trượng đó.Ðồng thời chàng múa Phán Quan bút điểm mạnh vào thân cây thiền trượng.Chỉ nghe "koong" một tiếng,tăng nhân nọ cảm thấy cánh tay tê tái,không sao đứng vững được trên đầu tường,phải nhảy xuống đất.
Thúy Sơn cũng cảm thấy cánh tay tê đi,trong lòng kinh hãi thầm,lúc này chàng mới hay sức lực đối phương mạnh lạ thường.Chàng liền nghĩ:
-Nếu tăng nhân kia,công lực cũng ngang tăng nhân này mà chúng liên thủ tấn công mình,có lẽ ta chống đỡ không xuể.
Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng nói:
-Chẳng hay hai vị đại sư là ai?Xin cho biết pháp hiệu.
Người sư đúng bên phải dõng dạc nói:
-Bần tăng là Viên Âm,còn đây là sư đệ Viên Nghiệp.
Thúy Sơn liền chắp tay chào và nói:
-Thế ra nhị vị đại sư trong Thập bát La Hán đã tới,hậu sinh ngưỡng mộ thanh danh đã lâu,chẳng hay hai vị có việc gì chỉ giáo?
Viên Âm với giọng hình như có hơi mà không có sức,thở hổn hển đáp:
-Việc này là một việc rất lớn,có liên quan đến Võ Ðang và Thiếu Lâm.Sư huynh đệ bần tăng là mạc học hậu tiến của phái Thiếu Lâm,không có quyền nói gì cả,nhưng hôm nay anh em bần tăng đã gặp được việc này,xin hỏi Trương ngũ hiệp có phải mấy chục tánh mạng của Long Môn tiêu cuộc và hai tên sư điệt của bần tăng đều chết trong tay Trương ngũ hiệp chăng?Cổ nhân thường nói:"Nhân mệnh quan thiên",chẳng hay Trương ngũ hiệp định ra sao,xin cho anh em bần tăng được biết.
Giọng Viên Âm tuy rất khiêm tốn,nhưng có đôi chút ngạo mạn. Thúy Sơn đáp lại:
-Chính hậu sinh cũng lấy làm lạ đại sư nhất định buộc cho hậu sinh hạ độc thủ những người trong Long Môn tiêu cuộc,có phải đại sư đã chính mắt trông thấy hậu sinh giết họ không?
Viên Âm la lớn:
-Tuệ Phong,con lại đây đối chất với Trương ngũ hiệp.
Trong bụi cây có bốn tăng nhân áo vàng lù lù bước ra, Thúy Sơn thấy hình dáng của chúng y như những hoà thượng đã gặp ở đại sảnh trong tiêu cuộc. Rồi người sư pháp danh Tuệ Phong cúi chào Viên Âm và nói:
-Thưa sư bá,mấy chục tính mạng của Long Môn tiêu cuộc và cả Tuệ Thông, Tuệ Quang hai sư đệ nữa,đều...do ác tặc họ Trương này hạ độc thủ.
Viên Âm lại hỏi:
-Có phải chính mắt các con thấy không?
Tuệ Phong đáp:
-Chính mắt chúng con thấy.Nếu chúng con không chạy nhanh,có lẽ bị tên ác tặc này giết rồi.
Viên Âm tiếp:
-Ðệ tử của Phật không được nói dối trá,vả lại việc này liên can tới hai đại môn phái Thiếu Lâm và Võ Ðang,các con chớ nói bậy nói bạ nghe chưa?
Tuệ Phong quỳ luôn xuống đất,chắp tay vái và đáp:
-Phật tổ chứng chiếu những lời đệ tử Tuệ Phong vừa rồi,quả thật không dám dối sư bá.
Viên Âm lại nói:
-Con thử đem những cái gì mà chính mắt con đã thấy kể lại cho ta nghe?
Nghe đệ tử của phái Thiếu Lâm nói như vậy, Thúy Sơn liền nhảy ngay xuống mặt đất.
Viên Nghiệp tưởng lầm Thúy Sơn định ra tay giết hại Tuệ Phong,vội múa thiền trượng nhắm cổ Thúy Sơn quét tới.
Thúy Sơn chỉ cúi đầu tránh né và thoáng cái đã lẻn tới phía sau lưng Tuệ Phong,nếu đánh tiếp thế trượng nữa, Tuệ Phong thế nào cũng bị trúng đầu,nên đành phải thâu ngay thuyền trượng lại và quát lớn:
-Ngươi định làm trò gì thế?

Truyện Cô Gái Đồ Long Hồi thứ 1 Hồi thứ 2 Hồi thứ 3 Hồi thứ 4 Hồi thứ 5 Hồi thứ 6 Hồi thứ 7 Hồi thứ 8 Hồi thứ 9 Hồi thứ 10 Hồi thứ 11 Hồi thứ 12 Hồi thứ 13 Hồi thứ 14 Hồi thứ 15 Hồi thứ 16 Hồi thứ 17 Hồi thứ 18 Hồi thứ 19 Hồi thứ 20 Hồi thứ 21 Hồi thứ 22 Hồi thứ 23 Hồi thứ 24 Hồi thứ 25 Hồi thứ 26 Hồi thứ 27 Hồi thứ 28 Hồi thứ 29 Hồi thứ 30 Hồi thứ 31 Hồi thứ 32 Hồi thứ 33 Hồi thứ 34 Hồi thứ 35 Hồi thứ 36 Hồi thứ 37 Hồi thứ 38 Hồi thứ 39 Hồi thứ 40 Hồi thứ 41 Hồi thứ 42 Hồi thứ 43 Hồi thứ 44 Hồi thứ 45 Hồi thứ 46 Hồi thứ 47 Hồi thứ 48 Hồi thứ 49 Hồi thứ 50 Hồi thứ 51 Hồi thứ 52 Hồi thứ 53 Hồi thứ 54 Hồi thứ 55 Hồi thứ 56 Hồi thứ 57 Hồi thứ 58 Hồi thứ 59 Hồi thứ 60 Hồi thứ 61 Hồi thứ 62 Hồi thứ 63 Hồi thứ 64 Hồi thứ 65 Hồi thứ 66 Hồi thứ 67 Hồi thứ 68 Hồi thứ 69 Hồi thứ 70 Hồi thứ 71 Hồi thứ 72 Hồi thứ 73 Hồi thứ 74 Hồi thứ 75 Hồi thứ 76 Hồi thứ 77 Hồi thứ 78 Hồi thứ 79 Hồi thứ 80 Hồi thứ 81 Hồi thứ 82 Hồi thứ 83 Hồi thứ 84 Hồi thứ 85 Hồi thứ 86 Hồi thứ 87 Hồi thứ 88 Hồi thứ 89 Hồi thứ 90 Hồi thứ 91 Hồi thứ 92 Hồi thứ 93 Hồi thứ 94 Hồi thứ 95 Hồi thứ 96 Hồi thứ 97 Hồi thứ 98 Hồi thứ 99 Hồi thứ 100 Hồi thứ 101 Hồi thứ 102