Hồi thứ 97
Biến Ảo Khôn Lường

Vô Kỵ dùng ngón tay cái quay hai vòng, rồi ngón tay phải đột nhiên xuyên qua cái vòng của ngón tay trái đó mà móc lấy ngón tay của Phạm Dao, rồi mỉm cười không nói năng gì cả.
Phạm Dao ngẩn người ra giây lát rồi nói:
- Cảm ơn giáo chủ đã chỉ điểm cho, thuộc hạ kính phục lắm lắm. Bốn thế võ không sao tưởng tượng được này, đã làm cho thuộc hạ tinh thông thêm. Thuộc hạ chỉ mong được vái giáo chủ làm sư phụ ngay bây giờ.
Vô Kỵ lại tiếp:
- Ðó là Loạn hoáng Quyết trong Thái Cực quyền pháp của Thái sư phụ tôi truyền thụ cho. Cốt yếu của nó là mấy cái vòng ở bên tay trái. Tên họ Tống kia tuy xuất thân ở phái Võ Ðang nhưng chưa chắc y biết được những thế võ này đâu.
Phạm Dao thấy có cách đánh bại được Thanh Thư rồi, nên yên chí vô cùng. Nhưng Thanh Thư đã thắng liền hai trận, theo luật lệ của đại hội thì y được phép ra ngoài nghỉ ngơi, vậy phải chờ y tái xuất mới ra khiêu chiến được.
Triệu Minh mỉm cười, vẻ mặt hớn hở, đứng sang một bên, Vô Kỵ liền đến cạnh nàng khẽ nói:
- Minh muội có việc gì mà mừng rỡ thế?
Triệu Minh hai má đỏ bừng, cúi đầu xuống đáp:
- Mấy thế võ của đại ca truyền cho Hữu Sứ chỉ dạy y rung gãy tay của Thanh Thư thôi chứ không dạy y giết chết kẻ địch.
Vô Kỵ nói tiếp:
- Tuy Tống Thanh Thư làm nhiều việc bất nghĩa, nhưng dù sao y cũng là đứa con duy nhất và thương nhất của đại sư bá. Ðáng lẽ phải để cho đại sư bá tôi quét sạch cửa ngõ mới phải. Bây giờ nếu tôi bảo Hữu Sứ giết chết y thì tôi có lỗi với đại sư bá liền.
- Nếu đại ca giết chết Thanh Thư, chị Chỉ Nhược trở thành goá bụa, đại ca có thể nối lại duyên xưa, như vậy có hơn không?
Vô Kỵ nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa hỏi:
- Minh muội muốn tôi nối lại duyên xưa thật sao?
- Tôi mong muốn lắm, để khi đại ca lại mê man người khác thì nàng ta dùng ngón tay đục thủng năm lỗ trên ngực đại ca luôn.
Khi Vô Kỵ với Triệu Minh chuyện trò thì Thanh Thư đã được tám nữ hiệp của phái Nga Mi bảo vệ, rút lui về lều trúc của phái Nga Mi rồi.
Quần hùng thấy hai thảm kịch Thanh Thư dùng năm ngón tay giết người rất kinh hồn động phách, ai nấy cũng kinh hóang không dám đem thân ra mạo hiểm nữa.
Một lát Thanh Thư lại bước ra chào một vòng và nói:
- Tại hạ đã nghỉ ngơi xong, chẳng hay có vị anh hùng nào chỉ giáo cho.
Phạm Dao liền lên tiếng nói:
- Ðễ lão lãnh giáo tuyệt học của phái Nga Mi.
Y đã định nhảy ra thì đột nhiên có một cái bóng xám, thoáng cái đã đứng trước mặt Thanh Thư rồi.
Người đó quay lại nói với Phạm Dao rằng:
- Phạm tiên sinh hãy nhường cho tại hạ đấu một phen.
Phạm Dao thấy người đó rất chững chạc, liền nhận ra ngay là Dư Liên Châu, nhị hiệp của phái Võ Ðang.
Thanh Thư kính nể vị sư thúc này từ hồi nhỏ, nhưng bây giờ gặp nhau trước mặt, y biết ngay trận đấu này là trận đấu chí tử, tuy y đã học được võ công kỳ môn nhưng dù sao y vẫn khiếp sợ.
Liên Châu chắp tay chào và nói:
- Mời Tống thiếu hiệp ra tay.
Nhị hiệp xưng hô Thanh Thư như vậy đủ thấy là y không dám coi thường đối phương và cũng không còn tình nghĩa gì với nhau nữa.
Thanh Thư không nói năng gì cả, chỉ cúi đầu đáp lễ.
Liên Châu liền dơ chưởng ra tấn công luôn.
Liên Châu nổi danh ở giang hồ đã ba mươi năm nhưng người trong võ lâm ít thấy nhị hiệp ra tay đấu với ai bao giờ.
Người trong giang hồ xưa nay vẫn biết phái Võ Ðang chú trọng lấy nhu khắc cương, thể thức tuy chậm chạp nhưng biến hóa khôn lường.
Ngờ đâu bây giờ Liên Châu lại ra tay đánh nhanh như gió, chỉ thoáng một cái, đùi và lưng của Thanh Thư đã bị đánh trúng một chưởng và một cái đá liền.
Thanh Thư kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm:
- Thái sư phụ và cha ta đều định để cho ta làm người chưởng môn đời thứ ba của phái Võ Ðang, như vậy bí quyết võ công nào cũng truyền thụ cho ta hết. Nhưng bây giờ quyền của Dư nhị thúc đây, thể thức tuy là pho quyền của Võ Ðang, nhưng sao biến hòa lại nhanh đến thế? Hiển nhiên y đã phạm đại kỵ của bổn môn. Tuy vậy sao lại lợi hại đến thế?
Y đang định dở môn Chỉ công của Chỉ Nhược truyền thụ cho đem ra đối phó, nhưng vì bị Liên Châu đánh tới tấp, không kịp thở thì làm sao chuyển thế võ được, nên cứ phải lui lia lịa, cố hết sức chống đỡ.
Quần hùng yên lặng, đứng nhìn trận đấu của hai người.
Bây giờ tuy Liên Châu thắng thật, nhưng vừa rồi họ thấy Thanh Thư đấu với hai trưởng lão Cái Bang chuyển bại thành thắng dễ dàng, cho nên mọi người tuy thấy Liên Châu đánh tới tấp như thế mà vẫn chưa thấy lạc quan chút nào.
Vì thế đánh của Nhị hiệp quá nhanh và người nào cũng muốn xem rõ, nên đều đồng loạt đứng cả lên. Thậm chí có người đứng cả lên trên bàn ghế nữa. Và trong lòng họ đều khen ngợi kính phục.
Thanh Thư tuy là đệ tử đích truyền của phái Võ Ðang, với những thế võ của Liên Châu và sự biến hòa tinh diệu thế nào y đều có học qua hết, nhưng lối đánh nhanh như vậy thì y thấy là lần đầu.
Trên quảng trường, cát bụi bay tứ tung, tựa như sương mù vậy, cứ quây lấy Liên Châu và Thanh Thư hai người.
Hai người đánh ráp lá cà với nhau, bỗng nghe có tiếng kêu "bộp", song chưởng của hai người đã va chạm nhau.
Cả hai cùng lùi lại về phía sau, nhưng Liên Châu đứng chưa vững, đã xông vào tấn công liền.
Lợi Hanh lo âu cho sư huynh, từ từ tiến ra giữa mép quảng trường lúc nào mà không hay.
Ðồng thời tay chàng lại nắm chặt đốc kiếm, hai mắt cứ nhìn trừng trừng vào quảng trường. Hai người đấu trong quảng trường đều là cao thủ của Võ Ðang.
Thanh Thư thấy trận đấu này liên quan đến tính mạng của mình, nên giở hết toàn lực ra đối phó. Vì vậy y không còn nghĩ gì tới người đồng môn phái và sư điệt gì hết.
Võ công của hai người Lợi Hanh đều biết rõ hết thế nào của hai người cũng là thế võ trí mạng cả.
Cũng may, Liên Châu càng đánh càng thắng thế, và nếu không đề phòng Thanh Thư giở năm ngón tay ác độc kia ra thì đã giết chết Thanh Thư từ lâu rồi.
Vô Kỵ cũng lo âu, tay cầm hai chiếc thánh hỏa lệnh để đề phòng.
Nếu thấy Liên Châu nguy hiểm là chàng không còn nghĩ gì đến lệ luật của đại hội và sẽ ra tay trợ giúp ngay.
Ðang lúc cát bụi bay mịt mù thì đột nhiên Thanh Thư giơ năm ngón tay ra để chộp vào vai phải của Liên Châu.
Nhưng Liên Châu đợi chờ Thanh Thư giở thế võ ấy ra rồi.
Nên rõ, Thanh Thư đánh chết được Cái Bang nhị lão như thế nào, Liên Châu đều trông thấy rõ hết, nếu không thấy hai lão bị giết chết như vậy, thì nhị hiệp cũng rất có thể bị thủ pháp quái dị này của Thanh Thư đánh lén, không chết cũng bị thương nặng chứ không sai. Nhưng bây giờ nhị hiệp đã nghĩ được cách đối phó, hơn nữa Thanh Thư luyện thủ pháp này cũng không lâu nên biến hòa không được nhiều.
Lúc này y tái xử dụng thế chộp hồi nãy chứ không thay đổi gì cả, Liên Châu vội hạ thấp vai phải xuống né, còn tay trái múa luôn mấy vòng.
Triệu Minh và Phạm Dao thấy vậy đều thất thanh kêu "ủa". Thì ra tay trái của Liên Châu vòng hai cái như thế, đúng như Vô Kỵ dạy Phạm Dao vậy.
Cho nên Triệu Minh và Phạm Dao biết thế nào Thanh Thư cũng nguy, hai người vừa kinh hãi kêu dứt thì tay phải của Thanh Thư đã giơ lên chộp luôn yết hầu của Liên Châu.
Vô Kỵ cả giận khẽ chửi:
- Quân này đáng chết lắm, đáng chết lắm.
Chấp Pháp chưởng lão của Cái Bang đã bị giết vì cái chộp này, không ngờ đối với sư thúc Thanh Thư cũng hạ độc thủ như thế.
Nhưng Liên Châu hai cánh tay liền vòng một vòng, giở luôn hai kình lực trong thế Lục Hợp Kình ra túm ngay được hai cánh tay của Thanh Thư và chỉ nghe thấy kêu "lắc cắc" hai tiếng. Xương ở hai cánh tay của Thanh Thư đã bị bẻ gẫy.
Liên Châu quát lớn:
- Ngày hôm nay ta trả thù cho thất đệ.
Nhị hiệp hợp hai tay lại dùng thế Song Phong Quán Nhĩ, song quyền của nhị hiệp đánh luôn vào hai bên mang tai của đối phương. Thế này xử dụng sức lực mềm mại như bông, nhưng mạnh không tả, nên sọ của Thanh Thư liền bị nứt rạn ngay.
Người của Thanh Thư chưa té ngã, Liên Châu đã định bồi thêm một cái đá cho đối phương chết ngay tại chỗ, thì đột nhiên có một cái bóng xanh thấp thoáng, một sợi roi dài nhằm mặt nhị hiệp đánh tới.
Liên Châu vội nhảy về phía sau tránh né, nhưng sợi roi ấy nhanh nhẹn khôn tả lại tấn công liên tiếp.
Mọi người nhìn kỹ mới hay người chưởng môn của phái Nga Mi nhảy ra báo thù cho chồng. Liên Châu liên tiếp lùi ba bước.
Nhưng tiên pháp của Chỉ Nhược kỳ ảo lắm, chỉ ba thế thôi đã quây chặt được đối thủ, rồi nàng rung động cây roi một cái rồi thâu trở lại ngay, tay trái chộp luôn ngọn roi và lạnh lùng nói:
- Bây giờ có lấy tính mạng ngươi ngay, chắc ngươi cũng không phục. Hãy lấy khí giới ra đây.
Lợi Hanh liền rút trường kiếm ra tiến lên nói:
- Ðể tôi tiếp vài thế võ cao siêu của cô nương.
Chỉ Nhược với đôi mắt lạnh lùng, trợn trừng lên nhìn Lợi Hanh một cái rồi quay lại nhìn Thanh Thư chỉ thấy người chồng của y thị, hai mắt đã lòi ra, lỗ mồm lỗ mũi, tay mắt đều có máu rỉ ra, người mềm như bún nằm ở dưới đất, không thể sống được nữa. Ba nam đệ tử của phái Nga Mi đã chạy lại khiêng y đi.
Chỉ Nhược quay lại chỉ vào mặt Liên Châu nói:
- Ta giết chết ngươi trước, và sẽ giết lão già họ Hân sau vậy.
Vừa rồi, Liên Châu đã giở hết toàn lực mà không thoát khỏi vòng roi của đối phương, trong lòng lấy làm ngạc nhiên và kinh hãi vô cùng, nhưng y thương người sư đệ liền nghĩ thầm:
- Ta nên đấu với y thị một trận, dù có chết dưới ngọn roi của y thị, Lục đệ đứng ngoài cũng có thể xem được tiên pháp của y thị ra sao. Nếu lục đệ mà thoát chết, thế nào cũng có mấy thành hy vọng trả thù cho ta rồi.
Nghĩ đoạn, nhị hiệp liền giơ tay định đỡ lấy trường kiếm của Lợi Hanh.
Nhưng Lợi Hanh đã thấy thế cục rất nguy hiểm, với võ công của hai sư huynh đệ mình, muốn tránh trường tiên của đối phương thật là khó khăn, nên Lợi Hanh cùng một ý nghĩ với sư huynh đành xông ra đấu trước để hy sinh tính mạng của mình, cho sư huynh nhận thấy được sự biến hòa thân pháp của đối phương, vì vậy chàng nhất định không đưa kiếm và nói:
- Sư ca, để đệ đấu trận này trước.
Liên Châu đưa mắt nhìn Lợi Hanh, hai người cùng học một thầy gần gũi với nhau mấy chục năm trời, coi nhau như anh em ruột thịt, nên nhị hiệp sực nghĩ lại chuyện Ðại Nham tàn phế, Thúy Sơn tự sát, Thanh Cốc bị chết một cách thảm thương. Võ Ðang thất hiệp chỉ còn có bốn. Ngày hôm nay có lẽ cả hai cũng sẽ chết ở đây cũng nên. Võ công của lục đệ tuy mạnh, nhưng lại là người đa cảm, nếu chàng ta chết trước mình...
Nhị hiệp càng nghĩ ngợi, tâm thân càng hỗn loạn, và y còn sợ hai người bị bêu xấu trước mặt quần chúng, sẽ làm mất hết sĩ diện của bổn phái đi.
Vì vậy y mới nghĩ thầm:
- Nếu ta chết trước, lục đệ khó mà trả thù được cho ta, và y cũng không chịu sống mà đào tẩu đâu, thế nào rồi hai anh em ta cũng chết cả ở đây. Như vậy không có ích gì hết. Chi bằng để y đấu trước, ta nhận xét được tinh nghĩa tiên pháp của thiếu nữ này, thì may ra ta còn đấu với nàng cho tới lúc cả hai cùng chết.
Nghĩ đoạn nhị hiệp lên tiếng đáp:
- Cũng được, nhưng lục đệ phải cố làm sao chống đỡ càng lâu càng tốt.
Lợi Hanh nghĩ đến vợ mình, Bất Hối đã có chửa liền quay lại nhìn Dương Tiêu và Vô Kỵ, nhưng chàng lại nghĩ thầm:
- Ta chết rồi, Bất Hối và con ta thế nào cũng có người trông nom, hà tất phải dặn bảo như cái trò đàn bà con gái.
Nghĩ đoạn chàng liền giơ kiếm lên nói:
- Mời người chưởng môn chỉ giáo cho.
Tuổi của chàng lớn hơn Chỉ Nhược nhiều, nhưng lúc này Chỉ Nhược là trưởng môn của phái Nga Mi, vì vậy chàng vẫn giữ đúng lễ phép mà gọi Chỉ Nhược như thế.
Liên Châu thấy Lợi Hanh dùng Thái Cực Kiếm ra đối phó, biết lần này sư đệ quyết đem tuyệt học của sư môn ra chống đỡ với cường địch, nên nhị hiệp từ từ lui lại về phía sau.
Chỉ Nhược đáp:
- Ngươi cứ tấn công trước đi.
Lợi Hanh nghĩ thầm:
- Ðối phương ra tay nhanh như điện chớp, nếu để cho y thị tấn công trước chiếm được lợi thế, thì ta khó mà kéo lại thế quân bình.
Nghĩ đoạn chàng bước chân trái lên, đưa kiếm sang tay trái, giở thế kiếm thứ nhất là Tam hoán Sáo Nguyệt.
Thế kiếm này của chàng hư hư thực thực, dùng tay trái cầm kiếm tấn công địch, ngọn kiếm có ánh sáng và tiếng kêu "sì sì" khiến quần chúng đứng xem chung quanh đó đều khen ngợi. Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang động một góc trời.
Chỉ Nhược nhảy tréo sang bên để tránh né, tiếp theo đó Lợi Hanh lại dùng một hai thế Ðại Khuê tình với Yến tử sao thủy vung trường kiếm vạch ở trên không thành một cái vòng lớn.
Chỉ Nhược khẽ cúi mình tránh hai thế kiếm đó rồi nói:
- Hân lục hiệp, tôi nhường lục hiệp ba thế để báo lại tình cố nhân trên núi Võ Ðang năm xưa.
Chữ "xưa" vừa nói dứt, nàng đã múa roi như một con linh xà tấn công vào ngực Lợi Hanh ngay.
Lợi Hanh chạy sang trái tránh né, chiếc roi của đối phương đang đánh thẳng, đã quay ngược trở lại, Lợi Hanh vội giơ trường kiếm lên chém ngọn roi, nhưng roi kiếm va chạm nhau có tiếng kêu "roẹt" rất khẽ.
Lợi Hanh thấy hổ khẩu nóng ran, trường kiếm suýt nửa rời khỏi tay.
Lợi Hanh giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Ta tưởng nàng chỉ có võ công quái dị thôi, không ngờ nội lực nàng lại mạnh kỳ lạ như thế.
Nghĩ đoạn, chàng liền dở Thái cực kiếm pháp ra bảo thủ lấy bổn thân trước.
Roi của Chỉ Nhược tựa như một sợi dây mềm, nhẹ vô cùng, nhưng người nàng bỗng Ðông, bỗng Tây, bỗng tiến, bỗng thoái, cứ theo thế kiếm của Lợi Hanh mà tránh né.
Vô Kỵ càng xem càng ngạc nhiên và nghĩ thầm:
- Nhuyễn tiên mà xử dụng được như ba vị cao tăng là huyền ảo rồi, ngờ đâu nhuyễn tiên của Chỉ Nhược khác hẳn và còn huyền diệu hơn là khác.
Thoạt tiên chàng tưởng phái Nga Mi có võ công tà môn nào khác nhưng lúc này thấy thân thủ nàng như bóng ma, khác hẳn Diệt Tuyệt Sư thái, trong lòng đâm ra hoảng sợ.
Phạm Dao bỗng nói:
- Nàng là ma chứ không phải người.
Lời nói đó trúng ngay tâm sự của Vô Kỵ nên chàng rùng mình một cái. Chàng đã thấy rất nhiều võ công quái dị của các môn phái, nhưng không thấy môn võ công nào lại nhẹ nhàng như lá liễu trước gió của Chỉ Nhược như vậy.
Chàng liền nghĩ:
- Chẳng lẽ nàng có yêu thuật? Hay là có quái vật nhập vào người nàng chăng?
Võ công của Chỉ Nhược tuy tinh kỳ, nhưng pho Thái cực kiếm mới sáng chế ra mấy năm gần đây, có thể nói là một pho kiếm siêu tuyệt nhất võ lâm.
Lợi Hanh dở nội lực ra vận dụng cứ liên miên bất tuyệt, tuy không giết nổi Chỉ Nhược, nhưng muốn giữ cho khỏi nguy hiểm thì quả thực không phải là không có sơ hở.
Mọi người đứng bên ngoài ai ai cũng yên trí Lợi Hanh thế nào cũng thua.
Họ lại còn yên trí chàng thế nào cũng toi mạng chứ không sai.
Ðang lúc ấy bỗng một giọng nói rất quái dị nổi lên:
- Ối cha, Tống Thanh Thư sắp tắt thở rồi. Chu đại trưởng môn, có mau tiễn biệt ông chồng trong khi hấp hối không? Làm một người đàn bà goá có vẻ vang gì đâu.
Mọi người đều nhìn về phía n thân chàng không thôi thì chàng còn nghĩ đến nghĩa xưa, còn tha thứ cho nàng được, nhưng bây giờ nàng nhục mạ đến cha mẹ chàng, chàng khong thế nào nhịn được, đang định nổi khùng thì lại nghĩ lại:
- Chỉ Nhược biết ta lắm, đoán chắc là chỉ nhục mạ đến cha mẹ ta thì mới làm cho ta nổi giận được thôi. Hà, ngàn lỗi vạn lỗi đều do ta bỏ nàng đi trong lúc đang cử hành hôn lễ với nàng mà nên hết.
Nghĩ tới đó, chàng nghiến răng mím môi quay trở lại lều trúc của Minh giáo.
Chàng mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy trong phái Nga Mi có người lên tiếng nói:
- Không ngờ Trương giáo chủ của Minh giáo lại là một tiểu nhân đê tiện hèn nhát đến thế, thấy lôi hỏa đạn của chúng ta lợi hại như vậy đã cúp đuôi đào tẩu ngay.
Vô Kỵ liền quay người, thấy người đó là nữ ni Thạch Ca cụt một tay, chàng liền nghĩ thầm:
- Nàng không may bị cụt tay cũng do ta mà nên, ta không nên chấp trách nàng làm chi.
Chàng lại nghe thấy phía sau có tiếng cười chế riễu và nhạo báng càng to lên, nhưng chàng không thèm đếm xỉa đến cứ lẳng lặng trở về lều trúc của Minh giáo.
Dương Tiêu cười nhạt nói:
- Phích lých lôi hỏa đạn chỉ là trò chơi trẻ con có nghĩa lý gì đâu, không làm gì nổi nhị hiệp của phái Võ Ðang, tất cũng không làm gì nổi Trương giáo chủ, người đích truyền của phái Võ Ðang. Phái Nga Mi các người định ỷ nhiều thắng ít bây giờ chúng ta để cho các ngươi kiến thức ỷ nhiều thắng ít như thế nào.
Nói xong, y giơ tay trái lên phất một cái, một thằng nhỏ áo trắng hai tay bưng một giá cờ nho nhỏ và trên có cắm mấy chục lá cờ ngũ sắc nhỏ.
Y liền cầm một lá cờ trắng lên phất một cái, ném vào giữa quảng trường và cắm ngay xuống mặt đất.
Quần hùng thấy lá cờ trắng đó cao không đầy hai thước, giữa có vẽ một bông lửa đỏ, không hiểu y định làm trò trống gì.
Ðúng lúc ấy, sau lưng y có một người bắn một mũi hỏa tiễn màu trắng lên cao, chỉ nghe thấy tiếng chân nhộn nhịp một đội giáo chúng Minh giáo đầu đội khăn trắng chạy vào. Bọn người đó có tất cả năm trăm, người nào người nấy đều cầm cung tên và chỉ thấy họ giương cung lên bắn "soẹt, soẹt, soẹt".
Năm trăm mũi tên đều bắn xuống đất xung quanh lá cờ trắng nọ.
Thì ra đội người đó do Ngô Kình Thảo thống lãnh Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo.
Quần hùng chưa kịp khen ngợi, giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ đã rút cây thương cắm ở phía sau lưng ra ném luôn vào giữa quảng trường.
Năm trăm cây thương đều cắm vào giữa vòng tên.
Mọi người liền tiến lên ba bước và rút cây búa ngắn đeo ở ngang lưng ra.
Quần hùng chỉ thấy những chiếc búa đó bóng nhoáng làm loé mắt mọi người.
Năm trăm chiếc búa cùng chém cả vào mặt đất, xếp thành một vòng tròn, thế là ba cái vòng tròn của búa thương và tên vây chặt lấy lá cờ trắng.
Dù người có võ công thông thiên đi chăng nữa, khi đối địch với đội người Nhuệ Kim Kỳ này, thì chịu làm sao nổi một nghìn năm trăm món ám khí đó. Có lẽ chỉ trong chớp nhoáng sẽ bị bấy nhiêu môn ám khí đâm chém, bầm thành một đống thịt vụn chứ không sai. Thì ra năm xưa Nhuệ Kim Kỳ ác chiến với phái Nga Mi ở Tây Vực tổn thất rất nhiều, cả trưởng Kỳ Sứ Trang Tranh cũng bị chết dưới ỷ Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt sư thái. Vì có bài học đó mà Minh giáo mới phải nghĩ một trận thế lợi hại như vậy. Mấy năm gần đây thanh thế của Minh giáo rất thịnh. Giáo chủ của Ngũ Hành Kỳ được bổ túc luôn, hiện giờ giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ có chừng bốn ngàn người. Năm trăm người vừa ra biểu diễn đều lựa chọn mười lấy một, võ công đã có căn bản, lại được thêm danh sư chỉ dạy và huấn luyện hơn hai năm, hiển nhiên trở thành một đội quân có thể đơn độc tác chiến và mạnh khôn tả.
Quần hùng nhìn nhau đều kinh hãi, mặt thất sắc và nghĩ thầm:
- Cái cờ lệnh nho nhỏ của Dương tả sứ ném tới đâu, thì một ngàn năm trăm món khí giới tấn công nơi đó liền. Như vậy thì Phích lých lôi hỏa đạn của phái Nga Mi dù có lợi hại cũng chỉ đả thương và giết người có hạn thôi, dù họ bắn ra mười viên nổ cả mười thì cũng chỉ giết được mười người thôi, chứ so sánh làm sao được với Nhuệ Kim Kỳ của Minh giáo.
Mọi người đều nghĩ:
- Nếu bây giờ Minh giáo trở mặt, vây chúng ta lại tiêu diệt thì chúng ta làm sao đây? Người của các môn phái ai ai cũng võ nghệ cao cường, nhưng đều ô hợp, làm sao bằng được giáo chúng tinh nhuệ của Minh giáo đã luyện tập lâu năm và lại tổ chức rất hoàn bị.
Vì vậy ai nấy đều nơm nớp hoảng sợ, quên cả khen ngợi tài ba của Nhuệ Kim Kỳ.
Dương Tiêu lại quát tiếp:
- Nhuệ Kim Kỳ rút lui, Cự Mộc Kỳ tiến lên.
Năm trăm tên giáo chúng của Nhuệ Kim Kỳ liền rút tên búa thương lên và đi tới trước lều trúc của Minh giáo cúi đầu chào Trương Vô Kỵ, rồi lại quay mình đi ra khỏi quảng trường.
Dương Tiêu rút một lá cờ xanh ra ném luôn vào chỗ cạnh lá cờ trắng hồi nãy.
Bên cạnh quảng trường đều có tiếng gỗ lớn va chạm nhau kêu. Bình Bình.
Năm trăm tên giáo chúng của Cự Mộc Kỳ đầu cột khăn xanh bước vào.
Cứ mười người khiêng một khúc gỗ lớn vừa đi vừa va đụng vào nhau, nhanh chân bước chạy vào, những khúc gỗ đó đều có móc sắt mỗi khúc nặng hàng ngàn cân.
Mỗi người cầm một móc, móc vào móc sắt ở thân cây, bước đi rất chỉnh tề.
Ðột nhiên có một tiếng quát rất lớn, năm mươi khúc gỗ đều ném ra khỏi tay, có khúc cao, khúc thấp, khúc trái, khúc phải nhưng mỗi khúc bay ra đằng trước thế nào cũng có một cgày hôm nay vì không muốn đả thương ta, nên chàng mới để cho ta đắc thắng, chẳng lẽ ta lại đang tâm giết chàng như vậy hay sao?
Vì vậy, Vô Kỵ ngửa người về phía sau, hai mắt tối sầm, mồm hộc máu tươi ra.
Chỉ Nhược biết nếu dùng tài ba thực sự để đối địch thì mình không địch nổi Vô Kỵ, bây giờ nàng thấy mình đánh lén mà được thành công, liền giơ tay ra, năm ngón tay chộp vào ngực Vô Kỵ.
Tuy bị thương nặng, nhưng Vô Kỵ chưa rối trí, thấy Chỉ Nhược thò tay ra chộp ngực mình, nếu để cho nàng chộp trúng thì thế nào cũng bị thủng ngực ngay, chàng liền cố gắng xê dịch người sang mấy tấc.
Liền có tiếng kêu "soẹt" năm ngón tay của nàng đã cào rách áo trước ngực của chàng da thịt lộ ra tức thì.
Nàng đang chần chừ thì Nhất Tiếu, Dương Tiêu, Lợi Hanh và Phạm Dao bốn người cùng nhảy xổ tới.
Nhất Tiếu đứng ở trước Vô Kỵ chống đỡ, Pham Dao Dương Tiêu chia làm hai bến tấn công Chỉ Nhược còn Lợi Hanh thì ẳm Vô Kỵ rời khỏi chỗ đó.
Quảng trường loạn xạ, đệ tử của phái Nga Mi và tăng chúng của phái Thiếu Lâm đều hò hét om sòm, tay cầm khí giới nhảy xổ lại.
Dương Tiêu với Phạm Dao thấy Vô Kỵ đã thoát hiểm, nên chỉ đấu với Chỉ Nhược thêm vài hiệp rồi ngưng lại không dám tiếp tục nữa.
Còn Nhất Tiếu thì đỡ Liên Châu trở về lều trúc.
Ðệ tử của phái Nga Mi và Thiếu Lâm thấy trong quảng trường đã ngừng đấu thì cũng rút lui luôn.
Ðáng lẽ Triệu Minh cũng chạy tới tiếp viện nhưng vì thân pháp nàng không nhanh bằng Dương Tiêu, Nhất Tiếu hai người nên vừa đi tới giữa đường đã gặp Lợi Hanh ẳm Vô Kỵ mặt nhợt nhạt, mồm dính đầy máu tươi.
Vô Kỵ thấy nàng liền gượng cười nói:
- Không sao cả, vận khí qua loa là khỏi ngay.
Mọi người đỡ chàng vào trong lều trúc để chàng ngồi xuống, chàng liền dẫn Cửu Dương thần công ra để điều trị vết thương.
Chỉ Nhược liền nói:
- Còn vị anh hùng nào ra đây chỉ giáo nữa không?
Phạm Dao liền nai nịt, lớn tiếng bước đi ra, Vô Kỵ liền gọi:
- Phạm Hữu Sứ, tôi hạ lệnh, Hữu Sứ đừng ra chiến đấu nữa. Chúng ta... chúng ta... chịu thua...
Chàng nói tới đó lại hộc hai hụm máu tươi ra.
Phạm Dao không dám trái lệnh giáo chủ, vì nếu cứ cưỡng lệnh Vô Kỵ mà ra đấu thì Vô Kỵ thế nào cũng tức giận và vết thương sẽ nặng hơn.
Huống hồ đã ra dự chiến thì phải tận tâm tận lực mà đem tính mạng ra oan uổng như vậy không có ích gì cho bổn giáo cả.
Chỉ Nhược đứng ở giữa quảng trường nói hai lượt.
Vừa rồi Vô Kỵ thâu sức lại, tự đả mình bị thương, chỉ có chàng với Chỉ Nhược hai người biết thôi, chứ người ngoài làm sao biết được, cứ tưởng Chỉ Nhược dùng thế võ quái dị nên mới đánh bại được Vô Kỵ.
Còn Chỉ Nhược tha chết cho Vô Kỵ thì ai ai cũng trông thấy rõ hết và họ thấy nàng là một cô bé trẻ tuổi như vâỵ mà đánh bại được ba cao thủ nhất đẳng trong võ lâm như thế, thực không sao tưởng tượng được.
Trong quần hùng tuy có nhiều người võ công tuyệt nghệ, nhưng tự nghĩ mình không sao bằng được Liên Châu, Lợi Hanh và Vô Kỵ ba người, mà ba người đó còn không địch nổi nàng thì mình có nhảy ra cũng chỉ toi mạng thôi.
Chỉ Nhược đứng ở giữa quảng trường gió thổi tà áo bay phất phới, trông như một tiên nữ.
Mấy nghìn anh hùng hảo hán bốn mặt tám phương không ai dám nghênh chiến hết.
Chỉ Nhược đợi chờ giây lát không thấy ai ra khiêu chiến, lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðương liền bước ra, chắp tay chào và nói:
- Tống phu nhân, người trưởng môn của phái Nga Mi võ nghệ lấn át quần hùng, võ công đệ nhất thiên hạ, vậy còn vị anh hùng nào không phục không?
Lão hóa thượng hỏi luôn ba tiếng, không ai dám trả lời là không phục hết, nên liền nói tiếp:
- Theo đúng nghị quyết của đại hội thì Kim Mao Sư vương Tạ Tốn sẽ giao cho Tống phu nhân của phái Nga Mi xử trí. Còn Ðồ Long bảo đao hiện ở trong tay ai cũng xin đưa ra cho Tống phu nhân giữ nốt. Ðó là quyết định chung của quần hùng, không ai được dị nghị hêt.
Vô Kỵ đang điều hơi vận sức, cố dồn Cửu Dương chân khí để chữa vết thương dần dần đã tiến tới mức phản hư không minh trở về hư vô, đầu óc trong suốt thông minh thì bỗng nghe thấy lão hóa thượng nói Kim Mao Sư Vương giao cho Tống phu nhân xử trí, chàng bỗng rùng mình một cái, suýt tí nữa lại hộc máu tươi ra.
Triệu Minh ngồi cạnh trông nom, thấy chàng đột nhiên rùng mình, mặt biến sắc, thì biết ngay chàng đang nghĩ ngợi gì rồi, liền ai ủi rằng:
- Vô Kỵ đại ca, nếu sư phụ giao cho chị Chỉ Nhược xử trí thì thật là may mắn. Vừa rồi chị ấy không nhẫn tâm giết chết đại ca đủ thấy chị ấy vẫn còn tình ý với đại ca. Nàng còn mong nối lại tình cũ với đại ca thì khi nào lại đang tâm giết nghĩa phụ, đại ca cứ yên tâm mà chữa vết thương đi.
Vô Kỵ thấy lời Triệu Minh nói cũng có lý, nên trong lòng mới an tâm, lúc ây mặt trời đã lặn, trong quảng trường tối dần.
Lão hòa thượng lại lên tiếng nói:
- Kim Mao sư vương bị giam giữ ở Hậu Sơn, ngày hôm nay trời đã tối rồi, chắc các vị cũng đói bụng, vậy để đến trưa mai chúng ta tụ họp nơi đây, lão tăng sẽ dẫn Tống phu nhân lên chỗ đó mở cửa giai tù, lúc ấy chúng ta lại kiến thức võ công cái thế vô song của Tống phu nhân.
Vô Kỵ, Dương Tiêu, Phạm Dao cùng đưa mắt nhìn Triệu Minh một cái và nghĩ thầm:
- Quả nhiên cô này đoán không sai, phái Thiếu Lâm ngấm ngầm âm mưu quỉ quyệt, võ công của Chỉ Nhược dù có mạnh đến đâu cũng không thể nào đánh bại được ba vị cao tăng đó, có lẽ nàng sẽ toi mạng trên đỉnh núi, và sau chót Thiếu Lâm sẽ xưng hùng xưng bá.
Lúc ấy Chỉ Nhược đã về tới lều trúc xem vết thương Thanh Thư.
Quần hùng thấy Chỉ Nhược tuy cướp được cái tên thiên hạ đệ nhất võ công, nhưng việc lớn ở đây vẫn chưa kết liễu, vì vậy mỗi người có một ý riêng, không ai muốn xuống núi cả.
Lão hóa thượng lại nói tiếp:
- Các vị anh hùng hãy nghe đây, các vị đến bổn chùa đề là khách của chùa Thiếu Lâm, nếu giữa các vị có sự gì ân oán hay lôi thôi riêng của mình thì xin nể tệ phái tạm nhịn nhất thời, xin chớ có ở trên núi Thiếu Lâm mà giải quyết với nhau, bằng không phái Thiếu Lâm chúng tôi sẽ coi như các vị khinh miệt chúng tôi đấy. Qúi vị cơm nước xong, cứ tự do du ngoạn, nhưng phía sau núi là tàng kinh và nơi truyền thụ võ công của tệ phái, xin quý vị tự trọng mà ngừng bước cho.
Phạm Dao liền ẳm Vô Kỵ trở về lều trúc của Minh giáo tự dựng lấy. Tuy bị thương nặng nhưng Vô Kỵ đã uống chín viên linh đơn do chàng tự chế và đã dùng Cửu Dương chân khí để chuyển vận sức thuốc, nên đến canh hai đêm đó, chàng thổ ra ba khẩu máu bầm. Nội thương của chàng như thế là khỏi hết.
Dương Tiêu, Phạm Dao, Liên Châu, Lợi Hanh các người vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, đều khen ngợi nội công chàng thật là hiếm có và cũng chưa nghe nói đến bao giờ. Người thường bị thương như thế, dù có được cao thủ chữa cho, thì ít nhất cũng phải vài ba tháng mới có thể khỏi được. Thế mà với chàng, chỉ có hai ba tiếng đồng hồ đã lành mạnh ngay. Nếu các người không đích mắt trông thấy thì không bao giờ dám tin chuyện này là thực.
Ăn xong hai bát cơm, Vô Kỵ tĩnh dưỡng giây lát rồi nói:
- Tôi phải ra ngoài một lát.
Vô Kỵ ra khỏi lều trúc, ngửng mặt lên nhìn trời, chỉ thấy một vừng trăng sáng và mấy ngôi sao lơ thơ thôi.
Chàng hít một hơi thật dài, thấy chân khí trong người lưu chuyển dễ dàng, tinh thần phấn chấn, liền đi tới chùa Thiếu Lâm, hỏi nhà sư chi khách rằng:
- Tại hạ có việc muốn gặp người trưởng môn của phái Nga Mi phiền đại sư dẫn đường cho.
Tri khách tăng ấy thấy là giáo chủ Minh giáo, kinh hãi vô cùng, vội cúi mình đáp:
- Dạ, dạ, tiểu tăng xin dẫn đường, mời Trương giáo chủ đi sang lối này.
Nói xong y dẫn Vô Kỵ đi sang phía Tây, đi chừng hơn dặm, liền chỉ mấy căn nhà nhỏ và nói:
Phái Nga Mi ở trong mấy căn nhà kia, đêm khuya tiểu tăng không tiện tới gần.
Sự thực là y sợ Vô Kỵ lại đấu với Chỉ Nhược, mình bị vạ lây.
Vô Kỵ vừa cười vừa nói:
- Nếu đại sư trở về nói chuyện này cho mọi người hay, thế nào cũng kinh động tới họ, nên tôi phải phiền đại sư ở đây chờ đợi với tôi cho tới nửa đêm.
Tri khách tăng vội đáp:
- Giáo chủ cứ yên tâm, tiểu tăng không nói cho ai hay đâu.
Nói xong, y vội quay mình đi luôn.
Ði tới trước căn nhà cách chừng một dặm, chàng đã thấy trong bóng tối có hai nữ nhi phi thân tới, tay cầm trường kiếm, ngăn cản lối đi và quát hỏi:
- Ðêm khuya khoắt, vị nào giá lâm nơi đây?
Vô Kỵ chắp tay vái chào và nói:
- Trương Vô Kỵ của Minh giáo, yêu cầu được yết kiến với người trưởng môn của quý phái là Tống phu nhân.
Hai nữ nhi thấy Trương Vô Kỵ đều giật mình kinh hãi.
Người lớn tuổi hơn liền đáp:
- Trương... Trương giáo chủ, xin hãy tạm chờ đợi để tôi... vào bẩm báo.
Y thị tuy cố gượng trấn tĩnh, nhưng tiếng nói run run quay đi được mấy bước, đã vội lấy cái còi trúc ra thổi luôn.
Ngày hôm nay phái Nga Mi khoái chí hết sức, người trưởng môn đánh bại ba vị cao thủ đương thời trước mắt quần hùng như vậy khiến cho mấy ngàn tu mi nam tử không một ai dám ra khiêu chiến hết.
Quả thực là một đại sự, từ khi khai lập môn phái đến giờ chưa hề có lần nào được vẻ vang như vậy cả.
Nhưng ngày hôm đó, phái Nga Mi giết hai trưởng lão của Cái Bang, đánh bại hai vị đại hiệp của Võ Ðang và đả thương giáo chủ Minh giáo, vì vậy gân hấn với rất nhiều người. Huống hồ Chỉ Nhược được tôn là người giỏi võ công số một tấ nhiên sẽ có không biết bao anh hùng hờn giận và ghen ghét. Vì vậy nàng phải phái rất nhiều đệ tử canh gác phòng bị. Khi nữ ni thổi còi sáo lên, bốn chung quanh liền có hai mươi mấy người cầm khí giới nhảy ra, bảo kiếm sáng quắc, đứng bao vây chung quanh.
Vô Kỵ không thèm đếm xỉa gì tới, cứ khoanh tay đứng yên tại chỗ.
Nữ ni vào trong nhà bẩm báo xong, một lát sau lại quay mình trở ra và nói:
- Tệ trưởng môn nói, nam nữ thọ thọ bất thân, đêm hôm khuya khoắt không tiện tiếp kiến, xin công tử hãy quay trở về.
Vô Kỵ đáp:
- Tại hạ đến đây là định chữa cho Tống Thanh Thư thiếu hiệp thôi, chứ không có việc gì khác hết.
Nữ ni nọ lại ngẩn người ra, rồi lại vào bẩm báo, một lát sau mới ra trả lời rằng:
- Người chưởng môn của chúng tôi xin mời giáo chỢy gỗ khác va đụng trúng, năm mươi khúc gỗ chia làm hai nhăm đôi mà không có một khúc nào va chạm hụt hết.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu "bùng bùng" hoài, năm mươi khúc gỗ chia làm hai nhăm đôi va chạm nhau, khúc nào cũng nặng trên ngàn cân, nên lúc động chạm, tiếng động phát ra kinh người.
Nếu có người đứng gần lá cờ xanh, bất cứ nhảy cao hay thấp, nhảy sang trái né sang phải, cũng không sao tránh khỏi năm mươi khúc gỗ đó, con người cứng rắn là bao, mà bị những khúc ấy va phải thì còn gì là xương thịt.
Năm trăm bang chúng của Cự Mộc Kỳ chờ những khúc gỗ đó đụng vào nhau rớt xuống, rồi mới chạy ra tranh nhau cướp cái móc ở khúc gỗ rồi quay mình chạy luôn ra ngoài cách nhau hơn mười trượng, chúng chỉ đợi chờ người ra lệnh ném cờ xuống đất là chũng lại khiêng gỗ vào.
Dương Tiêu lại quát lớn:
- Cự Mộc Kỳ rút lui cho Mộc Sinh Hỏa.
Nói xong, y giơ tay phải lên phất một cái, một lá cờ nhỏ rớt ngay vào giữa quảng trường liền. Mọi người liền thấy bang chúng của Minh giáo đầu cột khăn xanh rút lui liền.
Năm trăm tên bang chúng khác, đầu cột khăn đỏ của Liệt Hỏa Kỳ chạy vào.
Người nào người nấy tay đều cầm một ống đồng, chỉ thấy họ cùng phun ra một lúc, giữa quảng trường dầu mỡ lênh láng. Chưởng kỳ sứ của Liệt Hỏa Kỳ phẩy tay một cái liền ném một trái lưu hoàng hỏa đạn ra tức thì dầu gặp lửa, bốc cháy rừng rực.
Nên rõ nơi gần Quang Minh đỉnh tổng đàn của Minh giáo có rất nhiều mỏ dầu đá, dầu đá tức là dầu nguyên chất dùng để chế ra dầu hôi và ét xăng, dầu ấy gặp lửa là cháy liền, bang chúng của Liệt Hỏa Kỳ mỗi người vác một cái thùng sắt trên lưng, trong đựng đầu dầu đá, bất cứ đốt nhà hay đốt người, đối phương không sao chống đỡ nổi.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Liệt Hỏa Kỳ rút lui, Hồng Thủy Kỳ dương oai.
Cờ đen vừa bay xuống, quảng trường đã có năm trăm tên giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ đầu cột khăn đen lần lượt chạy vào trong quảng trường.
Những đồ vật của Hồng Thủy Kỳ mang theo khác hẳn giáo chúng của các kỳ khác; chúng mang theo tất cả hai mươi vòi rồng và lại đem theo ống đồng cùng thùng nước... mười người đi trước đẩy mười chiếc xe gỗ.
Chưởng kỳ sứ Ðường Dương, ra lệnh một cái, mười chiếc xe gỗ liền mở cửa, hơn hai mươi con chó sói đói phóng ra. Con nào con nấy đều dương nanh múa vuốt ở quảng trường, chỉ muốn cắn và cấu xé người thôi.
Quần hùng thấy vậy, ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Những con chó sói này liên quan gì đến hai chữ Hồng Thủy.
Mọi người đang nghĩ đến đó, đã nghe thấy Ðường Dương quát lớn:
- Phun nước.
Một trăm tên giáo chúng tay cầm ống thổi bằng sứ, liền phun nước ra, như một trăm mũi tên nước, nhằm người những con chó sói đó mà bắn tới.
Lạ thực, hai mươi con chó sói hung ác như thế, bị nước bắn phải, liền té ngã ngay. Rồi con nào con nấy cứ kêu rú luôn mồm, như là người ta kêu la khóc lóc vậy.
Chỉ trong chốc lát, da thịt của chúng rã hết, biến thành một đống đen như than. Thì ra những nước của Hồng Thủy Kỳ phun ra đó là một thứ thuốc như a xít, lấy ở chất lưu huỳnh với phát tiêu.
Quần hùng thấy vậy kinh hoảng mất hết cả hồn vía, toát mồ hôi lạnh ra và nghĩ tiếp:
- Những nước độc này mà bắn vào mình mảy người ta, chắc lại còn chóng rã hơn đàn chó sói này.
Lại thấy giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ xách hai mươi đầu vòi rồng giả bộ như nhắm lũ chó sói phun tới, vòi rồng ấy cũng chứa đầy nước độc, nếu dùng để xịt nước thì có thể bắn được rất xa.
Dương Tiêu quát lớn:
- Hồng Thủy Kỳ rút lui, Hậu Thủy Kỳ tiến lên quét dọn tàn cục.
Một mặt y ném lá cờ nhỏ ra, không ngờ cán cờ này lại có thuốc nổ, chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng, nổ tung toé liền.
Cờ đó vừa nổ xong, đã thấy giáo chúng đầu cột khăn vàng chạy vào, người nào người nấy đều có vác một cái túi vải, số người ít hơn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa bốn kỳ nhiều.
Họ có tất cả một trăm người thôi, nhưng một trăm người đứng vây thành một cái vòng tròn, rồi đột nhiên có tiếng nổ đến ùm, cát bụi bay tứ tung.
Giữa quảng trường liền xụp xuống, lộ ra một cái hố bề ngang dài hơn bốn trượng.
Tiếp theo đó những đất cát ở chung quanh cái hố to ấy, lần lượt nhảy lên và cử động. Tiếp theo đó có những người đầu đội mũ sắt, tay cầm thuổng hiện ra, bốn trăm người cùng ở dưới đất chui lên một lúc.
Quần hùng thấy vậy thất thanh kêu "ủa" một tiếng thật lớn.
Thì ra bốn trăm giáo chúng ở đằng xa đào một con đường hầm, đi thẳng tới quảng trường, chỉ chờ có lệnh là chúng phá đất chui ra.
Cái hố kia ở dưới đất đã đào rỗng, dùng ván và cây gỗ chống đỡ. Khi nghe thấy hiệu lệnh, chúng chỉ rút những cây ra là đất sụp xuống ngay.
Thế là sài lang chết, nước độc, dầu đá và những thứ của bốn kỳ kia để lại đều lún cả xuống đất hết. Một trăm tên giáo chúng cầm xuổng khẽ gõ vào cái hố đó ba cái.
Quần hùng thấy vậy, liền hiểu ra là nếu có ai rớt xuống hố định nhảy lên thì thế nào cũng bị người dùng xuổng đánh vào liền.
Tiếp theo mỗi người lại có một đống sắt vụn, đá... ném vào trong hố nữa, chỉ trong chốc lát cái hố lớn với mấy trăm hố nhỏ đều bằng phẳng ngay. Bốn trăm chiếc xuổng sắt lên lên xuống xuống trông rất đẹp mắt.
Chưởng kỳ sứ ra lệnh một tiếng, năm trăm giáo chúng đều tiến tới trước mặt Vô Kỵ vái c
  • Hồi thứ 6
  • Hồi thứ 7
  • Hồi thứ 8
  • Hồi thứ 9
  • Hồi thứ 10
  • Hồi thứ 11
  • Hồi thứ 12
  • Hồi thứ 13
  • Hồi thứ 14
  • Hồi thứ 15
  • Hồi thứ 16
  • Hồi thứ 17
  • Hồi thứ 18
  • Hồi thứ 19
  • Hồi thứ 20
  • Hồi thứ 21
  • Hồi thứ 22
  • Hồi thứ 23
  • Hồi thứ 24
  • Hồi thứ 25
  • Hồi thứ 26
  • Hồi thứ 27
  • Hồi thứ 28
  • Hồi thứ 29
  • Hồi thứ 30
  • Hồi thứ 31
  • Hồi thứ 32
  • Hồi thứ 33
  • Hồi thứ 34
  • Hồi thứ 35
  • Hồi thứ 36
  • Hồi thứ 37
  • Hồi thứ 38
  • Hồi thứ 39
  • Hồi thứ 40
  • Hồi thứ 41
  • Hồi thứ 42
  • Hồi thứ 43
  • Hồi thứ 44
  • Hồi thứ 45
  • Hồi thứ 46
  • Hồi thứ 47
  • Hồi thứ 48
  • Hồi thứ 49
  • Hồi thứ 50
  • Hồi thứ 51
  • Hồi thứ 52
  • Hồi thứ 53
  • Hồi thứ 54
  • g ai phản đối cả.
    Riêng có Triệu Minh lên tiếng nói:
    - Phạm đại sư, tôi yêu cầu đại sư một việc, không hiểu đại sư có nhận lời cho không?
    Phạm Dao đáp:
    - Quận chúa cứ việc sai bảo, tiểu nhân xin chờ lệnh.
    Quần hào nghe nói đều đưa mắt nhìn Triệu Minh, không biết nàng định yêu cầu Phạm Dao điều chi.
    Triệu Minh nói:
    - Không Trí đại sư của phái Thiếu Lâm vẫn thù hằn đại sư. Nếu đại sư vừa ra tay đã đấu với y ngay, thì chưa chắc ai thắng, ai bại và dù đại sư có thắng đi chăng nữa, cũng bị mỏi mệt vô cùng.
    Phạm Dao gật đầu, biết Không Trí thần tăng nổi danh mấy chục năm nay, tuy trông mặt y ủ rũ như người sắp chết, nhưng sự thật thì nội ngoại công của y điêu luyện tới mức thượng thặng.
    Triệu Minh lại nói tiếp:
    - Ðại sư phải hẹn với y một cuộc đấu khác và sẽ đấu ở chùa Vạn Pháp, một đấu một mà thôi.
    Quý vị nên rõ, nếu Không Trí nhận lời Phạm Dao rồi, thì ngày hôm nay y không thể ra đấu với Phạm Dao.
    Kế của Triệu Minh rất khôn khéo vì làm như vậy là để cho Minh giáo bớt đi một cường địch lợi hại.
    Lúc ấy trong lều trúc, quần hùng các môn phái đang thì thầm bàn tán với nhau để bầu người ra dự đấu.
    Tại nhiều nơi đã có mấy người lớn tiếng cãi vã với nhau.
    Hiển nhiên là họ không đồng ý kiến với người được đề cử.
    Phạm Dao liền đi tới trước lều trúc của phái Thiếu Lâm tức là lều chủ, nói với Không Trí hẹn sang năm đến chùa Vạn Pháp đấu với nhau một phen.
    Phạm Dao vừa nhắc tới ba chữ chùa Vạn Pháp, Không Trí đã cho là đại nhục, liền cau mặt lại hỏi:
    - Ðể làm gì?
    Phạm Dao đáp:
    - Hai chúng ta kết thù oán tại đó thì phải tới nơi đó để kết liễu. Không Trí đại sư là người đức cao vọng trọng, tại hạ cũng có đôi chút hư danh, ngày hôm nay chúng ta so tài với nhau, nếu đại sư thắng tôi thì người trên giang hồ sẽ bảo đại sư cậy mình là địa chủ hà hiếp khách. Nếu tại hạ may mà thắng được một thức hoặc nửa thế thì kẻ không biết sẽ thêm dầu vào mỡ, chưa biết chừng họ lại bảo Khổ Ðầu Ðà lên chùa Thiếu Lâm đánh bại đệ nhất cao thủ của chùa. Nếu đại sư không sợ thấy lại cảnh cũ thì đến đêm trung thu năm nay tại hạ sẽ đợi chờ đại sư ở chuà Vạn Pháp để lãnh giáo vài thế võ cao siêu của đại sư.
    Không Trí cũng hơi kiêng nể võ công của Phạm Dao, lại thêm trong chùa đang có đại biến, lúc này y còn đang suy nghĩ làm cách nào cứu phương trượng sư huynh thoát nạn và cứu vãn được tai kiếp cho bổn chùa, nên đã không có lòng đấu với Phạm Dao rồi. Hơn nữa bị đối phương nói khích, nên y gật đầu nhận lời ngay và đáp:
    - Ðược, đến đêm trung thu năm nay chúng ta sẽ gặp nhau ở chùa Vạn Pháp.
    Phạm Dao chắp tay vái chào một cái rồi rút lui ngay.
    Y mới đi được bảy tám bước thì Không Trí đã lên tiếng hỏi:
    - Có phải ngày hôm nay thí chủ nhất tâm ra tay cứu Kim Mao Sư Vương thoát nạn nên khong dám ra tay đấu với bần tăng phải không?
    Phạm Dao là người trực tính không bao giờ giấu diếm sự thật, nên quay đầu lại ha hả cười nói tiếp:
    - Tại hạ không chắc thắng nổi đại sư có thể thôi.
    Không Trí mỉm cười nói tiếp:
    - Lão tăng cũng dám chắc không thắng nổi thí chủ đâu. Người ta đã luyện tới mức thượng thặng thì bao giờ anh hùng cũng trọng anh hùng.
    Trên quảng trường tiếng người yên lặng dần.
    Lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðường lên tiếng nói:
    - Chúng ta theo qui luật của các vị anh hùng quyết định, hãy bắt đầu tỷ võ đi. Ðao thương, chân tay không có mắt, ai chết là do số mệnh hết, không được kêu than oán thán gì cả. Bang hội nào có võ cao cường nhất sẽ được lãnh Tạ Tốn và đao Ðồ Long ngay.
    Vô Kỵ hơi cau mày lại nghĩ thầm:
    - Hòa thượng này chỉ sợ người ta không nương tay đánh thực nặng và đồng thời lại ngại các phái không kết thù, kết oán với nhau, y làm gì có lòng từ bị như Không Kiến, Không Văn mấy vị thần tăng ấy.
    Mọi người quyết định là người nào ra dự cuộc, sau khi thắng hai trận sẽ được nghỉ ngơi, và như vậy là đấu trước hay đấu sau cũng không phân biệt gì mấy.
    Lúc ấy đã có người ra thách đấu và cũng có người thứ hai ra đấu liền.
    Chỉ trong thoáng cái ở trong đấu trường đã có ba cặp đấu với nhau.
    Triệu Minh tuy căn bản võ công còn non nớt, nhưng kiến thức rất rộng.
    Nàng đứng giữa Phạm Dao và Vô Kỵ nghị luận bàn tán về võ công của sáu người kia. Ðồng thời lại dự đoán xem ai thắng ai bại không ngờ lời bàn của nàng rất đúng.
    Một lát sau, ba đôi đã có hai ba phần thắng bại rồi, chỉ còn một đôi đang tiếp tục.
    Tiếp theo đó có hai người khác ra đấu với hai kẻ thắng kia.
    Thế là trên quảng trường vẫn có ba đôi như trước.
    Những người mới vào đều dùng khí giới, như vậy hai đôi đó thế nào cũng đổ máu mới phân thắng bại.
    Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
    - Ðấu như vậy các môn, các phái của võ lâm thế nào cũng gây thù hằn với nhau. Bất cứ phái nào bị đối phương đánh bại, nếu không bị chết cũng bị thương nặng. Sau này rồi cứ báo thù nhau liên tiếp, và như vậy có thể biến thành một tai hoạ tàn sát lẫn nhau rất lớn không?
    Chàng lại thấy một đạo sĩ trung niên của phái Côn Luân dùng kiếm đâm một đại hán của Cự Kình Bang bị thương, liền lên tiếng mắng chửi:
    - Tên ăn mày hôi thúi bẩn thỉu kia...
    Y vừa mắng chửi, vừa tung mình nhảy ra định khiêu chiến với Chấp Pháp Trưởng lão của Cái Bang.
    Ông già lùn liền nắm lấy cánh tay y khẽ nói:
    - Sư đệ địch không lại y đâu, hãy tạm chịu nhục đi.
    Ông già cao tức giận đáp:
    - Ðịch không được cũng phải đấu một phen.
    Mồm y tuy nói vậy nhưng y lại rất nghe lời sư huynh và biết võ công của sư huynh cao siêu hơn mình nhiều thế mà còn thua huống hồ gì mình, nên mồm y vẫn chửi mà chân thì theo người sư huynh lùn trở về chỗ ngồi tức thì.
    Tiếp theo đó Chấp Pháp Trưởng lão thắng người trưởng môn của Mai Hoa Ðạo.
    Thấy người của bang mình thắng liền hai trận bang chúng của Cái Bang vỗ tay như sấm động, đắc chí khôn tả.
    Chấp Pháp trưởng lão nghêng ngang đi về chỗ ngồi.
    - Thế rồi người này đến người nọ, các cuộc tỷ đấu đã diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ. Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, người ra khiên chiến võ nghệ càng ngày càng cao cường.
    Ðến giờ Thân, Trưởng Bát Long Ðầu của Cái Bang ra trận khiêu chiến.
    Và người đấu với y là Bành Tứ Nương của Tây Ba giáo, nhưng chỉ đánh được vài hiệp là Bành Tứ Nương hổ thẹn vô cùng, liền rút lui ngay.
    Trưởng Bát Long Ðầu nhìn sang phái Nga Mi cười nhạt và nói:
    - Các phái nữ có bản lãnh chân thật gì đâu, không phải nhờ ở đao kiếm sắc bén thì là nhờ ở ám khí kỳ quái, cũng như Bành Tứ Nương vừa rồi, đàn bàn luyện được võ công cao siêu đến thế tưởng không phải là chuyện dễ.
    Chỉ Nhược khẽ dặn Thanh Thư vài lời, Thanh Thư gật đầu, rồi bước ra chắp tay vái chào Trưởng Bát Long Ðầu và nói:
    - Long đầu đại ca, đệ xin lãnh giáo mấy thế võ của đại ca nào.
    Trưởng Bát Long Ðầu vừa trông thấy Thanh Thư, mặt đã biến sắc lớn tiếng đáp:
    - Họ Tống kia, mi thừa lệnh của gian tặc Trần Hữu Lượng trà trộn vào Cái Bang chúng ta, việc giết chết Sử Bang chủ, có lẽ mi cũng dự phần, ngày hôm nay không ngờ mi còn dầy mày dạn mặt ra gặp ta nữa sao?
    Thanh Thư cười nhạt đáp:
    - Trên giang hồ trà trộn vào ổ địch, do thám bí mật, đó là việc thường. Chỉ trách bọn ăn mày sao mù quáng mới không nhận ra được bổn diện của Tống đại gia này đấy chứ.
    Trưởng Bát Long Ðầu lớn tiếng mắng tiếp:
    - Mi dám phản cả cha đẻ và phái Võ Ðang thì việc gì mi lại chẳng dám làm? Mi đối với cha bất hiếu, sau này đối với vợ cũng bất nghĩa, thế nào phái Nga Mi cũng đại bại vì mi.
    Thanh Thư tức giận đến mặt tái mét, và trả lời:
    - Câm mồm đi, không được lếu láo như thế.
    Trưởng Bát Long Ðầu không nói năng gì nữa, liền xông đến tấn công một chưởng. Thanh Thư vội né mình tránh sang trái, tay khẽ phất một cái dở Kim Ðỉnh Miên Chưởng của phái Nga Mi chống đỡ.
    Trưởng Bát Long Ðầu tức hận y đã trà trộn vào Cái Bang lừa dối mọi người, nên thế võ nào của y cũng độc ác khôn tả.
    Trận đấu này của hai người kịch liệt hơn các trận đấu khác gì họ đã định đấu thí thân rồi. Càng đấu, Thanh Thư càng lép vế. Vì chàng mới học võ công của phái Nga Mi, chưa được thuần thục, nên không dở ra được những thế tinh vi của pho chưởng đó. Vì vậy đấu được bốn năm chục hiệp y lại dở Miên Chưởng của phái Võ Ðang ra chống đỡ. Chưởng pháp này oai lực rất nhanh, bề ngoài tuy giống như Kim Ðỉnh miên chưởng nhưng lúc biến hoá lại khác hẳn Kim Ðỉnh miên chưởng nhiều. Người ngoài không biết, tưởng y đã kéo lại được thế bại.
    Lợi Hanh đứng bên ngoài càng trông càng tức giận, liền la lớn:
    - Tống Thanh Thư, mi không biết hổ thẹn chút nào, dám phản Võ Ðang mà còn dùng võ công của phái Võ Ðang để cứu lấy bổn thân. Mi không cần cha mi thì mi còn xử dụng võ công của cha mi làm chi nữa?
    Thanh Thư mặt đỏ bừng, cũng la lớn:
    - Võ công của phái Võ Ðang có gì kỳ lạ, đây các người hãy trông cho kỹ này.
    Nói xong, tay trái của y biến luôn bảy thứ kiểu, xoay trái, quay phải ở trước mặt Trưởng Bát Long Ðầu. Rồi đột nhiên giơ tay phải ra đâm luôn vào óc của đối thủ, chỉ nghe thấy kêu "cộp" một tiếng, chỉ tay của y đã dính đầy máu.
    Trưởng Bát Long Ðầu đã bị thủng sọ, lăn ra chết tốt.
    Thanh Thư cười nhạt một tiếng rồi hỏi:
    - Phái Võ Ðang có môn võ công ấy không?
    Trong lúc quần hùng đang thất thanh kêu la thì có bảy tám người của Cái Bang ra, kẻ khiêng xác của Trưởng Bát Long Ðầu về, kẻ thì vây đánh Thanh Thư.
    Tất cả có sáu người vây đánh, đều là hạng bẩy túi trong bang.
    Trong đó có bốn người xử dụng khí giới, chỉ trong thoáng cái, Thanh Thư đã bị nguy hiểm liền.
    Một lão hòa thượng to béo ở phía sau Không Trí liền lên tiếng quát bảo:
    - Cái Bang, các người thị nhiều thắng ít, định phá hủy luật của đại hội ngày hôm nay phải không?
    Hai câu nói của y rất lớn, khiến mọi người ngồi gần đó đều bị vang tai nhức óc.
    Chấp Pháp trưởng lão liền lớn tiếng quát bảo:
    - Các người hãy lui ra, để bổn tọa trả thù cho Trưởng Bát Long Ðầu.
    Các đệ tử của Cái Bang đều lui về tr
  • Hồi thứ 80
  • Hồi thứ 81
  • Hồi thứ 82
  • Hồi thứ 83
  • Hồi thứ 84
  • Hồi thứ 85
  • Hồi thứ 86
  • Hồi thứ 87
  • Hồi thứ 88
  • Hồi thứ 89
  • Hồi thứ 90
  • Hồi thứ 91
  • Hồi thứ 92
  • Hồi thứ 93
  • Hồi thứ 94
  • Hồi thứ 95
  • Hồi thứ 96
  • Hồi thứ 97
  • Hồi thứ 98
  • Hồi thứ 99
  • Hồi thứ 100
  • Hồi thứ 101
  • Hồi thứ 102
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---