Chương 9

Sáng hôm sau, mùng 3 tháng 11, trời ấm áp và trong trẻo khác thường, Kate đứng một mình trên boong ở phía đuôi tàu, nhìn xuống làn nước sâu thẳm. Nàng lấy làm mừng vì đã dán bức thư viết cho Danny trước đêm hôm qua. Nàng cần phải có thời gian trước khi kể cho chàng câu chuyện khủng khiếp mà nàng đã phải trải qua. Có một khoảnh khắc, nàng đã tưởng mình không thoát nổi con cóc ấy, nom thế mà hắn nhanh như cắt và khoẻ đến kinh ngạc.
Nàng bực mình với bà Nell. Nàng muốn tố cáo Walepole. Chẳng phải hắn đã toan cưỡng hiếp nàng, chẳng phải hắn đã khoe khoang những chiến tích mắt quỷ về việc đã cưỡng đoạt bao nhiêu cô gái trẻ tội nghiệp đó sao? Hắn phải bị đưa ra công lý. Nhưng Ellen không chịu nghe gì cả.
− Tên con sẽ bị bôi nhọ, rồi sẽ có những kẻ độc miệng nói rằng chính tự con thích vào đó- Nell nói vậy đấy.
Một điều nữa làm Kate bức bối hơn. Walepole đã nói Paul là tình nhân cuả bà Medwin. Nàng không muốn tin vào chuyện đó, và vì không giải đáp nổi nên nó khiến nàng day dứt. Kate không yêu Paul Cooper, nhưng ý nghĩ một người đàn ông thể hiện nhiều quyến luyến với nàng như vậy mà lại đi làm tình với người đàn bà có chồng khác khiến nàng đau khổ. Một giọng nói cất lên sau lưng nàng làm nàng quay phắt lại. Nàng nhanh nhẩu:
− Ông John, chào buổi sáng.
− Một buổi sáng tốt lành, và cô trông duyên dáng lắm. Cô lúc nào cũng xinh đẹp trong cái áo choàng màu xanh này.
− Cám ơn ông. Tôi rất thích nó nên đã đặt may cho chuyến đi nhưng từ khi thấy những trang phục hợp mốt cuả bà nhà thì tôi phải thừa nhận là bộ này cuả tôi còn xa mới được gọi là đẹp!- Kate cười khúc khích.
− Những thứ loè loẹt cuả cô ta còn lâu mới bằng được vẻ quyến rũ bẩm sinh cuả cô trong bộ đồ giản dị này- John nói, giọng ông thoáng vẻ cay nghiệt.
− Ôi, xin ông đừng nói thế, ông John. Ông không nên để tâm đến những lời gã đàn ông kinh tởm ấy nói đêm hôm qua- Nàng nói, đưa tay về phiá ông, lo lắng.
− Walepole ấy à? Thế cô tưởng hắn đã báo cho tôi những điều mới mẻ ư? Cô gái đáng yêu cuả tôi, cô ngây thơ lắm! Tôi biết về vợ tôi từ ngày chúng tôi mới cưới nhau, có khi từ trước đó nưã kia. Cô ta đã cố che giấu, nhưng lại luôn luôn tự để lộ ra. Không biết bao nhiêu nhân tình, kẻ này chồng lên kẻ kia. Chúng tôi không có cơ hội nào để xây đắp một cuộc sống bình thường. Cô ta là người bệnh hoạn, và điều đó làm cuộc hôn nhân cuả chúng tôi không có tình yêu.
− Ôi, ông John, xin ông đừng kể với tôi về chuyện ấy. Tôi rất lấy làm buồn- Kate nói, bối rối vì sự thú nhận kia.
Ông gắn vaò nàng một cái nhìn lạ lùng.
− Ồ, tôi biết, và hẳn tôi là một lão ngớ ngẩn. Walepole nói đúng đấy, cô biết không. Tôi đã ham muốn cô.
− Ông John, xin ông im đi!- Kate bật khóc, lùi xa khỏi ông.
− Cô bé yêu quý cuả tôi. Cô không có gì phải sợ đâu. Tôi cam đoan với cô không phải tất cả đàn ông đều làm điều họ muốn, và tôi hiển nhiên là không định làm gì để đạt tới điều đó. Giá mà tôi được tự do thì tôi đã thử chinh phục trái tim cô rồi, nhưng tôi lại bị trói buộc, nên tôi đành phải kìm chế vậy. Cuộc hành trình cuả chúng ta sắp kết thúc và tôi cảm thấy có vài chuyện muốn nói với cô.
− Ồ, Paul kià- Kate vẫy tay chào thuyền phó Cooper những mong làm gián đoạn câu chuyện, nhưng sự chú ý cuả thuyền phó Cooper đang hướng tới một nơi nào khác.
− Anh ta không phải dành cho cô đâu, Kathleen. Anh ta là con người nông cạn và anh ta là một trong số các tình nhân cuả vợ tôi, từ khi chúng tôi lên tàu ở Ấn Độ.
− Dừng lại, ông có nghe thấy tôi nói không đấy. Tôi không muốn nghe, thế đủ rồi!- Kate khóc và quay đi. Cảm giác vỡ mộng tràn ngập lòng nàng, làm trái tim nàng run rẩy và tinh thần suy sụp. Nàng phải về nhà với cha, nơi mà mọi thứ hẳng đều ở đúng chỗ cuả chúng.
− Các thuỷ thủ- thuyền phó Cooper hét từ chòi quan sát- kéo căng buồm lên; tàu Gypsy kià, tôi muốn chào nó, vì nó đang kéo theo một chiếc tàu Tây Ban Nha!
Kate ngoảnh mặt nhìn, tạm thời quên đi nỗi khổ tâm. Ngay đằng trước, chếch về phiá bên phải họ là một trong những tàu buồm đẹp nhất, choáng lộn nhất mà nàng từng thấy. Sau đuôi nó kéo theo một chiếc tầu Tây Ban Nha ọp ẹp. Bermudian đang tăng tốc đuổi theo, và nàng có thể nhìn thấy thuyền phó Cooper, cũng như các thuỷ thủ đang cực kỳ hào hứng. Anh trèo lên tới sát mũi tàu, nhẩy từng mấy bậc thang một lên buồng lái và gần như xô phải thuyền trưởng đang đi xuống.
− Chính là tàu Gypsy đấy, thuyền trưởng Palmer. Xem kìa, nó kéo về một vật giá trị như thế nào cho nước Anh!- Paul Cooper hăm hở reo to.
Thuyền trưởng giơ bàn tay xù xì lên che nắng.
− Ấy, tôi vẫn mong được nhìn thấy con tàu này. Tôi nghe kể là nó đã mang về cảng nước Anh nhiều thứ hơn bất cứ tàu săn biển nào khác. Tôi đã hiểu tại sao, hãy nhìn hình dáng cuả nó kià!
Lúc này, họ đã bắt kịp ngang sườn Gypsy và thuỷ thủ hai con taù đang hò reo chào mừng nhau, đùa tếu với nhau. Một vài câu tục tĩu vẳng đến tai Kate làm nàng đỏ bừng mặt mũi. Ông John chạm nhẹ vào cánh tay nàng.
− Cô Newburuy, có lẽ cô lui về ca bin thì tiện hơn chăng?
− Không, ông John. Tôi không lưu tâm tới những câu đùa cợt, tôi muốn xem thôi.
John im lặng, còn Kate tiếp tục quan sát cảnh tượng, mỉm cười vì sự vui mừng cuả các thuỷ thủ, bản thân nàng không hiểu sao cũng cảm thây rộn ràng, hồi hộp.
− Gypsy có phải là một trong những tàu chiến cuả ta không?- Nàng quay sang hỏi Paul Cooper lúc này đã bước tới đứng cạnh.
− Tàu chiến?- Paul cười to- Lạy Chuá, không! Cô đang có vinh dự chiêm ngưỡng một con tàu săn biển tài ba nhất dưới lá cờ Anh!
− Tàu săn biển?- Kate lặp lại, ngơ ngác. Nàng đưa mắt nhìn Gypsy và tìm người thuyền trưởng cuả nó. Chàng đang đứng ở mạn trái, gác một chân đi bốt lên thành tay vịn. Chàng không đội mũ thuyền trưởng, mái tóc đen dài chấm vai cuả chàng tung bay như một quầng mây sẫm bao quanh khuôn mặt đẹp trai. Chiếc áo choàng buộc trễ, để lộ cổ áo sơ mi vải lanh trắng bóc. Chàng bận một chiếc quần sợi sẫm màu bó sát người. Toàn bộ trang phục cuả chàng chẳng có gì đặc biệt, nhưng mọi người đang đứng trên boong tàu Bermudian đều biết rằng thuyền trưởng chính là chàng. Chàng cười với thủy thủ cuả mình gọi nhiều người trong số họ bằng tên, rồi chàng quay sang quan sát Bermudian và các hành khách cuả nó.
Chàng phát hiện ra một bóng hồng và nụ cười rộng mở cuả chàng liền chuyển thu lại thành cái cười nhếch mép bí ẩn. Kate đứng nghiêng người qua thành tàu, mái tóc dài óng ánh viền quanh khuôn mặt kiều diễm. Chiếc áo choàng xanh che kín thân hình nàng, nhưng từng cử động cuả nàng vẫn toát lên vẻ duyên dáng.
Đôi mắt xanh biếc gặp đôi mắt xám, xuyên một luồng run rẩy qua khắp người nàng. Nhận ra cái nhìn đăm đăm cuả chàng, nàng đỏ mặt quay đi. Nhưng khi nàng liếc mắt nhìn lại, chàng khẽ cúi chào rất ga lăng khiến nàng có cảm giác muốn chạy trốn.
Cả ông John và thuyền phó Cooper đều đề nghị đưa nàng xuống khoang tàu. Nhưng không muốn tuân theo điều mà nàng biết là phép lịch sự bắt buộc, và cũng không thể tìm được lời xin lỗi, nàng đứng tách ra xa họ và im lặng xem tiếp.
− Xin uống mừng ông, thuyền trưởng- Palmer hét với sang, nâng cao chiếc ly đang cầm.
Thuyền trưởng Branwell vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
− Cám ơn ông, nhưng tôi không thể. Như ông thấy đấy, con tàu mà chúng tôi kéo theo đã làm chúng tôi chậm đi đôi chút so với lịch trình. Kế hoạch cuả tôi là về đến Anh vào cuối tuần này, nên tôi muốn duy trì tốc độ tối đa.
Chàng nói và lại nhìn Kate, nghĩ bụng sáu tuần lênh đênh trên biển hẳn đã làm cho chàng có cái nhìn dễ dãi hơn. Nàng trông có vẻ quyến rũ hơn bất cứ người đàn bà nào; chắc là do tình trạng chay tịnh bắt buộc cuả chàng thôi. Chàng chợt muốn bỏ quách ý định mở hết tốc lực và sang dùng bữa trưa trên boong tàu Bermudian, miễn sao được tiếp cận với người đẹp. Tuy nhiên, chàng gạt ý nghĩ đó sang một bên, tự an ủi rằng nàng chắc khó gần. Nàng có cặp mắt cuả một cô gái trinh, mà nguyên tắc cuả chàng là tránh xa những cô gái còn trinh.
− Này! Ông nhốt tù nhân dưới hầm taù hay thả chúng cho cá mập xơi rồi?- Palmer tò mò hỏi.
− Toàn đi thuỷ thủ tàu Bahia đã được thả xuống một chiếc thuyền ở gần bờ biển Tây Ban Nha- Branwell mỉm cười.
− Sao ông lại làm một chuyện mạo hiểm thế?- Palmer thốt lên.
− Những người khốn khổ ấy phải được trở về nhà. Chúng tôi đã làm điều chúng tôi muốn. Bây giờ thì, xin lỗi các ông bạn nhé. Tôi e là tôi phải nói lời tạm biệt thôi- Branwell đột ngột chào rồi lãnh đạm quay lưng đi.
Tàu Bermudian chậm chạp lướt qua với những cánh tay vẫy theo, những tiếng huýt sáo và hét hò tiễn biệt. Kate thở dài và để ý thấy ông John lặng thinh từ nãy tới giờ, bộ mặt lầm lì. Nàng tìm cách kéo ông ra khỏi trạng thái buồn chán.
− Đó là một chiếc tàu rất đẹp, mặc dù nó làm công việc xấu xa.
− Công việc xấu xa?- Ông John cau mày- Tôi không hiểu....
− Ông không hiểu ư? Sao ông lại có thể không hiểu nhỉ? Cứ nhìn nó mà xem: vũ trang đến tận răng, trong khi con tàu bị kéo theo chẳng có chút vũ khí nào! Điều đó chẳng khác nào sự cướp biển hợp pháp, và thuyền trưởng cuả nó không phải là cái gì khác ngoài một tên hải tặc!
− Cô bé đáng yêu cuả tôi, vì những lý do cá nhân tôi không ưa thuyền trưởng Branwell, nhưng cô đánh giá sai rồi. Anh ta phụng sự tổ quốc cuả chúng ta. Anh ta đánh liều con tàu cuả mình, con tàu mà tôi dám chắc cực kỳ đắt giá, dấn thân vào nguy hiểm ở những vùng biển xa xôi, nơi mà anh ta là con mồi cho những tàu chiến Pháp được vũ trang gấp nghìn lần so với tàu cuả anh ta....để làm gì? Anh ta làm thế vì nước Anh. Hàng tháng, các tàu săn biển cuả Pháp sục sạo trên mặt biển và gây trở ngại cho việc buôn bán cuả chúng ta. Chúng ta phải trả đũa, và thuyền trưởng Branwell đã làm tốt việc đó!
− Vẫn cứ là xấu xa khi đi bắt một chiếc tàu không vũ trang. Lẽ ra ông ta nên săn đuổi tàu Pháp và ngăn không cho chúng tấn công những tàu buôn cuả chúng ta thì hơn.
− Đó là nhiệm vụ cuả hải quân.
− Dù sao tôi vẫn không thích chuyện này. Ông gọi ông ta là thuyền trưởng Branwell, chắc ông có quen biết ông ta. Sao hai ông không chào hỏi nhau?- Kate hỏi, đổi hướng câu chuyện.
− Chúng tôi không quen nhau, mặc dù tôi có biết anh ta. Anh ta và vợ tôi có giao du với nhau màu xuân năm ngoái, khi chúng tôi lưu lại London.
− Ồ...- Kate không còn biết nói gì hơn. Nàng liền cáo lỗi và trở xuống ca bin. Không hiểu sao, khuôn mặt cuả thuyền trưởng tàu Gypsy vụt hiện lên trong tâm trí nàng. Đôi mắt xanh lục ngạo nghễ chiếu vào nàng như muốn nói: Nếu muốn, anh ta sẽ chiếm được nàng. Nàng hất cằm lên, như thách thức. Với ta thì không được đâu, tên đê tiện vênh vang! Chắc chắc ta sẽ không bị bộ mặt đẹp trai cuả mi lung lạc.
Mặc cho nàng đã tuyên bố dứt khoát như vậy với con tim đang xao xuyến cuả mình, nhưng nụ cười cuả người thuyền trưởng ấy vẫn thấp thoáng trong đầu nàng. Cô gái ngớ ngẩn, nàng tự mắng mình, ai lại nghĩ đến một người đàn ông như thế! Anh ta chỉ là một kẻ phiêu lưu, một loại người chuyên đi làm tan nát trái tim những cô gái ngu ngốc!
Rồi nàng lại nghĩ đến Paul. Nàng biết mình không yêu anh, nhưng nàng cũng đủ thành thật để tự thú nhận với mình rằng nàng cũng mê anh ta. Sự buộc tội cuả Walepole đã chọc tức nàng. Walepole đã bị nhốt trong buồng, không ở đây để chứng kiến sự bực bội cuả nàng. Nàng đã nhìn thấy bà Medwin bỡn cợt lả lơi với Paul và chú ý đến những cái liếc mắt ngấm ngầm giữa họ, và nàng biết đó là sự thật. Lúc đầu, một làn sóng tức giận trào vào lòng nàng. Nàng tự hỏi tại sao lại thế, và nàng hiểu là nàng giận chính bản thân mình. Nàng luôn tự hào là biết cách đánh giá con người, vậy mà bây giờ, một lần nữa nàng phải thừa nhận mình đã lầm.
Rồi nỗi tức giận dịu đi. Nàng thấy thứ cho anh; anh chỉ là một người đàn ông, chẳng phải nàng đã từng nói đàn ông thường bất lực trước bản thân mình đấy sao. Sau hết, bà Medwin lại sờ sờ ra đó, mời mọc và sẵn sàng. Nàng vươn thẳng người và thở dài đi về phiá đuôi tàu. Chợt một giọng nhẹ nhàng cất lên sát bên tai nàng.
− Kathleen?
Nàng quay lại, ngạc nhiên bởi sắc giọng ấy
− Ồ, Paul.
Anh ta nhìn khuôn mặt nàng bằng ánh mắt khiến nàng nóng bừng hai má, và nàng lùi lại vì không chắc mình có thích hay không.
− Tôi đã nghe về chuyện Walepole, và tôi đã dứt khoát đòi hắn phải bị giữ tại ca bin trong các bữa ăn. Lúc đầu, nghe chuyện đó, tôi muốn giết hắn. Hắn mà đụng tới em nữa là tôi giết hắn liền- Anh ta nói và vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng sát vào mình. Bất ngờ, môi anh ta áp lên môi nàng, khát thèm, điên dại, và anh ta lại gọi tên nàng. Nàng vùng ra.
− Đừng! Paul, đừng!
− Tôi không thể đừng được. Kate, hãy cho phép tôi, em cũng muốn tôi mà. Tôi đã thấy cách em nhìn tôi, em cũng muốn tôi nhiều như tôi muốn em.
Anh ta nói, và lại choàng tay ôm lấy nàng. Môi anh ta lại gắn lên môi nàng, hút lấy hơi thở cuả nàng, và nàng bắt đầu cảm thấy chóang váng. Một cảm giác ngây ngất, không kháng cự nổi bao trùm lấy nàng, bởi nụ hôn cuả anh ta là nụ hôn đàn ông và nó không phải là không có sức mạnh. Tim nàng đập điên cuồng, thân thể nàng bừng bừng, nhưng rồi, đột nhiên, lòng nàng nhận thức một cách thật rõ rệt rằng nàng không yêu Paul Cooper và ý nghĩ đó làm nàng nguội lạnh đi. Cái hôn cuả Paul không còn làm nàng xúc động nữa, và nàng đẩy anh ta ra.
Anh ta nài nỉ.
− Trời ơi, nhưng em chịu rồi cơ mà- Paul thì thầm và cố kéo nàng vào lòng một lần nữa- Hãy cho phép tôi, Kate. Tôi có thể dạy em cách tận hưởng tất cả những niềm hoan lạc.
Nàng căm ghét những từ ấy. Chúng thật rẻ tiền và bẩn thỉu.
− Ông đi mà giữ những lời mời mọc ấy cho bà Medwin. Bà ta có thể chấp nhận chúng đấy. Còn tôi thì không đâu, thưa ông, tôi khẳng định là như vậy.
Anh giật lùi lại như bị tạt cả một thùng nước lạnh vào người. Anh bị mất cân bằng và lặp lại một cách ngớ ngẩn.
− Bà Medwin?
− Tôi...xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên nói một điều khó chịu như vậy. Nhưng tại sanh sỗ sàng quá. Anh cho tôi xin lỗi...- Kate toan bước đi.
Anh ta chắn ngang đường nàng.
− Không, Kathleen, em không thể bỏ đi như thế được. Em phải cho tôi được giải thích.
− Tại sao.
− Bởi vì tôi không muốn em nghĩ xấu về tôi.
− Thế anh bảo tôi nên nghĩ xấu về ai đây?- Nàng nói nhẹ nhàng.
− Nhưng mà, Kate, đó là không phải lỗi cuả tôi. Cô ta cứ nhằm vào tôi. Cô ta chài cả tôi, cả ông thuyền trưởng...cô ta là một ả đàn bà đồi bại.
− Ông quân tử quá nhỉ, ông Cooper- Kate nói giọng khinh miệt- Ông ôm người đàn bà đó trong tay để rồi lại đứng đây thoá mạ người ấy với tôi. Bây giờ tôi thấy ông càng xấu xa hơn với cái kiểu giải thích này!
− Kate!- Paul gọi với theo.
Nàng đã đi khuất khỏi tầm mắt cuả anh ta. Lòng nàng nặng trĩu. Sao nàng đã từng có lúc coi anh ta là người tử tế được nhỉ?
Thuyền phó Cooper nhìn nàng bỏ đi. Kathleen là một tác phẩm nghệ thuật mà anh ta ao ước được sở hữu. Một cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Paul muốn nàng ngay từ buổi đầu tiên, mặc dù thực tâm không yêu nàng. Tuy nhiên, anh ta bị nàng hấp dẫn. Kate với sự trong trắng cuả nàng, là một miếng mồi dễ ngoạm. Anh ta đã quyến rũ, ve vãn nàng, và nghĩ rằng thế nào cũng dụ được nàng. Sẽ an toàn cả thôi. Bởi vì nàng sẽ về đất liền, còn anh lại đi biển.
Vậy là trò chơi cuả anh đã kết thúc. Tuy nhiên anh lại rất thạo cách gỡ gạc, đó là đền bù ngay lặp tức sự mất mát. Anh cân nhắc triết lý đó trong một thoáng rồi đi xuống khoang tàu. Ở đó, anh nhìn thấy phu nhân Medwin đang nhấm nháp rượu sherry và cười cợt với thuyền trưởng. Rõ ràng là chồng ả rút lui với quyển sách muôn thuở cuả ông ta. Palmer đã nốc đủ để không nhận thấy đôi mắt Medwin sáng lên, nhưng Paul thì hiểu.
Paul nâng bàn tay mềm mại cuả bà Medwin và đặt môi lên đó.
− Chốc nữa chứ, cái bánh ngọt cuả anh?
− Ngay bây giờ cơ- ả nói và lướt tay lên ngực Paul.
Paul đưa mắt sang Palmer.
− Thưa ông, tôi đã sưả xong máy đo tốc độ; nếu ông vui lòng trở lại ca bin, tôi sẽ cho ông xem.
− Máy đo tốc độ á?- Palmer lè nhè, mắt chớp chớp- quỷ thấy mắt bắt nó đi, nhưng hãy giúp tôi về phòng....ngả lưng cái.
Paul trao đổi với phu nhân Medwin một ánh mắt đầy ý nghĩa trong khi vòng cánh tay thuyền trưởng qua vai, dìu đi. Một lát sau, khi trở về ca bin nhỏ cuả mình thì đã thấy chiếc đèn mỡ cá voi được thắp lên và Susan Medwin đang đứng cạnh giường, không một mảnh vai trên người. Thân hình ả mảnh mai, tạo cho ả một vẻ đẹp yểu điệu. Đôi vú nhỏ với hai cái núm sẫm lại, chiã về phiá trước. Paul nhìn dáng vào ả trong khi cởi quần áo. Ả liếm môi dưới, nhay nhay, và khi Paul vưà đặt tay lên bầu vú, ả đã ngả đầu ra sau, mê mẩn. Anh ta kéo ả xuống giường, không nói một lơì, nằm đè lên ả.
− Cho em sung sướng đi, Paul, làm cho em hạnh phúc đi- ả nài nỉ và cắn vào tai Paul.
Anh ta nhìn ả, lạ lùng, và mặc dù thân thể ả thoả mãn được nhu cầu cuả anh ta, Paul vẫn nghĩ hoài tới Kate, tự hỏi không hiểu Kate như thế nào trong vòng tay mình. Anh ta muốn đuổi Susan đi. Ả là một mụ đàn bà luôn đòi hỏi và dường như không thể thoả mãn, kham ả sao nổi. Nhưng Paul vẫn vờn nghịch đôi vú ả, mặc dù ả quấy lấy và khóc đòi sự chiếm đoạt. Paul liền đi vào ả, và đã điều khiển được mình để cho ả cái mà ả nài xin. Kết cuộc, họ nằm quay lưng lại nhau, không buồn chạm tới nhau, không buồn nhìn nhau, và không nói một lời nào nưã. Cuối cùng, Susan Medwin mặc quần áo rồi ra khỏi cabin cuả Paul.