Hồi 25
Tín vật kỳ diệu

Hồ Chi Huy không nén chịu được nữa, bèn ho khan một tiếng, nói:
- Đại sư thần lực như vậy, không biết...
Loạn Phát Đầu Đà bỗng quát lớn cắt ngang lời nói đối phương:
- Không phải.
Lão lướt người tới, Hồ Chi Huy kinh hồn thất sắc, vội lách người né tránh, nhưng Loạn Phát Đầu Đà đến sát trước mặt.
Hồ Chi Huy tuy võ công không tồi, nhưng thấy đối phương hung dữ, gã ta hồn xiêu phách lạc, không dám kháng cự, thân hình đã bị Loạn Phát Đầu Đà xách ngược lên cao.
Mậu Văn thấy vậy nói:
- Đại sư có phải lúc nãy đã nhận ra vị Hồ huynh này vốn không phải là lão nhân che mặt vừa rồi chứ gì?
Loạn Phát Đầu Đà tóc tai đều dựng đứng, phẫn nộ gật đầu, lão lay mạnh thân hình Hồ Chi Huy, quát hỏi:
- Ta hỏi ngươi, người vừa rồi là ai? Giờ đi đâu rồi? Lão ta sao không muốn gặp ta?
Giọng lão ta đầy bi phẫn, nét mặt lão trông càng đáng sợ hơn. Hồ Chi Huy mất hết hồn vía, ấp úng nói:
- Đại sư, lão... e đã hiểu lầm rồi..
Loạn Phát Đầu Đà nghiến răng ken két gằng giọng:
- Hiểu lầm cái gì? Ngươi nếu không mau nói ra, ta sẽ xé ngươi ra làm hai.
Nghe lời của lão ta nói mọi người quả thực không thể không tin, mà đối phó với loại người như Hồ Chi Huy cũng chỉ có biện pháp uy hiếp hung mãnh như thế mới hữu hiệu.
Nhưng uy hiếp quá làm cho Hồ Chi Huy đâm ra sợ hãi nên càng không dám nói ra sự thực. Gã ta run lẩy bẩy nói:
- Đại sư nếu không tin thì tiểu nhân...
Loạn Phát Đầu Đà bóp chặt tay, túm cả thớ thịt dư ra trước ngực Hồ Chi Huy, gã ta nghiến răng kêu một tiếng, mồ hôi mẹ mồ hồi con tuôn xối xả.
Mậu Văn mỉm cười nói:
- Đại sư kỳ thực bất tất truy hỏi như vậy, vị lão nhân che mặt lúc này tuy đã trốn mất, nhưng lão ta đã có quan hệ với Linh Xà Mao Cao, lại sợ gì lão không đến Hàng Châu?
Loạn Phát Đầu Đà hận giọng:
- Dù sao đi nữa hôm nay ta cũng phải hỏi cho ra mới được.
Hoa Sơn Ngân Hạc định mở miệng nói gì, bỗng nghe từ bên ngoài có tiếng vó ngựa rầm rập, chỉ trong tích tắc đã đến trước trướng, tiếp theo là tiếng gọi lớn vào:
- Mậu huynh có trong không?
Tiếng gọi chưa dứt, mười mấy tên đại hán tay lăm lăm đao kiếm xồng xộc tiến vào. Người đi đầu vận chiếc áo ngắn, đầu quấn khăn xanh, lại mang đôi dép cỏ, mới nhìn qua giống như một lão nông dân, nhưng diện mạo quắc thước, sinh lực sung mãn, cử chỉ linh lợi.
Hồ Chi Huy vừa nhìn thấy đã vội gọi to:
- Tới rồi, tới rồi, Lương đại ca tới rồi.
Tay đại hán chẳng cần để mắt tới gã, vội bước đến bên cạnh Mậu Vãn, trầm giọng nói:
- Mậu huynh, huynh không sao cả chứ?
Hoa Sơn Ngân Hạc thấy vậy ngầm ngạc nhiên:
- Thiếu niên tính Mậu này niên kỷ còn trẻ, cũng không giống như người trong giang hồ, lại dường như có quen biết rất rộng lớn, chỉ cần chàng ta gặp phảii chuyện gì rắc rối, lập tức có người ra tay giúp ngay.
Khi Mậu Văn và tay hán tử hàn huyên qua lại vài câu, anh ta nghe ra tay đại hán này lại chính là Cửu Túc Thần Thù Lương Thượng Nhân danh mãn thiên hạ, trong lòng không khỏi chấn động Loạn Phát Đầu Đà cũng quay sang lướt ánh mắt quan sát kỹ Lương Thượng Nhân, lão ta suy nghĩ không ra một tay hán tử nào bình thường như vậy mà lại có ma lực thống suất cả mấy ngàn anh hùng đại hán chợ đô?
Lương Thượng Nhân mỉm cười lên tiếng:
- Tại hạ đi ngang qua đây, gặp lúc Trình Thất đang đi tìm người giải vây cho Mậu huynh, tại hạ lập tức đến ngay, không ngờ lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Ông ta liếc mắt nhìn Hoa Sơn Ngân Hạc một cái nói tiếp:
- Vị này có lẽ chính là Ngân Hạc Đạo Trưởng trong nhóm ba vị Ngân y kiếm khách thuộc Hoa Sơn kiếm phái hiện thời. Đạo trưởng có lòng cứu người như cứu mình. Lương mỗ vô cùng bội phục.
Lương Thượng Nhân quay sang phía Loạn Phát Đầu Đà mỉm cười từ tốn nói:
- Đại sư thần lực kinh nhân, khí phách hào hùng. Lương mỗ càng tỏ lòng kính phục.
Rồi nhìn sang Hồ Chi Huy, cũng nói với giọng nhẹ nhàng:
- Hồ huynh vì Man lão gia đã dốc toàn tâm toàn lực để hành sự, nhưng đã làm rất nhiều điều sai trái, tại hạ quả thực không hài lòng, phải cho Hồ huynh trả một cái giá tương xứng mới được.
Cuối cùng ông la quay sang nói với Mậu Văn:
- Thành Hàng Châu lúc này đã rất náo nhiệt, tại hạ vốn cũng không ngờ rằng anh hùng võ lâm tụ hội đến Hàng Châu lại đông đến như vậy. Mậu huynh nếu muốn đi, hãy lên đường ngay bây giờ.
Ông ta nói luôn một mạch, khiến người khác không xen lời được, nhưng cũng không nói lời nào thừa cả. Trong lúc này, ông ta đều nói ra thân thế từng người, đồng thời cũng quyết định cho vận mệnh của mỗi người. Lời nói lại từ tốn, khiến cho người khác không hề nổi giận khi không có cơ hội để nói.
Hoa Sơn Ngân Hạc có vài lời cảm ơn khiêm tốn, trong lòng thầm nghĩ:
- “Cửu Túc Thần Thù quả nhiên danh bất hư truyền”.
Loạn Phát Đầu Đà tự động thả tay ra, Hồ Chi Huy rơi bịch xuống đất, nói với Lương Thượng Nhân:
- Các hạ muốn đối phó với hắn ta sao?
Lương Thượng Nhân mỉm cười tiếp lời:
- Tại hạ định cho Hồ huynh đi hưởng phúc vài ngày, sau đó còn nhiều điều phải nhờ đến Hồ huynh.
Ông ta vẫy tay, lập tức có bốn tay đại hán xông đến trói Hồ Chi Huy trong lúc gã ta chưa hoàn hồn.
Lương Thương Nhân nhìn quanh một lượt, nói:
- Nơi này đã vô sự, tại hạ có việc phải đi trước.
Lúc này bên ngoài vẫn có ngựa và lạc đà, nhưng lão nhân che mát kia, cho đến thiếu nữ có tên Đào cô, và cả tiểu đồng Liễu nhi đều biến đi đâu mất.
Lương Thượng Nhân dẫn những tay đại hán ra trước, cùng phi người lên ngựa, đem Hồ Chi Huy cột ở sau ngựa.
Ngọn roi vung lên, đoàn ngựa phi rất nhanh.
Hồ Chi Huy hai tay bị trói, toàn thân không thể cử động được, nhưng hai chân có thể tự do. Vì thế càng làm khổ thêm hai cẳng chân.
Ngựa phi nhanh, ban đầu Hồ Chi Huy còn dựa vào khinh cồng nên không cảm thấy đau đớn lắm, chỉ cảm thấy nhục nhã và căm phẫn mà thôi, miệng kêu la không ngớt:
- Lương huynh... Lương huynh... tiểu đệ chưa từng đắc tội với huynh, sao lại đối xử tiểu đệ như thế này?
Nhưng sau đó, ngựa phi càng lúc càng nhanh, gã ta dần dần không thể gắng gượng được nữa, miệng la ó giờ lại thở hồng hộc như trâu, hai chân tuy to nhưng cũng không chống đỡ nổi toàn thân.
Lương Thượng Nhân quay đầu cười nói:
- Hồ huynh nay thân hình mập phệ, vận động như vậy nhất định cũng tốt lắm chứ.
Bọn đại hán cùng cười rộ lên, Hồ Chi Huy lắp bắp nói:
- Lương.. khục khục... tha cho ta đi...
Gã ta dùng toàn lực rống lên mấy tiếng, thân hình rơi bịch xuống đất bị ngựa kéo lết đi áo quần bị cọ xát trên đường rách toang, đá sỏi trên đường bắt đầu xát vào da thịt gã.
Trong khoảng khắc này, gã ta bắt đầu cảm thấy hối hận, thời gian trở lại đây gã ta nếu bớt làm những điều gian xảo, luyện thêm võ nghệ, thì hôm nay đâu đến nông nổi này.
Lương Thượng Nhân quay đầu lại nhìn, liền giật dây cương cho ngựa dừng lại, cả đoàn dừng theo. Lương Thượng Nhân nhảy xuống ngựa đỡ Hồ Chi Huy dậy, mỉm cười nói:
- Hồ huynh hôm nay khổ thân nhiều đấy.
Hồ Chi Huy há hốc mồm thở như trâu cày, đâu còn miệng để nói. Lương Thượng Nhân đỡ gã lên ngựa, đưa về trong một tranh viên rộng lớn nhưng không hoa lệ ở ngoại thành Hàng Châu.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong viện đèn đuốc sáng ngời, đã bày sẵn một bàn rượu thịt.
Lương Thượng Nhân đưa Hồ Chi Huy vào chính viện, vỗ tay một cái, lập tức có bốn thiếu nữ mặt hoa da phấn bước ra cung hầu cạnh bên.
Hương vị rượu thịt bốc lên ngào ngạt, Hồ Chi Huy tinh thần phấn chấn, Lương Thượng Nhân cười ha ha nói:
- Những thứ này Hồ huynh vừa lòng chưa?
Hồ Chi Huy tuy cơ trí giảo hoạt, nhưng lúc này cũng không biết Lương Thượng Nhân có dụng tâm gì.
Gã ta ngớ người giây lát, ngập ngừng đáp:
- Rất tốt, rất tốt.
Lương Thượng Nhân cười nói tiếp:
- Những thiếu nữ này đều là kỹ nữ nổi tiếng ở thành Dương Châu, tại hạ đêm qua đã thấy họ ca vũ, thật tuyệt vời...
Hồ Chi Huy tình bất tự cấm ngước mắt nhìn.
Thấy mấy thiếu nữ rực rỡ như hoa đứng dang hàng ngang trước mặt, tám ánh mắt long lanh như muốn làm mê hồn khách chân đang cùng nhìn vào gã ta.
Nỗi đau đớn và thống khổ trên người gã giờ đây hầu như được giảm đi rất nhiều. Gã ta gật gù nói:
- Quả là tuyệt vời, quả là tuyệt vời...
- Vậy Hồ huynh cũng tất thích bốn thiếu nữ này rồi.
Hồ Chi Huy tỏ ra ngần ngại:
- Lương huynh, tiểu đệ... đương nhiên là rất thích, nhưng quả thực không hiểu Lương huynh muốn đối đãi với tiểu đệ như thế nào...
Lương Thượng Nhân mỉm cười ngắt lời:
- Vừa rồi tại hạ có thất lễ với Hồ huynh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bởi vậy muốn bồi hoàn một lễ, và xin Hồ huynh cũng không nên để chuyện đó trong lòng làm gì.
Hồ Chi Huy trong lòng mừng rỡ, cười hể hả nói:
- Tiểu đệ vốn biết Lương huynh là bằng hữu nghĩa khí, sẽ không đối xử tệ với tiểu đệ. Chúng ta đều là tri kỷ, tiểu đệ sao lại đặt nặng chuyện nhỏ nhen đó trong lòng làm gì.
- Rất tốt, rất tốt. Rượu thịt đã bày sẵn, xin Hồ huynh tùy ý dùng lấy, sau đó...
ha ha.
Hồ Chi Huy mở to đôi mắt nhìn bốn thiếu nữ cất giọng cười đầy vẻ sung sướng, ưỡn người cầm đũa đưa ra định gắp đùi gà trước mặt.
Lương Thượng Nhân đợt ngột thâu liễm nụ cười trầm giọng:
- Hãy khoan.
Hồ Chi Huy vội rụt tay lại, “coong” một tiếng, đôi đũa gõ trúng miệng bát, đôi mắt bàng hoàng ngơ ngác chăm nhìn Lương Thượng Nhân.
Lương Thượng Nhân mạt lạnh như băng, gắt giọng:
- Hồ huynh hành tẩu giang hồ đã lâu sao không biết trung nghĩa đường thượng, chủ nhân chưa động đũa, khách nhân sao đã nếm trước?
Hồ Chi Huy không dám hỏi quy củ đó lấy từ đầu ra, nhưng cũng cố trấn định tinh thần, bồi một nụ cười nói:
- Tiểu đệ thất lễ, tiểu đệ thất lễ... xin Lương huynh...
Lương Thượng Nhân thoáng hiện nụ cười, cầm đũa ra giữa mâm, bất chợt than một tiếng, bèn co bàn tay lại.
Hồ Chi Huy nôn nóng mở lời:
- Lương huynh, để thức ăn nguội lạnh sẽ mất mùi vị.
Lương Thượng Nhân lúc đầu than:
- Hồ huynh không biết đó thôi, tại hạ lúc này trong lòng đang có nhiều điều rối rắm, xin Hồ huynh nán đợi một tí.
Ông ta bỏ đũa xuống, ngồi lặng người than ngắn thở dài.
Mùi hương rượu thịt bốc lên xông vào mũi Hồ Chi Huy khiến gã ta phải chảy nước dãi.
Một lúc sau, không nhịn được cơn thèm thuồng gã ta mở miệng hỏi:
- Lương huynh có chuyện gì, có thể nói ra để tiểu đệ san sẻ được phần nào chăng?
Lương Thượng Nhân tươi cười nói:
- Hồ huynh nếu chịu trợ giúp, lòng tại hạ sẽ thanh thản đi nhiều.
Hồ Chi Huy nhìn rượu thịt trên bàn, rồi quay nhìn bốn thiếu nữ thướt tha, chậm rãi tiếp lời:
- Tiểu đệ tuy là ké bất tài, nhưng Lương đại ca nếu có cấp sự gì, tiểu đệ ít nhất cũng có thể trình lại với Mao đại ca để...
Lương Thượng Nhân reo lên:
- Hồ huynh quả nhiên là hảo bằng hữu. Hảo bằng hữu...
Ông ta chuyển giọng nghiêm túc:
- Hồ huynh là hảo bằng hữu, ắt hẳn có thể giải trừ được nỗi thống khổ trong lòng tại hạ.
- Đương nhiên, đương nhiên. Nhưng không biết Lương huynh có nỗi thống khổ gì?
Lương Thượng Nhân chậm rãi nói:
- Nỗi thống khổ lớn nhất trên đời là lòng mang một khối hoài nghi lớn mà tự mình không thể giải thích được, vì thế suốt ngày vắt đầu suy nghĩ, ăn không ngon, ngủ chẳng yên.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lương Thượng Nhân rạng rỡ nụ cười, tiếp lời:
- Hồ huynh nếu đồng tình với tại hạ, nếu thật sự là hảo bằng hữu của tại hạ, vậy thì tại hạ xin thỉnh giáo Hồ huynh một câu: vị lão nhân che mặt chủ nhân của Ôn Nhu Tỉnh được mọi người xưng là Nhân Mệnh Liệp Hộ (hộ săn mạng người)
hơn mười năm nay chưa từng đặt chân đến Trung Nguyên, cuối cùng vì chuyện gì mà hôm nay lại đến Giang Nam. Người đó là ai, diện mao thế nào?
Hồ Chi Huy thần sắc đột biến, buông đũa xuống, gượng cười đáp:
- Tiểu đệ chưa từng đặt chân ra khỏi Giang Nam, làm sao biết được chuyện của Nhân Mệnh Liệp Hộ?
Lương Thượng Nhân cười nhạt nói:
- Nhân Mệnh Liệp Hộ vừa đến Giang Nam liên kết ngay với Mao đại gia. Lão ta nếu năm xưa không quen biết với Mao đại gia, thì đâu có như vậy? Lão ta nếu đã có quen biết với Mao đại gia, thì Hồ huynh sao không biết rõ lão ta được? Huống gì Hồ huynh mấy hôm nay đều ở trong Ôn Nhu Tỉnh, hình như luôn cố đợi vị Mậu công tử đó đi qua. Chàng ta đã không phải người trong võ lâm, Nhân Mệnh Liệp Hộ vì sao phải chú ý đến chàng ta đến như vậy.
Hồ Chi Huy thầm run trong lòng thầm nghĩ:
- “Cửu Túc Thần Thù quả thật lợi hại, nhất cử nhất động của ta đều không thể lọt qua mắt hắn ta”.
Nghĩ đến đó, gã ta gượng cười nói:
- Mao đại ca chỉ vì vị ái nữ thiên kim có sanh tình cảm với Mậu công tử, bởi vậy muốn tra rõ thân thế chàng ta. Chuyện này vốn không liên quan gì với Nhân Mệnh Liệp Hộ cả...
Gã hỏi ngược lại:
- Mậu công tử không phải là người trong võ lâm, sao Lương huynh lại quan tâm đối với chàng ta như vậy?
Lương Thượng Nhân trợn ngược đôi mày, thả mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh giọng:
- Hồ huynh dạo này động khẩu quá nhiều, động thủ lại quá ít, ắt là muốn vận động như khi nãy nữa chữ gì?
Ông ta đưa tay vẫy một cái, gọi:
- Người đâu.
Hồ Chi Huy mặt biến sắc, vội nói:
- Lương huynh hãy khoan.
Gã níu tay Lương Thượng Nhân, van nài:
- Chúng ta đều là huynh đệ cả mà, có gì cứ trao đổi với nhau.
Lương Thượng Nhân vùng cánh tay, buông giọng lạnh lùng:
- Hồ huynh nghĩ thông rồi hả, vậy hãy nói đi.
Hồ Chi Huy thở ra một cái, chậm rãi nói:
- Không giấu gì Lương huynh, tất cả những hành động trong giang hồ với thời gian gần đây đều là vì một chuyện...
Lương Thượng Nhân hỏi ngang:
- Hành động gì, nói rõ một tí.
Hồ Chi Huy thấy phía trước đã xuất hiện mười mấy tay đại hán, đao kiếm đều tuốt ra khỏi vỏ, mặt đằng đằng sát khí, gã ta sợ hãi nói tiếp:
- Thí như Mao đại ca tổ chức anh hùng thịnh hội ở Hàng Châu, thí như Thất kiếm Tam tiên năm xưa đều kiêm trình đến Giang Nam, và thí như vị Nhân Mệnh Liệp Hộ cũng đến nơi này... tất cả đều vì muốn tra rõ một chuyện...
Gã ta nói ra từng chữ vẻ nặng nề:
- Vì muốn tra rõ hậu nhân của lão ma đầu võ lâm Cưu tiên sinh có phải đã xuất hiện trong giang hồ không? Kim Kiếm Hiệp có liên quan với Cưu tiên sinh không?
Lương Thượng Nhăn nhíu mày hỏi.
- Có gì nữa?
Hồ Chi Huy trả lời:
- Lại có rất nhiều người thầm hoài nghi vị Mậu công tử... khục khục... có phải là hậu nhân của Cưu tiên sinh không. Điểm này tiểu đệ kỳ thực thông tin, nhưng căn cứ theo nhiều nguồn tin, lại khiến cho mọi người không thể không tin.
Ôi... tiểu đệ làm như vậy cũng chỉ là thừa mệnh hành sự mà thôi.
Lương Thượng Nhân ánh mắt hơi biến đổi, trầm giọng:
- Nguồn tin gì? Lẽ nào các người đã có nguồn tin nào đó có thể chứng minh vị phú gia công tử thư sinh đó là hậu nhân của Cưu tiên sinh năm xưa hay sao?
Ông ta ngẩng đầu cười một tràng thật to, nói tiếp:
- Thật là một điều buồn cười.
Tiếng cười vang lên làm rung chuyển cả mâm bát trên bàn Hồ Chi Huy phóng ánh mắt nhìn, lại phát giác ra tiếng cười của đối phương dường như là vì muốn che lấp nguồn tình cảm toát ra trên mặt vốn không đè nén được.
Lương Thượng Nhân vừa ngưng tiếng cười.
Hồ Chi Huy chậm rãi nói:
- Mậu công tử nếu bị phát giác thật sự chính là hậu nhân của Cưu tiên sinh, thật hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, không những hắn ta, mà kể cả bằng hữu và băng phái của hắn ta sợ cũng...
Lương Thượng Nhân vỗ bàn quát:
- Ngươi nói gì?
Chén bát trên bàn bị bắn ngược lên va loảng xoảng. Hồ Chi Huy cũng giật thót người, gượng nói:
- Chẳng qua là phỏng đoán vậy mà thôi, hì hì, Mậu công tử...
Lương Thượng Nhân ngắt ngang lời:
- Ta hỏi ngươi, ngươi sao lại gán Mậu công tử và Cưu tiên sinh lại với nhau?
Lương mỗ ta đã là bằng hữu với Mậu công tử, sẽ không để các người ngậm máu phun người, suy đoán lung tung.
Hồ Chi Huy chợt cãi lời:
- Độ mười tám năm về trước, lúc đó Lương huynh chưa nổi danh trên giang hồ, tiểu đệ càng không biết thân mình đâu, nhưng Thất kiếm Tam tiên đều đã thành danh lừng lẫy. Cưu tiên sinh càng sớm nổi danh trong thiên hạ, chiếm vị trí đứng đầu trong võ lâm...
Lương Thượng Nhân hừ một tiếng, tuy không biết đối phương vì sao nói ra lời đó, nhưng đã có liên quan tới Cưu tiên sinh đành phải lắng tai để nghe.
Hồ Chi Huy nói tiếp:
- Bấy giờ Cưu tiên sinh tung hoành giang hồ, nhưng lại không có người nào sùng kính lão ta, vì lão ta hành sự theo bản tinh hung ác của mình, chẳng kể thiên lý nhân tình gì cả, đừng nói gì...
Lương Thượng Nhân quát lớn:
- Con người của Cưu lão tiền bối, há để cho ngươi tùy tiện bình xét sao?
Hồ Chi Huy dịu giọng:
- Con người của Cưu tiên sinh chớ nói gì tiểu đệ, mà ngay cả những Chưởng môn của các đại môn phái võ lâm hiện thời cho đến nay cũng không dám vọng ngôn độc đoán.
Ngừng lại giây lát, gã ta nói tiếp:
- Nhưng tiểu đệ hôm nay nói ra lời đó, đều là vì...
- Vì gì?
Hồ Chi Huy cũng không biết phải cố ý hay không, lại thở ra một tiếng dài, nói:
- Nghĩ rằng con người Cưu tiên sinh đã là như vậy, trong giang hồ sao lại không có cừu gia được. Nhưng Cưu tiên sinh võ công quả cao, lại mất sớm, do đó những cừu gia này trong lúc Cưu tiên sinh còn sống không có cách gì phục thù được, sau khi chết đã càng khỏi nói đến chuyện phục thù. Nhưng lúc nào cũng lưu ý Cưu tiên sinh có hậu nhân hay không.
- Nói tiếp đi.
- Cưu tiên sinh có hậu nhân hay không, trong giang hồ mỗi người nói một cách khác, không có ai biết rõ chân tướng, thậm chí lão ta có thân thích bằng hữu và đồ đệ hay không trong võ lâm cũng chẳng có người nào biết, ngoại trừ Mao đại ca của tiểu đệ ra.
Lương Thượng Nhân tụ khí hội thần lắng nghe, Hồ Chi Huy nói tiếp:
- Chuyện này hôm nay đã trở thành bí mật bán công khai trong võ lâm, ắt Lương huynh cũng đã biết, Mao đại ca vốn không muốn đem chuyện này truyền ra chốn giang hồ, nhưng sau đó bất đắc dĩ phải nói ra. Tin này vừa truyền ra, lập tức trong giang hồ xôn xao hẳn lên. Những cừu gia của Cưu tiên sinh năm xưa vốn nuốt hận nhiều năm nay, nay sao lại không muốn tầm cừu báo thù được.
Hoặc công khai, hoặc ngầm, đều đang truy tìm tung tích của hậu nhân Cưu tiên sinh.
Lương Thượng Nhân nhíu mày thầm than trong lòng:
- Không ngờ rằng không những chàng ta muốn tầm cừu báo thù mà người khác cũng muốn tìm chàng ta để báo thù. Cảnh trường ân oán quanh co này thật không biết nên nghĩ thế nào?
Hồ Chi Huy chú mục nhìn Lương Thượng Nhân, đoạn nở nụ cười nói:
- Kỳ thực mà nói, Cưu tiên sinh nếu như có hậu nhân, vị hậu nhân đó chính là người thân thuộc của Mao đại ca. Năm xưa Mao đại ca tuy đối với Cưu tiên sinh... Ồ, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, Mao đại ca trong lòng thời thời khắc khắc luôn nhớ nghĩ đến muội muội của lão ta, cũng luôn nhớ nghĩ đến đứa hài nhi trong bụng muội muội của lão ta. Chỉ cần đứa trẻ đó không nhớ đến vãn sự, Mao đại ca không những không đối với chàng ta như vậy, ngược lại còn giúp chàng ta đối phó với những cừu gia năm xưa. Nhưng điều đó là Mao đại ca chỉ nói riêng cho tiểu đệ biết, tiểu đệ đáng lẽ không nên nói ra.
Lương Thượng Nhân mặc nhiên một hồi lâu, nhíu mày hỏi:
- Theo ngươi biết, cừu gia của Cưu tiên sinh năm xưa đến nay có bao nhiêu người?
Hồ Chi Huy cười đáp:
- Cừu gia của Cưu tiên sinh năm xưa vốn đã rải rác khắp thiên hạ, cho đến nay những cừu gia đó có không biết bao nhiêu hậu nhân, tiểu đệ làm sao kể hết được. Không khéo lại có...
Gã ta đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp:
- Khôn khéo trong những huynh đệ của Lương huynh cũng có vài người là đối đầu của Cưu tiên sinh nữa đấy.
Lương Thượng Nhân nét mặt đanh lại, hỏi:
- Nói như vậy, Nhân Mệnh Liệp Hộ e rằng cũng là đối đầu của Cưu tiên sinh chăng?
Hồ Chi Huy gật đầu ấp úng:
- Có lẽ... có lẽ...
- Có phải hay không?
Hồ Chi Huy mới hé nụ cười bỗng chợt tắt hẳn, hỏi lại:
- Chuyện đó có lẽ nào có quan hệ gì với Lương huynh hay sao?
Lương Thượng Nhân lườm mắt nhìn, gằn từng tiếng một:
- Hồ huynh, ngươi chớ quên rằng, lúc này tính mệnh ngươi đang nằm trong tay ta. Lương mỗ ta tuy là kẻ vô tài, nhưng giết ngươi chẳng có khó khăn gì.
Hồ Chi Huy lạnh toát trong người, ngồi đờ ra một hồi lâu, trên trán vã đầy mồ hôi, gã ta vốn cho rằng Lương Thượng Nhân tuyệt đối không dám giết gã ta, nhưng nghĩ lại. Lương Thượng Nhân nếu thật sự giết chết gã thì đâu có ai hay biết. Ngước mắt nhìn, thấy xung quanh gươm giáo tua tủa.
Cuối cùng, gã ta thở hắt ra một cái, nói giọng ỉu xìu:
- Nếu tiểu đệ nói rõ chân tướng người đó ra. Lương huynh có...
Lương Thượng Nhân cười nhạt, tiếp lời:
- Lương mỗ và Hồ huynh hoàn toàn không thù hằn.
Hồ Chi Huy cảm thấy nhẹ người, nói:
- Lương huynh có từng nghe, cách đây mấy mươi năm trong giang hồ có vị lão võ sư thành danh, dùng “Tam thập lục lộ lê hoa hỏa thương” và “Thất thập nhị lộ hành giả bổng” để dương danh giang hồ, lão có tên là Thần Thương Uông Lỗ Bình...
- Không sai, có người đó.
- Thần Thương Uông Lỗ Bình hành sự tuy rất chính trực, nhưng tính khí lại nóng như lửa. Đến tuổi trung niên hiền thê qua đời, có một nam tử, nam tử đó nghe nói rất bất tài, có một hôm chọc giận Uông lão anh hùng. Uông lão anh hùng sai người đem đứa nhỏ đó ra chém đầu, ngay lúc đó Cưu tiên sinh lại xuất hiện...
Lương Thượng Nhân thần sắc hơi biến đổi, bỗng nghe từ bên ngoài có tiếng cười kha khả, cất cao giọng:
- Rất tốt, rất tốt. Lão ta thực sự chính là Uông Lỗ Bình.
Tiếng cười tuy lớn, nhưng nghe ra tợ như nửa khóc nữa cười, cũng không biết là khóc hay là cười.
Mọi người đều kinh ngạc, thấy một bóng người cao to lướt vào, một tay vung lên, luồng cuồng phong bạt ra đẩy dạt mười mấy tay đại hán nhào ngả nghiêng, gươm giáo trong tay cầm cũng không vững, rơi cả xuống đất Người vừa xuất hiện đó chính là Loạn Phát Đầu Đà. Lão ta chẳng cần để mắt tới ai cả, liền bước tới đứng trước mặt Hồ Chi Huy, thiết chưởng đưa ra nắm lấy cổ gã ta.
Hồ Chi Huy vừa thoáng thấy người này toàn thân đã phát run, hàm răng đánh lập cập. Loạn Phát Đầu Đà day mạnh, quát hỏi:
- Ngươi nói nhanh, nói nhanh, người đó lúc nãy đang ở đâu?
Hồ Chi Huy sợ hết hồn cả buổi vẫn chưa nói được, bỗng nghe “rắc” một tiếng, cổ Hồ Chi Huy bị lão ta vặn một cái gãy ngang, giật giật mấy cát rồi rơi bịch xuống đất không kịp kêu lên tiếng nào.
Loạn Phát Đầu Đà cơn phẫn nộ dần dần lắng xuống, nhìn thi thể Hồ Chi Huy nằm vắt dưới đất, rồi nhìn lên Lương Thượng Nhân, bất chợt than một tiếng, cầm bình rượu trên bàn nốc một hơi hết sạch.
Mười mấy tay đại hán có mấy khi được thấy qua kình lực kinh người như vậy, do đó cả bọn đều sững sờ như người mất hồn.
Lương Thượng Nhân thay đổi sắc mặt, nói:
- Đại sư cho dù thần lực kinh người đi nữa, cũng không nên tùy tiện giết người như vậy. Lẽ nào lão coi Lương mỗ là phế vật hay sao?
Loạn Phát Đầu Đà tay cầm bình rượu, vẫn đứng lặng người tợ như không nghe thấy, nhưng miệng lại lẩm bẩm:
- Quả nhiên là... quả nhiên là lão ta...
Lương Thượng Nhân thầm ngạc nhiên, chợt thấy lão ta hét to một tiếng rồi lao người đi, hất văng chiếc bàn làm mâm bát vỡ tan tành.
Mười mấy tay đại hán kinh hãi thất sắc, vội dạt ra tránh đường, không có ai dám chặn lão ta.
Loạn Phát Đầu Đà đôi mắt đô rực như hai cục than hồng, vết đao trên mặt cũng ửng đỏ lên, xồng xộc bước đi như hổ. Vừa ra khỏi đại sảnh bỗng trước mắt hoa lên, một người vận áo lam đã đứng chắn trước mặt, lạnh giọng nói:
- Giết người rồi bỏ đi, trên đời này đâu có chuyện dễ dãi như thế.
Loạn Phát Đầu Đà đôi mắt nảy lửa, cũng không cần biết người đứng chắn trước mặt là ai, liền quát lớn:
- Tránh ra.
Lão tung chưởng đánh thẳng vào ngực đối phương.
Thần lực của lão ta mọi người vốn đã khiếp đảm, lần này chưởng phong phát ra vù vù càng kinh người hơn, phía trước dù là cây đại thụ to e rằng cũng phải bứt cả rễ.
Không ngờ người ở trước mặt lão ta vẫn đứng yên như pho tượng chỉ nghe “bình” một tiếng, chưởng của lão đánh trúng ngay trên người đối phương.
Mọi người kinh hãi kêu lên, Loạn Phát Đầu Đà kinh hồn thất sắc, vì chưởng của lão ta đánh trúng ngực đối phương, cánh tay bỗng cảm thấy như tê liệt chết đi, tợ như còn, mà cũng tợ như mất đi đâu, khiến cả cánh tay không thể cử động được.
Loạn Phát Đầu Đà bàng hoàng ngước mắt nhìn, thấy đang đứng trước mắt là một lão tăng vận áo cà sa, tay lần chuỗi hạt, tay còn lại chấp trước ngực với tư thế khí định thần nhàn, thân hình sừng sững như núi.
Lương Thượng Nhân vừa bước ra cửa, thấy chưởng lực của Loạn Phát Đầu Đa đã không quật ngã được vị tăng, ngược lại còn bị chế trú, ông ta cũng đứng trố mắt nhìn với bao nỗi kinh ngạc trỗi dậy trong lòng.
Vị tăng nhân trung niên tuyên một câu Phật hiệu, trầm giọng:
- Thiện tai, thiện tai. Lão vừa cướp đi một tính mạng một người, lẽ nào còn cho chưa đủ hay sao? Chưởng này nếu đánh trúng người khác, há không phải mất thêm một mạng người nữa sao?
Vị tăng nhăn tuy vận áo cà sa, tay lần chuỗi hạt, nhưng mắt to mày rậm, ánh mắt rừng rực. Miệng tuy niệm to câu Phật hiệu, nhưng nghe tựa như không phải một người xuất gia nói ra.
Có điều ở giữa hai chân mày hàm ẩn một cổ chánh khí, hiển nhiên là một người bán thế xuất gia, chưa đạt được tứ đại giai không.
Loạn Phát Đầu Đà không nói một lời, vận lực ở cánh tay, bật mạnh người lui sau, nhưng bàn tay không bứt được ra khỏi ngực vị tăng nhân. Lão ta trong lòng lạnh như băng đóng, biết rằng mình hôm nay đã gặp nội gia cao thủ tuyệt đỉnh, miệng bỗng hét một tiếng, tung chân đá ngược lên.
Ngoại gia công phu lấy cước pháp làm đầu, cú tung chân của lão ta quả rất bất ngờ và nhanh như điện xẹt.
Tăng nhân trung niên chợt nhíu mày, ngực ưỡn ra, nhúng tay hướng xuống đất đón lấy chân của đối phương.
Loạn Phát Đầu Đà bỗng cảm thấy ở tay có một cổ chân lực bắn sang, ở chân lại bị đánh, bất ngờ thân hình to lớn của lão ta bị tung ngược lên trên không, đầu chổng ngược, áo quần tung rối lên. Lão lộn người đáp xuống ở mái hiên phía sau, miệng thốt lên:
- Ta nhận ra ngươi... ta nhận ra ngươi...
Tiếp theo đó là tiếng ngói vỡ choang choảng, chỉ trong nháy mắt lão ta biến mất.
Tăng nhân trung niên lắc đầu nói:
- Nghiệt chướng, nghiệt chướng...
Rồi ngẩng ánh mắt nhìn lên, mỉm cười chấp hai tay mở lời:
- Thí chủ có phải chính là Lương Thượng Nhân đại hiệp không?
Lương Thượng Nhân thấy vị tăng này võ công cao cường như vậy, trong lòng đã lắm phần kinh ngạc. Giờ đây lại nghe lão nói ra tính danh mình. Lương Thượng Nhân càng ngạc nhiên hơn.
Tăng nhăn trung niên mỉm cười nói:
- Bần Tang Không Ảo, từ Côn Luân đến đây bái phỏng thí chủ, đồng thời có một chuyện cần thỉnh giáo.
Lương Thượng Nhân vô cùng ngạc nhiên, những năm trở lại đây không thấy cao thủ môn hạ của Côn Luân xuất hiện trong giang hồ, vị tăng này võ công cao cường như vậy, vị Chưởng giáo của phái Côn Luân hiện thời e rằng cũng cỡ như vậy mà thôi. Lão ta không quản ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, lại cần tìm mình, vì chuyện gì chứ?
Lương Thượng Nhân đắn đo suy nghĩ, nhưng vẫn vội ôm quyền thi lễ nói:
- Đại sư từ xa đến đây, tại hạ không biết trước để ra đón tiếp, mời đại sư vào tệ viện dùng trà.
Trong đại sảnh được thu dọn sạch sẽ, Lương Thượng Nhân mời khách nhập tòa, tăng nhân trung niên Không Ảo đại sư mỉm cười buông giọng nhẹ nhàng:
- Bần tăng cữu ngưỡng đại danh thí chủ, nhưng nếu không có một người giới thiệu thì bần tăng không dám mạo muội đến bái kiến.
Lương Thượng Nhân buột miệng hỏi:
- Đại sư quanh lâm đại giá, thật khiến cho tại hạ mừng rỡ khôn xiết. Nhưng không dám thỉnh giáo đại sư một câu, không biết trong quý hữu lại có vị nào quen biết với tại hạ nhỉ?
Không Ảo đại sư mỉm cười hỏi lại:
- Không biết thí chủ có nhớ cách đây mười năm trong lớp buôn heo bán chó có vị La Nhất Đao hay không?
Lương Thượng Nhân “à” một tiếng, thốt lời:
- La Nhất Đao, La Nhất Đao, lão ta nay ở đâu?
Không Ảo đại sư trả lời:
- Từ khi được thí chủ giáo huấn lần đó, La thiếu hiệp cũng đã bái làm môn hạ phái Côn Luân, lúc này đã là đệ tứ thứ bảy của sư huynh Chưởng giáo tệ phái.
Lương Thượng Nhân nói giọng ngậm ngùi:
- Phóng hạ đồ đao, lập địa chính Phật, La Nhất Đao quả là bậc anh hùng.
Tại hạ đem so với lão ta, thật đáng hổ thẹn.
Trong lòng Lương Thượng Nhân lại thầm nghĩ:
- “Người này niên kỷ chỉ mới trung niên, lại là sư đệ của Chưởng giáo Côn Luân hiện thời”.
Nên biết rằng Chưởng giáo Côn Luân đương thời tuổi đã ngoại bảy mươi, là một trong mấy vị cao nhân còn lại trong võ lâm. Năm vị hiệp sĩ được trong giới giang hồ xưng là Côn Luân ngũ lão cũng chỉ là tục gia đệ tử của lão ta mà thôi.
Không Ảo đai sư mỉm cười nói:
- Phật môn quảng đại phổ độ chúng sinh, tự nghĩ bần tăng năm xưa cũng...
Lão ta chợt than nhẹ một tiếng, chuyển giọng:
- Bần tăng lần này đến Giang Nam là vì muôn thăm dò một người. Giới Sát sư điệt La Nhất Đao nhiều lần nói với bần tăng về lòng nghĩa hiệp của thí chủ, về bằng hữu của thí chủ có mặt khắp trong thiên hạ...
Lão ta rạng rỡ nụ cười, nói tiếp:
- Bần tăng hai mươi năm nay chưa từng đến Giang Nam, cho nên việc tìm người lần này chỉ có trông nhờ vào thí chủ là hơn hết.
- Đại sư nói như vậy làm tại hạ thêm hổ thẹn, tại hạ chỉ là kẻ tầm thường, đâu xứng đáng với những lời xưng tụng của đại sư. Không biết người mà đại sư cần tìm là ai? Tại hạ sẽ tận lực tìm kiếm cho đại sư.
- Bần tăng lần này đến đây, ngoài lời giới thiệu của La Nhất Đao ra, còn có một người giao cho bần tăng một tín vật, người này không biết thí chủ còn nhớ hay không?
Không Ảo đại sư vừa nói vừa lấy từ trong người ra một chiếc hài nhỏ nhắn trông rất khéo.
Lương Thượng Nhân toàn thân chấn động, run giọng nói:
- Vạn... Vạn lão tiền bối...
Ông ta từ từ đưa tay ra cầm lấy chiếc hài.
Không Ảo đại sư tươi cười tiếp lời:
- Xem ra thi chủ còn nhớ lão ta.
Lương Thượng Nhân nét mặt đầy vé xúc động, hai tay nâng chiếc hài, đặt nhẹ luống bàn một cách cung kính, sau đó quỳ sụp xuống dưới đất.