Hồi 63
Độc Ma ra Nhu Hiệp

Lúc này Vô Nhân đảo chủ như điên như cuồng, cứ vung chưởng đánh tới tấp vào người Thiên Độc Nhân Ma, nhưng chưởng thế dù mạnh đến đâu cũng bị Thiên Độc Nhân Ma hóa giải một cách dễ dàng. Phút chốc hai người đã đấu nhau trên hai mươi ngoài hiệp, song Vô Nhân đảo chủ vẫn không hơn được chút nào.
Khất Tiên đứng ngoài xem thấy kinh ngạc lên tiếng:
- Hay đa! Mấy năm không gặp, võ công của lão Độc vật đã tiến bộ quá nhiều.
Cùng lúc ấy một tiếng rít dài từ xa vọng lại, nhưng đến khi tiếng thứ hai thì đã sắp đến bên mọi người rồi, như vậy đủ thấy khinh công của kẻ ấy cao siêu đến mực nào.
Hồng Dương Động liền lớn tiếng nói:
- Ân chủ đã đến, coi chừng bọn phản nghịch tẩu thoát.
Sau tiếng lệnh ban ra, tình thế bắt đầu khẩn trương vô cùng, nhưng sắc mặt Cừu Cốc vẫn giữ điềm nhiên, ngước đầu nhìn về phía xa, thấy một bóng người nhanh như điện chớp vun vút bay đến.
Thì ra người ấy chính là Thái Bạch Tiên Ông giả. Vừa đến nơi, đôi mắt ông ta đảo nhìn khắp đấu trường một lượt, sau cùng bỗng dừng lại nơi Lãnh Diện Quan Âm lớn tiếng hỏi:
- Nếu lão hủ không quên, phương giá có phải là đại danh vang dậy bốn bề Lãnh Diện Quan Âm chăng?
Lãnh Diện Quan Âm ngửa mặt lên trời lạnh lùng nói:
- Khá khen cho ngươi đã đoán đúng, nhưng ngươi cứ yên tâm. Lão thân có việc riêng, quyết không tham dự vào trận chiến hôm nay đâu.
Thái Bạch Tiên Ông ngửa mặt lên trời cười hai tiếng rồi quay sang Vô Nhân đảo chủ quát:
- Đảo chủ tạm thời ngưng tay, lão hủ có mấy lời muốn nói.
Vô Nhân đảo chủ liền ngưng tay lại, tung mình nhảy đến trước mặt ông ta giận dữ nói:
- Đã ước hẹn nhau đến đúng giờ ngọ, sao tôn giá mãi giờ mới đến?
- Trận đấu chưa kết thúc, không thể trách được.
- Nhưng Vô Nhân đảo đã tổn thất gần hết.
- Ha ha... ngươi cứ yên tâm, lão phu sẽ đòi lại món nợ máu ấy cho.
Bất Lão bà bà cũng đã đến nơi nói:
- Người đã đến đủ cả, động thủ ngay đi thôi, lão thân không còn chờ đợi được nữa.
Thái Bạch Tiên Ông hầm hừ:
- Nói thật cho chư vị rõ, lão phu chỉ lo là hai người đứng sau tên nhãi con kia, nên nãy giờ mới đích thân tra xét mọi nơi. Chứ nếu chỉ mình tên oắt con ấy thì đâu cần phải ra sức lực bằng này.
Nói dứt ông liền tung mình đến trước mặt Cừu Cốc trầm giọng:
- Ai đã ủng hộ cho ngươi và bảo đảm ngươi trong chức thủ lãnh Phổ Kiếm minh?
Cừu Cốc ngửa mặt lên trời ngạo nghễ nói:
- Còn hỏi nữa sao? Hẳn nhiên là ông ta rồi.
- Hừ! Thật là to gan.
- Ha ha... câu ấy phải để cho ta nói mới đúng.
Thái Bạch Tiên Ông liền sầm ngay nét mặt lớn tiếng:
- Tổng hộ pháp đâu?
Trương Cửu Linh bỗng từ trong đám người vụt ra, cung thân nói:
- Thuộc hạ có mặt.
- Ta giao đám người này cho ngươi, nếu để sẩy một người sẽ theo minh quy xử phạt.
- Thuộc hạ tuân mạng.
Trương Cửu Linh lại cung thân một cái.
Bỗng Triệt Địa Khách từ sau lưng Cừu Cốc bước ra lớn tiếng nói:
- Tổng hộ pháp, ngươi còn nhận được tại hạ không?
Cửu Linh giật mình nói:
- Tại sao các ngươi lại theo hắn?
- Đấy là mệnh lệnh của Ân chủ, tưởng Tổng hộ pháp giờ đây cũng nên tỉnh ngộ lại là vừa.
- Ngươi nói thế nghĩa là gì?
- Sự tình rất chính xác, xin Tổng hộ pháp chớ mù quáng nghe theo bọn họ.
Thái Bạch Tiên Ông thét lên một tiếng:
- Ngươi là ai? Dám cả gan buông lời nói bậy.
Triệt Địa Khách ngửa mặt cười ngất:
- Lão phu được giang hồ xưng là Hà Lạc bát tông, vẫn là tọa tiền bát đại hộ pháp của Ân chủ trước kia. Ngay cả thuộc hạ mình mà không nhận biết, còn dám mạo nhận là Ân chủ nữa sao?
Ông ta cố tình nói lớn để cho mọi người có mặt ai cũng nghe được cả.
Thái Bạch Tiên Ông nhất thời vô ý, đã bị Triệt Địa Khách vạch mặt nạ ra giữa công chúng, trong lòng sát khí nổi lên, hừ một tiếng xong lên chụp lấy cổ tay của Triệt Địa Khách.
Triệt Địa Khách đối diện với cường địch sớm đã để ý chuẩn bị. Vừa thấy thân hình của Thái Bạch Tiên Ông cử động liền nhảy sang bên lách tránh và lớn tiến nói:
- Ngươi đã mạo nhận Ân chủ, tưởng cũng phải biết trận đồ của Hà Lạc bát tông, hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị.
Lập tức bóng người chuyển động, Hà Lạc bát tông trận thế đã bắt đầu dàn trận. Phút chốc chưởng ảnh thiên vạn, gió dội ầm ầm, chặt chẽ vô cùng, bao vây lấy Thái Bạch Tiên Ông.
Trương Cửu Linh tuy đang ở vào tình cảnh nan giải, nhưng vẫn chưa hề nhúc nhích. Ông ta vốn chức Tổng đại hộ pháp của Phổ Kiếm minh hẳn đã biết rõ trận đồ của Hà Lạc bát tông là do Ân chủ trước kia đích thân truyền thụ, dùng để chống lại cường địch. Nếu người bị vây trong ấy chính là Ân chủ thì chẳng khác nào múa rìu trước cửa Lỗ Ban.
Không ngờ sự tình lại ngoài sức tưởng tượng, Thái Bạch Tiên Ông sau khi bị vây vào trận, trừ nội lực thâm hậu ra, không thấy tỏ ra chút gì là hiểu biết trận thế cả, trong lòng bắt đầu có sự nghi ngờ.
Lúc bấy giờ, Tử Vong thành chủ, Trịnh Tử Tư cùng Hồng Dương Động thảy đều nóng lòng. Hồng Dương Động cất tiếng nói lớn:
- Tổng hộ pháp còn đợi gì mà chưa ra tay?
Trường Cửu Linh ngửa mặt lên trời cười nhạt:
- Hà Lạc bát tông là thuộc hạ của lão phu trước kia, tưởng họ cũng không thể nào làm thương tổn được Ân chủ đâu.
- Chẳng lẽ để họ công kích Ân chủ vậy sao?
- Có lẽ Ân chủ muốn làm cho họ phải khiếp phục, ngươi cứ việc yên tâm đi.
Hồng Dương Động là người giảo hoạt, thấy tình hình như thế, đã biết Cửu Linh có ý nghi ngờ rồi, đôi mày liền nhíu lại, mặt hiện đầy sát khí liền quát to một tiếng nói:
- Hôm nay không để cho một người nào sống sót được, chúng ta gấp rút ra tay vậy.
Nhưng trừ Vũ Nộ Tam Hung, Tuyết Sơn nhị xú, cùng Thiên Lai Ma Tăng nghe theo lịnh của Hồng Dương Động, còn kỳ dư không ai động đậy cả.
Trái lại bên Cừu Cốc đã bày trận chực sẵn từ lâu, đạo sĩ của phái Hoa Sơn trấn giữ bên trái, Thanh Thu, Hận Thu, Uyển Lệ mọi người coi về phái mặt. Tam cốc, Nhị trang, Nhất bảo phòng về hậu vệ, còn Cừu Cốc thần uy lẩm lẩm đứng hiện ngay chính giữa.
Liêu Đông tứ nghĩa, Tần Lãnh tam kiếm, Ngọc Hư quan chủ mọi người cứ nhìn vào hành động của Trương Cửu Linh mà làm theo. Thấy ông ta bất động thì bọn họ cũng đứng yên, vì thế nên trận đấu ai nấy thảy đều binh khí hờ sẵn, nhưng chưa bắt đầu.
Hồng Dương Động thấy mọi người không nghe theo lời chỉ huy của mình, trong lòng nổi giận khôn cùng, tung mình nhảy đến trước mặt Trịnh Tử Tư nói:
- Xem tình hình này chỉ có chúng ta đích thân ra tay thôi.
Trịnh Tử Tư tỏ ra chán ngán lắc đầu. Bất Lão bà bà bỗng cười khẩy một tiếng:
- Các ngươi gấp làm gì? Bọn Hà Lạc bát tông tí nghề ấy làm gì xuể được ông ta!
Bất Lão bà bà vô hình đã nhắc đến sự chú ý của mọi người, ai nấy đều đưa mắt nhìn về phái Thái Bạch Tiên Ông, bỗng nghe ông ta cười lên một tràng dài, tung mình như chim đại bàng bay lên trên cao mấy trượng, ra khỏi trận ngay.
Thì ra sau khi ông ta bị vây trong trận thế thoạt đầu thật chẳng hiểu gì cả, nhưng nhờ nội lực thâm hậu, võ công cao cường nên chẳng bao lâu ông ta đã tìm ra lối biến hóa của trận thế, sau cùng thoát ra khỏi trận đó. Ông cười đắc ý nói:
- Hà Lạc Bát trận đồ chẳng qua có thế thôi, lão phu đã hiểu ra rồi.
Triệt Địa Khách ngửa mặt cười ngất nói:
- Hà Lạc Bát trận đồ vốn trước kia do Ân chủ đặt ra, nay ngươi bị vây đã lâu không thoát được, vậy mà cũng ra mặt tự đắc.
Thái Bạch Tiên Ông mặt đầy sát khí, cười nhạt hai tiếng quát:
- Phản đồ cả gan xem thường quy luật, tội xử dáng chết.
Cừu Cốc vội móc trong người tấm Long Vân kim bài đưa ra lớn tiếng nói:
- Bổn nhân đã phụng mạng Ân chủ chấp chưởng Phổ Kiếm minh, Long Vân lịnh phù là bằng chứng xác thực.
Trương Cửu Linh đứng phân vân đã lâu, giờ thấy thế liền tung người đến trước kim bài, cung thân đảnh lễ nói:
- Trương Cửu Linh khấu kiến kim bài lịnh chủ.
Với sự biến chuyển đột ngột này, khiến cho cả thảy hội trường đều nhao nháo cả lên. Thái Bạch Tiên Ông trông thấy Long Vân kim bài tỏa ra hào quang chói mắt thì sát khí liền nổi dậy, tung người nhảy đến, tay trái phất qua một cái, tay mặt lẹ làng chụp vào kim bài nơi tay Cừu Cốc.
Cừu Cốc khi định đưa tấm kim bài ra, sớm đã đề phòng cẩn thận, vừa thấy đối phương nhảy tới, tay trái của chàng đã sử dụng “Trục Điện Bài Vân Thủ” chụp vào cổ tay của Thái Bạch Tiên Ông.
Hai đàng ra tay đều mau, nhưng Trục Điện Bài Vân thủ của Cừu Cốc thần ảo dị thường, thoát cái đã đến tay ông ta.
Thái Bạch Tiên Ông không khỏi thất kinh, vội vã sụp tay xuống, thân hình tung mạnh ra sau nửa thước mới tránh được chiêu thức cầm nã của đối phương, nhưng trán cũng đã toát mồ hô lạnh.
Trương Cửu Linh cũng đã lướt đến bảo vệ Cừu Cốc, lớn tiếng quát:
- Nếu ai còn xâm phạm kim bài lịnh chủ chớ trách Trương mỗ trở mặt không nhận người.
Lời nói này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là ám chỉ Thái Bạch Tiên Ông.
Song Thái Bạch Tiên Ông vốn đã tức giận, giờ nghe Cửu Linh nói thế như lửa đổ thêm dầu, trợn mắt quát:
- Phản đồ, ngươi thật to gan.
Trương Cửu Linh cứ ngửa mặt lên trời cười lớn chẳng thèm đếm xỉa đến.
Trong hội trường hiện giờ tình thế đã trở nên vô cùng phức tạp. Tần Lãnh tam kiếm, Liêu Đông tứ nghĩa, Ngọc Hư quan chủ... đều đứng ngẩn ngơ không biết phải trái thế nào. Còn Tử Vong thành chủ, Trịnh Tử Tư cùng Hồng Dương Động thì mặt hầm hầm sát khí đang chực ra tay.
Bất Lão bà bà đi đến bên người Thái Bạch Tiên Ông lạnh lùng nói:
- Ngươi ngay có mấy tên thuộc hạ cũng không trừng trị được, vậy mà còn mong xưng bá giang hồ?
Thái Bạch Tiên Ông giận đến mặt mày tái nhạt, lớn tiếng nói:
- Hồng Tổng quản, mau bắt lấy tên phản nghịch ấy cho ta.
Hồng Dương Động miễn cưỡng vâng lời tung mình nhảy đến gần Trương Cửu Linh.
Trương Cửu Linh “Hừ” một tiếng nói:
- Liệu ngươi xứng đáng động thủ với ta?
Hồng Dương Động lớn tiếng quát tháo:
- Phản nghịch, nạp mạng mau lên!
Lời dứt là chưởng phong cũng đã đến nơi. Cửu Linh ngẩng mặt lên trời không hề đếm xỉa, đợi cho chưởng phong sắp đến người mới chịu vung chưởng ra nghinh.
Hai luồng chưởng lực chạm vào nhau. Ầm một tiếng vang rền tứ phía, Hồng Dương Động bị lùi sau hai bước, Cửu Linh tuy không chấn dội, song đôi vai cũng phải lay động.
Dương Động biết nội lực của mình thua đối phương một vế nên không dám đương đầu nữa, lập tức biến đổi lối đánh. Chỉ trong chớp nhoáng mà công ra mười hai chưởng, chiêu thức lợi hại phi thường.
Cửu Linh “Hừ” một tiếng, không hề sợ sệt, liền tung mình vào chống đỡ ngay với đối phương. Một trận ác chiến đã bắt đầu khai diễn.
Thái Bạch Tiên Ông sau khi chỉ huy cho Dương Động đến đánh với Cửu Linh xong, đôi mắt trừng trừng nhìn về Cừu Cốc nói:
- Ngươi và ta khỏi cần dùng lời lẽ làm gì cho vô ích, rốt cuộc rồi thì cũng mạnh thắng, yếu thua. Ngươi dám đơn độc đấu với lão phu một trận chăng?
Cừu Cốc sắc mặt vẫn điềm nhiên nói:
- Lữ mỗ tuy biết rằng không địch lại, song vẫn tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi vậy.
Bất Lão bà bà đến nói khẽ với Tiên ông:
- Lão thân nói rõ trước, bất luận ngươi thắng hay bại, lão thân vẫn lấy cho được lọ Thiên Niên Kế Tục ấy.
Vô Nhân đảo chủ cũng đã tung mình đến trước mặt Cừu Cốc, cười nham hiểm:
- Mọi kế hoạch của bổn đạo đều bị hư trong tay tên oắt con này, lão phu cần phải quyết chiên với hắn một trận trước đã.
Cừu Cốc đứng trước mặt ba tên cường địch vẫn không hề thay đổi thần sắc, lại cười nhạt nói:
- Trước sau gì cũng phải quyết đấu một trận, tại hạ xin lãnh giáo với Vô Nhân đảo chủ vài chiêu tuyệt học trước cũng chả sao.
Hồ Thương kiếm khách bước tới lớn tiếng nói:
- Khoan đã. Vô Nhân đảo chủ chỉ danh khiêu chiến với Thất đại danh gia, nhưng vẫn chưa đấu qua trận nào chính thức cả.
Vô Nhân đảo chủ cười khẩy:
- Các ngươi có xứng để bổn Đảo chủ ra tay sao?
- Khoan nói khoác đã. Đợi thắng Hàn mỗ rồi mới hay.
- Tốt lắm. Chỉ cần ngươi tiếp nổi ba chiêu của bổn Đảo chủ thì cũng tính là ngươi thắng rồi đấy.
Hàn Kỳ tức giận rút trường kiếm khỏi bao quát lớn:
- Chuẩn bị tiếp lấy...
Nhưng lời chưa dứt thì đã thấy một bóng người lướt lên, Thiên Độc Nhân Ma đã đứng trước Hàn Kỳ cười ha hả nói:
- Hàn huynh tạm thời nghỉ ngơi, nhượng cho tại hạ ván này.
Vô Nhân đảo chủ vừa thấy mặt Thiên Độc Nhân Ma, cơn giận lại nổi lên, liền phát chưởng đánh tới.
Thiên Độc Nhân Ma cũng sa sầm nét mặt đưa tay ra nghinh đón. Hai người lại bắt đầu khai diễn một trận long hổ tương tranh.
Thái Bạch Tiên Ông vốn có ý giết chết Cừu Cốc càng sớm càng hay, để tránh khỏi nạn vì chàng mà minh hữu của Phổ Kiếm minh trở mặt với ông. Giờ thấy Vô Nhân đảo chủ đã ra tay đấu với Thiên Độc Nhân Ma, ông chợt nảy ra một độc kế, nhưng khi ông vừa nhìn vào trận đấu thì trong lòng không khỏi thất kinh, thầm kêu “quái lạ”!
Cừu Cốc cũng chẳng khác, khi thấy võ công của Thiên Độc Nhân Ma sử dụng, hai mắt chàng cứ dán cứng vào trận đấu không hề nháy.
Thì ra chiêu thức cùng nội lực của Thiên Độc Nhân Ma vốn có lạ gì đối với Cừu Cốc, nhưng hôm nay lại biến đổi hẳn. Không những tỏ ra ngang hàng với Vô Nhân đảo chủ mà còn sử dụng toàn võ công trong bí kíp “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” nữa.
Trận đấu đang say mê, bỗng nghe một tiếng rú lên, Hồng Dương Động đã bị Trương Cửu Linh đánh trúng một chưởng, miệng hộc máu tươi, ngã lăn ra đất.
Thái Bạch Tiên Ông liền tung mình nhảy đến, lập tức vung chưởng đánh vào Cửu Linh, hai bóng người cứ trao qua trả lại. Giây lâu, bỗng nghe một tiếng “bùng” vang tai, hai luồng chưởng lực của đôi bên bấy giờ mới chạm nhau, Cửu Linh lảo đảo lùi sau ba bước, khóe miệng đã rỉ máu.
Thái Bạch Tiên Ông mặt hầm hầm sát khí, từng bước một tiếng gần, cất tiếng cười gằn:
- Với chút nghề của người mà cũng dám mưu phản lão phu? Hừ! Thật không biết chết sống.
Đơn chưởng phất ra không thấy hình bóng gì cả nhưng sự thật lợi hại vô cùng.
Trương Cửu Linh xoe tròn đôi mắt, lớn tiếng nói:
- Chưa chắc đâu.
Song chưởng lật ngược đón nghinh tiềm lực của Tiên ông bắn tới.
Thật quái dị, chưởng lực của Thái Bạch Tiên Ông không hề trông thấy gì cả, nhưng khi chạm vào chưởng lực của Cửu Linh thì uy lực lại xuất hiện, “bộp” một tiếng nổ vang tai.
Cửu Linh như một người say rượu, loạng choạng lùi sau bảy tám bước, miệng mũi đều trào máu tươi.
Thái Bạch Tiên Ông lại buông tiếng cười đắc ý, khẽ phất nhẹ tay áo, một luồng nhu phong nổi dậy bắn thẳng vào người Cửu Linh đang sắp ngã.
Bỗng lúc ấy có một tiếng thét vang lên, bảy tám đạo chưởng phong họp thành một luồng, từ phía sau Cửu Linh tung ra, nghinh lấy tiềm lực của Thái Bạch Tiên Ông đang xông tới.
“Ầm” một tiếng nổ chát tai, Thái Bạch Tiên Ông bị đẩy lùi sau hai bước, đồng lúc sau lưng Cửu Linh cũng đã xuất hiện tám cụ già mặt triều phục.
Thái Bạch Tiên Ông “Hừ” một tiếng nói:
- Các ngươi tưởng có tám người là bảo vệ được mạng sống của hắn sao?
Triệt Địa Khách nói:
- Hà Lạc bát tông thà chịu chết cả, quyết không để ngươi xâm phạm đến một người đang bị trọng thương.
Thái Bạch Tiên Ông là người khôn ngoan vô kể, tự biết giờ đây nội lực đã bị tiêu hao phân nửa, nếu còn dùng chân lực chiến đấu để đánh bại được bọn Hà Lạc bát tông đi nữa thì mình cũng phải mệt nhừ. Vì vậy thế nên cười lên hai tiếng chứ không động thủ.
Trong lúc Cửu Linh bị thất thế, Cừu Cốc cũng đã vội vã tung mình đến bên nhưng đã thấy Hà Lạc bát tông ra tay, chàng yên lòng thu chưởng lại, vội vã móc ra viên Long Hổ Cửu Hoàn đan trao cho Cửu Linh và nói:
- Thương thế của ngươi không nhẹ đâu, mau uống thuốc này.
Đoạn chàng ra dấu cho Hà Lạc bát tông đến bảo vệ Cửu Linh rồi mới từ từ đến trước mặt Thái Bạch Tiên Ông với vẻ thành khẩn nói:
- Tuổi tác của tôn giá cũng đã cao, cần nên mua nhân tích đức mới phải, sao lại đi tạo lấy một trận hung sát như vầy?
Thái Bạch Tiên Ông hầm hừ nói:
- Tiểu tử, ngươi chớ vội dạy đời, lát nữa ngươi sẽ thấy vậy.
Cừu Cốc vẫn ôn hòa:
- Người đã dám mạo nhận thủ lãnh Phổ Kiếm minh, tức đối với Ân chủ làm gì cũng có liên hệ. Nếu người hứa từ này về sau đối với sự việc của Phổ Kiếm minh không còn quấy rối nữa, tại hạ yêu cầu Ân chủ nhượng chức thủ lãnh lại cho người.
- Ha ha! Tiểu tử, ngươi nói chuyện còn hay hơn y nữa là khác.
- Tại hạ nói ra lời nào cũng xuất phát ở tận đáy lòng. Vậy nghe hay không tùy người vậy.
- Chớ nói lôi thôi nữa, thời giờ đã đến rồi, ta phải đưa các ngươi lên thiên đường là vừa.
Cừu Cốc sầm ngay nét mặt:
- Có phải người nhất định không nghe lời khuyên chăng?
- Chúng ta quyết chẳng đội trời chung, hôm nay nơi đỉnh Thái Sơn này có lẽ là đất chôn thây của ngươi vậy.
Cừu Cốc ngửa mặt lên trời cười như ngông cuồng:
- Được ai nấy xem trọng, tại hạ có chết đi nữa cũng đáng lắm chớ.
Thái Bạch Tiên Ông nhíu mày, mặt tỏ ra đanh ác, đưa tay ra hiệu cho Tử Vong thành chủ. Liền đấy, Tử Vong thành chủ lấy ra trong người một vật lia lên trên không, một tiếng bốp nổ vang, ánh sáng chói lòa tứ phía.
Triệt Địa Khách là người kinh nghiệm dồi dào, liền lên tiếng nói:
- Thủ lãnh lưu ý, e bọn họ lại có âm mưu gì khác đây.
Thái Bạch Tiên Ông cười khanh khách:
- Giờ có biết thì cũng đã muộn.
Cừu Cốc cười gằn:
- Cho dù ngươi có âm mưu gì đi nữa cũng không hại được chúng ta đâu.
Chàng không còn xem âm mưu của Thái Bạch Tiên Ông là hệ trọng nữa, nên thư thả buông mắt nhìn quanh thế trận một lượt. Chàng thấy thực lực bên mình không hề thua kém đối phương. Người mà trước kia hằng lo ngại là Vô Nhân đảo chủ, giờ chỉ còn có mỗi một mình mà thôi nên đâu còn sợ ông ta bày trò gì nữa.
Còn Bất Lão bà bà là người chỉ biết mưu lợi, quyết không tận lực cho Thái Bạch Tiên Ông đâu, như vậy hiện giờ chỉ còn mỗi một người đáng lo là Thái Bạch Tiên Ông mà thôi, nên lòng chàng cũng yên phần nào.
Trong đấu trường bấy giờ chỉ còn cặp Thiên Độc Nhân Ma đang đấu với Vô Nhân đảo chủ ra, còn ai nấy thảy đều đứng im phăng phắc, ngoài mặt trông như lắng dịu song thực tế bầu không khí đang căng thẳng vô cùng.
Bỗng thấy Hận Thu từ từ đi đến trước mặt Tử Tư lớn tiếng nói:
- Họ Trịnh kia, ngươi còn nhớ một vị tiền bối có tên Mộ Dung Phi chứ?
Tử Tư ngạc nhiên song lạnh lùng:
- Nhớ thì đã sao?
- Ngươi học lén võ công của lão tiền bối, lại dã tâm ra tay sát hại người. Ta hỏi ngươi còn chút nhân tánh nữa chăng?
Trịnh Tử Tư nghe nói giật mình, liền lùi lại sau hai bước lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai? Dám cả gan nói bậy?
- Ta là Ngô Hận Thu, được Mộ Dung tiền bối di mạng, đặc biệt đến đây tìm ngươi để thanh toán.
Tử Tư ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Liệu ngươi cũng xứng đến đây tìm ta sao?
Hận Thu nghiến răng kèn kẹt, liền tuốt ngay trường kiếm, chĩa vào ngực ông ta quát lớn:
- Nghịch đồ, mau rút kiếm của ngươi ra đi.
Trong lúc ấy, bỗng thấy một luồng ánh sáng xẹt tới đâm ngay vào ngực Trịnh Tử Tư, giọng lang lảnh thét:
- Họ Trịnh kia, mau trả mạng của cha ta lại đây.
Tử Tư không kịp đề phòng nên phải lùi lại bảy tám bước né tránh. Tử Vong thành chủ thấy người phát kiếm công kích Tử Tư vốn là Mộ Dung Uyển Lệ nên liền tiến lại nói:
- Uyển Lệ, con điên sao?
- Con không điên, có lẽ mẹ con cũng đã hiểu rõ việc này rồi.
Tử Vong thành chủ lớn tiếng quát:
- Ai đã bịa đặt nói với con như thế?
- Giấy không gói được lửa đâu. Cha con là Hữu Cung Tư Mạng của Phổ Kiếm Kinh, ai mà chẳng biết. Mẹ không thể nói dối con được nữa.
- Hừ nếu ngươi còn nói bậy ta sẽ giết ngươi ngay.
- Hôm nay ai cản trở việc báo thù của con đều là kẻ địch cả.
Uyển Lệ vừa nói vừa tung kiếm nhảy tới, nhưng bị Tử Vong thành chủ cản lại không cho. Cùng lúc ấy, Hận Thu đã như điên dại, kiếm quang vun vút công vào người Tử Tư đánh thí mạng.
Thanh Thu là người cẩn thận, nàng dư biết công lực của Hận Thu thua Tử Tư một vế, tuyệt đối không thể nào đánh bại ông ta được, nên liền tiến đến, công vào Tử Vong thành chủ.
Võ công Thanh Thu do Tả Phổ Tinh Quân Từ Ngưỡng Chi tận tâm đích truyền, thần diệu vô kể, khiến cho Tử Vong thành chủ phải thi thố hết sức lực mới đối phó được. Nhờ vậy mà Uyển Lệ rảnh tay thoát ra, tung người nhảy đến phía Tử Tư quát:
- Ác đồ, trả mạng cha ta lại đây.
Đoản kiếm lập tức sử dụng chiêu Thất Kiếm Liên Hoàn, đánh tới tấp, hai người cứ tấn công bao vây lấy Tử Tư.
Thái Bạch Tiên Ông thấy Tử Vong thành chủ bị công kích ráo riết, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình thản. Đôi mắt lại đăm đăm nhìn về nơi Thiên Độc Nhân Ma cùng Vô Nhân đảo chủ đang kịch đấu.
Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên, tiếp theo là tiếng “hự” nặng nề. Một bóng người loạng choạng, Vô Nhân đảo chủ hai tay ôm chặt lấy ngực, miệng thổ ra hai ngụm máu đen, cười lên thảm thiết nói:
- Bổn tọa hôm nay thất thủ, kể như võ học chưa đến mức tinh thâm. Từ nay về sau, võ lâm Trung Nguyên chớ mong được yên.
Lời dứt, thì ông ta rít lên một tiếng quái dị, tung người ra đi hướng về thâm sơn mất dạng.
Sự ra đi của Vô Nhân đảo chủ đối với Thái Bạch Tiên Ông không ngạc nhiên gì cả, vì thật ra ông còn mong đúng như thế. Bỗng ông ta cười khẽ hai tiếng, đột nhiên phóng mình đến trước mặt Thiên Độc Nhân Ma, lớn tiếng quát:
- Võ công của ngươi đã học trộm nơi nào thế?
- “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục”!
Thái Bạch Tiên Ông trố mắt:
- Ngươi đã được bí kiếp “Tiên Tần võ thuật tập thành”!
Thiên Độc Nhân Ma cười lớn nói:
- Ngươi tuy được một phần ở Chưởng Kinh kiếm phổ của Ân chủ, song lại không dè “Tiên Tần võ thuật tập thành” lại được ghi trong tập “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục”. Bởi thế nên đã để mất đi cơ hội tốt đó.
- “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” đã bị Lữ Tử Thu lấy cắp đi, sau lại lọt vào tay Lữ Cừu Cốc. Thế tại sao ngươi lại được?
- Không sai, “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” đã lọt vào tay Lữ Cừu Cốc, nhưng còn một cuốn nữa mà Ân chủ đã đích thân chép ra và giải nghĩa rõ ràng thời đang ở nơi đây.
Thái Bạch Tiên Ông đã từng bỏ bao tâm huyết tìm kiếm cho được cuốn Tiêm Tần Võ Thuật Tập Thành, không ngờ cuốn ấy lại nằm trong “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục”, trong lòng ông không khỏi hối tiếc. Nếu biết vậy thì đâu để “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” cho Tử Thu bảo quản. Nghĩ đến đây, đôi mắt ông liền lộ hung quang thét lớn:
- Lời nói của ngươi có thật chăng?
Thiên Độc Nhân Ma chẳng nói chẳng rằng, đưa tay lên mặt vuốt nhẹ một cái, một chiếc mặt nạ da người thật mỏng đã theo tay rơi xuống, lộ ra một vẻ tuấn tú đẹp đẽ. Thái Bạch Tiên Ông kinh ngạc nói:
- Ngươi là Lữ Tử Thu?
Lữ Tử Thu mỉm cười gật đầu:
- Không sai, Thiên Độc Nhân Ma đã mấy lần giả mạo Lữ mỗ, lần này hắn bị Bích Nhãn Thần Quân đánh chết, tại hạ cũng mượn danh nghĩa của hắn dùng tạm một chuyến vậy.
Sự biến chuyển quá ư đột ngột khiến cho mọi người có mặt đều tỏ vẻ ngẩn ngơ. Khất Tiên cười lên ha hả nói:
- Lữ Tử Thu, ngươi thật chưa chết sao?
- Hôm trước tại hạ cắp lấy “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” thoát ra Nam Sơn Thành Tử, bởi phía sau đuổi đến rất gấp, biết khó lòng thoát khỏi nên đem phó bản cất kỹ trong người rồi vận dụng phương pháp Quy nạp (rùa nghỉ ngơi) để qua khỏi tai nạn.
- Ha ha ngươi thật quá quắt! Ăn mày này kể ra thật đã khâm phục.
Cừu Cốc thấy Thiên Độc Nhân Ma đột nhiên biến thành cha mình, trên gương mặt chàng tỏ ra phân vân khó hiểu. Sau lại nghe lời đối đáp với nhau, mới biết cha chàng thật chưa chết, trong lòng vui vẻ khôn cùng, liền tiến đến gọi:
- Cha! Thật cha chưa chết sao?
- Ha ha. Chết thì còn nói chuyện thế nào được?
Lữ Tử Thu đưa đôi mắt hiền hậu trìu mến nhìn về Cừu Cốc cười nói:
- Con được Ân chủ thương đến thật là một kỳ duyên hiếm có. Từ nay về sau nên cố gắng lo tròn nhiệm vụ để người được hài lòng.
Cho đến hôm nay, Cừu Cốc mới trông thấy được bộ mặt thật của cha chàng, nên tỏ ra hờn trách nói:
- Phụ thân, hành động của người thật quá thần bí!
- Có lẽ đúng. Nhưng đó cũng vì việc bất đắc dĩ con ạ!
Thái Bạch Tiên Ông trông thấy hai cha con đang đứng trò chuyện, trong lòng vô vùng tức tối. Mọi kế hoạch của ông, có thể nói đã bị thất bại bởi tay hai cha con Lữ Tử Thu, nên hậm hực lắm. Song tánh ông ta đắn đo cẩn thận, một khi thấy tình thế chưa nắm chắc thắng lợi vào tay thì nhất quyết không hề hành động vội vã, nên quay sang Bất Lão bà bà mỉm cười nói:
- Nếu phương giá muốn lấy Thiên Niên Kế Tục thì giờ đây xin mời ra tay.
Tín hiệu của bổn minh đã phát ra rồi, nếu đợi lát nữa thì sợ e không còn cơ hội.
Bất Lão bà bà khẽ cười nói:
- Thâm ý của ngươi là muốn mượn tay ta trừ tên tiểu tử ấy chứ gì, tưởng ta chẳng biết sao?
Miệng thì nói mà chân thì bước đến trước mặt Cừu Cốc, chìa tay ra nói:
- Nếu giờ ngươi chịu ngoan ngoãn trao vật đó ra thì có thể giảm bớt cho ngươi nhiều phiền phức.
- Vật của tại hạ giữ, lý do gì lại phải đưa cho người?
- Đấy là vật mà lão thân đã tìm kiếm hai mươi mấy năm trời. Nếu ngươi không đưa thì tự rước lấy cái khổ mà thôi.
- Ha ha... trời sanh đầu của tại hạ cũng hơi cứng nên không hề sợ ai đem đến sự phiền nhiễu cả.
Bất Lão bà bà nhíu mày tỏ ra tức giận, lờn tiếng nói:
- Có phải ngươi muốn lão bà ra tay mới chịu chăng?
Cừu Cốc vẫn điềm nhiên mỉm cười nói:
- Đó là quyền của người, tại hạ không có quyền ngăn cấm ý định ấy.
Bất Lão bà bà vốn tánh tự phụ đã quen, nay nghe Cừu Cốc thốt ra những lời nói ấy, lửa giận nổi lên mặt sát khí, song chưởng vận công từ từ giơ lên.
Cừu Cốc sớm cũng đã ngầm vận chân khí đề phòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đứng yên không hề có phản ứng.
Trong lúc hai người đang giữ thế thủ, thì phía bên kia bỗng nghe tiếng trong trẻo phát lên:
- Tiện tì dám cả gan sát phụ.
Thì ra sau khi Hận Thu cùng Uyển Lệ hợp tay công vào Tử Tư, hai đàng chiến đấu thật ác liệt. Trong khi đang chú tâm phát chưởng đánh vào đoản kiếm của Uyển Lệ thì Hận Thu đã lẹ làng đâm kiếm vào bụng ông ta, máu tươi chảy lai láng.
Hận Thu trong lúc vui mừng, định nhồi thêm một kiếm nữa để kết liễu đời tên phản nghịch ấy thì bỗng đối phương cố vận sức đánh một chưởng nhằm vào vai, khiến cho máu trong miệng Hận Thu trào ra, người lảo đảo lùi lại.
Uyển Lệ thấy Tử Tư đã bị một kiếm trọng thương, lập tức múa tung đoản kiếm, lớn tiếng nói:
- Anh linh của cha già chứng dám, hôm nay tiểu nữ đã báo mối thù tiết hận cho cha.
Lời vừa dứt thì mũi kiếm cũng liền đâm tới. Tử Vong thành chủ ở xa thấy vậy, trong lòng nóng nảy, định tung mình nhảy đến nhưng Thanh Thu đâu để cho nàng thoát thân, cứ vung kiếm tấn công lia lịa.
Cũng may Tuyết Sơn nhị xú, Thiên Lai Ma Tăng cũng Vũ Nội tam hung mọi người như bầy ong vỡ tổ tung đến nơi. Mười mấy luồng chưởng phong đã nhất tề vung ra, thế như bài sơn đảo hải, bức Uyển Lệ phải dừng tay nhảy lùi tránh né.
Thiên Lai Ma Tăng vội vã đến đỡ Trịnh Tử Tư dậy, thấy nơi bụng ông ta bị rạch đứt một đường dài, máu me cùng ruột gan lòi theo ra, biết không thể nào cứu sống được nữa, bất giác lửa giận của cả bọn phát lên.
Trịnh Tử Tư lúc ấy cố nhướng đôi mắt lên gượng sức nói:
- Cặp chó má ấy quyết không tha được, các ngươi ra tay hộ cho ta.
Vũ Nội tam hung đồng thanh thét lớn:
- Ngươi cứ yên tâm, tiểu tử ấy quyết không để cho sống được đâu.
Ba người như ba luồng gió tung mình xông đến phía Hận Thu, Uyển Lệ biết chàng đã bị thương, nên vội vàng vung kiếm tiến lên hộ vệ thì Tuyết Sơn nhị xú cũng đã đến nơi vung chưởng đánh nàng tới tấp.
Việc xảy ra quá chớp nhoáng, Cừu Cốc đứng chính giữa hội trường, nhứt thời không thể nào ra tay cứu kịp, hơn nữa trước mặt chàng lại có hai cường địch đang lăm le tấn công. Chàng đang định gọi cha chàng đến cứu đấy cứu trợ thì Khất Tiên đã lớn tiếng nói:
- Lão Hàn. Chúng ta chớ ở không nữa, mau đến giúp hai đứa nhỏ ấy đi.
Hồ Thương kiếm khách Hàn Kỳ chẳng nói chẳng rằng, tung mình nhảy lên trên hướng về phía Uyển Lệ lướt tới. Thiết Kỳ Ngân Tinh cũng lớn tiếng nói:
- Chúng ta cùng đi.
Lập tức sáu đại danh gia như một đám khói lướt nhẹ đến phía Vũ Nội tam hung nghinh chiến.
Thái Bạch Tiên Ông thấy hai tay đắc lực nhứt là Hồng Dương Động cùng Trịnh Tử Tư thảy đều bị trọng thương, còn Liêu Đông tứ nghĩa, Tần Lãnh tam kiếm và Ngọc Hư quan chủ mọi người cứ đứng như tượng đất không hề cử động thì trong lòng Tiên ông vừa kinh vừa hận, nhưng tự biết hiện thời bên mình thế yếu, chưa vội bộc phát ra.
Cùng lúc ấy, xa xa bỗng có tiếng rít vọng lại, Thái Bạch Tiên Ông tỏ vẻ vui mừng ra mặt, lập tức rít lại một tiếng để trả lời.
Tiếng hiệu của ông ta vừa phát ra thì bốn phương tứ hướng đều có tiếng rít lên tiếng đáp theo vang dội, chấn động cả vùng sơn cốc, thanh thế mạnh mẽ khiếp người.