Hồi 55
Thấy mỹ phụ bay hồn

vũ Duy Ninh miễn cưỡng nở một nụ cười khẽ gật đầu không đáp, trong lòng kinh nghi nên không nói ra được câu nào. Chàng không tin rằng nàng không nhận ra mình, nhưng nhìn thấy nàng trước mặt mình không tỏ vẻ gì, càng cảm thấy sợ hãi. Lúc ấy nàng có hai kết luận, thứ nhất là nàng đã đem chuyện mình giả mạo Ma Y Quỷ Sư ngầm nói cho Vô Danh Ma biết rồi, nên hiện tại nàng tỏ thái độ nhìn như không thấy, chơi trò mèo vờn chuột. Thứ hai là đúng nàng vừa nhận Vô Danh Ma làm sư phụ, nhưng làm ra vẻ không nhận ra mình, đúng là có ý che giấu dúm mình vậy...
Có điều chàng cho rằng khả năng thứ hai khó có thể xảy ra hơn, vì nếu nàng chỉ mới nhận Vô Danh Ma làm sư phụ, thì hiện giờ nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, không có kinh nghiệm giang hồ, làm sao có được thái độ trấn tĩnh đến mức ấy khi gặp mặt mình? Làm sao lại làm ra vẻ không biết như thật vậy?
Cho nên lòng chàng thấy khẩn trương tới mức tựa hồ không dám thở mạnh.
Cũng không rõ là Vô tình hay cố ý, sau khi giới thiệu xong Vô Danh Ma lại nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Văn hộ pháp, cước trình của người mau thật, tới sớm hơn ta cả một ngày!
vũ Duy Ninh ngấm ngầm vận chân khí chuẩn bị đối phó, một mặt gượng cười nói:
- Cước lực của thuộc hạ làm sao nhanh bằng bang chủ được. Chắc là bang chủ trên đường gặp việc gì đó, mới đi chậm hơn thuộc hạ thôi.
Vô Danh Ma cười nói:
- Nói vậy cũng đúng, ta rời khỏi chỗ đó xong, lại quay về Thần Phong tiêu cục ở Thọ Dương dò xét một phen, đi đi lại lại mất thêm mấy chục dặm đường, sau trên đường lại nghỉ ngơi một ngày...
Nói tới đó nhìn qua Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:
- Bốn người bọn họ ra sao rồi?
Tam Tuyệt độc Hồ đáp:
- Rất khoẻ. Bọn họ từng thử bẻ gảy khoá sắt, nhưng loại khoá này vốn không phải là sức người có thể bẻ gảy nổi, nên hiện tại bọn họ đều rất yên phận.
Vô Danh Ma mắt lộ hung quang, thâm trầm cười nói:
- Hơn bốn mươi năm trước y từng thoát khỏi nơi đây một lần, phen này mà y lại trốn thoát được, ta sẽ tuyên bố giải tán Phục Cừu bang, từ nay về sau không đối địch với Đồng Tâm Minh nữa!
Ngọc Diện Hoa Thi hỏi:
- Bang chủ định lúc nào thi triển đại pháp Ly Hồn Hoán Phách với họ?
Vô Danh Ma nói:
- Đi đường mệt nhọc, sáng mai sẽ bắt đầu.
Nói xong, dắt Diêu Ngọc Nga vào tận phòng mà bọn Tam Tuyệt Độc Hồ ở để canh gác.
Gian tẩm phòng này vốn là của y, giờ qua mấy hôm bọn Tam Tuyệt Độc Hồ ăn nghỉ đã thành xáo trộn lên hết. Vô Danh Ma bước vào phòng nhìn qua xong, quay đầu nói với Tư Không Sâm đứng cạnh:
- Tư Không huynh, ngươi phái ai xuống quét dọn sắp sệp lại, ta và Tả Khâu quân sư vào thiết phòng trước xem thế nào.
Tư Không Sâm vâng một tiếng, lập tức lui ra.
Lúc Vô Danh Ma có Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long, Tiếu Trung Đao, Quái Thủ Thiên Phiên và Vũ Duy Ninh đi theo chưa bước tới thiết phòng, bọn Du Lập Trung bốn người còn ngủ. Vì già trẻ bốn ri ưuùời sau khi bị giam vào thiết phòng, ban ngày không thấy mặt trời, nên không biết thời gian sáng tối, mỗi ngày cơm đưa tới thì ăn, thấy buồn ngủ thì ngủ, rối loạn cả giờ giấc, ban ngày thì ngủ, ban đêm thì thức.
Có điều lúc thiết phòng mở ra, bốn người đều tỉnh dậy.
Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch vừa nhìn thấy Vô Danh Ma, lập tức cất tiếng cười nói:
- ô, ông bạn giấu đầu hở đuôi của bon ta tới rồi dây này.
Vô Danh Ma làm như không nghe thấy, nhìn Du Lập Trung cười nhạt nói:
- Du Lập Trung, ngươi không nghĩ tới có ngày hôm nay chứ hả?
Du Lập Trung lặng lẽ cười một tiếng, nói:
- Lão phu một đời trải qua muôn ngàn hiểm nguy, cho nên đối với lão phu, chuyện hôm nay chẳng có gì là đặc biệt!
Vô Danh Ma cười nói:
- Có điều riêng lần này thì là cho cả nhà ngươi đấy!
Du Lập Trung nói:
- Người ta sớm muộn gì rồi cũng chết, chuyện đó không thể tránh được.
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi làm ra vẻ bình tĩnh, thật ra đang rất lo sợ, rất đau lòng, có đúng không?
Du Lập Trung cười nói:
- Các hạ muốn thấy lão phu lo sợ, thương tâm lắm phải không?
Vô Danh Ma nói:
- Đúng thế, hiện tại ngươi tự cho là không lo sợ, không thương tâm, nhưng tới sáng mai, ta sẽ cho người lo sợ, cho ngươi thương tâm!
Du Lập Trung nói:
- Vậy thì bây giờ chẳng cần rườm lời, sáng mai sẽ nói tiếp.
Vô Danh Ma cười nhạt một lúc rồi phát động cơ quan đóng cửa thiết phòng lại như cũ, dắt mọi người trở ra.
Về tới tẩm phòng, Tư Không Sâm đã sai người quét dọn sạch sẽ, Vô Danh Ma như rất muốn nghỉ ngơi, bèn nói với mọi người:
- Bốn phía Hoài ân đường có tất cả mười tám gian phòng, các vị tùy ý sử dụng. Hiện giờ ta cần phải nghỉ ngơi một lúc, xin các vị ra ngoài.
Những sự thiết trí ở địa thất, ngoài Vô Danh Ma chỉ có một mình Tư Không Sâm biết rõ, y ra tới Hoài ân đường mở sáu gian phòng trước mặt, chỉ dẫn cách sử dụng cơ quan cho Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long, Tiếu Trung đao, Quái Thủ Phiên Thiên và Vũ Duy Ninh xong, mời sáu người lên gian nhà trúc để ăn trưa.
Vũ Duy Ninh chỉ ăn một chén cơm, rồi lấy cớ là "ăn sáng nhiều vẫn còn no" cáo từ lui bước, trở lại địa thất.
Chàng chợt nảy ra một ý định, là nhân lúc Vô Danh Ma vì đi đường còn mỏi mệt muốn nghỉ ngơi này gặp y thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp để trộm thuốc giải Ly Hồn Hoán Phách.
Chàng biết như thế là rất mạo hiểm, nhưng chàng đã biết là không còn cách nào tốt hơn cả, vả lại ra tay hôm nay hay chậm vài ngày thì cũng đều mạo hiểm như nhau, tại sao không ra i ay luôn hôm nay?
Chỉ cần Nhiếp Hồn thành công, ăn trộm được thuốc giải rồi, mình sẽ bắt Vô Danh Ma làm con tin luôn, buộc bọn Tam Tuyệt Độc Hồ phải giao chìa khoá mở xiềng khoá tay chân cho bốn người bọn Du Lập Trung ra. Tới lúc ấy thì muốn chạy thoát chẳng có gì khó khăn nữa rồi! Vấn đề là Nhiếp Hồn Đại Pháp có thu được kết quả hay không?
Bước chân vào Hoài ân đường, chợt thấy Diêu Ngọc Nga đang một mình đi quanh tường ngắm nghía cách bài trí, rõ ràng sự hoa lá của Hoài ân đường khiến nàng rất lạ lùng.
Vũ Duy Ninh đang muốn biết rõ ý tứ của nàng, vừa thấy trong Hoài ân đường chỉ có một mình nàng, lập tức bước tới bên cạnh hỏi nhỏ:
- Diêu cô nương có nhận ra lão phu không?
Diêu Ngọc Nga ngẩng nhìn bức phù điêu khảm vàng trên vách, khe khẽ nói:
- Mới chia tay có mấy ngày, quên làm sao được?
vũ Duy Ninh nói:
- Vậy chắc cô sẽ không lấy oán báo ơn chứ?
Diêu Ngọc Nga nhẹ nhàng bước đi một bước, vẫn nhìn lên những tấm phù điêu trên vách, vừa khe khẽ nói:
- Nếu như ta lấy oán báo ơn, giờ này ngươi không còn được tự do mà đứng ở đây đâu!
- Nếu thế thì tại sao cô lại tới đây?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Mới rồi y đã nói cho các người nghe rồi, đều là sự thật cả đấy. Tên phu xe thuê Cố Thành cũng là kẻ không tốt...
- Vậy cô định thật lòng bái y làm sư phụ à?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Vốn là như thế, nhưng đó là vì ta không biết y là người mà ngươi nói tới, chứ hiện tại thì phải phản y giúp đỡ ngươi thôi.
Vũ Duy Ninh nói:
- CÔ định giúp đỡ ta sao?
- Ta không biết nữa, ngươi cần phương thuốc giải gì đó có phải không?
vũ Duy Ninh gật đầu:
- Đúng rồi, cô có thể giúp ta lấy được không?
- Ta không biết y cất phương thuốc ấy ở đâu, có điều ta thường ở bên cạnh y, thế nào cũng có lúc nhìn thấy.
Vũ Duy Ninh nói:
- Nhưng có thể y chưa từng viết ra mà chỉ nhớ trong lòng thôi.
Diêu Ngọc Nga ngẩn người:
- Nếu đúng như thếthì ta không có cách nào rồi!
Vũ Duy Ninh trầm ngâm:
- Cho nên ta tính ra tay ngay bây giờ. Y ngủ chưa?
- Ngươi tính ra tay ngay bây giờ? Ngươi muốn bắt sống y, buộc y nói ra phương thuốc và thả bốn người kia ra à?
Vũ Duy Ninh lắc đầu:
- Không, cho dù ta bắt sống được y đi chăng nữa, thì ở đây lúc này nhất định y không chịu khuất phục, ta sẽ sử dụng một cách để y tự động nói ra.
- Cách gì mà khiến được y tự động nói ra?
Vũ Duy Ninh không trả lời, chỉ nhỏ giọng nói:
- cô Cứ tiếp tục đứng ở đây nhìn ngắm, làm ra vẻ không biết chuyện gì cả nhé!
Nói xong cất bước đi về phía tẩm phòng của Vô Danh Ma.
Tới trước cánh cửa bí mật, chàng dùng sức đạp mạnh lên phiến đá Đại Lý làm then chốt, cánh cửa từ từ mở ra.
Đưa mắt nhìn vào, lại chẳng thấy Vô Danh Ma trong phòng.
- ủa, y đi đâu rồi?
Vũ Duy Ninh còn đang kinh ngạc, chịt từ một bức tường đá Đại Lý bên trái phòng vang lên giọng của Vô Danh Ma.
- Vị nào đấy?
Giọng nói rất nhỏ, nghe như truyền tới từ một chỗ rất xa.
Vũ Duy Ninh sửng sốt chỉ biết cất tiếng đáp:
- Thuộc hạ là Văn Thiên Sinh, có việc muốn báo với bang chủ.
- Được, chờ ta một lúc.
Vũ Duy Ninh bước vào trong, phát động cơ quan đóng cửa lại, rồi tới chỗ ghế trong phòng ngồi xuống.
Chàng rất hồi hộp, vì chàng nghe giọng Vô Danh Ma không phải từ trong địa đạo chỗ nhốt bốn người bọn Du Minh chủ truyền ra, mà là từ trong một bức vách. Chàng không biết đó là chỗ nào, cũng không biết Vô Danh Ma ở trong đó làm gì, nên cảm thấy lo sợ nóng ruột. Vì chàng vốn định nhân lúc bọn Tam Tuyệt Độc Hồ còn đang ăn cơm mạo hiểm tới đây, mà hiện tại không thể ra tay ngay lập tức, chờ một lúc nữa, bọn Tam Tuyệt Độc Hồ trở xuống mà phát hiện mình không có trong phòng bọn họ nhất định sẽ tới tìm trong phòng Vô Danh Ma, lúc ấy làm sao mình có thể thi triển được Nhiếp Hồn Đại Pháp?
Mà hiện giờ mình nói là... Có việc muốn báo..., lúc y xuất hiện thì báo chuyện gì?
Chàng càng nghĩ càng lo, bất giác đứng dậy bước tới chỗ bức tường chỗ vang ra giọng nói của Vô Danh Ma, tới gần chợt nghe như có tiếng dội nước ào ào ở trong vọng ra.
- ồ, té ra Vô Danh Ma đang tắm.
Vũ Duy Ninh yên tâm một chút, bèn quyết định là chờ đối phương tắm xong trở ra, nếu quả thật bọn Tam Tuyệt Độc Hồ không vào đây, sẽ theo kế hoạch hành động, còn nếu tình hình không cho phép thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp thì tìm việc gì đó nói cho qua chuyện, lúc khác sẽ tìm cơ hội ra tay.
Khoảng chưa cạn chén trà, trong bức vách vang lên tiếng lách cách rồi một cánh cửa mở ra, Vô Danh Ma ở trong từ từ bước ra...
Không, ở trong bước ra không phải là Vô Danh Ma mang tấm khăn che mặt mà là một nữ nhân trung niên!
Một phụ nhân trung niên mặt mày đẹp đẽ nhưng đầu tóc trắng xóa!
Cũng chính là nữ nhân tóc bạc mà Vũ Duy Ninh đã gặp trên đèo Thương Tâm trong Hằng Sơn!
Nữ nhân tóc bạc tự xưng là không bà con thân thích, một mình ở ẩn trong núi sâu trồng rau sống qua ngày!
Vũ Duy Ninh có nằm mơ một vạn lần cũng không nghĩ tới người đàn bà mình từng gặp xin ngủ nhờ một đêm, lại còn muốn bà ta thu dụng bà nội chính là Vô Danh Ma, bang chủ Phục Cừu bang, nên vừa trông thấy giật nảy mình thất thanh kêu lên... A...
một tiếng.
Chàng từng phút từng giờ luôn luôn đề phòng không dám sơ sót để lộ mình là Ma Y Quỷ Sư giả, nhưng trong lúc này không có cách nào kìm chế nỗi hoảng sợ và khích động. Dáng vẻ của chàng lúc này ấy hoàn toàn không phải là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh!
Tại sao Vô Danh Ma lại là bà ta?
Tại sao?
Tại sao?
vũ Duy Ninh cơ hồ không kìm được muốn bật ra câu hỏi khiến chàng muôn vàn kinh ngạc kỳ lạ ấy!
Nhưng Vô Danh Ma nữ nhân tóc bạc lúc ấy chỉ khoác một tấm sa màu hồng mỏng như cánh ve, thân hình bà ta như ẩn như hiện. Tuyệt ta đã gần năm mươi tuổi nhưng thân hình vẫn rất đẹp đẽ, da trắng như mỡ đông, eo lưng thon nhỏ, hai gò ngực vun cao, cặp đùi dài thon thả, có sức hấp dẫn nam nhân chẳng khác gì một cô gái trẻ đẹp.
Bà ta rõ ràng hiểu lầm thái độ kinh hoàng của Vũ Duy Ninh, cho rằng Vú Duy Ninh thấy mình "gần như khoả thân" nên giật mình, bất giác cười khẽ nói:
- Văn hộ pháp, ngươi đã nhìn thấy thế này trong đời không ít, sao lại kém ddịnh lực thế?
Vũ Duy Ninh hít sâu một hơi, nỗ lực trấn tĩnh tinh thần, nhưng không kìm được buột miệng hỏi:
- Bang chủ... sao lại cải trang... thế này?
Vô Danh Ma đưa tay hất mái tóc ướt, uyển chuyển bước tới một cái tủ quần áo, vừa cười khẽ nói:
- Ta vừa mới tắm xong bước ra, Văn hộ pháp bảo ta cải trang thế nào được?
Nói xong, lấy ra một cái áo dài trắng.
Bà ta vừa khoác áo vào vừa hỏi:
- Ngươi có việc gì muốn cho ta biết?
Vũ Duy Ninh nỗ lực trấn tĩnh tinh thần, nhưng tim vẫn đập thình thịch, lúc ấy cúi đầu đáp:
- Chuyện này có... quan hệ tới một điều không may trên đường thuộc hạ tới đây, là Vô ảnh Cước Hướng Liên chết rồi!
- Chết như thế nào?
- Chết dưới tay vợ y là Diêu Nguyệt Kiều.
- Làm sao ngươi biết được?
- Thuộc hạ gặp y trên đường, y nói muốn về nhà xem sao, những việc có liên quan tới Hướng Liên, bang chủ có biết không?
- Không rõ lắm, chỉ nghe nói vợ chồng y lục đục gì đó.
- Đúng thế, đây là chuyện mười tám năm trước, y cướp được một món hàng, anh vợ y muốn chia đều, y không chịu, hai người đánh nhau, kết quả là anh vợ y bị đá trúng một cước bỏ mạng.
- ờ, đôi chân của y muôn phần lợi hại, hạng tầm thường dĩ nhiên không phải là đối thủ.
- Vì y đã đánh chết anh vợ, nên vợ y là Diêu Nguyệt Kiều coi y là kẻ thù, y tức giận bỏ nhà đi luôn, về sau bị Đồng Tâm Minh bắt được đem nhốt vào Chính Tâm Lao...
- Ngươi nói vào những chuyện quan trọng thôi!
- Hôm ấy y gặp thuộc hạ, yêu cầu thuộc hạ cùng về nhà với y, nhà y ở ngoài trấn Bàn Đà, cũng thuận đường, nên thuộc hạ đồng ý. Y nói với thuộc hạ rất muốn cùng vợ y gương vỡ lại lành, vì vợ chồng họ vốn là một đôi vợ chồng hòa thuận, tới Bàn Đà rồi, y ghé vào mua rất nhiều quà cáp, nhờ thuộc hạ vào nhà trước thăm dò ý tứ vợ y, y nói nếu vợ y còn có chút tình nghĩa vợ chồng thì sẽ vào gặp, nếu không thì thôi.
- Rồi sao nữa?
- Lúc ấy trời đã tối, thuộc hạ gõ cửa, vợ Hướng Liên ra mở cửa, thuộc hạ giả xưng là khách lỡ đường, xin bà ta cho ngủ nhờ một đêm, bà ta đồng ý. Sau khi vào nhà, bà ta nói là chồng đã chết nhiều năm rồi, trong nhà chỉ có một mình bà ta ở, nhưng thuộc hạ phát hiện ra là bà ta nói dối...
- Uïa...
- Vì trong phòng khách có treo một bộ quần áo đàn ông!
- Bà ta lớn tuổi chưa?
- Khoảng trên dưới sáu mươi!
- Vậy thì là con trai lớn rồi!
- Không phải, sau khi Hướng Liên bỏ nhà đi, bà ta ở chung với một gã đàn ông tên Lãn Bì Hầu Đinh Thất, người này vốn là bạn của Hướng Liên.
- Hướng Liên nổi giận chứ?
- Không, đầu tiên bà ta vào trong róc cho thuộc hạ một chén trà, thái độ Vô cùng lịch sự, nhưng thuộc hạ nhìn thấy bà ta không có ý tốt, nên không dám uống, kế đó thuộc hạ nói với bà ta là thuộc hạ được một người bạn gởi gắm nhờ mang một số quà cáp tới trấn Bàn Đà đưa cho vợ y, hỏi bà ta trấn Bàn Đà còn xa không, bà ta đáp là còn hơn hai mươi dặm, nhưng thật ra nhà bà ta chỉ cách trấn Bàn Đà có một dặm thôi.
- Ô thế thì chắc bà ta thấy của nổi lòng tham, định hại ngươi rồi!
- Đúng thế, lúc ấy thuộc hạ tương kế tựu kế, uống một hớp trà có pha thuốc mê, rồi mới nói với bà ta rằng người bạn của thuộc hạ tên Vô ảnh Cước Hướng Liên, vợ y tên là Diêu Nguyệt Kiều, bà ta nghe xong rất kinh ngạc, nhưng đúng lúc ẩy trong nhà chỉ có một lão nhân áo đen bước ra nhìn thuộc hạ vỗ tay kêu lớn "Ngã này, ngã này" thuộc hạ bèn ngã lăn ra.
- Hay lắm, người ấy là Lãn Bì Hầu Đinh Thất chứ gì?
- Vâng ạ, y thấy thuộc hạ ngã lăn ra đất không dậy nữa, bèn rút một lưỡi cương đao ra, đọng thủ toan giết thuộc hạ, Diêu Nguyệt Kiều cản lại, nói thuộc hạ là do chồng trước của bà ta nhờ đưa quà tới, bà ta muốn hỏi cho rõ. Đinh Thất lại không chịu, hai người cãi nhau một lúc, cuối cùng Diêu Nguyệt Kiều nghe theo, đồng ý giết thuộc hạ rồi cùng Đinh Thất trốn đi, vì họ biết Hướng Liên sắp trở về tới nơi.
- Vậy thì tuy ngươi uống trà nhưng thật ra chưa hôn mê phải không?
- Đúng thế, nhưng lúc Đinh Thất giơ đao toan giết thuộc hạ, thì Hướng Liên phá cửa xông vào đoạt đao của Đinh Thất, đâm chết y dưới vách.
- Cũng chẳng lạ gì Hướng Liên làm thế, rồi sao nữa?
- Thuộc hạ nghĩ rằng Hướng Liên cũng giết luôn Diêu Nguyệt Kiều, nhưng y không làm thế, y còn nói là thiếu một mạng anh của bà ta, nên không giết bà ta, ân oán đôi bên vậy là xong, hừ! Thật ra Hướng Liên không giết bà ta, hoàn toàn là vì không nỡ, y vẫn rất yêu thương bà ta.
- Thật không ngờ Hướng Liên là một nam nhân đa tình như vậy, sau đó thì sao?
- Diêu Nguyệt Kiều thấy Hướng Liên không giết, lại giả vờ khóc lóc nói như y không đá chết anh bà ta thì hiện tại bọn họ vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc này nọ, tới mức Hướng Liên cũng hối hận đau lòng, xin bà ta tha thứ. Bà ta cũng đồng ý, bà ta nói là rất nhớ cảnh vợ chồng sống với nhau ngày xưa, nói rằng ngày xưa Hướng Liên thường gãi chân bóp lưng cho bà ta...
- Chắc bà ta đẹp lắm hả?
- Không, cực xấu, lại mập như một con heo nái!
- Đã xấu như vậy, tại sao Hướng Liên còn thích nhỉ?
- Ai mà biết được!
- Được rồi, kể tiếp đi!
- Hướng Liên vì thấy bà ta vui vẻ, nghe bà ta nói thế, lập tức tỏ vẻ đồng ý bóp chân cho bà ta. Bà ta nói tốt lắm, nằm luôn ra đất, đưa chân cho Hướng Liên đấm bóp.
- Rồi nhân lúc Hướng Liên đang điên đảo tâm thần, một cước đá y chết luôn chứ gì?
- Đúng thế.
- Thật là mụ già độc ác, sao ngươi không ra tay ngăn cản?
- Vì thuộc hạ cũng lầm, đến khi bà ta đá chết Hướng Liên rồi, mới biết bà ta suốt từ đầu tỏ ý tốt với Hướng Liên chỉ là giả cả.
- Rồi ngươi giết bà ta trả thù cho Hướng Liên chứ hả?
- Thuộc hạ không giết bà ta, nhưng bà tuy hiện còn sống nhưng khổ hơn là chết.
- Vậy là sao?
- Bà ta giết Hướng Liên xong quay ra định giết luôn thuộc hạ, thuộc hạ bèn phun ngụm nước trà trong miệng ra đánh vào hai mắt bà ta.
- Bà ta mù rồi à?
- Đúng thế, cũng có thể là điên luôn nữa.
- Ô thế thì ai có lỗi gì đâu?
- Thuộc hạ không ra tay kịp thời cứu Hướng Liên, trong lòng rất áy náy xấu hổ, xin chịu sự xử phạt của bang chủ.
- Không, đó không phải là lỗi của ngươi.
- Nhưng mà...
- Ta muốn nghỉ ngơi một lúc, ngươi đi ra đi!
- Vâng.