Hồi 10


Hồi 35
Ngạo Khí Kinh Nhân

Chỉ nhìn cũng nhận ra được mười bảy mười tám vị hòa thượng vận áo xám đang vây đánh bốn người khác, bốn người này ăn mặc rất kỳ quái, thì ra ba người đều là hòa thượng vận cà sa nhưng màu đỏ chói, còn một người khác y phục nho sinh. Tuy bị vây đánh, nhưng bốn người này khí thế rất dũng mãnh, khiến bọn người vây đánh kia chẳng làm gì được.
Tân Tiệp nhìn một lúc thì bỗng nhiên hiểu ra, liền nói:
− Đúng rồi, tên vậy y phục nho sinh kia chính là Kim Lỗ Ách!
Bình Phàm đại sư cười nhạt nói:
− Ba tên hòa thượng vận cà sa đỏ kia thân thủ phi phàm. Hừ... thảo nào mà tên Kim Lỗ Ách to gan lớn mật, dám đến tận Đại Trấp Đảo này làm càn, thì ra hắn có chỗ dựa!
Vừa lúc này Tân Tiệp nhìn thấy một trong ba hòa thượng vận cà sa đỏ xuất ra một chưởng cực mạnh, may mà trung niên hòa thượng áo xám chính diện né kịp. «Bình» một tiếng, một chưởng không trúng người nhưng lại trúng vào thân cây phía sau lớn bằng cột nhà đổ ầm xuống!
Tân Tiệp chấn động cả người, quay lại định nói gì với Bình Phàm đại sư, nhưng lại nhìn thấy Bình Phàm đại sư đang chăm mắt ngưng nhìn mười mấy vị hòa thượng áo xám kia, trên mặt có những biểu hiện rất khó hiểu. Tân Tiệp trong lòng lấy làm lạ, chẳng dám lên tiếng mà liền quay đầu lại nhìn đám hòa thượng kia, bất giác «í» lên một tiếng...
Nguyên vừa rồi nhìn thấy hai toán người kia quần đấu với nhau quyết liệt, nên chàng còn chưa nhìn kỹ, giờ nhìn lại mới nhận ra trong mười tám người vây đánh kia có một thiếu niên vận tục y, chàng ngưng mắt định thần thì đã nhìn ra chính lã Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung. Chàng đã hiểu ra, bèn thốt lên:
− A, thì ra là người của Thiếu Lâm!
Lúc này càng nhìn càng nhận rõ bảy vị hòa thượng Thiếu Lâm và Tôn Y Trung di chuyển thân hình rất nhanh tạo thành một trận thế để vây bốn người kia, Tân Tiệp trong lòng chấn động la lên:
− Đây há chẳng phải là «La Hán Trận» nổi danh trong võ lâm sao...
Đúng lúc ấy thốt nhiên nghe Bình Phàm đại sư thốt lên:
− Nguy rồi, bọn hòa thượng áo đỏ kia chuẩn bị ra sát thủ, hòa thượng Thiếu Lâm bại đến nơi rồi, chúng ta nhanh đến đó...
Nói chưa hết câu thì thân hình đã tung lên không trung lướt đi, Tân Tiệp ngớ người một chút rồi cũng nhanh chóng bám theo, vừa lúc này nghe tiếng thét dữ dội, nguyên là ba hòa thượng áo đỏ và Kim Lỗ Ách đang trở tay phản công.
Vừa nghe tiếng thét lớn, Bình Phàm đại sư thân hình như một mũi tên lao nhanh tới, tay trừu phất lên phát chưởng vừa khéo đỡ chưởng của một hòa thượng áo đỏ đánh ra...
«Bình» một tiếng chấn động sơn lâm, hồng y tăng bị chấn động thoái ngược về sau. Bình Phàm đại sư người trên cũng chao đảo mạnh «í» lên một tiếng kinh động mới đáp người xuống.
Tân Tiệp cũng đến nơi đứng ngay bên cạnh Bình Phàm đại sư, trong lòng không khỏi kinh động vì một chưởng vừa rồi hai người đấu với nhau. Đây quả là một chuyện trăm năm nay hiếm thấy, với những người có công lực cao thâm như Huệ đại sư hay Vô Hận Thư Sinh còn chưa dám trực tiếp nghênh chiêu với Bình Phàm đại sư, thế mà vị hòa thượng Thiên Trúc này lại dám đấu một chưởng với Bình Phàm đại sư! Thảo nào mà đến bản thân Bình Phàm đại sư cũng chấn động thốt lên đầy kinh ngạc!
Bọn Thiên Trúc tăng cũng phát kinh, nhất là vị tăng vừa đấu một chưởng với Bình Phàm đại sư. Chưởng lực của người này được coi là một trong những đại cao thủ bậc nhất Thiên Trúc, thế mà bị một chưởng của Bình Phàm đại sư khiến trong tâm mạch khí huyết nghịch đảo!
Bấy giờ Kim Lỗ Ách trừng mắt chỉ tay vào người Tân Tiệp la lên:
− Sư phụ, chính là tên tiểu tử này!
Vị tăng Thiên Trúc đứng ngay sau lưng hắn quét mắt nhìn Tân Tiệp một cái, rồi cất giọng nói bằng tiếng Hán rất khó nghe:
− Ngươi là đệ tử của lão hòa thượng này sao?
Vừa hỏi, lão ta vừa chỉ tay vào Bình Phàm đại sư.
Tân Tiệp định đáp thì Bình Phàm đại sư đã quát lên:
− Oa nhi, mặc xác hắn!
Thiên Trúc tăng trừng mắt nhìn Bình Phàm đại sư, hốt nhiên cất tiếng cười khùng khục trong họng nói:
− Vị này hẳn chính là người đứng đầu trong «Thế Ngoại Tam Tiên» Bình Phàm Thượng Nhân, huynh đệ bần tăng hôm nay có thể tương ngộ với cao nhân truyền thuyết trong võ lâm Trung Nguyên, quả là một vinh hạnh rất lớn!
Tiếp rồi chỉ tay vào vị hòa thượng đồng bọn đứng bên trái vừa rồi đấu chưởng với Bình Phàm đại sư, nói tiếp:
− Vị này là tệ sư huynh, Bá Lạp Các...
Rồi lại chỉ tay hòa thượng bên phải giới thiệu tiếp:
− Còn vị này là tệ sư đệ Bàn Đăng Phù Nhĩ, bần đạo Kim Bá Thắng Phật, huynh đệ chúng ta tề xưng là Hằng Hà Tam Phật. Hắc hắc... nhưng kỳ thực Hằng Hà chỉ là một con sông nhỏ, huynh đệ chúng ta định cải hiệu thành Hoàng Hà Tam Phật thì mới có ý nghĩa hơn. Vả lại, huynh đệ chúng ta làm chủ Trung Nguyên thì cũng chỉ là một vinh hạnh lớn cho võ lâm Trung Nguyên, thử hỏi vị anh hùng nào lại không vui mừng chứ? Có điều...
Kim Bá Thắng Phật nói đến đó hơi ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng chuyển nhìn Tân Tiệp rồi nói tiếp:
− Lệnh đồ không ngờ lại gây hiềm khích đắc tội với chúng ta, bần tăng vốn cũng nghĩ bỏ qua không truy cứu làm gì, nhưng sau đó không ngờ biết được tiểu tử họ Tân này đằng sau còn có chỗ dựa là Thế Ngoại Tam Tiên, cho nên chúng ta không thể không quản...
Lúc này trận đấu cũng đã ngừng lại, mà mấy hòa thượng Thiếu Lâm do một vị lão hòa thượng dẫn đầu đến trước mặt Bình Phàm đại sư đột nhiên quỳ xuống, lão hòa thượng cung kính nói:
− Đệ tử là Trí Kính, Chưởng môn đời thứ mười bốn của Thiếu Lâm bái kiến Linh Không tổ sư...
Bình Phàm đại sư thấy thế thì biến sắc, nhảy cẫng lên xua tay lia lịa la lớn:
− Hòa thượng ngươi nhìn nhầm người rồi, bần tăng... bần tăng chẳng phải Linh Không, Linh Không chết từ lâu rồi...
Bình Phàm đại sư tuy thân vận tăng bào, nhưng cả trăm năm nay không còn tự coi mình là một hòa thượng, cho nên đối với hai tiếng «bần tăng» rất xa lạ.
Nên biết truyền thừa của Thiếu Lâm theo thứ tự một câu kệ là «Linh - Đài – Thanh - Minh - Trí - Tự - Thừa», lão hòa thượng Thiếu Lâm xưng pháp hiệu là «Trí», mà Bình Phàm đại sư được xưng là «Linh Không», như vậy phải là bốn đời trước đó.
Hằng Hà Tam Phật lúc ấy nhìn thấy hòa thượng Thiếu Lâm mười mấy người đều quỳ gối trước mặt Bình Phàm đại sư thì lại ngớ người ra.
Tân Tiệp trong đầu ngược lại nhớ nhanh chuyện trước đây tự nhiên Tôn Y Trung và một vị hòa thượng trẻ Thiếu Lâm tìm mình tỷ kiếm, bất giác trong lòng thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ người của Thiếu Lâm phát hiện ra «Đại Diễn thập thức» của Bình Phàm đại sư mới tìm đến ta tỷ kiếm? Vị hòa thượng này vừa xưng Bình Phàm đại sư là Linh Không tổ sư, chẳng lẽ Bình Phàm đại sư có liên quan gì đến Thiếu Lâm? Í... vừa rồi Bình Phàm đại sư nói Linh Không đã chết từ lâu rồi, như vậy chẳng phải là lão đã thừa nhận mình là Linh Không, chẳng lẽ...”.
Vừa lúc này Kim Bá Thắng Phật lên tiếng nói:
− Bình Phàm đại sư, chúng ta dứt khoát thẳng thắn với nhau, hôm nay Hằng Hà Tam Phật quyết tìm Thế Ngoại Tam Tiên tỷ thí...
Bình Phàm đại sư chừng như trong lòng bấn loạn, quay đầu nhìn đám hòa thượng Thiếu Lâm nói:
− Các ngươi tìm nhầm người rồi, ta... bần tăng đã nói không phải là Linh Không...
Trí Kính lão hòa thượng dập đầu và nói:
− Tổ sư còn giấu đệ tử nữa sao? Kiếm pháp của vị Tân... Tân sư tổ kia chính là tuyệt học mật kíp của Thiếu Lâm chúng ta...
Thì ra bọn họ cho rằng Tân Tiệp là đệ tử truyền y bát của Bình Phàm đại sư, mà Linh Không trước họ bốn đời, cho nên luận bối phận Tân Tiệp trên họ ba đời, nên mới gọi Tân Tiệp là «sư tổ».
Kim Bá Thắng Phật chừng như không kiên nhẫn được lại la lên:
− Bình Phàm đại sư, nếu như không dám ứng chiến thì thôi, chỉ cần trao tiểu tử họ Tân kia cho chúng ta mang đi là được!
Bình Phàm đại sư trong lòng đang rối như tơ vò, đột nhiên lại nghe bọn Hằng Hà Tam Phật đòi mang Tân Tiệp đi thì tức giận chửi đổng lên một câu:
− Xéo mẹ ngươi đi!
Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, lão nghĩ nhanh trong đầu:
“Đã thế ta bỏ đi là xong!” Nghĩ vậy, vừa nói xong lão chộp tay Tân Tiệp tung người vọt lên nhanh như một mũi tên lao vút đi, chớp mắt chỉ còn thấy hai bóng nhân ảnh mờ nhạt.
Hằng Hà Tam Phật không ngờ Bình Phàm đại sư lại giở ra chiêu này, thoáng chút ngớ người rồi hò hét nhau truy đuổi theo, phút chốc chỉ còn lưu lại bọn hòa thượng Thiếu Lâm đang ngẩn người nhìn nhau...
Bình Phàm đại sư rất ưu ái Tân Tiệp, lão biết bọn Hằng Hà Tam Phật muốn giết Tân Tiệp, vì chính chàng bây giờ đã là anh tài trẻ tuổi vang danh toàn võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần nắm được Tân Tiệp trong tay thì có thể uy hiếp được toàn võ lâm Trung Nguyên. Đồng thời cũng là rửa hận lại cho Kim Lỗ Ách! Kéo Tân Tiệp chạy một hơi cả dặm, lão nói nhỏ bên tai Tân Tiệp:
− Bọn hòa thượng Thiên Trúc kia muốn lấy mạng ngươi, ta tuy không bao giờ để chúng đắc thủ, nhưng một mình ta cũng không thể địch lại bọn chúng, hiện tại chỉ còn một cách...
Tân Tiệp thông minh nghe thì hiểu ra nhưng vẫn hỏi lại:
− Đến Tiểu Trấp Đảo chăng?
Bình Phàm đại sư đáp:
− Đúng thế, oa nhi, chúng ta phải nhanh chân, bọn chúng đang truy theo phía sau.
Tân Tiệp nói:
− Có điều... có điều...
Bình Phàm đại sư la lên:
− Điều gì kia chứ?
Tân Tiệp nói:
− Chỉ sợ Huệ đại sư không chịu!
Bình Phàm đại sư nói:
− Ta chỉ cần khích bà ấy một câu là xong... chừng nào đến đảo, ngươi thấy ta lên bờ rồi là ngươi phải lập tức đến Vô Cực Đảo tìm Vô Hận Sinh. Bọn Hằng Hà Tam Phật võ công rất cao cường, chỉ ta và lão ni bà hai người thì còn chưa đủ đối phó.
Tân Tiệp vừa nghe đến Vô Cực Đảo thì trong đầu ánh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh nhi, lòng tự nhiên xao động mạnh.
Bấy giờ, Bình Phàm đại sư kéo Tân Tiệp chạy một mạch đến ngoài bờ biển, cách thuyền còn sáu bảy trượng đã tung người phóng ào thẳng lên thuyền một cách nhẹ nhàng, phất tay phát ra một cổ kình lực...
Chỉ nghe «ầm» một tiếng, tảng đá bên bờ trúng chưởng phát ra tiếng động lớn và nát văng tung tóe, đồng thời con thuyền bị chấn động mạnh liền trườn xuống khỏi bờ trôi nhanh ra hướng biển.
Tân Tiệp chộp nhanh lấy mái chèo vận lực chèo thuyền đi, chàng tuy không rành nghề sông nước, nhưng dưới lực chèo của chàng thì con thuyền cũng lao đi vùn vụt. Bình Phàm đại sư đứng ở đầu thuyền phất hai ống tay áo lên, giữ cho con thuyền chạy đúng hướng, trông chẳng khác gì một cánh buồm lái.
Bấy giờ Tân Tiệp mới có thời gian ngoái đầu nhìn lại, thấy bọn Hằng Hà Tam Phật và Kim Lỗ Ách cũng đã lên một con thuyền lớn truy đuổi theo, thuyền lớn vừa được nhiều người chèo, lại vừa có một cánh buồm lớn, nên lướt gió chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy truy đến gần...
Bình Phàm đại sư cũng đã nhìn thấy đối phương truy theo rất gấp, liền thấy lão cúi người nắm lấy một cây móc câu nhỏ thủ sẵn trong tay, đợi đến khi con thuyền lớn đến gần hơn, đột ngột vung tay ném mạnh móc câu trong tay ra sau...
Với công lực của Bình Phàm đại sư, chiếc móc câu bay đi chỉ thấy như một vệt lưu tinh xẹt tới, đã thế con thuyền lớn đang trên đà chạy tới, nên tất cả xảy ra chỉ trong cái chớp mắt.
«Phựt» một tiếng, bọn Hằng Hà Tam Phật còn chưa kịp trở tay thì chiếc móc câu đã trúng vào một sợi thừng đứt ngang, cánh buồm tuột xuống khiến con thuyền lập tức giảm hẳn tốc độ, đồng thời mũi thuyền cũng chệch hướng, chỉ nghe thấy bọn Hằng Hà Tam Phật chửi ầm lên bằng tiếng Thiên Trúc...
Bình Phàm đại sư ra một chiêu đắc thủ thì cười lên kha khả, Tân Tiệp thấy thế cũng liền nhân cơ hội chèo mạnh mái chèo đưa con thuyền lướt đi bỏ xa thuyền đối phương.
Bọn Hằng Hà Tam Phật thuyền giờ đây không còn dùng buồm nương gió mà đi, nhưng chung quy bọn họ đều là những tay thân thủ cao cường, nên điều đó chẳng làm khó khăn được họ. Bấy giờ cả bọn hò hét mà chèo đi, với bốn tay chèo như bọn họ thì con thuyền lớn hơn nữa vẫn lướt nhanh trên sóng biển truy theo thuyền của Tân Tiệp hai người.
Tân Tiệp quay đầu nhìn, thấy con thuyền lớn của đối phương chỉ giảm tốc độ một chút rồi lại lướt đi cực nhanh thì phát kinh trong lòng, thầm nghĩ bọn người Thiên Trúc này thực lợi hại vô cùng. May mà lúc này đã nhìn thấy Tiểu Trấp Đảo trước mặt. Tân Tiệp càng cố sức chèo thuyền lao tới trước, Bình Phàm đại sư cũng vận song trừu đẩy xuống nước hỗ trợ cho thuyền tăng thêm tốc độ, thoáng chốc chỉ còn thấy cách bờ mười trượng...
Bình Phàm Đại sư hô lớn:
− Nhanh đi đi!
Rồi đột nhiên nhún chân tung nhanh người lên không vọt vào bờ, cùng thời đẩy mũi thuyền rẽ sang hướng trái, con thuyền đã nhỏ lại bị lực đẩy mạnh giờ đây chỉ chở một mình Tân Tiệp nên lướt đi càng nhanh, thoáng chốc đã ra xa ngoài hai ba mươi trượng. Tân Tiệp cứ thế mà chèo thuyền nhằm hướng Vô Cực Đảo chạy đi.
Lại nói, lúc này thì thuyền lớn của bọn Hằng Hà Tam Phật cũng vừa vào gần bờ, Bình Phàm đại sư chân đáp xuống bãi cát quay nhanh người vận lực vào hai tay chờ đợi.
Ba bóng tăng bào đỏ chói lướt nhanh lên từ con thuyền lớn phi vào bờ, Bình Phàm đại sư hét lớn:
− Xem chiêu!
Lão nhân lúc đối phương người còn lơ lửng trên không, liền phất song chưởng đánh ra chủ động tấn công ngay. Hai chưởng này lão đã vận toàn lực nên uy mãnh không tưởng nổi, nhằm thẳng vào ba bóng người kia đánh tới.
Bọn Hằng Hà Tam Phật thân hình trên không, nên chẳng thể nào vận được toàn lực, bất giác cả kinh đồng thanh thét lên. Người lướt đầu hết là Bá Lạp Các, thấy thế liền thét dài, tay ra chưởng đánh áp từ trên xuống...
Bình Phàm đại sư cười kha khả, thốt nhiên thâu chưởng nhiếp lực lại, đợi đến khi chiêu của Bá Lạp Các ra hết mới phất tay trái đánh ra một chưởng chính là chiêu «Hồng vân thác nguyệt».
Bá Lạp Các thứ nhất thân hình trên không, thứ hai chân khí không đề tụ được, cho nên trúng một chưởng của Bình Phàm đại sư khiến cả người bắn ngược lùi sau lộn một vòng rơi xuống biển. Bình Phàm đại sư ngược lại hai chân trầm ổn như Thái Sơn, chỉ thấy tà áo phất lên nhè nhẹ.
Đột nhiên, trong thuyền một tấm ván lớn bay nhanh về hướng Bá Lạp Các, Bá Lạp Các thấy thế mới đáp chân lên tấm ván rồi nương lực tung người trở lại vào bờ, nhờ vậy mới không rơi xuống biển. Thì ra chính là Kim Lỗ Ách còn trên thuyền, khi nhìn thấy sư thúc của mình là Bá Lạp Các gặp nguy mới ném ra một tấm ván cứu nguy.
Bình Phàm đại sư biết mình một người không thể đấu ba, cho nên ra một chiêu này đánh bật một trong Hằng Hà Tam Phật, đồng thời còn làm cho hai tên khác luýnh quýnh tay chân, bất giác cười lên kha khả rồi quay người cắm đầu chạy nhanh vào hướng rừng quái thạch.
Bọn Hằng Hà Tam Phật thầm hiểu công lực của Bình Phàm đại sư chẳng phải tầm thường, nếu như đơn chiến độc đấu thì chỉ e chẳng thắng nổi lão ta.
Nhưng lúc này đây thấy lão chỉ có một mình thì chẳng chút kiêng kỵ, đồng thanh thét lớn phẫn nộ sóng vai nhau chạy truy đuổi theo.
Bình Phàm Đại sư đã tính đối sách trong đầu, lúc này cố tình dụ đối phương đuổi theo mình để đưa vào trong rừng quái thạch này, chính là «Quy Nguyên Cổ Trận» mà trước đây từng giam khốn lão đến mười năm.
Hằng Hà Tam Phật cước trình chẳng chậm chút nào, Bình Phàm đại sư vừa phi người lọt vào trong thạch lâm thì bọn họ ba người cũng vừa đuổi tới.
Hằng Hà Tam Phật lần này vào Trung Nguyên là định tìm thiếu niên đả bại đồ đệ của bọn họ để trị tội, nào ngờ vừa đến đây đã chạm trán với một tay đại cao thủ, mà thực tình thì công lực sở học của Bình Phàm đại sư còn cao hơn họ.
Cả ba trong lòng đều bất phục, cho nên lúc này mới thay đổi kế hoạch, định trước tiên tỷ đấu một trận sống mái với Bình Phàm đại sư rồi sẽ tính.
Hằng Hà Tam Phật kiến thức quảng bác, kinh nghiệm giang hồ phong phú, đương nhiên nhìn thì cũng nhận ra đây phải là một loại trận thế nào đó, bấy giờ nghe Kim Bá Thắng Phật nói:
− Lão tặc hòa thượng kia chui vào trong rừng quái thạch này, định nương thế trận đối phó với chúng ta đây, cần thận trọng mới được!
Bá Lạp Các vừa rồi trúng một chưởng của Bình Phàm đại sư thì phẫn hận vô cùng, «hừ» một tiếng đầy tức giận thét lên:
− Bằng vào chúng ta mà còn sợ ba trò trẻ con này sao? Hôm nay nhất định phải xé xác lão tặc hòa thượng này ra mới hả hận!
Nói rồi, tung người chạy trước xông vào trong thạch lâm. Kim Bá Thắng Phật và Bàn Đăng Phù Nhĩ thấy thế cũng không bàn nghị gì thêm, liền phóng chân chạy theo. Lúc này thì Kim Lỗ Ách cũng vừa đến, hắn lập tức chạy theo chân ba vị tiền bối của mình.
Bình Phàm đại sư bị Huệ đại sư giam khốn trong «Quy Nguyên Cổ Trận».
này cả mười năm, nên đường đi nước bước thuộc như lòng bàn tay. Cho nên lúc này chạy vào trong trận theo một hướng, rẽ trái rẽ phải chạy ngoằn ngoèo một hơi thì ra ngoài trận theo một hướng khác, nhìn lại thì bọn Hằng Hà Tam Phật đã lọt vào trong trận lúng ta lúng túng chạy ngã này ngã khác, chung quy đã bị giam khốn trong trận, lão đắc ý cất tiếng cười vang trêu chọc đối phương:
− Bọn xú hòa thượng Thiên Trúc kia, các ngươi chịu khó ở trong đó nhé, chờ khi nào lão nạp thấy thương hại thì vào dẫn các ngươi ra! Hi hi hi!
«Quy Nguyên Cổ Trận» là một trận pháp cổ quái thất truyền ở Trung Nguyên, xưa nay chưa người nào giải được, đến ngay như Bình Phàm đại sư là cao tăng đắc đạo mà cũng phải chịu giam khốn cả mười năm. Giờ đây bọn tăng Thiên Trúc lọt vào trong trận đương nhiên là bị giam khốn rồi!
Bình Phàm Đại sư đắc ý cười một trận, rồi chợt nhớ đến một chuyện, liền quay người chạy sâu vào giữa đảo, thì ra lão đi tìm Tiểu Trấp Đảo chủ Huệ đại sư.
Tiểu Trấp Đảo chu vi chừng mười dặm vuông, cho nên chỉ mất một thời gian ngắn đã vào giữa đảo nơi có một ngôi thảo am của Huệ đại sư tịnh tu. Nhưng khi lão vào trong thảo am thì mới thất vọng, nguyên là chẳng nhìn thấy bóng dáng Huệ đại sư đâu cả, trong lòng lão vừa kinh ngạc vừa nôn nóng.
Nên biết, Bình Phàm đại sư tu ẩn dật thâm tu, nhưng lòng hiếu thắng thì rất mãnh liệt, lão với Huệ đại sư tranh cường tranh thắng đến mấy mươi năm nay, mà đến giờ vẫn còn chưa chấm dứt. Lão thường ngày vẫn tự ngạo công lực cái thế thiên hạ, nhưng hiện tại trước mắt chạm phải ba tay kình địch từ Thiên Trúc sang thực tế chẳng hề yếu kém hơn lão chút nào, lão là người háo thắng há có thể nhẫn nhịn chịu phục trước đối phương hay sao? Nhưng lão là người biết địch biết ta, cho nên mới tính đến kế liên kết với Huệ đại sư và Vô Hận Sinh để đối đầu với bọn Hằng Hà Tam Phật, xem thử đáo để sở học Trung Nguyên và Thiên Trúc tăng ai cao cường hơn. Nhưng chẳng ngờ, giờ tìm đến thảo am thì chẳng thấy bóng dáng Huệ đại sư đâu cả, lão thầm hiểu một mình mình không tài nào địch lại được Hằng Hà Tam Phật. Một khi lão bại thì dù Huệ đại sư và Vô Hận Sinh có liên thủ lại với nhau cũng khó thành, đến lúc ấy thì võ lâm Trung Nguyên xem như suy bại dưới tay người ngoại bang là điều khó tránh khỏi!
Bấy giờ liền quay người chạy ngược trở lại thạch lâm xem có Huệ đại sư hay không, đột nhiên...
«Ầm»...
Một tiếng nổ dữ dội vang lên kéo dài, mặt đất rung chuyển cứ như động đất, Bình Phàm đại sư ban đầu khựng người chấn động kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu ra vấn đề nghĩ:
“Nhất định là bọn Hằng Hà Tam Phật hợp lực vận chưởng phá tan «Quy Nguyên Cổ Trận» chứ chẳng nghi!”.
Nhân vì trong thời gian lão bị giam khốn trong «Quy Nguyên Cổ Trận» cũng từng nghĩ đến dùng chưởng lực phá trận, một mình lão độc lực bằng vào hỏa hầu gần hai giáp tý, còn nghĩ sẽ phá được thạch trận. Giờ đây bọn Hằng Hà Tam Phật ba tay cao thủ thượng thừa há không thể phá ra nổi hay sao? Nhưng khi lão nghĩ lại vốn tính không địch nổi đối phương ba người, cho nên mới dụ đối phương giam khốn vào trong thạch trận mà Huệ đại sư đã phí biết bao công sức để lập trận, giờ bọn Hằng Hà Tam Phật ra được rồi thì khiến lão vừa hoảng vừa giận, bất giác buộc miệng la lên:
− Hừ! Các ngươi giỏi lắm, cứ ra đây đi...
Chỉ nghe từ trong thạch lâm giọng của sư phụ Kim Lỗ Ách là Kim Bá Thắng Phật cười dài nói:
− Chúng ta cứ nghĩ thạch trận này có gì cổ quái ghê gớm lắm, nói thật cho ngươi biết, loại trận trẻ con chơi này không giam chân nổi huynh đệ chúng ta đâu.
Hắc hắc hắc...
Kim Bá Thắng Phật tuy nói được tiếng Hán, nhưng giọng rất cứng cỏi lờ lợ khó nghe. Chẳng ngờ vừa nói xong, đột nhiên từ phía sau thạch lâm một giọng người lành lạnh vang lên:
− Khẩu khí ngươi lớn lắm, ngươi cứ thử mà xem!
Hằng Hà Tam Phật vừa nghe thì giật mình, với công lực của bọn họ có thể tự ngạo là «lá rơi còn nghe rõ hướng», thế mà chẳng ngờ có người đến gần phía sau lưng mà không hề phát hiện được, thử hỏi bọn họ không chấn động sao được!
Bình Phàm đại sư vừa nghe thì nhận ra ngay là Huệ đại sư, bất giác trong lòng vui mừng liền cất tiếng gọi:
− Lão ni bà, nhanh đến đây, bà xuất hiện thật vừa khéo...
Phía sau thạch lâm nghe Huệ đại sư «hừ» một tiếng, bọn Hằng Hà Tam Phật chỉ thấy bóng người lướt nhanh qua thạch lâm rồi đứng ngay bên cạnh Bình Phàm đại sư. Thân pháp của Huệ Đại sư khiến bọn họ càng chấn động hơn, có thể nói vừa rồi bọn họ không làm sao nhận ra Huệ đại sư thi triển bộ pháp như thế nào, đúng là điều mà trước nay bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Bình Phàm đại sư nhìn thì cười thầm nghĩ:
“Pho «Cật Ma Thần Bộ» của lão ni bà này đúng là cái thế vô song, đừng nói là bọn Tam Phật này, mà đến ta cũng không bì kịp!”.
Huệ đại sư lướt đến trước mặt Bình Phàm đại sư giọng trở nên lạnh lùng nói:
− Quỷ hòa thượng ngươi còn đến đây la lối làm gì chứ?
Bình Phàm đại sư biết nên nhịn bà ta một bước thì hay hơn, khi ấy cười «ha ha», rồi bỗng nghiêm nét mặt nói:
− Thường ngày lão ni bà ngươi thâm tu tịnh dưỡng, chẳng màng thế sự, nhưng hôm nay xem ra ngươi không ra mặt chẳng được...
Nói rồi, lão liền đem chuyện bọn Hằng Hà Tam Phật và tên đồ đệ Kim Lỗ Ách bốn người định vào làm bá chủ Trung Nguyên kể lại cho Huệ đại sư nghe.
Huệ Đại sư nhìn thấy lão nói với vẻ hết sức thành thật, lúc ấy trầm ngâm chưa biết đáp như thế nào.
Bình Phàm đại sư nhận ra nét mặt Huệ đại sư chừng như còn chưa tin, trong lòng tức giận thầm nghĩ:
“Bình Phàm đại sư ta bình sinh chẳng cầu cạnh một ai, hôm nay chỉ vì muốn vẹn toàn đại cục mà nhẫn nhịn. Ngươi nếu không chấp nhận thì thôi, làm gì mặt tỏ vẻ không tin, chẳng lẽ Bình Phàm đại sư ta lừa dối ngươi sao?” Lão càng nghĩ càng tức, lại nhìn Huệ đại sư vẫn còn chưa quyết. Lão «hừ».
một tiếng đầy tức giận thét lên:
− Thực chẳng ngờ đường đường Tiểu Trấp Đảo chủ lại sợ đụng chuyện!
Huệ đại sư nghe khích một câu này thì quát lớn:
− Ai bảo ta sợ?
Bình Phàm đại sư nghe thế thì liền chộp cơ hội nói thêm một câu:
− Chính bọn chúng tìm đến Thế Ngoại Tam Tiên chúng ta, vậy mà ngươi thì co đầu rụt cổ không dám xuất thủ...
Huệ đại sư không biết lão ta chính đang nói khích mình, chỉ «hừ» một tiếng nặng nề cắt ngang lời Bình Phàm đại sư.
Bình Phàm đại sư xem ra kế khích Huệ đại sư không thành, ngược lại còn bị Huệ đại sư cười mỉa, bất giác thẹn quá phát nộ lạnh giọng nói:
− Ngươi nghĩ Bình Phàm Thượng Nhân ta đánh không thắng đối phương, nên đến cầu viện lão ni bà thối tha ngươi chăng?
Huệ đại sư nghe một câu này thì trừng mắt nói:
− Ngươi như đã đánh thắng đối phương, sao không đi mà đánh?
Bà ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
− Hừ! Ngươi nghĩ xem lực đạo bọn chúng vừa rồi ba tên hợp lực đánh văng thạch câu, ngươi có thể một địch nổi ba chăng?
Bình Phàm đại sư giật mình thầm nghĩ:
“Đúng là ta không thể địch nổi!” Nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:
− Địch không nổi thì sao chứ? Lão ni bà ngươi không xuất thủ thì thôi, ta đi tìm Vô Hận Sinh đây!
Nói rồi lão quay ngoắt người đi ngay...
Huệ đại sư la lên:
− Chậm chân...
Đợi Bình Phàm đại sư dừng chân quay người lại rồi, Huệ đại sư chậm rãi nói tiếp:
− Quỷ hòa thượng, ngươi trước đây chọc giận bần ni rồi sau đó đấu với bần ni còn chưa xong, chuyện này ta tạm thời gác lại sau này sẽ tính...
Bà ta nói ra từng lời giọng đầy phẫn hận, chừng như Bình Phàm đại sư vẫn là cái gai còn sót lại mãi trong mắt bà ta.
Bình Phàm đại sư nghe thì hiểu Huệ đại sư đã chấp nhận ra tay, bấy giờ nhún vai cười nói:
− Lão ni bà ngươi đã giam khốn ta mười năm còn chưa đủ sao, ân oán giữa chúng ta xem như xóa sạch...
Huệ đại sư đột nhiên chìa tay ra trước mặt, Bình Phàm đại sư nhìn thì ngẩn người, nhưng rồi hiểu ra đây là một biểu hiện đồng ý. Lão liền giơ tay ra vổ «bốp».
một tiếng vào lòng bàn tay Huệ đại sư, cười kha khả nói:
− Quân tử nhất ngôn!
Huệ đại sư gật đầu cười đáp lại:
− Đương nhiên, quân tử nhất ngôn!
Lại nói, trong thạch lâm, bọn Hằng Hà Tam Phật nghe rõ từng câu của bọn Bình Phàm đại sư nói chuyện với nhau, nhưng thấy bọn họ nói mãi không hết chuyện, căn bản chẳng coi Hằng Hà Tam Phật vào đâu bất giác đại nộ.
Kim Lỗ Ách đầu tiên lên tiếng thét lớn:
− Ê, các ngươi nghĩ rằng chúng ta không ra nổi thạch trận này chăng?
Huệ đại sư ngạo thiên, chẳng thèm để ý câu nói của hắn. Nhưng Bình Phàm đại sư thì hỏi lại:
− Đúng thì sao chứ?
Kim Bá Thắng Phật cất giọng bằng tiếng Hán không rõ nói:
− Chúng ta sẽ đánh gãy hết đám thạch câu khốn khiếp của ngươi...
Bình Phàm đại sư lạnh lùng nói:
− Cứ thử xem!
Hằng Hà Tam Phật cũng chẳng cần khách khí, hô lớn một tiếng cùng nhau hợp chưởng đánh ra khối thạch câu lập trận ngay trước mặt.
Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Bình Phàm đại sư tung người lướt nhanh tới, cũng xuất ra một chưởng. Một chưởng này lão đánh ra chính là trong «Bách Bộ Thần Quyền», tuy nhìn thấy Bình Phàm đại sư chỉ phất tay ra rất nhẹ, nhưng lực đạo bên trong lại cuồn cuộn như ba đào thác đổ.
Hằng Hà Tam Phật «hừ» một tiếng, nhất tề chuyển lực đạo về phía Bình Phàm đại sư.
Bình Phàm đại sư nhìn thấy đối phương đã chuyển hướng chưởng về phía mình thì lập tức thâu chưởng, lão luyện công phu đã đạt đến mức thượng thừa, cho nên thâu phát tòng tâm sở dục, vừa thâu chưởng toàn khí lực đều tiêu tán ngay. Bình Phàm đại sư khi đánh ra một chưởng này đã có chủ ý nên nhằm vào một chỗ trống không có thạch câu, đến lúc này lão thâu chưởng lực cực nhanh, khiến bọn Hằng Hà Tam Phật không thâu chưởng kịp đánh «ầm» lên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn kèm theo đất đá bay tung tóc, cứ nghĩ với nội lực như bọn Hằng Hà Tam Phật ba người hợp lại mà đánh thì uy mãnh chừng nào không thể tưởng tượng được. Nền đá hoa cương cứng rắn đến thế mà vẫn bị đánh vỡ vụn bay mù trời, quả là chưởng lực kinh người.
Bình Phàm đại sư lừa được đối phương thì vui thú cười lên ha hả, ngược lại bên kia thì bọn Hằng Hà Tam Phật tức anh ách la ó chửi rủa ầm ĩ, tiếng cười tiếng la hòa vào nhau tạo thành một âm thanh hỗn độn thật khó nghe!
Huệ đại sư từ đầu đến giờ đã thấy xót xa với những thạch câu mà bà ta đã phí tâm sức nhiều năm để dựng lên lập trận, vậy mà giờ bị bọn người Thiên Trúc này đánh tan thì tức giận, liền tung người lướt lên đứng trên một cột thạch câu lạnh giọng nói:
− Lên đây, lũ Di thối tha kia!
Hằng Hà Tam Phật đang trong cơn cuồng nộ, thấy bóng người lướt lên thạch câu, cũng liền tung người lên đứng trên thạch câu, chỉ có một mình Kim Lỗ Ách vẫn ở dưới đất.
Lúc này cũng thấy Bình Phàm đại sư phi thân lên một thạch câu khác, cất tiếng ngạo nghễ nói với bọn Hằng Hà Tam Phật:
− Ê, chúng ta đấu nhau một trận ngay trên đầu đám quái thạch này chứ!
Hằng Hà Tam Phật nộ hỏa xung thiên, chẳng thèm nói tiếng nào nữa, thét lớn lên rồi phóng người trên đầu đám quái thạch vây đánh bọn Bình Phàm đại sư hai người.
Lại nói, Tân Tiệp một mình chèo thuyền tìm đến Vô Cực Đảo, chàng trong lòng nôn nóng tìm Vô Hận Sinh đến trợ giúp cho Bình Phàm đại sư địch lại với Hằng Hà Tam Phật, cho nên ra sức vận lực vào hai tay mà chèo, con thuyền lao đi trên sóng biển như một mũi tên.
Nên biết, Thế Ngoại Tam Tiên ẩn tu trên ba hòn đảo là Đại Trấp Đảo, Tiểu Trấp Đảo và Vô Cực Đảo, ba hòn đảo này nằm thành thế chân vạc cách nhau không xa lắm.
Tân Tiệp chèo thuyền lướt độ chừng nửa canh giờ thì đã nhìn thấy một hòn đảo xanh xanh trước mặt, trong lòng vừa mừng mà lại vừa lo. Quả thực, chàng vốn chẳng hề muốn gặp mặt Vô Hận Sinh chút nào, nhưng lại muốn gặp Thanh Nhi, thiên kim ái nữ của Vô Hận Sinh.
Từ từ con thuyền đến gần đảo hơn, giờ thì chàng đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trên đảo, thuyền chạy chậm lại mà sóng thì lớn hơn, thì ra vào gần bờ thường vẫn thế.
Trên đảo chung quanh cây cối trồng rất nhiều, mà nhìn cũng nhận ra ngay có bàn tay chăm sóc của con người, những hàng cây mọc chỉnh tề thành hàng chứ không lung loạn như một cánh rừng hoang.
Lên đến bờ, nơi đây là một bãi cát chạy dài thoi thỏi dốc lên cao, một con đường rải sỏi rộng tầm một trượng chạy từ bờ vào sâu trong đảo. Tân Tiệp đứng nhìn quanh một vòng rồi mới cất bước đi vào trong đảo.
Con đường đá cứ chạy sâu vào giữa đảo, cây cỏ thâm sơ, nhưng nếu là người biết thưởng thức thì nhận ra ngay đều là những loại kỳ hoa dã thảo mà trong đất liền ít thấy. Hoa mọc như hoa dại đủ màu đủ sắc, mùi hương cũng kỳ lạ khác hẳn với hương của những loài hoa nổi tiếng người ta thường biết đến. Tân Tiệp thật bất ngờ, thầm nghĩ:
“Không ngờ Vô Hận Sinh lại là người tao nhã đến thế, ta nếu như không đặt chân lên Vô Cực Đảo này tận mắt nhìn thì cũng không bao giờ tin lão ta lại là người có nhã hứng như vậy!”.
Chàng từng đến Đại Trấp Đảo và Tiểu Trấp Đảo, Bình Phàm đại sư và Huệ đại sư đều là những nhân vật cái thế, nhưng cuộc sống của họ xem ra đạm bạc giản dị.
Trên Tiểu Trấp Đảo thì trống lốc chỉ một rừng quái thạch bày thành trận thế.
Còn Đại Trấp Đảo thì lung tung loạn xị, chẳng nơi nào lại ngăn nắp tinh tế như ở đây.
Vô Cực Đảo rất lớn, chỉ con đường lát đá này thôi cũng đã chạy dài hơn một dặm, đi đến cuối con đường đá mới nhìn thấy một tòa nhà nằm ngang trước mặt, thì ra bây giờ mới có thể gọi là lên đến Vô Cực Đảo.
Tân Tiệp chỉnh lại y phục một chút, rồi cất tiếng gọi lớn:
− Vãn bối Tân Tiệp, bái kiến Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh tiền bối, có cấp sự thỉnh cầu tiền bối!
Trong nhà trầm tịch không có tiếng người đáp lại, cứ như chẳng hề có người trong nhà này.
Tân Tiệp gọi thêm hai lần nữa vẫn y nhiên không nghe thấy động tĩnh nào, chàng hơi hồ nghi trong lòng, đánh bạo bước thẳng vào trong nhà xem sao.
Nhưng khi vừa xuyên qua hoa viên, chuẩn bị bước chân vào trong nhà thì mắt hoa lên một bóng người, thực quá bất ngờ khiến chàng «í» lên một tiếng, giật mình thoái lùi ra sau hai bước.
Thì ra, bóng một lão già từ phía sau nhà lướt nhanh tới như một làn khói, đến khi dừng lại chàng mới nhận ra chính là Vô Cực Đảo chủ Vô Hận Sinh.
Vô Hận Sinh ánh mắt trừng trừng nhìn xoáy vào mặt Tân Tiệp như gặp lại kẻ thù, dằn mạnh giọng nói:
− Tiểu tử, hay nhỉ! Ngươi đến đây làm gì...
Tân Tiệp lần này đến đây hoàn toàn là theo lệnh Bình Phàm đại sư yêu cầu Vô Hận Sinh đến trợ thủ đối phó với Hằng Hà Tam Phật, giờ nhìn thấy Vô Hận Sinh tuy mặt lão hầm hầm tức giận, nhưng chàng cũng thấy vui nên buộc miệng nói:
− A! Cuối cùng cũng gặp được tiền bối!
Vô Hận Sinh chỉ «hừ» một tiếng lạnh lùng hỏi:
− Thanh nhi đâu?
Một câu này hỏi khiến Tân Tiệp ngớ người chẳng hiểu gì, nhất thời không đáp lời lão được.
Vô Hận Sinh hằn học nói tiếp:
− Ngươi... ngươi... Hừ hừ...
Lão thở phù phù chứng tỏ vô cùng tức giận đến nói chẳng thành câu.
Tân Tiệp thấy thế thì đầu óc mơ hồ chẳng hiểu ất giáp gì, nhưng thầm nghĩ ngay đến một vấn đề gì nghiêm trọng liên quan đến ái nữ của lão ta là Trương Thanh. Bấy giờ chàng trấn tĩnh hỏi lại:
− Thanh nhi ư? Tiền bối muốn nói đến lệnh ái chăng?
Vô Hận Sinh mặt xanh như đồng, gật mạnh đầu đáp lời chàng.
Tân Tiệp chấn động cả người gấp giọng hỏi:
− Lệnh ái không có trên đảo à...
Vô Hận Sinh giọng lạnh băng băng cắt ngang nói:
− Đương nhiên, nếu không ta còn hỏi ngươi sao. Hừ...
Lão «hừ» một tiếng hằn học rồi nói tiếp:
− Mười hôm trước nó ngang ngạnh không nghe lời ta, bảo là đi kiếm ngươi.
Hừ, đi mười hôm nay chẳng thấy trở về!
Tân Tiệp nghe Thanh nhi cất bước lặn lội đi tìm mình trong chốn giang hồ mênh mang, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho nàng thân gái dặm trường gặp điều gì bất trắc thì lo âu vô cùng. Nghĩ thế trong lòng phát hoảng vội nói:
− Thời gian gần đây vãn bối lưu lạc ngoài vùng đảo này, lệnh ái đi đâu tìm vãn bối chứ?
Vô Hận Sinh nói:
− Nó bảo là vào Trung Nguyên. Ài... Nó còn trẻ tuổi bồng bột quá...
Tân Tiệp cướp lời lão nói:
− Điều này vãn bối cũng từng nghĩ đến, chỉ có điều hiện tại vãn bối có chuyện rất gấp, chờ sau chuyện này rồi vãn bối sẽ vào đất Thần Châu đi khắp nơi tìm lại lệnh ái...
Vô Hận Sinh ngược lại nghĩ Tân Tiệp chẳng nôn nóng lo lắng gì cho ái nữ của mình, lão nghĩ:
“Con ta mất tích, mà đợi ngươi làm xong chuyện của ngươi mới đi tìm nó thì còn gì nữa? Hừ... ngươi đúng là chẳng quan tâm gì con gái ta, thế mà nó mù mắt say mê ngươi đắm đuối!”.
Càng nghĩ lão càng thấy tức con gái và giận Tân Tiệp thêm, lão nghiến răng trèo trẹo chừng như chỉ hận không lập tức giáng một chưởng đánh chết chàng ngay.
Đột nhiên trong đầu lão khởi lên một suy nghĩ khác:
“Thanh nhi tình thâm ý nặng với hắn, nếu như ta mà giết chết hắn thì Thanh nhi có lẽ rất khó sống, ta không thể không nghĩ mà làm xằng...” Trong đầu nghĩ vậy, liền thét lớn:
− Tiểu tử, ngươi được lắm, ngươi nhanh xéo khỏi đảo của ta. Ta đếm đến ba mà ngươi không rời đảo, thì vĩnh viễn đừng hòng nhìn thấy được ta...
Tân Tiệp ngớ người, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Bấy giờ nghe Vô Hận Sinh nói xong thì cất tiếng đếm lớn:
− Một... hai...
Tân Tiệp trong lòng phát gấp, vội la lên:
− Chậm! Vãn bối nếu như không có cấp sự thì chẳng bao giờ đến đây cầu kiến tiền bối, căn bản không bao giờ đặt chân lên Vô Cực Đảo. Chỉ có điều... có điều chuyên can hệ đến toàn võ lâm Trung Nguyên...
Chàng nói rất gấp mà rất nhanh, chừng như sợ Vô Hận Sinh không kịp nghe điều này, chẳng ngờ Vô Hận Sinh trong đầu cực nộ vốn không nghe được lời chàng, hô mạnh một tiếng:
− Ba!
Rồi nói ngay:
− Hảo tiểu tử, thì ra ngươi không coi Vô Hận Sinh ta vào đâu. Được lắm, ngươi mở mắt mà nhìn Vô Hận Sinh ta trục xuất ngươi khỏi đảo...
Dứt lời, tay tung ra một quyền nhằm thẳng vào ngực Tân Tiệp. Không ngờ, Tân Tiệp chẳng những không né tránh mà vẫn đứng yên bất động và không hề có chút gì kháng cự chống đỡ lại. Vô Hận Sinh quyền ra nửa chừng, thấy thế chẳng đánh tiếp, thâu quyền lại kinh ngạc thét nói:
− Tiểu tử, ngươi không động thủ?
Tân Tiệp nói lớn:
− Luận công lực thì vãn bối làm sao sánh với uy danh của Vô Cực Đảo chủ, thế nhưng nếu Đảo chủ cứ lấy võ công ức hiếp người, nói không được Tân mỗ đành thất lễ...
Nên biết, Tân Tiệp bình sinh ngạo khí cực cao, trước giờ chưa từng cúi đầu cầu cạnh trước bất cứ người nào. Hôm nay chỉ là vì chuyện Bình Phàm đại sư bị khốn đốn trên Tiểu Trấp Đảo, cần được Vô Hận Sinh trợ thủ, chuyện quá quan trọng nên chàng mới nén nhịn trong lòng.
Nhưng nào ngờ gặp Vô Hận Sinh thấy ái nữ độc nhất thất tích thì lòng nóng như lửa đốt mà mờ cả lý trí, hành sử chẳng đúng lẽ, nghe một câu này của Tân Tiệp đầy hào khí thì lão cũng không khỏi khựng người. Lão nằm mộng cũng không ngờ Tân Tiệp to gan lớn mật đến thế, dám buông một câu này trước mặt Vô Cực Đảo chủ quả là trong thiên hạ chẳng được mấy người. Bấy giờ lão khựng lại, nhưng lập tức cười lên nói ngay:
− Tiểu tử, có chí khí lắm! Nhưng ngươi muốn động thủ với Vô Hận Sinh ta thì phải lui về khổ luyện thêm hai mươi năm nữa...
Nói rồi bật cười thành tiếng một cách ngạo nghễ.
Tân Tiệp nghe khẩu khí lão ta rõ ràng không coi mình vào đâu, hiểu ra nguyên do là vì lần trước chàng đã đấu với lão ta từng bị trúng một thế, cũng có nghĩa là không xem công phu của Mai thúc thúc vào đâu. Nghĩ thấy thế bất giác trong đầu động nộ, lạnh giọng đáp lại:
− Tân mỗ ngược lại thấy bất tất phải chờ lâu đến thế...
Nói rồi cũng cất tiếng lên cười cuồng ngạo không kém.
Vô Hận Sinh thấy chàng buông tiếng cười mỉa lại mình thì cực nộ, gầm lên:
− Tiểu tử, ngươi giỏi lắm, thế thì hãy tiếp ta một chiêu...
Lời vừa dứt, thân hình đã lướt tới tung song chưởng đánh ra thế như Thái sơn áp đỉnh ập xuống đầu Tân Tiệp, uy thế hùng mãnh không tưởng.
Tân Tiệp chẳng ngờ lão nói là ra chiêu ngay, chàng giờ đây kinh nghiệm đã phong phú, liền nhận ra ngay bên trong chiêu này còn có biến chiêu khác, chàng đã nhận ra chính là thủ pháp «Phất Huyệt» mà lần trước chàng từng thất thủ trước một chiêu như thế này của Vô Hận Sinh.
Tân Tiệp bại một lần là khôn thêm một ít, gần đây công lực chàng tăng tiến nhiều, đồng thời còn hấp thụ được chưởng pháp tuyệt luân của Bình Phàm đại sư, có thể giải trừ được thủ pháp «Phất Huyệt» này của Vô Hận Sinh. Bấy giờ chẳng chút hốt hoảng, hai chân hơi chùng xuống, đợi thế công của Vô Hận Sinh đến cách đầu chừng bốn năm thốn mới vòng tay trái lên ra chiêu...
Vô Hận Sinh cười nhạt một tiếng, song chưởng tách ra tạo thành trăm nghìn chưởng ảnh tấn công đến từ nhiều hướng.
Với một chưởng biến hóa cùng cực này có thể nói người nhìn choáng đầu hoa mắt, hồn phiêu phách tán, thế nhưng Tân Tiệp vẫn bình tĩnh như không, song chưởng đẩy ngược lên trên mười ngón tay xòe ra, tay trái rung mạnh, tay phải theo đến, chính là một chiêu hóa giải «Phất Huyệt thủ pháp» mà Bình Phàm đại sư truyền thụ cho chàng.
Vô Hận Sinh ra một chiêu rất tự đắc, nghĩ không lấy được mạng tiểu tử này thì cũng khiến cho hắn quýnh tay quýnh chân, nào ngờ Tân Tiệp ra một chiêu phá giải được «Phất Huyệt thủ pháp» của lão khiến lão chấn động cả người.
Nói thì chậm, lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh. Tân Tiệp tay rung tay đẩy lập tức biến màn chưởng ảnh ập đến từ bốn phương tám hướng của Vô Hận Sinh tiêu thất trong vô hình. Nhưng chàng hiểu Vô Hận Sinh còn có sát chiêu chưa xuất, cho nên không dám ngừng lại, tay trái thuận nước theo thuyền phất tiếp một chưởng, chân nhanh chóng nhảy về phía sau.
Vô Hận Sinh một chiêu hẫng hụt thì giật mình, thấy chưởng phong đẩy tới cũng liền thoái người tránh chiêu, lão định ra chiêu tiếp thì chẳng ngờ Tân Tiệp đã tự động thoái lùi ra xa.
Tân Tiệp từ bấy đến giờ, công lực tăng tiến có thể nói «một ngày nghìn dặm», nhất là gần đây công lực chàng đã xung thịnh đạt đến cảnh giới thượng thừa, đến nhân vật võ nghệ cao cường như Câu Lâu Nhất Quái mà cũng bại thủ dưới tay chàng. Mà Vô Hận Sinh là nhân vật thế nào ai ai cũng biết, Tân Tiệp thầm hiểu mình còn kém đối phương một bực, huống gì hai người vốn chẳng thù chẳng oán, cho nên chàng không muốn đối thủ quá chiêu với lão ta, chẳng ngờ vừa nói một câu thì Vô Hận Sinh đã ra tay đánh liền.
Vô Hận Sinh ngược lại rất hận Tân Tiệp, ra chưởng đã dùng chí ít cũng bảy thành công lực.
Tân Tiệp không dám trực tiếp nghênh chiêu, sau khi hóa giải được một chiêu của Vô Hận Sinh, chàng tự động rút lui... Nhưng chẳng ngờ, chưa kịp nói câu nào thì «vù» một tiếng, bóng người lại thoáng nhanh trước mặt, chính là Vô Hận Sinh lướt tới phất chưởng tấn công tiếp... Tân Tiệp la lên:
− Đảo chủ chậm tay...
Nhưng một câu chưa nói xong thì chưởng phong đã đến trước ngực, trong tình thế bất đắc dĩ, Tân Tiệp đành giơ chưởng lên chống trả.
«Vù...».
Một tiếng réo lên rồi biến mất, theo đó kình phong cũng tiêu tan, Tân Tiệp ra chiêu này toàn lực hóa chiêu đối phương, nhưng chính vì thế khi kình lực biến mất thì chàng cũng hẫng người không kìm được nhào người về trước...
Vô Hận Sinh bị chàng hóa giải một chiêu này nữa thì chấn động, nhưng nhanh mắt nhìn thấy thân pháp Tân Tiệp bổ nhào về trước thì khi nào lão chịu bỏ lỡ cơ hội, vung tay hóa chưởng đánh nhằm vào lưng Tân Tiệp. Chẳng ngờ, thoạt nhìn đã thấy một chưởng của lão trúng đích thì tự nhiên thâu kình lực lại hai phần.
Tân Tiệp ngược lại khi nhận ra kình lực đến trên lưng như «Thái sơn áp đỉnh» thì giật mình vội nhào người sang bên trái, song chưởng đánh ra một trên một dưới, tay trên vừa khéo ra chưởng nghênh thế chưởng đang đánh xuống của Vô Hận Sinh, tay dưới chống đất lộn ngược người ra ngoài.
Vô Hận Sinh thấy thế thì càng tức giận, song chưởng hóa chiêu truy theo mà đánh.
Tân Tiệp thầm hiểu công lực còn kém xa lão ta, trong lòng phát cấp, nhưng khổ một nỗi là không mở miệng được, đành miễn cưỡng chống chế lại với Vô Hận Sinh. Sau ba chiêu, Tân Tiệp trong lòng đã nóng như lửa đốt khi nghĩ đến Bình Phàm đại sư bị vây khốn trên Tiểu Trấp Đảo, chàng nghĩ nhanh:
“Nếu không mời được lão ta thì thôi, ta nhanh rút khỏi đây còn hơn lôi thôi với lão!” Nghĩ thế, chàng «hừ» một tiếng, rồi tung người định tháo lui...
Lần này thì Vô Hận Sinh chẳng truy theo, Tân Tiệp thoát được ra ngoài năm sáu trượng, thấy lão ta không truy đánh nữa thì dừng chân lại thở phù phù gấp giọng nói:
− Đảo chủ xin bớt nóng, vãn bối lần này đến đây chính là theo lệnh của Bình Phàm đại sư mời Đảo chủ đến Tiểu Trấp Đảo một chuyến, có chuyện khẩn cấp, Huệ đại sư cũng...
Vô Hận Sinh chẳng đợi chàng nói hết câu, hậm hực cắt ngang:
− Cái gì mà Bình Phàm đại sư với Huệ đại sư, danh hiệu của Thế Ngoại Tam Tiên há có thể để cho tiểu tử ngươi muốn gọi thì gọi hay sao!
Tân Tiệp bất giác ngớ người, chàng thầm nghĩ ngay:
“Có lẽ lão ta còn chưa tin thân thế của ta...”.
«Soạt» một tiếng, chàng rút phắt trường kiếm ra, thân hình lướt nhanh như làn khói, tay kiếm liên hồi múa mấy đường...
Vô Hận Sinh vừa nhìn thấy mấy đường tuyệt kiếm và thân pháp của chàng thì tròn xoe mắt, há hốc mồm miệng, chừng như lão không tin nổi mắt mình.
Nguyên là, Tân Tiệp thi triển bộ pháp chính là «Cật Ma Thần Bộ» và tay kiếm ra chiêu chính là «Đại Diễn thập thức», Vô Hận Sinh đương nhiên quá rõ hai pho tuyệt học của hai nhân vật tịnh danh với mình trong Thế Ngoại Tam Tiên.
Vô Hận Sinh nhớ lại lần trước khi Tân Tiệp đối phó với Ngọc Cốt Ma thì cũng từng thi triển «Cật Ma Thần Bộ», nhưng lúc ấy lão còn chưa thật tin, đồng thời đang cơn cấp hoảng cứu thê tử của mình, nên chung quy lão không để ý đến.
Nhưng lần này thì tận mắt chứng kiến Tân Tiệp không những thi triển «Cật Ma Thần Bộ», mà còn biểu diễn tuyệt học kiếm pháp «Đại Diễn thập thức» thì lão chẳng thể không tin! Thế nhưng, Vô Hận Sinh vốn là người cố chấp và tự ngạo, bấy giờ xem xong chỉ «hừ» một tiếng cười nhạt nói:
− Tiểu tử ngươi chỉ khua môi múa mép lừa được hai lão hồ đồ kia, chứ chẳng bao giờ lừa được Vô Hận Sinh ta...
Tân Tiệp muốn chứng minh thân thế của mình, chẳng ngờ bị một câu nói này như gáo nước lạnh dội lên đầu, bất giác hỏa nộ tam trượng, chỉ muốn đánh với lão một trận cho biết tay. Nhưng chợt nghĩ lại Bình Phàm đại sư còn đang nguy hiểm trên Tiểu Trấp Đảo, nên đành nén giận gầm mặt nhìn lão trong đầu tính kế... Bất giác trong đầu lóe lên một ý nghĩ:
“Với con người cao ngạo cố chấp như lão ta chỉ còn một cách là khích...” Nghĩ đến đó, chàng đổi nét mặt bình thản ngửa cổ cười dài, âm thanh chấn động cả sơn đảo.
Vô Hận Sinh bất ngờ thấy Tân Tiệp cất tiếng cười dài thì tức giận «hừ» một tiếng lớn và quát:
− Tiểu tử, ngươi cười gì chứ?
Tân Tiệp nhún vai như chẳng để ý gì đến lão ta khinh khỉnh nói lẩm nhẩm một mình:
− Hài! Thật chẳng ngờ Thế Ngoại Tam Tiên chỉ là hư danh...
Một câu này lọt vào tai quả nhiên khiến Vô Hận Sinh phừng phừng tức giận thét lên:
− Ngươi nói gì chứ?
Tân Tiệp nói:
− Tôi nói có người võ công còn cao hơn ông...
Chàng vì đã có ý khích lão ta, cho nên cũng không cần khách khí cứ nói bằng giọng giang hồ.
Vô Hận Sinh lão luyện giang hồ, lão đã nhận ra được Tân Tiệp cố ý dùng thái độ và ngôn ngữ khích bác mình, nhưng nghe thì cũng không nén được, thét lớn hỏi:
− Ngươi nói ai? Ở đâu?
Tân Tiệp vờ lắc đầu đáp:
− Nói cho ông biết cũng bằng thừa, ông chẳng bao giờ dám đi...
Vô Hận Sinh lườm mắt nhìn chàng, hầm hầm hỏi:
− Nói! Người kia là ai, ở đâu?
Tân Tiệp đến lúc này mới ngước mắt nhìn lão ta chậm rãi nói:
− Tôi dám đánh cuộc ông không đấu thắng hắn nổi, nói cho ông biết cũng không hại gì, hắn hiện tại đang ở trên Tiểu Trấp Đảo... ta dám cuộc với ông...
Vô Hận Sinh phẫn nộ thét lên:
− Nếu như ngươi đánh cuộc thua thì sao?
Tân Tiệp đảo nhanh đôi nhãn châu, trong đầu lại tính kế, nghiêm mặt đáp:
− Nếu tôi thua tôi sẽ chịu trách nhiệm đi tìm Thanh nhi về cho ông... tôi giao du thân tình với Cái Bang, mà người Cái Bang thì không hang cùng ngõ hẻm nào không có, tất sẽ tìm được cô ấy.
Chàng tuy nói vậy, nhưng kỳ thực trong lòng lại nghĩ:
“Dù không đánh cuộc thì ta cũng phải đi tìm Thanh nhi.”.
Vô Hận Sinh nghe chàng nói đi tìm Thanh nhi thì trong lòng dao động, nghĩ ngợi giây lát liền nói:
− Được, ta đồng ý, nhưng nếu ta thua?
Tân Tiệp thầm hiểu Vô Hận Sinh đã coi mình như hạng gian đồ giảo hoạt, khi ấy cố nhếch mép cười nhạt rất giảo hoạt nói:
− Nếu như Đảo chủ không may bị thua, thì... thì vãn bối chỉ xin Đảo chủ chỉ điểm cho hai chiêu!
Lần này thì Vô Hận Sinh hoàn toàn tin tưởng, trong lòng thầm nghĩ:
“Chỉ có Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư mới trúng kế tên tiểu tử ma mãnh này và truyền thụ võ nghệ cho hắn, còn ta thì... hừ...” Bấy giờ đắc chí cười lớn nói:
− Được, theo ý ngươi đi!
Tân Tiệp thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, lớn tiếng nói:
− Quân tử nhất ngôn!
Vô Hận Sinh cũng nói:
− Đương nhiên! Hắc hắc...