Hồi 13
Khúc táng vô thanh

Mười tám tháng tư, đêm.
Lúc Nguyên Bảo đang ở trong phòng hoa của Dương đại lão bản thưởng thức ăn uống, thì Tiêu Tuấn cũng chính đang ăn, ở trong một quán ăn nhỏ bên đường leo lét bóng đèn dầu, ăn một bữa cơm gồm có hai quả trứng ráng với mỡ heo.
Mọi người ai cũng cần phải ăn, bất kể họ có nguyện ý hay không, bởi vì nếu không ăn thì sẽ chết.
Thế giới này, có rất nhiều chuyện đều như vậy, bất kể mình có muốn hay không muốn cũng phải ráng mà làm.
Tiêu Tuấn trước giờ không kén ăn, chỉ cần thứ gì ăn được là y sẽ ăn, đa số thời gian y đều không biết thức ăn mình đang ăn đó có mùi vị gì, có lúc, ngay cả ăn thứ gì trong miệng y cũng chẳng biết đến.
Bởi vì y không giống như đa số người trong thế giới này, miệng của người ta đang mắc động đậy, đầu não bèn ít hoạt động đi.
Tiêu Tuấn thì không phải vậy.
Y đang ăn cơm thể nào cũng sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều vấn đề, bây giờ chuyện y đang nghĩ, là một vấn đề vô cùng quái lạ.
Y đang mãi nghĩ đến chuyện:
– Tại sao mình còn chưa chết?
Từ tối hôm qua trở đi, y vẫn còn đang mãi suy nghĩ vấn đề đó, bởi vì quả thật y phải chết chắc đi rồi.
Trong cái tích tắc lúc đèn trong Như Ý Đổ Phường tắt đi lần thứ hai đó, bàn tay y đã có thêm một thanh đoản kiếm dài một thước ba tấc, được danh sư dùng thép ròng phỏng theo thanh Ngư Tàng tạo ra.
Chỉ trong cái tích tắc đó, người của y đã lướt ngang qua một trượng ba thước, mủi kiếm đã đâm tới trước.
Cổ họng của Ngô Đào vốn phải ở chỗ mủi kiếm y đang đâm tới, y đã ước lược khoảng cách bộ vị của hai người đâu vào đó kỹ càng.
Y chắc chắn mình tính toán tuyệt đối chính xác.
Động tác của y và tốc độ nhát kiếm đâm ra, cũng nhất định không chậm hơn bất kỳ ai.
Nhát kiếm đó của y dĩ nhiên còn có chiêu kế tiếp, một nhát đâm ra, trong vòng hai trượng đều bị oai lực nhát kiếm đó của y khống chế.
Y đã đem tất cả công lực trí tuệ kinh nghiệm và kỹ xảo của cả đời mình hoàn toàn phát huy ra nhát kiếm.
Có điều, nhát kiếm đó của y đã đâm vào khoảng không.
Trong cái phạm vi oai lực nhát kiếm đó đang đạt đến cực điểm, bao nhiêu thứ bỗng dưng biến thành khoảng không, không có gì cả, cái gì cũng không...
... Không có ánh sáng, không có sức lực, không có phản ứng, không có hiệu quả, cái gì cũng không có.
Trong cái tích tắc đó, cảm giác của Tiêu Tuấn là sảy chân rớt xuống lầu cao trăm trượng, rớt vào trong trạng huống trống không làm người ta vô cùng tuyệt vọng, ngay cả chút sức lực cũng không làm sao sử ra được.
Đáng sợ nhất chính là cái điểm đó.
... Cái lực lượng của y phảng phất hình như cũng biến thành không, trong cái tích tắc đó, bỗng bị một thứ lực lượng thần bí không thể kháng cự, không thể tưởng tượng được, hoàn toàn rút hết thành trống không.
Trong cái tích tắc đó, ngay cả một đứa bé cũng có thể đánh y ngã được.
Trước giờ, y chưa hề có cảm giác nào như vậy.
Y biết mình đã gặp phải một đối thủ đáng sợ chưa từng có, đáng sợ hơn tất cả người nào y có thể tưởng tượng được trong ác mộng.
Lại càng đáng sợ hơn nữa là, y đã cảm giác được có người đáng đánh vào người mình một cú trí mạng.
Y hoàn toàn không có cách nào kháng cự, không có cách nào tránh né.
Bao nhiêu công lực và kỹ xảo y luyện mấy chục năm nay, kinh nghiệm trí tuệ có được qua vô số trận quyết chiến sinh tử, đều biến thành không cả, hoàn toàn vô hiệu lực.
Trong cái tích tắc đó, chuyện duy nhất y làm được, chính là chết, chờ chết.
Tiêu Tuấn không chết.
Chính cái lúc cú đánh trí mạng đó đang ầm tới, sát khí bức người đang phong tỏa hô hấp và cử động của y, chính cái lúc y đã cho rằng mình đã tới lúc chết chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, thình lình có người cứu y.
Dùng một bàn tay cứu mạng y.
Bàn tay đó như hệt là gió, không ai biết gió từ đâu lại, cũng không ai biết bàn tay đó từ đâu lại.
Bàn tay đó bỗng từ một nơi xa xăm huyền bí không thể tưởng tượng không thể suy đoán được thò ra, bỗng chụp lấy vai y, chuyền cho y một thứ lực lượng thần bí không ai có thể tưởng tượng được.
Thân hình của y thình lình bốc cao lên, tránh ra khỏi cú đánh trí mạng kia.
Lúc y hạ người xuống, y chẳng còn biết mình đang ở đâu, chỉ nghe trong bóng tối có tiếng gió rú lên bốn phía.
... Tiếng áo quần phần phật, tiếng ám khí xé gió, tiếng đao kiếm khua trong không trung, còn lẫn lộn với tiếng la hét kêu rú thê thảm bi thiết tàn bạo.
Không ai hình dung được cái thứ tiếng động y đang nghe hiện giờ là thứ tiếng động như thế nào.
Nếu người ta không tự tai mình nghe thấy, người ta không cách gì tưởng tượng được.
Nếu có người bất hạnh chính tai mình nghe được, thì cả đời người đó sẽ vĩnh viễn không sao quên được.
Tiêu Tuấn gần như muốn mửa ra rồi.
Y còn chưa mửa ra, bởi vì bao nhiêu tiếng động đó bỗng dưng trong tích tắc đã ngưng bặt, sau ba tiếng cười lớn, bỗng dưng im bặt.
Trời đất bỗng biến thành một màn yên lặng như chết, cái đại sảnh hoa lệ rực rỡ đầy sinh khí kia, thoáng chốc đã biến thành như một ngôi mồ.
May mà trái tim của Tiêu Tuấn còn đang đập.
Y chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập thùm thụp, thùm thụp, thùm thụp từng tiếng một, đập một hồi lâu, trong bóng tối bỗng có một điểm sáng hiện ra, ánh sáng của một cái đèn.
Đèn nằm trong tay của Điền Kê Tử.
Điền Kê Tử còn ngồi nguyên chỗ cũ, hình như chẳng hề động đậy qua một tý, mà cũng hình như ngay cả động đậy cũng không động đậy được.
Bên cạnh y còn có thêm một người nữa.
Không biết từ lúc nào rồi, Điền lão gia tử đã ngồi trên chiếc ghế bên cạnh y, dùng một bàn tay gãy nhè nhẹ lên cái đàn tam huyền, cái đàn tam huyền chẳng còn tý âm thanh.
Đàn tam huyền vô thanh, bởi vì dây đã đứt.
... Đàn tam huyền vô thanh, lão già tuổi xế bóng, tam huyền tuy vô thanh, nhưng còn thê lương hơn cả thứ âm thanh nào trên đời này.
Bởi vì cái khúc lão đang đàn đó, chính là khúc đàn đám táng.
Khúc táng vô thanh, bởi vì lão vốn không phải cần người ta dùng tai để nghe.
Điền Kê Tử thắp cái đèn lên, cái đèn lúc nãy Ngô Đào đã lấy từ trên rường nhà xuống.
Đèn sáng lên, y mới thấy Tiêu Tuấn.
Nhưng Tiêu Tuấn không thấy y, Tiêu Tuấn đang nhìn những người đã ngã gục trên mặt đất.
Đái Thiên Cừu, Đồ Khứ Ác, Kim Lão Tổng đều đã ngã gục ra mặt đất, hô hấp đã ngưng bặt, thi thể đã bắt đầu lạnh cứng lại.
Công phu của Đái Thiên Cừu đã khổ công luyện tập bao nhiêu năm nay, một thân công phu Thập Tam Thái Bảo Đồng Tử công, đã bị người ta phá hủy. Kim Chung Thiết Bố Sam đao thương chém không vào, không phải là phá không được.
Y cũng đang chảy máu, chảy từ sau lỗ tai trái chảy ra.
Chỗ đó chính là chỗ “trí môn”, là chỗ nhược điểm duy nhất trên thân thể y, cũng là cái bí mật lớn nhất của y.
Người luyện thứ công phu như y, nhất định sẽ không nói cho ai biết chỗ “trí môn” của mình nằm đâu.
Cái người giết y làm sao biết được bí mật đó của y?
Cái đại sảnh vốn cần phải có một trăm chín mươi sáu cái đèn để đốt sáng lên, bây giờ chỉ có một cái đèn đang sáng.
Ánh đèn thảm đạm, chiếu vào gương mặt trắng bệch của Tiêu Tuấn, chiếu vào tám cái xác chết đang nằm trên mặt đất.
Trừ ba người bọn họ ra, còn có năm người nữa cũng nằm chết ở đó, Tiêu Tuấn nhận ra được bốn người trong bọn, bốn người đó đều là tay cao thủ đệ nhất lưu đương thời trong vũ lâm, trong đó có đại hiệp, đại hào, đại đạo.
Bọn họ chắc chắn đến đây để lấy mạng người khác, hiện tại đều đã chết dưới tay người đó.
Nhìn thương thế của bọn họ, mỗi người đều bị một cú trí mạng, nhìn nét mặt mỗi người, da thịt trên gương mặt đều nhăn nhúm lại vì sợ hãi quá độ.
Trước giờ, bọn họ không thể nào ngờ được rằng mình sẽ chết nhanh như vậy, thê thảm như vậy.
Điền Kê Tử bỗng thở ra một hơi:
– Tôi đang mãi đếm, từ lúc đèn tắt cho đến lúc tôi đốt đèn lên, tôi chỉ bất quá đếm được từ một tới tám mươi tám.
Từ một đếm tới tám mươi tám, đếm một chút là đã tới ngay, khoảng thời gian đó không dài.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có thể lấy mạng tám vị cao thủ đệ nhất lưu đương thời trong vũ lâm, cái thứ vũ công đó thật vô cùng kinh sợ.
Kẻ sát nhân đã đi mất.
Ngô Đào đã đi mất.
Một cú trí mạng, giết luôn tám tay anh kiệt, cười lên ba tiếng, thong dong bỏ đi, thân thủ tới mức nào? Khí khái tới độ nào?
Điền Kê Tử nhìn nhìn Tiêu Tuấn, y lại thở ra thêm một hơi nữa:
– Tôi còn sống đây, chỉ vì lão gia tử đã lại, còn ông?
Y nói:
– Tôi ngỡ người đầu tiên sẽ chết là ông chứ, sao ông còn chưa chết?
Đấy cũng chính là điều Tiêu Tuấn nghĩ hoài nghĩ không ra.
... Tại sao y còn chưa chết? Ai đã cứu mạng y? Tại sao muốn cứu y?
o O o Rượu đã uống nhiều lắm rồi, Dương đại lão bản đã bắt đầu đỏ hồng cặp má lên, ánh mắt cũng sáng rực lên.
Cô ta than lên một tiếng nhỏ, nói với Nguyên Bảo:
– Do đó mà chúng ta đã chuẩn bị từ hôm nay trở đi, nghỉ việc nửa tháng, trang hoàng toàn bộ đại sảnh bắt đầu lại từ đầu.
Cô ta nói:
– Dân đánh bạc đa số rất mê tín, chỗ nào chết một lượt bảy tám mạng người như vậy, còn ai dám lại viếng nữa?
– Chết đi mất tám người, trừ Đái Thiên Cừu, Đồ Khứ Ác và Kim Lão Tổng ra, còn ai nữa?
– Ta cũng không rõ lắm.
Dương đại lão bản nói:
– Ta chỉ bất quá có nghe, trong đó có một vị danh túc kiếm sĩ phái Vũ Đương tên là Chung tiên sinh, còn có một vị là sư thúc của Khâu Bất Đảo, cũng là một kẻ có thân phận tối cao trong đệ tử tục gia phái Thiếu Lâm.
Cô ta lại thở ra một hơi nói:
– Trong một thoáng chốc đã giết tám vị cao thủ, vũ công của người này, cao cường tới mức nào, độc ác tới mức nào, thật nghĩ mà kinh sợ vô cùng.
Nguyên Bảo bỗng đập mạnh xuống bàn một cái:
– Tôi không tin được.
Nó nói lớn lên:
– Đánh chết tôi cũng không tin được.
– Chú không tin được chuyện gì?
– Tôi tuyệt đối không tin được bọn họ đều chết về tay Ngô Đào.
Nguyên Bảo nói:
– Ông ta không phải là một tay lòng dạ độc ác như vậy.
– Trừ y ra còn có ai bây giờ?
Dương đại lão bản nói:
– Trừ y ra còn ai có thứ công phu ghê hồn như vậy?
– Nếu tôi thấy được thi thể của tám người đó, không chừng tôi sẽ nhìn ra được.
– Chú sẽ nhìn ra gì?
– Nhìn ra kẻ sát nhân đó đã dùng thủ pháp gì, có phải là thứ thủ pháp giết người của Ngô Đào không.
Nguyên Bảo nói:
– Lúc đó có ai thấy được gì đâu, bất kể ai đã giết người, đều có thể quy trách nhiệm vào một đầu Ngô Đào, cho y lãnh hết.
– Chú nói rất có lý.
Dương đại lão bản nói:
– Chỉ tiếc là chú không thể nào còn thấy được bọn họ nữa.
– Tại sao?
– Bởi vì lúc đó, Điền lão gia tử đã thu xác của bọn họ đem về.
Dương đại lão bản nói:
– Hiện tại xác của bọn họ đã được liệm vào hòm, quan tài đã đóng đinh, chẳng ai có thể thấy được nữa.
Cặp mắt to to của Nguyên Bảo bỗng dưng tít lại, bỗng biến thành như của một kẻ có nhiều tâm cơ:
– Tại sao Điền lão gia tử lại vội vã thu liệm xác của bọn họ như vậy? Có phải là sợ người khác thấy được từ những vết thương trên người của bọn họ, rằng họ không phải đều chết về tay Ngô Đào? Có phải muốn bạn bè thân thích đệ tử của tám người đó đi tìm Ngô Đào báo thù?
Dương đại lào bản bật cười, đưa cặp mắt ướt át như làn thu thủy nhìn Nguyên Bảo, rồi kính nó thêm một ly:
– Tuổi tác của chú tuy không lớn, tâm cơ quả thật không nhỏ, chuyện như vậy sao chú nghĩ ra được?
Cô ta nói:
– Lấy thân phận của Điền lão gia tử ra mà nói, làm sao lão ta lại đi làm một chuyện như vậy được?
– Tại sao lão ta làm không được?
Nguyên Bảo nói:
– Trong tám người đó, không chừng có hai ba người là đối đầu của lão, lão chính đang thừa cơ hội muốn giết bọn họ đi.
Nó suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp:
– Tôi bị Cao Thiên Tuyệt tống lại đây, lúc đó lão ta cũng ở đó, người giết không chừng là lão, lấy vũ công của lão mà nói, muốn giết tám người đó cũng không khó gì, Điền lão gia tử không chừng là bạn bè gì thân của lão, không chừng còn có chỗ sợ lão ta, vì lão ta, Điền lão gia tử cũng làm được chuyện đó.
Dương đại lão bản lại nhìn nó đăm đăm cả nửa ngày, bỗng hỏi nó:
– Có phải chú chỉ có mười bảy mười tám tuổi thật không?
– Đại khái là chẳng trật bao nhiêu.
– Ta xem chú nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng có lúc ta lại cảm thấy chú như là một lão già bảy tám chục tuổi.
– Tại sao?
– Bởi vì chỉ có những lão già mới có cái bệnh đa nghi như vậy.
Nguyên Bảo cũng nhìn cô ta đăm đăm cả nửa ngày, bỗng hạ giọng xuống, nói nhỏ với cô ta:
– Cô có muốn tôi nói cho cô nghe một bí mật không?
– Bí mật gì?
– Thật ra tôi đã bảy tám chục tuổi rồi đó.
Nguyên Bảo nói rất nghiêm trang:
– Chỉ bất quá, trước giờ tôi bảo dưỡng rất kỹ càng, vì vậy xem ra còn trẻ hơn tuổi tác nhiều lắm.
Dương đại lão bản lại bật cười lên, cười muốn gập cả lưng lại, cô ta nói:
– Đã vậy thì, bà già ta đây lại càng muốn kính lão già nhà ngươi thêm vài ly nữa.
o O o Người chết đã thu liệm, quan tài đã đóng đinh, căn nhà gỗ phía sau tiệm Sâm Ký lại có thêm tám cái quan tài.
Điền lão gia tử ngồi nơi đó từ sáng sớm, ngồi cho đến lúc trời tối, lão còn chưa ăn một hột cơm chưa uống một giọt nước giọt rượu nào vào bụng, cũng chưa thốt ra một lời nào.
Điền Kê Tử trước giờ chưa bao giờ thấy ông già mình tâm tình nghiêm trọng đến như thế.
Mãi đến lúc có người đem đèn vào rồi, đêm đã khuya lắm rồi, Điền lão gia tử mới hỏi Điền Kê Tử:
– Mày đã thấy ra bọn họ tại sao chết không?
– Con có nhìn ra chút xíu.
Điền Kê Tử nói:
– Bọn họ hình như bị một người đánh một cú trí mạng, không những vậy, bị một người dùng một thứ thủ pháp thật kỳ quái, thình lình bóp nghẹt huyết quản và kinh mạch bọn họ trong tích tắc, làm như người ta lấy ngón tay dí tắt một cái mồi lửa vậy.
– Mày có nhìn ra người đó dùng thủ pháp gì không?
– Con nhìn không ra.
Điền Kê Tử nói:
– Con đã thấy rất nhiều người chết vì huyết quản và kinh mạch bị chẹn đứt, nhưng người này dùng thủ pháp hoàn toàn không giống vậy.
– Dĩ nhiên là mày nhìn không ra.
Điền lão gia tử thở ra một hơi:
– Bởi vì khắp gầm trời này, chỉ có một người có thể dùng thứ thủ pháp đó để giết người.
– Có phải là Lý tướng quân không?
– Không phải.
– Không phải y là ai bây giờ?
– Là một người còn đáng sợ hơn cả y.
Điền lão gia tử nói:
– Lòng dạ còn độc ác hơn, còn vô tình hơn, làm những chuyện còn đoạn tuyệt hơn cả y.
– Ai mà đoạn tuyệt quá vậy?
– Cao Thiên Tuyệt.
o O o Con đường nhỏ vắng vẻ, quán ăn đơn sơ, cây đèn dầu lờ mờ, một lão già gương mặt già nua đen đúa vì dầu mỡ, nét mặt lộ vẻ đồng tình hỏi người khách vừa ăn xong chén cơm hai bát trứng là Tiêu Tuấn:
– Ông có muốn uống bát nước lã không? Không tính tiền đâu.
Tiêu Tuấn lắc lắc đầu, chầm chậm đứng dậy, gương mặt trắng bệch không có tý máu và không một tý biểu tình, thình lình lộ ra một vẻ vô cùng sợ hãi, vô cùng kinh khủng.
Nếu không chính mắt nhìn thấy, người ta nhất định không thể nào tin được gương mặt của một người lại có thể biến đổi được nhiều như vậy.
Lão già bán quán chính mắt mình trông thấy.
Lão nghĩ không ra, cái người khách cụt tay nói chuyện rất ít, ăn cơm rất chậm này, tại sao bỗng dưng biến thành ra như vậy.
Có điều lão đã hiểu ngay liền sau đó.
Bởi vì lão vừa quay đầu lại, bèn thấy một người mà Tiêu Tuấn cũng đang thấy, một người mà ai thấy cũng đều sợ muốn nhảy dựng cả lên.
Cái quán ăn bần hàn nhỏ bé này, vốn chẳng có ma nào lảng vãng chung quanh, có điều bây giờ đã có một người ở đó.
Một người mặc quần áo toàn màu đen, áo choàng màu đen, khăn quấn đầu màu đen, cặp mắt màu đen.
Không phải là thứ màu đen bình thường vẫn có.
Là thứ màu đen còn bóng hơn là đen tuyền, nồng còn hơn mực, đen hơn cả sắc trời trước bình minh làm cho người ta không cảm thấy dễ chịu tý nào đó.
Nhưng gương mặt của y lại trắng bệch.
Không phải là thứ màu trắng bình thường vẫn có, cũng không phải là thứ trắng bệch như gương mặt người chết của Tiêu Tuấn.
Gương mặt của y còn đáng sợ hơn cả người chết, gương mặt của y có màu trắng bàng bạc, làm như mang một cái mặc nạ màu bạc làm từ địa ngục đem về, trắng muốn bóng loáng.
Là cái thứ bóng loáng màu xám tro chớp chớp tối tối, làm như gương mặt của người sắp chết hồi quang phản chiếu vậy, tuy rất sáng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vô cùng kinh khủng, vô cùng thương tâm.
Không ai biết người này lại lúc nào, từ đâu lại.
Không chừng chỉ có Tiêu Tuấn biết.
Hình như y nhận ra người này, y nhìn thấy người này như một đứa bé nhìn thấy yêu ma quỹ quái đâu trong cơn ác mộng, cổ họng của y hình như cũng bị yêu ma quỹ quái dùng đôi bàn tay vô hình bóp chẹt cứng, một hồi thật lâu, y mới mở miệng ra:
– Là ngươi.
– Ta đây.
Người này hình như mỉm cười, y nói:
– Không ngờ ngươi còn nhớ ra được ta.
Dĩ nhiên Tiêu Tuấn còn nhớ.
Tuy y chỉ gặp qua người này một lần, nhưng y vĩnh viễn không bao giờ quên.
Tuy bất kỳ ai chỉ gặp qua người này lần đầu tiên là vĩnh viễn không bao giờ quên, có điều không ai có cái ấn tượng thống khổ rõ rệt sâu xa đối với người này như Tiêu Tuấn.
Đấy là chuyện đã mười mấy năm trước.
Tiêu Tuấn nhớ rõ hơn bất kỳ ai, đấy là một đêm trăng tròn cách đây mười ba năm ba ngày.
Tối đó, ánh trăng rõ như mặt gương, đêm mát lạnh như một lưỡi đao.
Một thanh đao y chưa hề bao giờ thấy qua, y chỉ thấy ánh đao lóe lên.
Có điều, chính cái lúc ánh đao lóe lên đó, cánh tay trái của y cũng đã bị người ta chém rớt xuống!
Tiêu Tuấn mãi đến bây giờ vẫn không biết người này là ai, lại càng không biết người đó chém mình cánh tay là vì lý do gì.
Trước tối hôm đó, y chưa hề gặp qua người này bao giờ, sau này y cũng không hề gặp lại, không ngờ người này bỗng dưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt y.