Chương 14
MANAĐA

Dù cho Moric Giêran hoàn toàn làm chủ đồng cỏ và nếu như tất cả cư dân của nó đều thuần phục chàng thì chàng cũng không tìm được nơi săn ngựa tốt hơn nơi mà chàng đưa đoàn lữ hành tới.
Rượu từ những hầm chứa của nước Đức, Xan-Antôniô vừa sủi bọt lên trong các cốc vại thì bầu trời lập tức trở nên sâu thẳm và cây cỏ thêm xanh màu ngọc bích, đôi lúc những tiếng hú bất ngờ “Mustenos!” làm tắt hẳn những giọng nói ồn ào, và những lời thú nhận nửa chừng bị cắt ngang bởi những tràng cười vui vẻ bùng lên. Đó là tiếng hú của một Vakerô người Mếchxich, được cử đi quan sát trên một quả đồi không xa.
Moric được mời đến bàn ăn như một người khách, sau khi nhanh chóng uống cạn cốc của mình, chàng nhảy lên mình ngựa và hú lên.
- Cavallađa (Đàn ngựa hoang- tiếng Tây Ban Nha)?
- Không – Người Mếchxich trả lời – Manađa.
- Họ nói gì với nhau vậy? – Kôlhaun hỏi.
- Mustenos – Theo tiếng Mếchxích có nghĩa là “những con muxtang”. – Viên thiếu tá trả lời – còn manađa là họ gọi những đàn ngựa cái. Thời kỳ này những con ngựa cái cùng đi với nhau, tách xa những con ngựa non, miễn sao…
- Sao cơ? – Viên đại úy sốt ruột cắt ngang lời giải thích.
- Miễn sao bọn lừa không tấn công chúng – Viên thiếu tá trả lời.
Tất cả cười rộ.
Giữa lúc đó đàn manađa tiến lại gần.
- Lên ngựa! - Từ bốn phía các giọng nói vang lên.
Chỉ kịp đếm đến một trăm, các hàm thiếc đã lắp vào miệng ngựa, trong lúc chúng còn chưa kịp nhai hết những bắp ngô. Dây cương vòng qua vai chúng hãy còn ẩm ướt vì phi nhanh trong cái nóng ngột ngạt của buổi sáng miền nhiệt đới. Tất cả đã ngồi trên yên, chuẩn bị lao về phía trước.
- Có con gì đó đang rượt theo chúng – Moric nói sau khi quan sát những hành động bất an của chúng – Cái gì ở phía đó hở Krecpinô? – Chàng kêu lên với người Mếchxich đang ở trên đồi mà từ đó có thể nhìn thấy rõ kẻ đang đuổi theo đàn ngựa.
Tất cả im bặt chờ câu trả lời. Trên các khuôn mặt phản chiếu sự bồn chồn và thậm chí cả nỗi khiếp sợ. Không lẽ những người da đỏ đang rượt theo bầy ngựa hoang này.
- Un asinô cimaron – người Mếchxich trả lời vẻ không mấy an tâm – Unmacho (Lừa hoang - Tiếng Tây Ban Nha) – anh ta thêm.
- Thế đấy, tôi cũng nghĩ như vậy. Phải ngăn con quỉ này lại mới được, không thì hỏng cuộc săn của chúng ta mất. Lũ lừa hoang mà đã đuổi theo thì sức nào cũng không thể dừng được bầy ngựa hoang lại. Nó còn xa không?
- Rất gần, đông Morixiô ạ. Nó đang chạy ngang qua tôi.
- Hãy tung lăcxô vàonó. Nếu không được thì bắn. Diệt nó đi!
Hầu như không ai trong số những người có mặt hiểu được cái gì đang đuổi theo đàn ngựa. Chỉ có chàng Muxtangher hiểu câu “un asicô cimaron”.
- Hãy nói xem, có việc gì xảy ra vậy, Moric – Viên thiếu tá hỏi.
- Ngài hãy nhìn kia kìa – Chàng Muxtangher vừa trả lời vừa chỉ lên đỉnh đồi.
Chỉ một vài lời như vậy là đủ. Tất cả mọi người nhìn lên sườn đồi, nơi mà một con vật được coi là biểu tượng của sự chậm chạp và ngu ngốc đang lao như chim.
Lừa hoang rất khác với người anh em khiếp nhược của nó là loài lừa nhà. Nó to gần bằng những con muxtang mà nó đang đuổi theo. Nếu như nó không chạy nhanh hơn những con chạy nhanh nhất trong số đó thì ít nhất nó cũng chẳng chậm hơn. Bức tranh sinh động diễn ra trên đồng cỏ nhanh như chớp. Những người quan sát không kịp trao đổi một vài lời thì những con ngựa đã xuất hiện ngay bên cạnh họ. Ở đấy khi nhìn thấy toán kỵ sĩ đầu tiên, lũ muxtang quên ngay kẻ man rợ đang đuổi theo, chúng rẽ ngoặt về một phía.
- Thưa các cô và các ngài! Xin hãy đứng yên tại chỗ! – Giêran kêu lên với các kỵ sĩ đang kìm ngựa – Tôi biết nơi ăn cỏ yêu thích của đàn ngựa này. Chúng đang kéo nhau tới đó. Chúng ta hãy theo chúng sau, ở đó chúng ta sẽ có khả năng săn được nhiều. Nếu săn bây giờ chúng sẽ chạy trốn khắp đồng cỏ, và chắc gì chúng ta lại nhìn thấy chúng lần nữa … Nào, Krecpinô! Hãy nổ súng vào con vật thô bỉ đó đi. Nó đang ở trong tầm súng, không phải ư?
Người Mếchxich tháo khẩu súng săn báng ngắn khỏi yên ngựa, nhanh chóng nâng lên ngắm vào con lừa hoang.
Con lừa rống lên, nhưng rõ ràng đó chỉ là sự khiêu khích của nó. Nó vẫn nguyên vẹn: Krecpinô đã bắn trượt.
- Phải ngăn nó lại – Moric kêu lên – không thì nó sẽ theo bọn muxtang đến đêm!
Bằng một cử chỉ đột ngột, chàng muxtang giục ngựa. Như một mũi tên Kactrô lao theo con lừa, con vật tỏ ra khinh thường tất cả, đang tiếp tục cuộc săn đuổi của mình.
Moric phi ngang con lừa. Con ngựa tía đã mang chủ của mình tới một khoảng cách có thể tung lăcxô được. Chỉ trong nháy mắt, chiếc thòng lọng đã lướt như một tia chớp trên đôi tai dài.
Khi tung lăcxô, Moric chỉ làm nửa vòng – Kactrô quay ngoắt lại như xoay trên bản lề, sau đó cũng tự động như vậy nó dừng lại và toàn thân căng ra, chờ một cú giật mạnh.
Tất cả nín thở, con lừa đang lao về phía trước đột ngột bị sợi dây căng giật mạnh lại, nó đứng khựng lên rồi đập mạnh lưng xuống đất như bị một phát đạn trúng tim.
Dù vậy, con lừa vẫn còn sống. Vòng thòng lọng căng quanh cổ chỉ làm nó ngạt thở. Bằng chiếc dao găm lớn, chàng Mếchxich nhanh chóng cắt cổ nó.
Sự kiện này làm chậm lại màn đầu của cuộc săn. Tất cả đều chờ đợi xem giờ đây Moric-Muxtangher làm gì.
Chàng nhảy khỏi yên tiến tới gần con lừa đã bị giết chết để gỡ chiếc lăcxô ra. Nhưng ngay lúc ấy người ta thấy cử chỉ của chàng có điều gì đó trở nên vội vã, như có một mối đe dọa mới nào đó đang đến.
Bỏ con lừa, chàng đâm bổ về phía con ngựa của mình.
Chỉ một vài người trong số những người có mặt là nhận thấy sự vỗi vã của chàng, còn phần đông đang bận bịu với những con ngựa đang hoảng sợ của mình. Những người nhận ra điều đó rất lấy làm ngạc nhiên. Vừa mới đây chính chàng Muxtangher khuyên họ không cần phải vội vàng. Họ chưa kịp hiểu ra nguyên nhân sự thay đổi đột ngột đó của chàng. Không lẽ chỉ vì Luiza Pôinđekter đột nhiên rời khỏi đám kỵ sĩ và đang lao đi như điên, cứ như nàng đã quyết định phóng nước đại để đuổi cho kịp đàn ngựa hoang kia.
Nhưng chàng trai săn ngựa hoang lại lập tức hiểu rằng sự việc không đơn giản như vậy. Nữ kỵ sĩ không thể có ý định hành động một cách bất nhã như vậy được. Lỗi chính là ở con muxtang đốm sao. Moric đã để ý thấy đàn manađa vừa lao qua chính là đàn trước kia của con muxtang. Rõ ràng khi trông thấy chúng bạn nó liền lao đi, bất chấp cả nữ kỵ sĩ trên lưng, để nhập đàn.
Moric-Muxtangher hiểu như vậy và những người còn lại cũng nhanh chóng nhận ra như vậy.
Với tinh thần hiệp sĩ, hầu như tất cả những người đi săn đều lao theo bóng cô gái. Dẫn đầu là Kôlhaun, Henkôt, Krocmen và sau họ có khoảng mười người nữa: những chủ đồn điền, các luật sự, các quan chức. Mỗi người đều mong ước là họ sẽ may mắn đuổi kịp cô gái đáng thương.
Tuy nhiên, hầu như không mấy ai phải quá lo ngại. Tất cả đều biết rằng Luiza Pôinđekter là một nữ kỵ sĩ xuất sắc. Trước mặt nàng là đồng bằng phẳng lặng bát ngái, trải rộng như một trường đua ngựa. Con muxtang sẽ phi đến khi mệt lử. Nó không thể ném kỵ sĩ xuống được. Chắc gì đã có mối nguy hiểm nghiêm trọng nào đe dọa Luiza…
Chỉ có một người là không cùng ý nghĩ đó. Chàng là người đầu tiên nhận ra mối hiểm họa. Người đó chính là chàng Muxtangher.
Chàng rời chỗ sau cùng, chậm lại chút ít vì phải tháo chiếc lăcxô. Khi chàng nhảy lên yên và phi dồn, thì giữa chàng và những người còn lại đã cách nhau một khoảng gần hai trăm acđơ.
Dẫn đầu là Kôlhaun đang phi bán sống bán chết, không thương hại gì cả bản thân, cả con ngựa của mình, chàng kỵ binh và chàng xạ thủ bén gót theo, phía sau họ là tất cả những người tham gia còn lại.
Nhưng Moric lần lượt đuổi kịp tất cả. Sau khi thúc con ngựa của mình, chàng đã phi vượt lên trước viên đại úy.
Khi con ngựa tía của chàng che khuất con muxtang đốm sao thì Kôlhaun phát điên lên vì giận dữ, ném theo chàng đủ lời nguyền rủa.
Mặt trời giữa trưa chiếu sáng một bức tranh lạ lùng. Đàn ngựa hoang lao với tốc độ khủng khiếp trên đồng cỏ rộng lớn. Con ngựa cũ của đàn mang theo một cô gái đuổi theo sau chúng chừng bốn trăm acđơ. Cách nàng cũng một khoảng như vậy là một chàng trai bận bộ đồ Mếchxich đẹp đẽ phi như bay trên lưng một con ngựa tía, sau chàng là cả một chuỗi kỵ sĩ, dân sự va quân sự, sau rốt là cả một đội kỵ binh đang phi nước đại, nhóm này chỉ vừa mới rời xa nhóm đàn bà, đàn ông vẫn ngồi yên trên ngựa, đứng tại chỗ đang xôn xao hoa chân múa tay.
Khoảng hai mươi phút sau, bức tranh đã thay đổi. Những nhân vật trên thảm cỏ xanh hùng vĩ vẫn còn đó, nhưng sự phân bố đã khác đi. Ít nhất khoảng cách giữa họ đã tăng lên: đàn manađa đã cách xa con muxtang đốm sao, con muxtang đốm sao đã cách xa con ngựa tía, còn những người rượt theo sau cũng hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa, chỉ có con đại bàng đang lượn trên bầu trời màu xanh xaphia kia là có thể nhận ra họ bằng đôi mắt tinh tường của mình.
Chỉ đàn ngựa hoang, con muxtang đốm sao với nữ kỵ sĩ, con ngựa tía và người kỵ sĩ của nó còn lại giữa khoảng bao la của trảng cỏ.