Chương 25
MÓN QUÀ KHÔNG TRAO

Một vài phút sau Xenhorita có chếc lắcxô cùng người hầu của nàng đi khuất, Luiza vẫn đứng trầm tư. Vẻ mặt và dáng điệu chán nản của nàng cho thấy tâm trạng nàng chẳng trở nên vui vẻ hơn chút nào.
Ngược lại, trước đó một vài lần nàng đã tưởng tượng ra hình ảnh của một nữ kỵ sĩ điêu luyện, và một lần nàng thoáng tự hỏi cô gái Mếchxich kia đi về hướng đó làm gì. Sau trường hợp xảy ra với con sơn dương, sự phỏng đoán của nàng trở thành mối nghi ngờ.
Luiza thở phào nhẹ nhõm, khi từ phía sau đám cây cối, cũng chính là ở chỗ đó, chỗ hai kỵ sĩ vừa đi khuất, hiện ra một kỵ sĩ khác, nàng còn vui mừng hơn nữa khi thấy người đó rẽ vào con đường mòn dẫn đến dinh cơ. Nâng ống nhòm lên, nàng krêôl nhận ra đó là Zep Xtump. Khuôn mặt nàng sáng lên tươi tỉnh.
- May quá! Ta đang cần bác ấy! – Cô gái vui mừng kêu lên – Có thể nhờ bác ấy nhắn tin, bác ấy có thể nói cho ta hay Xenhorita kia là ai. Chắc là bác ta đã gặp nàng trên đường đi. Điều này có khả năng hỏi thăm nàng mà không bị nghi ngờ. Sau những vu việc vừa xảy ra, ta phải cẩn thận mới được, thậm chí cả đối với bác ấy. Ô, giá như ta có thể tin được rằng chàng ưa ta, thì ta đã không bị xáo động như vậy. Sự lãnh đạm của chàng sao mà đáng sợ! Và đối với ta, Luiza Pôinđekter! Không, không thể tiếp tục như vậy được: ta cần phải thoát ra khỏi cái gai này cho dù giá của nó là trái tim tan nát.
Trong khi đó người thợ săn đã tới nơi và dừng ngựa.
- Bác Xtump thân mến! - Giọng nói mà người thợ săn già rất ưa nghe bình thản chào ông – Cháu rất vui mừng được gặp bác! Bác hãy xuống ngựa và đến đây với cháu. Cháu biết rằng độ cao nào cũng chẳng là gì đối với bác nên bác chẳng sợ gì những bậc thang bằng đá này. Ở đây phong cảnh rất đẹp, bác sẽ chẳng thấy tiếc đâu!
- Được nhìn thấy tiểu thư là phần thưởng đáng quí nhất với tôi rồi, vì điều này, tôi không chỉ đồng ý leo lên mái nhà mà còn leo lên cả cột buồm nữa cơ… tiểu thư hãy đợi cho một chút, tôi đưa con ngựa già tới chuồng rồi sẽ lên ngay, chỉ một nháy mắt thôi!
Sau khi tụt khỏi lưng con ngựa, ông nói với nó những lời như sau:
- Đừng chán nản, bà bạn! Hãy ngẩng cao đầu, có thể Plutôn sẽ đem cho mày vài bắp ngô vào buổi sáng.
- Đúng vậy! Ngài Xtump! - Vừa xuất hiện trong sân, Plutôn nói ngay - Kẻ da đen sẽ làm việc này, sẽ cho nó ăn no ngô vàng. Nào! Xin ngài hãy đến ngay với cô chủ, Plutôn này sẽ săn sóc ngựa.
- Quỉ quái, nói là thấy ngay! Lần sau Plutôn ạ, khi ta tới đây, ta sẽ đem tặng anh một con chuột túi thịt mềm như một con gà hai tuổi vậy. Ta hứa với anh như vậy đấy.
Nói xong, Zep bắt đầu đi lên, vượt qua hai ba bật thang một. Ông nhanh chóng đến với nữ chủ nhân tươi cười đón khách.
Người thợ săn già nhận thấy ngay rằng cô gái rất hồi hộp, nàng đưa ông tới một góc xa của sân thượng và ông hiểu ra rằng ông được mời lên đây không chỉ để ngắm cảnh đẹp.
- Bác Xtump, hãy nói cho cháu hay… - Luiza túm lấy tay áo khoác, nhìn vào cặp mắt xám của người thợ săn già hỏi – Bác, có lẽ bác biết tất cả? Sức khỏe của anh ấy ra sao? Anh ấy bị thương có nguy hiểm hay không?
- Nếu tiểu thư nói về ngài Kôlhaun…
- Không không, về hắn cháu biết hết rồi! Cháu không nói về hắn.
- Nhưng tiểu thư ạ, tôi chỉ biết có một người ở chỗ chúng tôi bị thương. Đấy là Moric-Muxtangher. Thế, hẳn là tiểu thư hỏi về chàng chăng?
- Vâng, vâng, về chàng. Bác hiểu cho, mặc dù anh ta xung đột với người anh họ của cháu, nhưng cháu không thể không thông cảm với anh ấy. Mà bác cũng biết rằng Moric Giêran đã cứu cháu, thật thế, hai lần thoát khỏi nanh vuốt thần chết. Bác nói đi, anh ấy bị thương nặng lắm phải không?
Nàng nói với vẻ lo lắng đến nỗi nói đùa ở đây là không đúng chỗ. Zep vội trả lời:
- Không đâu, chẳng có gì là nguy hiểm. Một viên đạn găm vào chân, phía trên mắt cá: vết thương này chẳng nguy hiểm hơn một vết xước. Viên đạn thứ hai vào tay trái. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Anh ta chỉ mất khá nhiều máu. Bây giờ anh chàng đã hoàn toàn bình phục và vài ngày nữa sẽ dậy được. Chàng trai còn nói rằng, nếu được phi ngựa trên đồng cỏ thì anh ta sẽ mau lành bệnh hơn là đi chữa ở tất cả các bác sĩ ở Tếchdát này. Tôi cũng cho là như vậy. Nhưng bác sĩ phẫu thuật của đồn biên đang trông nom anh ta còn chưa cho phép bệnh nhân rời khỏi giường.
- Anh ấy bây giờ ở đâu ạ?
- Ở khách sạn, nơi họ bắn nhau ấy.
- Ở đó chắc người ta chăm sóc anh ấy chẳng ra sao phải không ạ? Cháu nghe nói khách sạn ấy rất tồi. Chắc người ta nuôi anh ấy hoàn toàn không phải như nuôi một bệnh nhân… Bác đợi cháu một chút, bác Xtump, cháu quay lại ngay. Cháu muốn gửi anh ấy một cái gì đó. Cháu biết rằng bác sẽ làm điều này cho cháu. Phải không bác? Cháu tin như vậy.
Không đợi trả lời, Luiza chạy tới cầu thang và bay xuống dưới. Lát sau nàng quay lại, cầm trong tay một chiếc làn lớn, nặng những đồ ăn thức uống.
- Bác Xtump thân mến, chắc bác sẽ chuyển cái này cho Moric Giêran chứ ạ? Florinđa đã đặt vào đây đủ thứ vớ vẩn: một vài loại nước uống, một vài thứ mứt và còn những cái gì gì đó nữa. Khi ốm người ta thường thèm đồ ngọt, mà ở quán rượu thì kiếm đâu ra những thứ ngon lành. Chỉ có điều là bác đừng nói với ai hết. Được không ạ? Cháu biết, bác sẽ chẳng nói với ai, người khổng lồ hiền hậu của cháu!
- Tiểu thư có thể tin ở già Zep Xtump, tiểu thư Luiza ạ. Sẽ không ai biết được những thức ăn này từ đâu ra, chỉ có điều, hãy tin tôi, chàng trai chẳng thiếu thứ gì. Người ta gửi đến cho chàng đủ thứ thức ăn, đến nỗi anh chàng có thể nuôi cả một lũ háu đói.
- A! Người ta mang đến cho chàng! Ai vậy chứ?
- Điều này Zep Xtump không thể nói lại được, vì chính anh ta cũng không biết. Tôi chỉ nghe nói rằng có một người Mếchxich chuyển những chiếc làn đến, một gia nhân của ai đó. Chỉ mới ít phút trước tôi đã gặp hắn cách không xa ngôi nhà của tiểu thư, có lẽ hắn đi cùng một cô gái ngồi ngựa theo lối đàn ông. Phần đông các cô gái Mếchxich đi ngựa như vậy. Tôi nghĩ, đó là người hầu của cô ta, bởi vì hắn đi theo sau, trên tay hắn là một chiếc làn giống y như chiếc làn mà ngài Moric nhận được gần đây. Có nghĩa là hắn đang mang những thứ đó tới cho bệnh nhân.
Không cần hỏi tiếp nữa. Những lời này đã giải thích được quá nhiều, tất cả trở nên rõ ràng một cách đau đớn: Luiza Pôinđekter có đối thủ. Cô gái Mếchxich cùng chiếc lắcxô, là người yêu, và còn có thể là vợ chưa cưới của chàng Muxtangher.
Không phải tình cờ mà chiếc làn nơi tay nàng krêôl đặt trên lan can trượt đi và rơi xuống sàn lát gạch. Các chai rượu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rượu tuôn ồng ộc thành những dòng ngoằn ngoèo theo bức tường.
Mặc dầu như vô tình lỡ tay làm rơi chiếc làn, nhưng những cử động của đôi tay đã được tính toán. Nhảy qua lan can Luiza nhìn xuống dưới và cảm thấy trái tim nàng cũng vỡ nát như những mảnh thủy tinh, lấp lánh trên đá.
- Ôi tiếc quá! – Cô gái vừa nói vừa cố gắng không để lộ tình cảm của mình - Hỏng hết mất rồi! Florinđa sẽ nói gì nhỉ? Nhưng không sao, ngài Giêran, theo như lời bác nói, đã được mọi người chăm sóc, vậy chắc gì anh ấy đã cần đến món quà của cháu. Nhưng có điều, bác Xtump thân mến, bác đừng nói một lời nào với ai nhé! Đừng nói cả những gì cháu hỏi về anh ấy. Bởi anh ấy đã đấu súng với anh họ cháu và điều này sẽ gây nên những cuộc nói chuyện không cần thiết. Bác hứa với cháu chứ, bác Zep?
- Tôi sẵn sàng thế! Không nói với ai một lời nào, tiểu thư Luiza ạ. Tiểu thư có thể tin ở già Zep này.
- Cháu biết mà. Ta đi khỏi đây thôi. Mặt trời bắt đầu nóng dữ rồi đấy. Chúng ta xuống dưới xem liệu cháu có tìm được cho bác rượu uýtki tinh khiết không. Nào, ta đi thôi!
Nàng krêôl trẻ tuổi giả bộ vui vẻ, vừa lướt qua sân thượng nàng vừa hát bài “Điệu van mới Oclêăng” và chạy xuống lầu. Người thợ săn già hài lòng nhận lời mời, đi theo sau Luiza. Mặt dầu từ bao lâu nay ông đã quen lãnh đạm đối với sự quyến rũ của phụ nữ và trong giờ phút này ý nghĩ của ông đang tập trung vào thức uống yêu thích đã được hứa hẹn nhưng ông vẫn vui thích chiêm ngưỡng đôi vai xinh đẹp của cô gái, chúng dường như được chạm bằng ngà vậy.
Nhưng ông ngắm nghía nàng không được lâu. Vừa xuống tới nơi, Luiza đã từ biệt ông. Sau khi Zep vô tình nói cho nàng biết bí mật của chàng Muxtangher, cuộc nói chuyện với người thợ săn già không còn gì là thú vị đối với nàng nữa. Để mặc ông lại say sưa với uýtki, nàng vội trở về phòng mình để che dấu nỗi cay đắng.
Lần đầu tiên trong đời Luiza trải qua nỗi đau khổ của ghen tuông. Đây là tình yêu thật sự đầu tiên của nàng – Nàng đã yêu Moric Giêran.
“Sự săn sóc của Xenhorita người Mếchxich làm sao có thể giải thích bằng tình bạn đơn giản được. Đúng là họ còn quan hệ với nhau sâu sắc hơn” – Nàng krêôl chán chường nghĩ ngợi.
Xét theo những điều mà Moric đã nói với nàng và những gì tận mắt nàng nhìn thấy thì Xenhorita và chiếc lắcxô – đó chính là người đàn bà đã chiếm được tình yêu của con người đó.
Luiza cảm thấy thân hình của người phụ nữ đó thật hoàn hảo. Khuôn mặt thì nàng còn chưa nhìn thấy rõ lắm. Khuôn mặt đó có thật tuyệt vời không? Có tuyệt vời đến mức làm mê mẩn được con người tự chủ được những tình cảm của mình như Moric Giêran không?
Luiza không thể bình tĩnh được. Nàng những nóng lòng nhìn mặt cô gái người Mếchxich. Khi Zep Xtump vừa đi khỏi, nàng liền ra lệnh đóng yên con muxtang đốm sao, vượt qua chỗ ngoặt của con sông, phóng lên bờ đối diện.
Phóng về phía đồn biên, nàng dự định là sẽ gặp người đàn bà Mếchxich đi ngược lại. Không phải là một người đàn bà, mà chính xác hơn là một cô gái. Một cô gái cùng tuổi với nàng.
Họ gặp nhau nơi con đường giữa cây cối rậm rạp và cô gái Mếchxich đi đầu trần, chiếc khăn buông hờ hững trên vai. Mái tóc dày lộng lẫy đen như lông quạ viền lấy khuôn mặt kiều diễm rám nắng.
Hai cô gái theo phép lịch sự, chỉ liếc nhìn nhau. Nhưng đi được một quãng, cả cô này lẫn cô kia đều không giữ được ý muốn nhìn trộm đối thủ của mình, cả hai cùng quay lại.
Rõ ràng những ý nghĩ của họ không khác nhau lắm, không chỉ Luiza nghe nói về Xenhorita người Mếchxich mà nàng kia cũng đã biết đến sự tồn tại của nàng.
Chúng ta sẽ không truyền đạt lại những gì mà Xenhorita suy nghĩ sau cuộc gặp gỡ đó. Chỉ cần nói rằng sau cuộc đi dạo những ý nghĩ của nàng krêôl lại càng u ám hơn. Trên đường về Kaxa-del-Korvô điệu bộ của nàng tỏ ra vô cùng chán nản. “Đẹp thật! – Nàng nghĩ khi đi ngang qua cô gái mà nàng cho đó là đối thủ của mình - Phải, cô ta xinh đẹp thế, làm sao chỉ là bạn của chàng được”.
Luiza vừa cố gắng để không thiên vị, vừa tự nói thầm với mình. Nếu khác đi thì nàng đã kìm chế không ca ngợi Xenhorita người Mếchxich đến thế.
“Làm sao còn ngờ được họ quan hệ với nhau như thế nào? – Nàng tiếp tục – Chàng yêu cô ta! Chàng yêu cô ta! Còn ta, ta điên rồ, ta muốn tìm hạnh phúc trong thứ tình cảm chết người này! Cần phải quên chàng đi, phải gỡ những chiếc dằm ra khỏi trái tim! Quên đi! Nói thì dễ, nhưng ta có làm nổi điều này không? Ta không nên gặp chàng nữa. Ít nhất ta cũng đủ sức. Sau tất cả những điều đã xảy ra, chàng sẽ không xuất hiện ở nhà ta nữa. Nhưng cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ có thể là tình cờ. Nhưng ta sẽ bằng mọi cách để tránh nó. Ôi Moric Giêran, sao chàng lại bắt em phải đau khổ như vậy?”