Chương 27
“EM YÊU ANH”

Luiza ở lại trên lầu, trơ trọi một mình với nỗi cay đắng. Những bậc thang đá rộng đưa nàng tới chỗ chờ đợi những thử thách mới. Không chỉ một lần nàng tự thề với mình không leo lên đấy nữa – ít nhất là trong thời gian này. Nhưng lời thề lại bị phá vỡ ngay ngày hôm sau trước khi mặt trời kịp làm tan sương trên đồng cỏ.
Cũng như hôm trước, nàng vừa đứng trên sân thượng vừa nhìn con đường phía bên kia dòng sông. Như hôm qua, nàng lại nhìn thấy người kỵ sĩ cánh tay băng bó đi qua. Giống như hôm qua, nàng cúi thấp xuống, dấu mình sau lan can.
Người kỵ sĩ cũng đi theo hướng ngày hôm trước, nhìn lên dinh cơ và dừng lại sau khoảng rừng thưa, nhìn rất lâu về hướng Kaxa-del-Korvô.
Niềm hy vọng và nỗi sợ hãi làm xao xuyến trái tim nàng krêôl trẻ tuổi. Nàng đã định ra khỏi chỗ nấp, nhưng nỗi sợ hãi giữ nàng lại, qua một phút người kỵ sĩ đã ra đi.
Chàng đi đâu?
Tất nhiên là đến gặp gỡ với tiểu thư Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng cần phải biết điều này. Không quá hai mươi phút sau, cũng trên con đường đó xuất hiện một con ngựa khác, loại có đốm sao, mang một nữ kỵ sĩ trên lưng.
Trái tim ghen tuông của nàng krêôl không chịu được sự hành hạ lâu hơn nữa bởi sự nghi ngờ. Không một sự thật nào có thể gây cho nàng những đau khổ ghê gớm bằng sự nghi ngờ mà nàng trải qua. Và Luiza quyết định đi tìm sự thật – dù có thể nó rất tàn nhẫn đối với niềm hy vọng vừa nhen lên của nàng.
Cô gái phóng ngựa về phía những đám cây, nơi hai mươi phút trước đó chàng Muxtangher vừa khuất vào. Nàng đi dưới những bóng cây xiêm gai xao động, trên cỏ mềm ở rìa đường, để con ngựa khỏi tình cờ đập móng vào đá. Những cành xiêm gai như những chiếc công chim hạ thấp đến nỗi chạm cả vào túm lông trên mũ nàng. Nữ kỵ sĩ ngồi co lại trên yên, dường như sợ người ta chú ý tới mình, mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Nàng trèo lên một đỉnh gò, từ đó có thể nhìn rõ cả một vùng. Trước mặt nàng là ngôi nhà, được bao bọc bởi những hàng cây cao. Luiza biết đây là dinh cơ giàu có của Đông Xilviô Martinet bác của Ixiđôra.
Trên bình nguyên còn nhìn rõ những ngôi nhà khác. Nhưng cái nhìn của Luiza chỉ hướng tới ngôi nhà này cũng như con đường này thôi.
Nàng tiếp tục quan sát một lúc nữa, nhưng trong dinh cơ, ngay cạnh dinh cơ không nhìn thấy ai cả. Cũng không thấy ai xuất hiện trên con đường lớn, cả trên con đường rẽ vào dinh cơ. Trên thảm cỏ có một vài con ngựa đi lại, nhưng tất cả chúng đều không được đóng yên cương.
“Xenhorita có thể đã đi gặp chàng… Hoặc Moric đã vào nhà họ!”
Họ ở đâu bây giờ nhỉ? Trong rừng hay trong nhà? Nếu họ ở trong rừng thì Đông Xilviô có biết điều này không? Nếu Moric làm khách ở nhà họ thì ông bác của Ixiđôra nhìn nhận điều này như thế nào, và nói chung ông ta có nhà hay không?”
Những suy nghĩ của Luiza bị cắt đứt bởi một tiếng ngựa hý và tiếng vó ngựa đập trên đường đá.
Luiza nhìn xuống. Chàng Muxtangher đang phi trên sườn dốc hướng thẳng về phía nàng. nàng có thể thấy chàng sớm hơn, nếu không nhìn về phía xa chăm chú như vậy.
Chàng vẫn đi một mình và cũng chẳng có cơ sở nào để giả định rằng chàng vừa chia tay với một người nào đó cách đây không lâu, hơn nữa lại là người yêu.
Lánh đi thì đã muộn. Con muxtang đốm sao đã đáp lại lời chào của người bạn cũ. Nữ kỵ sĩ buộc phải đứng yên chờ chàng Muxtangher.
- Xin chào tiểu thư Pôinđekter, - Chàngvừa nói vừa tiến tới gần. Ở đồng cỏ không quy định rằng các bà phải chào trước - Tiểu thư có một mình thôi ư?
- Một mình, thưa ngài. Tại sạo ngài lại ngạc nhiên?
- Rừng cây đây thật thích hợp để tiểu thư dạo chơi. Thêm vào đó, tiểu thư đã nói với tôi rằng, tiểu thư thích những cuộc đi dạo một mình.
- Những cuộc dạo chơi như vậy ngài cũng thích đấy chứ, thưa ngài Giêran. Chỉ có điều chắc gì ngài đã buồn vì cô đơn. Không phải thế ư?
- Tôi ra đi một mình chính vì tôi thích cô đơn. Rất đáng tiết là tôi phải sống ở khách sạn. Ở đấy ồn ào đến nỗi ngay cả một người khỏe mạnh cũng cảm thấy nặng nề. Huống chi như tôi thì còn khổ sở đến đâu. Cho nên rong ngựa trong những nơi yên tĩnh như thế này mang đến cho tôi sự khoan khoái không thể nói hết. Bóng ẩm ướt của những cây xiêm gai và ngọn gió không ngừng lướt trên những cành lá, có thể mang lại sức lực thậm chí cho cả những người đã chết. Tiểu thư không thấy thế ư?
- Ngài phán xét điều này giỏi hơn tôi – Luiza ngượng ngùng trả lời - Bởi ngài hay tới chỗ này…
- Thường đến! Tôi đi qua đây chỉ là lần thứ hai từ khi có thể ngồi được trên yên… Nhưng xin lỗi tiểu thư… Làm sao tiểu thư biết rằng tôi hay đi tới đây?
- Ô, - Luiza giật mình, đỏ mặt, nàng trả lời – Tôi không thể không để ý tới điều này! Tôi đã quen phần lớn thời gian ngồi trên sân thượng. Ở đó rất dễ chịu, cảnh vật đẹp tuyệt vời nhất là vào buổi sáng, khi ngọn gió mát còn đang thổi, và trong vườn tràn ngập tiếng chim hót… Từ mái nhà chúng tôi nhìn rõ con đường này. Tôi thấy ngài đi ngang, khi ngài còn chưa bị khuất sau những cây xiêm gai.
- Có nghĩa là tiểu thư đã nhìn thấy tôi? – Moric ngượng ngùng, nhưng chàng lúng túng không phải vì nhữnglời cuối cùngcủa nàng mà chàng chưa hiểu hết: chàng chỉ nhớ lại rằng, mình đã mỏi mắt nhìn như thế nào về phía dinh cơ khi dừng lại trong rừng thưa.
- Tất nhiên. Bởi con đường đó đi ngang qua nhà chúng tôi cách khoảng sáu trăm acđơ. Thậm chí tôi còn nhận ra một xenhorita cưỡi ngựa đi qua đây, mặc dầu con ngựa của cô ta trông không rõ bằng con ngựa của ngài. Tôi nhìn thấy cô ta tung lắcxô điệu nghệ như thế nào vào cổ một con sơn dương và tôi lập tức đoán ra ngay đó chính là cô gái trẻ, mà tài nghệ của cô ta ngài đã có nhã ý kể cho tôi nghe.
- Ixiđôra chăng?
- Ixiđôra!
- À đúng! Cô ấy đã đến đây chơi một thời gian.
- Và rất chú ý tới ngài Giêran phải không ạ?
- Vâng, tiểu thư nói đúng, thật sự là cô ấy rất tốt bụng, mặc dầu tôi chưa có thể gặp cô ấy để cảm tạ. Cô ấy có quan hệ bạn bè với tôi, nhưng cô ấy căm thù chúng tôi, những người ngoại quốc, cô ấy không bao giờ chịu bước qua ngưỡng cửa khách sạn Ôbeđôphê.
- Thật thế ư? Có lẽ cô ta định gặp ngài dưới bóng cây xiêm gai chăng?
- Tôi hoàn toàn không nhìn thấy cô ta, ít nhất cũng đã vài tháng nay và cô ấy đã trở về nhà trên sông Riô-Granđ.
- Thật vậy chứ, thưa ngài Giêran? Ngài không nhìn thấy cô ta từ lúc… Cô ấy đã đi khỏi nhà người bác?
- Vâng, cô ấy đã ra đi! – Moric trả lời vẻ ngạc nhiên - Tất nhiên là tôi không nhìn thấy cô ấy, tôi biết cô ấy đến làm khách ở đây chỉ vì khi tôi còn phải nằm, cô ấy đã gửi cho tôi rất nhiều đồ ăn, mà phải nói thật, món quà gửi đến rất đúng lúc. Nhà bếp khách sạn Ôbeđôphê thật không đáng được người ta ca ngợi, và quan hệ của nó đối với tôi cũng chẳng mong tốt đẹp gì hơn. Phải nói là đônnha Ixiđôra đã hào hiệp tạ ơn tôi vì một ân huệ nhỏ mà tôi đã giúp cô ấy.
- Ân huệ ư? Tôi xin hỏi, ân huệ nào vậy, thưa ngài Giêran?
- Tất nhiên đây là một sự tình cờ. Một lần tôi đã may mắn cứu được đônnha Ixiđôra khỏi tay bọn người da đỏ “Mèo rừng” và những người cùng bộ lạc Xeminôl. Chúng tấn công cô bé khi nàng đi từ Riô-Granđ đến bờ sông Lêông thăm người bác của mình, Đông Xilviô Martinet. Ngôi nhà của ông ta kia kìa. Bọn vô lại ấy đang say, nếu không phải là cái chết đang đe dọa cô ấy, thì cũng là một mối nguy hiểm lớn. Cô bé đáng thương rất khó thoát khỏi tay chúng, nếu tôi không đến đúng lúc.
- Thế mà ngài nói là một ân huệ nhỏ ư? Nếu tôi bị rơi vào tình thế tương tự mà có ai đó cứu sống tôi thì…
- Thì tiểu thư sẽ trả ơn anh ta bằng gì? Chàng Muxtangher hồi hộp hỏi.
- Tôi sẽ yêu chàng – Luiza nói rất nhanh.
- Nếu như vậy – Moric nghiêng về phía Luiza thì thầm – Tôi sẽ hiến cả cuộc đời tôi để được nhìn thấy tiểu thư trong tay bọn Mèo rừng và đồng bọn say rượu của hắn, và cả cuộc đời tôi cũng chỉ để cứu nàng ra khỏi tay bọn hắn.
- Thật vậy ư, Moric Giêran? Chàng đừng đùa, em không còn là đứa trẻ. Em muốn biết sự thật! Chàng thật lòng với em phải không?
- Đúng, đấy là sự thật: Tôi thề với nàng!
Luiza Pôinđekter đứng lên bàn đạp, nàng đặt bàn tay mình lên vai chàng Muxtangher. Đáp lại cái hôn của chàng, nàng nồng nhiệt thì thầm:
- Em yêu anh!