Chương 28
TRÒ CHƠI BỊ CẤM

Từ khi ở Tếchdát xuất hiện những dân cư người Anglô - Xắcxông, hoặc có thể nói từ một trăm năm trước vào thời kỳ bắt đầu công cuộc thực dân hóa Tếchdát của con cháu lớn người Tây Ban Nha đầu tiên đi chinh phục, thì điều quan trọng nhất đối với cư dân của nó là quan hệ với những người da đỏ.
Đã có những thời, người da đỏ, chủ nhân chính thức của đất này, hoặc ở trong tình trạng chiến tranh với người di cư hoặc cùng họ ký kết đình chiến. Những tình hình như thế là những đề tài bàn cãi vĩnh viễn. Trong trường hợp thứ nhất dân cư nằm dưới mối nguy cơ treo lơ lửng, còn trong trường hợp thứ hai - Vấn đề là những thủ lĩnh da đỏ quyết định chôn bao lâu những chiếc tômagatka (vũ khí của người da đỏ, một chiếc búa nhỏ. Chôn tômagatka có nghĩa là ký hòa ước).
Đề tài này được thảo luận ở mọi nơi, mọi lúc, trong bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Trong dinh cơ các đồn điền hay trong túp lều của những người đi săn, những từ “gấu”, “báo” “lợn rừng” thường được nhắc đến với giọng ít sợ hãi hơn từ “người da đỏ?”. Người ta dọa trẻ con bằng người da đỏ, nhưng chính cha mẹ chúng cũng sợ họ không kém.
Thậm chí những bức tường cao của Kaxa-del-Korvô làm cho dinh cơ giống như một pháo đài, cũng không loại trừ những người sống ở đó khỏi những mối lo sợ, đang làm xôn xao dân chúng khắp giải biên thùy này.
Từ trước tới nay, gia đình Pôinđekter chỉ nghe nói và hình dung rất mờ nhạt về những người da đỏ, nhưng càng ngày người ta càng biết thêm những cuộc đột nhập của họ.
Người ta đã bắt đầu tin rằng mối nguy hiểm này không phải là những câu chuyện bịa đặt thông thường, mà nếu ai đó còn nghi ngờ thì lá thư của ngài thiếu tá đồn trưởng gửi đến khoảng hai tuần sau cuộc đi Picnich phải xua tan những nghi ngờ cuối cùng.
Lá thư được mang tới hỏa tốc bằng ngựa vào buổi sáng. Nó được trao cho ngài chủ đồn điền, khi ông này đã ngồi vào bàn ăn sáng, xung quanh ông tụ tập cả gia đình: cô con gái Luiza, cậu con trai Henri và người cháu Kôlhaun.
- Những tin đáng ngạc nhiên! – Ngài Pôinđekter kêu lên, sau khi lướt nhanh trên tờ giấy - Nếu điều này là sự thật thì chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng chính ngài thiếu tá đã tin là như vậy thì chúng ta không còn có thể nghi ngờ gì được nữa.
- Tin tức không hay hở cha? Con gái ông đỏ mặt lên hỏi, nàng nghĩ “Ông thiếu tá viết gì đấy nhỉ? Ta gặp ông ấy hôm qua trong rừng thưa. Ông đã nhìn thấy ta với… Không lẽ ông ta viết về chuyện này? Chúa ôi, nếu cha mình biết!...”
- “Bộ lạc Komantri tuyên chiến”. Ông thiếu tá viết như vậy – Ngài Pôinđekter trả lời con gái.
- Chỉ thế thôi ạ? – Luiza bất giác thốt lên, cứ như tin tức này không có gì đáng ngại – Cha dọa chúng con. Con cứ nghĩ phải có gì đáng sợ hơn xảy ra kia chứ.
- Đáng sợ hơn ư? Con nói gì mà ngốc vậy, con gái của cha! Ở Tếchdát này không có gì đáng sợ hơn khi các bộ lạc da đỏ Komantri tuyên chiến, không còn có gì nguy hiểm hơn.
Có thể Luiza không đồng ý với điều này, khi nàng nghĩ tới những nguy cơ khác, thoát khỏi chúng cũng không phải là dễ. Có thể nàng nghĩ tới đàn ngựa non hay dấu lắcxô trên đồng cỏ cháy. Nàng không đáp lại.
Kôlhaun tiếp tục câu chuyện.
- Ngài thiếu tá tin rằng những người da đỏ quyết định bắt đầu cuộc chiến ư? Ông ta viết gì thế hở chú?
- Ông ta viết rằng, tin đồn đã lan ra mấy ngày nay, nhưng ông ta không cho chúng có ý nghĩa gì đặc biệt. Giờ đây mọi sự đều đã được khẳng định. Chiều hôm qua ở đồn biên xuất hiện Mèo rừng - thủ lĩnh Xeminôl với những người cùng bộ lạc. Họ báo tin rằng, trên toàn bộ đất Tếchdát, những bộ lạc Komantri đã đặt những cây sào bắt chéo trong khu cư dân của họ, họ đã nhảy điệu vũ chiến tranh suốt cả một tháng, một vài đội quân đã lên đường, bất cứ lúc nào họ cũng có thể xuất hiện trên sông Lêông.
- Và Mèo rừng mạnh hơn cả, phải không cha? – Luiza hỏi khi nàng nhớ lại trường hợp mà chàng Muxtangher đã kể lại - Lẽ nào lại có thể tin được tên phản bội này? Xét cho cùng thì hắn cũng là kẻ thù của người da trắng.
- Con nói đúng đấy, con gái của ta. Trong đoạn tái bút, ngài thiếu tá mô tả hắn ta có những tính cách như vậy. Ông ta khuyên hãy cẩn thận với tên vô lại hai mặt này, tất nhiên hắn sẽ chạy sang hàng ngũ các bộ lạc Komantri, khi hắn thấy điều đó có lợi… Biết làm sao được – Ngài chủ đồn điền vừa nói tiếp, vừa đặt bức thư sang một bên trở về với tách cà phê và bánh quy bơ – Ta hy vọng rằng ta sẽ hoàn toàn không gặp bọn da đỏ ở đây - cả bọn Komantri, cả bọn Xeminôl. Cần phải nghĩ rằng, dù chúng cố tuyên chiến đi nữa thì bọn Komantri cũng không vượt qua được nổi những bức tường răng cưa của Kaxa-del-Korvô, chúng không dám động tới dinh cơ của chúng ta…
Đúng lúc ấy trên cửa phòng, nơi họ đang ăn sáng xuất hiện khuôn mặt đen của anh xà ích, và câu chuyện chuyển sang chủ đề khác.
- Anh cần gì hở Plutôn? – Pôinđekter hỏi.
- Hô-hô! Thưa ngài Vily, cháu hoàn toàn chẳng cần gì. Cháu chỉ đi qua, chỉ có điều phải nói với tiểu thư Lui: xin tiểu thư ăn sáng mau lên, con đốm sao với bộ yên cương trên lưng đang đứng chờ người ta ấn hàm thiếc vào mồm nó. Nó không muốn đứng trên đá, nó muốn chạy trên đồng cỏ mềm cơ.
- Con đi chơi à, Luiza? – Ngài chủ đồn điền hỏi với vẻ không hài lòng.
- Vâng, thưa cha. Con muốn đi chơi.
- Không!
- Thế ạ!
- Hãy hiểu cho ta: ta không muốn cho con đi một mình. Điều này không tiện.
- Sao cha lại nghĩ vậy, hở cha? Thì con vẫn đi một mình cơ mà.
- Đúng, nhưng đáng tiếc con hay đi quá.
Những lời nhận xét cuối cùng làm cô gái hơi đỏ mặt, mặc dầu nàng vẫn chưa tin rằng cha nàng nói có ý gì.
Nhưng Luiza không gạn hỏi. Ngược lại nàng lấp liếm chuyện này đi, điều này thấy rõ trong câu trả lời của nàng.
- Nếu cha không muốn thì con không đi chơi nữa. Nhưng không lẽ cha cứ nhốt con trong nhà, trong khi mọi người đàn ông đều đi làm việc ư? Vậy con sống như thế nào ở Tếchdát kia chứ!
- Con không hiểu ta, Luiza ạ. Cha không cấm con dạo chơi, nhưng phải có ai đó đi cùng con. Con hãy đi cùng Henri hay Kacxi. Cha chỉ cấm con đi một mình. Điều này có những nguyên nhân.
- Những nguyên nhân? Những nguyên nhân gì cơ ạ?
Câu hỏi này bất giác buột khỏi miệng nàng. Nàng lập tức tiếc rằng đã lỡ lời. Nàng sợ hãi chờ đợi câu trả lời.
Câu trả lời làm nàng hơi yên lòng.
- Con cần những nguyên nhân nào nữa chứ? – Ngài chủ đồn điền nói – Thì đầu tiên là bức thư này của ngài thiếu tá, con đừng quên rằng Tếchdát, đây không phải là Luiziana, nơi các cô gái có thể yên tâm đi bất cứ đâu tùy ý, không sợ người ta cướp bóc hay làm nhục. Ở đây là Tếchdát, mỗi bước đi đều nguy hiểm, ví dụ như người da đỏ.
- Người da đỏ không có gì đáng sợ cho con cả. Con không bao giờ đi cách nhà xa hơn năm dặm.
- Cách năm dặm! – Viên đại úy giải ngũ kêu lên châm chọc – Thì cũng có khác gì đi xa năm mươi dặm, cô Lu ạ. Cô cũng có thể kịp gặp bọn da đỏ trong khoảng một trăm bước trước cổng nhà, cũng như trong khoảng một trăm dặm. Khi họ đã tuyên chiến thì có thể gặp họ bất kỳ ở đâu, trong bất cứ thời gian nào. Theo cháu, chú nói đúng: ít nhất cô đi một mình là bất cẩn.
- Ồ, anh nghĩ như vậy ư? – Nàng krêôl nói gay gắt, sau khi liếc nhìn người anh họ vẻ khinh bỉ - Ngài có thể nói được gì với tôi, thưa ngài, nếu thật sự tôi có gặp những người Komantri thì ngài có thể giúp đỡ gì tôi nào? Mặc dầu tôi không tin rằng điều này có thể xảy ra. Thật thú vị nếu được nhìn thấy hai người giữa đội ngũ vũ trang của những người man rợ bôi mặt! Ha ha! Anh bị nguy hiểm chứ không phải tôi đâu nhé. Tôi thì tôi bỏ chạy, còn anh sẽ phải ở lại với bọn họ. Đấy mới là nguy hiểm thật sự dù chỉ trong khoảng cách năm dặm trước nhà! Ở Tếchdát đâu có kỵ sĩ nào, kể cả bọn người man rợ, phóng đuổi kịp được tôi, trên lưng con Luna yêu quí! Chắc gì anh đã làm được điều này, hở Kacxi!
- Im đi con! – Pôinđekter nghiêm khắc nhắc – Ta không muốn nghe những lời ngu ngốc như thế… Đừng để ý tới nó Kacxi ạ… Và bên cạnh những người da đỏ, ở đây còn có đủ loại lưu manh. Bọn chúng cũng nguy hiểm không kém. Hãy nhớ ta cấm con đi xa như con vẫn làm trước đây!
- Con sẽ nghe lời cha, thưa cha – Luiza ngoan ngoãn trả lời, nàng rời khỏi bàn - Tất nhiên con sẽ nghe lời cha, nhưng con có thể bị ốm, nếu con cứ phải ngồi nhà… đi đi Plutôn – Nàng nói với người da đen, vẫn còn đứng mỉm cười trên cửa - Dắt con Luna vào chuồng hay cho đi ăn, đi đâu tùy anh. Cho nó chạy trên đồng cỏ, nếu nó thích. Ta chẳng cần tới nó nữa.
Cùng với những lời này, cô gái kiêu hãnh đi khỏi phòng, sau khi bỏ mặc những người đàn ông ngồi sau bàn suy nghĩ về những lời nói của nàng.
Nhưng đây không phải là những lời cuối cùng của nàng. Trong khi vội vã theo hành lang trở về phòng riêng, một vài câu hỏi thầm đã buột ra khỏi miệng nàng, những câu hỏi chẳng được trả lời một cách rõ ràng:
- Cha có thể biết được gì nhỉ? Có lẽ cha chỉ nghi ngờ chăng? Kẻ nào đã kể lại cho cha? Cha có hay biết những cuộc gặp gỡ của chúng ta không?