Chương 35
CHỦ NHÀ KHÔNG HIẾU KHÁCH

“Thằng hèn nhát đáng thương! Thằng ngu xuẩn! Chính ta cũng là đồ ngu, đã đặt tin tưởng nơi hắn. Ta phải biết trước rằng nàng sẽ biết cách nói với con chó con này và để cho thằng vô lại kia có khả năng chuồn mất. Ta có thể bắn vào hắn từ sau gốc cây, giết chết hắn như giết một con chuộc cống vậy, chẳng phải mạo hiểm gì, thậm chí công khai là đằng khác! Chú Vili chỉ có việc cám ơn ta, tất cả rồi sẽ tha thức cho hành động của ta. Cô em họ, con gái của một gia đình, tiếng tăm bị một thằng vô lại lừa dối. Một thằng bán ngựa! Ai có thể phán xét được ta cơ chứ? Một cơ hội như vậy! Quỉ tha ma bắt! Ta đã để tuột mất hắn như vậy ư? Bây giờ thì không biết đến bao giờ hắn mới xuất hiện lần nữa!”
Viên đại úy giải ngũ vừa đi theo sau Henri và Luiza một quãng, vừa tự lên án mình.
- Không lẽ con chim còn non nớt này nói nghiêm túc? - Hắn vừa lẩm bẩm vừa đi vào sân – Không lẽ hắn định xin lỗi kẻ đã bôi xấu chị hắn? Điều này thật nực cười, nếu như không nói là đáng buồn. Có tiếng động phía chuồng ngựa, đúng là hắn định đi xin lỗi thật… Đúng là hắn đang đóng yên cương con ngựa.
Cửa chuồng ngựa, như thường thấy ở các trang trại vùng Mếchxich, nhìn ra sân lát đá. Nó nửa khép nửa mở, lúc Kôlhaun nhìn vào, có ai đó đẩy từ phía trong và cánh cửa mở toang ra. Trên ngưỡng cửa hiện ra một người dắt một con ngựa đã đóng yên cương.
Người đó đội trên đầu một chiếc mũ Panama, trên vai là chiếc áo khoác. Kôlhaun nhận ra ngay người em họ của mình và con ngựa ô của chàng.
- Đồ ngu! Thế có nghĩa là cậu đã thả hắn ra! – Viên đại úy càu nhàu giận dữ khi chàng trai tiến gần lại - Trả lại cho ta con dao găm và khẩu súng. Những đồ chơi này không phải dành cho đôi tay mếm yếu của cậu. Tại sao cậu không hành động như đã bảo? Tại sao cậu ngu thế!
- Đúng, tôi thật ngu ngốc – Chàng chủ đồn điền trẻ tuổi bình tĩnh trả lời – Tôi biết, tôi đã thô bạo và vô cớ làm nhục một con người tử tế.
- “Làm nhục một con người tử tế”! Ha ha ha! Cậu điên rồi!
- Đúng là tôi đã điên, bởi tôi đã nghe theo lời khuyên của anh, Kacxi ạ. May sao tôi đã không đi quá xa. Nhưng dù sao tôi cũng kịp làm bao nhiêu điều ngu ngốc đến nỗi tôi thật xứng đáng được gọi là một thằng ngu, nhưng tôi tin rằng chàng sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Tốt hơn hết là tôi đi ngay bây giờ, không để chậm một phút nào.
- Cậu đi đâu?
- Đuổi theo Moric-Muxtangher, để xin lỗi chàng vì cách xử sự không xứng đáng của mình.
- “Xử sự không xứng đáng”! Ha ha ha! Có lẽ cậu đùa chăng?
- Không, tôi nói hoàn toàn nghiêm chỉnh. Chúng ta cùng đi và tự anh sẽ thấy điều đó.
- Nếu vậy thì tôi lại nói lần nữa, rằng đúng là cậu điên rồi. Và không chỉ là điên mà còn là một thằng ngốc thậm tệ!
- Anh không được lịch thiệp lắm đâu, ông anh họ Kacxi ạ, nhưng sau những điều mà tôi đã lỗ mãng thốt ra, tôi sẵn sàng tha thứ cho sự gay gắt đó của anh. Có thể một lúc nào đó anh sẽ noi gương tôi và xin lỗi vì sự thô bạo của mình.
Cùng với những lời này, chàng trai nhân hậu nhảy lên ngựa và nhanh chóng phi khỏi cổng dinh cơ.
Kôlhaun đứng ngẩn người, trong khi tiếng gõ móng của con ngựa xa dần và mất hút đằng xa.
Sau đó, dường như tỉnh mộng, bằng những bước chân quả quyết hắn đi nhanh qua hiên nhà về phòng mình, lát sau hắn bước ra trong chiếc áo khoác cũ, đi tới chuồng ngựa và đóng yên cương con ngựa của mình. Hắn thận trọng dắt ngựa đi qua sân lát đá như một thằng ăn trộm. Chỉ sau khi ra khỏi dinh cơ nơi bắt đầu có cỏ mềm, Kôlhaun mới nhảy lên yên và giục ngựa.
Hắn phi theo cùng một con đường với Henri Pôinđekter khoảng một hoặc hai dặm nhưng rõ ràng không định đuổi theo chàng. Tiếng vó ngựa của Henri từ lâu đã không còn nghe rõ còn Kôlhaun thì đi nước kiệu nhỏ.
Viên đại úy giải ngũ đi dọc theo con sông. Khoảng được nửa con đường tới đồn biên, hắn dừng ngựa, sau khi nhìn chăm chú đám cây cối, hắn rẽ ngoặt vào con đường mòn dẫn tới bờ sông.
- Chưa phải đã là mất hết, chỉ có điều bây giờ phải tốn tiền - Hắn lẩm bẩm một mình – Ta sẽ mất một nghìn đôla. Nhưng mặc kệ! Miễn là loại được thằng Iếclăng đáng nguyền rủa đã đầu độc cuộc sống của ta! Theolời hắn, sáng sớm ngày mai hắn sẽ lên đường về nhà. Vào giờ nào nhỉ, biết được thì thú vị lắm đấy. Đối với dân đồng cỏ, hình như dậy vào lúc mặt trời mọc đã là muộn lắm rồi. Không sao, chúng ta còn đủ thời gian! Sói sẽ đuổi kịp Moric. Đó là con đường mà chúng ta đã đi săn ngựa hoang. Hắn đã nói là ngôi nhà của hắn ở Alamô. Con sông được gọi như vậy, bên bờ con sông này chúng ta đã tổ chức cuộc pichnich. Túp lều của hắn, chắc là cách đó không xa “Sói đồng” chắc phải biết ngôi nhà đó, hay ít nhất cũng phải biết cách đi tới đó như thế nào. Đối với chúng ta thế là đủ. Biết nhà mà làm gì? Bởi đơn giản là chủ nó có tới được đó đâu: trên đường hắn có thể gặp người da đỏ - đúng hơn là người da đỏ đón hắn.
Lúc ấy viên đại úy đã tới căn nhà, nhưng không phải căn nhà mà hắn đang nghĩ tới mà là căn lều của tay săn ngựa người Mếchxich – đó là mục đích chuyến đi của hắn.
Nhảy khỏi yên, buộc ngựa vào cành cây, hắn bước tới cửa ra vào.
Căn nhà cửa mở toang. Từ trong đó vọng ra tiếng người mà người ta không khó gì đoán ra đó là tiếng người ngáy.
Nhưng đó không phải tiếng ngáy của một con người đang ngủ yên tĩnh, ngon lành. Người đó lúc thì im bặt, lúc thì khụt khịt, lúc chuyển thành tiếng kêu ú ớ, mà khó khăn lắm người ta mới đoán ra đó là tiếng chửi rủa. Không nghi ngờ gì chủ nhân căn lều đã uống khá nhiều.
- Địa ngục! Một nghìn con quỉ! – người ngủ lắp bắp, hắn bắt đầu gọi tên tất cả những nhân vật trên bàn thờ thiên chúa: - Ôi Giêsu! Thánh nữ! Ôi đức Mẹ! Lạy chúa Maria.
Kôlhaun dừng lại ở ngưỡng cửa và lắng nghe.
- Trời tru đất diệt! - Hắn nghe thấy – Tin tức tốt lành. Tôi thề có máu Krix! Vâng, thưa Xenho Amêrika! Tin tuyệt hảo đấy ạ! Bọn da đỏ… hầy… Komantri tuyên chiến. Thần da đỏ đã chúc phước!
- Thằng vô lại này lại say mèm rồi! – Kôlhaun nói thành tiếng.
- Ê, Xênho! – Người Mếchxich kêu lên, đã hơi tỉnh ra vì nghe thấy tiếng người – Phúc đức quá nhỉ?... Không, không phải! Tôi rất vui mừng được trông thấy ngài, tôi, Miguel Điac, Sói đồng, bọn lang thang gọi tôi như vậy đó. Ha ha ha. Sói! Hả, thế ngài tên là gì ạ? Quí danh? Xenho? Nghìn con quỉ, vậy ngài là ai?
Nhổm người lên khỏi ổ nằm được lát bằng cây sậy, Sói đồng ngồi một lúc ngây dại nhìn người khách bất ngờ đến làm dứt đoạn cơn say dúi dụi của hắn.
Nhưng điều này kéo dài không lâu đâu. Lẩm bẩm cái gì đó không ai hiểu nổi tên Mếchxich lại nằm sóng soài ra giường. Tiếng ngáy như sấm của hắn cho thấy rằng người chủ kia không còn biết gì đến sự có mặt của khách nữa.
- Thế là lại mất thêm một dịp! –Kôlhaun vừa chán nản quay ra vừa rít lên - thằng ngu lúc tỉnh và thằng vô lại lúc say, còn gì nữa đây, những tên giúp việc cho kế hoạch của ta! Lũ đáng nguyền rủa! Cả đêm xúi quẩy! Phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ để cho cái đồ lợn này tỉnh lại! Ba tiếng! Bấy giờ thì đã quá muộn, quá muộn…
Nói những lời này, Kôlhaun cầm lấy cương ngựa, dường như hắn đang phân vân.
- Ở lại đây thì chẳng nghĩa lý gì. Trời bắt đầu sáng khi hắn tỉnh lại. Như vậy thì ta chỉ còn kịp về nhà và đợi ở đấy, hay là…
Hắn không nói ra lời ý nghĩ vừa nảy ra trong óc hắn. Nhưng dù sao sự phân vân của hắn cũng chấm dứt. Với một cử động đột ngột, hắn tháo dây cương ra khỏi cành cây, nhảy vội lên yên, hắn phi ngược lại con đường đi tới căn lều của Sói đồng