Chương 39
VŨNG MÁU

Mặc dầu đội ngũ là quá nhiều so với những đội vũ trang của dân vùng biên giới đi tìm kiếm những người láng giềng mất tích, nhưng nó vẫn ra đi với sự thận trọng quá đáng.
Cơ sở nghiêm trọng của điều này là: người da đỏ đã tuyên chiến.
Họ cử những trinh sát và những người dò đường đi trước. Nghĩa vụ của họ là tìm những dấu vết và giải thích ý nghĩa của chúng.
Trên đồng cỏ, trải dài gần mười dặm về phía Tây sông Lêông họ không tìm thấy một dấu vết nào. Đất ở đó cứng và khô đến nỗi trên đất chỉ in được vết cá sắt của những con ngựa phi nước đại. Nhưng những dấu vết như vậy ở đó cũng chẳng có.
Cách đồn biên chừng mười dặm có những dải rừng cắt ngang đồng bằng, chúng kéo dài về phía Tây Bắc và Đông Nam – đó là những cánh rừng nhiệt đới chính cống, nơi có những cây lớn bị dây leo quấn chằng chịt làm cho những khu rừng này hầu như không thể đi qua được.
Qua khoảng rừng tới, tới thẳng đồn biên có một con đường rừng – con đường ngắn nhất đi tới sông Nuexet. Được viền bởi những hàng cây đều đặn, con đường rừng làm người ta có cảm giác là con đường có trồng cây hai bên. Có thể đó là con đường chiến trận cũ của bộ lạc Komantri, được làm ra trong thời gian những cuộc hành quân của họ tới Tamanulipax, Koauili và Nuêvô Lêông (những bang của Mếchxich)
Những người dẫn đường biết rằng, con đường đó dẫn ra sông Alamô và họ đưa đội quân đi theo hướng đó.
Một lát sau các kỵ sĩ nhận thấy một trong những người dò đường đi bộ phía trước dừng lại ở bìa rừng chờ họ.
- Có việc gì thế? – Viên thiếu tá hỏi khi đuổi kịp những người khác và tiến đến gần anh ta - Dấu vết hả?
- Vâng, thưa thiếu tá, và rất nhiều. Ngài hãy nhìn đây! Đây này, ở đây đất mềm, ngài thấy chứ ạ?
- Những vết ngựa.
- Hai con ngựa, thưa thiếu tá – Người dò đường vừa trả lời vừa kính cẩn chỉ dẫn cho viên thiếu tá!
- Đúng, hai con.
- Tiếp theo có bốn dấu vết, nhưng cũng do hai con ngựa này để lại. Đầu tiên chúng đi về hướng kia theo con đường rừng, sau đó chúng quay lại.
- Tốt, Xpengler. Anh nói gì về điều này?
- Tôi còn chưa đi xa theo con đường rừng, và còn nhiều cái chưa đoán được – Xpengler trả lời, anh ta làm lính trinh sát ở đồn biên – Nhưng có điều không kém rõ ràng rằng người ta giết người ở đây.
- Anh chứng minh điều đó như thế nào? Không lẽ anh đã tìm ra xác chết?
- Không.
- Thế thì anh tìm ra cái gì?
- Máu, cả một vũng máu, y như là tuôn ra từ mạch máu của một con bò rừng. Ngài hãy tới đây và tự xem xét. Nhưng – anh ta thì thầm nói tiếp - Nếu ngài muốn tôi xem xét các dấu vết đâu vào đấy, hãy ra lệnh cho những người còn lại đừng tới gần. Đặc biệt là những người đi phía trước.
Rõ ràng, điều lưu ý này liên quan tới ngài chủ đồn điền và người cháu của ông ta, bởi người dò đường nhìn trộm họ.
- Được! – Viên thiếu tá trả lời – Anh đừng lo, Xpengler, không ai quấy rầy anh đâu… Thưa quí ngài! Tôi đề nghị quý ngài không rời khỏi chỗ trong vài phút. Không nên đi nữa, bởi Xpengler cần phải xem xét các dấu vết. Anh ta chỉ có thể đưa một mình tôi theo thôi.
Lệnh của viên thiếu tá đã được ngụy trang dưới một hình thức đề nghị lịch sự, bởi vì ông nói với những người không trực tiếp dưới quyền ông. Nhưng tất cả đều phục tùng không điều kiện mệnh lệnh này và họ dừng ngay tại chỗ của mình, trong lúc đó viên thiếu tá đi theo người dò đường.
Sau khi được khoảng mười bước, Xpengler dừng lại:
- Ngài nhìn thấy chứ, ngài thiếu tá? – Anh ta vừa hỏi vừa chỉ xuống đất.
- Ở đây thì đến người mù cũng thấy – Viên sĩ quan trả lời – Vũng máu và anh nói đúng – Nó lớn đến nỗi có thể nghĩ rằng hình như ở đây người ta đã cắt cổ một con bò. Nếu đây là máu người, thì có thể không nghi ngờ rằng anh ta không thể còn sống nữa.
- Anh ta chết trước khi vũng máu này đen lại – Người dò dấu vết nói.
- Anh nghĩ sao, Xpengler, máu của ai vậy?
- Đây là máu của người chúng ta đi tìm, con trai ông chủ đồn điền. Vì thế tôi không muốn người cha đi theo chúng ta.
- Ta cho rằng, chẳng nên giấu ông ta sự thật. Trước sau rồi ông ta cũng biết thôi.
- Đúng vậy, thưa thiếu tá. Nhưng trước tiên chúng ta cần rõ, người ta giết chàng trai như thế nào, mà về điều này tôi chưa thể lần ra được.
- Anh chưa thể tìm ra được ư? Chàng ta bị bọn da đỏ giết, tất nhiên! Bọn Komantri giết chàng ta mà?
- Không phải là họ - Người dò dấu vết trả lời.
- Tại sao anh nghĩ vậy hở, Xpengler?
- Nếu bọn da đỏ đã ở đây, thì chúng ta đã tìm ra không phải là hai dấu vết, mà phải là bốn chục dấu ngựa.
- Điều này đúng. Nếu bọn Komantri liều mạng tấn công một mình thì đáng ngờ lắm.
- Không có một tên nào của bộ lạc Komantri, thưa thiếu tá, và nói chung, không ai trong số những người da đỏ thực hiện tội ác này. Trên đường chỉ thấy rõ dấu vết của hai con ngựa. Ngài nhìn đây, đây là những vết cá sắt… Những dấu này dẫn ngược lại. Những người Komantri không đi ngựa đóng cá sắt, nếu có thì chỉ là ngựa đánh cắp. Và trên hai con ngựa là những kỵ sĩ da trắng, chứ không phải da đỏ. Một hàng dấu vết để lại bởi một con muxtang lớn, còn đầu kia là một con ngựa Mỹ. Khi họ đi về phía Tây, con muxtang đi trước, điều này có thể xác định được, bởi dấu vết của nó bị đè lên. Trên con đường ngược lại con ngựa Mỹ đi trước còn con muxtang đi theo sau nó, nhưng nói rằng kỵ sĩ này đi theo người kia ở khoảng cách bao nhiêu thì còn rất khó. Có lẽ, sẽ đoán được dễ dàng hơn nếu chúng ta đến chỗ cả hai rẽ ngoặt lại. Chỗ ấy chắc cách đây không xa.
- Được, chúng ta sẽ đến đó – Viên thiếu tá nói – Ta sẽ ra lệnh ngay để không có ai đi theo chúng ta.
Sau khi lớn tiếng ra lệnh để mọi người đều nghe thấy, viên thiếu tá đi theo Xpengler.
Dấu vết còn nhận thấy trên một đoạn khoảng bốn trăm acđơ, viên thiếu tá có thể phân biệt được chúng trên đất nền, trong bóng cây. Người dò dấu vết nói rằng, giả thiết của anh ta đã được khẳng định. Về hướng Tây con muxtang đi trước, còn trên con đường ngược lại, nó đi sau con ngựa Mỹ.
Tiếp theo không còn dấu vết nữa, ở đây hai con ngựa đã quay lại.
Trước khi quay trở lại, họ đã đứng dưới một cây bạch dương lớn hồi lâu. Tất cả đất xung quanh đều bị những vết cá sắt in lên, đã hùng hồn nói lên điều này.
Xpengler xuống ngựa và bắt đầu chăm chú ngắm các dấu vết.
- Họ đã ở đây cùng với nhau – Anh ta nói sau vài phút trong khi vẫn tiếp tục nhìn xuống đất – Và khá lâu. Nhưng cả hai người ngồi trên ngựa và bình tĩnh nói chuyện. Điều này làm cho sự việc càng rắc rối thêm. Đáng lẽ họ phải cãi nhau sau khi…
- Nếu anh nói đúng sự thật, Xpengler, thì anh quả là một tay phù thủy chính cống! Hãy nói xem, làm sao anh biết được tất cả điều này.
- Theo dấu vết, thưa thiếu tá, theo dấu vết thôi! Điều này rất đơn giản. Tôi đã thấy những dấu vết chỗ nọ chỗ kia đè lên nhau. Có nghĩa là những con ngựa đã ở đây cùng một lúc, nhưng chúng không đứng yên, chúng đổi chân. Các kỵ sĩ dừng lại ở đây khá lâu - kịp để hút hết một điếu xì gà. Những đầu xì gà đây. Đây là những gì họ để lại. Họ không nhồi thuốc vào tẩu.
Người dò dấu vết cúi xuống nhặt mẩu xì gà đưa cho viên thiếu tá.
- Cho nên – Người dò đường tiếp tục – Tôi cho rằng các kỵ sĩ không thể có thái độ thù địch nhau. Người ta không hút cùng nhau, nếu như họ định cắt cổ nhau hay choảng vào đầu nhau một phút sau. Sự bất hòa chỉ có thể xảy ra sau khi những điếu xì gà được hút hết. Những gì xảy ra, tôi không hề nghi ngờ. Một người trong số họ đã kiết liễu người kia - Điều này cũng rõ như ngài đang ngồi trên yên ngựa vậy. Ai chết – Không khó gì đoán ra. Ông già Pôinđekter tội nghiệp sẽ không bao giờ được nhìn thấy con trai nữa!
- Tất cả những điều này còn rất mờ mịt – Viên thiếu tá nhận xét.
- Vâng, quỉ tha ma bắt!
- Nhưng cái xác – Nó có thể ở đâu cơ chứ?
- Tôi đang vỡ đầu ra vì câu hỏi này. Nếu là bọn da đỏ giết thì cái xác biến đi chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào, chúng có thể mang xác theo. Nhưng đây không phải là người da đỏ. Hãy tin tôi, ngài thiếu tá, rằng một trong hai kỵ sĩ đã hại người kia. Nhưng hắn làm gì với cái xác, tôi chịu không hiểu được! Và có lẽ chỉ có hắn mới nói được điều này.
- Lạ lùng quá đỗi! – Viên thiếu tá kêu lên – Quá bí ẩn!
- Có thể chúng ta còn chưa giải đáp được bí mật này – Xpengler tiếp - Cần phải tiếp tục tìm những dấu ngựa sau khi chúng ta đi khỏi nơi đây, nơi xảy ra tội ác. Có thể, chúng ta sẽ biết được thêm gì chăng… Ở đây chẳng còn việc gì để làm nữa. Hãy quay lại, thưa thiếu tá. Cần phải nói với ông ta không ạ?
- Ngài Pôinđekter ư?
- Vâng.
- Anh quả quyết người bị giết là con trai ông ta à?
- Không, điều này tôi không thể quyết được. Tôi chỉ có thể quả quyết rằng, ông già Pôinđekter đang cưỡi con ngựa Mỹ, con ngựa này đã chứng kiến tội ác ở đây. Tôi đã so sánh hai dấu vết. Và nếu chỉ có chàng Pôinđekter cưỡi con ngựa này, thì tôi sợ rằng có rất ít hy vọng nhìn thấy chàng còn sống. Tôi ngờ rằng có người thứ hai đi theo chàng.
- Xpengler, có phải anh còn những giả thiết nữa phải không, ai là người thứ hai?
- Không ai cả. Nếu như không có câu chuyện của thằng cha Đôphê. Tôi chưa bao giờ ghi nhớ gì về Moric-Muxtangher. Mặc dầu đây là dấu vết của con muxtang đã được thuần hóa nhưng tôi không thể bảo đảm rằng đây chính là con muxtang của anh ta. Chắc gì… người Iếclăng trẻ tuổi kia đâu phải là kẻ hay đánh trộm.
- Ta nghĩ rằng anh nói đúng.
- Thế đấy, nếu ngài Pôinđekter trẻ tuổi đã bị giết và Moric Giêran giết chàng, thì giữa họ chắc đã có cuộc đấu tay đôi trong danh dự và con trai ngài chủ đồn điền đã thất bại. Tôi hiểu như thế đấy. Nhưng sự biến mất của cái xác mà sau khi mất đến hơn bốn lít máu, không người nào còn sống nổi, làm tôi bí. Cần phải xem xét thêm nữa các dấu vết. Có thể chúng sẽ đưa ta tới lời giải đáp… Có nên nói những điều tôi nghĩ cho ông già không ạ?
- Không, chưa nên. Ông ta đã biết đủ nhiều. Ông ta sẽ nhẹ nhõm hơn nếu đi tới sự thật khủng khiếp này một cách từ từ. Đừng nói với ông ta những gì mà chúng ta nhìn thấy. Hãy quay trở lại chỗ vũng máu và tìm theo những dấu vết ngược lại, còn ta, ta cố gắng dẫn đội ngũ theo sau để không ai để ý.
- Được, thưa thiếu tá – Người dò dấu vết nói – Tôi có cảm giác, những dấu vết ngược lại đưa tôi tới đâu. Cho tôi mười phút để suy nghĩ về điều này và hãy xuất phát theo hiệu lệnh của tôi.
Nói xong Xpengler đi ngược lại chỗ vũng máu. Ở đó khi xem xét thoáng qua, anh ta quay ra phía rìa con đường rừng.
Đúng thời gian qui định, tiếng súng của anh ta vang lên. Xét theo tiếng nổ, người dò dấu vết đã đi xa khoảng một dặm và giờ đây đang cách xa địa điểm xảy ra tội ác đáng sợ.
Nghe thấy hiệu lệnh, viên thiếu tá đã kịp trở về đội ngũ, ra lệnh lên đường. Ông đi cạnh ngài Pôinđekter và một vài điền chủ giàu có, nhưng những phát hiện bí hiểm của người dò đường thì ông không để lộ ra.