Chương 42
CHIM KỀN KỀN BAY TỚI

Những con kền kền đen bay lượn trên đồng cỏ là bức tranh thường thấy ở vùng miền Nam Tếchdát, và nếu ai du hành nơi đó sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Bay đến hàng trăm con, chúng vẽ ra trong không gian những vòng tròn và vòng xoáy ốc rộng, lúc thì chúng sà xuống gần như chạm vào cỏ, lúc thì đột ngột bay vụt lên trên đôi cánh sải rộng không hề động đậy. Những chiếc vuốt nhọn của chúng in rõ trên nền trời.
Lữ khách đầu tiên nhìn thấy cảnh này, bất giác dừng lại để quan sát bọn chim. Thậm chí đối với những người mà đàn kền kền không còn là điều gì mới lạ, cũng bất giác nghĩ ngợi: những con chim ăn thịt tụ tập ở đây làm gì nhỉ?
Bởi vì khi những con chim gớm ghiếc này bay lại là có chuyện.
Dù người lữ hành nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng anh ta biết rằng, trên mặt đất, trên chính chỗ mà loài chim ăn thịt có lượn quanh thế nào cũng có một con vật chết hay có thể đó là một con người, một xác người chết.
-o0o-
Trong buổi sáng sau cái đêm ảm đạm đó, khi ba kỵ sĩ xuyên qua đồng bằng, cảnh tượng đó có thể quan sát sau những bụi cây, nơi họ đi đến. Đàn kền kền đen chao lượn trên những ngọn cây, nơi con đường rừng rẽ ngoặt.
Lúc mờ sáng, còn chưa nhìn thấy một con chim ăn thịt nào, nhưng không đến một tiếng đồng hồ sau khi mặt trời mọc, hàng trăm con kền kền đã bay lượn nơi đây trên những sải cánh dang rộng, những bóng đen của chúng trùm trên dải rừng xanh rực rỡ.
Nếu có một người Tếchdát nào lọt vào con đường rừng sẽ nhìn thấy ngay đàn chim dữ này, anh ta lập tức sẽ đoán rằng ở đây cái chết đang lơ lửng.
Sau khi đi tiếp anh ta sẽ thấy điều khẳng định cho giả thiết này: một vũng máu, bị vết móng ngựa giày xéo lên.
Những bọn chim dữ chao lượn không phải trên vũng máu. Tâm những vòng tròn mà chúng vẽ nên, hình như ở một chỗ nào đó lệch về một phía. Giữa những bụi cây, có lẽ, có một miếng mồi đang lôi cuốn chúng.
Nhưng trong những giờ sớm như vậy nơi đây không có một người lữ hành nào, cả người Tếchdát, cả người ngoại quốc để kiểm tra sự chính xác của giả định này, hơn thế nữa đó còn là sự thật.
Trong rừng, cách vũng máu một khoảng cách chừng bốn dặm có một người nằm trên mặt đất.
Anh ta chết rồi chăng?
Mới thoạt nhìn trông anh ta như đã chết, và những con chim đen kia, rõ ràng cũng cho anh ta là một xác chết. Sự bất động và tư thế không tự nhiên của anh ta làm cho chúng quả quyết như vậy.
Anh ta nằm ngửa bất động, đầu ngật ra sau ngửa mặt lên trời. Chân tay thẳng đờ trên mặt đất đầy đá sỏi. Dường như anh ta không còn khả năng điều khiển nơi chúng nữa.
Nằm gần một cây sồi già phủ đầy sương, nhưng chàng trai không được bóng cây che chở. Chàng nằm ngoài mép bóng tán lá và những tia mặt trời, mới bắt đầu xuyên qua khoảng rừnglướt trên khuôn mặt tái nhợt, mà dường như nó còn nhợt nhạt hơn màu trắng của chiếc mũ Panama phủ hờ trên vầng trán.
Anh ta đã chết rồi chăng? Hay đang hấp hối?
Theo cung cách của bọn kền kền, có thể nói rằng anh ta chết rồi. Nhưng lần này bản năng đã đánh lừa bọn chim ăn thịt.
Tia mặt trời, rơi trên mi mắt khép hờ hoặc là sự nghỉ ngơi để hồi phục lại sức lực đã đánh thức chàng trai, làm chàng động đậy và mở to cặp mắt.
Một lúc sau, chàng hơi nhỏm dậy, chống hai tay xuống đất và nhìn quanh.
Những con kền kền vụt bay lên và không hạ xuống nữa một lúc lâu.
- Ta chết rồi hay còn sống nhỉ? – Chàng trai thì thầm – Mơ hay thực đây? Cái gì thế này? Ta ở đâu đây?
Ánh mặt trời làm mờ mắt chàng. Chàng lấy tay che mắt lại, nhưng giờ đây chàng nhìn mọi vật như trong sương mờ.
- Cây trên đầu ta, quanh ta… đá dưới người ta, xương cốt ta đau như dần. Khoảng rừng… Ta rơi vào đâu thế này nhỉ?... Nhớ ra rồi! – Chàng nói sau một phút suy nghĩ – Ta bị đập đầu vào cây, vào chính cái mặt gỗ này đây nó hất ta ra khỏi yên ngựa. Chân trái đau. Đúng, nhớ ra rồi ta bị đập vào thân cây. Quỉ quái, có lẽ chân gãy rồi…
Chàng trai thử đứng lên, nhưng không đứng lên nổi. Chiếc chân đau từ chối không phục vụ chàng – Vì sây sát hay trẹo khớp mà nó sưng phồng lên ở đầu gối.
Con ngựa đâu nhỉ? Nó chạy mất rồi, tất nhiên. Giờ đây có lẽ nó đã ở trong chuồng của Kaxa-del-Korvô. Mà có nó cũng có gì khác đâu. Dù sao ta cũng không ngồi lên yên được, thậm chí nếu có nó đứng ngay bên cạnh… Còn nó? – Chàng nói thêm, sau khi dừng lại một chút - Trời ơi, cảnh tượng gì vậy! Con ô quá sợ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên… Ta biết làm thế nào bây giờ? Chân, chắc là bị gãy rồi. Không có ai giúp đỡ thì ta không thể rời khỏi chỗ được. Không hy vọng gì có một người nào đó sẽ tới đây. Cùng lắm là đến sớm hơn lúc ta trở thành chiến phẩm của những bầy chim ghê tởm này… Hừ, đồ súc sinh ghê tởm; Chúng há mỏ như chuẩn bị ăn sống ta!... Ta nằm đây lâu chưa nhỉ? Mặt trời chưa cao lắm. Lúc mờ sáng ta còn ngồi trên yên. Có lẽ ta đã nằm bất tỉnh gần một giờ. Quỉ tha ma bắt, tai họa rồi đây… Chân, tất nhiên là đã gãy, có thể cho là như vậy bởi vì nó quá đau, mà bác sĩ thì không có. Chiếc giường đá trong rừng sâu Tếchdát… Rừng còn kéo dài nhiều dặm – Không có gì để tin rằng mình có thể ra khỏi nơi đây. Không có ai tới đây hết. Trên mặt đất: chó sói, trong không gian: bọn kền kền… Ta không còn bao giờ cầm dây cương được nữa ư? Có lẽ ta đã ngồi trên yên lần cuối cùng…
Khuôn mặt người trẻ tuổi tối sầm lại. Chàng vô cùng rầu rĩ, vì chàng đã nhận thức được phần nào tình thế nguy hiểm của mình.
Chàng thử cố đứng dậy một lần nữa. Với một sự nỗ lực lớn, chàng nhỏm dậy, nhưng chàng nhận thức ngay rằng, chỉ còn một chân thuần phục chàng thôi, còn chiếc chân kia thì không thể nhấc lên được.
Lại phải nằm.
Chàng lại nằm như thế thêm hai tiếng nữa, thỉnh thoảng lại nhỏm dậy kêu cứu.
Cuối cùng, sau khi khẳng định rằng không có ai nghe thấy, chàng thôi không gào thét nữa.
Sự kêu gào làm cho chàng khát nước hoặc nó làm cơn khát đến nhanh hơn. Trong tình trạng mà chàng đang lâm vào thì điều này là không thể tránh khỏi.
Cái khát tăng lên và cuối cùng nó át hẳn tất cả những cảm giác còn lại, thậm chí cả cái đau nơi chân.
- Ta sẽ chết vì khát nếu ở lại nơi đây – Người bị thương nói thầm - Cần phải thử đi kiếm nơi có nước. Như ta còn nhớ chút ít, gần đây có dòng suối. Ta phải đến đó, dù cho bò cũng được. Bò bằng đầu gối và tay. Đầu gối! Nhưng ta chỉ có thể tựa trên một đầu gối… Dù sao cũng phải thử. Ta càng ở đây lâu bao nhiêu tình thế càng xấu đi bấy nhiêu. Mặt trời bắt đầu thiêu đốt. Nó đã đốt cháy đầu ta. Ta có thể bị ngất đi. Và lúc bấy giờ - nào là chó sói, nào là chim kền kền…
Chàng rùng mình vì những ý nghĩ khủng khiếp và chết lặng…
Qua một lát người bị thương lại tiếp tục thầm thì:
- Nếu ta biết đường nhỉ! Ta nhớ rõ dòng suối đó. Nó chảy về hướng đồng cỏ đá phấn tại nơi nào đó về phía Đông Nam. Ta hãy thử trườn theo hướng này. May sao bây giờ ta có thể định hướng theo mặt trời. Nếu ta tới được nơi có nước, thì có thể tất cả sẽ qua đi. Chỉ cần ta đủ sức thôi!
Cùng với những lời này chàng bắt đầu trườn qua rừng cây, vừa kéo lê chiếc chân đau, chàng vừa bò trên mặt đất đầy đá sỏi, giống như một con thằn lằn khổng lồ bị gãy xương sống.
Chàng trườn đi và trườn đi…
Rất đau đớn, nhưng sự khiếp hãi trước những gì đang chờ đợi còn đáng sợ hơn và chúng như đẩy nhanh chàng về phía trước.
Chàng biết quá rõ rằng chàng sẽ chết vì khát nếu không tìm được nước. Ý nghĩ này bắt chàng trườn đi.
Chàng thường phải dừng lại để lấy hơi và thu thêm sức lực. Con người rất khó chuyển động trên tứ chi, đặc biệt là khi một chân không chịu theo ý mình.
Chàng trai cố gắng chịu đau, bò đi chậm chạp. Điều đặc biệt đau đớn là người bị thương còn nghi ngờ không biết con đường mình chọn có đúng hay không. Chỉ có nỗi sợ hãi cái chết bắt chàng tiếp tục lên đường.
Người bị thương trườn đi đã được gần bốn dặm, bỗng chàng thoáng nghĩ liệu chàng có thể thử chuyển động bằng cách khác được không.
“Ta có thể đứng dậy, nếu ta có một cái nạng… Ơn Chúa ta còn chưa làm mất con dao!... Đây là một cái cây thích hợp, một cây sồi non”
Chàng rút từ thắt lưng ra một con dao thợ săn, cắt lấy một cành sồi và làm thành một vật trông như chiếc nạng, có thể dựa vào chỗ chạc cây.
Với sự giúp đỡ của cây nạng, chàng trai đã đứng lên và tập tễnh đi tiếp.
Chàng biết rằng nguy hiểm hơn cả là thay đổi hướng đi nên chàng vẫn đi theo hướng đông nam.
Điều này không phải là đơn giản. Mặt trời là cái địa bàn duy nhất của chàng – đã đạt tới những điểm cao trên con đường đi của mình, và ở khoảng rộng của đồng cỏ miền Nam Tếchdát vào thời gian này trong năm, vào giữa trưa mặt trời hầu như đứng trên thiên đỉnh. Những bụi cây rừng thường làm chàng phải rời khỏi con đường để đi vòng qua, khi đi qua những vết xói mòn, một vài đặc điểm của địa hình nơi này làm chàng biết rằng nguồn nước chảy ở đâu đó ở nơi có mương xói.
Tiếp tục, cứ đi được một quãng, chàng lại dừng để nghỉ một chút. Chàng đi được trọn một dặm thì bắt gặp con đường của bọn thú rừng… Con đường đó chỉ trông thấy mờ mờ, nhưng thẳng và rõ ràng là dẫn đến nơi có nước - một vũng nước hay một dòng suối nào đó.
Bất cứ cái gì cũng làm chàng vui mừng. Không chú ý tới mặt trời, tốc độ dốc nữa, người bị thương đi theo vết thú rừng.
Thỉnh thoảng chàng lại quay về cách chuyển động ban đầu của mình: bò trên tứ chi và cũng như khi đi dựa trên chiếc nạng, điều này khó nhọc vô cùng.
Nhưng một lúc sau niềm vui lại thay thế bằng nỗi thất vọng: con đường mòn bị mất hút trong khoảng trống, bị bao bọc bởi những bức tường cây cối dày đặc. Chàng trai chán nản hiểu ra rằng nơi uống nước không phải ở đây mà ở đầu kia con đường mòn.
Điều này sao mà nặng nề, nhưng đành phải quay ngược lại, vì không còn con đường nào káhc. Ở lại khoảng trống trong rừng khác nào tự tử.
Theo con đường mòn chàng lộn trở lại, lê theo những chỗ chàng vừa qua. Bị xua đi bởi cái khát khủng khiếp, người bị thương cố thu hết tàn lực mỗi lúc càng thêm bị tiêu hao.
Rừng cây mà chàng đang đi qua phần lớn là keo, lẫn với xương rồng và cây thùa. Chúng hầu như không bảo vệ chàng khỏi những tia mặt trời giữa trưa, dễ dàng xuyên qua những tầng lá và đốt cháy chàng như ngọn lửa.
Người chàng đầm đìa mồ hôi, cái khát vẫn tiếp tục hành hạ khi còn chưa trở nên hết chịu đựng nổi.
Bao lần những trái đậu gai mọng nước đập vào mắt chàng, để hái được chúng chỉ cần giơ tay ra. Nhưng chàng trai biết rằng chúng ngọt gắt và không thể làm thỏa được cơn khát. Cả thứ nước chát xít của xương rồng hoặc cây thùa cũng không giúp gì được chàng.
Thêm vào tất cả những tai họa kia, người bất hạnh còn nhận thấy rằng chiếc chân đau hoàn toàn không thèm nghe lời chàng nữa. Nó sưng phồng lên. Mỗi bước làm chàng đau đến lộng óc. Nếu thậm chí chàng có đang đi trên con đường dẫn đến nguồn nước, thì liệu chàng có đủ sức đi đến nơi hay không. Nếu không, thì đó có nghĩa là một cái chết chắc chắn. Chỉ còn: nằm lại đây, giữa cây rừng và chết.
Cái chết không tới ngay. Mặc dầu chàng đau đớn vì vết thương, nhưng chàng biết rằng vì vết thương này không phải là chết người. Cái chết đau đớn và thảm khốc nhất trong mọi cái chết đang đe dọa chàng: chết vì khát.
Ý nghĩ này buộc người bị thương thu hết sức tàn còn lại, mặc dù cho chàng chuyển động rất chậm và đau đớn vô cùng chàng vẫn kiên trì lê đi, lê đi về phía trước.
Trong khi đó những con kền kền đen vẫn tiếp tục lượn lờ trên đầu, không lui không tiến. Chúng bay theo đã được hơn một dặm, nhưng không một con nào bỏ cuộc. Số lượng chúng thậm chí còn tăng lên. Sau khi nhận ra con mồi, những con chim ăn thịt mới bay đến nhập đàn. Và mặc dầu vật hy sinh còn đang chuyển động, bản năng mách với lũ chim rằng, cái chết của nó đang tới gần.
Những bóng đen của chúng cứ lần nữa, lần nữa lướt trên con đường mòn mà người bị thương đang lê đi. Tưởng như chính cái chết đang lượn lờ trên đầu chàng…
Xung quanh im ắng hoàn toàn, bọn kền kền bay không tiếng động. Thậm chí trước miếng mồi sắp được ăn chúng cũng không làm inh ỏi bầu không khí bằng những tiếng kêu. Mặt trời nóng rực làm im đi những tiếng giun dế, cóc nhái, thậm chí những con thằn lằn sừng gớm ghiếc cũng mơ màng trong bóng đá.
Những tiếng động duy nhất phá vỡ sự im ắng của rừng câm lặng là những tiếng rách xoạc của quần áo của con người là tuyệt vọng khi bị mắc vào gai nhọn, và thỉnh thoảng là tiếng kêu cứu vô vọng của chàng.
Gai xương rồng và gai thùy cào sướt mặt chàng, chân tay chàng, không chừa một chỗ nào mà máu không hòa lẫn mồ hôi.
Người bị thương đã gần tuyệt vọng - Đứng hơn là chàng đã tuyệt vọng rồi, không chịu đựng nổi nữa, chàng ngã sấp mặt xuống đất, không còn tin vào khả năng sống sót của mình nữa.
Nhưng chính điều này đã cứu chàng. Nằm dán tai xuống đất, chàng nghe thấy một tiếng động yếu ớt, chỉ thoáng nghe được thôi.
Và dù cho tiếng động đó mơ hồ như thế nào, nhưng người bị thương đã nghe được nó, bởi vì nó là tiếng động chàng đang căng thẳngchờ đợi – đó là tiếng reo của dòng nước.
Kêu lên vì vui mừng, chàng đứng dậy, dựa vào nạng và với một sức lực mới mẻ chàng chuyển động về hướng vọng đến tiếng reo, thậm chí chiếc chân đau cũng trở nên dễ bảo hơn. Sự sảng khoái và tình yêu cuộc sống chiến đấu với sự yếu đuối và nỗi sợ chết.
Tình yêu cuộc sống đã vượt lên.
Mười phút sau người bị thương đã nằm sóng xoài trên cỏ gần một dòng nước trong vắt và ngỡ ngàng không hiểu được vì sao một cái khát đơn giản lại có thể là nguyên nhân của một sự hành hạ đáng ghê sợ như vậy.