Chương 43
CÚP VÀ CHAI

Chúng ta lần nữa hãy vào thăm căn nhà của Muxtangher. Lại thấy tên hầu Felim của chàng ngồi trên chiếc ghế đẩu giữa phòng. Con chó lại nằm trước bếp lò, gí mũi vào tro ẩm.
Người và chó ngồi cách nhau một quãng y như lần trước, tư thế của họ hầu như cũng vậy, nhưng sự bố trí trong căn lều đã có những thay đổi lớn.
Tấm da ngựa căng trên cửa vẫn treo như cũ. Trên các bức tường vẫn rực rỡ những tấm da ngựa đủ màu. Cũng vẫn chiếc bàn đơn sơ, cũng vẫn những chăn nệm ấy, cũng hai chiếc ghế đó cũng vẫn tấm da trên đó Felim thường hay nằm ngủ.
Nhưng chẳng còn thấy khẩu súng săn trên tường, cũng không thấy chiếc cúp bạc, sừng hươu. Không còn yên cương, không dây, không xerap. Sách, mực, bút lông, giấy tờ cũng biến đâu mất.
Có thể nghĩ rằng, những người da đỏ đã cướp bóc căn lều.
Nhưng mà, không. Nếu thế thì Felim đã không còn ngồi bình an như vậy trên chiếc ghế đẩu và trên đầu hắn ta còn đâu những túm tóc màu hung.
Mặc dầu mọi thứ đều được tháo ra khỏi tường, nhưng tất cả những đồ vật khác vẫn còn lại trong lều, chỉ có điều chúng nằm ở những chỗ khác. Trên sàn nhà có một vài gói, bọc, được chằng lại bằng dây và giữa chúng là chiếc hòm da. Rõ ràng đồ đạc đã được đóng gói lại cho một chuyến đi đã dự định trước.
Mặc dầu có sự dịch chuyển như vậy, những chai uýtki lớn vẫn đứng trong góc nhà ở chỗ thường xuyên của nó trước đây. Felim vẫn thường nhìn nó nhiều hơn những đồ vật khác trong phòng. Bởi vì dù hắn có nhìn đi đâu chăng nữa thì mắt hắn vẫn trở về với cái chai quyến rũ nằm trong cái giỏ đan bằng cành liễu kia.
- A, kho báu của ta, mi lại ở đây! - Hắn nói, sau khi nhìn vào cái chai có lẽ phải đến hai chục lần – Đúng là cái bụng tuyệt diệu của mi chứa phải đến hơn hai kvart (đơn vị đo dung tích khoảng hơn 1 lít). Hẳn là không ai kiểm tra mi. Nếu chỉ một phần mười trong đó rơi vào dạ dày ta, thì điều này cũng chẳng hại gì cho sự tiêu hóa! Không phải thế ư, hở Tara. Mày nghĩ sao, bạn già của ta?
Nghe thấy tên mình, con chó ngẩng đầu lên, nhìn quanh dò hỏi, dường như nó muốn biết người ta cần gì tới nó.
Sau khi hình như hiểu ra, người hầu nói một mình, con chó lại nằm xuống.
- Có thế, mày không trả lời ta, bạn cũ ạ! Tự ta biết điều này. Giá được một ly thì hay! Nhưng tao không dám uống một giọt nào! Vì sau đó cậu chủ sẽ nói gì. Hôm nay ta đã khổ sở vì những trò dọn dẹp này. Lưỡi ta dính chặt vào cổ họng như nuốt phải cao dính vậy! Đáng buồn là cậu Moric đã bắt ta thề không động đến rượu! Thế thì cái chai kia cần cho ai mới được chứ? Cậu đã nói rằng khi cậu từ khu cư dân trở về, cậu chỉ ở đây thêm một đêm nữa thôi. Trong một buổi chiều cậu làm sao uống hết hơn hai kvart được! Có lẽ chỉ có ông già tội lỗi Xtump kia sẽ cùng đến với cậu chủ… Quỉ tha ma bắt lão say rượu đi! Sao mà ông ta uống lắm thế! Chỉ có một điều an ủi: sáng danh Chúa, cuối cùng thì chúng ta sẽ trở về Balibalax cũ của chúng ta! Và khi đó ta mới được uống thứ uýtky chính cống chứ không phải thứ đồ dởm của Mỹ này! Híp híp, hoan hô!
Quay chiếc mũ bông của mình dưới trần nhà, gã Iếclăng mơ mộng này “hoan hô” thêm mấy lần nữa. Sau đó, khi hơi bình tâm lại, hắn ngồi yên nghĩ ngợi một lúc, như đang lựa chọn trong óc những thứ tốt đẹp đang chờ đợi hắn ở Balibalax.
Nhưng ý nghĩ của hắn lại nhanh chóng trở lại căn lều và hướng tới chiếc chai trong góc nhà. Lần này hắn nhìn chiếc chai với vẻ thèm khát rõ rệt.
- Của quí của ta ơi! – Felim vừa nói vừa nhìn chiếc chai – Sao mà mi đẹp thế! Mà mi lại chẳng dành cho ta, nếu ta hôn mi một lần nhỉ? Chỉ một cái hôn thôi! Có gì xấu đâu nào? Thậm chí cậu chủ cũng chẳng nói gì, nếu cậu ấy có nhớ rằng cậu đã bắt ta thề. Ta nuốt đã bao nhiêu bụi rồi. Vả lại, tất nhiên, cậu ấy không cho rằng ta sẽ giữ được lời hứa. Mà ta lại sắp ra đi, không lẽ không làm trơn cổ họng trước khi lên đường? Thiếu điều này là không nên, sẽ không đi đâu được. Ta sẽ nói với cậu chủ như vậy: cậu ấy đã muộn mất mười tiếng đồng hồ. Ta sẽ nói rằng ta chỉ uống có một giọt, vì ta rất lo cho cậu. Có lẽ cậu sẽ chẳng nói gì đâu. Ta chỉ ngửi một chút thôi, mặc kệ, mặc cho số phận… Nằm xuống, Tara, ta không đi đâu cả.
Con chó nhổm dậy vừa nhìn Felim đi về phía cửa.
Nhưng Tara không hiểu ý định của Felim. Hắn ra cửa để nhìn xem, có xuất hiện cậu chủ trên con đường mòn dẫn tới căn lều hay không, liệu chàng có bắt gặp hắn đang thực hiện cái việc mà hắn vừa nghĩ ra không.
Sau khi quả quyết rằng không có ai, Felim vụt vào trong nhà, mở nút chai, nhấc lên môi và tu một hơi, còn xa mới là “một giọt”.
Đặt chai rượu vào chỗ cũ xong, gã Iếclăng lại ngồi lên chiếc ghế đẩu.
Hắn ngồi rất lâu, lòng đầy thỏa mãn sau đó lại nói một mình, lúc thì quay ra với con chó, lúc thì quay ra chiếc chai đựng trong chiếc giành liễu.
- Ta không hiểu sao cậu chủ lại vắng mặt lâu vậy! Cậu đã hứa trở về lúc tám giờ sáng, mà giờ đây phải đến sáu giờ chiều rồi, nếu như mặt trời Tếchdát không lừa dối ta. Không lẽ có cái gì đó giữ cậu chủ lại… Tara, mi nghĩ thế nào?
Lần này Tara quả quyết hắt hơi – Nó bị tro vào mũi.
- Thánh Patric quang vinh! Không xảy ra việc gì chứ? Chúng ta sẽ ra sao đây hở Tara? Ôi này, con chó già của ta! Bây giờ ta với mi sẽ còn rất lâu mới nhìn thấy Balibalax. Không lẽ chỉ có bán những đồ vật của cậu chủ thôi ư? Chiếc cúp bằng bạc ròng, nó là một thứ để trả tiền đi đường cho ta. Quỉ tha ma bắt, ta nghĩ ra gì nhỉ: ta chưa bao giờ uống trong cái bình xinh đẹp này! Chắc là uống như thế sẽ ngon hơn. Cần phải thử mới được – Bây giờ là thời gian thích hợp đây.
Nói điều này rồi hắn lôi chiếc cúp ra khỏi rương, mở chai rót ra nửa cốc rượu.
Sau khi tu liền một hơi, Felim liếm môi, như đang kiểm tra chất lượng của rượu.
- Quỉ mà biết được, như thế có ngon hơn không - Hắn vừa nói vừa giữ chiếc cúp nơi tay, còn tay kia thì cầm chiếc chai – Nói chứ uống thẳng từ chai ngon hơn, nếu như trí nhớ không đánh lừa ta. Cần phải uống thử từ cái này và từ cái kia một lần, chỉ có lúc bấy giờ ta mới có thể nói, từ cái gì ngon hơn.
Người Iếclăng lại đưa cái chai lên môi, sau vài ngụm hắn ta đặt nó về chỗ cũ. Sau đó hắn lại đăm chiêu tặc lưỡi như một người sành chính cống.
- Mà ta lại lầm lẫn mất rồi - Hắn nói, sau khi lắc đầu – Hoàn toàn không đúng. Dù sao từ cốc bạc cũng ngon hơn. Hay ta tưởng thế thôi? Cần phải kiểm tra, đến phải uống một lần nữa từ chiếc cúp, mà ta đã hai lần uống từ chai mà chỉ một lần uống bằng chiếc cốc bạc. Sự công bằng mới là quí giá hơn tất cả, trên đời này luật lệ là như vậy. Tại sao ta lại cư xử với chiếc cốc kỳ diệu này tệ hơn đối với chiếc chai to trong giành liễu kia chứ? Như thế là không được, quỉ tha ma bắt!
Chiếc cúp bạc lại xuất hiện trong màn đối thoại, và một phần nội dung chiếc chai lại được rót vào nó, để không một chút ngần ngại biến vào trong cái cổ họng không đáy của Felim.
Cuối cùng hắn quyết định thắng lợi về phía chiếc cúp hay chiếc chai – điều đó không ai biết được. Sau khi nếm xong lần thứ tư, gã Iếclăng dường như nhận thức được rằng như thế là đủ, hắn cất cả hai thứ đi.
Bấy giờ hắn bỗng nghĩ rằng, thay vì ngồi trên chiếc ghế đẩu, hắn cần quyết định đi ra khỏi nhà để ngóng xem chủ hắn về chưa.
- Đi nào, Tara! - Hắn vừa kêu chó vừa bước ra cửa – Đi nào, lên dốc với ta mi sẽ nhìn thấy rõ cậu chủ trên đồng bằng. Cậu chủ sẽ hài lòng khi thấy ta với mi lo lắng cho cậu.
Đi qua khoảng rừng cây mọc trong thung lũng con sông, gã Iếclăng cùng con chó trèo lên dốc và lọt vào ngay mép đồng cỏ.
Nó chạy dài về phía Đông trên một khoảng gần một dặm.
Mặt trời đang lặn chiếu vào lưng Felim. Trên đồng cỏ bằng phẳng đôi chỗ nhô lên những cây xương rồng hay cây ngọc giá đơn độc. Không có gì bị che khuất nơi xa. Thậm chí chó sói cũng không thể chạy qua đây mà không bị nhìn thấy.
Phía xa, tận chân trời nhìn rõ những dải rừng màu xanh thẫm.
Felim im lặng nhìn về hướng đó, chủ của hắn phải trở về từ nơi đó.
Hắn không phải đợi lâu. Từ trong rừng cây nơi chân trời xuất hiện một kỵ sĩ, hướng thẳng tới Alamô. Mặc dầu họ còn cách nhau đến cả dặm nhưng người hầu trung thành lập tức nhận ra đó là chủ mình. Chiếc xerap có vằn, may bằng vải dệt của những bộ lạc da đỏ, mà Moric luôn luôn mang theo khi đi đường, hắn không thể không nhận ra. Những dải màu rực rỡ - đỏ trắng, xanh nổi rõ trên nền đồng bằng.
Thật ra Felim cũng ngạc nhiên, tại sao chủ hắn lại quàng xerap trên vai trong gió nóng ngột ngạt như vậy, thay vì cuộn nó lại và buộc vào yên ngựa.
- Tara, chó nhỏ của ta! Sao lạ quá! Bây giờ đang nóng thế, nóng đến rán thịt trên đá được mà cậu chủ chẳng hề để ý. Cậu không bị cảm trong cái ổ của Ôbeđôphê chứ? Cái túp lều của ta – còn là lâu đài nếu đem so với nó. Đến lợn cũng không muốn sống ở đó.
Felim im lặng quan sát kỵ sĩ một lúc nữa. Người đó chỉ còn cách một đoạn nửa dặm.
- Lạy Chúa tôi! – Felim kêu lên - Cậu ấy nghĩ ra cái trò gì thế nhỉ? Cậu ấy kéo xerap lên đầu… Không, đây chính là cậu ấy, có lẽ đùa Tara ạ. Cậu ấy muốn làm ta với mi ngạc nhiên. Cậu ấy định trêu chọc chúng ta… Chúa ơi, cái gì thế này! Hình như cậu ấy không có đầu. Đúng rồi, không! Thế này là nghĩa thế nào? Lạy Thánh nữ! Nếu ta không biết trước đó là cậu chủ thì ta có thể chết vì sợ mất! Cậu chủ đó chăng? Cậu chủ ta hình như cao hơn ấy chứ. Còn cái đầu? Thánh Patric ôi, cứu với, đầu đâu rồi? Chắc gì đã ở dưới xerap. Không giống… Thế này nghĩa là thế nào Tara?
Trong giọng vủa gã Iếclăng thấy rõ sự khiếp hãi, đồng thời khuôn mặt hắn méo xệch đi. Con chó đứng trước Felim một đoạn cũng run lên. Nó hơi nhổm dậy như sẵn sàng lao ra phía trước. Cặp mắt sợ hãi của nó dán vào người kỵ sĩ, mà giờ đây chỉ còn cách họ khoảng năm mươi bước.
Khi Felim vừa nói dứt câu cuối, kết thúc bài độc thoại dài, Tara bỗng rú lên một cách thương tâm, dường như trả lời hắn.
Tiếp theo đó, con chó, hình như linh cảm thấy cái gì đó chẳng lành, nó vọt khỏi chỗ lao tới gặpcái hình dạng kỳ dị kia, cái hình dạng làm nó và Felim ngỡ ngàng.
Vừa chạy nó vừa tru lên từng hồi, tiếng sủa của nó bây giờ hoàn toàn không giống tiếng sủa mượt mà âu yếm mà nó thường làm khi đón chào chàng Muxtangher trở về nhà.
Không ngừng sủa, Tara chạy tới gần người kỵ sĩ. Con ngựa tía mà Felim từ lâu đã nhận ra là con ngựa của chủ mình bỗng quay phắt lại và phi đi.
Khi con ngựa quay đi, Felim nhìn thấy, hay hắn tưởng là hắn nhìn thấy, và vì thế mà máu hắn như đông lại trong huyết mạch, người hắn lạnh toát.
Hắn nhìn thấy cái đầu - chiếc đầu của người kỵ sĩ, nhưng không phải ở cái chỗ quen thuộc của nó – không phải trên vai, mà ở trong tay người kỵ sĩ, ở mỏ yên phía trước.
Khi thân người kỵ sĩ quay sườn về phía hắn, Felim nhìn thấy, hay là hắn tưởng là hắn nhìn thấy – khuôn mặt đẫm máu đáng sợ, một nửa khuất trong vành chiếc mũ xembrerô.
Hắn không còn nhìn thấy gì thêm nữa. Một giây sau Felim đã quay lưng lại bình nguyên, vắt chân lên cổ phóng hết tốc lực xuống dốc.