Chương 47
BỨC THƯ LẤY ĐƯỢC

Cuống cuồng chạy thục mạng vì sợ hãi, “Sói đồng” cùng ba tên đồng bọn đâm bổ tới những con ngựa, ba chớp bảy nhoáng leo lên yên.
Chúng chẳng còn kịp nghĩ tới chuyện quay lại căn lều của chàng Muxtangher. Ngược lại chúng chỉ muốn làm sao chạy thật xa ngôi nhà đơn độc và người chủ của nó, kẻ vừa hiện ra trước mắt chúng trong hình thù kỳ dị như vậy.
Không ai trong số chúng nghi ngờ đây chính là “Đông Morixiô”. Cả bốn tên đều biết chàng, Điac biết rõ nhất. Mỗi tên trong số chúng đều nhận ra chàng Iếclăng qua người kỵ sĩ không đầu. Chúng nhận ra con ngựa, đội ghệt, chiếc xerap bằng vải dệt của người da đỏ khác với những chiếc xerap màu đỏ những người Mếchxich bởi những hình vẽ rực rỡ của chúng và cuối cùng là cái đầu của chàng.
Chúng không dừng lại để nhìn kỹ khuôn mặt. Nhưng trên đầu vẫn còn chiếc mũ: chiếc xômbrerô màu đen bóng loáng khi đi vào giải ánh sáng mặt trăng.
Ngoài ra chúng còn nhìn thấy con chó lớn, mà Điac lập tức nhận ra đó là con chó của chàng Iếclăng. Với tiếng sủa ăng ẳng, con chó đâm nhào tới bọn chúng. Thật ra chẳng cần tới điều này thì chúng cũng đã chạy bán sống bán chết.
Bốn kỵ sĩ lao hết tốc lực từ dưới dốc đầy cây cối lên đồng cỏ, chúng lao qua cả nơi mà người ta giả định là nơi án mạng đã xảy ra.
Nhưng ở đó chúng không dừng lại mà vẫn tiếp tục phi nước đại, cho đến khi lọt vào khoảng rừng, nơi trước đó không lâu chúng đã cải trang thành những người Komantri.
Cuộc biến hình ngược lại hoàn thành nhanh và kém thận trọng hơn nhiều. Chúng vội vã rửa những màu sắc chiến trận bằng nước trong các biđông, với sự vội vã không kém, chúng thay đổi quần áo và lên ngựa phi về phía sông Lêông.
Trên đường trở về, chúng chỉ bàn tán đến kỵ sĩ không đầu. Bị nỗi khiếp sợ xâm chiếm, chúng không sao giải thích được hiện tượng siêu tự nhiên này. Thế là không quyết định được gì, chúng chia tay nhau ở ven khu cư dân và giải tán ai về nhà nấy.
- Mẹ kiếp! – Sói đồng kêu lên, sau khi về đến căn lều của mình và nằm lăn ra trên cái giường làm bằng những cây sậy - Thế này thì làm sao mà ngủ được cơ chứ. Chúa ơi, con ngáo ộp ấy là cái gì vậy! Lạnh cả gáy! Mà chẳng có một chút gì để sưởi ấm, bi đông rỗng tuếch. Bar thì đóng cửa mất rồi. Tất cả đều đã đi ngủ. Lạy Đức Mẹ! Đó là cái gì mới được chứ? Bóng ma ư? Không phải, chính ta đã sờ vào nó. Vinxent cũng đã túm lấy nó từ sườn bên kia. Chúng ta không thể nhầm được! Nếu nó là một con bù nhìn thì để làm gì và ai cần tới nó cơ chứ? Ai ngoài ta và đồng bọn ra cần sử dụng mặt nạ trong đồng cỏ này? Quỉ sứ! Hóa trang như vậy thì khủng khiếp thật!... Khoan đã nào, họ đã đi trước ta rồi ư? Có thể có một kẻ nào khác đã làm vì một nghìn đôla chăng? Có thể nào đó là tên Iếclăng bị giết với cái đầu trong tay? Không, không thể thế được. Kỳ dị quá, không đúng, khó có khả năng! Vậy thì nó là cái gì… A ha ta hiểu rồi! Có thể người ta đã báo cho hắn biết trước về cuộc viếng thăm của bọn ta hoặc ít nhất hắn cũng ngờ vực điều gì đó. Và hắn đã đóng cái màn hài kịch này để dọa chúng ta. Chắc hẳn hắn là người chứng kiến cảnh chạy trốn nhục nhã của chúng ta. Mẹ kiếp! Đứa nào có thể bán rẻ bọn ta nhỉ? Không có ai. Mà không ai biết được kế hoạch của ta cơ mà. Mà sao bấy giờ hắn có đủ thời gian để chuẩn bị một trò đùa ma quái như vậy chứ?... À, phải rồi, ta quên mất! Bởi chúng ta đã đi trong đồng cỏ ban ngày. Họ có thể nhìn thấy và đoán được ý định của chúng ta. Tất nhiên là như vậy! Và sau đó, khi chúng ta thay đồ trong rừng, hắn có đủ thời gian để chuẩn bị. Không còn cách giải thích nào khác. Thật ngu xuẩn! Sợ đến cả con bù nhìn! Mẹ kiếp! Cái này chẳng giúp được hắn đâu. Ngày mai ta lại đến Alamô. Ta sẽ làm vì một nghìn đôla, dù có phải mất một năm để làm điều này! Hơn nữa, sự việc không phải ở tiền bạc, chỉ riêng chuyện ta mất Ixiđôra là đủ. Có thể không phải là như thế, nhưng thậm chí sự nghi ngờ cũng làm ta không chịu đựng nổi. Nếu ta biết chắc là nàng yêu hắn và họ đã gặp nhau sau khi… Ôi Chúa tôi! Ta điên lên mất! Trong cơn điên ta không chỉ giết chết kẻ ta căm thù mà cả con đàn bà mà ta yêu! Ôi Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx! Nàng là hiện thân của sắc đẹp và sự quỉ quyệt. Ta có thể bóp chết em trong vòng tay hay đâm dao vào ngực em! Số phận của em chỉ hoặc như thế này hoặc như thế kia và chính ta sẽ chọn nó cho em!
Lời đe dọa và sự tự lý giải về hiện tượng bí mật kia khiến hắn yên tâm một chút và làm hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hắn tỉnh lại khi ánh nắng ban mai chiếu vào cửa cùng với một người khách tới thăm.
- Hôxê! – Sói đồng kêu lên với một giọng ngạc nhiên và vui mừng rõ rệt – Anh đấy à?
- Vâng, thưa xenhor, tôi đây.
- Ta rất mừng được thấy anh, anh bạn Hôxê ạ. Đônha Ixiđôra cũng ở đây chứ? Ta muốn nói ở Lêông này?
- Vâng, thưa xenhor.
- Nhanh thật? Mà chưa đầy hai tuần lễ từ khi nàng đi khỏi nơi đây. Không phải thế ư? Ta không ở trong khu cư dân nhưng ta nghe nói điều này. Ta chờ tin ở anh. Tại sao anh không viết thư cho ta?
- Chỉ vì, thưa Xenhor đông Miguel, không có ai đưa thư. Tôi phải báo cho ngài những gì mà người khác không được biết đến. Thật đáng tiếc là ngài không cảm tạ tôi vì những gì mà tôi sẽ kể cho ngài. Nhưng cuộc sống của tôi thuộc về ngài, tôi đã hứa rằng ngài sẽ được rõ tất cả.
Sói đồng nhảy lên như bị ong đốt:
- Về hắn và về nàng! Ta thấy rõ điều này trên mặt anh. Cô chủ của anh đã gặp hắn ư?
- Không, Xenhor. Ít nhất là theo chỗ tôi biết, họ chưa gặp nhau sau lần gặp gỡ đầu tiên.
- Thế thì sao? – Điac hỏi với vẻ nhẹ nhõm rõ rệt – Nàng đã ở đây lúc hắn sống trong khách sạn, phải không? Có điều gì xảy ra chăng?
- Vâng, thưa ông Miguel. Ba lần tôi mang đến cho hắn làn đồ ăn của đônha Ixiđôra. Lần cuối cùng có kèm theo một bức thư.
- Thư! Anh biết nội dung chứ, anh đã đọc nó?
- Nhờ ơn ngài, nhờ ơn lòng tốt của ngài đối với đứa trẻ tội nghiệp này, tôi có thể làm điều này và thậm chí có thể chép lại nó.
- Anh mang theo nó chứ?
- Vâng, ngài nhìn đây, đông Miguel, ngài đã không uổng công cho tôi đi học! Đây là những gì Ixiđôra viết cho hắn.
Điac nóng nảy giật tờ giấy ở Hôxê và bắt đầu hối hả đọc. Nhưng hình như bức thư lại làm hắn yên tâm.
- Mẹ kiếp! - Hắn vừa nói vẻ thờ ơ, vừa đặt bức thư xuống – Trong này chẳng có gì đặc biệt, anh bạn Hôxê ạ. Nàng chỉ cám ơn hắn giúp đỡ lúc nguy hiểm. Nếu tất cả chỉ có vậy…
- Không, chưa phải là tất cả, xenhor đông Miguel. Chính vì điều này mà tôi tới chỗ ngài! Tôi được lệnh phải đi vào khu cư dân. Ngài hãy đọc xem.
- A! Một bức thư khác à?
- Vâng, thưa xenhor. Lần này làm một bức thư thật sự chứ không phải những dòng chữ như gà bới của tôi.
Bằng bàn tay run run Điac cầm lấy tời giấy chìa ra, hắn mở thư ravà bắt đầu đọc.
Xenhor đông Môrixiô Giêran.
Bạn thân yêu, em lại đến đây, đến làm khách nhà bác Xibviô. Cuộc sống thiếu tin tức về ông làm em không chịu đựng nổi. Sự không rõ về ông sẽ giết chết em. Hãy báo cho em, ông đã bình phục sau khi bị thương chưa? Ôi chao, nếu được như vậy! Sao mà em muốn nhìn vào tận cặp mắt ông – cặp mắt đẹp, đầy tình cảm của ông, để quả quyết rằng ông đã hoàn toàn khỏe mạnh! Em van ông, hãy tặng em niềm vui này. Nửa giờ sau, em sẽ ở trên đỉnh ngọn đồi sau nhà bác em.
Hãy đến, em chờ ông!
Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
- Mẹ kiếp! Hẹn hò yêu đương! – Điac kêu lên căm hờn - Thật hết chỗ nói. Mà chính nàng lại hẹn gặp hắn cơ chứ. Hà! Lời mời của nàng sẽ được chấp thuận, chỉ có điều không phải người mà nàng tha thiết mời. Ta phải trả thù, không chậm trễ một phút… Nghe đây, Hôxê! Tờ giấy này chẳng để làm gì. Kẻ mà nàng gửi thư cho đã không còn trong khu cư dân nữa, hắn cũng chẳng có ở những nơi quanh đây. Có trời biết bây giờ hắn ở đâu. Chuyện này còn là bí mật. Nhưng không sao. Hãy cứ đến khách sạn và cứ hỏi xem hắn có ở đó không. Anh phải hoàn thành công việc. Đừng mang thư theo. Để nó lại cho ta. Ta sẽ trả lại cho anh khi anh trở về ghé qua đây, rồi anh sẽ trả nó lại cho chủ của nó. Này, một đôla cho anh. Hãy vào bar mà uống. Ở chỗ lão Đôphê có thứ agvarđient tuyệt diệu. Tạm biệt.
Hôxê không hỏi gì thêm, sau khi cầm một đôla, hắn lặng lẽ đi ra khỏi lều.
Anh ta còn chưa kịp đi khuất, Điac cũng rời căn nhà. Sau khi vội vã đóng yên cương con ngựa, hắn nhảy lên và phi theo hướng ngược lại.