Chương 3
MŨI TÊN HƯỚNG ĐẠO

Các lữ khách không còn lo sợ gì về con dường nữa: dấu lắcxô kéo dài như con rắn không dứt và in rất rõ, thậm chí đến đứa con nít cũng không thể lạc đường được.
Vết lắcxô không đi theo con đường thẳng, mà uốn khúc giữa những bụi cây dại. Khi con đường đang ở những nơi chưa có những cây lớn, nó hơi chệch về một phía. Như thế không phải là tình cờ: nó tránh những ổ gà sâu và những chướng ngại khác - vết con rắn uốn lượn chỉ ra con đường cho những chiếc xe.
- Chàng trai này mới chu đáo làm sao! – Pôinđekter nói – Đúng là rất tiếc ta đã không hỏi tên họ chàng. Nếu chàng phục vụ ở đồn biên, chúng ta sẽ còn được gặp gỡ với chàng.
- Không nghi ngờ gì nữa! – Henri kêu lên – Và con sẽ rất vui mừng vì điều này.
Luiza ngả lưng trên đệm ghế - nàng đã nghe thấy lời trò chuyện của cha và em, nàng không nói gì, chỉ có trong cái nhìn của nàng là có thể đọc được rằng trái tim nàng hoàn toàn chia sẻ niềm hy vọng này với người em.
Vui mừng bởi kết thúc được quãng đường khó khăn và đồng thời có thểnhìn thấy dinh cơ mới của mình trước lúc mặt trời lặn, ngài chủ đồn điền đắm mình trong một tâm trạng tuyệt vời. Nhà quý tộc kiêu ngạo này bỗng nhiêntỏ rõ sự quan tâm nhân từ của mình với tất cả những người quanh ông xuề xùa tán chuyện với viên giám thị, dừng lại đùa với bác Xipiôn, đang tập tễnh trên đôi chân đầy vết sưng phồng, động viên dì Hlôi, đang bết đứa nhỏ trên tay.
“Thật kỳ diệu!” - Một người đứng ngoài quan sát có thể thốt lên khi bắt đầu lầm lẫn bởi cái cảnh không bình thường như vậy, cái cảnh được cố gắng mô tả bằng những ngòi bút tầm thường, bị hối lộ bởi chính quỉ Xatăng. – Nói cho cùng, cái tính gia trưởng của những chủ nô thật là tuyệt! Và sau tất cả những gì mà người ta đã nói và làm để tiêu diệt chế độ nô lệ! Mưu toan phá vỡ ngôi nhà cổ - nền tảng vững chắc xứng đáng của một dân tộc hiệp sĩ - chỉ làmột sự ngông cuồng của lòng từ thiện, thói đa cảm sướt mướt. Ô, các người, những kẻ cuồng tín, muốn xóa bỏ chế độ nô lệ! Tại sao các người lại nổi lên chống lại nó? Không lẽ các người lại không biết rằng những người này cần phải đau khổ, cần phải lao động và đói khát để cho những kẻ khác được thỏa mãn sự xa hoa và thói vô công rồi nghề ư? Không lẽ các người không biết rằng người này cần phải là nô lệ để cho người khác được tự do ư?”
Những lời lẽ đó đã mang đau khổ đến chohàng triệu con người, càng ngày nhữnglời lẽ đó càng vang lên thường xuyên hơn. Đau đớn cho kẻ nào nói ra điều đó và dân tộc nào phải nghe điều đó.
Tâm trạng tốt đẹp của ngài chủ đồn điền như được chia sẻ cho tất cả những người đồng hành, trừ Kôlhaun. Chúng phản chiếu trên gương mặt những người nô lệ, mà họ coi Pôinđekter là nguồn gốc của mọi hạnh phúc và bất hạnh của họ - như thể là một Đấng Toàn năng.
Họ kém yêu ông ta hơn Chúa, nhưng lại sợ ông ta hơn Chúa, mặc dầu không thể nói rằng ông ta là ông chủ tồi. Ông không tìm sự thỏa mãn đặc biệt trong việc hành hạ những nô lệ của mình, ông hài lòng khi họ no nê và lành lặn, khi da họ bóng lên vì mỡ. Bởi vì những dấu hiệu này nói lên sự sung túc của chính ông – ông chủ của họ. Thỉnh thoảng ông cũng có dạy bảo họ bằng roi – ông tin rằng như vậy là làm việc thiện cho họ. Trên làn da những nô lệ của ông không có một vết sẹo vì sự hành hạ tàn khốc nào và điều này còn lâu mới được tất cả những chủ nô ở bang Mixixipi ca ngợi.
Có gì đáng ngạc nhiên rằng trong xã hội có những ông chủ “gương mẫu” như vậy và tất cả đều trong một trạng thái thoải mái, thậm chí những người nô lệ lây sự vui mừng chung, cũng bắt đầu tán chuyện vui vẻ.
Mặc dù vậy tâm trạng sảng khoái cũng không kéo dài được lâu. Nó bị cắt đứt bất ngờ không phải lỗi của người đã chia sẽ nó. Nguyên nhân là do những tình thế không phụ thuộc vàohọ.
Như người lạ mặt đã báo trước, mặt trời bị che khuất sớm hơn lúc họ kịp nhìn thấy cây trắc bá.
Nhưng điều này cũng không gây ra sự lo lắng lắm: vết lắcxô vẫn nhìn rõ như trước và việc định hướng theo mặt trời là không nhất thiết. Tuy nhiên những đám mây trên bầu trời làm những người đi đường cảm thấy ngột ngạt.
- Hoàng hôn đã buông xuống - Chủ nhân đồn điền vừa nói vừa rút chiếc đồng hồ vàng ra - Thế mà chỉ mới có ba giờ. Thật phúc cho ta là chàng trẻ tuổi đó đã giúp đỡ. Nếu không có anh ta thì đến tối chúng ta vẫn còn loanh quanh trong cái đồng cỏ cháy này. Không khéo lại phải ngủ trên tro mất…
- - Và những chiếc chăn đen nữa! – Henri thốt lên pha trò để câu chuyện được vui vẻ hơn – Chà, tôi sẽ mơ thấy những giất mơ khủng khiếp nếu phải ngủ như vậy!
- Chị cũng vậy – Cô chị vừa nói thêm vừa ló ra khỏi tấm màn và nhìn ra xa – Chi tin rằng chị sẽ mơ thấy Plutôn và Prozepin (thần địa ngục và nữ thần địa ngục - thần thoại Hy Lạp) trong địa ngục.
- Hì-hì-hì! – Người đánh xe da đen nhe răng cười hắn ta được ghi tên vào sổ đồn điền là Plutôn Pôinđekter – Cô Lui mơ thấy tôi trong đồng cỏ đen này! Thật kỳ diệu!Hì-hì-hì!
- Các người cười hơi sớm quá đấy - Giọng ảm đạm của viên đại úy vang lên, hắn phi lại gần trong lúc mọi người đang nói chuyện - Cứ chờ xem, biết đâu chính các người lại phải ngủ lại trên đồng cỏ đen! Đấy là còn chưa nói còn có thể xảy ra những cái tồi tệ hơn kia.
- Anh muốn nói gì vậy, hả Kacxi? – Người chủ đồn điền hỏi.
- Cháu muốn nói, thưa chú, rằng người trẻ tuổi này đã lừa dối chúng ta. Cháu còn có thể khẳng định rằng, mọi sự đã trở nên tệ hại hơn. Chúng ta đã đi được hơn năm dặm… Có lẽ gần đến sáu dặm, vậy mà cây trắc bá ở đâu, cái cây mà y nói đến ấy? Chắc rằng ở cháu nhãn lực cũng chẳng kém những người khác, nhưng cháu dù cố gắng nhìn xa đến mấy cũng chẳng thấy một cái cây nào cả.
- Nhưng anh ta lừa dối chúng ta đê làm gì cơ chứ?
- Ồ, “đề làm gì” à! Về chuyện này anh ta có không thiếu nguyên nhân.
- Anh hãy gọi tên một trong số chúng đi - Giọng nói trong như bạc từ trong cỗ xe nhẹ vang lên – Chúng tôi sẽ rất thú vị được lắng nghe.
- Chứ gì nữa: cô sẽ đặc biệt thú vị lắng nghe tất cả những gì có liên quan tới nhân vật đó – Kôlhaun mỉa mai - Nếu tôi nói ra những ý kiến của tôi, thì cô, với các bản chất nhân từ của riêng mình sẽ gọi đó là lo lắng hão!
- Cái này còn phụ thuộc điều mà anh nói ra, Kacxi ạ. Tôi có cảm giác rằng anh muốn thử chúng tôi. Có thể chúng tôi nghĩ rằng, anh một quân nhân, một người lữ hành đầy kinh nghiệm lẽ nào lại gây báo động giả!
Kôlhaun hiểu câu đùa ác đó và chắc sẽ không tiếp tục giải thích nữa, nếu Pôinđekter không nài nỉ.
- Nghe đây, Kacxi, hãy giải thích xem có việc gì vậy? - Người chủ đồn điền nghiêm trang hỏi - Những gì mà anh vừa nói với chúng ta, làm ta lo lắng hơn là tò mò. Chàng trẻ tuổi này vì mục đích nào mà đưa ra những lời chỉ dẫn giả dối?
- Nhưng chú a – Kôlhaun nói nhưng không còn vẻ kiêu căng như trước nữa – Cháu không khẳng định điều này, cháu chỉ nói ra những điều phỏng đoán.
- Phỏng đoán như thế nào mới được chứ?
- Thì thiếu gì chuyện có thể xảy ra! Trên đồng cỏ này hiếm gì bọn chuyên tấn công các đoàn xe – Không chỉ những đoàn xe như chúng ta, mà cả những đoàn xe mạnh hơn chúng ta, cướp và giết.
- Chúa hãy cứu chúng con! – Luiza giả vờ sợ hãi kêu lên.
- Bọn Inđi phải không? – Pôinđekter thăm dò.
- Đôi khi là bọn da đỏ, nhưng thường là bọn da trắng giả da đỏ, và không chỉ là bọn người Mếchxích. Để làm điều này chỉ cần một chút bột nâu, tóc giả bằng đuôi ngựa, một vài cái lông chim cắm trên mũ và nhiều hơn cả là tính đểu giả. Nếu bọn “Inđi trắng” tấn công chúng ta, mà điều này không chỉ đã xảy ra một lần, thì chúng ta không buộc tội được ai khác ngoài chính bản thân mình: chúng ta đã tự trừng phạt mình vì sự cả tin ngây thơ vào con người mới gặp lần đầu.
- Lạy Chúa tôi, Kacxi! Thật là một sự buộc tội nghiêm trọng. Chẳng lẽ anh muốn nói, rằng tay tùy phái này - Nếu quả thực hắn là tùy phái – đang nhử chúng ta về phía Tây chăng?
- Không, chú a, cháu không nói thế. Cháu chỉ nói rằng những việc như vậy vẫn có, có thể hắn đang nhử chúng ta…
- Có thể, nhưng không chắc tí nào - Từ trong cỗ xe vang lên giọng nói giễu cợt châm chọc.
- Không – Henri kêu lên, mặc dù đi hơi xa về phía trước nhưng chàng đã nghe trọn cuộc nói chuyện - Sự nghi ngờ của anh không công bằng, Kacxi ạ! Đấy là sự vu khống. Và tôi có thể chứng minh cho anh, anh nhìn kìa.
- Chàng vừa ghìm ngựa vừa chỉ vào một vật ở rìa con đường mòn, một vật mà trước đó chàng đã chăm chú nhìn. Đấy là một cây xương rồng dạng hình trụ, thân màu xanh mọng nước của nó đã thoát ra khỏi ngọn lửa.
Nhưng Henri hướng sự chú ý của những người đồng hành không phải vào chính cây xương rồng, mà tới tấm giấy trắng nho nhỏ được găm vào một trong những chiếc gai của nó. Những ai quen thuộc với phong tục của xã hội văn minh lập tức nhận ra đó là một tấm danh thiếp.
- Chúng ta hãy xem, ở đây viết cái gì nào – chàng trai vừa nói, vừa phi tới gần, chàng đọc to: “Nhìn rõ cây trắc bá”
- Ở đâu? – Pôinđekter hỏi.
- Ở đây có vẽ một cánh tay – Henri trả lời – Không nghi ngờ gì nữa ngón tay chỉ vào cây trắc bá.
Tất cả đều quay nhìn về hướng được chỉ ra trong tấm danh thiếp.
Nếu như mặt trời còn chiếu sáng thì có thể thấy được nó từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng bầu trời cách đây không lâu còn là màu xanh thẫm giờ đây trở nên màu xám chì và những người đi đường dù có giương mắt lên đến mấy cũng không thể phân biệt được một cái gì đó có hình ngọn cây.
- Chẳng có gì ở đó cả - Kôlhaun tuyên bố bằng một giọng tin tưởng – tôi chắc rằng đây lại là một mưu mẹo mới của thằng đểu này.
- Anh nhầm rồi - Giọng nói luôn luôn chống lại Kacxi trả lời – anh hãy nhìn vào ống nhòm. Nếu như cáithị lực tuyệt vời của anh không bị thay đổi anh sẽ nhìn thấy ở chân trời có một cái gì đó rất giống cái cây, một cái cây lớn - chắc rằng đây là cây trắc bá. Bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy cây trắc bá trong các đầm lầy ở Luiziana.
Kôlhaun không muốn cầm chiếc ống nhòm từ tay cô em họ - hắn biết Luiza nói thật, và hắn không cần đến những chứng cớ thừa.
Bấy giờ Pôinđekter cầm lấy ống nhòm, dí đôi mắt cận thị của mình vào đó và ông đã nhìn thấy rất rõ cây trắc bá nhô lên trên đồng cỏ.
- Đúng rồi – ông nói - thấy rõ cây trắc bá rồi. Người lạ mặt thật trung thực. Anh đã không công bằng với anh ta, kacxi ạ. Ta không tinrằng anh ta có thể làm điều gì độc ác với chúng ta… Nghe đây, ông Xanxôm! Hãy hạ lệnh cho xà ích tiếp tục tiến lên.
Kôlhaun giận dữ giục ngựa nhảy vào đồng cỏ, hắn không muốn tiếp tục nói chuyện, tiếp tục ở lại cùng những người bạn đường.
- Hãy đưa chị xem tấm danh thiếp đó, Henri – Luiza nói khẽ - Chị muốn nhìn thấy mũi tên đó, mũi tên đã giúp đỡ chúng ta, gỡ nó ra đi, chẳng nên để nó lại trên cây xương rồng, vì chúng ta đã nhìn thấy cây trắc bá rồi.
Henri thực hiện ngay lời đề nghị của chị, chẳng hề nghĩ tới ý nghĩa bí hiểm của nó.
Chàng gỡ tấm danh thiếp ra khỏi cây xương rồng và ném nó lên đầu gối Luiza.
- Moric Giêran! – Nàng kreôl thì thầm khi nhìn thấy tên trên mặt trái tấm danh thiếp – Moric Giêran! – Nàng vừa xúc động nhắc lại, vừa dấu tấm danh thiếp vào ngực – Dù chàng là ai, dù chàng từ đâu tới, dù con đường của chàng ở nơi nào, và dù chàng trở thành con người như thế nào, từ giờ trở đi chúng ta cùng có chung số phận! Em cảm thấy điều này, em biết điều này rõ rệt như em nhìn thấy bầu trời trên đầu em! Ôi, bầu trời sao mà dữ tợn! Không lẽ số phận bí ẩn của em rồi cũng sẽ như vậy?