Chương 50
CUỘC CHIẾN ĐẤU VỚI BỌN SÓI RỪNG

Hoàng hôn tím sẫm miền Tếchdat buông xuống mặt đất, khi mà kẻ bị thương vượt con đường khổ ải xuyên qua những bụi gai rậm tới được dòng nước.
Chàng thỏa mãn cơn khát, nằm sóng sượt trên cỏ quên hết mọi sự lo lâu.
Chân bị thương, nhưng cơn đau không ghê gớm quá mức. Giờ đây, chàng chẳng còn nghĩ được gì về tương lai, chàng đã quá mệt.
Chàng chỉ muốn một điều: nghỉ ngơi, và ngọn gió mát lành, lay động những tán lá hình lông chim của cây xiêm gai ru chàng ngủ.
Những con kền kền bay đi kiếm chỗ ngủ trong những đám cây rậm. Dù chỉ tạm thời, thoát khỏi sự có mặt của bầy chim dữ, chàng nhanh chóng thiếp đi.
Chàng ngủ không lâu. Vết thương lại đau nhói lên làm chàng thức giấc. Chính là cái đau, chứ không phải tiếng tru của lũ sói không để cho chàng ngủ tới sáng.
Chàng không sợ chó sói, chúng đang lùng sục xung quanh. Chúng cũng như loài chó rừng, chỉ tấn công những người chết và người đang hấp hối, mà chàng biết rằng vết thương của chàng chưa phải đã là chết người.
Đêm kéo dài một cách nặng nề, người tuyệt vọng kia cảm thấy như ngày sẽ không bao giờ đến.
Cuối cùng rồi buổi sớm cũng đến, nhưng nó cũng chẳng mang lại niềm vui. Cùng với nó những con chim đen lại xuất hiện, còn lũ chó sói thì không chịu bỏ đi. Trên đầu chàng, trong ánh sáng rực rỡ của ngày mới, những con kền kền bay lượn, còn xung quanh chàng khắp nơi vang lên tiếng gầm gừ ghê tởm của lũ sói.
Chàng trườn tới dòng nước và lại uống.
Chàng cảm thấy đói và nhìn xung quanh tìm kiếm thức ăn.
Cách đó không xa có một cây hồ đào. Trên những cành cây, cách mặt đất khoảng sáu fút, những trái hồ đào treo lủng lẳng.
Người bị thương đã trườn được đến bên gốc cây, mặc dầu chàng đang đau đớn đến cùng cực.
Chàng dùng nạng đập được một ít hồ đào và cơn đói đã dịu đi.
Làm gì tiếp theo nữa đây?
Khó lòng đi khỏi đây. Chỉ một cử động nhỏ cũng khiến chàng đau đớn không chịu nổi.
Cho đến bây giờ chàng cũng không biết, cái gì đã xảy ra với chân chàng. Nó đã sưng vù đến nỗi chàng mất cả cảm giác. Chàng cho rằng đầu gối của chàng đã bị giập nát hoặc là đã bị gãy rồi. Dù thế này hoặc thế khác thì cũng còn phải rất lâu chàng mới đi lại được. Vậy chàng phải làm gì bây giờ?
Con người bất hạnh này hầu như không còn hy vọng được giúp đỡ. Bởi chàng đã kêu cho đến khản cả tiếng, nhưng cũng không ai nghe thấy cả, nhưng dầu vậy, thỉnh thoảng cũng vẫn vang lên giọng khàn đặc của chàng, tuy chỉ là những tia hy vọng yếu ớt để chống lại nỗi tuyệt vọng.
Đành phải ở lại. Đi đến kết luận này rồi, chàng nằm xoài ra cỏ, quyết định chờ đợi, khi còn đủ hơi sức.
Chàng vận dụng tất cả sức mạnh ý chí, để chịu đựng nỗi đau đớn, nhưng dù vậy đôi khi từ môi chàng vẫn buột ra tiếng rên rỉ.
Bị hành hạ bởi nỗi đau đớn khổ sở, chàng không để ý những gì xảy ra xung quanh. Những con chim đen vẫn cứ lượn vòng trên đầu như trước, nhưng chàng đã quen và không chú ý thậm chí cả khi tiếng rít của đôi cánh vang lên ngay trên đầu chàng.
Nhưng cái gì vậy? Những tiếng động nào mới vậy
Những tiếng chân nhỏ sột soạt trên bờ cát dòng suối, kèm theo những tiếng thở hổn hển.
Người bị thương nhỏm lên xem.
“A, chỉ là những con chó sói” – Chàng nghĩ, sau khi thấy khoảng chục con chạy tới chạy lui trên bờ.
Từ trước tới nay chàng trai không hề sợ loài động vật hèn nhát này. Chàng khinh bỉ chúng. Nhưng giờ đây chàng lo lắng khi nhận thấy những cái nhìn hung bạo và những hành động đe dọa của chúng. Không nghi ngờ gì nữa, chúng đang chuẩn bị tấn công. Chàng nhớ lại, người ta đã kể cho chàng rằng giống vật này bình thường thì hèn nhát và vô hại. Nhưng chúng lại lăn xả vào người khi thấy họ yếu ớt và không thể tự vệ được, đặc biệt khi mùi máu kích động chúng.
Chàng thì khắp người bị gai xương rồng cào xước. Quần áo của chàng vấy đầy máu. Mùi nặng nề này tỏa ra trong không khí oi nồng, và bọn sói không thể không đánh hơi thấy. Rõ ràng mùi máu khêu gợi lũ thú, làm chúng phát cuồng lên.
Dù thế nào đi nữa chàng trai cũng thấy rõ rằng chúng chuẩn bị tấn công mình.
Chàng chẳng có vũ khí nào ngoài con dao găm của thợ săn mà chàng may mắn còn chưa đánh mất. Khẩu súng săn và súng lục buộc vào yên ngựa thì con ngựa đã mang chúng chạy đi mất rồi.
Người bị thương rút dao ra, tỳ trên đầu gối phải, chuẩn bị tự vệ.
Chỉ chậm một phút thôi thì chắc đã muộn, hăng lên bởi mùi máu, và do sự tàn bạo bẩm sinh, cuối cùng lũ sói xông thẳng vào người bị thương.
Sáu con sói cùng một lúc bập răng vào chân, tay và người chàng.
Vùng lên gạt chúng ra, chàng đâm liền mấy nhát. Một hoặc hai con bị thương, chúng rít lên, lùi lại. Nhưng những con khác lại xông vào…
Cuộc chiến đấu trở nên nguy kịch và tuyệt vọng. Một vài con bị chết, nhưng số còn lại tiếp tục tấn công. Chúng như càng trở nên hung dữ hơn.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu. Những con sói lao qua nhau để bấu vào con mồi. Con dao hoa lên, hạ xuống, nhưng tay người bị thương đã yếu đi, và những cú đánh trả ngày càng ít trúng mục tiêu.
Chàng đã kiệt sức rồi. Cái chết đã nhìn vào tận mắt…
Chính trong giây phút khốc liệt đó, chàng trai rú lên. Thật lạ lùng đây không phải là tiếng kêu tuyệt vọng mà là tiếng kêu vui mừng. Đáng ngạc nhiên hơn nữa, khi nghe thấy tiếng kêu của chàng, lũ sói rút lui hết.
Cuộc chiến đấu chấm dứt. Sự im ắng ngự trị một lúc. Nhưng không phải tiếng kêu của người bị thương là nguyên nhân của sự thay đổi đó.
Đó là tiếng vó ngựa và tiếp theo là tiếng chó sủa rất to.
Người bị thương tiếp tục la hét kêu cứu. Con ngựa hình như đã tới rất gần. Làm sao người kỵ sĩ lại không nghe được tiếng kêu của chàng.
Nhưng không có hồi âm, người kỵ sĩ đi lướt qua.
Tiếng vó ngựa xa dần… Niềm tuyệt vọng lại xâm chiếm chàng trai.
Còn lũ thú dữ, sau khi lấy lại can đảm, tiếp tục lăn xả vào tấn công.
Cuộc chiến đấu khốc liệt lại bùng lên. Người bất hạnh đã mất hết hy vọng và mặc dầu tiếp tục tự vệ, chàng chỉ còn là tù binh của sự tuyệt vọng.
Bỗng nhiên lũ sói lại bỏ con mồi: lại xuất hiện một nhân vật mới, người bị thương lấy lại được tinh thần.
Kỵ sĩ không đáp lại lời cầu xin của chàng, nhưng con chó đã đến cứu nguy. Một con chó lớn, sủa ầm ĩ, nhảy xồ ra khỏi bụi cây.
- Bạn ơi, bạn ơi! Phúc đức làm sao!
Sau khi nhảy ra khỏi rừng, con chó liền thôi sủa, nó nhe răng nhảy xổ vào lũ sói đang lùi lại vì sợ hãi.
Nhưng con chó đã ngoạm được một con sói. Nó lắc mạnh như lắc một con chuột cống, một giây sau con sói đã quằn quại dưới đất với cái lưng bị gẫy gập.
Một con khác cũng bị chung số phận. Vật hy sinh thứ ba không có: bọn sói hoảng sợ, tru lên, cúp đuôi chạy mất. Tất cả bọn chúng đã khuất sau những bụi cây rậm.
Chàng trai không còn nhìn thấy gì nữa. Sức lực còn lại của chàng chỉ đủ đưa tay, mỉm cười ôm lấy kẻ cứu mình và âu yếm thì thầm điều gì đó, rồi chàng rơi vào cõi mông lung.
-o0o-
Nhưng rồi chàng tỉnh lại rất mau.
Chống cùi tay nhỏm dậy nhìn quanh, chàng chứng kiến một bức tranh máu me khủng khiếp. Nhưng nếu chàng không bất tỉnh nhân sự thì chàng đã là nhân chứng của một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn nhiều.
Trong thời gian chàng ngất đi, một kỵ sĩ đã đi ngang qua khoảng trống. Chính tiếng vó ngựa đã làm lũ sói sợ, chính kỵ sĩ đó đã bỏ qua lời cầu xin cứu vớt. Kỵ sĩ tới quá chậm, và không phải tới để cứu giúp. Mà rõ ràng chỉ để cho con ngựa uống nước.
Con ngựa tiến đến gần dòng nước, uống xong, nó đi qua phía bờ bên kia, nó phi qua khoảng trống và khuất sau những đám cây rậm rạp.
Kỵ sĩ không để ý gì đến cái thân hình người nằm sóng xoài, chỉ có con ngựa là thở phì phì khi nhìn thấy nó và sợ hãi chạm vào xác những con chó sói.
Con ngựa không lớn lắm, nhưng thân hình tuyệt đẹp. Không thể nói được gì về người kỵ sĩ – Nó thiếu mất cái đầu.
Nói đúng hơn, nó có đầu, nhưng không phải ở chỗ thường thấy. Nó nằm trên mỏ yên trước, dường như người kỵ sĩ đang giữ nó trong tay.
Cảnh tượng thật rùng rợn!
Khi người kỵ sĩ không đầu đi qua khoảng trống, con chó tiễn người kỵ sĩ bằng tiếng sủa tới tận mép rừng. Nó đã chạy theo kỵ sĩ rất lâu, lang thang qua những nơi mà người kỵ sĩ đã lang thang.
Nhưng bây giờ nó từ chối cái tình bạn không kết quả đó. Nó quay lại với người bị thương và nằm xuống cạnh chàng.
Tỉnh lại, người bị thưong hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra.
Sau khi vuốt ve con chó, chàng lấy chiếc áo choàng phủ lên đầu để che nắng và ngủ thiếp đi.
Con chó nằm bên chàng cũng mơ màng, nhưng nó thường tỉnh, ngóc đầu lên và gầm gừ giận dữ, khi những con kền kền quạt đôi cánh quá gần người bị thương.
Chàng trẻ tuổi mê sảng. Từ môi chàng thốt lên những lời kỳ dị, lúc thì thề thốt yêu đương, lúc thì những lời rời rạc về một tội ác nào đó.