Chương 54
CHIẾC VÕNG TRONG ĐỒNG CỎ

Zep Xtump chạy đến để mang chàng Muxtangher lên bờ.
Sau khi đọc xong tờ giấy, người thợ săn già vội vàng chạy tới nơi được chỉ dẫn.
Ông đã đến đúng lúc. Ông đến đúng tầm súng khi con báo chuẩn bị bước nhảy.
Viên đạn không kịp chặn đứng bước nhảy của con thú đáng sợ, bước nhảy cuối cùng của nó, mặc dầu viên đạn đã cắm thẳng vào tim nó.
Khi người thợ săn già lao vào dòng nước để quả quyết xem phát súng của ông đã giết chết con thú chưa, thì ông cũng bị tấn công, nhưng không phải móng sắc của con báo túm lấy ông mà là đôi tay của con người mà ông vừa cứu sống.
Sự thật con dao không có trong tay chàng, nhưng người mất trí kia tý nữa thì bóp chết Zep. Người thợ săn phải vất cả súng đi và dùng hết sức bình sinh để chống lại sự tấn công bất ngờ ấy.
Cuộc chiến đấu kéo dài khá lâu. Cuối cùng Zep đã giữ được chàng Iếclăng trẻ tuổi trong vòng tay mạnh mẽ của mình và ôm chàng lên bờ.
Nhưng sự việc còn chưa kết thúc ở đây. Khi Moric vừa mới cảm thấy mình được tự do, chàng phóng lên bờ, nhanh đến nỗi dường như chiếc chân đau không hề cản trở gì chàng.
Người thợ săn đã đoán được ý định của chàng. Nhờ tầm vóc rất cao của mình ông đã nhìn thấy con dao đẫm máu nằm trên chiếc áo choàng. Chàng Muxtangher chạy đến để giật lấy nó.
Zep vùng chạy, lần nữa ông lại túm lấy con người đang lên cơn điên bằng bàn tay khỏe như gấu của mình và đẩy chàng ra xa gốc cây.
- Mau lên, Felim! – Zep hét lên - Dấu con dao mau lên. Cậu này điên mất rồi. Hắn nóng như lửa, hắn mê sảng…
Felim nhanh chóng tuân lệnh, leo ngay lên cây lấy con dao.
Nhưng cuộc vật lộn vẫn chưa kết thúc. Người bệnh lại tiếp tục bóp cổ người cứu mình – Chàng la hét đe dọa, mắt chàng mở trừng trừng.
Cuộc vật lộn tuyệt vọng kéo dài đến mười phút.
Cuối cùng chàng Muxtangher hoàn toàn kiệt sức gục xuống cỏ. Cả thân hình chàng run lên dữ dội, rồi chàng thở hắt ra và im bặt, như cuộc sống đã từ bỏ chàng vậy.
Felim bắt đầu than van ầm ỹ.
- Đừng có rít lên như thế, đồ ngu xuẩn đáng nguyền rủa! – Zep hét lên - Chỉ nghe những tiếng tru tréo của mi cũng đủ nhược người. Ngất đấy. Hắn làm ta thâm tím cả mình mẩy, nhưng cứ tin rằng, chẳng có gì nghiêm trọng cho hắn nữa đâu… Nhưng tất nhiên – ông vừa nói tiếp vừa chăm chú xem xét chàng trai – Ta không nhìn thấy một vết thương nguy hiểm nào. Sự thật đầu gối sưng rất to nhưng xương vẫn còn nguyên vẹn, nếu khác đi thì hắn đã chẳng chạy bằng hai chân được. Còn lại không đáng kể, chỉ là những vết xước thôi. Nhưng tại sao thế nhỉ? Bởi con báo đã vồ được đâu! Xem nào, chúng giống như những vết móng của con mèo. A, rõ cả rồi! Trước khi con báo xuất hiện, chàng trai phải chiến đấu với bọn sói rừng. Ai mà có thể nghĩ được rằng bọn thú hèn nhát này lại cả gan tấn công con người. Chúng tấn công bởi chúng gặp người tàn tật như anh chàng này, quỉ tha ma bắt chúng đi.
Người thợ săn nói với bản thân mình, bởi vì Felim, vui mừng vì cậu chủ mình không chỉ không chết mà còn không bị gì nguy hiểm nên thôi than vãn, cùng với tiếng reo vui hoan hỉ, hắn vừa bật ngón tay vừa nhảy nhót.
Nỗi kích động vui mừng của hắn lây cả sang Tara. Cùng với Felim cả hai thực hiện một cái gì đó tương tự như một điệu nhảy Iếclăng hùng tráng.
Zep không chú ý lắm tới sự trình diễn khôi hài này, ông lại lần nữa cúi xuống chàng Muxtangher nằm bất động và xem xét một lần nữa.
Sau khi đã xác định rằng không có vết thương nào nguy hiểm, Zep đứng lên đăm đặm quan sát những vật nằm lăn lóc dưới đất. Ông chú ý tới chiếc mũ Panama còn đang ở trên đầu chàng Muxtangher, ở ông xuất hiện những ý nghĩ lạ lùng.
Những chiếc mũ làm bằng cói, người ta gọi một cách không đúng là Panama, chẳng hiếm gì ở nơi đây. Nhưng người thợ săn biết rằng chàng Iếclăng trẻ tuổi thường mang chiếc Xembrêrô Mếchxich, một thứ đội đầu kiểu hoàn toàn khác.
Song le Zep có cảm giác dường như ông đã nhìn thấy chiếc mũ này trước đây, nhưng trên một cái đầu khác.
Ông cúi xuống cầm nó lên tay, tất nhiên không phải để kiểm tra xem chủ nhân hiện nay của nó kiếm được nó có phải bằng con đường trung thực hay không. Ông muốn tìm giải đáp cho các bí mật, hay nói cho chính xác hơn là cho một chuỗi những sự kiện bí mật làm ông suy nghĩ đến vỡ cả đầu. Nhìn vào phía trong chiếc mũ, người thợ săn nhận ra nhãn của nơi sản xuất mũ ở Niu Oclêăng và dòng chữ viết bằng tay: “Henri Pôinđekter”
Giờ đây ông bắt đầu khảo sát chiếc áo choàng. Trên đó Zep Xtump cũng nhìn thấy những dấu hiệu chứng tỏ rằng nó cũng thuộc người chủ đó.
- Thật kỳ lạ! – ông già vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống đất trầm ngâm suy nghĩ - Những chiếc mũ, những cái đầu và tất cả mọi thứ khác. Mũ thì không ở đúng vào những cái đầu, cái đầu thì không phải ở chỗ của nó. Chúa tôi, có cái gì ở đây thật khó hiểu! Nếu không có cái vết tím bầm đau nhức dưới mắt trái mà ông con trời này đã tặng ta thì ta đã nghi ngờ không biết cái sọ của ta còn ở cái chỗ của nó hay không. Bây giờ thì chẳng có thể chờ đợi gì ở hắn – Zep nói, sau khi liếc nhìn Moric - Chẳng nhẽ chỉ sau khi cơn sốt của hắn qua đi. Mà ai biết trước được, cho đến khi nào?... Thôi đành – Ông nói sau một lúc im lặng - Chẳng còn việc gì làm thêm ở đây nữa. Cần phải đưa anh chàng về nhà. Hắn đã viết rằng hắn không thể đi được. Hắn làm được điều này chỉ vì cơn điên đã cho hắn sức lực, nhưng chẳng được lâu. Cái chân lại càng thêm sưng lên. Phải khiêng về nhà thôi…
Người thợ săn suy nghĩ xem phải thực hiện điều này như thế nào.
- Tên này thì dù sao cũng chẳng nghĩ ra được gì – Ông nói tiếp sau khi liếc nhìn Felim, hắn đang tán chuyện vui vẻ với Tara – Con chó còn có đầu óc hơn hắn. Nhưng được rồi, hắn phải vác, phải đổ mồ hôi. Làm thế nào bây giờ? Cần phải đặt anh chàng lên cáng. Một đôi cây sào và chiếc áo khoác hay chiếc chăn mà Felim đem theo, thế là xong. Đúng, ta phải làm như vậy. Chiếc băng ca, đấy chính là cái mà giờ đây chúng ta đang cần.
Gã Iếclăng kia được gọi tới giúp việc.
Họ bắt đầu chặt và đẽo nhẵn hai cành cây, mỗi cái dài khoảng mười fut, họ buộc ngang chúng lại một khoảng ngắn hơn, phía trên căng tấm chăn và sau đó lót thêm chiếc áo khoác.
Bắng cách như vậy, họ đã thiết kế một chiếc băng ca đơn giản có thể giữ được một người bệnh hay một người say rượu.
Phải công nhận rằng chàng Muxtangher làm người ta nhớ tới người say, bởi chàng lại bắt đầu nổi sung lên làm người ta phải buộc chặt chàng vào chiếc cáng.
Không phải hai người khiêng chiếc cáng như thường lệ mà là một người và một con ngựa. Đầu cáng phía trước buộc vào con ngựa cái của Zep. Còn Felim, người mà người thợ săn đã tự hứa là “bắt hắn phải đổ mồ hôi ra” giữ đầu sau cáng.
Còn bản thân Zep đi sau cuối, sau khi chọn vai trò nhẹ nhàng hơn cả: người lãnh đạo.
Phương pháp di chuyển như vậy không nên gọi là một phát minh. Zep đã thiết kế một cái gì đó giống như một chiếc kiệu thô sơ mà ông đã được nhìn thấy ở miền Nam Tếchdát. Cái khác trong trường hợp này là thiếu mất tán kiệu thường thấy và thay vào chỗ thắng hai con la là một con người và một con ngựa cái.
Moric đã được mang về trong căn lều bằng cái kiệu ngẫu hứng này.
-o0o-
Đêm đã xuống khi đoàn diễu hành lạ lùng về đến căn lều của chàng Muxtangher.
Đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng của người thợ săn thận trọng chuyển người bị thương vào chiếc giường làm bằng da ngựa.
Chàng Muxtangher không hiểu mình đang ở đâu, chàng cũng không nhận ra những người bạn đang cúi xuống chàng. Chàng vẫn mê sảng, nhưng không còn vùng vẫy nữa. Cơn sốt đã giảm bớt.
Chàng không im lặng, nhưng chàng không trả lời được những câu hỏidịu dàng. Mà nếu chàng có trả lời thì cũng không đúng lúc, một vài lời lẽ của chàng nghe đáng sợ đến nỗi gợi người ta tới những ý nghĩ vô cùng buồn thảm.
Những người bạn đã khéo léo băng bó những vết thương cho chàng và giờ đây chỉ còn một việc là chờ cho đến sáng.
Felim đi ngủ, còn Zep Xtump ngồi lại bên giường của chàng Muxtangher.
Buộc tội Felim ích kỷ là không công bằng, Zep đã buộc hắn phải đi nghỉ, sau khi nói rõ rằng ngồi cả hai người bên cạnh người bệnh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Người thợ săn già đã có chủ ý của mình. Ông muốn rằng những lời mê sảng của người bệnh không ai được nghe, ngoài ông ra, thậm chí là Felim đi nữa. Và ông ngồi thâu đêm bên giường Moric lắng nghe từng lời của chàng.
Zep Xtump không ngạc nhiên khi nghe người bệnh nói những lời thề thốt yêu đương và luôn miệng nhắc đến tên Luiza.
Nhưng cả một cái tên khác cũng thường buột ra khỏi miệng người bệnh. Và cùng với nó là những lời không được dễ chịu bằng. Đấy là tên của em trai Luiza. Đôi khi nó kèm theo những từ sao mà ghê rợn, rời rạc và không có ý nghĩa gì.
Zep Xtump so sánh tất cả những gì ông nghe được với những sự kiện đã biết và trước khi ánh sáng ban ngày tràn vào căn lều, ông tin rằng Henri Pôinđekter không còn sống nữa.