Chương 56
PHÁT SÚNG BẮN VÀO CON QUỈ

Cả đêm người bệnh không chợp mắt. Lúc thì chàng im lặng lúc thì chàng quay cuồng trong cơn mê sảng mất trí.
Cả đêm người thợ săn già không rời chàng, ông lắng nghe những lời nói rời rạc của chàng.
Những gì nghe được chỉ khẳng định thêm giả thiết cho rằng Moric say mê Luiza và em trai của nàng đã bị giết chết!
Điều cuối cùng làm người thợ săn già rất buồn, và khi kết hợp với tất cả những sự kiện đã biết, ông lo lắng ghê gớm.
Ông nghĩ về cuộc cãi lộn, … chiếc mũ… chiếc áo khoác… Những ý nghĩ của Zep quay cuồng trong mê cùng những dự đoán. Chưa bao giờ trong đời ông lại rối trí như vậy. Ông rên lên, khi cảm thấy sự bất lực của mình.
Ông không để ý tới cửa ngõ, bởi ông biết rằng nếu có khách không mời mà đến thì ít nhất họ cũng không tới ban đêm.
Chỉ một lần ông đi ra ngoài: đấy là lúc gần sáng, khi ánh sáng mặt trăng đã hòa lẫn với những tia bình minh đầu tiên.
Ông ra ngoài vì tiếng sủa kéo dài, ảo não của Tara, nó đi sục sạo giữa các bụi cây. Qua một giây, con chó sợ hãi chạy vào lều.
Sau khi tắt nến, Zep nhẹ nhàng đi ra và bắt đầu nghe ngóng.
Những tiếng rừng đêm đã im bặt. Phải chăng vì chó sủa? Nhưng vì sao chó sủa?
Người thợ săn bắt đầu quan sát bãi cỏ trước ngôi nhà, sau đó đến bìa rừng, sau đó nhìn vào bóng tối của bức tường cây cối. Ông không thấy gì đặc biệt - tất cả đều như mọi khi.
Mỏm đá nổi bật trên nền trời bởi những đường viền mờ ảo, bên sườn nó là đỉnh những ngọn cây tối sẫm. Nhìn rõ cả những ngọn cây cách khoảng năm mươi bước trong buổi sáng mờ. Người thợ săn biết rằng đó là rìa trên của bình nguyên.
Mặt trăng chiếu sáng mép vực, thậm chí cả những con rắn cũng không thể bò qua mà không bị nhìn thấy trên nền trời.
Nhưng cả ở đó cũng chẳng thấy ai.
Nhưng vì vậy có thể nghe thấy được một cái gì đó.
Từ phía đồng bằng vọng lại tiếng động nhỏ. Hình như đó là tiếng vó ngựa đập vào đá.
Thế là Zep quyết định căng tai nghe ngóng xem tiếng động có lặp lại không.
Tiếng động không lặp lại. Những người thợ săn đã giả định lầm. Từ sau những ngọn cây xuất hiện một con ngựa đi dọc theo bờ vực…
Một người ngồi trên yên. Cả ngựa, cả kỵ sĩ nổi lên đen thẳm trên nền trời đang rạng sáng. Con ngựa không chê vào đâu được, như một pho tượng gia công cực khéo. Hình dáng của kỵ sĩ chỉ nhìn thấy rõ từ yên tới vai, nhưng không có gì trên vai cả.
Zep Xtump dụi mắt, và lại dụi mắt, lại nhìn. Nếu như ông có nhắc đi nhắc lại động tác đến tám mươi lần, thì trước mắt ông vẫn là cái hình dáng đó – kỵ sĩ không đầu.
Không còn nghi ngờ gì được nữa. Ông đã nhìn thấy con ngựa đi trên mép bờ vực chậm rãi nhưng tin tưởng như thế nào, chỉ có tiếng gõ móng là không nghe thấy được, dường như nó không đi mà đang lướt tới, như hình ảnh trên tường nhà hát.
Hình ảnh đâu phải ngắn ngủi: Zep được nhìn khá lâu, ít nhất cũng đủ lâu để phân biệt tất cả các chi tiết, đủ lâu để quả quyết rằng đó không phải là ảo ảnh, không phải là sự lừa dối của thị lực, không phải là ảo giác.
Nó biến mất cũng chậm chạp và từ từ: lúc đầu là cái đầu con ngựa biến dần đi, sau đó là cổ, phần thân trước, sau nữa là kỵ sĩ – cái hình dáng kỳ dị huyền ảo – và cuối cùng là phần hông ngựa với cái đuôi dài xoè rộng.
- Trời đất ơi!
Tiếng kêu buộc ra khỏi miệng Zep Xtump không phải vì ông ngạc nhiên trước sự biến mất của kỵ sĩ. Không có gì lạ lùng ở đây cả. Bóng ma khuất sau những ngọn cây khi nó đi lên bờ dốc.
- Trời đất ơi!
Hai lần người thợ săn thốt lên cái thán từ ưa dùng và cả hai lần ông đều biểu thị nỗi kinh ngạc vô kể và sự khiếp hãi.
Cứ nhìn bộ dạng của người thợ săn có thể đoán được những cảm xúc của ông: mặc dù rất can đảm, ông thở hổn hển và đôi môi, thâm xì đi vì nước thuốc lá, tái ngắt.
Zep đứng lặng hồi lâu như hóa đá.
Cuối cùng ông thốt lên:
- Quỉ tha ma bắt! – Ông vừa khẽ lắp bắp, vừa không rời mắt khỏi nơi đuôi con ngựa vừa biến mất – Dù sao thì gã Iếclăng đã nói đúng. Ta lại cứ nghĩ là trong cơn say hắn tưởng tượng ra! Nhưng không phải, đúng là hắn đã nhìn thấy như ta vậy. Không có gì lạ là cậu chàng đã hoảng hồn. Trời ạ! Đó có thể là cái gì nhỉ?... Cái gì mà lại có thể như vậy được? – Zep nhắc lại sau một lúc nghĩ ngợi – Chà ta có thể đoán được nếu là ban ngày hoặc ở gần hơn một chút để ta có thể nhìn nó cho thật rõ. Tại sao ta lại không đến gần nó hơn nhỉ? Quỉ tha ma bắt, cứ thử xem nào. Chắc nó cũng chẳng ăn thịt ta, thậm chí nó có là con quỉ đi nữa! Còn nếu đó là một con quỉ thì ta có thể kiểm tra xem có thể dùng đạn hất nó ra khỏi yên được không, phải làm quen với bóng ma này, dù hắn là ai đi chăng nữa.
Sau những lời này, người thợ săn bước ngay lên con đường mòn dẫn tới bờ dốc.
Ông chẳng cần quay lại lấy súng, ông đã cầm nó theo khi nhảy ra khỏi lều sau khi nghe tiếng tru của cho chó.
Nếu kỵ sĩ không đầu bằng xương bằng thịt, thì nó không thể biến khỏi thế giới này được. Zep Xtump hoàn toàn có thể tính toán một cuộc gặp gỡ với nó.
Khi người thợ săn nhìn từ trong căn lều, kỵ sĩ đang tiến thẳng tới chỗ có thể đi từ độ cao của bình nguyên xuốntg thung lũng Alamô. Cũng theo con đường đó, Zep vừa tính là sẽ gặp kỵ sĩ không đầu ở mép bờ vực, nếu nó không thay đổi hướng đi hoặc không đổi nước đi bước một sang phi nước đại.
Người thợ săn ước tính thật nhanh, ông phải đi một đoạn đường như thế nào và mất bao nhiêu thời gian.
Sự tính toán của ông tỏ ra chính xác. Khi ông vừa chạm tới mép bình nguyên, ông nhìn thấy trên mặt phẳng đồng bằng đôi vai của kỵ sĩ.
Thêm một bước nữa trên con đường mòn - tất cả hình dáng người kỵ sĩ hiện ra.
Thêm một bước nữa, cả hình dáng con ngựa in rõ trên nền trời từ đầu tới chân.
Con ngựa dừng lại ngay trên bờ vực, rõ ràng nó đang chuẩn bị nhảy xuống dưới. Chắc là người kỵ sĩ, vì thận trọng đã kéo dây cương, hay là nó đã nghe thấy tiếng bước chân của người thợ săn? Đúng hơn cả là con ngựa đã đánh hơi thấy ông.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì nó đã đứng thẳng trước mặt người thợ săn.
Nhìn thấy hình dáng kỳ dị này, Zep dừng lại. Bất cứ người nào ở vào địa vị ông cũng phải dựng tóc gáy.
Thậm chí đến Zep cũng phải “nổi gai” như ông tự thú nhận.
Song le người thợ săn quyết định một cách kiên quyết phải thực hiện ý định dẫn dắt ông tới đây: phải biết được đó là ai. Người hay ma quỉ.
Không để mất thời gian, Zep nâng khẩu súng săn lên vai, cái nhìn của ông lướt dọc theo nòng súng, mặt trăng chiếu sáng đến nỗi có thể nhìn thẳng vào kỵ sĩ không đầu.
Chỉ một tý nữa là viên đạn cắm đúng vào tim nó, nhưng người thợ săn chợt nghĩ:
“Ra sao nhỉ, nếu nó là người?”
Zep hạ súng xuống và do dự trong một phút.
- Có thể, đây là con người chăng? – Ông lẩm bẩm - Mặc dù có cái gì đó không giống… Chắc gì dưới tấm giẻ rách Mếchxich kia có đủ chỗ cho một cái đầu. Nếu sự thật đó là con người thì người ta cho rằng hắn ta phải có lưỡi. Ở đúng cái chỗ của nó, ta không hiểu… Ê, người lạ mặt kia! Anh đi chơi hơi khuya đấy! Anh quên cái đầu của mình ở đây rồi hả?
Chẳng nghe thấy câu trả lời. Chỉ có con ngựa thở phì phì ra khi nghe tiếng người. Đó là tất cả.
- Này, người không quen biết kia! Đây là già Zep Xtump người ban Kentucki nói với anh đây. Hắn không phải loại người để cho người khác đùa cợt đâu. Ta muốn anh giải thích cho rõ ràng. Nào, trả lời đi, không là ta bắn đấy.
Lần nữa lại chẳng có hồi âm. Chỉ có con ngựa là lắc mạnh đầu. Rõ ràng là nó đã quen với giọng nói của Zep.
- Quỉ sứ nhà anh! – Người thợ săn già gào lên, cố làm cho người kia thôi im lặng, mà ông cho đó là làm nhục ông – Ta cho anh sáu giây, nếu anh không trả lời, ta sẽ bắn đấy! Nếu anh là con bù nhìn thì chẳng hại gì. Mà nếu là quỉ sứ lại càng hay. Nhưng nếu anh là người giả vờ điếc thì anh sẽ nhận một viên đạn vì sự ngu xuẩn. Nào, trả lời đi! – Ông nói tiếp với sự giận dữ ngày càng tăng - Trả lời đi, ta nói với anh đấy!... Không muốn à? Được rồi! ta bắn đây này! Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…
Đúng vào lúc, khi phải vang lên tiếng hô “bảy” nếu đếm tiếp tục thì tiếng réo của phát súng vang lên, tiếp sau đó là một tiếng động khô khan – viên chì đập vào một vật cứng.
Phát súng tỏ ra không có một kết quả nào. Chỉ có con ngựa sợ hãi hý lên. Người kỵ sĩ vẫn tiếp tục ngồi bình thản trên yên.
Thêm nữa hình như con ngựa cũng không quá sợ hãi. Trong tiếng hý của nó người thợ săn như nghe thấy tiếng cười nhạo báng.
Nhưng dù sao nó cũng rời khỏi chỗ và phi nước đại một cách man rợ, sau khi bỏ Zep lại trong sự kinh sợ khôn xiết, nỗi sợ hãi mà ông chưa bao giờ trải qua.
Vài giây sau phát súng, Zep Xtump không sau đứng dậy được.
Nếu trước khi bắn ông nổi gai ốc thì giờ đây ông run lên như cầy sấy. Ông không những kinh ngạc mà còn đờ người ra vì khiếp hãi. Người thợ săn già hoàn toàn tin rằng viên đạn của ông đã rơi đúng vào tim người kỵ sĩ hay ít nhất cũng đúng vào chỗ mà ở đó con người phải có trái tim.
Nhưng có phải là con người không? Zep quả quyết rằng không. Và ý nghĩ này có thể làm ông yên tâm, nếu như không có con ngựa: mà tiếng hý ma quỉ của nó làm ông run lên và máu đông lại từ nãy tới giờ. Zep muốn bỏ chạy, nhưng không thể. Và ông cứ đứng quì một chân như vậy, hoàn toàn đờ người ra nhìn theo bóng người kỵ sĩ, cho đến khi nó biến mất trong ánh trăng tràn ngập khoảng bao la của đồng cỏ. Lúc bấy giờ ông mới hồi lại đến mức có thể quay về lều.
Chỉ khi lọt vào dưới mái lều, ông mới hoàn hồn và có thể bình tĩnh suy nghĩ về sự kiện kỳ lạ. Ông thoát ngay khỏi ý nghĩ rằng ông đã nhìn thấy chính quỉ sứ. Nhưng sự suy nghĩ tỉnh táo của ông cũng thật khó đưa tới kết luận. Ông không tìm được một sự giải thích nào khả dĩ chấp nhận được.
- Chưa chắc… - Ông nói tiếp, vẫn cái giọng nghi ngờ như vậy - Chắc gì nó không phải là người của thế giới này, ta nghe thấy tiếng viên đạn đập vào nó chăng? Rõ ràng viên chì đập vào một vật nào đó, mà nếu là một bóng ma vô hình thì… Được rồi! – Người thợ săn kết thúc rõ ràng là không muốn cố gắng tìm hiểu hiện tượng lạ lùng này nữa - Chẳng cần phải đau đầu thêm làm gì! Chỉ một trong hai thứ, hoặc là một con bù nhìn được làm bằng giẻ rách, hoặc là chính quỉ xatăng!
-o0o-
Khi Zep chạy vào lều, cùng với ông ánh sáng xanh của buổi sáng sớm cũng lọt vào đó.
Đã đến lúc đánh thức Felim, để hắn ngồi cạnh người bệnh. Gã Iếclăng đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn cảm thấy mình có lỗi vì đã ngủ lâu như vậy và vui mừng nhận lấy trách nhiệm.
Trước khi nhường chỗ lại cho hắn, người thợ săn già tự mình băng lại các vết thương. Zep biết rõ tính chất của các loại cây thuốc. Gần đấy có mọc một loại xương rồng Nêpan, nước sắc của nó là loại thuốc rất tốt để chữa các vết thương. Ông già biết rằng nếu đắp nó qua một ngày đêm vết thương bắt đầu đâm da non, qua ba ngày thì khỏi hẳn.
Như phần đông những người dân địa phương, Zep tin vào tính chất chữa bệnh của các loại xương rồng, và nếu ở gần đây dù có cả chục bác sĩ, ông cũng chẳng gọi người nào đến với bệnh nhân. Ông tin rằng không có mối nguy hiểm nào đe dọa Moric Giêran, ít nhất bởi những vết thương.
Có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm ở chỗ khác.
- Này, ngài Felim – Zep vừa nói, vừa kết thúc việc băng bó – ta đã làm tất cả để chữa những vết thương, còn bây giờ phải nghĩ đến việc cho bệnh nhân ăn… Anh nói rằng anh chẳng còn gì ăn nữa phải không?
- Sạch sành sanh, ngài Xtump. Còn tệ hơn: không còn gì uống. Không còn một giọt nào trong nhà.
- Đấy là tại anh, đồ khốn, đã tợp hết! – Zep kêu lên, giận dữ - Nếu không có anh thì uýtki đã đủ để cho chàng trai bình phục. Làm thế nào bây giờ.
- Ngài mắng cháu là vô lý, ngài Xtump ạ. Cháu uống chỉ một biđông nhỏ. Còn bọn da đỏ thì làm cạn khô chiếc bình lớn. Cháu nói thật đấy!
- Lại còn bịa đặt! Anh sẽ chẳng nằm lăn lóc ra như thế chỉ có một biđông. Ta quá biết cái bụng không biết no của anh để kiểm tra điều này. Anh đã uống không ít trong chiếc bình lớn.
- Cháu thề với các thánh!
- Cút đi với quỉ sứ những thề thốt của nhà anh! Chỉ có bọn ngu nó mới tin… được rồi, nói thế là đủ. Anh đã tọng hết uýtki, kết thúc nhá. Đi hai mươi dặm mua nó thì anh không thể, gần hơn thì không có. Đành phải chịu thiếu nó vậy.
- Thế làm gì bây giờ?
- Im đi mà nghe ta nói đây. Không có đồ uống ta có thể chịu được, nhưng ta thấy rằng chẳng có lý gì mà ta chịu chết đói. Bệnh nhân của chúng ta hoàn toàn héo quắt lại. Và ta cũng đói đến nỗi sẵn sàng xơi đến cả thịt chó sói, còn thịt gà tây thì còn lâu ta mới từ chối. Anh hãy ngồi cạnh chàng trai, ta đi ra sông để xem thử có bắn được gì không?
- Đừng lo, ngài Xtump, cháu sẽ làm tất cả những gì cần thiết. Cháu thề…
- Im đi cho người ta nói!
- Ei-ei, cháu sẽ không nói một lời nào nữa.
- Đúng, ngậm miệng lại! Nhớ cho kỹ: nếu ai đến đây lúc ta không có nhà, báo cho ta biết. Chỉ có điều là phải ngay tức khắc.
- Ngài có thể tin tưởng.
- Coi chừng, chớ có lừa ta!
- Cháu không lừa. Chỉ có điều làm điều này như thế nào, ngài Xtump? Có thể ngài sẽ đi xa và không nghe thấy cháu gọi. Bấy giờ thì làm thế nào?
- Chưa chắc ta đã đi xa. Lúc tinh mơ bắn gà rừng ở gần sông đâu có khó. Thêm nữa, anh biết không? – Zep nói, sau khi suy tính – anh có kiếm ra khẩu súng săn trong lều không? Súng lục cũng được.
- Chẳng có cái này, cũng chẳng có cái kia. Cậu chủ mang nó theo người. Chắc là cậu để lại trong khu cư dân.
- Chết thật. Bởi thật ra ta cũng có thể không nghe thấy tiếng gọi của anh.
Zep đã bước lên bật cửa, nhưng ông dừng lại và suy nghĩ.
- Có rồi! – Ông kêu lên sau khi suy nghĩ một lúc – Ta đã nghĩ ra! Anh có nhìn thấy con ngựa già của ta không?
- Sao cháu lại không nhìn thấy, hở ngài Xtump? Tất nhiên là cháu nhìn thấy.
- Được rồi. Còn cây xương rồng ở rìa vạt cỏ kia, nhìn thấy chứ?
- Nhìn thấy.
- Giỏi! bây giờ thì nghe đây. Trông nom cửa ngõ. Nếu có ai xuất hiện khi không có ta, chạy ngay tới chỗ cây xương rồng, cắt lấy một cành, chọn cành nào nhiều gai và đâm vào dưới đuôi con ngựa.
- Chúa tôi! Để làm gì vậy?
- Được rồi, ta sẽ giải thích cho anh – Zep nói vẻ khôn ngoan – Không có thì anh nhầm lẫn hết. Anh thấy không, Felim ta cần phải biết xem có ai tới đây không. Ta không đi xa, nhưng tất cả đều có thể xảy ra, và ta sẽ không nghe thấy anh gọi. Hãy để cho con ngựa này kêu, giọng nó to hơn anh, phải không nào. Hiểu chưa, Felim? Coi chừng, hãy làm mọi cái như ta nói với anh!
- Ei-ei, cháu sẽ làm!
- Đừng có quên đấy. Cuộc sống của chủ anh phụ thuộc vào nó đấy!
Nói những lời này rồi người thợ săn đặt lên vai khẩu súng săn dài ngoằng của mình và đi ra khỏi lều.
- A, ra ông già cũng không ngốc lắm – Felim nói, khi thấy Zep đã đi được một khoảng, không thể nghe được lời hắn nói – Nhưng tại sao ông ta lại sợ chủ của ta sẽ nguy hiểm nếu có ai tới đây nhỉ? Thậm chí ông ta còn nói tính mạng của cậu chủ phụ thuộc vào đó. Đúng ông ta đã nói như vậy. Ông ta dặn phải luôn nhìn ra cửa. Chắc ông ta muốn làm ngay điều này. Ta phải nhìn xem mới được.
Felim bước ra bãi cỏ, quan sát chăm chú tất cả các con đường mòn dẫn đến căn lều.
Sau đó hắn ta quay về và bắt đầu đứng ở bậc cửa như một người lính gác.