Chương 58
CÁI HÔN ÁC HẠI

Dàn nhạc man rợ kéo dài đến trọn mười phút. Con ngựa cái hý lên như heo bị chọc tiết, con chó nhắc lại bằng tiếng tru ảo não, được trả lời bằng tiếng vọng lại từ phía bờ sông.
Những tiếng kêu này vang xa đến nữa dặm. Chắc gì Zep Xtump đã kịp đi xa và nhất định ông phải nghe thấy chúng.
Không nghi ngờ rằng Zep sẽ đến ngay, Felim vừa đứng trên bậc cửa vừa hy vọng cô gái không quen biết sẽ không tìm cách lọt vào, ít nhất cũng cho tới khi hắn được giải phóng khỏi nhiệm vụ canh gác.
Cho dù tất cả những lời lẽ của cô gái Mếchxich, hắn vẫn cứ nghi ngờ rằng nàng có âm mưu xảo quyệt, nếu không thì tại sao Zep lại ra lệnh cho hắn gọi ông.
Bản thân Felim không hề nghĩ tới chuyện chống cự. Khẩu súng lục bóng nhoáng vẫn còn đang nhằm vào hắn, và hắn hoàn toàn không muốn xung đột với nữ kỵ sĩ kỳ lạ này, hắn sẽ không nói năng gì để nàng vào trong lều.
Nhưng còn có một nhân vật quả quyết hơn canh giữ lối vào lều, không hề sợ đến cả một tiểu đội trang bị vũ khí hạng nặng. Đó là Tara.
Tiếng tru kéo dài, ảo não của con chó đôi khi lại thay bằng tiếng sủa giật lên vì giận dữ. Con chó cảm thấy không tin tưởng người khách không mời. Cung cách của nàng Mếchxich làm nó cảm thấy thù địch. Con chó đứng, lấy thân mình ngăn trước Felim và cánh cửa, nhe những chiếc răng nhọn của mình ra, rõ ràng nó làm cho khách hiểu rằng vào được lều chỉ có cách bước qua xác nó.
Nhưng Ixiđôra không còn nghĩ đến việc đạt được nguyện vọng của mình, lúc đó cảm giác duy nhất của nàng là sự kinh ngạc.
Nàng đứng lặng không nói một lời. Rõ ràng sau một hành động lạ lùng như vậy phải tiếp theo một kết cục tương ứng. Tò mò kinh khủng, nàng nén mình chờ đợi cái kết thúc của màn kịch.
Ở nàng sự lo ngại chẳng còn lại dấu vết. Những gì nàng trông thấy nếu để đe dọa thì lại quá tức cười, đồng thời nếu để chọc cười thì lại quá kỳ khôi.
Trên khuôn mặt của con người đã hành động một cách kỳ quặc kia không hề có một nét cười. Hắn hoàn toàn nghiêm chỉnh. Rõ ràng con người kỳ lạ kia không hề nghĩ đến chuyện đùa.
Nàng tiếp tục ngỡ ngàng cho tới khi giữa những thân cây xuất hiện một người cao kều bận chiếc áo khoác bạc màu cầm khẩu súng săn dài trong tay. Ông ta đi gần như chạy.
Ông chạy thẳng tới căn lều. Khi cô gái nhìn thấy người không quen khuôn mặt nàng hiện lên vẻ lo lắng và bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt thêm khẩu súng lục.
Động tác này được thực hiện một phần vì đề phòng, một phần do bất giác. Không có gì đáng ngạc nhiên: ai cũng phải lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt khắc nghiệt của người khổng lồ, đang chạy rất nhanh đến.
Nhưng khi vừa bước tới bãi cỏ, trên khuôn mặt ông xuất hiện một vẻ ngạc nhiên không kém gì vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cô gái.
Ông lẩm bẩm điều gì đó qua kẽ răng, nhưng giữa những tiếng ồn ào vẫn tiếp diễn thì không thể nghe rõ được, chỉ xét theo điệu bộ thì chắc gì chúng đã niềm nở.
Ông chạy ngay tới chỗ con ngựa còn đang rống lên và làm cái việc mà ngoài ông ra không ai dám làm – ông nhấc đuôi con ngựa đang điên rồ lên và giải phóng cho nó khỏi những cái gai đang làm tình làm tội nó.
Sự im ắng được lập lại ngay, bởi vì những kẻ tham gia vào dàn đồng ca, khi quen với tiếng hý man rợ của con ngựa cái đã im lặng đi từ lâu.
Ixiđôra vẫn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ khi liếc nhìn cái hình người khôi hài ở cửa lều, nàng đoán ra rằng cái anh béo kia đã hoàn thành thắng lợi một nhiệm vụ nào đó.
Nhưng vẻ tự mãn của Felim không còn lại dấu vết khi Zep Xtump dữ tợn quay về phía căn lều. Thậm chí sự có mặt của người đẹp cũng không ngăn được hàng tràng những lời chửi mắng của ông.
- Đồ ngu! Đồ Iếclăng đần độn! Ta hỏi mi, mi gọi ta về đây làm gì? Ta chỉ vừa mới nhắm vào một con gà tây bự, nặng phải đến mười ba phun không kém. Con nghẽo đáng nguyền rũa này đã đánh động nó trước khi ta kịp bóp cò. Thế là mất cả bữa sáng!
- Nhưng thưa ngài Xtump, ngài chẳng đã ra lệnh cho cháu là gì? Ngài nói rằng nếu có ai tới đây…
- Nhưng sao anh ngốc thế! Chẳng lẽ điều này lại liên quan tới phụ nữ?
- Nhưng làm sao cháu có thể biết được đây là phụ nữ? Ngài nhìn cô ta ngồi trên yên ngựa kìa! Chẳng khác gì đàn ông.
- Người ta ngồi trên ngựa thế thì sao nào? Không lẽ anh lại không để ý từ trước rằng đàn bà Mếchxich họ ngồi ngựa như vậy à, hả đồ óc bã đậu? Theo ta thì anh giống mụ đàn bà hơn cả cô ta đấy, mà anh còn ngu hơn cô ta đến hai mươi lần. Ta chắc như vậy. Còn ta thì đã nhìn thấy cô ta một vài lần và thậm chí còn nghe nói gì đấy về cô ta. Không hiểu ngọn gió nào đã đưa cô bé tới đây. Chắc gì hỏi được cô ta. Cô bé chỉ biết nói tiếng Mếchxich. Mà ta không biết thứ tiếng ấy và chẳng muốn biết nó nữa.
- Ngài nhầm rồi đấy, ngài Xtump. Cô ta nói được cả tiếng Anh đấy… đúng không, thưa tiểu thư?
- Một chút tiếng Anh – Nàng Mếchxich, từ nãy giờ vẫn im lặng đứng nghe trả lời - Một chút thôi.
- Thế kia đấy! – Zep hơi ngượng kêu lên – Tha lỗi cho tôi, Xenhorita. Cô nói được tiếng Anh ư? Hay quá. Vậy thì cô có thể nói cho tôi biết, cô đến đây làm gì. Không phải cô đi lạc chứ?
- Không, thưa Xenhor… - Sau một lúc im lặng nàng nói.
- Thế có nghĩa là, cô biết cô đang ở đâu chứ ạ?
- Vâng, thưa Xenhor… Và… đây là nhà của đông Morixiô Jeran phải không ạ?
- Vâng, đúng như vậy. Nhưng cô đã gọi tên anh ta không đúng lắm đâu… Còn căn lều này thật khó được gọi là ngôi nhà, nhưng quả thật là anh ta đang sống ở đây. Cô muốn gặp chủ nhà phải không?
- Ô, Xenhor, đúng đấy! Tôi đến đây cũng vì thế.
- Thế thì tôi sẽ không phản đối. Chắc cô sẽ không nghĩ ra điều gì xấu phải không? Nhưng có điều để làm gì? Anh ta không thể phân biệt nổi cô với chiếc đế giày đâu.
- Ông ấy ốm phải không ạ? Có sự bất hạnh đã xảy ra với ông ấy? Ông này đã nói với tôi điều đó.
- Vâng, cháu đã nói với cô ta – Felim thừa nhận.
- Đúng – Zep trả lời – Anh ta bị thương. Và bây giờ còn đang mê sảng chút ít. Tôi nghĩ rằng không có gì nghiêm trọng. Chắc rồi anh ta sẽ chóng tỉnh lại.
- Ô, Xenhor, tôi muốn được trông nom ông ấy khi ông ấy ốm! Vì chúa, hãy cho phép tôi vào, tôi sẽ chăm sóc ông ấy. Tôi là bạn của ông ấy, bạn trung thành.
- Cũng được, tôi không thấy có gì phải e ngại. Người ta vẫn nói rằng chăm sóc người ốm là công việc của phụ nữ. Thật ra tôi cũng chưa kiểm nghiệm điều này từ ngày tôi chôn cất bà vợ của mình. Nếu cô muốn chăm sóc anh ta, thì xin mời, bởi vì cô là bạn của anh ta. Cô có thể ở đây với anh ta cho đến khi chúng tôi trở về. Chỉ có điều chú ý sao cho anh ta đừng vùng ra khỏi giường và tháo bỏ băng của mình.
- Hãy tin tôi, Xenhor ạ. Tôi sẽ cố gắn giữ gìn ông ấy. Nhưng xin ngài hãy nói: ai làm ông ấy bị thương?
- Về điều này, thưa Xenhorita, tôi cũng chỉ biết đến mức như cô thôi. Anh ta có đánh nhau với chó sói. Tôi tìm thấy anh ta trong rừng lúc mặt trời sắp lặn. Anh ta đứng dưới dòng suối ngập đến thắt lưng, một con thú lốm đốm mà những người Mếchxich gọi là hổ đang từ trên bờ chuẩn bị nhảy vồ anh ta. Nhưng tôi đã kịp cứu anh ta khỏi tình thế hiểm nghèo. Những gì xảy ra trước đó đối với tôi vẫn là bí mật. Chàng trai đang bất tỉnh bây giờ không thể hỏi han gì được. Cho nên cô chỉ có việc đợi.
- Ngài tin rằng không có gì nghiêm trọng phải không Xenhor? Vết thương của ông ấy không nguy hiểm chứ ạ?
- Không. Anh ta chỉ sốt chút ít. Còn những gì gọi là vết thương chỉ là sầy da thôi. Khi nào anh ta tỉnh lại thì đâu lại vào đấy. Qua một tuần là anh ta sẽ khỏe như con nai vậy.
- Ô, tôi sẽ chăm sóc ông ấy chu đáo!
- Cô rất tử tế, nhưng… nhưng…
Zep do dự. Một ý nghĩ bất ngờ thoáng trong ông. Đây là những gì ông nghĩ:
“Đây chắc chính là cô gái đã gửi quà cho chàng trai khi anh ta còn nằm ở khách sạn Ôbêđôphê. Nàng yêu anh ta rồi - điều này thật rõ như ban ngày. Yêu quá mất rồi. Và cô kia cũng thế. Mà rõ ràng người mà chàng trai mơ ước không phải là cô này mà là cô kia. Nếu cô bé nghe được những lời chàng trai mê sảng mà cả đêm chàng chỉ gọi tên nàng kia, thì điều này sẽ làm thương tổn trái tim cô bé. Tội nghiệp, ta rất tiếc – Cô ta có lẽ rất nhân hậu. Nhưng chàng Muxtangher không thể cưới cả hai cô, mà cô bé người Mỹ kia hoàn toàn chiếm lĩnh anh ta. Thật là rắc rối. Phải thuyết phục để nàng mắt đen ra đi, đừng ở lại chỗ chàng trai ít nhất cũng cho đến khi anh chàng thôi mê sảng về Luiza”.
- Thế này, thưa tiểu thư - Cuối cùng Zep nói với nàng Mếchxich đang sốt ruột chờ đợi – Có lẽ tốt hơn hết là tiểu thư nên đi về nhà chăng? Hãy chờ đợi cho đến khi chàng bình phục. Bởi vì thậm chí chàng cũng không nhận ra cô được. Còn ở lại chăm sóc thì cũng chẳng cần. Anh ta không đau nặng để đến nỗi chuẩn bị lìa đời.
- Ông ta không biết cũng được. Dù sao tôi cũng phải chăm sóc ông ta. Có thể ông ta cần một cái gì đó? Tôi sẽ lo lắng mọi việc.
- Nếu vậy thì cô cứ ở lại – Zep nói, hình như một ý nghĩ mới nào đó khiến ông đồng ý - Đấy là việc của cô. Nhưng xin cô đừng để ý lắm tới những lời mê sảng của anh ta. Anh ta sẽ nói nhiều về chuyện giết người và chút ít về… thường là như vậy khi người ta mê sảng. Xin cô đừng sợ. Anh ta, chắc là sẽ nói về một người đàn bà, lúc nào anh ta cũng nhắc đến tên cô ấy.
- Về một người đàn bà ư?
- Vâng, anh ta cứ gọi tên người đó hoài.
- Tên người đó? Thưa Xenhor, tên như thế nào?
- Có thể đấy là tên em gái anh ta. Tôi tin rằng anh ta nhắc đến một cô em gái nào đó.
- Ngài Xtump, nếu ngài kể về cậu Moric… - Felim lại mở máy.
- Im đi, đồ ngu! Đừng có xía vô những chuyện không cần thiết. Không phải việc của mi. Đi theo ta – Ông vừa đi vừa ra lệnh cho gã Iếclăng – Ta muốn anh đi với ta một chút. Ta đã giết chết một con rắn mai gầm khi ta đi lên phía trên theo dòng suối, ta đang còn để nó ở đó. Đem nó về nhà nếu chưa có con thú nào đó tha nó đi mất. Còn ta, có lẽ ta sẽ bắn được con gà rừng nào chăng.
- Rắn à? Rắn mai gầm?
- Chính thế.
- Nhưng mà ngài sẽ không ăn nó chứ, ngài Xtump? Bởi loài này độc.
- Anh hiểu biết khá nhiều đấy! Nọc độc không còn. Ta đã chặt đầu nó rồi.
- Phù! Cháu cứ thà chết đói còn hơn cho vô miệng dù chỉ là một miếng.
- Thì cứ chết đi cho khỏe xác! Ai mà mời anh ăn nào? Tôi chỉ muốn anh mang con rắn về nhà. Nào, hãy làm những gì người ta ra lệnh cho anh. Không thì ta bắt anh ăn cái đầu của nó cùng với những chiếc răng độc đấy.
- Cháu thề, ngài Xtump, cháu hoàn toàn không muốn làm trái ý ngài. Cháu sẽ làm tất cả những gì ngài ra lệnh. Thậm chí cháu sẵn sàng nuốt nguyên cả một con rắn! Thánh Patric quang vinh, hãy tha tội cho con, kẻ tội lỗi này!
- Quỉ sứ cả nhà thánh Patric quang vinh nhà anh! Đi đi nào!
Felim không tranh cãi gì thêm, hắn ngoan ngoãn đi theo người thợ săn vào rừng.
-o0o-
Ixiđôra vào căn lều và cúi xuống giường người bệnh. Nàng phủ lên vầng trán nóng bỏng và đôi môi khô nẻ của chàng trai những cái hôn nồng nhiệt. Bỗng nhiên nàng giật bắn người như bị bò cạp đốt.
Cái làm nàng giật mình còn tệ hơn cả nọc độc của loài bọ cạp. Đó vẻn vẹn chỉ là một từ, một từ rất ngắn ngủi.
Điều này có gì đáng ngạc nhiên! Hạnh phúc cả cuộc đời thường phụ thuộc vào một từ rất ngắn “vâng” như vậy! Và còn nhiều khi, quá nhiều khi, từ “không” ngắn ngủi đem theo nó bao nỗi đắng cay khôn xiết.