Chương 59
CUỘC GẶP GỠ TRONG CĂN LỀU

Ngày mà Luiza giải phóng cho Miguel Điac đối với nàng là một ngày u ám, và chắc là ngày u ám nhất trong cuộc đời nàng.
Trước đó nỗi buồn vì cậu em trai mất tích hòa lẫn với nỗi lo lắng cho người yêu. Nhưng giờ đây nỗi cay đắng còn nặng nề thêm bởi sự ghen tuông đến mất trí.
Đau khổ, sợ hãi, ghen tuông – không phải là quá nhiều đối với một trái tim hay sao?
Đó là những gì mà Luiza Pôinđekter trải qua khi đọc bức thư chứa đựng chứng cớ phản bội của người tình.
Sự thật chàng không phải là người viết bức thư vàcchứng cớ cũng chẳng thể gọi là trực tiếp.
Song thoạt đầu, trong cơn giận dữ bột phát, nàng krêôl trẻ tuổi không nghĩ tới điều này. Xét theo bức thư, quan hệ giữa Moric Giêran và cô gái Mếchxich còn âu yếm hơn là chàng nói. Có nghĩa là Moric đã lừa dối nàng.
Khác đi thì tại sao người đàn bà lại viết về những tình cảm của mình về “cặp mắt đen đầy tình cảm” của chàng một cách công khai, kiêu hãnh như vậy?
Tình cảm trong bức thư không phải là tình bạn. Trong đó có hơi thở của niềm say mê. Nàng krêôl hiểu như vậy bởi trái tim nàng đã bốc cháy vì tình yêu.
Ngoài ra trong đó còn nói về cuộc gặp gỡ. Thật ra, nàng Mếchxich chỉ mới đề nghị. Nhưng đấy chỉ là hình thức, là sự đỏng đảnh của người đàn bà tự tin vào mình. Bức thư được kết thúc không phải bằng lời đề nghị mà ra lệnh: “hãy đến, em chờ ông”.
Khi đọc những dòng chữ này, Luiza đột ngột vò nhàu bức thư. Trong cử chỉ của nàng không chỉ có sự ghen tuộng mà còn cả sự khao khát trả thù.
- A, thế là bây giờ ta đã rõ tất cả! – Nàng kêu lên cay đắng – Không phải lần đầu tiên chàng nhận được bức thư như vậy, họ đã gặp nhau ở chỗ đó. “Trên đỉnh đồi, sau nhà bác em”. Sự chỉ dẫn không được rõ ràng cho lắm! Có nghĩa là chàng thường tới đó.
Nhưng rất nhanh, cơn giận dữ được thay thế bằng nỗi thất vọng sâu sắc. Tình cảm của nàng bị giày xéo, rách nát như tờ giấy rơi dưới chân nàng.
Những ý nghĩ buồn rầu xâm chiếm nàng. Trong cơn rối loạn nàng đã nghĩ tới những quyết định tối tăm nhất. Nàng nhớ lại Luizana yêu dấu, nàng muốn trở lại nơi đó để chôn nỗi đau khổ của mình vào tu viện. Nếu trong giờ phút đau đớn tột cùng mà tu viện ở gần đó, thì chắc nàng sẽ đi khỏi nhà cha nàng để tìm chốn nương thân trong những bức tường tu viện. Đó đúng là một ngày ảm đạm nhất trong cuộc đời Luiza.
Sau những phút tuyệt vọng kéo dài, nàng có phần bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ một cách sáng suốt hơn. Nàng vừa đọc lại bức thư vừa suy gẫm từng lời.
Ở nàng lại nảy sinh ra niềm hy vọng rằng Moric Giêran không có trong khu cư dân. Rất có khả năng đó. Thật lạ lùng, nếu một người đàn bà ấn định cuộc gặp gỡ và chờ đợi người mình yêu một cách tin tưởng như vậy lại không biết điều này. Dù sao chàng cũng có thể đã ra đi. Chính chàng đã chuẩn bị cuộc đi xa.
Việc kiểm tra sự nghi ngờ đối với Luiza Pôinđekter, con gái một ngài chủ đồn điền kiêu hãnh là rất khó khăn, nhưng không còn lối thoát nào khác. Và khi khoàng hôn đậm đặc lại, nàng cưỡi trên con muxtang đốm sao đi trên những đường phố của khu cư dân và dừng lại trước khách sạn, chính nơi mà vẻn vẹn vài giờ trước đây con ngựa non màu xám của Ixiđôra đã dừng lại.
Khu cư dân buổi chiều hôm ấy vắng tanh. Một số người đang đi truy lùng kẻ tội phạm, số khác đang hành quân chống lại người Komantri.
Ôbeđôphê là nhân chứng duy nhất hành động bất cần của Luiza. Thêm vào đó người chủ khách sạn không thấy ở đó có gì lạ lùng, hắn thấy hoàn toàn tự nhiên khi chị gái của chàng trai bị mất tích muốn biết tin tức, chính điều này giải thích cho hắn nguyên nhân sự xuất hiện của Luiza.
Người Đức này không lấy gì làm tinh tế lắm. Hắn không hề ngờ rằng Luiza rất hài lòng khi nghe những câu trả lời đầu tiên của hắn. Hắn cũng không đoán được sự đau đớn hành hạ nàng ra sao bởi những lời nhận xét tình cờ thêm vào cuộc đối thoại của họ rằng nàng không phải là người đầu tiên hỏi thăm Moric-Muxtangher, mà còn một người đàn bà nữa đã hỏi những câu hỏi như vậy, Luiza thất vọng quay ngựa trở về Kaxa-del-Korvô.
Cả đêm Luiza trằn trọc thức trắng, nàng không thể tìm được sự yên tĩnh. Trong những phút thiếp đi ngắn ngủi, những giấc mơ khủng khiếp hành hạ nàng.
Buổi sáng sự bình tĩnh cũng không trở lại, nhưng một quyết định đã đến - một quyết định cứng rắn can đảm, gần như mạo hiểm.
Đi một mình tới bờ Alamô đối với Luiza Pôinđekter có nghĩa là phá vỡ tất cả những phép tắc xã giao. Nhưng đó chính là điều nàng định làm.
Chẳng có ai giữ nàng, cấm nàng ra đi. Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt đêm, đội ngũ vẫn chưa trở về, chưa một tin tức nào của cuộc tìm kiếm về đến Kaxa-del-Korvô. Nàng Krêôl trẻ tuổi làm chủ hoàn toàn dinh cơ và mọi hành động của mình, chỉ mình nàng biết những gì xô đẩy nàng đến bước đường tuyệt vọng này.
Điều này không khó gì đoán ra.
Luiza Pôinđekter là một trong số những người có thể bị mất lòng tự tin. Thậm chí tình yêu mạnh mẽ nhất cũng không làm nàng yên tâm. Nàng cần phải biết sự thật! Có thể hạnh phúc đang chờ đợi nàng, cũng có thể là sự tiêu ma của mọi hy vọng. Dù có đến thế đi nữa nàng thấy vẫn hơn là sự mập mờ đau đớn.
Nàng lập luận cũng gần như đối thủ của nàng!
Thay đổi ý định của Luiza là vô ích. Thậm chí lời nói của người cha cũng không thể can ngăn nàng lại được.
-o0o-
Bình minh vừa rạng thì Luiza đã lên ngựa. Sau khi ra khỏi cổng Kaxa-del-Korvô nàng hướng vào đồng cỏ theo con đường mòn đã quen.
Trái tim nàng không chỉ một lần xao xuyến vì những hồi ức ngọt ngào, khi nàng đi qua những nơi quen thuộc với những kỷ niệm quí giá.
Trong những giây phút ấy nàng quên đi nỗi đau khổ buộc nàng quyết định ra đi. Nàng chỉ nghĩ đến cuộc gặp gỡ với người yêu và mơ ước cứu chàng khỏi tay kẻ thù, mà có lẽ giờ đây chúng đang bao vây chàng.
Mặc cho nỗi lo lắng cho người yêu, đó là những phút giây hạnh phúc, nhất là nếu đem so với những ý nghĩa về sự thay lòng đổi dạ của người yêu đang dằn vặt nàng.
Hai mươi dặm chia cách Kaxa-del-Korvô và căn lều đơn độc của chàng Muxtangher.
Khoảng cách như vậy có thể là cả một cuộc hành trình dài đối với những người đi ngựa ở Châu Âu. Nhưng đối với những người dân đồng cỏ, họ vượt qua khoảng cách này chỉ trong hai tiếng đồng hồ. Họ lao đi như đang đuổi theo một con cáo hay một con nai vậy.
Cuộc phiêu lưu như vậy sẽ không buồn chán ngay cả trên lưng một con ngựa lười, nhưng trên con ngựa đốm sao xinh đẹp nhanh nhẹn đang lướt trên đồng cỏ quê hương thì cuộc du hành sẽ kết thúc nhanh chóng. Có thể quá nhanh chóng và bất hạnh cho nữ kỵ sĩ của chúng ta.
Luiza đã bị hành hạ ghê gớm, giờ đây nàng không thất vọng nữa.
Trái tim buồn thảm của nàng đã sáng lên tia hy vọng.
Nhưng nó tắt ngấm ngay lập tức khi nàng vừa bước lên bậc cửa của căn lều. Một tiếng nấc nghẹn ngào buột ra khỏi miệng nàng. Trái tim của nàng như đang rạn vỡ.
Trong căn lều có một người đàn bà!
Đối với nàng krêôl trẻ tuổi, tất cả đã quá rõ ràng, rõ ràng đến đau đớn. Trước mặt nàng là người đàn bà đã viết bức thư yêu đương. Cuộc gặp gỡ dù sao cũng đã xảy ra rồi. Có thể trong cuộc xung đột này trên sân khấu còn có một người nữa tham gia: Moric Giêran. Nhưng điều này cũng chẳng giải thích được tình thế của chàng: Luiza đãkịp nhìn thấy Moric, khắp người băng bó đang nằm trên giường.
Vậy, đây là người đã viết bức thư, người đã gọi chàng là “thân yêu” và thán phục đôi mắt chàng, là người đã gọi chàng tới cuộc gặp gỡ và giờ đây cô ta đang ở cạnh chàng, dịu dàng chăm sóc chàng. Có nghĩa là chàng đã thuộc về cô ta. Ôi, ý nghĩ này sao mà đau đớn để có thể thốt lên thành lời!
Những ý nghĩ của Ixiđôra cũng không kém đau khổ. Nàng biết rằng hy vọng đối với nàng như vậy là hết. Nàng đã đủ thời gian tìm kiếm trong những lời rời rạc của người bệnh, để không còn nghi ngờ vào sự thật cay đắng. Đối thủ đã đứng trên ngưỡng cửa, người đã đẩy nàng ra khỏi trái tim của chàng Muxtangher.
Mặt đối mặt, mắt rực sáng, họ đứng đó, bất bình bởi cùng một tình cảm, xúc động bởi cùng một ý nghĩ.
Cả hai nàng cùng yêu một con người. Cả hai đều bị hành hạ vì ghen tuông. Họ cùng đứng cạnh chàng. Còn chàng thì, than ôi, chẳng biết đến sự có mặt của cả hai.
Mỗi nàng đều cho rằng người kia là đối thủ may mắn. Luiza không nghe thấy những lời mà nó sẽ an ủi nàng, những lời mà từ nãy tới giờ vang lên bên tai Ixiđôra, hành hạ tâm hồn nàng. Lòng căm giận không nói nên lời tràn ngập trong cả hai. Và như vậy lại càng đáng sợ. Họ không hề trao đổi một lời. Không ai trong số hai người yêu cần được giải thích. Và không một người nào cần tới sự giải thích. Có những giây phút mà lời lẽ là thừa. Đó là sự va chạm của những tình cảm bị xúc phạm, nó chỉ được thể hiện bằng những cái nhìn căm giận, và những cặp môi cong lên khinh bỉ.
Họ đứng như vậy chỉ trong khoảnh khắc.
Sau đó Luiza Pôinđekter quay phắt lại. Trong căn lều của Moric Giêran không có chỗ cho nàng.
Ixiđôra cũng bước ra ngay, hầu như dẫm lên đuôi váy của địch thủ. Cũng chính ý nghĩ đó đuổi nàng ra: trong căn lều của Moric Giêran không có chỗ cho nàng.
Dường như cả hai cố gắng rời bỏ nơi làm trái tim họ tan nát càng nhanh càng tốt.
Con ngựa xám đứng gần, con đốm sao đứng xa hơn một chút, Ixiđôra là người đầu tiên nhảy lên ngựa. Khi nàng đi qua cạnh Luiza, cô nàng cũng đã ngồi trên yên.
Hai đối thủ lại lần nữa trao đổi cái nhìn, Không thể nói ai trong số hai người là đắc thắng, trong những cái nhìn cũng chẳng thấy sự tha thứ. Cái nhìn của nàng krêôl tràn ngập buồn rầu, hờn giận và ngạc nhiên. Cái nhìn cuối cùng của Ixiđôra, kèm theo những lời lẽ thốt lên một cách lỗ mãng, đầy sự giận dữ, bất lực