Chương 60
CÔ GÁI PHẢN BỘI

Nếu có thể so sánh được những hiện tượng của thế giới bên ngoài với nông nỗi mà con người phải trải qua, thì thật khó kiếm được sự xung đột nào gay gắt hơn ánh sáng chói lọi của mặt trời trên dòng Alamô và sự tăm tối trong tâm hồn Ixiđôra, khi nàng rời bỏ căn lều của chàng Muxtangher. Những tình cảm điên cuồng sôi lên trong ngực nàng và mạnh hơn tất cả là sự khao khát trả thù. Chính tình cảm này đã cứu nàng khỏi tuyệt vọng. Khác đi thì gánh nặng cay đắng thật không thể chịu đựng nổi.
Bị hành hạ bởi những ý nghĩ u ám, nàng đi dưới những bóng cây. Và những ý nghĩ đó cũng chẳng bớt đi khi đến bờ dốc nàng nhìn thấy bầu trời xanh rạng rỡ - nàng cảm giác rằng nó đang cười nhạo nàng.
Ixiđôra dừng lại dưới dốc. Những cành trắc bá lớn màu thẫm vươn rộng trên đầu nàng. Cái bóng rậm rạp của nó gần với trái tim đau buồn của nàng hơn là những tia sáng mừng vui của mặt trời.
Nhưng không phải điều này làm nàng dừng ngựa lại. Trong đầu nàng nảy ra những ý nghĩ còn u ám hơn bóng cây trắc bá. Có thể biết điều này qua vầng trán u ám, qua cặp lông mày nhíu lại trên đôi mắt đen sáng quắc và khuôn mặt dữ tợn.
- Tại sao ta lại không giết nó ngay tại chỗ nhỉ? – Nàng nói thầm – Có thể quay lại còn chưa muộn chăng?
Nhưng thay đổi được gì nếu ta giết nó? Bởi điều này cũng không trả lại được cho ta trái tim của chàng. Đối với ta nó đã mất rồi, mất vĩnh viễn! Những lời nói đó trong những mơ ước của chàng! Đối với ta, tội nghiệp cho ta, chẳng còn hy vọng gì! Không, thế thì chàng nphải chết! Chàng đã làm cho ta bất hạnh… Nhưng nếu ta giết chàng thì lúc bấy giờ sẽ ra sao? Cuộc sống của ta sẽ biến thành cái gì? Trở thành một cực hình không chịu nổi!... Không lẽ bây giờ còn chưa là cực hình sao? Ta không thể chịu đựng được hơn cực hình này! Chẳng có gì an ủi nổi ta ngoài sự báo thù. Không chỉ cô ả mà cả chàng nữa. Cả hai đều phải chết! Nhưng không phải bây giờ, mà tới khi chàng có thể hiểu được chàng chết vì tay ai! Lạy thánh nữ, hãy cho con sức mạnh để báo thù.
Ixiđôra giục ngựa phi nhanh lên con đường dốc.
Lên tới bình nguyên, không dừng ngựa lại, không để cho con ngựa nghỉ ngơi, nàng lại phi nước đại điên cuồng trên đồng cỏ. Rõ ràng nàng cũng không biết đi về đâu. Nàng không nói, chẳng dùng dây cương để điều khiển, chỉ thúc những chiếc cựa giày giục nó phi về phía trước.
Được phép tự do, con ngựa lao theo con đường mà theo đó nó đã đi tới đây. Con đường dẫn tới bờ sông Lêông. Nhưng nó có cần đưa cô chủ của mình tới đó không?
Đối với nữ kỵ sĩ hình như thế nào cũng đượcc. Đầu cúi xuống, chìm sâu vào suy tư, nàng chẳng để tâm tới một cái gì, thậm chí đến cả nước phi điên cuồng của con ngựa. Nàng cũng không để ý đến cả một chuỗi các kỵ sĩ đang tiến lại gần phía nàng cho đến khi con ngựa thở phì ra và đứng sững lại.
Bấy giờ nàng nhìn thấy một đội kỵ sĩ đang đi trên đồng cỏ.
Người da đỏ chăng? Không da trắng. Không chỉ xét theo màu da mà còn theo yên cương và tư thế ngồi ngựa, quả quyết điều này còn nhờ các bộ râu vì màu da không thể nhận ra được dưới lớp bụi dày.
- Dân Tếchdát – Ixiđôra lẩm bẩm - Chắc đây là đội quân đi tìm Komantri. Nhưng người da đỏ đâu có ở đây. Nếu trong khu cư dân người ta nói đúng, thì họ đã đi xa nơi này rồi.
cô gái Mếchxich không muốn gặp họ. Vào lúc khác thì nàng chẳng tránh họ, nhưng đương lúc đau khổ thì những câu hỏi và những cái nhìn tò mò làm nàng khó chịu.
Có đủ thời gian để lẩn đi. Nàng đang còn đứng giữa những bụi cây. Rõ ràng các kỵ sĩ còn chưa nhìn thấy nàng. Quay lại rừng là không ai nhìn thấy nàng cả.
Nhưng Ixiđôra không kịp làm điều này, vì con ngựa của nàng đột ngột hý lên. Hai mươi con ngựa khác trả lời nó.
Vẫn có thể phi đi được. Nhưng rõ ràng họ sẽ đuổi theo. Liệu họ có đuổi kịp không, đặc biệt là trên những con đường ngoằn ngoèo mà nàng rất quen thuộc này.
Suy nghĩ vậy nàng đã quay ngựa, nhưng nàng lại kìm ngay nó lại và bình tĩnh chờ đội quân đang tới gần. Những lời nàng nói sẽ giải thích tại sao nàng làm như vậy.
- Họ ăn bận quá sang trọng so với những người thợ săn thông thường. Đây chắc đúng là đội ngũ mà ta đã nghe nói. Đội ngũ của người cha… Đúng rồi, chính là họ. Đây là bản năng báo thù! Đây chính là quyền lực của chúa.
Thay vì quay vào rừng, Ixiđôra phi ra chỗ trống, quả quyết đi đến gặp các kỵ sĩ. Nàng kéo dây cương chờ họ tiến gần lại. Kế hoạch phản bội của nàng đã chín muồi.
Vài phút sau các kỵ sĩ đã vây quanh cô gái Mếchxich.
Họ có chừng một trăm người, vũ trang bằng đủ loại vũ khí khác nhau. Chỉ có cái duy nhất làm họ giống nhau đó là những lớp bụi dày phủ lên quần áo và vẻ mặt khắc nghiệt của họ, chúng chỉ hơi dịu lại vì sự tò mò thoáng qua.
Rơi vào giữa một đám người như vậy, ai cũng phải sợ, hơn nữa lại là phụ nữ, nhưng Ixiđôra không hề tỏ ra sợ hãi. Nàng không cho là những người đang vây quanh nàng một cách kém lễ nghi này là nguy hiểm. Nàng biết một vài người trong số họ. Nhưng người đàn ông đứng tuổi có vẻ là người lãnh đạo đội ngũ mà giờ đây đang hỏi han nàng, trước đây nàng chưa từng gặp, dù vậy nàng cũng đoán được ông ta là ai. Đây chắc là cha của chàng trai bị giết, của cô gái, mà nàng rất muốn nhìn thấy cô ta bị giết hay ít nhất cũng bị nhục nhã.
Một cơ hội thật thuận tiện!
- Thưa cô, cô nói được tiếng Pháp chứ ạ? – Vili Pôinđekter hỏi, ông đoán rằng nàng sẽ hiểu thứ ngôn ngữ này hơn.
- Rất ít, thưa Xenhor. Tốt hơn hết là ngài hãy nói tiếng Anh.
- Tiếng Anh ư? Thế thì lại tốt hơn cho chúng tôi. Vậy xin cô hãy nói, cô có nhìn thấy ai ở nơi đây không? Tôi muốn nói, cô có gặp một kỵ sĩ nào đó hay có thể nhìn thấy một cái trại của ai đó?
Ixiđôra hoặc là đang do dự, hoặc là đang suy tính câu trả lời của mình.
Ngài chủ đồn điền niềm nở tiếp tục những câu hỏi.
- Cho phép tôi hỏi, cô sống ở đâu nhỉ?
- Ở Riô Granđ, thưa Xenhor.
- Cô đang đi từ đó tới đây ạ?
- Không, từ Lêông.
- Từ Lêông!
- Đây là cháu gái của ông gài Martinec - Một trong số những người có mặt giải thích – Đồn điền của ông ấy ngay sát với đồn điền của ngài, ngài Pôinđekter ạ.
- Vâng, vâng, đúng vậy. Tôi là cháu gái của đông Xilviô Martinec.
- Cô đi thẳng từ dinh cơ của ông ta ư? Hãy tha lỗi cho sự khẩn khoản của tôi, nhưng cô hãy tin rằng chúng tôi hỏi cô không phải vì sự tò mò thông thường. Có những nguyên nhân nghiêm trọng khiến chúng tôi làm điều đó.
- Vâng, tôi đi thẳng từ dinh cơ của bác Martinec – Ixiđôra trả lời dường như không để ý tới những lời cuối cùng – tôi đi khỏi nhà bác tôi đúng hai tiếng trước.
- Thế thì rõ ràng cô đã nghe nói về vụ giết người đã xảy ra.
- Vâng, thưa Xenhor. Hôm qua trong nhà bác Xilviô người ta đã nói về điều này.
- Nhưng hôm nay, lúc cô ra đi, có tin tức gì mới trong khu cư dân không? Chúng tôi cũng có tin tức từ đó, nhưng sớm hơn nhiều. Cô không nghe thấy gì thêm, thưa cô?
- Tôi chỉ nghe nói có một đội đã lên đường đi tìm kẻ giết người. Đội ngũ của ngài phải không, thưa Xenhor?
- Vâng, vâng, chắc là họ nói về chúng tôi… Cô không nghe gì thêm ư?
- Ồ có, nhưng rất kỳ lạ, thưa Xenhor, kỳ lạ đến nỗi các ngài có thể cho rằng tôi đùa.
- Cái gì vậy? - Cả hai mươi người cùng hỏi một lúc, họ nhìn nữ kỵ sĩ kiều diễm với sự tò mò căng thẳng.
- Người ta nói rằng đã nhìn thấy một người nào đó không đầu… trên ngựa… ở đâu gần đây… Chúa lòng lành! Chúng ta có thể đang ở gần chỗ đó, ở một nơi nào đó trên sông Nuexet, không xa bãi nông, nơi con đường rẽ đi Riô Granđ. Các vakerô đã nói như vậy.
- Chà, như vậy có nghĩa là, những vakerô nào đó đã nhìn thấy nó.
- Vâng, thưa các Xenhor, họ có ba người và họ thề rằng đã nhìn thấy nó.
Ixiđôra hơi ngạc nhiên vì vẻ bình tĩnh lạ lùng mà những người Tếchdát lắng nghe câu chuyện của nàng. Một người nào đó liền giải thích nguyên nhân.
- Chúng tôi đã nhìn thấy kỵ sĩ không đầu, chỉ có điều là nó ở xa, còn các vakerô chắc là nhìn nó ở gần. Họ có hiểu được nó là gì không?
- Lạy thánh mẫu, không!
- Côa chư nhìn thấy nó phải không, thưa cô?
- Các ngài nói gì vậy, chưa đâu! Tôi mới chỉ nghe nói điều này. Nhưng nó là cái gì thì ai mà biết được.
Tất cả im lặng suy nghĩ.
Sau đó ngài chủ đồn điền tiếp tục hỏi.
- Cô không gặp ai ở đây ư, thưa cô?
- Không, tôi có gặp chứ!
- Ai vậy? Cô làm ơn tả lại…
- Một người đàn bà.
- Một người đàn bà? - Một vài giọng nhắc lại.
- Vâng, thưa các Xenhor.
- Người đàn bà ra sao?
- Người Mỹ.
- Người Mỹ ư? Ở đây? Một mình?
- Vâng.
- Ai thế nhỉ?
- Ai mà biết được!
- Cô không biết người ấy à? Thế người ấy trông như thế nào?
- Cô ta trông như thế nào ư?
- Vâng, cô ta ăn bận như thế nào?
- Bận chiếc áo dài đi ngựa.
- Có nghĩa là cô ta đi ngựa?
- Vâng.
- Thế cô gặp cô ta ở đâu?
- Cách đây không xa, trong đám cây rừng kia kìa.
- Cô ấy đi về hướng nào? Ở đó có ngôi nhà nào không?
- Chỉ có một túp tranh.
Pôinđekter quay về phía một trong số các thành viên của đội ngũ, một người biết tiếng Tây Ban Nha.
- Túp tranh là cái gì vậy?
- Họ gọi những căn lều của họ như vậy.
- Vậy túp tranh này là của ai?
- Đông Morixiô-Muxtangher.
Một tiếng kêu đắc thắng vang lên trong đám đông. Sau hai ngày tìm kiếm không mệt mỏi, kiên trì, cũng như là vô vọng, cuối cùng họ đã tìm ra dấu vết của kẻ giết người.
Những người đã xuống ngựa lại nhảy lên yên, chuẩn bị lên đường.
- Xin lỗi, nhưng thưa cô Martinec, cô cần phải chỉ đường cho chúng tôi đi đến chỗ đó.
- Tôi đành phải đi đường vòng. Nhưng được rồi chúng ta hãy đi! Tôi sẽ theo các ngài, nếu các ngài thích điều này.
Kèm thêm một trăm kỵ sĩ, Ixiđôra lại phi vào khoảng rừng.
Nàng dừng lại ở bìa rừng phía tây. Giữa nó và Alamô là một đồng cỏ trải rộng.
- Đằng kia kìa – Ixiđôra nói – Các ngài có nhìn thấy cái vệt đen ở chân trời không? Đó là đỉnh cây trắc bá. Nó mọc trong thung lũng Alamô. Hãy đi tới đó. Cạnh nó là một cái dốc mà các ngài có thể đi men xuống. Đi chút nữa các ngài sẽ thấy túp lều mà tôi đã nói.
Những chỉ dẫn tiếp theo là không cần thiết. Hầu như quên mất người chỉ đường, các kỵ sĩ lao ra đồng cỏ hướng về phía cây trắc bá.
Chỉ có một người còn chưa rời khỏi chỗ. Không phải là người chỉ huy đội ngũ, nhưng là một người không kém phần quan tâm đến những điều vừa xảy ra và thậm chí còn hơn nữa khi Ixiđôra nói về người đàn bà mà nàng nhìn thấy. Hắn biết ngôn ngữ của Ixiđôra như tiếng mẹ đẻ của hắn.
- Hãy nói cho tôi biết, thưa Xenhorita - Hắn nói với nàng Mếchxich bằng một giọng hầu như van lơn – Cô có để ý tới con ngựa mà người đàn bà ấy cưỡi không?
- Tất nhiên! Ai mà có thể không để ý tới nó!
- Nó ra sao? - Hắn vừa hỏi vừa nín thở vì hồi hộp.
- Con muxtang có đốm sao.
- Con muxtang đốm sao? Ôi Chúa tôi! – Kacxi Kôlhaun rên rỉ và lao theo đội ngũ.
Ixiđôra chợt hiểu, lại một trái tim nữa bị ngọn lửa không tắt kia thiêu đốt, ngọn lửa mà tất cả bất lực trước nó, trừ cái chết.