Chương 74
ĐUỔI THEO

Cái cảnh tượng mà chúng ta vừa nói đến thật khủng khiếp, đến nỗi nó vượt ra cả sự phi lý nữa. Không thể nhìn vào nó mà không run lên vì sợ hãi.
Mà ai có thể nhìn thấy nó một khi nào đó, ngoài những con sói trên mặt đất và bọn diều hâu trên trời.
Có đấy, có một người nhìn thấy nó. Người duy nhất trên toàn đất Tếchdat đã tham gia vào việc tháo gỡ cái bí mật này.
Song đối với ông tất cả còn chưa được rõ ràng. Ông chỉ biết rằng kỵ sĩ không đầu không phải là con bù nhìn, cũng không phải là quỉ sứ. Nhưng cả ông nữa cũng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy người kỵ sĩ đó. Ông biết rằng, trước nó tất cả mọi người đều phải run lên.
Ông vừa quan sát kỵ sĩ không đầu từ bìa cù lao rừng vừa ẩn mình trong những bóng cây.
Mặc cho nỗi sợ hãi và mong muốn trôi đi, nhưng ông hình như bị lôi kéo bởi một thứ nam châm nào đó, ông theo dõi kỵ sĩ theo vòng phía trong, không đuổi theo mà cũng không dừng lại.
Hơn nữa ông nhìn thấy người kỵ sĩ trước khi tới khoảng rừng sồi. Ông nhận ra nó từ xa và có thể tránh gặp nó. Nhưng thay vì vậy ông lại quả quyết quay về phía nó.
Ông vừa thận trọng di chuyển vừa dấu mình sau những gốc cây, như người thợ săn rình một con nai nhút nhát, chỉ có sự khác nhau là người thợ săn con nai không bao giờ phải sợ hãi như vậy. Lọt ra được sau những gốc cây, mặc dù rất sợ hãi, nhưng ông thở ra nhẹ nhõm.
Chẳng lẽ ông đi đến mười dặm trên đồng cỏ không có mục đích nào. Ông di chuyển thận trọng đến như vậy, trên những chỗ cỏ mềm nhất, khuất sau sự che chở của các bụi cây nhằm khỏi rơi vào mắt của một ai đó.
Hãy quan sát người thợ săn đang di chuyển dọc bìa rừng để hiểu được ý nghĩa hành động của ông. Đôi mắt ông theo dõi kỵ sĩ không đầu, ông căng thẳng theo dõi bằng cách di chuyển sao cho phù hợp với nó.
Thoạt đầu cảm giác chính của ông là sự sợ hãi. Qua một lát, sự sợ hãi được thay bằng sự sốt ruột, nó buộc ông phải hành động một cách can đảm hơn. Sự thay đổi tâm trạng của người ẩn mình trong rừng sồi là bởi kỵ sĩ không đầu kiên trì không tiến lại gần bìa rừng hơn hai trăm acđơ.
Điều này trêu tức người đi theo vô cùng, đến nỗi ông bắt đầu lẩm bẩm những lời chửi rủa. Thêm vào đó ông lại phải luôn luôn kìm tiếng nói của mình lại.
- Chà mi, con vật quỉ quái! Giá nó đi lại gần đây dù chỉ hai mươi acđơ thôi, để ta có thể bắn vào nó. Bây giờ mà bắn – có nghĩa là làm cho nó hoảng sợ, mà cơ hội thứ hai như thế này sẽ không bao giờ có được. Quỉ tha ma bắt! Nếu như không có hai mươi acđơ này!
Như muốn kiểm tra lại sự tính toán của mình, người đang nói lại lần nữa ước lượng khoảng cách giữa ông ta và người kỵ sĩ không đầu. Khẩu súng săn trong tay ông lên đạn sẵn sàng, ngón tay để sẵn trên cò súng.
- Vô nghĩa – Ông càu nhàu sau khi suy tính một lúc – Viên đạn sẽ hết đà và làm bị thương con ngựa, thế chỉ làm cho nó thêm sợ hãi. Phải kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi nó tới gần. Bọn chó sói đáng nguỵền rủa! Tại chúng cả… Từ nãy tới giờ, khi nào chúng còn đi theo, thì con ngựa sẽ còn bị giữ cách xa rừng. Đấy là thói quen của bọn muxtang ở khắp Tếchdat này, quỉ bắt chúng đi!... Không làm thế nào dụ nó được ư? – Ông tiếp tục nói sau một lúc im lặng – Có lẽ nó sẽ nghe theo tiếng ta gọi chăng… Không chắc. Gần đây nó đã không quen với tiếng người nữa, và chỉ còn sợ hãi. Không được, cả con ngựa của ta nó cũng lảng tránh, như lần ấy. Sự thật lúc bấy giờ dưới ánh trăng, và ngoài ra nó còn có con chó đuổi theo nó. Thật kỳ quặc là con ngựa đã hoang dã bỏ đi lang thang để quỉ mới biết được đó là cái gì. Bởi vì đây không thể… không! Rối cuộc thì đây là thủ đoạn của một ai đó… thủ đoạn quỉ quyệt của ai đó!
Khi nói tới những lời này, người thợ săn kéo dây cương. Sau khi chồm ra phía trước để nhìn cho rõ, ông tiếp tục quan sát người kỵ sĩ lạ lùng đang chậm rãi lượn quanh rừng sồi.
- Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là ngựa của anh chàng Muxtanger. Yên cương, xerap, tất cả mọi thứ. Sao lại rơi được vào tay nó nhỉ?
Sau vài phút im lặng, ông lại nói:
- ảo thuật hay không, thì cũng rất dở, cái người làm ra thứ này, phải biết tất cả những gì xảy ra đêm ấy. Nếu viên đạn còn ở đó thì phải lấy được nó! Xui xẻo thật… không, nó không chịu tới gần. Rõ ràng nó sợ rừng. Tất cả bọn muxtang đều cảm thấy tự tin khi ở chỗ trống. Làm gì bây giờ nhỉ? Có thể con ngựa sẽ vẫn dễ chịu khi nghe tiếng con người chăng? Nếu con ngựa đến gần hơn hai mươi acđơ thì mọi việc sẽ đâu vào đấy! Quỉ tha ma bắt, ta thử xem nào…
Sau khi đi gần hơn một chút tới bìa rừng, ông bắt đầu dỗ con ngựa:
- Đến đây nào, ngựa thông minh! Đến đây đi, ngựa xinh đẹp!
Điều này chẳng đem đến kết quả gì. Con ngựa không những không đi lại gần, mà ngược lại, nó sợ, vừa nghe thấy những lời này, nó làm rơi cỏ khỏi miệng, lắc đầu và hý lên sợ hãi dường như nó sợ thứ tiếng này hơn cả chó sói và diều hâu.
Bởi nó đã là con ngựa hoang, đối với nó con người là kẻ thù nguy hiểm, đặc biệt là những người ngồi ngựa. Và giờ đây nó đang đánh hơi thấy sự gần lại của kẻ thù.
Nó dừng lại để nhìn con người và con ngựa. Đối với nó rõ ràng đây là kẻ thù.
Rõ ràng là người kỵ sĩ cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh ta không kéo dây cương và không dừng ngựa lại, được tự do con ngựa lao vào đồng cỏ.
Người truy tìm thất bại, nhảy ra khỏi rừng sồi chửi rủa thậm tệ.
Ông lại càng tức tối, khi nhìn thấy viên đạn ông phóng đi không trúng vào mục tiêu và kỵ sĩ không đầu đã xa chạy cao bay.