Chương 6
CON MUXTANG ĐỐM SAO

Felim không lầm: đấy chính là giọng của cậu chủ hắn: Moric Giêran.
Vừa ra khỏi cửa, gã hầu nhìn thấy ngay chàng Muxtangher đang tiến lại gần. Như mọi khi, chàng trở về nhà trên con ngựa của mình, nhưng giờ đây khắp mình con ngựa tía đẫm mồ hôi, nên trông nó đen nhẫy, cổ và sườn bốc khói.
Con ngựa tía không về một mình, nó còn kéo theo một đồng loại của mình, hay nói chính xác hơn, một tù nhân bị lắcxô khá căng buộc vào mỏ yên. Chiếc dây da vòng chặt lấy hàm con muxtang vừa bị bắt gắn vào một chiếc dây khác vòng qua đầu sát tai con vật.
Đó là một con muxtang rất khác thường. Thậm chí giữa những đàn lớn, thường đến ăn trên các đồng cỏ, nơi có thể gặp những con ngựa lạ lùng nhất thì loại này cũng rất hiếm. Con ngựa này màu Sôcôla sẫm với những chấm trắng, được điểm một cách đều đặn như những chấm đen trên bộ lông con báo. Màu sắc đặc biệt kết hợp với vóc dáng hoàn hảo. Đó là một con ngựa có bộ ngực rộng, hai sườn dốc xuống, bốn chân vừa mảnh vừa thẳng và cái đầu có thể làm mẫu mực vẻ đẹp của loài ngựa. Con ngựa khá lớn, nếu là loài muxtang, nhưng nhỏ hơn con ngựa giống Anh bình thường, thậm chí còn nhỏ hơn con tía – cũng là một con muxtang mà nó đã giúp chủ bắt con đốm này làm tù binh.
Con ngựa đẹp còn tơ, nó ở trong đàn thường đến ăn cỏ ở nguồn sông Alamô, nơi chàng Muxtangher đã ba lần đuổi theo nó mà không kết quả. Chỉ tới lần thứ năm, Moric mới gặp may. Nguyên nhân sự mong muốn có bằng được chính con ngựa hoang này là một bí mật của chàng Muxtangher.
Felim chưa lần nào thấy cậu chủ của mình hài lòng như vậy, thậm chí so cả với khi Moric về nhà, mà điều này vẫn thường xảy ra, với năm, sáu con muxtang săn được.
Và cũng chưa bao giờ Felim nhìn thấy một tù nhân xinh đẹp như con ngựa tơ có đốm sao này. Nó làm mê mẩn bất cứ một con người nào am hiểu vẻ đẹp của loài ngựa như tay cựu giám mã của lâu đài Balax.
- Ghip, ghip, hoan hô! – Felim hét lên khi thấy nữ tù nhân. Vinh quang thay thánh Patric và các nữ thánh thiêng liêng, cậu Moric cuối cùng đã tóm được con ngựa sao! Con ngựa tơ này, mẹ kiếp! Ngựa ra ngựa!... Cậu đuổi theo nó đen như vậy cũng không có gì là lạ. Ei, Chúa tôi! Ở hội chợ Balinôxlơ của chúng ta người ta có thể quảng tiền vì nó bằng bất cứ giá nào. Thế nào người ta cũng dắt nó đi. Những thôi… Chúng ta để nó ở đâu bây giờ nhỉ? Ở sân quần ngựa cùng với tất cả à?
- Không, ở đó nó có thể bị đá hậu. Ta hãy buộc nó dưới chái. Kactrô hiếu khách sẽ nhường cho nó, còn chú mình sẽ qua đêm dưới trời. Felim, đã khi nào ngươi thấy một giai nhân như thế này chưa … ta muốn nói: con ngựa đẹp như thế?
- Chưa bao giờ, cậu Moric ạ, cả đời chưa bao giờ! Mà cháu đã thấy bao nhiêu giống ngựa thuần chủng ở Balibalax ấy chứ. Ngồi lên nó thì tuyệt lắm nhỉ! Chỉ có điều là điệu bộ nó trông ghê chưa kìa, cứ như là nó muốn ăn thịt người ta. Cậu còn chưa cưỡi nó phải không ạ?
- Chưa, Felim ạ. Ta sẽ chăm sóc tới nó khi ta có nhiều thời gian hơn. Phải thận trọng. Vì ta sợ làm hỏng mất con vật hoàn hảo thế kia. Ta sẽ bắt đầu thuần nó, khi đưa nó vào vùng cư dân.
- Thế bao giờ cậu định đi đến đó?
- Ngày mai. Chúng ta cần ra đi lúc sáng sớm, để buổi chiều đến kịp được đồn biên.
- Thế thì tốt quá: cháu mừng không phải vì cháu mà vì cậu, cậu Moric ạ. Cậu có biết không, cậu Moric, rượu uytky của chúng ta đã gần hết rồi. Nghe tiếng óc ách trong bình là biết. Những tay bịp ở đồn biên láu quá. Họ pha thêm và rót không đầy. Galông uytki Anh uống lâu gấp ba lần cái thứ “đồ bỏ” của Mỹ này, cũng như chính cái bọn Mỹ nó đặt tên cho nó vậy.
- Về uytki thì chú đừng lo lắng, Felim ạ. Chỗ đó chắc còn đủ cho ngày hôm nay và đủ rót đầy biđông cho chuyến đi ngày mai. Đừng nản, anh bạn cũ người Balibalaz ạ! Đầu tiên chú hãy thu xếp cho cô ngựa đốm sao, sau đó chúng ta sẽ dành thời gian nói về việc dự trữ thứ nước chữa bệnh mà ta biết rằng ngươi yêu thích hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
- Và cả cậu nữa chứ, cậu Moric! – Felim vừa cười vừa chêm vào.
Chàng Muxtangher cười nhảy xuống ngựa.
Họ đưa con ngựa tơ đốm sao vào chái nhà, còn con Kactrô thì buộc vào gốc cây. Felim bắt đầu tắm cho ngựa.
Mệt đến lả cả người, chàng Muxtangher ngả người xuống chiếc giường làm bằng những tấm da ngựa của mình. Không một con muxtang nàolàm chàng phải săn đuổi lâu như con ngựa đốm sao. Nó cần đến một sự kiên trì mà ngoài chàng ra không một ai trên đời này có thể có được, ngay cả Felim, ngay cả Kactrô, con ngựa trung thành của chàng.
Mặc dầu mấy ngày liền ngồi trên lưng ngựa và ba ngày cuối săn đuổi liên miên theo con đốm sao, dù mệt đến chết người, chàng Muxtangher vẫn không sao chợp mắt nổi vì một điều gì đó.
Đã mấy đêm chàng đau khổ vì mất ngủ, xoay hết bên này sang bên kia, đến nỗi không chỉ anh hầu Felim mà thậm chí cả con chó Tara cũng ngạc nhiên vì tâm trạng này của chủ.
Người hầu lại nghĩ rằng, chủ hắn nóng lòng bẫy con ngựa đốm sao, cho nên đây không phải là nguyên nhân làm thay đổi tâm trạng của chàng.
Tưởng rằng cuộc đi săn thắng lợi làm chàng dịu đi thì lại gây tác động ngược lại. Ít nhất là Felim đã nghĩ như vậy. Cuối cùng hắn quyết định dùng cái quyền là em sữa (con nhũ mẫu) để hỏi chàng Muxtangher xem việc gì đã xảy ra.
Khi chàng trai lại một lần nữa trở mình, giọng của người hầu vọng tới:
- Cậu Moric, có chuyện gì vậy? Vì Chúa hãy nói cho cháu biết với.
- Không có gì, Felim ạ, không có gì bao nhiêu rắn đi nữa.
Sau lời độc thoại đó, căn nhà trở nên im ắng hoàn toàn. Người đồng hương của thánh Patric không còn sợ gì sự đột nhập của loài bò sát nữa, hắn lập tức ngủ ngay, sau khi vươn người trên tấm da ngựa.
Một lúc sau dường như tất cả đã thoả mãn trong sự nghỉ ngơi hoàn toàn, kể cả Tara và con ngựa vừa bị bắt. Chỉ có con ngựa già của Xtump là còn thức trong sự yên tĩnh, nó đang nhai cỏ tươi mọng nước trên bãi.
Nhưng người thợ săn già không ngủ lại được. Ông trằn trọc xoay hết bên nọ sang bên kia dường như giấc ngủ biến đi đâu mất.
Xoay đi xoay lại đến mười lần, Zep ngồi dậy, bất mãn nhìn xung quanh:
- Quỉ tham ma bắt cái thằng Iếclăng ngu xuẩn! – Ông rít qua kẽ răng – Nó xua giấc ngủ của ta đi, quân đáng nguyền rủa, phải lôi hắn ra, nhận cổ xuống sông để dạy cho nó một bài học. tay ta ngứa ngáy lắm rồi đây. Ta không làm điều này chỉ vì ta kính trọng chủ của hắn. Khéo ta thức tới sáng mất thôi.
Nói xong những lời này, người thợ săn ngáp và quấn chăn nằm xuống.
Dù vậy ông vẫn không chợp mắt được, ông cựa quậy, xoay hết bên nọ sang bên kia, cuối cùng ông lại ngồi dậy lẩm bẩm.
Lần này nguy cơ dìm nước Felim càng thêm rõ rệt và kiên quyết.
Đương khi còn phân vân đột nhiên có cái gì đó cắt đứt dòng suy nghĩ của ông. Khoảng hai mươi fut cách chỗ ông ngồi có một vật dài mảnh đang trườn trên cỏ, những cái vảy lấp lánh phản chiếu ánh trăng, không khó khăn gì có thể xác định được ngay đó là một loài bò sát.
- Rắn! – Zep thầm thì khi cặp mắt ông dừng lại trên con vật - Kỳ lạ, loài nào đang trườn tới đây ban đêm vậy… Quá lớn so với loài rắn đuôi kêu, thật ra ở vùng này cũng có thể gặp rắn đuôi kêu lớn gần bằng như vậy. Nhưng con này vẩy sáng quá và thân nó dẹt hơn. Không phải nó rồi… A, a, nhận ra rồi! Đây là một chú “rắn gà” đang đi mò trứng. Chà! Mi thật láu cá! lại còn bò thẳng về phía ta…
Ông không chút sợ hãi: Zep Xtump biết rằng loài rắn không bao giờ bò qua sợ dây đuôi ngựa, chỉ cần chạm vào thôi là nó quay lui ra ngay như người gặp phải lửa vậy. Dưới sự bảo vệ của chiếc vòng màu nhiệm này người thợ săn có thể yên tâm quan sát người khách không mời, dù nó là con rắn độc nhất cũng vậy thôi.
Nhưng đây không phải là một con rắn độc, mà chỉ là một loài rắn nước. Và thậm chí là một loài vô thưởng vô phạt nhất mà người ta thường gọi đơn giản là “rắn gà”, và trong danh mục các loài rắn vùng Bắc Mỹ chúng được coi là loài bự nhất.
Trên khuôn mặt Zep phản chiếu sự tò mò, nhưng không quá ngạc nhiên. Người thợ săn không ngạc nhiên, không sợ hãi thậm chí khi con rắn tiến sát tới sợi dây và cả khi nó ngóc đầu lên chạm vào sợi dây.
Sau đó, như không có gì xảy ra, con rắn quay ngay đầu và trườn ngược lại.
Phải đến hai giây người thợ săn ngồi bất động dõi theo con rắn đang trườn đi. Hình như ông ngập ngừng, giết hay để yên. Nếu như đó là con rắn đuôi kêu, rắn hổ, hay loài Mocaxi thì ông đã dùng đế ủng giẫm nát đầunó. Nhưng loại rắn gà vô hại này thì có điều gì để đáng trả thù đâu. Đây là nhữnglời mà ta nghe được khi con rắn đang trườn đi:
- Loài vật đáng thương! hãy bò về nhà đi. Thực ra thì nó cũng mút trứng làm thiệt hại tới giống gà, nhưng đấy là thức ăn duy nhất của nó và nó chẳng hề làm ta bực mình. Nhưng cái thằng ngu này làm ta cáu giận quá thể. Ta chỉ muốn thanh toán với hắn, mà lại sợ làm chủ hắn bực mình!... Có rồi! ta đã nghĩ ra!
Nói xong những lời này, người thợ săn đứng bật lên, khuôn mặt trở nên láu lỉnh và vui vẻ, ông chạy theo con rắn đang trườn.
Chỉ cần vài bước là đủ để đuổi kịp con rắn. Zep xòe cả mười ngón tay vồ lấy nó. Một giây sau cái thân hình dài lấp lánh đã quằn quại trong tay ông.
- Nào, ông Felim – Zep kêu lên – Giờ thì ông hãy coi chừng! Nếu như tôi không làm cho cái tâm hồn hèn hát của ông thất kinh khiến ông không thể nhắm mắt được cho đến sáng mai, thì ta chỉ là một thằng thộn không phân biệt được con diều và gà con. Hãy chờ đấy!
Người thợ săn nhẹ nhàng lẻn vào dưới bóng ngôi nhà, ông thả con rắn vào trong vòng dây mà Felim đã rào ngôi nhà lại.
Khi trở về giường nằmcủa mình trên cỏ rồi, người thợ săn lần nữa kéo chăn và lẩm bẩm:
- “Rắn gà” không bò qua chiếc dây, đó là điều chắc chắn. Rõ ràng nó sẽ bò đi khắp nơi tìm lối ra. Và nếu mà qua nữa giờ mà nó không bò tới chỗ thằng thộn Iếclăng kia, thì Zep Xtump chỉ là thằng ngu … Xem kìa! Cái gì đấy nhỉ? Quỉ bắt, không lẽ đã rồi?
Nếu người thợ săn nói thêm gì nữa thì cũng chẳng nghe thấy được bởi tiếng rú điên cuồng đã nổi lên, thứ tiếng kêu có thể đánh thức tất cả các sinh vật trên sông Alamô trong một khoảng vài dặm.
Đó là tiếng rú thảm thiết - Tiếng rú như vậy chỉ có thể thoát ra từ cổ họng của Felim Onil.
Sau đó tiếng kêu của Felim Onil chìm vào dàn đồng ca của tiếng chó sủa, tiếng ngựa hý, nó kéo dài không dứt đến vài phút.
- Chuyện gì xảy ra thế? – Chàng Muxtangher nhảy vọt ra khỏi giường, vừa hỏi vừa sờ soạng tới chỗ tên hầu đang hoảng sợ - Chuyện gì xảy ra với chú vậy? Chú nhìn thấy ma à?
- Ôi, câu Moric ơi, nguy rồi! Rắn tấn công, nó cắn cháu! Thánh Patric ởi, khổ thân tôi, tôi chết vì chuyện không đâu! Cháu chắc là sắp chết rồi cậu ạ…
- Rắn cắn à? Chỉ cho ta xem nào? – Moric hỏi, chàng vội vàng thắp nến.
Cùng với người thợ săn đã kịp thời xuất hiện trong nhà, chàng bắt đầu xem xét Felim.
- Thậm chí không có cả một vết xước – Xtump thốt lên cộc lốc.
- Không cắn ạ? Nhưng nó trườn qua người cháu, nó lạnh ngắt.
- Không lẽ có rắn ở đây? – Moric hỏi với vẻ nghi ngờ - Có thể chú nằm mơ chăng?
- Nằm mơ sao được, cậu Moric! Đúng là con rắn thật. Nó trườn lên cháu ở chỗ này này!
- Có thể có rắn thật – Người thợ săn chen vào – Ta xem xem, may ra thì tìm thấy. Sao lạ quá, xung quanh nhà các vị là chiếc dây bằng lông đuôi ngựa. Làm sao mà con rắn lại leo qua được chứ?... Kia, nó kia kìa.
Vừa nói, người đi săn vừa chỉ vào góc nhà, nơi con rắn đang cuộn tròn.
- Nhưng đây chỉ là một con rắn gà thôi! – Xtump nói tiếp – Nó chẳng nguy hiểm gì hơn con bồ câu. Nó không thể cắn được. Nhưng dù sao ta cũng tính chuyện với nó.
Người thợ săn chụp lấy con rắn, nhấc lên và quật mạnh xuống đất vớ một sức mạnh làm con rắn không còn cá khả năng động đậy nữa.
- Thế là xong, ông Felim ạ - Zep vừa nói vừa dùng mũi giày nặng ấn lên đầu con rắn – hãy nằm xuống và ngủ đi cho yên. Rắn không động tới ông nữa đâu.
Dùng chân hất con rắn đã chết, cười vui vẻ, Zep Xtump đi ra khỏi nhà, lần nữa vươn dài thân hình khổng lồ của mình và cuối cùng đã ngủ thiếp đi được.