Hồi 2
Võ Tắc Thiên

Tháng 9 năm 1999.
NewYork.
Tại phân khu Đông phương, nằm ở phía đông của bảo tàng lớn thứ 3 thế giới ở Mahhattan đang diễn ra một cuộc triển lãm nhận được nhiều sự quan tâm nhất từ trước đến nay.
“Các di vật trong hầm mộ Võ Tắc Thiên.”
Các hiện vật trưng bày ở đây không thiếu gì hãn thế kỳ trân, thế nhưng, được chú ý nhiều nhất lại chính là xác ướp của Võ Tắc Thiên.
Dung mạo của bà ta hoàn toàn tươi trẻ như khi còn sống, không hề có hiện tượng thoái hóa.
Tất cả vé vào xem triển lãm trong vòng ba tháng đều đã bán hết. Những kẻ không may không mua được vé chỉ biết đứng ở cổng nhìn vào thở dài tiếc nuối.
Để ứng phó với cả triệu người vào xem triển lãm, các nhà quản lý bảo tàng đã phải dùng một biện pháp đặc bịêt, đó là mỗi giờ lại dọn dẹp khu vực triển lãm một lần, mời lượt khách tham quan cũ ra, để nhường cho đợt khách mới vào.
Hôm nay là ngày triển lãm cuối cùng, hơn năm nghìn người đang xếp hàng trong tâm trạng đi vào trong hội trường triển lãm.
Trong dòng người đang từng bước tiến vào hội trường đó, có một người da đen đeo kính râm che kín nửa mặt, người vận một bộ lễ phục là thẳng cứng.
Gã ta đặc bịêt thu hút người khác, thứ làm gã ta trở nên thu hút người khác không phải ở bộ y phục đắt tiền, gã đang mặc trên người, cũng không phải thân hình cao to như một vận động viên, hay những cơ bắp cuồn cuộn sức mạnh của gã, mà vì khuôn mặt gã như được phủ một lớp sương lạnh, khiến người khác cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, đối lập hoàn toàn với những người khách khác đang trầm trồ ngưỡng mộ ngắm những cổ vật được trưng bầy ở bảo tàng.
Người da đen ấy hiển nhiên rất chú ý đến bề ngoài của mình, dường như mỗi sợi tóc đều ở đúng vị trí nó nên ở. Khi gã đi đến trước một cái chén quý dùng lục ngọc tạc thành, gọi là “Văn Long cao túc bôi”, đôi mắt chợt bắn ra hai tia lạnh lẽo, nhìn trừng trừng vào con rồng xanh đang nhe nanh múa vuốt trên thân chén, lạnh lùng hừ một tiếng.
Một ông già đứng cạnh gã thấy vậy liền hỏi:
- Anh không thích cái chén này sao?
Người da đen không hề nhìn sang, lạnh lùng gằn từng chữ một:
- Tao không thích rồng!
Giọng điệu của gã mang theo một sự hận thù sâu sắc.
Ông già bất giác không tự chủ được, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lẩn lẩn đi đến một tủ triển lãm khác.
Người da đen quét ánh mắt một vòng, rồi luồn qua đoàn người dày đặc đang ngắm nhìn các hiện vật đời Đường, đi sang phòng trưng bày bên cạnh. Hắn lại đưa mắt nhìn khắp phòng, rồi lại đi đến một phòng khác, tựa hồ đối với những hiện vật bày ở đây chẳng có chút hứng thú gì.
Đến căn phòng cuối cùng, đôi mắt của hắn chợt sáng bừng lên, kẻ đi săn đã tìm thấy con mồi.
Ở giữa của căn phòng là một cái tủ kính dài tới mười tám thước, rộng mười thước, xung quanh vây kín người, khiến những người ở ngoài hoàn toàn bị che khuất tầm nhìn không thể nào thấy trong tủ kính trưng bày hiện vật gì?
Người da đen thần bí ấy không chen vào đám người đang vây quanh tủ kính, gã lại lặng lẽ đi đến một góc vắng người. Rồi gã đặt tay lên tường, gắn một thứ gần giống hộp diêm lên đó, màu sắc của thứ đó trùng với màu sơn tường, vì thế nếu không để ý thì khó mà phát hiện ra được, hắn ta đứng ở đó khẽ chuyển mình mấy cái rồi lại dùng thủ pháp tương tự gắn thêm ba món đồ giống hộp diêm ấy lên vách tường.
Mọi người khi đó đều say mê ngắm những cổ vật đời Đường, chẳng ai để ý đến hành động lạ thường của người da đen. Hơn nữa, hành động của hắn lại vô cùng lão luyện, muợn hàng rào nguời che lấp thị tuyến của nhân viên bảo vệ, làm một cách thần không biết, quỷ không hay.
Ở trước tủ kính lớn giữa phòng, một cô cái tóc vàng xinh đẹp, đeo phù hiệu nhân viên bảo tàng đang giới thiệu cho mọi người về thứ ở trong tủ kính.
Cô gái xinh đẹp ấy miệng hoa hé nở, giọng nói rất truyền cảm:
- Ở trong tủ kính trước mắt các vị đây, chính là vị nữ Hoàng Đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, Võ Tắc Thiên!
Một khách nữ than phục nói:
- Ồ, thật không thể tin nổi, bà ta vẫn còn trẻ đẹp như vậy, làn da còn trắng trẻo mịn màng hơn cả người sống.
Người da đen thần bí rất cao, người cao nhất trong đám khách cũng thấp hơn gã đến nửa cái đầu. Gã chen thêm vài bước, ánh mắt nhìn như đóng đinh vào xác ướp Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên vận một bộ y phục dát vàng long lánh, đầu đội vương miện. Đôi mắt phụng của bà ta đang khép hờ, khiến người ta nghĩ bà chỉ đang say ngủ, đôi mắt ấy mở ra nhất định có thể thâu hồn đoạt phách chúng nhân.
Cô gái tóc vàng nói:
- Đây cũng là một vấn đề mà các nhà khảo cổ học và các nhà khoa học đang nghiên cứu nhưng vẫn chưa giải đáp được. Theo các tư liệu lịch sử, Võ Tắc Thiên chết năm bảy mốt tuổi, nhưng hiện nay tại sao bà ta vẫn như chỉ mới khoảng hơn ba mươi tuổi, vấn đề này chưa ai có thể giải thích được.
Mọi người rì rầm bàn tán không ngớt, nên biết thi thể được bảo toàn không hề hư hoại, giống như người sống đã là một chuyện kỳ lạ hiếm có trên đời. Vậy mà ở đây, Võ Tắc Thiên sau khi chết hơn một nghìn năm sau, thi thể trẻ lại hơn bốn chục tuổi, thật là một chuyện lạ thường xưa nay chưa từng thấy, thậm chí chưa từng có ai nghe qua.
Một khách nam nói:
- Nghe nói trong lăng mộ của mình, Võ Tắc Thiên để lại một lời nguyền, mộ mà bị phá nhất định sẽ có tai họa xảy ra.
Cô nhân viên tóc vàng cười nói:
- Nếu như giả thuyết ấy đúng thì đội khảo cổ hai năm trước đi vào lăng mộ đã gặp phải tai nạn rồi, thế nhưng mỗi người bọn họ hiện nay đều sống rất khỏa mạnh và nổi tiếng. Chúng ta có thể thấy, đó chỉ là sự mê tín của người thời cổ.
Từ trong đoàn người tham quan phát ra một tiếng “hừ” nhẹ, cô gái tóc vàng hốt nhiên quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt lạnh lùng, khắc nghiệt vô tình của người da đen thần bí, bất giác giống như ông già khi nãy, mất đi tự chủ, khẽ run lên một cái, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đầu cúi thấp, hướng ánh mắt xuống đất, nhất thời quên cả tiếp tục giới thiệu cho đoàn khách tham quan.
Đúng lúc, trong phòng trưng bày vang lên tiếng chuông “đing đoong”, từ trong loa một giọng nam lịch sự nói:
- Đã đến lúc bảo tàng đóng cửa, các vị quan khách xin mau rời khỏi khu trưng bày!
Các nhân viên bảo vệ được vũ trang từ những cửa khác nhau đi vào, thuyết phục những người vẫn còn lưu luyến ra khỏi phòng trưng bày.
Người da đen bước đến trước xác ướp Võ Tắc Thiên, đôi mắt bắn ra những tia sáng quái dị, dường như hắn ta và vị nữ Hoàng Đế oai danh lẫy lừng đã chết các đây một ngàn hai trăm chín mươi năm kia có một mối quan hệ gì đó rất đặc bịêt.
Cô nhân viên bảo tàng tóc vàng lúc này đang rời khỏi phòng trưng bày, quay đầu lại nhìn thấy gã, đột nhiên có cảm giác bất an, bèn đi đến cạnh một nhân viên bảo vệ ở gần đó, thì thầm nói:
- Mau mời người kia ra khỏi phòng trưng bày!
Rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
Anh ta khẽ gật đầu, bước về phía người da đen thần bí.
Đến trước mặt gã, tay nhân viên bảo vệ nói:
- Thời gian đã hết, xin mời ngài ra ngoài!
Người da đen thần bí vờ như không nghe thấy, lặng lẽ cho tay vào túi sau.
Tay nhân viên bảo vệ chợt động tâm, lùi lại nửa bước, bàn tay đặt lên cán cây dùi cui ở eo. Thì ra gã rút từ trong túi ra một cái lược, dùng ảnh phản chiếu qua tủ kính triển làm để chải đầu. Khi ấy, tay nhân viên bảo vệ mới nhìn kỹ thì ra người da đen này đeo một chiếc nhẫn kim cương khá lớn, ít nhất cũng phải đến mười cara. Anh ta để ý nhìn tiếp thì thấy người này toàn thân đều là kim cương, khuy áo ở cổ tay, khuy áo ngực tất cả đếu bằng kim cương. Xem ra người da đen này đối với kim cương có sự yêu thích đặc biệt.
Nếu như tất cả số kim cương trên người hắn đều là thật, đem bán rẻ cũng phải tới cả triệu đô la.
Tất cả những khách tham quan khác đã lần lượt rời khỏi phòng triển lãm, cả căn phòng lớn chỉ còn lại mười tay nhân viên bảo vệ và người da đen thần bí kia. Hắn ta vẫn đứng trước tủ kính chải đầu. Nhưng dường như các nhân viên bảo vệ không hề lo lắng, họ là những người đến từ công ty bảo vệ danh tiếng nhất nước Mỹ, được huấn luyện bài bản, có thể sẵn sang ứng phó với mọi tình huống bất lợi xảy ra, huống hồ bây giờ ở trong phòng triển lãm chỉ có một người duy nhất.
Giọng nam lại từ trong chiếc loa phát ra:
- Các nhân viên bảo vệ kiểm tra xem còn khách tham quan không? Tất cả các cửa sẽ đóng lại trong vòng mười lăm phút nữa. Hệ thống an ninh sẽ kích hoạt trong mười sáu phút nữa.
Nhân viên bảo vệ đứng cạnh người da đen thần bí không kiên nhẫn đựơc nữa liền nói:
- Thưa ngài, mời ngài lập tức ra ngoài!
Các nhân viên bảo vệ khác liền vây gã lại, thần sắc bất thiện.
Tay bảo vệ kia định đặt tay lên vai người da đen thần bí kia, ngón tay chưa kịp chạm vào người hắn thì bất thình lình hắn “hừ” một tiếng, lách người đấm mạnh vào sương sườn tay bảo vệ kia. Cú đấm rất mạnh, tiếng xương gẫy kêu răng rắc. Tay nhân viên kia gục xuống như một bao thịt, nhưng ngay lúc đó người da đen thần bí kia liền nhấc bổng anh ta lên, ném mạnh làm anh ta bay như một chiếc diều đứt dây, một tay bảo vệ khác đỡ anh ta lại, nhưng sức ném quá mạnh, khiến cả hai lăn long lốc dưới đất.
Các nhân viên bảo vệ khác thấy thế, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng lần lượt rút dùi cui ra vây người da đen thần bí vào giữa.
Sắc diện người da đen thần bí đó biến đổi dị thường, vặn khớp cổ tay răng rắc, đồng thời từ từ cởi các cúc áo ở cổ tay.
Ầm! Ầm!
Trời rung đất chuyển, gạch đá bay tung tóe.
Cả phòng trưng bày bị bao phủ bở khói bụi và các mảnh vỡ nhỏ. Khắp phòng vang lên tiếng kêu la của các nhân viên bảo vệ bị gạch đá rơi làm bị thương.
Sau khi bụi mù đã lắng xuống, thì ra bốn vật thể hình chiếc hộp nhỏ mà người da đen kia đã gắn lên tường lúc nãy đã phá thủng một lỗ thủng rộng đến hơn mười thước. Hiển nhiên những chiếc hộp đó là thuốc nổ, hơn nữa đó còn là loại mạnh nhất.
Người da đen đó để mặc gạch đá bay vào người mình, hình như không hề có cảm giác đau đớn, thậm chí không hề chảy máu.
Hơn mười tay nhân viên bảo vệ may mắn thoát chết, nhưng ai cũng bị gạch đá rơi vào làm vỡ đầu chảy máu, ngã lăn trên nền đất. Lúc đó họ đã biết sự việc bất tường, loạng choạng đứng dậy. Trong quang cảnh bụi mờ mù mịt ấy, bỗng một âm thanh quái dị vang lên, đó là âm thanh “bíp, bíp” của đồ điện tử.
Một nhân viên bảo vệ hô:
- Hắn ta ở kia!
Người da đen thần bí vẫn đứng trong làn khói bụi mù mịt, thần thái an nhiên, không hề có một chút gì lo lắng.
Một âm thanh kỳ dị từ lỗ thủng trên tường truyền lại, âm thanh càng lúc càng lớn, trong lúc mọi người chưa biết đó là cái gì, thì lại “ầm” một tiếng nữa. Một chiếc xe tải hạng nặng từ lỗ thủng trên tường lao vào, húc cho lỗ thủng vỡ to thêm.
Chiếc xe tải húc hết mọi thứ dồn vào trước tủ triển lãm, bất kể gạch đá, hay người đều bị dồn đống vào. Chiếc xe tải bất chấp mọi chướng ngại vật trên đường lao thẳng đến giữa gian triển lãm, dừng ngay trước mặt của người da đen thần bí, tựa như một con chó ngoan ngoãn đứng trước ông chủ, thì ra người da đen thần bí trong tay đang nắm một chiếc điều khiển vô tuyến dài hơn cái bật lửa một chút.
Khắp nơi đều vọng lại tiếng bước chân, toàn bộ nhân viên bảo vệ trong bảo tàng đều đang chạy đến đây.
Người da đen đó khẽ động thân mình, nhanh như quỷ mị đến bên cạnh chiếc xe tải, rút từ gầm xe một vật giống như khẩu súng đại liên, hướng về phía những nhân viên bảo vệ chạy đến nhấn nút.
Một luồng khói trắng từ trong chiếc xe phun ra, cả gian phòng triển lãm lập tức bị che phủ.
Các nhân viên bảo vệ hít phải luồng khói trắng, lập tức mắt mũi chảy nước, hắt hơi liên tục.
Trong làn khói dày đặc đó phát ra tiếng súng ầm ầm, máu thịt của các nhân viên bảo vệ bay tung tóe, từng người từng người ngã xuống, nhất thời không ai dám mạo hiểm lao tới.
Người da đen thần bí liền chuyển hướng nòng súng, hướng về phía tủ kính đặt di hài Võ Tắc Thiên bắn một cách điên cuồng.
Tủ kính vỡ tan ra như cát.
Người da đen bước vào trong tủ kính, một tay đưa vào trong quan tài đá, luồn vào dưới eo lưng của Võ Tắc Thiên bế bà ta lên. Đúng vào giây phút tay hắn tiếp xúc với thân thể của Võ Tắc Thiên ấy, toàn thân chợt chấn động, thần sắc đại biến.
Hắn nghe thấy một tiếng kêu gào điên cuồng như từ trong hư vô vọng lại hiện thực, lại như vọng ra từ trong tâm linh sâu thẳm của hắn.
Âm thanh điên cuồng đó gào thét:
- Ta nhất định trở lại!
Âm thanh nghe như thiên binh vạn mã cùng lúc gào thét vọng về.
Người da đen thần bí kia bất chợt buông lỏng tay, đánh rơi thi thể Võ Tắc Thiên rơi trở lại quan tài.
Lúc đó, đôi mắt của Võ Tắc Thiên đột nhiên máy động, nhưng người da đen kia do quá trấn động nên không để ý đến.
Người da đen ấy lặng người đi lắng nghe, nhưng âm thanh đó ngày một mờ nhạt dần, thay vào đó là tiếng tụng kinh, tiếng chuông chùa, một hình ảnh hiện ra trong não hắn. Đó là một ngôi chùa to lớn nằm trên một ngọn núi cao, hắn ta dường như được nhìn thấy ngôi chùa ấy từ trên không trung, sau đó cảnh vật mờ dần, âm thanh ngày càng trở nên xa vời, một bóng ảnh chợt thoáng qua, dường như đó là một thanh trường đao dài, phát ra ánh sáng khiếp người.
Tiếng súng làm hắn ta thoát li thế giới ảo tưởng trở lại hiện thực, lập tức tiếp tục bóp cò súng, đánh bật những nhân viên bảo vệ đang muốn lao lên, sau đó vác thi thể của Võ Tắc Thiên lên vai, đi về phía đuôi xe. Mặc dù hắn ta không hề đeo mặt nạ phòng độc, nhưng không hề bị ảnh hưởng bởi thứ khói đang làm cho các nhân viên bảo vệ vừa hắt hơi vừa sổ mũi kia.
Từ bên ngoài lỗ thủng vọng lại tiếng còi xe cảnh sát, tiếng loa phát thanh phát ra:
- Anh đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng, đặt hai tay lên đầu…
Người da đen kia lấy ra chiếc điều khiển nhỏ, đưa tay ấn mấy cái, đuôi xe lập tức mở ra, một chiếc bảng sắt bật ra, hạ đến trước mặt hắn mới dừng lại, phát ra một tiếng “coong”.
Người da đen thần bí đó vác thi thể Võ Tắc Thiên trên vai, bước vào trong thùng xe, một tiếng động nhẹ phát ra, sau đó từ trong thùng xe một chiếc xe đua màu đỏ phóng vọt ra, tốc độ nhanh như điện xẹt lao thẳng ra đường cái, chạy thẳng về phía phải.
Hai bên đường đông nghịt xe cảnh sát, mấy chục viên cảnh sát đang sẵn sang chiến đấu.
Thế nhưng lúc đó không có ai nghĩ đến sẽ phải đối diện một chiếc xe đua hiện đại như vậy, vịêc làm người ta kinh ngạc hơn nữa chính là ở cạnh hai chiếc đèn pha phóng ra hai quả tên lửa. Hai quả tên lửa bắn thẳng vào hai chiếc xe cảnh sát ở bên đường, hai chiếc xe bị nổ bắn tung lên trời như pháo hoa.