Chương 1

Ngày hôm ấy...
Mọi vật xung quanh đã đang chìm trong giấc ngủ từ lâu. Tiếng xe bên ngoài đường chỉ thỉnh thoảng mới nghe tiếng rồ máy lớn đi ngang qua. Tôi ngước nhìn thẳng tới đồng hồ được để trên kệ máy TV trước mặt giường ngủ, giờ này chỉ mới gần một giờ sáng, nhưng trong lòng của tôi bắt đầu nôn nóng lạ lùng. Loay xoay mãi tôi không thể nằm yên được trên giường nữa, vì tôi đang chờ đợi anh đến. Tôi vẫn còn nhớ lời anh đã hứa chắc:
- Hai giờ sáng anh sẽ đến tìm em. Nhớ mở cửa cho anh nhé.
Tôi đã không thể nào quên và càng nóng lòng mong đợi. Sự hăm hở sắp được gặp anh làm cho tôi vui mừng khôn siết. Hai ngày trôi qua tôi đã chưa được gặp anh. Từng giây, từng phút tôi mong muốn được gặp anh thật nhiều. Tôi rất nhớ đến anh. Tôi đã thầm gọi tên anh rất nhiều lần và nhiều lần, và nhất là sự cô đơn đã vây chặt bên tôi.
Tôi rất sợ khi nhìn thấy màn đêm buông xuống, vì tôi đã hụt hẫng và đòi hỏi khi thiếu vòng tay ấm cúng và sức nóng của anh truyền qua tôi. Có anh bên cạnh tôi mới cảm thấy mình không sống trong những thời khắc lặng lẽ và buồn tẻ. Phải, anh là linh hồn sống của riêng tôi lúc bấy giờ. Không có anh, tôi như con người không còn linh hoạt nữa.
Thời gian tôi được sống bên anh thật là ngắn ngủi, nhưng đó là những ngày quí báu nhất của một đời người, mà tôi đã được có trong cái tuổi xuân tình chớm nở thật muộn màng và muộn màng. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm lại được những thời gian hạnh phúc ấy, nhất là những gì anh đã đem đến và dành riêng cho tôi.
Giây phút tương phùng này ắt hẳn sẽ là lần cuối tôi được ở bên cạnh anh. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ còn có một cơ hội nào khác để tìm đến anh. Có lẽ tình yêu của hai chúng tôi cũng có thể đi đến một lần với nhau trong đời, để rồi chúng tôi cảm nhận với nhau rằng “Ta đã có với nhau và sống thật cho nhau”. Linh cảm của tôi đã cho tôi biết như thế.
Tôi không hiểu vì sao, tôi cảm giác rằng có một điều gì đó anh đã dấu kín với tôi. Tôi không dám mở miệng hỏi anh, vì tôi đã từng tự nói với lòng mình: “Tôi yêu anh và chấp nhận những hiện tại của anh. Cho dẫu anh có như thế nào, tôi vẫn mãi yêu anh.” Đó có phải là sự ngông cuồng của tôi hay chăng? Hay thật sự tôi đã lãng mạn như những người bạn tôi đã ví tôi như thế.
Trong giây phút tuyệt vọng nhất tôi đã hy vọng rằng, tôi chỉ đến với anh bằng sự lãng mạn trong tôi. Đó không phải là tình yêu chân chính. Có như vậy tôi sẽ không cảm thấy mất mát và khổ đau. Có như thế tôi sẽ không trách móc và hờn ghét anh. “Có thể nào nhỏ đã yêu anh thật lòng?” Tôi đã từng tự hỏi lòng mình và nước mắt tôi chỉ rơi xuống khi thầm lặng suy nghĩ về anh.
Trong trái tim tôi với trăm ngàn vạn lần, tôi không bao giờ mong muốn cái tình yêu mà tôi đã dành cho anh, chỉ là trong một thoáng, chỉ là trong một thời nào đó, như anh đã từng nói với tôi trước lời chia tay cuối cùng với nhau. Tôi muốn nó vẫn sống mãi ở bên tôi cả một đời và cả riêng anh cũng thế.
Tôi thầm ao ước anh vẫn thầm lặng yêu tôi, cũng như tôi đã và đang thầm kín yêu anh. Có lẽ tôi đã đi trái ngược với những luân lý đạo làm người của một đàn bà người Việt Nam, nhưng riêng đây tôi chỉ xin viết lên những nỗi niềm ước ao của một cuộc tình muộn màng.
Một tình yêu mãi mãi không bao giờ mất đi và lãng quên được. Có lẽ trong một thời gian nào đó tình yêu này sẽ phai nhạt trong tâm trí của anh, nhưng đối với tôi nó sẽ mãi mãi không bao giờ tan biến trong tâm khảm của tôi. Tôi không bao giờ quên được anh. Lời yêu và tiếng nói của anh sẽ mãi mãi ẩn hiện trong lòng của tôi. Tôi tin chắc rằng sẽ là như thế! Bởi vì tôi đã yêu anh với trái tim chân chính.
Mỗi khi xem một cuốn phim, đọc một cuốn truyện, hay một hình nào đó có thể gợi cho tôi nhớ đến anh, thì lòng tôi đã quặn đau thắt lên từng cơn, từng chập. Tôi nhớ đến anh thật nhiều, và càng cảm thấy tôi không thể nào ghét anh được. Có lẽ từ “ghét” trong tôi chỉ diễn tả niềm thương nỗi nhớ, mà tôi đã và đang dành cho anh. Tôi đã mơ tưởng đến anh thật nhiều, dù biết rằng giữa chúng tôi mãi mãi không bao giờ và có thể nào được ở gần nhau.
Cả tôi và anh sẽ không ai muốn bước qua hàng rào gai thép đó thêm một lần nữa trong đời, bởi vì chúng tôi đã tìm thấy nhau thật sự. Anh đã tìm thấy những gì anh tìm kiếm ở trong tôi. Tôi cũng đã tìm thấy những gì tôi mong muốn ở trong anh. Chúng tôi đã tìm thấy nhau trong một tình yêu với muôn vạn lý lẽ riêng biệt của nó, và tình yêu ấy rất nhiệm màu và tuyệt diệu. Chúng tôi đã yêu nhau. Chúng tôi đã tìm nhau.
Đôi khi tôi đã không hiểu được, tình yêu trong tôi dành cho anh bỗng sao trở thành một viên thuốc nghiện, hay một bầu rượu say. Tôi đã như đi lạc vào một nơi nào đó, và chỉ có riêng anh và riêng tôi thôi. Cái thế giới ấy xa vời lắm, và chỉ có mình tôi mới có thể nhìn thấy anh mà thôi. Phải chăng là như thế!!!
Tôi đã si tình anh thật nhiều. Tôi đã thương anh một cách lạ lùng và khó hiểu. Vâng, tôi vẫn còn yêu anh dù trong vạn lần tôi đã từ chối một cuộc tình oan nghiệt. Bao nhiêu yêu thương của ngày đó, giờ là những chuỗi ngày kỷ niệm sống trong tôi. Trong từng nguồn sống và hơi thở mà tôi đang có, tôi đã và đang hướng về bên anh. Có lẽ tôi thật sự điên rồ chăng?
Tôi ngồi bật dậy và không biết mình phải làm gì. Tôi đi đến bàn ngồi xuống viết lá thư tâm tình với anh trong lúc chờ đợi anh đến.
"Anh Khải,
Ngồi chờ anh lâu quá và cơn nôn ruột lại hành hạ nhỏ. Nhỏ nhớ anh quá đi. Hai ngày nay nhỏ cứ ao ước hoài, dù ao ước đó cũng chỉ là ao ước mà thôi. Nhỏ rất mong được thấy anh. Nhỏ nhớ anh lắm, anh có biết không anh? Những ngày qua có anh bên cạnh, nhỏ đã thật hạnh phúc biết dường nào.
Nhỏ không hiểu tại sao nhỏ yêu anh đến thế? Ban đầu nhỏ chỉ nghĩ rằng nhỏ gặp anh và chỉ thế thôi. Thế rồi càng ở bên cạnh anh, nhỏ đã thấy mình không còn là mình nữa, như một cô bé vừa biết yêu, dẫu đây không phải lần đầu nhỏ biết tình yêu. Nhỏ đã từng sống trong tình yêu, nhưng cái hương tình muộn màng này.. nhỏ không biết phải diễn tả làm sao??
Anh có biết anh đã chiếm mất hết lý trí và con tim của nhỏ rồi không? Anh đừng có cười nhỏ nhé. Cho dẫu anh cười có lẽ đó là nụ cười diễm phúc phải không anh?Nhỏ thật khờ dại quá khi tỏ cho anh biết điều này, vì có lẽ anh sẽ lên mặt làm tàng với nhỏ đó. Cho dẫu như thế nào nhỏ thật là thương nhớ anh vô cùng. Anh có biết gì không anh?
Anh yêu, trong cuộc đời nhỏ chưa từng có những giây phút điên dại như thế. Nhỏ không hiểu nổi tình cảm con người như thế nào. Có lẽ phải nói nhỏ đã thật yêu anh và yêu thật nhiều lắm. Nhỏ yêu anh say đắm, anh có biết không anh? Cái tình cảm này cứ cuồn cuộn trong lòng nhỏ. Nếu ai không hiểu có thể nghĩ rằng vì nó là một sự mới mẽ, cho nên làm cho nhỏ lâng lâng trái tim mình.
Không đâu anh Khải ơi! Nhỏ cảm giác được sức quyến rũ và mềm dịu của nó. Nhỏ thật là đam mê và say đắm khi ở bên cạnh anh. Nhỏ quên tất cả và bỏ quên mọi sự việc. Tình yêu này đã xua đuổi đi hoàn cảnh hiện tại của nhỏ, và đã cho nhỏ sống thật với chính mình. Nhỏ đã tìm thấy anh dẫu trong sự muộn màng, nhưng nó vẫn có những chất keo âu yếm của một cuộc tình.
Anh Khải ơi! Nhỏ thật muốn tỏ với anh thật nhiều, nhưng lời nói không tỏ hết được ở trong tim nhỏ. Nhỏ ao ước được có anh, ôm anh vào lòng, và rồi nhỏ truyền sang cho anh những lời tự tình, mà chỉ có con tim của nhỏ có thể nói với anh. Bây giờ ngồi đây, nhỏ thật là mong và càng ước thời gian hãy đi nhanh hơn, để nhỏ được nhìn thấy anh, nhưng mặc khác nhỏ cũng thật muốn nó đi thật chậm và chậm lại.
Thời gian nhỏ được gần anh không còn bao nhiêu tiếng đồng hồ, nhưng thời gian nhỏ xa anh sẽ mãi mãi cả một đời. Nhỏ không muốn rời xa anh chút nào hết, nhưng nhỏ lại không thể làm gì để thay đổi, vì chính hai đứa mình chưa bao giờ muốn thay đổi điều gì, chỉ ngoài tình yêu ta trao cho nhau, trong tình yêu muộn màng.
Đôi lúc nhỏ suy nghĩ, làm sao để chúng ta có thể được ở bên nhau suốt đời. Nhỏ lây lất và khắc khoải vì nhỏ đã không tìm ra một câu trả lời nào cho chính mình cả. Nhỏ đau khổ lắm, anh có biết chăng anh? Nhỏ lại tự hỏi lòng rằng anh có thể làm được điều gì. Hình như cả hai chúng ta không ai tìm ra một câu giải đáp nào.
Tại sao duyên số đưa đẩy chúng ta làm quen nhau để rồi yêu nhau? Tại sao duyên số đã dẫn dắt chúng ta tìm gặp nhau, mà không cho chúng ta ở gần bên nhau mãi mãi? Hay chính chúng ta đã cãi lệnh của duyên số, cho nên Trời đày hai đứa mình sẽ sống khổ vì nhau mãi mãi và mãi mãi. Ôi! Nhỏ lại lẩm cẩm với những câu hỏi mà có lẽ anh cũng như nhỏ đã mò mẫm từ lâu nay.
Nhỏ nhớ anh quá đi! Sao anh không thể đến sớm hơn được hỡi anh? Sao anh bắt nhỏ phải ngồi chờ đợi anh trong đêm khuya như thế này? Nhỏ muốn gặp được anh. Chỉ được nhìn thấy anh thôi, nhỏ sẽ mãn nguyện rồi. Anh Khải! Giờ này anh đang ở đâu? Nhỏ rất mong nhớ anh từng giây phút. Con tim của nhỏ đã không chịu nổi rồi đó, anh Khải ơi!"