Chương 10

Cùng một lúc, cả bọn vừa thét lên một tiếng khủng khiếp vừa nhảy xổ vào Xtas, và chỉ một chớp mắt sau chúng đã giật được súng đạn khỏi tay em, quật em xuống đất, lấy thừng trói tay chân em lại, đánh đá liên hồi, cho tới khi gã Iđrix xua chúng ra vì sợ rằng thằng bé không sống nổi. Tiếp đó, chúng bắt đầu nói chuyện với nhau bằng những lời đứt đoạn, kiểu những người vừa bị một nỗi nguy hiểm khủng khiếp đe doạ, nỗi nguy hiểm mà họ vừa thoát khỏi chỉ nhờ một chuyện tình cờ.
- Nó thật là quỷ vương hiện hình! - Iđrix kêu lên, mặt hắn tái đi vì sợ hãi và xúc động.
- Suýt nữa thì nó bắn chúng ta như hạ những con ngỗng trời vậy, - Ghebơrơ nói thêm.
- Ôi, nếu như không có con chó!
- Chính Thượng đế phái nó xuống cứu chúng ta đấy.
- Vậy mà các người trước đây lại định giết nó! -Khamix nói.
- Từ nay chẳng ai động tới nó đâu.
- Lúc nào nó cũng sẽ được hưởng xương xẩu và nước uống.
- Lạy đức Ala!
- Lạy đức Ala! - Iđrix cứ lắp đi lắp lại vì không sao bình tâm nổi. - Cái chết đã ở trên đầu chúng ta!Ôi!
Và chúng ngó Xtas đang nằm với vẻ căm thù, song đồng thời cũng phần nào kinh ngạc, vì cái thằng bé nhóc con này chỉ có mỗi một mình mà suýt nữa đã trở thành nguyên nhân của sự thất bại và sự mất mạng của cả bọn.
- Lạy Đấng tiên tri! - Một trong hai tên Bêđuin thốt lên. - Cần phải đề phòng không cho thằng con đẻ của vua quỷ này vặn cổ chúng ta. Chúng ta sẽ mang con rắn này tới cho đức Mahơđi.
Các ông định làm gì nó bây giờ.
- Phải chặt tay phải của nó đi! - Ghebơrơ kêu lên.
Bọn Bêđuin không đáp lại gì hết, nhưng Iđrix không muốn tán đồng chuyện đó. Hắn nghĩ rằng, nếu như những người đuổi theo tóm được chúng, thì hình phạt do tội làm tàn tật thằng bé sẽ càng trở nên kinh khủng bội phần. Vả lại ai dám đoán chắc là Xtas sẽ không bị chết sau khi chặt tay? Mà nếu thế thì chỉ còn có một mình Nen để đánh đổi lấy Phátma và những đứa con của mụ mà thôi.
Cho nên khi Ghebơrơ rút dao ra để thực hiện lời đe doạ của hắn, Iđrix bèn túm lấy khuỷu tay hắn ngăn lại:
- Không! - Hắn bảo. - Thật đáng xấu hổ thay cho năm chiến sĩ của đức Mahơđi, vì sợ một thằng nhóc con Thiên Chúa giáo đơn độc, đến nỗi phải chặt tay nó. Đêm đến ta sẽ trói nó lại. Còn bây giờ nó sẽ được ăn mười roi vì cái điều mà nó vừa định làm.
Ghebơrơ muốn thi hành bản án ngay lập tức, nhưng Iđrix lại đẩy hắn ra và ra lệnh cho một trong hai tên Bêđuin đánh, song, trước đó đã nói thầm vào tai y bảo nên nhẹ tay thôi. Khamix, vì phục vụ đã lâu trong nhà các kĩ sư, hoặc vì một lí do nào khác, không muốn can thiệp vào chuyện đó, nên tên Bêđuin thứ hai dằn sấp Xtas ra đất. Bản án sắp được thi hành thì đột nhiên xảy ra một chuyện không ngờ, khiến nó bị cản trở.
Đó là sự xuất hiện của Nen và Xaba ở cửa hang.
Mải mê với con vật yêu mến của mình, con vật mà ngay sau khi vào hang đã chạy ngay tới bên chân cô chủ, Nen cũng có nghe thấy tiếng kêu thét của bọn Ả Rập, nhưng không chú ý tới chuyện đó lắm, vì ở Ai Cập, cả bọn Ả Rập lẫn dân Bêđuin gặp bất kì chuyện gì cũng hay kêu thét như sắp giết nhau đến nơi. Mãi cho tới khi Nen gọi Xtas mà không thấy tiếng trả lời, cô bé bước ra ngoài để xem có phải cậu đã leo lên lạc đà hay chưa, thì trong những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh, một tên Bêđuin cầm roi lăm lăm đứng bên trên mình cậu. Nhìn thấy cảnh tượng ấy Nen giậm chân thét lên, và khi thấy tên Bêđuin không hề lưu ý gì tới chuyện đó, vẫn chuẩn bị giáng roi đầu tiên, cô liền lao tới lấy mình che cho Xtas.
Tên Bêđuin do dự vì không có lệnh đánh Nen. Trong khi đó vang lên tiếng gọi tuyệt vọng và kinh hoàng của cô bé:
- Xaba! Xaba!Xaba hiểu ngay mọi chuyện, và chỉ một bước nó đã phóng tới bên lũ trẻ. Lông cổ và lông lưng nó dựng ngược, mắt nó đỏ ngầu; từ trong ngực và trong cái cổ họng khổng lồ của nó bật lên tiếng gầm gừ như tiếng sấm. Rồi đôi môi trên cái hàm đầy nếp nhăn của nó từ từ nhấc lên cao, để lộ ra toàn bộ bộ răng cùng những cái nanh trắng nhởn dài hàng nửa tấc, cho tới tận cái lợi đỏ máu. Con chó ngao khổng lồ bắt đầu quay đầu sang bên trái, bên phải, dường như muốn phô cho bọn Xuđan cùng bọn Bêđuin thấy rõ “bộ cánh” kinh khủng của mình và bảo với bọn chúng: - Hãy nhìn đây! Đây là thứ mà ta sẽ dùng để bảo vệ bọn trẻ! Bọn chúng vội vàng lùi lại, một mặt vì nhớ rằng chính Xaba đã cứu mạng chúng, thêm nữa, một điều rõ ràng là, kẻ nào dám tiến lại gần Nen bây giờ sẽ bị con chó giống maxtif cắn ngập răng nanh vào họng. Vì vậy, bọn chúng đứng yên bất lực, chỉ đưa mắt do dự nhìn nhau, dường như đứa này muốn hỏi đứa kia xem bây giờ phải làm gì.
Sự do dự của chúng kéo dài khá lâu, khiến Nen có đủ thì giờ gọi bà Đina và bảo bà cắt dây trói cho Xtas, cậu bé liền đứng dậy, và đặt tay lên đầu Xaba, cậu quay lại nhìn bọn cướp:
- Ta không muốn giết hại các người mà chỉ giết lạc đà thôi. - Nó nói rít qua hàm răng nghiến chặt.
Song cái tin này khiến bọn Ả Rập kinh hoàng đến nỗi chúng sẵn sàng nhảy xổ ngay vào Xtas một lần nữa, nếu như không có đôi mắt đỏ như lửa và bộ lông hãy còn xù lên của Xaba. Thậm chí gã Ghebơrơ đã muốn nhảy tới, nhưng chỉ một tiếng gầm gừ trầ m đục đã khiến hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Một giây im lặng, rồi sau đó giọng nói lảnh lói của Iđrix vang lên:
- Lên đường! Lên đường!