Hồi 31
Bí mật hé lộ

Nụ cười trên môi lập tức biến mất, mặt Tề Khắc Tuấn tái mét, kinh hãi nghĩ thầm:
- Không biết hắn vừa học được công phu gì mà đối địch nổi với “Vạn Huyết Sát Công”?
Đã từng dùng “Vạn Huyết Sát Công” giết chết không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, Tề Khắc Tuấn không tin lần này bị thất thủ dưới tay một người mới bại dưới tay mình không lâu, lại vận “Vạn Huyết Sát Công” tới cực hạn xong bước vài nói:
- Tên họ Phùng! Ngươi lại tiếp bổn tọa thêm một chưởng nữa?
Lần này hắn xuất chưởng không vội vã mà vận lực đạo rất lớn, dồn cả hữu chưởng đánh sang giữa ngực đối phương.
“Thần Tích Ông” Phùng Công Phàm cũng vận “Tử Phủ thần công” lên tới sáu bảy thành hỏa lầu vào hữu chưởng đánh ra nghênh tiếp, đồng thời tả chưởng vận “Đại Thiên Tinh thần chưởng” tới mười thành công lực bồi thêm một câu, đánh sang tiểu phúc tên Đường chủ.
Lại một tiếng nổ rền, lần này “Thần Tích Ông” Phùng Công Phàm chỉ lùi một bước còn Tề Khắc Tuấn bị đẩy lùi tới ba bước, người lảo đảo một lúc mới đứng vững. Không nén được ộc ra một vòi tiễn huyết!
Lần trước bị Tề Khắc Tuấn đánh bại, nhờ Tạ Vũ Diệp cho một viên “Cửu Thiên Thanh Cơ bảo hoàn” mới giữ được mạng, bây giờ Phùng Công Phàm đâu chịu lưu tình cho đối phương phục hồi lại công lực?
Vận công điều tức một vòng cho cơ thể hồi nguyên xong, Phùng Công Phàm tiến sang nói:
- Tề đường chủ! Bây giờ thì người hãy tiếp ta một chưởng!
Lời vừa dứt, chưởng đã đánh ra ngay.
Vẫn là “Tử Phủ thần công”, nhưng ngoài ra tay trái còn vận “Nhất chỉ thiền công” mới được Tạ Vũ Diệp truyền thụ cho điểm tới trung cực huyệt của đối phương.
Tề Khắc Tuấn vừa bị nội thương nên chỉ vận “Vạn Huyết Sát Công” lên được hai ba thành, không sao đấu nổi một chiêu của Phùng Công Phàm dốc toàn lực, người bị bắn xa ba trượng miệng phun ra một vòi máu nữa, ngoài ra còn bị trúng thêm một chỉ xuyên qua ngực máu phun ra như suốt, ngã nhào xuống, người giật giật mấy cái rồi nằm im.
Bấy giờ Chưởng môn nhân phái Nga Mi “Vô Hồi Thần Kiếm” Tưởng Khắc Bình cũng vừa đánh bại tên Đường chủ Cáp Cưu đường Cách Kỳ Du, còn lão đại trong “Tuyết Phong tam mỵ” là “Vô Nhẫn Kiếm” Đồ Bách Tâm đấu với Đường chủ “Anh Vũ đường” Tưởng Vỹ Khanh thì cả hai đều bị trọng thương được cứu về trận.
Như vậy trong “Bát đại đường” thì khi vừa khởi chiến, Đường chủ “Thái Phụng đường” Dịch Bất Bảo đã bị “Kỳ Lân Tiều Tử” Diệp Kiện Bình giết chết, Đường chủ “Hàn Thủy đường” Lăng Cảnh Hồng bị Tô Tĩnh Nhân đả thương, bây giờ lại thêm Tề Khắc Tuấn chết còn Tưởng Vỹ Khanh trọng thương, Đường chủ “Hoàng Thước đường” Lãnh Nhất Định bị phế mất một cánh tay không có khả năng giao chiến, Đường chủ Thanh Long đường thì đã phái đi làm nhiệm vụ khác, Thành thử tại trường chỉ còn hai tên Đường chủ và Tứ đại hộ pháp nữa mà thôi...
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết A, chứng kiến cảnh tượng đó, hùng tâm giảm đi rất nhiều.
Hắn còn có một quân bài cuối cùng là hủy diệt “Địa Ma cung”, chỉ cần bắn pháo lệnh rồi tránh vào nơi an toàn, sau nửa canh giờ là “Địa Ma cung” nổ tung, tất cả mấy ngàn người có mặt tại trường, cả quần hùng võ lâm các phái lẫn đệ tử “Cự Linh giáo” sẽ không một ai sống sót...
Kể ra làm như vậy để bước lên ngôi võ lâm Minh chủ thì chẳng vẻ vang gì, nhưng để đạt mục đích, bất chấp thủ đọan.
Nhưng lúc đo còn ai là người cộng sự trung thành của Minh chủ nữa?
Mà thực sự thì bây giờ đâu đã thất bại? Còn Tứ đại hộ pháp và lão Phiên tăng “A Mê Quái Tăng” còn chưa xuất trường nữa kia mà?
Ngoài ra vừa rồi sau hai tháng dốc lòng khổ luyện, “Vạn Huyết Sát Công” bây giờ tuy chưa nói là đã luyện thành nhưng cũng đát tới tám chín thành hỏa lầu, lo gì không thắng nổi Tạ Vũ Diệp?
Tên Thống lĩnh bị diệt, tất cả những tên còn lại nếu không chịu cúi đầu nghe lệnh thì cứ nhân cơ hội này mà thịt đi...
Như thế bước lên ngôi vị Minh chủ võ lâm, há chẳng vẻ vang?
Tay thò vào túi cầm sẵn ba quả, pháo hiệu, “Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am lại buông ra.
Hắn ghé sang nói nhỏ vào tai “A Mễ Quái Tăng” mấy câu rồi từ ghế đứng lên, nhìn Tạ Vũ Diệp nói:
- Tạ thống lĩnh! Chúng ta hôm nay giải quyết dứt điệm vụ việc lần trước ở Đoạn Hồn Nhai chưa dứt điểm, được chứ?
Tạ Vũ Diệp vốn để ý theo dõi Mỹ Thiết Am, không để tên đại ma đầu này tẩu thoát, lúc này nghe hắn thách chiến thì có phần bất ngờ, nhưng lập tức trả lời ngay:
- Mỹ giáo chủ đã có nhã hứng như vậy, tại hạ đương nhiên phụng bồi!
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am gật đầu:
- Rất tốt!
nói xong tiến ra đấu trường, bốn người bước theo hắn gồm “A Mễ Quái Tăng”, Đông Diện miêu chủ, Thu Phong hòa thượng và Xuân Phong đạo nhân.
Tạ Vũ Diệp cũng bước lên, Lăng Hồng Liên và Lãnh Ngọc Thiền cũng theo hai bên tả hữu chàng.
Mỹ Thiết Am ôm quyền nói:
- Mời Tạ thống lĩnh
Tạ Vũ Diệp cười đáp:
- Kính lão đắc thọ, tại hạ mời Mỹ giáo chủ xuất chiêu trước!
Mỹ Thiết Am cười “hô hô” nói:
- Đâu có thế? Xưa nay đều là chủ nhường khách, lão phu đâu thể để mang tiếng là chủ lấn khách?
Hai người nói vài câu khách sáo, nhưng kỳ thực tất cả mọi người tại trường đều biết là trận đấu một mất một còn trong chốc lát nữa sẽ diễn ra.
Bảy cao thủ giữa đấu trường, một bên là bốn tên ma đầu đáng sợ bậc nhất võ lâm, mấy chục năm qua cao thủ hắc bạch lưỡng đạo, chỉ cần nghe danh một trong bốn tên này đều kinh hồn táng đởm, xưa nay có ai dám chống lại chúng mà toàn mạng?
Bên kia ba cao thủ bạch đạo thì chỉ có Lãnh Ngọc thiền sư là có uy danh, hai người còn lại thì quá trẻ, một người mới hai mươi hăm mốt tuổi, người kia chỉ mười sáu mười bảy tuổi thôi.
Tuy nhiên có một điều mà ai cũng biết là tuy trẻ tuổi nhưng Tạ Vũ Diệp đã tùng đánh bại Xuân Phong đạo nhân, may mà hắn được đồng bọn mang đi kịp thời, nếu không thì đã táng mạng.
Ngoài ra trận chiến vừa rồi ở Đoạn Hồn Nhai tuy không ai được chứng kiến nhưng tin tức về Giáo chủ “Cự Linh giáo” bị bại dưới tay Tạ Vũ Diệp đến nỗi cùng bọn thuộc hạ vứt bỏ cả tử thi và người bị thương chạy tháo thân chẳng bao lâu truyền đi khắp giang hồ, bây giờ song phương tái chiến, ai chẳng muốn được xem cho mãn nhãn?
Thế là tất cả các đối thủ đều ngừng chiến, chăm chú nhìn sang trường đấu.
Các vị Chưởng môn nhân và cao thủ bạch đạo đều nhận thức được cuộc đấu này không chỉ quan hệ đến việc sinh tử của bảy người kia mà còn quyết định đến số phận của toàn thiên hạ võ lâm. Nếu Tạ Vũ Diệp bị thua, không chỉ toàn bộ cao thủ bạch đạo tại trường sẽ không người nào hy vọng sống sót thoát ra khỏi “Địa Ma cung” mà từ đây giang hồ võ lâm sẽ chìm vào huyết kiếp bất phục.
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am cũng nhận thức rất rõ điều này. Nếu hôm nay hắn bị Tạ Vũ Diệp đánh bại thì mưu đồ bá nghiệp từ nay sẽ tiêu vong thành mây khói, công phu mấy chục năm gây dựng nên “Cự Linh giáo” cũng bị thổi bay như bọt bèo.
Mỹ Thiết Am nói:
- Tạ thống lĩnh! Chúng ta năm người ra đây là cùng xuất thủ. Nếu ngươi thấy ba người không đủ thì cứ việc điều động thêm.
Tạ Vũ Diệp đã dự trù trước tình huống, trừ ba người mình ra, nếu có thêm sư tổ thì tốt, ngoài ra bất cứ người nào khác xuất trường chỉ e không chịu nổi một kích của đối phương.
Nghĩ đoạn rắn rỏi trả lời:
- Chúng ta ba người là đủ. Giáo chủ bắt đầu đi!
Mỹ Thiết Am liền quát to một tiếng, xông vào phát chiêu đánh ngay.
“A Mễ Quái Tăng”, Đông Diện miêu chủ, Thu Phong hòa thượng và Xuân Phong đạo nhân cũng lao tới, vây bọc lấy Tạ Vũ Diệp mà đánh.
Lăng Hồng Liên thấy vậy xông ra quát:
- Bọn cẩu tạc đúng là quân vô sỉ!
Vừa quát vừa đánh hai chưởng phân biệt nhằm tới Xuân Phong đạo nhân và Đông Diện miêu chủ hai tên này phải tách ra đối phó, Lãnh Ngọc thiền sư thì đứng giữa thỉnh thoảng xuất thủ tương trợ cả hai bên.
Trận chiến vừa bắt đầu, cao thủ đã dốc toàn lực quyết đấu.
Bảy người đều là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm nên chỉ qua mấy chiêu, kình khí đã nổi lên ghê rợn, đất đá bị đào từng hố lớn bắn đi rào rào, khói bụi dốc lên mù mịt trông thật kinh nhân!
Trong bảy người thì Tạ Vũ Diệp công lực cao nhất, sau khi được ăn nội đan của Thiên niên mãng xà, công lực chàng đã bằng năm sáu chục năm khổ luyện, sau đó còn được uống hai viên “Thiên Tâm Long Tiên thảo” do “Hàn Nguyệt thần ni” điều chế, công lực còn tăng thêm nhiều năm nữa, mới đây đấu nội lực với “Mục Dã Thần Đồng” đã có ngoài năm trăm tu tập thần công mà vị đó cũng chịu thua, đủ thấy công lực chàng cao đến đâu.
Thế nhưng đấu với “Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am và “A Mễ Quái Tăng” liên thủ, thỉnh thoảng còn chi viện cho Lãnh Ngọc thiền sư công lực thua kém Xuân Phong đạo nhân nên chàng không dễ dàng thắng được đối phương.
Lăng Hồng Liên đấu với Thu Phong hòa thượng và Đông Diện miêu chủ thì song phương đánh thành bình thủ. Cũng như Tạ Vũ Diệp, nàng cũng gặp kỳ duyên, được “Huyết Tiên thảo” ở Bạch Ngọc tự nên công lực tăng tiếng rất nhiều, về sau được sư phụ “Hàn Nguyệt thần ni” chữa độc thương uống thêm hai viên “Thiên tâm long tiên thảo”, công lực còn tăng thêm rất nhiều, sau này luyện tiếp hai ngày “Cửu U âm khí” trong Truyền tỉnh ở “Hồ Lô động”, không chỉ thần công mà cả công lực cũng tiến thêm một bước, bây giờ thậm chí không thua kém Tạ Vũ Diệp ca ca bao nhiêu. Hơn nữa “Cửu U âm công” là khắc tính của “Vạn Huyết Sát Công” nên đấu với hai tên Hộ pháp liên thủ không hề tỏ ra kém thế.
Xuân Phong đạo nhân và Đông Diện miêu chủ chẳng qua chỉ mới luyện “Vạn Huyết Sát Công” được sáu bảy thành hỏa hầu mà thôi, qua mấy lần tiếp chưởng thì điều bị Lăng Hồng Liên dùng “Cửu U thần công” đẩy lùi thì trong lòng vô cùng khiếp sợ nghĩ thầm:
- Không biết nha đầu này dùng loại công phu gì mà còn lợi hại hơn “Vạn Huyết Sát Công”?
Nghĩ thế, cả hai bắt đầu hoang mang, tránh nặng tìm nhẹ không dám xuất chưởng tấn công nữa.
Lăng Hồng Liên nhận ra ngay đối phương húy kỵ với “Cửu U thần công” của mình, thấy sư phụ Lãnh Ngọc thiền sư lâm vào thế nguy nên tăng cường tấn công, xuất tả chưởng đánh sang Đông Diện miêu chủ rồi thi triển “Mê Tông Hóa Ảnh” nhẹ như làn khói lướt tới bên Xuân Phong đạo nhân, hữu chưởng vận “Cửu U thần công” tới mười thành công lực đánh sang!
Xuân Phong đạo nhân vừa thấy Lăng Hồng Liên đánh Đông Diện miêu chủ mà chỉ sau chớp mắt đã lướt sang mình thần tốc như thế thì không sao tránh kịp đành xuất chưởng nghênh tiếp.
- Bình!
Sau tiếng nổ như sét, Xuân Phong đạo nhân bị bắn xa hai trượng, bị khí âm hàn thâm nhập vào người không sao kháng cự nổi, người ru lên ngã nhào xuống.
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am nghe tiếng la thảm của Xuân Phong đạo nhân nhìn sang thấy tên đầu tọa Hộ pháp đã ngã, trong lúc đó mặt Đông Diện miêu chủ cũng tái ngắt, hai hàm răng va vào nhau lập bập, bụng bảo dạ:
- Thôi, đành thực hiện phương án tối hậu vậy!
Nghĩ đoạn dốc toàn lực tấn công bốn năm chiêu rồi lùi lại, thò tay vào túi lấy nhanh ba quả hỏa pháo bắn lên không.
Tạ Vũ Diệp thấy vậy ngơ ngác nghĩ thầm:
- Không biết tên ma đầu này giở trò gì? Hắn ra lệnh cho thủ hạ chạy trốn hay sao?
Thừa lúc Tạ Vũ Diệp đang đứng ngây ra, “Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am lao tới Lãnh Ngọc thiền sư vung chưởng đánh tới hậu tâm lão hòa thượng rồi lao ra phía cốc.
Tạ Vũ Diệp vốn đã có ý để phòng Mỹ Thiết Am tẩu thoát, thấy hắn lao tới đánh Lãnh Ngọc thiền sư liền kêu lên:
- Thiền sư cẩn thận!
Còn may là sau khi đả thương Xuân Phong đạo nhân, Lăng Hồng Liên lao sang chi viện cho sư phụ, thấy Mỹ Thiết Am phát chưởng đánh tới Lãnh Ngọc thiền sư liền xuất “Cửu U thần công” nghênh tiếp.
- Bình!
Sau cú tiếp chưởng, Lăng Hồng Liên bị đẩy lùi một bước nhưng Mỹ Thiết Am cũng bị đánh bật lại.
Tạ Vũ Diệp tiến lên cười nói:
- Giáo chủ định chạy sao? Chỉ e hôm nay không có đường thoát nữa đâu!
Vừa lúc ấy lại nghe “Ầm” một tiếng nữa. Nguyên Thu Phong hòa thượng thấy Lăng Hồng Liên vừa tiếp chưởng với Mỹ Thiết A Mễ Quái Tăng, tin là nàng đã bị thương nên xuất “Vạn Huyết Sát Công” đánh ra một chưởng.
Lăng Hồng Liên bình tĩnh vận “Cửu U thần công” tới tám thành công lực đánh ra nghênh tiếp.
Thu Phong hòa thượng vừa mới phát chưởng thì cảm thấy một luồng âm hàn khí rất mạnh xuyên qua màn chưởng của mình ập vào cơ thể, người run lên, lảo đảo lùi lại nhắm mắt ra sức kháng cự bức hàn khí ra khỏi người.
Lãnh Ngọc thiền sư thấy vậy nhảy tới điểm ra mấy chỉ.
Thu Phong hòa thượng bị điểm trúng ngã gục xuống.
bấy giờ trong Tứ đại hộ pháp thì ba tên Đông Diện miêu chủ, Thu Phong hòa thượng và Xuân Phong đạo nhân đã bị thương, chỉ có một mình Hạ bộ pháp Hạ Hồ là còn chưa xuất trường.
Thấy Giáo chủ bị lâm vào thế nguy, mụ bước ra tới trước mặt Tạ Vũ Diệp cười nói:
- Tạ thống lĩnh quả nhiên thần công cái thế. Ngươi đấu với cô cô vài chiêu, thế nào?
Lăng Hồng Liên vội bước tới gần nói:
- Vũ Diệp ca ca tiếp tục giải quyết Mỹ Thiết Am đi, để muội thu thập ma nữ này cho!
Rồi chỉ tay sang Hạ Hồ quát:
- yêu phụ! lần trước ở “Hoàng Sơn Cương” ngươi dùng “Địa U Vô Hồi Mang” ám toán ta. Bây giờ chúng ta hãy giải quyết dứt điểm mối ân oán đó!
Nói xong rút kiếm ra.
Tạ Vũ Diệp thấy vậy nghĩ thầm:
- Bây giờ Liên muội đã luyện thành “Vô Song kiếm pháp”, quyết không thua ma nữ kia đâu. Để Liên muội tự tay trả mối thù lần trước thì hơn!
Nghĩ đoạn lùi lại cảnh giới Mỹ Thiết Am, không để hắn thừa cơ chạy trốn thêm lần nữa, chắp tay nói:
- Giáo chủ vừa nói hôm nay chúng ta sẽ giải quyết dứt điểm ân oán lần trước ở Đoạn Hồn Nhai kia mà, sao vừa rồi chưa xong đã định chạy?
Vừa nói đó chợt nghe ba tiếng nổ, quần hùng nhìn tới thấy ba quả pháo, hiệu màu xanh bay vút lên không.
Tạ Vũ Diệp biết “Trại Lỗ Ban” Lương Bá Viễn và sư tổ đã hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không còn gì đối với quần hùng nữa, bao nhiêu lo lắng từ đây tan biến.
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am nhìn tới thấy từ chân vách đá một đoàn người đang tiến tới gần, trong đó có “Trại Lỗ Ban” Lương Bá Viễn và mấy chục tù nhân bị giam giữ trong địa lao, biết đại thế đã mất, quắt mắt nhìn Tạ Vũ Diệp nói:
- Tạ Vũ Diệp, lão phu với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi hết lần này đến lần khác luôn tìm cách chống đối lão phu?
Tạ Vũ Diệp cười đáp:
- Giáo chủ nói thế sai rồi! Vì pho “Vô Song kiếm kíp” mà ngươi phái Ô Tư Kính và cao thủ “Kim Tước đường” đến hủy diệt Tạ gia trang, hạ độc đối với toàn trang gần sáu mươi người không một ai sống sót. Tại hạ lúc ấy chỉ mới tám tuổi cũng bị tên sài lang Ô Tư Kinh bẻ gãy hết tay chân, nếu không có người kịp thời cứu thoát thì ắt đã bị giết, thế mà bây giờ ngươi lại còn dám nói là không thù không oán hay sao?
Mỹ Thiết Am kinh hãi lùi lại một bước, ngớ người hỏi:
- Ngươi... là hậu nhân của Tạ Vân Đông?
Tạ Vũ Diệp nghiến răng đáp:
- Không sai! Hôm nay Tạ mỗ tới đây để đòi mạng cho phụ mẫu ta, đòi mạng cho hàng trăm người bị thảm sát dưới bàn tay tàn bạo của ngươi!
Tới đó rút kiếm ra quát:
- Lão tặc! Lượng binh khí đi! Hôm nay Tạ mỗ sẽ dạy cho ngươi “Vô Song kiếm pháp”!
Mỹ Thiết Am cũng rút ra một thanh bảo đao lưỡi to bằng ba ngón tay, dài ba thước, lưỡi màu nâu đỏ.
Thanh đao này là bình khí thành danh của Mỹ Thiết Am có tên “Hấp Huyết ma đao”.
Mỹ Thiết Am võ công cái thế, chỉ “Vạn Huyết Sát Công” xưa nay đã không tìm ra địch thủ nên hắn không cần dùng đến “Hấp Huyết ma đao” bao giờ, hôm nay gặp phải Tạ Vũ Diệp, vì “Vạn Huyết Sát Công” không thắng được nên mới dùng đến binh khí.
Tạ Vũ Diệp không cần khách sao, thấy đối phương rút kiếm xong liền xuất chiêu tấn công ngay.
Vừa mới xuất kiếm, chàng đã thi triển “Vô Viêm Ngô Dương kiếm pháp”, lực đạo mạnh, chiêu thức tinh kỳ, hạ thủ không chút lưu tình!
Mỹ Thiết Am vừa nghe nói “Vô Song kiếm kíp” thì bụng đã sợ, thấy kiếm chiêu đánh ra liên hồi kỳ trận, hết chiêu này đến chiêu kia như mây trôi nước chảy thì bụng càng run, chỉ mới qua bốn năm chiêu đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Tuy nhiên, Mỹ Thiết Am công lực cao cường, đao pháp cũng rất tinh diệu nên Tạ Vũ Diệp muốn đánh bạo được đối phương không phải là chuyện dễ dàng.
Qua hơn mười chiêu, Hạ hộ pháp Hạ Hồ bị trúng một kiếm xuyên qua ngực, rú lên một tiếng thi thể rủ xuống.
Lăng Hồng Liên rút kiếm khỏi ngực tên Hộ pháp, nhảy sang Tạ Vũ Diệp nói:
- Vũ Diệp ca ca! Muội phụ giúp ca ca một tay trừ đi tên ác tặc này!
Rồi không cần chờ Tạ Vũ Diệp có đồng ý hay không xuất “Vô Song kiếm pháp” tấn công.
Bây giờ có thêm Lăng Hồng Liên nhập trận, Tạ Vũ Diệp không dùng “Vô Viêm Ngô Dương kiếm pháp” nữa mà chuyển sang “Vô Song kiếm pháp”.
Đây là kiếm pháp tối thượng do vị kỳ nhân võ lâm đời trước là “Thảo Sơn kiếm khách” sáng tạo ra, hồi ở “Hàn Nguyệt am”, “Hàn Nguyệt thần ni” đã cho Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên cùng luyện nên hai người liên thủ thì tạo ra uy lực rất lớn.
Sau khi “Hàn Nguyệt thần ni” viên tịch, đây là lần đầu tiên hai người phối hợp “Vô Song kiếm pháp” đối địch.
Bấy giờ Mỹ Thiết Am đã đấu qua sáu bảy mươi chiêu, phải ra sức chống đỡ để bảo mệnh nên người ướt đẫm mồ hôi, tóc tai dính bết lại, hai mắt đỏ ngầu giống như hung thần ác sát trông rất đáng sợ.
Lúc này nhìn Mỹ Thiết Am đã say máu, biết không còn đường lùi, Mỹ Thiết Am còn chưa hổ danh là bậc gian hùng, lấy hết can đảm bắt đầu phản công, dùng chiến thuật liều mạng không cần phòng thủ nữa.
Tạ Vũ Diệp nói:
- Liên muội chú ý! Lão tặc đã tới bước cùng, khéo trúng phải đao hắn!
Chàng nói xong cũng giảm mức độ tấn công, quyết không để đối phương lập thế lưỡng bại cầu thương.
Thấy chiêu thức Tạ Vũ Diệp hòa hoãn lại, Mỹ Thiết Am lập tức phấn chấn lên, quát to một tiếng chồm tới vung đao chém thẳng sang diện chàng!
Tạ Vũ Diệp không lùi không tránh, bình tĩnh xuất chiêu hóa giải.
Lăng Hồng Liên thấy cừu nhân dồn sức tấn công Vũ Diệp ca ca không dám chậm trễ lao sang giải cứu.
Trong thời gian ở “Hàn Nguyệt am”, nàng luyện “Vô Song kiếm pháp” nhiều hơn Tạ Vũ Diệp, tuy uy lực không bằng nhưng chiêu thức còn tinh diệu hơn, kiếm khí phát ra ràn rạt như triều như thác.
Cao thủ hắc bạch lưỡng đạo bây giờ đã dồn cả lại, chẳng ai lưu tâm đến đối thủ của mình, mọi ánh mắt đều tập trung vào ba cao thủ đang quyết đấu, sợ bỏ qua bất cứ một chi tiết nào của trận chiến không tiền khoáng hậu này!
Kinh thiên động địa!
Long tranh hổ đấu!
Có lẽ tất cả những hình dung từ đó vẫn chưa lột tả hết sự khốc liệt của trận chiến sinh tử này, bởi vì chỉ cần một chút phân thần, thiếu tập trung là bị giết chết ngay tức khắc.
Mấy nghìn người chú mục nhìn vào trường đấu, không ai chớp mắt cũng không ai dám thở mạnh.
Lại đấu thêm hai ba chục chiêu, Mỹ Thiết Am dù đã ra sức chống đỡ vẫn không sao đối phó nổi với kiếm thế như trào dâng bão lốc của đôi thiếu niên, y phục bị trúng hàng trăm mũi kiếm rách như xơ mướp, trông hết sức thảm hại!
Lại qua mười chiêu nữa, lúc này Mỹ Thiết Am hầu như đã hoàn toàn kiệt lực, kiếm chiêu phát ra rời rạc chẳng ra chiêu thức gì.
Lăng Hồng Liên lợi dụng thời cơ, công liền ba chiêu “Cuồng Phong Bạt Thụ”, “Trùng Dương Hợp Lãng” và “Bích Huyết Tam Tàn”!
Mỹ Thiết Am lúc này giống như mũi tên đã bay hết đà không sao chống đỡ được trúng một kiếm vào vai trái máu phun ra.
Tạ Vũ Diệp thu chiêu nói:
- Liên muội! Hãy để cho hắn vận công điều tức cho hồi phục lại, chúng ta sẽ đấu tiếp!
Lăng Hồng Liên tức giận nói:
- Vũ Diệp ca ca! Lòng nhân từ có khi là tội ác. Huynh đừng thả hổ về rừng!
Tạ Vũ Diệp cười khổ nói:
- Nhưng chúng ta là thân võ sĩ, không nên đánh người đã ngã!
Lăng Hồng Liên bĩu môi nói:
- Nhưng nếu huynh thử ngã xuống xem hắn có cho một kiếm bay đầu không?
Tạ Vũ Diệp thở dài nói:
- Liên muội! Nhưng chúng ta là võ sĩ chân chính...
Lăng Hồng Liên không tán đồng nhưng nghe chàng nói thế chẳng phải không có lý nên thu kiếm lùi lại.
Hai tên Đường chủ “Cự Linh giáo” vội bước ra dìu Giáo chủ lùi về trị thương.
Bọn giáo đồ “Cự Linh giáo” thấy Tạ Vũ Diệp tỏ lòng nghĩa hiệp như thế, nhiều tên thấy rõ vị thiếu niên này đối với cừu nhân bất cộng đái thiên mà con nhân nghĩa như thế, huống chi đối với mình, trong tình thế cửu tử nhất sinh này chỉ mong cầu xin lòng vị tha để tìm lấy con đường sống nên rất đông vứt bỏ binh khí bước sang hàng ngũ bạch đạo quy hàng.
Các vị Chưởng môn nhân tạm thời thu dung, chờ lát nữa kết thúc cuộc chiến sẽ nghe Thống lĩnh định đoạt.
Mỹ Thiết Am được dìu về liền phong bế huyệt mạch cầm máu, được bọn thuộc hạ cho uống dược trị thương xong nhắm mắt vận công điều tức.
Ngồi nhắm mắt võ công, nhưng Mỹ Thiết Am vẫn đánh giá tình hình, biết bây giờ mình đấu tiếp thì chẳng còn cầm cự được bao nhiêu, Tạ Vũ Diệp có thể khoan dung nhưng khó thoát khỏi lưỡi kiếm trả thù của Lăng Hồng Liên...
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!
Tuy bây giờ không thực hiện được âm mưu cuối cùng nhưng chẳng lẽ chấp nhận để sự nghiệp diệt vong?
Mỹ Thiết Am vận công điều tức xong hé mở mắt nhìn khắp hiện trường.
Bấy giờ đa số đệ tử “Cự Linh giáo” đã vứt binh khí chạy sang quy hàng, trong số đó có cả mấy tên hương chủ.
Mỹ Thiết Am cảm thấy trong lòng trào lên cảm giác xót xa, bụng nghĩ thầm:
- Không cần nuôi ảo mộng bá chủ võ lâm nữa! Nhưng ít nhất mình cũng phải sống để báo thù, phải băm vằm Tạ Vũ Diệp thành muôn mảnh mới hả mối hận này...
Nghĩ đoạn bất thần quay lại lao vào hậu cốc.
Tạ Vũ Diệp thấy địch nhân tẩu thoát, nhìn “Bách Diệp Thần Cái” nói:
- Xin lão ca ca xử lý mọi việc ở đây, tiểu đệ cần đuổi theo lão tặc!
Nói xong phi thân đuổi theo Mỹ Thiết Am.
Lăng Hồng Liên cũng chạy theo chàng.
Có lẽ trời không muốn để tên ác tặc lọt lưới nên để Mỹ Thiết Am cứ chạy tới hậu cốc nhưng không chạy vào các mật đạo mà lao vào một khu rừng thoai thoải nên chỉ chạy được ba bốn chục trượng thì bị Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên bắt kịp.
Tạ Vũ Diệp cười nói:
- Lão tặc! Hôm nay dù thế nào ngươi cũng không chạy thoát đâu. Hai tay ngươi nhuốm đầy máu người vô tội, hôm nay nhất quyết phải đến mạng!
Dứt lời băng mình nhảy qua đầu đối phương, đáp xuống chặn đường.
Lăng Hồng Liên cũng không chậm trễ, đáp xuống đứng bên cạnh chàng.
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am dốc hết tàn lực vung đao bổ xuống đầu đối phương nói:
- Vương đường chủ! Mau giết hai tên này!
Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên biết một chiêu vừa rồi của Mỹ Thiết Am là chiêu liều mạng nên không tiếp, song song lùi lại, nghe Mỹ Thiết Am nói câu sau cùng thì lùi lại xem nhưng không thấy ai cả, vừa nhận ra bị mắc lừa đối phương thì Mỹ Thiết Am đã lao vào rừng!
Tạ Vũ Diệp nghiến răng nói:
- Tặc nhân thật giảo hoạt!
Nói xong xuất “Nhất chỉ thiền công” điểm tới hậu tâm Mỹ Thiết Am.
Vừa lúc đó thì một hồng y thiếu nữ từ trong rừng chạy ra, đỡ lấy Mỹ Thiết Am nói:
- Sư phụ...
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am lúc đó vừa bị “Nhất chỉ thiền công” của Tạ Vũ Diệp điểm trúng hậu tâm, thở dài nói:
- Quỳnh nhi! Chỉ e sư phụ không thể sống tiếp được nữa...
Hắn chăm chăm nhìn hồng y thiếu nữ một lúc rồi thở dài nói:
- Dù sao thì lúc lâm tử này, cha con chúng ta gặp được nhau cũng quý lắm rồi!
Quỳnh nhi ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ nói gì? Cha con chúng ta?
Mỹ Thiết Am gật đầu:
- Không sai! Quỳnh nhi! Phụ thân xin lỗi con! Trước đây cha giấu giếm điều này chưa có điều kiện để thừa nhận mình là cha đẻ của con.
Quỳnh ngơ ngác nói:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ bà ấy cũng không phải là mẹ thân sinh của Quỳnh nhi?
“Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am giật đầu đáp:
- Chính thế! Hạ hộ pháp Hạ Hồ mới là mẹ ruột con.
Tới đó đưa tay run rẩy chỉ tới Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên nói:
- Mẹ con cũng đã bị đôi cẩu nam nữ này giết chết... Hãy... trả thù... cho chúng ta...
Nói tới đó bật ra một tràng ho nôn ra một bãi cả đờm lẫn máu, thở hắt ra một hơi cuối cùng rồi đoạn khí.
Quỳnh nhi khóc nấc lên:
- Sư phụ... Phụ thân... Quỳnh nhi có tội tình gì mà cha mẹ đang sống vẫn bị coi là kẻ mồ côi, cho đến khi biết được cha mình là ai thì cả cha lẫn mẹ đều chết đi? Chẳng lẽ Quỳnh nhi không xứng đáng được sống cùng cha mẹ thân thương như những người khác, không xứng đáng được gọi phụ thân mình bằng một tiếng “cha” thân thương nhất trong ngôn ngữ của loài người?
Thiếu nữ vừa khóc vừa kể lể, nước mắt lã chã tuôn trào xuống thi thể “Hấp Huyết Cương Ma” Mỹ Thiết Am đã bắt đầu lạnh dần đi...
Một lúc sau, cô ta đứng lên, phóng hai luồng mắt căm hờn nhìn Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên, rút trong người ra một thanh trường kiếm chỉ tới hai người nghiến răng nói:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi thật ác độc như rắn rết... Các ngươi vừa giết chết cha mẹ ta. Bây giờ giết luôn cả ta đi! Cô nương liều mạng với các ngươi!
Nói dứt lời xuất kiếm lao vào đôi tình lữ tấn công như triều như thác, kiếm pháp tinh, chiêu thức độc, xứng là một danh gia kiếm thủ!
Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên vừa rồi có nghe những lời trăn trối của Mỹ Thiết Am, nhưng thấy thân thể của Quỳnh nhi quả thật đáng thương nên hai người chỉ thủ mà không công, không muốn dồn Quỳnh nhi vào vòng tử địa.
Tạ Vũ Diệp nghĩ thầm:
- Dù cô ta đúng là nhi nữ của Mỹ Thiết Am và Hạ Hồ nhưng dù sao thì hoàn cảnh đáng thương như mình hoặc Lăng Hồng Liên... Từ thuở lọt lòng đến nay Mỹ Thiết Am và Hạ Hồ không biết vì mưu đồ đen tối gì mà không thừa nhận nữ nhân tội nghiệp đó, nay mới biết rõ thì cả hai đều phải đền tội!
Chàng vừa xuất kiếm hóa giải chiêu thức đối phương vừa rụt rè nói:
- Cô nương... lệnh tôn và lệnh đường...
Quỳnh nhi quát lên:
- Câm miệng! bổn cô nương quyết trả thù cho phụ mẫu ta, bắt đôi cẩu nam nữ các ngươi đền mạng!
Miệng nói nhưng tay vẫn tiếp tục phát kiếm công ra không ngừng, thế càng lúc càng hung hiểm.
Cho dù Quỳnh nhu tấn công mãnh liệt bao nhiêu, dốc hết kỳ chiêu dị thức vây lấy Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên vào màn kiếm ảnh dày đặc như tơ nhện nhưng hai người thi triển “Vô Song kiếm pháp” là võ học tối thượng của võ lâm, tấn công thì hết sức uy mãnh đồng thời một khi phòng thủ thì trù mật vô biên, không lại kiếm pháp nào đột nhập vào được.
Quỳnh nhu qua mấy chục chiêu ra sức tấn công mà không chạm được chéo áo người nào trong số địch nhân, hơn nữa kiếm pháp thần kỳ của mình nhiều khi bị đối phương hóa giải vô tích vô ảnh thì càng giận dữ điên cuồng ra chiêu càng hung mãnh hơn.
Quỳnh nhi là thiếu nữ rất xinh đẹp nhưng lúc này khuôn mặt kiều diễm tựa hồ méo mó đi, mắt long sòng sọc giống như con hổ cái bị giết mất con, xấu tốt gì cùng vồ chết địch nhân!
Qua ngoài trăm triệu, Quỳnh nhi đã bị hao tổn chân lực không ít, miệng thở phì phò như trâu cày trưa nắng, y phục ướt đẫm mồ hôi, chiêu thức đánh ra rời rạc dần...
Tạ Vũ Diệp dừng tay, cười hỏi:
- Cô nương, chúng ta dừng lại ở đây thôi, được chứ?
Quỳnh nhi nghiến răng rít lên:
- Đừng hòng! Cô nương hôm nay chưa giết được các ngươi quyết không chịu dừng tay!
Lăng Hồng Liên “hừ” một tiếng nói:
- Thật không biết sống chết! Đã vậy chúng ta sẽ cho ngươi đi theo tên Giáo chủ hung tàn bá đạo kia!
Nói xong bắt đầu xuất kiếm phản công.
Vừa rồi hai người chỉ thủ không công vì thấy tình cảnh của Quỳnh nhi quả thật đáng thương, Mỹ Thiết Am và Hạ Hồ là tội đồ của thiên hạ võ lâm, tội ác chồng chất không kể xiết, còn thiếu nữ đáng thương này đã làm gì nên tội?
Vì thế mà Lăng Hồng Liên cũng như Tạ Vũ Diệp đều tỏ lòng nhân hậu, cốt yếu phòng thủ để đối phương biết khó mà lui, nhằm mục địch hóa giải can qua.
Nào ngờ Quỳnh nhi cố chấp không chịu hiểu ra lòng khoan dung độ lượng, lại còn xuất ngôn cuồng ngạo, điều đó làm Lăng Hồng Liên nổi giận không cần phòng thủ nữa chuyển sang tấn công.
“Vô Song kiếm pháp” độc bộ giang hồ, chỉ sau mấy chiêu đã bức Quỳnh nhi lùi lại, lâm vào thế hiểm.
Tạ Vũ Diệp quát lên:
- Liên muội lùi lại đi!
Lăng Hồng Liên ngoan ngoãn làm theo, thu chiêu lùi lại.
Quỳnh nhi thấy vậy lại lao vào công kích.
Tạ Vũ Diệp nghĩ thầm:
- Nữ nhân này quả thật không biết sống chết! Nếu không để cô ta niếm một chút khổ đau thì khó mà chấm dứt được cuộc chiến!
Nghĩ đoạn thi triển tuyệt học “Long Tường thập cửu thức”, thân ảnh lao vút lên không giống như một cánh chim lớn bổ tới Quỳnh nhi vận một thức “Lăng Không Nhiếp Vật” đưa bàn tay phải hư không chộp xuống...
Quỳnh nhi đang vung kiếm tấn công Lăng Hồng Liên, đột nhiên cảm thấy bàn tay nhẹ bỗng, nhìn lại thì thanh kiếm đã bị cuốn lên không, kinh hãi nghĩ thầm:
- Tiểu tử kia dùng công phu gì mà lợi hại thế?
Cô ta chưa kịp lùi lại thì ba đạo chỉ phong điểm tới, lập tức Ma huyệt tê đi, ngã nhào xuống.
Tạ Vũ Diệp thu thế đáp xuống ném thanh kiếm trả lại bên cạnh Quỳnh nhi, chắp tay nói:
- Cô nương, sau nửa canh giờ là huyệt đạo tự giải. Tại hạ làm như thế chẳng qua là vì bất đắc dĩ, “Cự Linh giáo” là công cừu của toàn thiên hạ võ lâm, nay đã bị tiêu diệt, tại hạ không muốn để xảy ra một cuộc động binh đao nào nữa... Xin từ biệt!
Quỳnh nhi Á huyệt còn chưa bị điểm nên vẫn còn nói được:
- Nếu ngươi tự coi là bậc đại trượng phu...
Tạ Vũ Diệp hỏi:
- Cho đến nay thì tại hạ vẫn chưa thấy mình làm gì để hổ danh ba tiếng đó, nhưng cô nương nói thế là có ý gì?
Quỳnh nhi đáp:
- Người chết hết tội! Ngươi có thể giải khai huyệt đạo để ta hoàn thành hiệu sự với cha ta không?
Tạ Vũ Diệp đáp:
- Cái đó thì tại hạ rất hoan nghênh! Chỉ cần cô nương không đối địch với chúng tôi và đồng đạo võ lâm nữa là được!
Nói xong vung tay giải huyệt đạo cho đối phương.
Lăng Hồng Liên đến gần cô ta, trầm giọng nói:
- Cô nương, không phải tôi hoặc Vũ Diệp ca ca tâm trường ác độc gì đâu, thực tế trong vòng mười mấy năm qua lệnh tôn và lệnh đường tàn sát võ lâm quá tàn bạo, hàng chục môn phái, trang bảo bị hủy diệt, nhiều nơi không để sống sót một người nào! Chính tôi và Vũ Diệp ca ca cũng lâm vào tình ảnh tang thương đó, vì “Cự Linh giáo” mà trở thành mồ côi cả cha lẫn mẹ từ lúc còn thơ ấu... Chúng tôi chỉ tiêu diệt nguồn gốc phát xuất tội ác mà thôi. Nếu có lòng truy tận sát tuyệt thì cô nương đã bị giết lâu rồi... Nay nguồn gốc đã được trừ, võ lâm có thể được sống trong bình yên, xin cô nương đừng để xảy ra can qua thêm nữa... Cô nương nói đúng, người chết là hết tội. cho dù trong đời hai tay lệnh tôn lệnh đường nhuốm đầy máu người vô tội, nhưng bây giờ chết đi, hy vọng oan hồn bình yên về trong lòng đất. Chúng tôi xin giúp cô nương một tay an táng cho lệnh tôn!
Quỳnh nhi không nói gì nhặt thanh kiếm lên, trầm mặc bước lên đồi chọn một nơi quang đãng cúi xuống đào huyệt mộ.
Tạ Vũ Diệp, Lăng Hồng Liên cũng đến giúp một tay.
Chừng nửa canh giờ sau thì nấm mộ đắp xong, Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên đứng sang một bên để mặc cho Quỳnh nhi quỳ trước mồ khấn khứa.
Quỳnh nhi đang quỳ khấn bỗng bất thần chồm lên, hai tay cùng phất tới Tạ Vũ Diệp và Lăng Hồng Liên!
Sự việc quá bất ngờ nhưng Tạ Vũ Diệp vẫn còn kịp phản ứng, vung tay đánh rơi ám khí, nhìn lại thấy Lăng Hồng Liên đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh liền thi triển khinh công “Mê Tông Hóa Ảnh” lướt tới thi triển một chiêu trong “Vô Viêm Ngô Dương kiếm pháp” chỉ mũi kiếm tới yết hầu Quỳnh nhi quát:
- Cô nương lấy oán báo ân như thế, đừng trách tại hạ xuất kiếm không lưu tình!
Quỳnh nhi nói:
- Nêu ngươi giết ta thì bằng hữu của ngươi cũng theo cô nương về chín suối thôi!
Tạ Vũ Diệp nhìn tới Lăng Hồng Liên thấy nàng nằm im như chết, hoang mang nói:
- Ngươi... ngươi...
Quỳnh nhi nói:
- Bằng hữu ngươi đã trúng phải “Địa U Vô Hồi Mang”, trên ám khí đó đều có tẩm chất kịch độc, loại độc bá đạo đó nếu không có giải dược thì chỉ sau ba ngày là toàn thân rữa nát mà chết thôi!
Tạ Vũ Diệp lấy lại bình tĩnh nhìn Quỳnh nhi nói:
- Chẳng lẽ rồng sinh rồng, sói sinh sói. Cô nương là nữ nhân cùng ác độc như lệnh tôn không có chút biến cải nào?
Quỳnh nhi đáp:
- Các hạ có muốn nói gì cũng thế thôi! Việc đã thế này, thù cha là bất cộng đái thiên, để báo thù thì bất chấp thủ đoạn. Bổn cô nương làm sao có thể coi cừu nhân là bằng hữu được?
Tạ Vũ Diệp trầm giọng hỏi:
- Vậy bây giờ cô nương muốn gì?
Quỳnh nhi đáp:
- Các hạ không nên lo lắng quá! Bổn cô nương tên là Diễm Quỳnh, trú ở Tây Xuân viện tại Ngân Xuyên. Nội trong ngày hôm nay các hạ cứ đến đó, bổn cô nương chờ ở Tây Xuân viện. Đương nhiên ta sẽ có một vài điều kiện, nếu các hạ chấp nhận thì xin trao giải dược để cứu bằng hữu của ngươi. Bây giờ xin từ biệt!
Diễm Quỳnh nói xong phi thân vào rừng biến mất.
Tạ Vũ Diệp thẫn thờ nhìn theo một lúc rồi cắp Lăng Hồng Liên lên, rồi không cần quay trở lại “Địa Ma cung”, cứ lao theo Diễm Quỳnh vào rừng, lát sau thì ra khỏi “Địa Ma cung”.
Từ “Địa Ma cung” tới Ngân Xuyên chỉ mười dặm, Tạ Vũ Diệp thấy hơi thở Lăng Hồng Liên càng lúc càng yếu nên không dám vào trấn mà tới Thành Hoàng miếu, trụ sở của Phân đà Cái bang.
Đến trước cổng miếu, chàng bị một tên hóa tử lạ mặt chặn hỏi:
- Các hạ là ai? Tới trọng địa Phân đà bổn bang làm gì?
Tạ Vũ Diệp đáp:
- Tại hạ là Tạ Vũ Diệp, tới đây gặp “Hoa Diện thư sinh” Vệ đà chủ nhờ giúp đỡ một việc!
Tên hóa tử vội chắp tay nói:
- Nguyên là Tạ thống lĩnh! Xin thứ lỗi cho tiểu nhân thất lễ. Thống lĩnh đứng chờ đây một lát, tiểu nhân vào báo Vệ đà chủ ra ngay.
Nói xong chạy vào miếu, lát sau “Hoa Diện thư sinh” Vệ Quang xăng xái bước ra, chắp tay cười nói:
- Ti chức không biết Tạ thống lĩnh đại giá quang lâm nên chạy ra nghênh tiếp, xin Thống lĩnh miễn trách!
Tạ Vũ Diệp đáp:
- Vệ đà chủ chớ nên đa lễ. Vị hôn thê của tại hạ Lăng Hồng Liên bị trúng độc “Địa U Vô Hồi Mang” nhưng của “Cự Linh giáo”. Hung thủ hẹn trong hôm nay phải tới Tây Xuân viện để thương lượng đổi lấy giải dược.
“Hoa Diện thư sinh” Vệ Quang nói:
- Tạ thống lĩnh cứ đem Lăng cô nương vào miếu nghỉ ngơi đã, chúng ta sẽ nghĩ cách giải cứu sau.
Nói xong dẫn Tạ Vũ Diệp vào hậu miếu, tới một căn phòng có giường chiếu bàn ghế khá tươm tất.
“Hoa Diện thư sinh” Vệ Quang hỏi:
- Tạ thống lĩnh, cuộc chiến ở “Địa Ma cung” kết thúc thế nào?
Tạ Vũ Diệp đáp:
- “Cự Linh giáo” đã bị tiêu diệt hoàn toàn, quý Bang chủ và quần hùng hiện đang thanh lý hiện trường, chắc cũng sắp trở về rồi.
Tới đó, chàng kể tỉ mỉ những diễn biến vừa xảy ra ở “Địa Ma cung” và sự cố dẫn đến Lăng Hồng Liên bị thương, xong nhờ Vệ Quang cho người vào “Địa Ma cung” báo cho “Bách Diệp Thần Cái” biết mình đã tới Thành Hoàng miếu.
Vệ Quang tức tốc cho người đi báo tin xong quay lại nói:
- Ti chức chưa hề nghe danh Mỹ Diễm Quỳnh bao giờ nhưng Tây Xuân viện là một hiệu buôn lớn nhất ở Ngân Xuyên nên ngay đến đứa trẻ con cũng biết! Nhưng theo yêu nữ kia nói là độc chất trong “Địa U Vô Hồi Mang” sau ba ngày mới phát tác, Tạ thống lĩnh không cần phải lo, thế nào chúng ta cũng sẽ nghĩ ra được cách cứu chữa cho Lăng cô nương. Hôm nay Thống lĩnh phải đấu từ sáng đến giờ chắc đã đói, xin cứ ở đây nghỉ ngơi đi một lúc, ti chức sai mấy tên thuộc hạ kiếm chút gì ăn tạm.
Nói xong ra khỏi phòng.
Tạ Vũ Diệp bước đến xem tình hình Lăng Hồng Liên thấy nàng mắt nhắm nghiền, lấy bình “Cửu Thiên Thanh Cơ bảo hoàn” ra nhưng do dự một lát lại cất đi, sợ kháng thuốc nên không dám chó Lăng Hồng Liên uống, buông tiếng thở dài rồi ngồi xuống vận công điều tức.

Tạ Vũ Diệp tự cười thầm:
- Đó là Lăng đệ đệ nằm mê nói mộng mà thôi! Thế mà mình cứ tưởng...
Chàng yên tâm trở về phòng nằm ngủ.
Sáng hôm sau ăn uống xong, chiếc tiêu xa và đoàn hộ tống tiếp tục hành trình.
Ngồi trong xe, Tạ Vũ Diệp chợt nhớ đến mọi việc liền hỏi Tư Đồ Khang.
- Hôm qua tiền bối nói Cự Linh giáo hành động rất kiên quyết, đã quyết làm việc gì nếu chưa đắc thủ thì không chịu thôi. Vãn bối nghĩ rằng chúng nhất định còn bám theo chúng ta, không chịu bỏ qua chuyến tiêu đâu. Từ đây đến kinh sử còn ít nhất ba ngày lộ trình nữa, tiền bối có cách gì đảm bảo an toàn chưa?
Tư Đồ Khang thở dài đáp:
- Tạ thiếu hiệp! Tiểu lão nhi chính đang đau đầu chưa biết giải quyết vấn đề phức tạp này thế nào đây, muốn nhờ..
Tới đó ngập ngừng dừng lại.
Lăng Vô Linh nói:
- Tạ huynh! Chúng ta hãy cùng đi với Tổng tiêu đầu đến kinh đô. Nếu Cự Linh giáo cho người bám theo, chúng ta sẽ đại khai sát giới một trận cho đã! Ý huynh thế nào?
Tạ Vũ Diệp đáp:
- Lăng đệ đệ đã có ý như vậy, đương nhiên tiểu huynh tán thành...
Tư Đồ Khang vội cướp lời:
- Đa tạ hai vị ân công không bỏ. Được hai vị đi cùng thì tiểu lão nhi yên tâm rồi!
Thế nhưng vì chuyến tiêu này mà hai vị kết thành oán cừu với tặc đảng Cự Linh giáo, tiểu lão nhi cảm thấy ấy nấy bất an...
Lăng Vô Linh liền nói:
- Tổng tiêu đầu cứ yên tâm! Tiểu khả và Tạ huynh có mối thù bất công đái thiên với tặc đảng, đã thề một mất một còn với chúng. Chỉ tiếc là chưa biết sào huyệt tặc đảng ở đâu. Dù chúng không tìm đến chúng tôi thì tiểu khả và tạ huynh cũng sẽ tìm chúng, tiền bối có gì mà áy náy? Thế nhưng lão tiền bối và Tạ huynh nói Cự Linh giáo nhất định sẽ chó người bám theo, làm sao tối qua không có động tĩnh gì cả?
Tư Đồ Khang cười nói:
Cự Linh giáo có rất nhiều cao thủ lợi hại, hơn nữa địch ám ta minh, khi phát hiện ra chúng thì đã muộn rồi! Hơn nữa có thể chúng đang tổ chức cạm bẫy gì ở phía trước cũng chưa biết chừng! Dù sao chúng ta cũng hết sức cẩn thận mới được!
Tạ Vũ Diệp cười nói:
- Làm sao Lăng đệ đệ biết chúng không bám theo? Chỉ sợ tối qua người năm mê gọi sư phụ chúng cũng nghe thấy.
Tới đó kể lại chuyện tối qua mình phát hiện thấy dạ hành nhân đuổi theo nhưng không bắt được.
Lăng Vô Linh nghe kể đến chỗ mình nằm mê gọi sư phụ thì xấu hổ mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Tư Đồ Khang nói:
- Đó không phải là thính giác Lăng thiếu hiệp không tin đâu. Sự thực là trong Cự Linh giáo có rất nhiều hảo thủ khinh công cao cường. Nếu không, chuyến tiêu này của “Tứ Hải tiêu cục”, tiểu lão nhi cho giữ bí mật như thế,, làm sao chúng phát hiện được?
Tạ Vũ Diệp ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Lão tiền bối! Theo vãn bối thấy thì chưa hẳn vì Cự Linh giáo điều tra mà biết được rõ ràng lộ trình như vậy đâu! Làm sao chuyến tiêu này là ám tiêu, người ngoài đương nhiên không biết, xuất phát từ “Tứ Hải tiêu cục” không xảy ra biến cố gì, mãi đến chỗ hiểm yếu nhất là Hắc Thạch Lĩnh thì bị mai phục? Như thế chứng tỏ đối phương đã bố trí kế hoạch cẩn thận...
Hiển nhiên là ý chàng muốn nói là có nội gián!
Tư Đồ Khang kinh dị hỏi:
- Ý thiếu hiệp là...
Tạ Vũ Diệp đưa tay lên miệng ra hiệu Tư Đồ Khang đừng nói nữa rồi đưa tay chỉ vào ngực mình.
Tư Đồ Khang hiểu ngay, nhưng Lăng Vô Linh thì không hiểu gì, hoài nghi nhìn hai người.
Càng đi, đường sá càng mở rộng ra, không còn hoang vu như trước nữa, bên đường dân cư trù phú đông đúc, lâu lâu lại gặp một trấn thành, trên đường hành nhân ngựa xe tấp nập.
Mọi người biết đây cách kinh thành không xa nữa. Cự Linh giáo dù liều lĩnh bao nhiêu cũng không dám gây án ngay trước mũi kinh thành nên yên tâm thêm không ít.
Tối đó đến Bảo Định phủ, chỉ cách kinh sư hai ngày đường, mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tư Đồ Khang và Tạ Vũ Diệp là chưa yên tâm mắt cứ dõi nhìn ra hành nhân đông đúc ngoài cửa xe bằng ánh mắt cảnh giác.
Tư Đồ Khang là người lão luyện giang hồ, biết những lúc thế này càng dễ phát sinh biến cố bất thường.
Mỗi lúc trú điếm, lão kiểm tra các căn phòng rất kỹ lưỡng, đặc biệt đồ ăn thức uống trước khi ăn dùng chiếc trâm bạc thử cẩn thận. Ban đêm, cứ cách một khoảng thời gian đích thân Tổng tiêu đầu đi tuần tra các phòng ngủ và tiêu xa, thậm chí còn kiểm tra cả chuồng ngựa xem chúng có an toàn không.
Còn Tạ Vũ Diệp thì không ngủ mà cả đêm ngồi vận công vừa nghỉ ngơi cừa cảnh giới lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Tối hôm sau đến nghĩ lại ở một tiểu trấn gọi là Hồng Thạch phủ.
Ăn tối xong về phòng nghỉ, Tạ Vũ Diệp chợt thấy đầu váng mắt hoa.
Tửu lượng chàng rất cao, chẳng mấy khi say rượu. Mấy hôm nay đi đường được Tư Đồ Khang chăm sóc cẩn thận nên cơ thể không có vấn đề gì, làm sao sinh ra triệu chứng khác thường này?
- Nhất định trong rượu trà hoặc thức ăn có vấn đề!
Tạ Vũ Diệp lập tức ngồi bàn tọa vận công bức độc chất ra ngoài cơ thể xong nhảy qua cửa sổ ra ngoài tới gần chiếc tiêu xa kiểm tra xem, thấy hai vị tiêu sư trực đêm đã ngủ say ngáy vang như sấm.
Chàng điểm nhẹ vào bụng hai người làm họ giật mình tỉnh dậy. Khi nhận ra Tạ Vũ Diệp, hai người mới yên tâm.
Tạ Vũ Diệp thấp giọng nói:
- Chỉ còn một vài đêm nữa là chuyến đi trót lọt, hai vị chịu khó thức đừng ngủ, đêm nay chỉ e có vấn đề đấy!
Tạ Vũ Diệp nói trở về phòng thấy Tư Đồ tổng tiêu đầu và Lăng Vô Linh đều ngủ say liền gọi hai người dậy.
Tư Đồ Khang ngạc nhiên nói:
- Làm sao tiểu lão nhi hôm nay ngủ say thế này?
Tạ Vũ Diệp thấp giọng nói:
- Cái đó điều tra sau. Tiền bối hãy vận công cho tỉnh táo rồi chúng ta ra xe chuẩn bị!
Lát sau Tư Đồ Khang gọi thêm hai tên tiêu sư Điền Chính Danh, Đổng Cơ Minh cùng đi ra chỗ đậu xe.
Tư Đồ Khang bảo Đổng Cơ Minh và Điền Chính Danh đến chi viện cho hai tên trực, còn mình cùng Tạ Vũ Diệp, Lăng Vô Linh nấp trong bụi cây quan sát.
Ngồi chờ chừng một tuần trà, Tạ Vũ Diệp khẽ giọng nói:
- Tới rồi!
Tư Đồ Khang ngạc nhiên tự hỏi:
- Tới rồi? Sao mình không phát hiện được gì cả?
Thế nhưng lát sau, lão cũng nghe được tiếng y phục sột soạt, hiển nhiên dạ hành nhân đang đến gần.
Tiếp đó bốn người mặc dạ hành y từ trên mái nhà đối diện đáp xuống hiện trường, nhẹ nhưng chiếc lá rơi, không làm kinh động tới một hạt bụi!
Lăng Vô Linh khẽ thốt lên thán phục:
- Khinh công bọn này quả là tinh diệu!
Trên xe, bốn tiêu sư vẫn chưa phát hiện thấy gì.
Bốn dạ hành nhân dường như sắp sẵn kế hoạch từ trước, vừa đáp xuống đất đã rút kiếm ra, đồng thời tiến thẳng đến chỗ chiếc tiêu xa.
Đêm rất tối, chỉ một mình Tạ Vũ Diệp là nhìn rõ sự vật như ban ngày, Tư Đồ Khang và Lăng Vô Linh chỉ thấy lờ mờ, còn bốn tên tiêu sư thì chưa hay biết gì.
Mãi đến khi bốn dạ hành nhân tới sát chiếc tiêu xa mới vang lên tiếng quát:
- Ai?
Bọn dạ hành nhân lập tức tấn công, vì bốn tiêu sư hai người ngồi đầu xe, hai người ngồi cuối xe nên đối phương cũng chia làm hai mũi công kích.
Tiếng quát của tên tiêu sư vừa mới phát ra, Tạ Vũ Diệp, Tư Đồ Khang, Lăng Vô Linh đã lao thẳng tới chiếc xe.
Tạ Vũ Diệp nhằm sang hai tên dạ hành nhân ở cuối xe, vừa tới nới đã nhằm tên thứ nhất vung kiếm phát một chiêu “Thu Phong Tảo Diệp”. Dạ hành nhân vội vàng quay lại vung kiếm nghênh tiếp.
“Choang” một tiếng, hai thanh kiếm chém vào nhau phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc và một quầng lửa chói lòa, tên dạ hành nhân cảm thấy hổ khẩu tê chồn không sao giữ nỗi thanh kiếm để nó bay vút đi, vạch thành một đường cong sáng chói giữa khoảng không.
Tên thứ hai thấy đồng bọn bị đánh bay binh khí vội lao sang chi viện. Chân hắn còn chưa chạm đất, tay phải đã vung kiếm phát một chiêu “Cuồng Phong Bạt Thụ” chém xuống tay trái Tạ Vũ Diệp, đồng thời tay trái giương hai ngón trỏ và giữa xuất chiêu “Trường Không Tỉ Dực” điểm tới chàng.
Chẳng những thân pháp linh hoạt mà chiêu thức cũng hết sức tàn độc.
Dạ hành nhân bị đánh bay mất kiếm cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, tay trái phát chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” đánh tới tiểu phúc Tạ Vũ Diệp, bàn tay phải chập lại như mũi kiếm chọc tới sườn trái đối phương!
Tạ Vũ Diệp không hề bối rối, vai trái hạ xuống tránh kiếm địch, đồng thời tay phải đưa lên phát một chiêu “Cử Hỏa Thiêu Thiên” điểm tới uyển mạch tay phải địch, còn tay trái lại phát chiêu “Hoạch Địa Vi Giới”, sống bàn tay chém mạnh ra.
Nếu tên dạ hành nhân không chịu tán chiêu lùi lại thì nhất định cả hai cánh tay hắn đều bị phát nên bắt buộc phải thu chiêu nhảy lùi ba bước!
Hóa giải xong chiêu thức đối phương, Tạ Vũ Diệp biến chiêu cực nhanh, lách người sang tả nửa bước rồi thi triển hai chiêu “Lục Bích Hoa Sơn” và “Hải Hận Bạt Chu” đánh thẳng tới ngực và tiểu phúc dạ hành nhân thứ nhất.
Đây nói hai tên dạ hành nhân lao tới phía đầu xe nghe tiếng quát thì biết đối phương đã có phòng bị, quả nhiên thấy đầu xe có hai tiêu sư vung đao chém tới vội vàng nhảy lui thì vừa lúc Tổng tiêu đầu “Thần Đao” Tư Đồ Khang cũng vừa lao tới quát to:
- Cẩu tặc chạy đi đâu?
Vừa quát vừa cung đao phát chiêu “Tiên Nhân Chỉ Lộ” chém tới.
Trước mặt sau lưng đều bị kích, tên này hốt hoảng nhảy lên không tránh chiêu.
Thế nhưng hắn tỏ ra cũng không vừa, người đang lơ lửng trên không thì đã nghĩ ra phương án đối địch, từ trên cao lộn người bổ xuống bằng chiêu “Thương Ưng Tróc Thố” xuất kiếm chém xuống thanh đao Tư Đồ Khang.
Choang! Đao kiếm chém vào nhau nổ vang, dạ hành nhân bật ngược lên cao năm thước đảo mình nhảy lùi hai bước đáp xuống đất. Còn “Thần Đao” Tư Đồ Khang cũng bị bức lùi hai bước, kinh hãi nghĩ thầm:
- Không biết tên này thân phận thế nào trong Cự Linh giáo mà công lực cao như thế?
- Trong lúc đó tên dạ hành nhân còn lại cũng đã giao chiến với Lăng Vô Linh.
Tư Đồ Khang sợ có thêm địch nhân đến tăng viện nên dặn bốn tiêu sư:
- Các người cứ ở trên xe bảo vệ, không cần tham chiến!
Tạ Vũ Diệp một mình đấu với hai tên dạ hành nhân vẫn chiếm được thế thượng phong.
Qua mười chiêu, trong khi tên bị đánh bay mất kiếm liều mạng tấn công chàng bình tĩnh phát chưởng đối địch.
Chỉ nghe “bình” một tiếng vang rền như sét, dạ hành nhân bị đánh bay xa tới ba trượng ở trên không, miệng phun ra một vòi tiễn huyết ngã xuống lăn mấy vòng rồi nằm đờ ra như khúc gỗ.
- Dám đoán tên này hồn đã quy địa phủ!
Lúc này Lăng Vô Linh đấu với một tên cũng chiếm thế thượng phong. Dạ hành nhân tuy kém thế nhưng vẫn ngoan cường kháng cự. Hai người tay chưởng tay kiếm người thủ người công, trận chiến xem ra còn lâu mới đến hồi kết thúc.
Lăng Vô Linh chừng như rất nóng lòng muốn giết chết đối phương nên càng đánh càng hung mãnh, tay trái xòe năm ngón xuất chiêu “Thái Sơn Ngũ Lĩnh” điểm tới năm chỗ huyệt đạo trước ngực đối phương, chờ tên dạ hành nhân xuất chiêu đối phó thì người lướt tới, bảo kiếm thi triển tuyệt chiêu “Quản Trung Cùng Báo” vạch lên một tia sáng lòa như ánh chớp!
Dạ hành nhân thấy vậy kinh hoành hét lên một tiếng. Tiếng hét chưa dứt thì đầu hắn đã bị chém bay khỏi cổ.
Tư Đồ Khang thấy hai tên địch đã bị giết liền kêu to:
- Hãy bắt sống!
Lão đang hận tên dạ hành nhân vừa đánh vừa lui mình, vẫn giữ mình trầm ổn đã lao vào, tả một chiêu “Tam Dương Khai Tần”, hữu một chiêu “Hắc Điểu Hoạch Sa”...
Trong cơn cuồng nộ, vị Tổng tiêu đầu ra sức thi triển đao pháp thặng thừa tạo ra đao ảnh đầy trời bao phủ lấy địch nhân, chiêu thức đánh ra như cuồng phong bạt thụ, uy mãnh tuyệt luân!
Thế nhưng dạ hành nhân cũng không phải tay vừa, tuy để mất tiên cơ nhưng vẫn chưa đến nỗi bại lạc vẫn kiên trì phòng thủ giữ chặt các môn đạo không để sơ suất.
Lại thêm Tư Đồ tổng tiêu đầu có ý định bắt sống đối phương nên không hạ độc thủ, vì thế hai người đang ở thế giằng co.
Bấy giờ Tạ Vũ Diệp cũng đã giết chết dạ hành nhân thứ hai, như vậy trong đấu trường chỉ còn lại một tặc nhân duy nhất đang đấu với Tư Đồ tổng tiêu đầu.
Tạ Vũ Diệp tiến lại gần quan sát trận đấu, nhận thấy trong bốn dạ hành nhân xuất hiện đêm nay thì đang đấu với Tư Đồ Khang là thân thủ cao cường nhất.
Kiếm thuật tên này cũng rất tinh diệu, mặc dù đấu với vị Tổng tiêu đầu Tư Đồ Khang được giang hồ mệnh danh là “Thần Đao” nhưng hắn phòng thủ rất cẩn mật không chút sơ hở để đối phương có thể lợi dụng.
Cầm cự thêm chừng một nữa canh giờ, dạ hành nhân đột nhiên đổi chiêu biến thức, không phòng thủ nữa mà ra sức phản công, để hở các môn hộ.
Hiển nhiên hắn đã dùng chiến thuật liều mạng.
Tư Đồ Khang đã không muốn lấy mạng địch, có đâu lại chấp nhận kết cục “lưỡng bại câu thương”?
Tư Đồ tổng tiêu đầu buộc phải lui về phòng thủ nhưng trước thế kiếm ào ạt như bão táp của dạ hành nhân, bất đắc dĩ phải thi triển tuyệt học “Phong Vân thập tam đao”.
“Phong Vân thập tam đao” là tuyệt học của “Tứ Hải tiêu cục” rất có uy danh trên giang hồ, nhờ đao pháp tinh diệu này mà Tư Đồ Khang được tôn xưng là “Thần Đao”.
Mặc dù đao pháp đối phương lợi hại như thế nhưng dạ hành nhân vẫn ra sức tấn công, không thèm phòng thủ.
Người ta nói:
- Hành gia xuất thủ, chỉ một chiêu biết khinh biết trọng.
Tuy biết đối phương cao chiêu hơn mình, dạ hành nhân vẫn liều lĩnh tiến chiêu. Hắn thét to một tiếng, phát một chiêu “Đồng Tử Hiến Quả”, người kiếm hợp nhất, lao thẳng vào giữa màn đao quanh dày đặc...
--!!tach_noi_dung!!--


Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 10 tháng 7 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--