Lã Tuyết Cừu và Phi Quỳnh ra tới giao lộ. Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ phải về Thiên Trượng cốc mà chữa bệnh cho Cốc chủ. Ý của tiểu thư thế nào?
Phi Quỳnh nói:
- Đó là việc cần làm trước. Nhưng ta có thể đi với ngươi đến đó được không?
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ đã nghĩ về điểm này rồi. Quỷ Vô Môn Quan là nơi cấm người lạ đến. Chúng ta cứ đến nơi miệng hố, tiểu thư ở đó vài ngày chờ tại hạ. Nếu xin phép được thì tại hạ ra đưa tiểu thư vào. Còn không được, tại hạ sẽ chữa cho bà xong, rồi cùng tiểu thư đi.
Phi Quỳnh trầm ngâm không nói gì.
Dọc đường, họ nghe được nhiều tin cũng đáng chú ý. Có sáu thiếu nữ đẹp như tiên đã đánh chiếm mấy trạm của Nga Mi và giang hồ. Thỉnh thoảng có Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu xuất hiện và yểm trợ cho họ. Họ lập thành những phạn điếm, tửu điếm để bán cho những người lương thiện. Ai đứng về phía Lã Tuyết Cừu thì được họ tiếp đãi tử tế còn khách giang hồ theo Nga Mi hoặc đệ tử của Nga Mi đều bị họ tiêu diệt.
Nga Mi nhiều lần phái các cao thủ đến nhưng không có một ai sống sót trở về. Đường đi đến Nga Mi bây giờ cỏ mọc hoang vu. Dần dần, các cô đó chiêu mộ được một số đông cao thủ giang hồ đứng về phía họ. Cuối cùng, Nga Mi phải mở một lối đi khác.
Các cô dọa:
- Rồi đây Nga Mi sẽ không còn một lối đi nào khác. Cho đến hôm nay quả thật, không còn người giang hồ nào dám qua lại với Nga Mi.
Nghe đâu khoảng mười thiếu nữ trẻ đẹp đã qui tụ về đó, và hơn trăm cao thủ khác chia làm ba trạm đóng trên các trục lộ hướng về phái Nga Mi cách nay chừng ngoài nửa tháng.
Lã Tuyết Cừu nghe những tin như vậy chỉ thở dài lòng tỏ ra phiền muộn chứ không nói gì.
Phi Quỳnh nói:
- Nghe những tin như vậy sao công tử lại thông vui?
Tuyết Cừu nói:
- Vui làm sao được? Đó là cái họa cho võ lâm mà thôi. Bất kỳ một đám đông nào cũng có những kẻ lợi dụng làm việc tư lợi cho mình. Đó là chưa kể họ sẽ phao những tin thất thiệt làm tốn hại huy tín những nhân vật chánh phái.
Phi Quỳnh gật đầu nói:
- Như vậy, sau khi chữa bệnh cho Bạch cốc chủ xong, ta nên trực chỉ đến Nga Mi mà giải quyết việc này.
Tuyết Cừu nói:
- Không được! Theo chỗ tại hạ biết các cô đó hầu hết là có cảm tình với tại hạ mà làm như vậy. Chả lý khi tại hạ đi, họ đi theo, tại hạ không cho thật khó xử? Cứ để họ sống như vậy một thời gian nữa, chắc chắn họ sẽ có đôi có cặp, chừng đó ta sẽ tính sau.
Phi Quỳnh nói:
- Hoặc một ít lâu sau, ta phóng tin Lã Tuyết Cừu chết là xong việc!
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Mãi đến trưa, họ đến một xóm nhà, hai người dừng lại đầu xóm mà ngồi nghỉ dưới một cội cây. Con trẻ lối xóm thấy Phi Quỳnh mặt rỗ chẳng rỗ chịt dễ sợ, ghê tởm, chúng vừa chạy vừa la:
- Ma tử nữ! Ma tử nữ (cô gái mặt rỗ).
Những người trong xóm nghe chúng la lại hiểu theo nghĩa con ma cái, liền cầm gậy chạy ra...
Phi Quỳnh tủi thân vô hạn. Nàng nhớ hồi trước khi đi, Lã Tuyết Cừu đòi cải trang cho nàng, nhưng nàng không chịu. Mục đích cũng là để dò xét tâm lý của chàng. Cho đến mẫu thân nàng cũng không dám nhìn thì còn ai dám nhìn?
Người trong xóm chạy ra thấy hai người. Người thanh niên tuấn tú, còn thiếu nữ mặt mày hung dữ như quỷ, đang ngồi bình tịnh dưới cội cây mà nhìn họ.
Có người đánh bạo đến gần hỏi:
- Công tử và cô nương đi về đâu?
Lã Tuyết Cừu lễ phép mà nói với họ:
- Huynh muội tại hạ đi làm ăn xa, nay trở về quê quán ở Nam Thị.
Một người nào đó nói:
- Vị ma nương (cô gái rỗ) có muốn chữa bệnh không, ta biết một vị lão sư chữa chứng ma chẩn này hay lắm.
Lã Tuyết Cừu đứng lên chắp tay nói:
- Lão bá có thể chỉ cho vãn bối vị lão sư đó không?
Một người nữa đứng ở bên cạnh nói:
- Khó lắm! Vị lão sư ấy ở trên núi Linh Nham, nằm về phía Tây xóm nhà này. Đường lên núi rất khó đi. Người có lòng thành và hiền hậu thì từ đây đến đó mất nửa ngày, còn người hung dữ đi cả đời không đến...
Lã Tuyết Cừu hỏi:
- Phải cần lễ vật gì đến gặp lão sư?
Người kia đáp:
- Lễ vật gặp lão sư là tấm lòng thành, ngoài ra còn một điều quan trọng nữa là bệnh nhân và người đưa bệnh đi không phải là người võ lâm. Đừng tưởng là người võ lâm mà mạo nhận là không thì cũng không qua mắt lão sư ấy được!
Tuyết Cừu và Phi Quỳnh thầm than khổ. Cả hai đều nghĩ rằng là dị nhân chắc chắn phải có một vài nét đặc dị.
Chàng chắp tay xá một cái nói:
- Cảm ơn chư vị lão bá. Bây giờ bọn vãn bối xin phép cáo từ để đến đó.
Các lão gìa nhìn nhau rồi nói:
- Không được đâu, đường đi trăn, rắn, hổ báo rất nhiều, lại nhiều ngõ ngách, phải nhờ người đưa đường mới được.
Phi Quỳnh nói:
- Nhờ chư vị lão bá giúp cho tiểu nữ một người hướng đạo.
Một thanh niên gần đó nói:
- Muốn đi ngay bây giờ, tại hạ xin dẫn lộ cho công tử.
Lã Tuyết Cừu cả mừng móc ngay mừng giết người, để người giết mình?
Lão nói gọn:
- Có thể hiểu như vậy cũng được.
Tuyết Cừu lại ngửa mặt nhìn trời. Chàng nói:
- Hãy đem điều ấy mà dạy đám tử tôn của lão.
Lã Tuyết Cừu nói xong thì bước đi.
Bất ngờ có nhiều ánh kiếm chớp lên phía sau. Nhưng người ta chỉ nghe nhiều tiếng cạch, cạch. Mỗi tiếng cạch như vậy là một thanh kiếm bị gãy.
Tuyết Cừu vừa bước đi, vừa cho đao vào vỏ. Chàng không quay lại, nhưng biết đám người kia đang sợ mất mật.
Vừa lúc ấy, một bóng người từ trên cây cổ thụ đáp xuống trước mặt chàng.
Người vừa đến, vận y phục màu trắng, bao mặt, lưng đeo trường kiếm, bình tịnh đứng nhìn chàng một hồi, nói:
- Võ công cao, khí sắc lạnh... Bạc phúc.
Tuyết Cừu trầm giọng:
- Muốn đón đường ta, hãy báo danh đi!
Người bịt mặt đáp:
- Bát Tý Na Tra Lý Độc.
Tuyết Cừu với giọng lạnh như băng:
- Hai mươi năm trước, tại Thiên Trượng cốc, các hạ là người đứng đầu trong việc truy sát vợ chồng Huyết Thủ. Oan oan tương báo. Rút kiếm ra!
Lý Độc chớp người lên, người ta nghe tiếng khua leng keng trên không thành chuỗi...
Lã Tuyết Cừu thi triển Long Phi đệ nhất thức. Chiêu đã đi qua, mà vẫn chưa hạ được đối phương.
Tuy không nói, nhưng chàng thầm phục Bát Tý Na Tra.
Bát Tý Na Tra Lý Độc nhìn chàng sững sờ. Lão không ngờ rằng một gã mới hai mươi tuổi đầu mà mình mang tuyệt học như vậy. Trong đệ nhất thức vừa rồi, kiếm lão suýt rơi.
Còn Tuyết Cừu thấy lão là người phá được chiêu thức đầu tiên của chàng, đâm ra có chút cảm tình với lão. Giá không có mối huyết cừu kia, chắc chàng sẽ chẳng đi tới chỗ tuyệt tình.
- Nếu các hạ đỡ được Long Phi tam thức của ta, ta sẽ để cho các hạ đi tự do, nhưng đừng chường mặt ra giang hồ nữa. Gặp ta lần nữa thì hết sống.
Tuyết Cừu chớp người lên...
Lại những tiếng đao kiếm chát chúa vang vọng. Khi đáp xuống, thanh kiếm của Bát Tý Na Tra Lý Độc chỉ còn lại hai phần, lão đưa tay chặn ngực và ụa ra mấy búng máu.
Tuyết Cừu tiếp tục phóng người lên, thân ảnh của chàng trở thành một bóng mờ...
Và Bát Tý Na Tra Lý Độc cũng mất hút ngay lúc đó.
Bao nhiêu người có mặt ở đây đều kinh tâm. Bát Tý Na Tra Lý Độc gần như một nhân vật tuyệt đỉnh, Chưởng môn của các đại bang phái đều trải chiếu mời lão ngồi. Thế mà... Sắp đến đây, người ta chưa dám đoán việc gì xảy ra cho lão.
Cạch cạch, tiếp theo một tiếng ôi, một người từ trên không rơi xuống.
Người đó là Bát Tý Na Tra Lý Độc. Trên tay Lý Độc còn chuôi kiếm, toàn thân lão đẫm máu tươi.
Lã Tuyết Cừu lặng lẽ bước đi. Lần đầu tiên chàng tha chết cho một kẻ đại thù.
Tuyết Cừu tự nhũ thầm:
- “Võ học của lão đáng gọi là Tử công phu”.


Hồi 24
Nhất Phiến Băng Tâm

Lã Tuyết Cừu nhìn chín cái ghế mà mỉm cười:
- Ai bảo rằng chúng vô dụng trong lúc này?
Mỗi cái ghế cao chừng ngang đầu gối. Chàng chồng bốn cái làm một, thành được hai chồng. Mỗi chồng ghế ngang tầm một người.
Tuyết Cừu đứng trên chiếc ghế còn lại, rồi chồng bốn chiếc ghế kia trên bốn chiếc nọ, chúng cao tương đương hai người đứng.
Lã Tuyết Cừu ngó lên quan sát trần nhà... Chàng thấy nơi nào cũng trắng muốt, duy có một góc kia có màu sậm và mốc.
Tuyết Cừu đẩy chồng ghế về hướng đó. Xong, chàng phi thân lên đứng trên chiếc ghế cuối cùng, thì đầu chàng vừa đụng vào trần nhà.
Tuyết Cừu đưa kiếm rà thử nơi góc đó. Nơi này không cứng như những chỗ kia. Chàng vận lực đẩy mạnh thì bột và sỏi rớt xuống ào ào.
Tuyết Cừu vừa làm vừa nói:
- Xong rồi! Họ làm sao ngờ được việc này?
Chừng cạn một tuần trà, chàng khoét xong một lỗ vừa một người chun ra lọt. Chàng thấy bên ngoài tối đen dường như có nền trời đầy sao.
Tuyết Cừu nhẹ nhàng đu ra ngoài...
Đây là cái sân lộ thiên. Chàng nhìn sao để phân biệt phương hướng...
Thì ra, sân thượng chàng đứng đây là sân của một tầng lầu thứ hai. Phía Bắc của tiểu lâu còn có hai tầng lầu, mặt Tây và Nam mỗi bên xây cao thêm một tầng nữa. Mặt phía Đông xây lan can để thực khách vịn vào đó mà nhìn xuống bến Tần Hoài.
Tuyết Cừu thong thả bước lại mặt Đông để quan sát.
Bến Tần Hoài thuyền bè vẫn tấp nập. Tửu lâu này vẫn muôn ánh đèn rực rỡ.
Trên lầu Tây cũng có sân thượng. Giữa lầu Tây và lầu Bắc ngay tại góc, có một cầu thang làm bằng sắt.
Mặt phía Tây và phía Nam cũng có một cầu thang chung. Ba vách Tây, Nam, Bắc đều có những cửa sổ trông ra ngoài.
Mặt phía Đông có cầu thang dây thòng xuống bao lơn phòng cuối.
Nói tóm lại, ngay tại đây có nhiều lối ra ngoài. Dẫu rằng, không có lối đi chăng nữa cũng chẳng sao, chàng đề khí, dùng công phu Tà thân mà xuống phòng dưới.
Đến nơi, Tuyết Cừu sửa lại y phục, nép vào vách mặt Nam mà đi về phía cầu thang.
Theo thang, chàng lên sân thượng lầu ba.
Giờ này, nếu căn cứ vào sao thì mới vào chập tối. Sân thượng lúc này vắng bóng người.
Chàng mon men sang bên kia để xem tình hình.
Nhìn xuống hành lang, khách qua lại khá tấp nập. Thỉnh thoảng cũng có người của tửu lâu.
Phía Tây nam và Tây bắc có hai cầu thang lên xuống. Mặt này đèn đuốc rực rỡ.
Chàng thong thả lấy ra một ít thuốc dị dung, sửa nhẹ gương mặt mình một chút, rồi theo cầu thang đi xuống, và theo chân thực khách vào phòng kế bên.
Đây là thực phòng, sự trần thiết cũng khá sang trọng. Mặt phía Đông trông ra bến Tần Hoài, và phía Tây trông ra thị tứ.
Tuyết Cừu bước vào ai cũng chăm chú nhìn. Có lẽ chàng là một Hào Hoa công tử cũng nên.
Chàng vừa ngồi xuống, tiểu nhị tiến lại, cũng với câu hỏi ngàn đời:
- Khách quan dùng gì?
Chàng vẫn bổn cũ soạn lại:
- Thố thố và Hoàng Mai tửu!
Thức nhấm thì chàng đổi vị.
Tiểu nhị nhìn chàng cười cười...
Lã Tuyết Cừu cảm thấy nhột nhạt, hỏi:
- Ngươi cười gì thế?
Tiểu nhị nói:
- Hoàng Mai tửu mà nhấm với Thố Thố thì không hợp. Hoàng Mai là rượu khai vị dành cho các tiểu thư và phu nhân...
Lỡ rồi, chàng nói:
- Tại hạ không phải là khách giang hồ, nên gọi rượu đó là hứng lắm!
Tiểu nhị cũng mỉm miệng cười rồi cất bước. Lát sau, họ đem những món đó ra...
Chàng để ý bình rượu Hoàng Mai, nếu mà dốc hết bình thì cũng chỉ chừng một bát cỡ trung. Rượu có vị thơm và ngọt nhẹ.
Bất ngờ hai thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần Tả Anh Huệ và Uất Trì Khánh Linh bước vào.. Cả hai vô tình ngồi gần bên bàn Tuyết Cừu...
Tiểu nhị từ đằng xa thấy hai nàng, liền cúi đầu chào rồi chạy lại hỏi nhỏ:
- Bẩm chủ nhân dùng gì?
Khánh Linh đưa mắt nhìn chung quanh bỗng thấy bàn Tuyết Cừu có rượu Hoàng Mai và món Thố Thố, nàng hơi cau mày, rồi nói hơi lớn một chút:
- Hoàng Mai bánh bao nhân lục đậu!
Tuyết Cừu hiểu, thì ra Hoàng Mai tửu chỉ dùng để uống với bánh ngọt mà thôi!
Để chữa thẹn, Tuyết Cừu gọi lớn:
- Tăng cường Hoàng Mai đi!
Tên tiểu nhị vội nói có rồi chạy đi!
Không lâu một nữ nhân gót sen thoăn thoắt tiến về phía bàn chàng. Sau khi liếc nhanh về phía hai thiếu nữ, rồi đến bên cạnh Tuyết Cừu nói:
- Công tử gọi tiểu muội!
Tuyết Cừu hết sức ngạc nhiên, nhưng chàng nhanh trí, điểm nụ cười trên môi kéo ghế mời nàng ngồi.
Chàng nhớ ra câu:
- Tăng cường thêm Hoàng Mai. Ý chàng muốn nói cho thêm rượu Hoàng Mai, nhưng tiểu nhị lại hiểu lầm, gọi... Cô em Hoàng Mai!
Chàng hỏi khẽ:
- Tiểu thư là Hoàng Mai đấy chứ?
Nàng gật đầu:
- Tiểu muội là Hoàng Mai! Có lẽ công tử mới vào đây lần đầu?
Tuyết Cừu xa vời, không đáp.
Hai thiếu nữ xinh đẹp bên kia cũng nhìn chàng chăm chăm. Họ vừa dùng bánh bao vừa nhấm Hoàng Mai tửu rất nhàn hạ, rồi hai nàng nói gì nhau nho nhỏ, rồi cười xòa với nhau... Có lẽ hai nàng mỉm cười về chuyện Hoàng Mai..
Tuyết Cừu gọi tiểu nhị, hắn chạy tới. Chàng nói:
- Tăng cường Hoàng Mai tửu! Thêm chén đũa...
Vẫn hai thế tăng cường, lần này chàng thêm chữ tửu để phân biệt. Nghĩ đến chuyện Hoàng Mai, Tuyết Cừu tủm tỉm cười một mình.
Dường như cô bé Hoàng Mai cũng đoán ra việc tửu nhị lầm, nàng nói:
- Tiểu muội ngồi lâu ở đây được chăng?
Tuyết Cừu trở lại thực tế. Chàng suy nghĩ:
- “Tại sao Hoàng Mai biết ta đến đây lần đầu? À, phải rồi, những kẻ đến đây nhiều lần đều phải biết mặt nàng, thế mà ta hỏi tiểu thư là Hoàng Mai, thành cô bắt mạch mà biết”.
Tuyết Cừu vui vẻ nói:
- Ngồi đến bao giờ mãn cuộc thì thôi. Nếu tiểu thư thấy không thích hoặc bận việc thì tùy.
Bên tả, Khánh Linh và Anh Huệ thấy chàng trai này từa tựa Tuyết Cừu, còn giọng nói dường như giống dường như không, thật khó phân biệt chân giả.
Nhưng nhìn lại, hai nàng thấy người này có vẻ ngờ nghệch hơn một chút, hai cô cũng yên tâm.
Càng yên tâm hơn khi nghĩ đến nơi nhốt chàng cẩn mật như vậy, làm thế nào mà ra được.
Tiểu nhị lại mang rượu và chén ra.
Tuyết Cừu rót rượu cho nàng, mời:
- Tiểu thư dùng chút rượu khai vị!
Chàng gắp thức ăn bỏ vào chén rồi nói:
- Mời tiểu thư dùng.
Hoàng Mai hỏi:
- Xin công tử cho biết quý danh?
Tuyết Cừu nói lớn:
- Tại hạ tên là... Vũ Tâm!
Vũ Tâm là hai bộ chính trong chữ Tuyết Cừu! Dĩ nhiên là không ai hiểu ý đó cả.
Còn Khánh Linh thì nghi hoặc trong lòng.
Chàng tuy vờ không để ý đến Khánh Linh và Anh Huệ, nhưng sự trao đổi bằng ánh mắt giữa ba cô không qua được sự nhận xét của chàng.
Hoàng Mai nhấm xong chén rượu, đứng lên nói:
- Có lẽ sự có mặt của tiểu muội ở đây khiến công tử không được vui?
Tuyết Cừu cười nhạt:
- Nếu cô nương muốn đi thì tại hạ đâu có ép! Còn nếu tại hạ không thích thì cứ nói thẳng, việc gì phải ấm ớ?
Hoàng Mai không biết nói sao đành ngồi lại. Hai cô bàn bên kia đứng lên, Tuyết Cừu hỏi nhỏ, nhưng cũng cốt để Khánh Linh và Anh Huệ kia nghe:
- Cô nương có thể thay mặt tại hạ mời vị tiểu thư áo ngọc kia ngồi lại được chăng?
Hoàng Mai hơi giật mình, nhưng nàng nói:
- Chưa biết, để tiểu muội hỏi thử. Nếu được thì tiểu muội xin phép lui luôn.
Nàng qua bàn bên cạnh xầm xì một hồi. Cô nương áo ngọc, tức là Uất Trì Khánh Linh, gật đầu bước qua bàn chàng.
Hoàng Mai bỏ đi luôn. Tả Anh Huệ vẫn ngồi chỗ cũ.
Tuyết Cừu làm mặt lạ, hỏi:
- Tiểu thư vẫn thường lui tới quán này chứ, xin cho biết danh tánh để lần sau còn có thể gặp lại.
Thoáng lộ nét đăm chiêu, nàng tự nhủ thầm:
- “Nếu phải là Tuyết Cừu, mỗi câu hỏi, nói của hắn cũng phải để lộ một chút quen biết nào đó. Đằng này, hắn không hề có một chút gì cả, cho đến trong ánh mắt cũng hoàn toàn xa lạ. Cặp mắt Tuyết Cừu kia ấm áp dị thường. Còn cặp mắt của vị công tử Vũ Tâm này lạnh lẽo khinh bạc sao đó!”
Giọng Khánh Linh vẫn dìu dàng như thuở nào:
- Tiểu muội tên thật là Khánh Linh, thường hay lui tới nơi này lắm. Còn công tử quê quán ở đâu?
Tuyết Cừu nói:
- Tứ Xuyên!
Nàng nói:
- Xa nhỉ!
Tuyết Cừu cười:
- Có gì đâu xa? Nếu muốn đến, thì dẫu Thiên Trúc cũng tới được. Tại hạ ngàn dặm tới đây non nước trùng khơi, nhưng giai nhân thì... Bốn bề lạnh ngắt.
Khánh Linh nói:
- Vị tất nhiên tình giai- Bạch thủy, nhẫn tương tâm sự phó hàn uyên (chưa chắc tình đời như nước lã, nỡ đem tâm sự ném dòng sâu)!
Tuyết Cừu hớn hở đứng lên chắp tay nói:
- Đa tạ tiểu thư đã cố sự an ủi cho kẻ này. Nếu được tiểu thư cùng đối ẩm đêm nay thì còn gì hân hạnh bằng.
Khánh Linh có vẻ lưỡng lự không đáp.
Tuyết Cừu nói:
- Nếu tiểu thư thấy không tiện thì thôi.
Nàng nói:
- Tiểu muội chỉ rảnh tới giữa đêm này mà thôi.
Tuyết Cừu nói:
- Chừng đó là tốt rồi.
Chàng gọi tiểu nhị đến nói:
- Cho căn phòng rất tiện nghi! Tính tiền bàn này.
Bên kia, Tả Anh Huệ đã đi tự bao giờ.
Tiểu nhị đưa hai người đến một căn phòng lịch sự.
Cả hai cùng ngồi lại giường. Tuyết Cừu nói:
- Thời gian như bạch câu quá khích!
Khánh Linh cười tươi, bỏ tay choàng qua mình chàng, nói:
- Tiểu muội cũng nghĩ vậy.
Tuyết Cừu choàng tay vòng qua huyệt, Thiên khê, Thực đậu... Lật nàng nằm xuống.
Khánh Linh toan điểm huyệt chàng, nhưng khí lực không còn nữa, mình mẩy nàng tê chồn...
Tuyết Cừu nhanh tay hơn một chút.
Mới hay, vỏ quít của nàng có dày chăng nữa, nhưng móng tay của chàng không đến nỗi nhục lắm.
Chàng làm như con hổ đói.
Khánh Linh nhắm mắt, vừa thở vừa nói:
- Tiểu nữ đã thất tiết cùng người khác rồi!
Tuyết Cừu rụt tay về, nói:
- Việc đó đâu có gì quan trọng? Quan trọng là mình có tự nguyện hay không. Tại hạ thấy cô nương yêu mị quá!
Chàng lấy tay lau mặt...
Ngực nàng vẫn còn thăng trầm một cách gấp rút, bỗng thấy gương mặt Hào Hoa công tử thật sự, nàng vuốt mắt mình một cái rồi nói:
- Té ra là công tử. Ta đoán cũng không sai lắm!
Tuyết Cừu đỡ nàng ngồi dậy và nói:
- Xuất giá thì phải tùng phu! Tiểu thư theo tại hạ nhé! Ngang qua đám đông, tốt nhất tiểu thư không nên có một dấu hiệu gì.
Chàng điểm thêm mấy bí huyệt nữa. Tay phải chàng quàng qua hông, nắm ngay uyển mạch tay phải nàng, trước khi ra đi, Tuyết Cừu quay lại kiểm soát lần nữa.
Hai người mở cửa bước ra.
Khánh Linh nói:
- Ta tin rằng, ngươi không ra khỏi tửu lâu này đâu!
Tuyết Cừu khôn khéo nói:
- Có thể là vậy. Nhưng mọi việc đều do cô nương hết thẩy. Chuyện ra khỏi nơi đây đối với tại hạ không khó, chỉ khó là tuyệt đối tránh sự đổ máu cho những người vô tội.
Thực khách lên xuống thấy cặp người ngọc này thực là xứng đôi vừa lứa.
Ngang qua các cửa phòng, Tuyết Cừu đều để ý cẩn thận.
Chàng nói:
- Nếu gặp người đón đường thì cô nương cứ làm như mình chủ động, vui vẻ bảo họ lui.
Khánh Linh nói:
- Ta có cách của ta.
Xuống tới tầng dưới, Tuyết Cừu thấy hai toán người bốn nam, tám nữ đứng chận hai lối đi.
Tuyết Cừu cùng Khánh Linh thong thả đi về phía bốn tên kia.
Một thiếu nữ từ trong bóng tối bước ra nói:
- Đứng lại đó!
Tuyết Cừu không nói gì, Khánh Linh khoát tay nói:
- Lui hết!
Thấy hai người tự nhiên như vậy, đám thuộc hạ rút vào trong bóng tối, chỉ đưa cặp mắt nghi ngờ ra nhìn, không dám phản ứng gì.
Tuyết Cừu và Khánh Linh bắt đầu tiến ra sân, vẫn thấy nhiều người mang vũ khí đi qua lại.
Bây giờ cả hai thong dong tiến về rạch con, nơi ấy có nhiều đò nhỏ để chở du khách đi các nơi. Cả hai lên thuyền đi theo ý Tuyết Cừu...
Tuyết Cừu cho thuyền cặp lại kề bên thuyền của Nhã Thi, vì thấy có nhiều người trên thuyền này...
Nhã Uyên lanh mắt thấy Tuyết Cừu, nàng hô lớn:
- Lã đại ca!
Nàng ôm đầu Tuyết Cừu mà... Hôn lia lịa trên tóc trên tai, như sợ ai giành mất người thân thương của nàng.
Giải Ngữ từ trong mui bước ra.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ đã mời được chủ nhân tửu lâu về đây có lẽ quý cô nương ở trên thuyền này là người của tửu lâu đấy chứ?
Cả hai cô cùng mỉm cười gật đầu. Nhã Uyên nói:
- Bọn tiểu muội bắt được một số yêu nhân của tửu lâu, thuộc cánh Đông Hải Thần Quân, để tra hỏi những chi tiết quan trọng, sau đó có thể làm một cuộc trao đổi họ với đại ca.
Giải Ngữ nói:
- Họ có thể hy sinh hàng vạn người để lấy một công tử Hào Hoa, không đời nào họ chịu đổi dưới cân đâu.
Tuyết Cừu nói:
- Nay Uất Trì tiểu thư bị đưa về đây, có lẽ Đông Hải Thần Quân đêm nay sẽ tới tửu lâu chắc là.. Hết kịp rồi.
Nhã Uyên nói:
- Ta phải cho thuyền đậu kề bên Tần Hoài tửu gia mới được. Đậu ở đây e không sớm thì muộn bọn chúng cũng phát hiện.
Giải Ngữ nói:
- Công tử cùng Nhã Uyên đem thuyền đến đó. Còn bao nhiêu rút về gia trang phòng thủ.
Tuyết Cừu cười:
- Chúng biết tại hạ đã thoát ra ngoài, nên không dám đến đây đâu. Kể cả Thần quân, Ngũ Hoa cũng cúp lọng mà chạy.
Nhã Uyên về loan tin cho gia trang biết, lấy cho tiểu huynh vài bộ đồ, nói chư huynh muội ở lại. Ba chúng ta đã làm nát Tần Hoài tửu gia rồi.
Nhã Uyên vội đi liền.
Tuyết Cừu nói:
- Tất cả đều điểm á huyệt và huyệt định thân. Đem ba cô đầu não bỏ vào một hầm, bốn cô tùy tùng cho vào khoang mũi, riêng Khánh Linh để ngồi với chúng ta.
Việc xong, Nhã Uyên, Nhã Thi đều chạy ra.
Nhã Thi nói:
- Hào Hoa công tử làm mọi người lên ruột. Kế hoạch đêm nay thế nào?
Tuyết Cừu nói:
- Khi bắt được tại hạ, có lẽ họ đã thả chim thư báo tin cho Thần quân. Thần quân có lẽ đã báo tin lại cho họ. Hoặc là ông ta sẽ đến đây, hoặc ông ta chỉ thị ở đây làm theo kế hoạch của ông ấy.
Chàng hỏi Khánh Linh:
- Theo ý Thần quân phải giải quyết việc tại hạ như thế nào?
Khánh Linh nói:
- Ta chưa nhận được chỉ thị!
Lã Tuyết Cừu cười nhạt:
- Tại hạ không xuống độc thủ với cô nương đâu. Nhưng nếu cô nương không thức thời thì cũng có người ra tay vậy.
Khánh Linh nói:
- Tần Hoai tửu lâu không trực thuộc vào Thần quân. Thần quân có Ngũ Hoa làm cố vấn. Tần Hoài trực thuộc Giang Nam phủ. Đừng tưởng Giang Nam phủ ở Giang Nam, mà là ở Hà Nam. Người điều hành phủ này tên là Giang Nam Bạch Đầu Trường Thủ thư sinh, ông ta năm nay ngoài bốn mươi. Phụ tá của ông ta là Phi Long kiếm khách. Còn Cù Long kiếm khách nghe đâu bị Giang Nam Bạch Đầu Trường Thủ thư sinh bắt rồi.
Lã Tuyết Cừu vô cùng ngạc nhiên. Chưa có ngạc nhiên nào kể từ khi vào giang hồ quan trọng bằng lần này.
Tuyết Cừu tự tay giải cho nàng một số huyệt đạo nữa, rồi truyền nhỗ neo thả xuôi về bến dưới. Chàng suy nghĩ một hồi, hỏi tiếp:
- Cô nương từng gặp Trường Thủ thư sinh rồi chứ?
Nàng đáp:
- Dĩ nhiên là đã gặp mặt rồi mới biết tuổi tác của ông ta.
Chàng lại hỏi:
- Có lẽ cô nương cũng biết Đông Hải Thần Quân?
Nàng đáp:
- Dĩ nhiên là biết! Tuy vậy hai tổ chức này độc lập với nhau. Thần quân không có quyền sai khiến tổ chức này, và Giang Nam Bạch Đầu Trường Thủ thư sinh cũng không điều khiển cánh Thần quân.
Tuyết Cừu suy nghĩ một hồi, nói:
- Trường Thủ thư sinh kín đáo thật. Xin cô nương hãy nói rõ thêm ông ta là ai! Hai tổ chức này dường như có cùng một mục đích?
Nàng đáp:
- Không ai biết rõ Giang Nam thư sinh. Chỉ biết võ công của Giang Nam thư sinh hơn hẳn Thần quân.
Tuyết Cừu hỏi:
- Tại sao lại có Ngũ Ngoạn Cô trong tổ chức của cô nương?
Khánh Linh nói:
- Hai tổ chức có quyền giúp đỡ nhau. Ngoạn Cô tuân lệnh Ngũ Hoa để đánh lạc hướng công tử kể cả Bí Tàng cung.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ hiểu rồi. Có thể còn một tổ chức bí mật khác nữa. Và ba tổ chức này dưới sự điều hành của vị tối cao thủ lãnh, một nhân vật quyền uy tối thượng, một người có tài nghiêng trời lệch đất.
Khánh Linh lặng thinh.
Chàng hỏi dò:
- Cô nương đứng đầu trong nhóm Tần Hoài này?
Nàng gật đầu.
Chàng nói:
- Vậy Hà Nam phủ cô cũng từng lui tới?
Nàng gật đầu.
Chàng nói tiếp:
- Và chắc chắn, trong cơ cấu tổ chức, cô hình dung được vị tối cao tổ chức chứ?
Khánh Linh ngó chung quanh rồi lí nhí trong miệng:
- Có nghe bàn qua, nhưng không ai được phép gặp. Nhân vật đó uy linh không tưởng nổi. Nhất cử nhất động trong hoàn vũ này ngài đều biết.
Tuyết Cừu nói:
- Nhưng cô nương vẫn nghe sự xưng hô của Giang Nam thư sinh đối với vị tối cao chứ?
Nàng đáp:
- Vị tối cao đó được gọi là Bình Thiên Thần Nữ!
Nhã Uyên sặc cười:
- Bà ấy chắc là con của Tây Vương mẫu, nên mới lớn lối như vậy. Đàn bà... Cũng chẳng qua là đàn bà mà thôi. Quá lắm là thành yêu quái mất.
Khánh Linh nghiêm mặt:
- Cô nương không nên có những lời vô lễ như vậy! Có một lần một thuộc hạ của ta ngồi trên thuyền nói đùa câu “Chắc Bình Thiên Thần Nữ trẻ đẹp lắm”, thuyền cập bờ người ấy ngã ngửa hộc máu mà chết. Khi tẩm liệm thấy có dấu mấy ngón tay trên cổ. Từ đó không ai dám vô lễ cả.
Nhã Uyên chợt hỏi:
- Sáu vị đầu não kia là thuộc hạ của tỷ tỷ hay trực thuộc Trường Giang Bạch Đầu Trường Thủ thư sinh?
Khánh Linh nói:
- Nói như Lã công tử, có một tổ chức thứ ba nào đó mà ta không biết. Tám cô chắc chắn là ở trong ba tổ chức điều động góp lại việc này. Bởi vì vậy trong cuộc tỷ thí vừa rồi, bảy cô kia đấu với nhau mà không nhân nhượng. Vì vậy mà Ngũ Ngoạn Cô bị hạc xé rách hết thịt da...
Những thắc mắc về trận đấu đến tới đây là hết.
Tuyết Cừu bỗng nói:
- Chư vị bị tại hạ bắt, từ đây kể như không tổ chức nào dùng nếu tại hạ có phóng thích!
Khánh Linh cười:
- Chắc chắn là vậy rồi, e rằng tính mệnh khó bảo toàn.
Giải Ngữ nói:
- Bên Bí Tàng cung thì không làm vậy. Tất cả đều bình đẳng trên công việc. Lại xây dựng một hệ thống sống rất nhân bản. Ta là người trong Bí Tàng cung. Lã Tuyết Cừu có nếm qua mùi Bí Tàng cung nhưng lại không phải là người của Bí Tàng cung, thế mà Bí Tàng cung vẫn thân thiết. Ta không có ý chiêu dụ cô nương, nhưng nếu cô nương thấy không có đất sống thì hãy về với chúng tôi.
Khánh Linh thở ra, cúi đầu không nói gì.
Tuyết Cừu nói:
- Uyên muội hãy đem Huyền Hoa ra đây.
Chàng giải huyệt đạo cho Khánh Linh, nói:
- Cô nương là một nhân vật chánh phái. Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên mới gặp cảnh ngộ thế này. Tại hạ, Nhã Thi, Nhã Thư quyết làm khách thương đi buôn bán trên sông nước ghé lại Tần Hoài, chẳng qua là nơi này đã trở thành huyền thoại trong văn học. Không ngờ lại gặp cô nương trong chốn này. À, lãnh vực của Thần quân là phía Tây Trung Nguyên lại nhằm chỗ núi non hiểm trở, còn lãnh vực của Giang Nam thư sinh thì ở chốn thành thị... Do đó, ta biết tay kia sẽ hoạt động ở những miền quê trù phú...
Khánh Linh nói mơ hồ:
- Dường như là vậy!
Nhã Uyên đem Huyền Hoa ra.
Chàng khai giải cho nàng á huyệt rồi nói:
- Tại hạ không phải là Hào Hoa công tử, mà là Lã Tuyết Cừu. Vài bức tường vôi đó làm sao mà nhốt Cừu mỗ được. Huyền Hoa cô nương! Cô nương hãy hiểu rằng, tổ chức của cô, nhân vật nào bị đối phương bắt, chẳng những họ đã không dung nạp mà còn có cơ hội sẽ giết các cô nữa là khác. Tại hạ, Lã Tuyết Cừu, trân trọng đem sinh mệnh mình ra hứa với hai vị rằng, nếu hai vị rời xa tổ chức kia ra, tại hạ sẽ đem cái chết mà bảo bọc hai vị.
Huyền Hoa ôm Nhã Uyên khóc... Nhã Uyên xúc động, rườm rườm nước mắt.
Huyền Hoa nói:
- Tuy không nói ra, nhưng ta có cảm tình to sâu đối với Uyên muội. Nếu không nhờ Uyên muội liều thân, ta đã chết dưới tay của Giải Ngữ rồi. Được, Huyền Hoa này sẽ không ở trong tổ chức đó nữa, và cũng không bao giờ vào trong tổ chức nào. Vì tổ chức mà ta đang sinh hoạt chưa bao giờ bạc đãi ta.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ biết cô nương không nằm trong tổ chức của Thần quân, cũng không nằm trong tổ chức của Giang Nam Bạch Đầu Trường Thủ thư sinh, vậy thì cô nương nằm trong tổ chức nào?
Huyền Hoa nói:
- Ở tổ chức Thủy Đường cung. Cung ấy nằm sâu dưới nước. Chủ nhân Thủy Đường cung là Huyết Trì Thánh Nữ, người kế nghiệp của Huyết Trì đại nương vừa mới tạ thế.
Nhã Uyên lại châm biếm:
- Đời này thần thánh bị người ta tước đoạt nhiều quá. Hết ma nữ đến Thánh nữ, đến Thần nữ. Không biết rồi đây có yêu nữ, tiện nữ, Bồ tát nữ, Phật nữ ra đời không? Mấy vị đó trước sau gì cũng gặp Hào Hoa công tử thôi. Đại ca! Tiểu muội nguyện theo đại ca mà bình định các đám yêu mị này.
Tuyết Cừu hỏi tiếp:
- Xin cô nương hãy cho biết thêm một chi tiết nữa, Thủy Đường cung nằm ở đâu?
Huyền Hoa nghiêm mặt nói:
- Công tử thứ lỗi! Ta không thể nào làm một kẻ táng tận lương tâm đến mức đó được. Công tử tự tìm hiểu lấy.
Lã Tuyết Cừu giải khai hết toàn bộ huyệt đạo cho nàng rồi hỏi:
- Trong đám bảy người đầu não ở Tần Hoài này, vị nào là người cùng tổ chức với cô nương?
Huyền Hoa nói:
- Quách Đình San. Thật ra chúng ta cũng không quen biết nhau, và cũng không ở trong cung.
Chàng lại hỏi:
- Ngọc Diêu Quỳnh và Hư Trinh trong tổ chức nào?
Nàng đáp:
- Thần quân phủ.
Tuyết Cừu quay sang Khánh Linh, nói:
- Tống Vân và Tả Anh Huệ là của Giang Nam phủ chứ?
Khánh Linh nói:
- Có lẽ là vậy rồi. Vì ta phụ trách ở đây đến mấy năm trường, ở tại phủ có thu nhận người nào thêm làm sao ta biết được? Chỉ thấy người đến cho ta điều động cùng một tín hiệu như ta đã biết là đủ. Ta không được quyền hỏi thăm gì cả.
Tuyết Cừu nói:
- Uyên muội vào đưa Hư Trinh và Diêu Quỳnh ra đây!
Giải ngữ nói:
- Hư Trinh bị ta phế võ công rồi.
Tuyết Cừu nói:
- Còn cứu kịp.
Nhã Uyên đem hai cô đó ra.
Hư Trinh nhìn Tuyết Cừu cặp mắt đầy oán hận nói:
- Ta không bao giờ nói điều gì, ngươi đừng hỏi vô ích.
Tuyết Cừu cười nhẹ:
- Tại hạ đã về lại đây rồi thì cần gì phải hỏi cô nương điều gì? Chắc cô nương cũng biết, ta hiểu tỏ tổ chức của Ngũ Hoa và Thần quân còn hơn cô nương nữa. Chính ta đã nhốt Thần quân trong sáu tháng ở Linh Nham kia mà?
Hư Trinh nói:
- Nếu vậy thì ngươi đem ta ra đây làm gì?
Nhã Uyên ghét quá nói:
- Thả cô xuống sông cho cá nuốt. Đặt tên Hư Trinh thì còn gì trong sạch nữa mà làm cao?
Tuyết Cừu nói nhỏ nhẹ:
- Tại hạ giải khai huyệt đạo cho cô nương.
Hư Trinh cay đắng:
- Cảm ơn! Ta đã bị phế võ công rồi.
Tuyết Cừu cười:
- Tại hạ phục hồi lại cho cô nương.
Không ai tin điều đó.
Tuyết Cừu giải hết toàn bộ huyệt đạo cho nàng, lấy ba viên cải tử hoàn sanh cho nàng uống, đồng thời đề khí vận công.
Công lực của chàng giờ đây như biển tuôn ào ạt vào người nàng như nước biển tràn vào bình nguyên.
Cơ thể của Hư Trinh nóng ran như thiêu như đốt. Thuốc thấm vào máu và được các nguồn chân lực chạy rần rật trong các ngõ ngách khắp châu thân... Hư Trinh nhiều lần chết đi sống lại.
Thuyền đã cập vào bờ, Tuyết Cừu rút tay về chàng đem tâm pháp truyền cho nàng...
Hư Trinh thử vận công và chớp mắt. Thời gian không đầy một khắc, công lực của nàng bây giờ gấp đôi lần trước đây. Hư Trinh tưởng mình là chiêm bao...
Tiếp đó chàng giải khai huyệt cho Ngọc Diêu Quỳnh.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ mong rằng sẽ không còn gặp hai vị trên đối tuyến nữa.
Vương Giải Ngữ cũng đã đi giải huyệt cho các cô tùy tùng.
Hư Trinh quá bất ngờ. Nàng khóc ròng ròng, chắp tay lại nói:
- Tiểu nữ tạ ơn Lã công tử.
Tuyết Cừu hai tay nắm lấy hai tay nàng nói:
- Cô nương hãy bình tâm!
Chàng nói tiếp:
- Bây giờ chín vị vào trong đó một cách tự nhiên. Không nên nói gì về tại hạ cả. Ai muốn đi đâu thì cứ xếp đặt tư trang trong hành lý mà đi. Nếu Uất Trì cô nương nhắm duy trì tửu lâu này mà không hại gì cho cô, xin cứ tự nhiên, kể cả các cô cũng vậy. Tại hạ cạo sửa mặt mày, đóng vai du khách vào đó mà ăn uống, chứ không phá phách gì... Chúc lành cho chư vị.
Giải Ngữ, Nhã Thi, Nhã Uyên đều. Nói:
- Xin chúc lành! Chúc lành...
Chín người kia bồi hồi không xiết kể. Nếu khóc được thì họ khóc.
Khánh Linh nói:
- Đa tạ công tử và chư vị. Tệ nữ biết kẻ đối tử đầu thì có thể dung nhau được, người cùng tổ chức thì giết nhau. Tệ nữ xin hứa, Tần Hoài tửu lâu này mà tệ nữ còn điều động, sẽ không phụ lòng công tử và giang hồ chính phái.
Ba cô đầu não cũng cùng một ý.
Tuyết Cừu lói với Hư Trinh và Diêu Quỳnh:
- Băng Kiên và Ngoạn Cô cũng giống như hai vị. Xin chào!
Chín người thong thả bước vào bờ.
Nhã Uyên vội gọi Huyền Hoa nói:
- Tỷ tỷ. Ngày mai tiểu muội sẽ gởi trả lại con Tuyết Nê hồng hạc cho tỷ tỷ. Tại tiểu muội dụ nó mới ra cớ sự như vậy.
Huyền Hoa bước lui lại ôm Nhã Uyên nói:
- Nó là con vật tinh khôn mà hiền muội thu phục được, tức là giữa nó và hiền muội có cái duyên lớn. Không chừng tỷ tỷ lại có duyên với hiền muội cũng nên. Đi nhé!
Huyền Hoa chạy theo các bạn.
Nhã Uyên nói với Tuyết Cừu:
- Trong thuyền ta còn mấy vò rượu, cứ múc ra mà uống. Chờ thử một, lát, nếu không có biến, ta lại sang bên kia sông, vào các tửu quán khác phá chơi... Chờ một vài ngày chư vị xuôi về Nam Kinh.
Nhã Uyên nói xong đi lấy rượu...
Tuyết Cừu nhìn vào tửu lâu, thấy đèn đuốc vẫn rực rỡ như khi nào. Khách ra vào vẫn tấp nập. Chàng biết lúc này Khánh Linh, Tả Anh Huệ vẫn tiếp tục điều động công việc nơi đó.
Gặp cảnh này, các cô tha hồ mà vẽ ra một cảnh tượng... Đắc thắng.
Ba người vẫn tiếp tục nhấm rượu và kể chuyện cho nhau nghe.
Vương Giải Ngữ nói:
- Một đại tôn sư cũng chưa chắc phục hồi được chân lực của một người đã bị phá hủy võ công. Công tử làm được việc đó, ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tuyết Cừu nói:
- Đó là nhờ sức thần được một phần. À, Nhã Uyên thật thông minh. Dụ được con Hồng hạc để các cô nương kia chia nhau đi tìm, rồi lần lượt đánh thuốc mê.
Nhã Uyên nói:
- Rất tiếc là tiểu muội gặp đại ca và Vương tỷ tỷ quá muộn. Nhà tiểu muội, ai cũng chân chất, thành tiểu muội khó học hỏi được gì.
Giải Ngữ bỗng nói:
- Nếu Uyên muội thích giang hồ thì hãy theo Lã công tử.
Nhã Uyên nhìn chàng như dò xét. Tuyết Cừu có vẻ suy nghĩ.
Nhã Uyên nói:
- Song thân rất sợ những cảnh đi xa của con cái. Hai vị đó ngày nào cũng chăn Nhã Uyên và Nhã Ngôn như chăn vịt. Chắc không đi được đâu.
Một câu đó cũng đủ khiến cho Tuyết Cừu nhẹ nhõm. Nhưng chàng vẫn gắng gượng:
- Rồi đây Giải Ngữ lui tới nhà Uyên muội thường xuyên, tha hồ mà... Nghề y nghiệp võ. Giải Ngữ đã làm cho tiểu huynh tiến bộ về võ học rất nhiều.
Chàng lấy ra bức tranh của nàng rồi thuật lại việc nhìn bức tranh ấy mà lãnh hội được sự huyền ảo bên trong. Chuyện có vẽ hoang đường, nhưng ba cô không tin là hoang đường vì đích miệng Tuyết Cừu nói ra.
Nhã Uyên chỉ vào bờ nói:
- Chủ nhân lại cho mời Hào Hoa công tử nữa kìa?
Cả ba cùng thấy hai thiếu nữ đi từ tửu lâu hướng về thuyền Nhã Thi.
Nhã Thi bây giờ mới lên tiếng:
- Tiểu muội vừa may cho công tử một bộ đồ màu trắng nữa.
Nàng lấy từ trong chiếc xách tay của nàng. Tuyết Cừu thật cảm động. Nhã Thi tượng trưng cho hình ảnh của người mẹ, người vợ hiền.
Chàng ôm bộ áo quần vào lòng nói:
- Tiểu thư làm tại hạ cảm động hết sức. Dù có rách, tại hạ vẫn giữ nó đến cuối cuộc đời.
Chàng không cần thay, mặc ngay tại chỗ, rồi vuốt, sửa lại chút ít, cũng kịp lúc hai cô kia ra...
Hai thiếu nữ đứng trên bờ sông, nói:
- Chù nhân cho mời bốn vị vào trong đàm đạo!
Tuyết Cừu nói:
- Nghe rõ! Xin chư vị vào trước, bọn tại hạ theo sau.
Bốn người sửa soạn số hành trang của mình, rồi sai gia đinh ở lại trông thuyền, còn họ vào tửu lâu.
Ngay tại căn phòng ở tầng trệt, buổi gần sáng này lại có thêm vài ngọn đèn nữa.
Trong phòng kê dài một bàn tiệc gồm mười hai ghế. Tất cả là mười thiếu nữ và một chàng trai.
Khánh Linh dõng dạc tuyên bố:
- Hôm nay là buổi tiệc sum họp giữa đại tửu lâu Tần Hoài với... Hào Hoa công tử. Xin hãy cạn chén chúc mừng.
Mọi người cùng nâng chén lên. Họ vui sướng làm một hơi cạn trơn.
Khánh Linh nói tiếp:
- Cả mười hai người này là một tấm lòng, điều này từng thấy trong cõi nhân sinh. Xin chúc mừng.
Họ tự động rót và làm cạn chén thứ hai. Huyền Hoa nói:
- Công tử cứ yên tâm! Phòng trong kia đã có bàn tiệc dành riêng cho những kẻ tùy tùng. Dĩ nhiên tất cả những người ấy đều trung thành với thủ lãnh của họ. Sáng ngày mai sẽ có buổi tiệc khác cho những người hôm nay còn bận. Xin chúc mừng.
Họ cùng cạn thêm một, chén nữa.
Hư Trinh nói:
- Tinh thần con nhà võ là phải làm được một điều cao thượng để sống, một việc đáng để đời. Hôm nay tất cả các tỷ muội chúng ta đã làm được một công việc để đời đó. Xin chúc mừng!
Họ chúc mừng thêm một chén nữa.
Tuyết Cừu nói:
- Trong lúc ở đây vắng hết bốn vị đầu não... Nhất là vắng Uất Trì tiểu thư, mà Tả cô nương điều động công việc rất thạo, chứng tỏ Tả tiểu thư cũng có tài... An bang! Kính chúc mừng...
Mỗi lần chúc mừng, thì mỗi người cạn một chén. Có đến mười hai người và mười ba lời chúc mừng... Nhã Uyên và Nhã Thi thấy quay... Bồ bồ tại chỗ.
Tuyết Cừu cho hai nàng uống một viên thuốc cải tử hoàn sinh và điểm vào huyệt cho hai nàng. Không bao lâu hai nàng tỉnh lại và thấy thoải mái.
Khánh Linh nói:
- Khi nào Hào Hoa công tử còn ở đây, thì cũng xin ghé lại để xem xét công việc, hoặc góp ý xây dựng và nhất là trao truyền kinh nghiệm và tin tức. Ngoài ra, thân hữu của Lã công tử cũng vậy.
Mỗi người nói góp mỗi câu cho đến khi trời sáng.
Tuyết Cừu nói với ba bạn đồng hành của mình:
- Chư vị ra thuyền trước chờ tại hạ chốc lát.
Ba cô đứng lên cáo từ. Chàng hỏi nhỏ Khánh Linh:
- Các tửu điếm bên kia sông có gì đáng gọi là đặc biệt?
Khánh Linh nói:
- Không phải tổ chức của Bình Thiên Thần Nữ, cũng không phải là tổ chức của Bí Tàng cung thì không có gì đáng ngại cả.
Chàng lại hỏi:
- Toàn thị trấn Tần Hoài này có tổ chức nào bí mật?
Khánh Linh nói:
- Ở Quan âm tự là một ni tự rất huyền bí. Trong đó có nhiều liêu, cốc, viện, thiền viện, mật viện. Số phòng ở nơi đó còn nhiều hơn số phòng ở tửu lâu này. Những ngày sóc, ngày vọng thì thập phương bá tánh từ khắp nơi kéo về đông đảo dị thường. Ngày thường thì thưa thớt vắng vẻ.
Tuyết Cừu hỏi:
- Nhưng có biến cố gì đáng để ta chiêm nghiệm không chứ?
Khánh Linh nói:
- Một vài năm trở lại đây, khách giang hồ thường ra vào nơi đó. Thỉnh thoảng cũng bị mất một đôi người.
Tuyết Cừu hỏi:
- Vị sư thái trụ trì chùa này là người thế nào?
Khánh Linh nói:
- Sư thái Tịnh Như trụ trì chùa này. Trong chùa hơn năm mươi đệ tử. Còn hàng đệ tử dưới hai mươi tuổi thì đông lắm. Người ta nói trước đây mười năm thì trong chùa chừng mươi lăm vị mà thôi. Hàng đệ tử nhỏ này thì có võ công, sư cô, sư bà không nghe ai nói đến võ nghệ. Tất cả đều sống có kỷ luật.
Tuyết Cừu lại hỏi:
- Nếu gặp cảnh ngang trái, bất bình thì sao?
Khánh Linh mỉm cười:
- Người ta tu hành bóp bụng chịu. Quá lắm thì nhờ cửa quan. Quan sở tại rất kính nể sư thái, nên không ai khó dễ gì ở chùa cả. Tần Hoài tửu lâu có trình việc này cho Giang Nam thư sinh đến ba lần, nhưng ông ấy không một lời phúc đáp. Ta bỏ qua luôn.
Hào Hoa công tử giã từ mọi người, trở lại thuyền. Chàng ra đến nơi thấy các cô nằm ngủ như say, kể cả hai tên gia đinh, chỉ trừ Nhã Uyên là tỉnh táo.
Nhã Uyên nói:
- Giải Ngữ, Nhã Thi uống rượu trong kia quá nhiều ngủ đã đành, còn hai ông tướng gia đinh này, nhân rượu của chúng ta còn cũng nốc đại vào mà ngủ bất kể trời trăng.
Tuyết Cừu nói:
- Giờ ta về nhà làm một giấc là tuyệt vời, tối nay sẽ đi tiếp.
Họ kéo neo, mở buồm, xuống lái mà chạy.
Nhã Uyên nói:
- Đại ca giao tiểu muội cầm lái cho, nằm nghĩ một chút cho khỏe.
Chàng trao lái lại cho Nhã Uyên, rồi nằm bên cạnh mà đánh giấc. Nhã Uyên cho thuyền chạy một mạch về bến.
Đến nơi, mặt trời cũng bắt đầu hé núi. Nàng neo thuyền đâu đó rồi nằm bên cạnh Giải Ngữ và Nhã Thi mà nghỉ.
Không lâu lắm Tuyết Cừu thức dậy. Chàng thấy ba cô ngủ như chết. Chàng mỉm cười, đánh thức bọn gia đinh dậy dọn dẹp. Các cô bấy giờ tỉnh lại.
Nhã Thi nói:
- Cao hứng uống rượu quá nhiều, công tử đừng cười cho.
Tuyết Cừu nói:
- Tại hạ làm phiền như vậy, chưa có dịp xin lỗi đấy chứ?
Họ đưa nhau lên bờ. Về đến nhà ai nấy đều chào đón vui vẻ.