CHƯƠNG 4

Sáng thứ Bảy trời trở lạnh và âm u, nhưng có gió, nên chẳng bao lâu, mây kéo bớt đi để lộ một vài nơi trời xanh trong. Mẹ Banks thường nói: -"Có trời xanh mới làm mũ vải cho bé". Banks nán lại uống cà phê ăn bánh trong quán ăn ở đường Tottenham Royal Road, không xa khách sạn ông ở, đọc báo sáng và nhìn người mua hàng ở những tiệm bán đồ điệu tử ở bên kia đường.
Ông đã ngủ được. Cũng đáng ngạc nhiên, vì khách sạn này là nơi mà ông và Trung sĩ thám tử cảnh sát Annie Cabbot đã ở trong thời gian điều tra vụ vừa rồi. Không ở cùng phòng, nhưng ơn Chúa, cùng tầng. Nhớ lại làn da ấm áp, rịn ướt của cô ta áp vào da thịt ông khiến ông không làm sao chợp mắt được, khiến ông không thích chút nào và làm ông mơ màng cảm thấy có tội, nhưng cuối cùng ông cũng ngủ được một giấc thật say, không mộng mị, nhờ đó mà sáng nay ông cảm thấy khoẻ khoắn một cách lạ lùng.
Như điều ông đã nghĩ, Ruth Walker ở rất gần chung cư nghèo nàn trên đường Chapham Road, nơi mà Banks và Sandra đã sống mấy năm vào đầu thập kỷ 80, khi mấy đứa con còn bé. Không hẳn là "những ngày cũ huy hoàng" nhưng cũng có thể nói là được hạnh phúc, trước khi ông gặp tai họa. Có lẽ thế mà giản dị hơn cũng nên. Sandra đi làm nhân viên tiếp tân bán thời gian cho một phòng răng ở đường Kennington Park, Banks thường bận bịu công việc rình bắt kẻ trộm, quá bận bịu đến nỗi không thể dẫn vợ đi xem hát hay giúp các con làm bài tập ở nhà.
Từ West End đến đây không quá hai dặm, tính theo đường chim bay, và ông nghĩ đi bộ là phương pháp giúp ông có sức khoẻ. Ông thường thích đi bộ trong các thành phố lớn, và Luân Đôn là nơi tuyệt nhất để đi bộ. Ông đã hoảng đi Paris rồi, cho nên ông phải dùng cây nhà lá vườn vậy. Ông tính ra nếu ông lên đường bây giờ, thì có lẽ ông sẽ đến đấy vào giờ ăn trưa. Nếu ông hỏi được địa chỉ của Louisa nơi Ruth, thì ông sẽ đến tìm cô ta vào lúc đầu hôm, giữa 6 hay 7 giờ, cái giờ mà ông thấy rất dễ gặp người trong nhà. Rồi sau đó ông sẽ còn đủ thì giờ để gặp Sandra lúc 8 giờ ở Camden Town.
Gió lạnh thổi trên dòng sông ảm đạm, khi ông qua cầu Lambeth, tiếng gió rít ào ào bên tai ông. Ông nhìn lui. Từng luồng ánh sáng xuyên qua mây, chiếu lên tòa nhà Hạ viện. Banks nghĩ: kỳ diệu thật, nhưng khi người ta đến thăm một nơi mình đã sống một thời gian dài, người ta thấy nó khác đi; mình trở thành khách du lịch ngay trên quê hương mình. Khi ông sống ở đây, có lẽ không bao giờ ông chú ý đến tháp chuông Gig Bell hay Tòa nhà Hạ viện. Thậm chí ngay bây giờ, con mắt cảnh sát của ông cũng để ý đến hai thằng đầu trọc có vẻ lưu manh ở bên kia đường hơn là ngắm cảnh đẹp của nền kiến trúc Luân Đôn, vì hai thằng này có vẻ như đang theo dõi một cặp vợ chồng du khách người Nhật.
Khi Banks đến con đường Ruth ở, nằm sát bên hông đại lộ Kennington Road, thì đã 12 giờ 30. Những ngôi nhà xây gạch có hành lang, cao bốn tầng, chật hẹp nằm áp vào nhau như một hàm răng xấu. Lác đác vài nơi, có người sơn thêm màu trắng vào khung cửa sổ, hay là để thòi ra trên các cửa sổ lồi vài chậu cây kiểng.
Cái tên "R.A.Walker" hiện ra bên cạnh cái chuông ở tầng ba, khẳng định chủ nhân là một phụ nữ. Banks bấm chuông, ông nghe tiếng chuông reo ở xa xa. Ông đợi, nhưng không có ai đến hết. Ông bấm lại. Vẫn không có động tĩnh gì. Đứng đợi bên bậc cửa một lát, ông thôi không bấm nữa. Ông không muốn điện thoại đến trước để hẹn gặp - vì với hoàn cảnh như thế này, đến thình lình là tiện nhất - cho nên ông cần phải đợi.
Banks nghĩ nên đi ăn trưa, rồi khoảng một giờ sau trở lại là vừa. Nếu khi ấy vẫn không có cô ta ở nhà, ông sẽ tính cách khác. Ông vào một quán ăn lịch sự ở trên đường Main Street, gọi một ly bia uống để đọc cho xong tờ báo. Một vài bợm nhậu đứng bên quầy rượu và một đám thanh niên tụ tập quanh các máy video. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai bằng vải kẻ ô vuông bước nhanh vào góc phòng rồi đi vào phòng đánh cá ngựa, trong nháy mắt gã đi ra, nói lớn cho mọi người biết gã đã thua sạch và con ngựa đã đặt cược là loại ngựa chết vằm. Một người cười hả hê. Không ai để ý đến Banks hết, và chính việc này làm cho ông hài lòng. Ông nhìn tờ thực đơn rồi gọi một dĩa bánh bao nhân thịt gà. Khi bổ bánh ra ăn, Banks nghĩ chắc Annie rất thích ăn bánh như thế này, vì ông tìm mãi mà không thấy chút thịt gà nào ngoài đậu và cà rốt; Annie ăn chay.
Một lát sau, ông đứng trên thềm cửa nhà Ruth Walker và bấm chuông thật lâu mới thả tay ra. Lần này ông được đáp lại bằng một giọng giận dữ trên máy nội đàm.
-- Ai đấy?
-- Tôi đến hỏi Louisa, - Banks đáp. - Louisa Gammine.
-- Louisa à? Hỏi về chuyện gì? Cô ta không ở đây.
-- Tôi muốn nói chuyện với cô.
Im lặng một hồi lâu - rất lâu, đến nỗi Banks sợ cô ta đã cắt máy nội đàm - rồi giọng nói cất lên:
-- Vào đi. Tầng trên hết. - Tiếng ù ù biến mất. Banks đẩy cửa trước mở ra.
Cầu thang lầu có trải thảm, nhưng thảm đã mòn mỏng nhiều nơi và các hoa văn phai gần hết. Mùi đồ ăn nấu nướng bốc vào mũi khi ông leo lên chiếc cầu thang chật hẹp: mùi vị hỗn hợp giữa mùi cà ri, tỏi, và sốt cà chua. Khi ông lên đến thượng tầng, ông thấy chỉ có một cánh cửa thôi. Ông vừa gõ cửa thì cửa liền mở ra ngay, người thiếu nữ nheo mắt nhìn ông. Nhìn ông một lát, cô ta mở rộng cửa cho ông vào.
Suy nghĩ của Banks về Ruth Walker là cô ta xấu xí. Ông thấy nghĩ như thế cũng ác độc và bất công, nhưng thực sự là thế. Lúc vào tuổi mới lớn, ông thấy những người như Ruth luôn đi cặp kè với một người bạn hấp dẫn, người mà người ta rất muốn làm quen. Những người như Ruth trên đời này thường cố giành giật bạn của người khác. Không có gì đặc biệt nơi cô ta hết ngoại trừ, có lẽ, sự thông minh hiện ra rõ rệt trong đôi mắt màu xám có vẻ lo âu, bất an. Hình như trên vầng trán cô ta đã hằn vĩnh viễn một nếp nhăn.
Cô ta mặc quần jean rộng thộn thện, áo thun tay cụt kỷ niệm chuyến đi du lịch đến Oasis đã lâu rồi. Tóc nhuộm đen, cắt ngắn, ép cứng vào đầu, không hợp với khuôn mặt tròn chút nào hết. Những chiếc vòng và đầu đinh đeo trên hai vành tai có hình lưỡi liềm cũng không hợp, da mặt trông khô khan như giày da, và chắc cô còn đau khổ hơn nữa về sự tàn phá của mụn.
Căn hộ rộng rãi, trần nhà cao, trên trần treo một bóng đèn có chụp hình quả cầu theo kiểu Trung Hoa. Kê kệ trên nền gạch sát vào tường, sách không nhiều lắm, ngoại trừ một số đóng bìa mỏng đã rách tả tơi và một ít sách hướng dẫn học phần mềm vi tính, một máy vi tính để trên bàn dưới cửa sổ. Một tấm thảm bằng da cừu trải trên nền nhà bằng gỗ cứng, nhiều chăn mền và khăn trải giường có in hoa văn treo lỏng đỏng trên bộ sa lông ba ghế cũ kỹ. Căn phòng ấm cúng, Banks nghĩ: Ruth Walker đã tạo được cho mình một tổ ấm dễ thương.
-- Tôi thường không để cho người lạ vào nhà, - cô nói.
-- Chính sách tuyệt hảo.
-- Nhưng vì ông nói đến Louisa. Ông không phải là bạn mới của cô ấy chứ?
-- Không. Tôi không phải. Cô không ưa họ à?
-- Có người ưa mà cũng có người không. - Ruth hít vào một hơi rồi đưa tay lấy gói thuốc Embassy Regal trên bàn sa lông. - Thói quen xấu học được ở trường đại học. Ông uống trà nhé?
-- Cám ơn. - Banks nghĩ: Cần phải uống một tách trà cho bình tĩnh đã. Để tạo không khí thân mật trước khi đi vào chủ đề chính. Ruth để điếu thuốc chưa hút xuống, rồi đi vào bếp. Dáng đi của cô ta có hơi khập khiểng một chút. Nhưng không vì thế mà bước đi chậm chạp, chỉ nhìn cho thật kỹ mới nhận ra được. Banks nhìn vào sổ sách trên kệ: Các tác giả Maeve Binchy, Rosamunde Pilcher, Catherine Cookson. Một ít đĩa CD nằm rải rác bên máy hát, nhưng Banks chưa nghe được hết các bài trong số này, ngoại trừ các bài The Manic Street Preachers, Sheryl Crow, Beth Orthon, Radioheah & P.J.Harvey. Tuy nhiên, có lẽ Ruth chưa nghe được nhạc của Arnold Bex hay Gerald Finzi.
Khi Ruth mang trà ra và ngồi đối diện với ông, cô ta lại nhìn ông với ánh mắt thăm dò, nghi ngại. Khi đốt thuốc xong, cô ta bèn lên tiếng hỏi:
-- Louisa có chuyện gì thế?
-- Tôi đi tìm nó. Cô có biết nó ở đâu không?
-- Tại sao ông tìm cô ta?
-- Mắc mớ đến cô à?
-- Có chứ. Nhỡ ông có ý hại cô ta thì sao?
-- Tôi không hại đâu.
-- Vậy thì ông muốn tìm cô ta làm gì?
Banks ngần ngừ. Lại phải nói ra thôi, dù sao, ông cũng đã nói láo rồi, mặc dù ông chưa gặp Emily Riddle lần nào, nhưng qua mấy lần nói láo bây giờ ông cảm thấy như chuyện ấy là chuyện thật. Ông đáp:
-- Tôi là bố nó.
-- Tôi không nghĩ thế.
-- Cô không nghĩ cái gì?
-- Không nghĩ ông là bố của Louisa.
-- Tại sao không.
-- Ông ấy không đi tìm đâu, chắc chắn thế.
-- Tôi yêu con gái tôi, - Banks nói, điều mà ít ra cũng là sự thực.
-- Không. Ông không hiểu đâu. Tôi có tấm hình. Tấm hình mà cô ấy đã mang theo với đồ đạc của mình. Ông nói láo trật rồi. Tôi biết ông không phải là bố cô ấy.
Banks im lặng, sững sờ khi nghe Ruth nói đến bức ảnh gia đình, khi biết cô ta đã khám phá ra mưu mẹo của mình. Ông bèn thay đổi chiến thuật. Ông nói:
-- Đúng thế, tôi không phải là bố của cô ta. Nhưng ông ấy nhờ tôi đi tìm cô ta, cố tìm cho ra để hỏi cô ấy có bằng lòng nói chuyện với ổng không.
-- Tại sao ông ta không đi tìm?
-- Ông ta ngại nếu cổ biết ông ta đi tìm, cổ lại càng hoảng sợ hơn nữa.
-- Ông ta nghĩ thế là đúng. Mà thôi, tại sao tôi nói cho ông biết làm gì? Louisa bỏ nhà ra đi là theo ý muốn của cô ta, và cô đúng tuổi tự lập hợp pháp. Cổ đến đây để sống cho xa cha mẹ. Tại sao ông quấy rầy cuộc sống của cô ta làm gì?
-- Tôi không đến đây để buộc cô ta làm những điều cổ không muốn, - Banks đáp. - Nếu cô ta đã muốn sống ở đây thì cứ sống. Bố cô ta chỉ muốn biết cổ đang làm gì ở đâu, có bình an không. Và nếu cô ta không muốn nói chuyện với ông ấy, thì quá tuyệt, còn nếu không...
-- Làm sao tôi tin ông cho được? Ông đã nói láo với tôi.
-- Có phải cô ấy gặp chuyện răc rối không, Ruth? - Banks hỏi - Có phải cô ấy cần giúp đỡ không?
-- Giúp à? Louisa cần giúp à? Chắc ông đùa rồi. Bất kể gặp hoàn cảnh nào, cô ấy cũng đứng vững. Cô ấy có tài xoay xở, thế đấy.
-- Tôi nghĩ cô ta là bạn của cô, phải không?
-- Đúng thế. Bây giờ cũng thế. - Ruth để lộ vẻ bồn chồn - Thỉnh thoảng cô ấy cũng làm cho tôi bực mình. Người nào cũng thế thôi. Bạn của ông thỉnh thoảng cũng làm cho ông bực mình chứ?
-- Nhưng có lý do gì mới gây cho ta bực mình chứ?
-- Cái đó thì tôi không biết.
Banks hớp một ngụm trà; trà quá đậm.
-- Cô gặp cô ấy ở đâu?
-- Gần King's Cross. Cô ta chặn tôi lại trên đường, hỏi tôi đường đi đến nhà trọ thanh niên gần nhất. Chúng tôi nói chuyện. Tôi biết cô ta mới đến thành phố, không biết làm gì và đi đâu. - Ruth nhún vai. - Tôi đã thấm cảnh cô đơn, không bạn bè ở Luân Đôn rồi, nhất là khi người ta mới đến.
-- Và cô đã đem cô ta về nhà?
-- Tôi cảm thấy thương hại cô ta.
-- Và cô ấy đã sống ở đây với cô?
Hai má Ruth ửng đỏ.
-- Bộ ông cho tôi là đồ bần tiện sao. Tôi để cho cô ta ở chung phòng cho đến khi cổ tự túc được. Thế đấy. Bộ không có người nào có hành vi tốt cho người khác mà không có ý đồ đẩy người ta vào vòng làm điếm hay sao?
-- Tôi không muốn nói như thế, - Banks đáp. - Nếu tôi nói gì làm cho cô giận thì tôi xin lỗi vậy.
-- Thôi... được rồi. Chỉ mong ông phải cẩn thận khi nói năng với người khác, thế thôi.
-- Nhưng cô đã nói cô và Louisa là bạn bè kia mà?
-- Đúng. Cô ta ở đây một thời gian. Tôi giúp cổ kiếm việc làm, nhưng không lâu. Rồi cô ta gặp Craig, người tôi quen ở trường đại học, và cổ bỏ đến với anh ta.
Ruth nói rất tự nhiên, vô tâm, nhưng Banks thấy trong giọng nói, cô ta đã để lộ sự bất mãn. Ông còn cảm thấy cô ta luôn luôn có thái độ cân nhắc tính toán, đồng thời ông cảm thấy cần phải lấy lòng cô ta, vì việc ông nói láo đã bị cô ta lật tẩy. Ông nói:
-- Tôi có nói chuyện với Craig Newton, anh ta nói cho tôi biết cô ấy bỏ ảnh để đi theo bồ mới. Chuyện này xem ra thật bậy đấy. Cô biết anh bồ mới này là ai không?
-- Người mà cô ta gặp trong bữa tiệc.
-- Có mặt cô ở đấy chứ? Cô có gặp anh ta không?
-- Có.
-- Từ ấy đến giờ cô có gặp lại họ chứ?
-- Họ đến đây một lần. Tôi nghĩ Louisa muốn giới thiệu anh ta. Có lẽ anh ta chê những thứ anh ta trông thấy ở đây.
-- Cô biết tên anh ta chứ?
-- Barry Clough.
-- Cô có biết địa chỉ không?
Ruth lấy điếu thuốc khác, cô châm lửa hút và phà ra hơi khói đầu tiên rồi mới gật đầu, đáp:
-- Biết. Họ sống trong một ngôi nhà sang trọng xây theo kiểu biệt thự ở khu tiểu Venice. Louisa có mời tôi đến dự tiệc ở đấy một lần - dĩ nhiên là thức ăn được từ chỗ khác mang đến. Tôi nghĩ cô ta mời tôi đến lần ấy để loè với tôi.
-- Có gì để loè không?
-- Ngoài ngôi nhà đồ sộ ra còn có hai người vỗ ngực xưng là minh tinh nhạc Rốc. Và có lẽ có một nghị sĩ châu rìa và một hai cảnh sát hư đốn gì đấy.
Banks cười.
-- Anh ta làm gì để sống?
-- Xem như là thương gia. Hắn ta có đường dây buôn bán các thứ âm nhạc. Nếu ông muốn biết rõ hơn, thì hắn ta là dân buôn bán ma túy.
-- Dựa vào đâu mà cô nói thế?
-- Ngôi nhà sang trọng. Luôn luôn có nhiều chất kích thích trong nhà. Có nhạc sĩ nhạc rốc. Như vậy đủ lý do chưa?
-- Louisa có dùng ma túy không?
-- Bộ cô ta là thánh à?
-- Họ gặp nhau bao lâu rồi?
-- Hơn hai tháng rồi.
-- Từ lần ấy cô có gặp cô ta nhiều không?
-- Không nhiều. Ông trông có vẻ là cảnh sát rồi đấy nhé.
Banks không thích cách cô ta nhìn ông như thế này, làm như thể cô ta đã biết. Ông đáp:
-- Tôi chỉ lo cho cô ấy, thế thôi.
-- Tại sao? Cô ấy không phải là con gái ông mà.
Banks không muốn nói rõ về trường hợp con gái ông cho cô ta nghe. Ông nghĩ lúc này chắc con ông đang cặp tay Damon đi dạo khắp Paris, hay có lẽ không cần gì đến cảnh đẹp ở đấy nữa mà đang hưởng ngày cuối tuần trên giường với nhau. Ông chỉ nói:
-- Bố cô ấy là bạn thân của tôi, - nhưng lời nói như muốn nghẹn lại trong cuống họng ông. - Tôi không thích thấy cô ấy bị tai nạn gì.
-- Quá trễ rồi, phải không? Cô ta đến đây tính ra đã sáu tháng rồi. Đáng ra ông ta phải cố gắng đi tìm cô ấy mới phải. - Cô ta dừng lại một lát, rồi nheo mắt nói tiếp: - Tôi không tin ông lắm. Có gì đó ông chưa nói cho tôi biết. Ông không quấy rầy cô ta chứ? Tôi không muốn việc này xảy ra cho cô ấy. Cô ấy không thơ ngây như còn ở tỉnh nhà đâu, ngay khi cô ấy đến đây lần đầu cũng không. Cô ta biết rành các thứ.
-- Đối với tôi, cô ấy còn quá nhỏ.
Ruth cười chua chát.
-- Với tuổi ông, chắc ông nghĩ còn nhỏ tức là còn trong sạch. Tại sao ông không nghĩ đến chuyện có nhiều cô mới 13, 14 tuổi đã làm đĩ? Có phải vì chúng thích làm đĩ không?
Banks cảm thấy lời nhận xét của cô ta quá đau đớn, nhưng ông không tìm ra được câu trả lời thích đáng.
-- Chúng ta đi lạc vấn đề rồi.
-- Nếu ông muốn có địa chỉ của Louisa thì vấn đề này không lạc đâu. Tôi cảm thấy hài lòng vì ông không phải là kẻ tồi tệ, không phải là đồ luồn cúi, phải không? Ông đừng quá chú trọng đến tuổi tác. Cô ta có thể dụ dỗ một ông giám mục 90 tuổi cởi áo thầy tu ra như chơi. Louisa có thể làm như thế đấy.
-- Tôi chỉ lặp lại những gì tôi đã nói với cô thôi. Tôi không muốn nói những chuyện như thế. Chính tôi, tôi cũng có một đứa con gái bằng tuổi cô ấy.
-- Thế à?
-- Phải.
-- Tên cô ấy là gì?
Banks ngạc nhiên, ông đáp:
-- Tracy.
Ruth nhìn ông, cố xem thử ông bao nhiêu tuổi. Cô ta nói:
-- Ông trông còn trẻ, không thể có con lớn như thế.
-- Cô muốn xem giấy khai sinh của tôi không?
-- Không cần thiết. Vả lại, tôi đoán chắc ông không mang theo, phải không?
-- Chính là... mà thôi, - Banks nói, ông cảm thấy đã hiểu nhiều về con người của Ruth Walker, và đã thấy được những nét sắc sảo gay gắt của cô ta. Thảo nào mà Emily đã chạy theo Craig Newton ngay khi gặp anh ta.
Ruth đứng dậy, đi đến cửa sổ.
-- Ông có tin nổi thằng bảo vệ khốn nạn ở đàng ấy không? - Một lát sau cô ta nói, như nói cho mình nghe. - Hắn làm việc bảo vệ vào phiên tối. Không có dấu hiệu gì cho thấy cái thằng ở số 53 ấy rời khỏi mông vợ hết, đêm nào cũng thế. Đồ con hoang dơ bẩn. Tôi có nên nói cho hắn biết không?
Banks chưa kịp trả lời thì Ruth đã quay phắt lại, hai tay vòng lấy nhau, nụ cười tự mãn nở trên môi.
-- Thôi được rồi, - cô ta nói, - tôi sẽ nói cho ông biết họ ở đâu. Nhưng ông sẽ mất thì giờ thôi. Cô ta đã gặp nhiều người như ông rồi. Cô ta không nghe ông nói lời nào đâu.
-- Thì cứ thử xem sao. Ít ra tôi cũng biết được cô ta có bình an không, biết được cuộc sống cô ta như thế nào.
Ruth nhìn Banks với ánh mắt thương hại. Cô nói:
-- Có thể ông biết được, mà cũng có thể không.
°

*

Tối ấy, sau sáu giờ một chút, Banks ra khỏi tàu điện ngầm ở đại lộ Warwick, đi bộ về phía mà Ruth đã chỉ cho ông. Nếu là một buổi tối mùa hè đẹp đẽ, thế nào ông cũng đi xuống con kênh để xem các nhà thuyền màu sắc rực rỡ, nhưng bây giờ mới xế chiều mà trời đã tối vì đang mùa đông lạnh lẽo, trong gió đã có hơi nước nữa.
Địa chỉ là một tòa nhà kiểu biệt thự, vuông vức, nằm gọn lỏn trong bốn bức tường cao vây quanh. Nhà có cửa sắt. Cổng khóa kín.
Banks trách mình vì không nghĩ trước sự thể như thế này. Nếu thằng bồ của Louisa là loại người có vệ sĩ đi kèm, thì hắn là loại phải sống trong pháo đài cực kỳ kín đáo. Việc vào thăm Emily Riddle xem ra không dễ dàng gì khi chỉ nghĩ đến chuyện gõ cửa hay bấm chuông.
Ở mặt tiền nhà, hai cánh cửa sổ tầng dưới và một ở trên lầu có đèn thắp sáng phía sau màn cửa đen sẫm, và một ngọn chiếu sáng trên cửa trước. Banks tính chuyện vào trong nhà sao cho ổn thỏa. Ông chỉ còn nước gọi máy nội đàm, giới thiệu mình xem thử người ta có cho ông vào không. Nếu không làm thế, ông có thể len qua cổng rồi đến gõ cửa. Rồi sao nữa? Cứu cô gái đang trong cảnh buồn rầu ư? Leo lên cửa sổ trên lầu nơi cô ta đang ngồi xõa tóc ư? Cõng cô trên vai để tẩu thoát ư? Nhưng, theo chỗ ông biết thì Emily không đang trong cảnh buồn rầu, mà cô ta cũng không bị nhốt trong tháp. Thực ra, cô ta có thể đang hưởng hạnh phúc của cuộc đời này.
Ông đứng trước cổng nhìn qua các chấn song, hai má sát vào song sắt đến nỗi ông cảm thấy hơi lạnh của sắt lan sang. Không thể dùng biện pháp leo qua cổng được, ông phải dùng máy nội đàm mới hy vọng họ cho ông vào. Rõ ràng lần này ông không thể lấy danh nghĩa bố của Emily để qua được, mà phải nói ông đến đây với lời nhắn quan trọng của gia đình cô, như thế mới mong có thể vào nhà được.
Trước khi ông ấn tay vào nút bấm máy nội đàm, ông cảm thấy có một bàn tay cứng ngắt nắm vào gáy ông, đẩy mặt ông vào song sắt, sắt lạnh cà vào má ông. Giọng nói vang lên hỏi:
-- Anh làm cái đéo gì ở đây?
Phản xạ đầu tiên của Banks là muốn đá thật mạnh vào ống quyển của gã đàn ông, hay là đạp mạnh lên mu bàn chân của hắn rồi vùng ra, quay người đánh vào hắn. Nhưng ông phải giữ bình tĩnh, phải nhớ tại sao ông đến đây, ông có nhiệm vụ gì. Nếu ông đánh lại kẻ tấn công mình, thử hỏi ông được việc gì? Không được gì hết, chắc chắn như thế. Ngoài ra, có thể đây là dịp để ông vào được trong nhà.
-- Tôi tìm Louisa, - ông nói.
Bàn tay nới lỏng ra. Banks quay lui, thấy mình đang nói chuyện với một gã đàn ông mặc bộ com lê bó sát vào người trông như thể hắn ta là một người tập cho võ sĩ Mike Tyson đánh bốc. Ông nghĩ: mình không đánh lại, thế mà hay.
-- Louisa à? Anh muốn tìm Louisa để làm gì?
-- Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, thế thôi. Bố cô ấy nhờ tôi đến đây.
-- Đến làm đéo gì? - Tên vệ sĩ nói.
-- Tôi định bấm chuông, - Banks nói tiếp. - Tôi chỉ nhìn xem thử trong nhà có ai không, có người không.
-- Thật không?
-- Thật chứ.
-- Tôi nghĩ anh nên theo tôi thì hơn, ông bạn à, - tên vệ sĩ nói, đúng như điều Banks mong muốn. - Chúng ta sẽ biết ông Clough nói gì về chuyện này.
Tên vệ sĩ chìa cái khóa có hình dáng như cái thẻ tín dụng vào trong ổ khóa nằm bên cạnh máy nội đàm, hắn ấn vào bảy con số, cánh cửa mở ra, và Banks rất ngạc nhiên về trí nhớ của hắn. Tên vệ sĩ nắm cánh tay ông, nhưng chỉ mạnh vừa đủ làm gãy vài cái xương nhỏ, hắn dẫn ông đi theo con đường ngắn đến cửa trước ngôi nhà, ở đây hắn chỉ mở cửa bằng cái khóa đơn giản hiệu Yale. Đôi lúc sự an ninh, cũng như sắc đẹp, chỉ là bề mặt.
Họ đứng trên hành lang sáng sủa, chiếc hành lang chạy dài đến tận nhà bếp tân thời sạch bóng ở phía sau nhà. Nhiều cửa trổ ra hành lang, tất cả đều đóng kín và ngay phía bên phải họ, một cầu thang lầu rộng lớn có trải thảm chạy lên tầng lầu trên. Banks nghĩ, nhà cửa đẹp hơn vạn lần căn hộ của Ruth và đồ sộ hơn rất nhiều gia sản của Craig Newton. Luôn luôn vững vàng. Gia đình Riddle nói rằng họ cho Emily đủ thứ tiện nghi. - ngựa, học đàn dương cầm, những ngày nghỉ lễ, tiền học phí tốn kém - và đã nuôi con gái với tiêu chuẩn cao so với bề ngoài của ngôi nhà này.
Âm nhạc vẳng ra nho nhỏ từ một căn phòng. Một bài nhạc Pop mà Banks không nhận ra. Cánh cửa trước vừa đóng lại thì người vệ sĩ gọi lớn.
-- Ông chủ à?
Một cánh cửa bật mở, một người đàn ông cao hiện ra. Gã không mập, hay thậm chí còn rắn rỏi như người vệ sĩ nhưng gã trông có vẻ như chỉ tập tạ nhẹ một tuần một hai lần thôi, đúng như Craig Newton đã nói, mặt gã có nhiều góc cạnh như thể tạo ra từ đá, và gã đẹp trai, nếu ai thích kiểu khuôn mặt như thế, như chàng trai Nick Nolte.
Gã mặc bộ com lê màu kem may ở tiệm Armani, dưới áo vét là chiếc áo thun cụt tay màu đỏ, da gã rám nắng, và gã để tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, tóc màu xám dài 15 phân tỏa xuống trên cổ áo. Hắn đeo quanh cổ sợi dây chuyền vàng to tướng, rất hợp với chiếc vòng quanh cổ tay và chiếc nhẫn khổng lồ có hình cái khuôn dấu trên đốt tay lông lá ở bàn tay phải. Banks đoán gã ta cũng đến 45 tuổi, cái tuổi không trẻ hơn Jimmy Riddle. Hay không trẻ hơn Banks.
Ánh mắt gã cau có và dáng đi tự phụ tự mãn khiến ông nghĩ rằng gã là loại người rất cảnh giác. Banks thường thấy ánh mắt như thế này ở nhiều kẻ tội phạm, những kẻ rình rập, chực người ta sơ hở là chiếm đoạt lấy tài sản của người ta, những kẻ sẵn sàng gạt các chướng ngại vật sang một bên như phủi gào trên cổ áo vậy.
-- Chuyện gì thế? - gã ta hỏi, mắt nhìn Banks.
-- Thấy hắn ngấp nghé ngoài cổng, thưa xếp. Chỉ đứng ở đấy thôi. Hắn nói muốn gặp Louisa.
Barry Clough nhướng lên một bên chân mày, nhưng ánh mắt cau có vẫn không suy giảm chút nào.
-- Muốn gặp à? - Này chú kia, chú muốn gặp Louisa để nói gì?
-- Bố cô ấy nhờ tôi tìm cô ấy, - Banks đáp. - Ông ấy nhờ tôi chuyển đến cho cô ấy lời nhắn.
-- Thám tử tư à?
-- Chỉ là bạn của gia đình thôi.
Clough quan sát Banks rất kỹ thêm vài phút nữa rồi ánh mắt gã hiện ra ánh vui vẻ như mắt cá mập sáng lên dưới nước khi thấy mồi. Gã nói:
-- Không có gì khó khăn, - gã dẫn Banks vào phòng - Tôi thường nói con gái nên tiếp xúc với gia đình thì hơn, nhưng tôi thấy cô ấy không bao giờ đưa ra đề nghị dẫn tôi về nhà để gặp ba má. Thậm chí tôi không biết cha mẹ cổ ở đâu nữa.
Banks không nói gì. Tên vệ sĩ nhích lui từ từ.
-- Anh gặp may là có chúng tôi ở nhà, - Clough nói. - Louisa và tôi vừa ở Florida trở về cách đây ít hôm, không chịu nổi thời tiết mùa đông quá lạnh ở đấy. Khi nào rảnh rỗi là chúng tôi đi chơi liền. Để tôi gọi cô ấy xuống cho anh. Trong lúc chờ đợi, anh ngồi nghỉ một chút cho khoẻ. Làm một ly nhé?
-- Không cám ơn. Tôi không ở lâu đâu.
Clough nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ đắt giá. Gã nói:
-- Cho phép anh 20 phút. Chúng tôi còn phải đi dự tiệc Đêm Lửa trại. Anh không uống à?
-- Không, cám ơn.
Khi Clough đi ra, Banks ngồi xuống - ông nghe tiếng chân nhỏ dần trên cầu thang. Tên vệ sĩ đã biến mất vào nhà bếp. Căn phòng ông đang ngồi có lát ván ở chân tường theo kiểu xưa, khi ông mới nhìn thấy tiền sảnh sáng loáng và nhà bếp tân thời ở phía sau, ông không nghĩ đến có kiểu trang trí cổ như trong căn phòng này. Trên tường có treo vài bức tranh, hầu hết là tranh vẽ phong cảnh của nước Anh. Có hai bức trông đã xưa và đẹp. Không phải của Constable hay của họa sĩ có tiếng tăm, nhưng có lẽ cũng có giá hàng ngàn bảng. Dựa vào một bức tường, là chiếc tủ kính khóa kín để đầy súng. Banks nghĩ: sưu tập các loại súng không còn dùng nữa. Không ai ngu ngốc gì khi đem trưng bày các loại súng đang xài ra đây.
Củi trong lò sưởi nổ lép bép, bắn ra những tia lửa. Nhạc phát ra từ chiếc máy hát đắt tiền ở cuối phòng. Bây giờ ông ngồi gần máy hát, ông đã nhận ra âm nhạc này là của ai, nhạc này từ trong tập an bum nhạc cũ của Joy Division. Bản đang hát là Heart anh Soul.
Ông nghe có tiếng nói trên lầu, nhưng không nghe rõ họ nói gì. Lúc thì tiếng đàn bà cất cao mà cứ dựa theo âm điệu, ông có thể biết là người ấy đang tỏ ra coi thường, khinh bỉ, rồi thì có tiếng đàn ông đáp lại với giọng gay gắt như ra lệnh, rồi im lặng. Mấy phút sau, cánh cửa phòng mở ra và người đàn bà bước vào. Ông không nghe tiếng chân cô đi xuống cầu thang, mà cũng không nghe tiếng chân cô bước trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ trải trên nền nhà.
Craig Newton đã nói đúng. Anh ta nói cô ta vừa thơ ngây vừa chín muồi. Có thể trông cô ta 16 tuổi, đúng tuổi thật của cổ, nhưng cũng có thể là 26 thật sự, và dáng dấp của cô ta làm Banks thấy cô rất giống mẹ, bằng xương bằng thịt hơn là khi nhìn trong ảnh nữa: cặp mắt xanh, đôi môi đỏ hồng. Thế nhưng, khi nhìn ảnh, ông không nhìn thấy được những vết tàn nhang trên chiếc mũi nhỏ và hai gò má cao, và cũng không thấy được cặp mắt nhạt hơn mắt của bà Rosalind. Nắng vùng Florida không làm ảnh hưởng gì nhiều đến làn da cô, trông da cô bây giờ vẫn trắng ngần như da của mẹ cô. Có lẽ cô ta ở trong nhà hay có ra ngoài thì cũng che dù như một người đẹp miền Nam.
Bà Rosalind thấp hơn một chút và đẫy đà hơn con gái một chút, và dĩ nhiên kiểu tóc cũng khác. Mái tóc vàng đẹp đẽ tự nhiên của cô xõa xuống hai vai, mỗi khi cô bước đi, tóc cà nhẹ vào vai. Người cao, chân dài, Emily lại còn có cái dáng biếng ăn của con người mẫu nhà nòi, chuyên nghiệp. Chỉ thích hêrôin thôi. Cô mặc chiếc quần may bằng vải thô, bền, ống quần cao lên đến giữa bắp chân, và chiếc áo len đen có hình sợi dây, chiếc áo len rộng thùng thình. Cô ta đi chân trần, để lộ cặp mắt cá chân đều đặn và đôi bàn chân mảnh khảnh, mấy móng chân sơn màu hồng tía. Bỗng không biết sao, hàng chữ trong tập Christable của Coloridge hiện ra trong óc ông:... đôi chân trần của nàng có những đường gân xanh. Khi ông mới bắt đầu học thi ca ở trường, ông không làm sao hiểu hết được hình ảnh tình dục ẩn dụ này, nhưng bây giờ thì ông hiểu tại sao.
Mặc dù Emily bước đi với điệu bộ, kiểu cách, nhưng ông thấy cô ta có nhiều nét tự nhiên, và khi ông nhìn kỹ, ông thấy trên bờ môi có lốm đốm vài chấm phấn trắng. Khi thấy Banks nhìn, cô ta thè đầu lưỡi màu hồng ra liếm sạch hết đi. Cô nhìn ông, mỉm cười. Cặp mắt hơi lơ đãng nhưng cặp đồng tử giãn lớn, vài tia sáng hiện ra chập chờn ở bên trong đồng tử như feldspar bắt ánh sáng mặt trời vậy.
-- Tôi thật không thích tiếp ông tí nào hết, - cô ta nói, chìa tay ra bắt tay ông. Cánh tay dài hiện ra trước mặt Banks. Ông đứng dậy, nắm lấy bàn tay. Mấy ngón tay mềm mại, mát lạnh, nắm lỏng lẻo bàn tay ông một lát. Ông giới thiệu mình. Emily ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi, hai chân tréo lên nhau, vuốt ve một sợi chỉ len lỏng ra ở cuối cánh tay áo.
-- Vậy ông là ông Banks à? - Cô hỏi. - Tôi có nghe nói đến ông Chánh Thanh tra Cảnh sát Banks. Có đúng không?
-- Đúng. Tôi hy vọng mọi việc đều tốt đẹp cả?
Cô mỉm cười.
-- Ít ra cũng hấp dẫn, - Rồi mặt cô hiện ra nét buồn nản. - Lần này ba tôi muốn cái gì? Ôi, lạy Chúa Cứu Thế, nhạc gì mà buồn da diết như thế này. Đôi lúc Barry nghe nhạc quá chán.
-- Joy Division đấy, - Banks nói. - Anh ta tự tử. Ca sĩ hàng đầu mà tự tử chết.
-- Tôi không ngạc nhiên chút nào hết. Nếu tôi buồn như ông ta tôi cũng tự tử. - Cô đứng dậy đến tắt máy, lấy đĩa CD ra rồi thay vào đĩa Gabbed Little Pill của Alanis Morissete. Alanis hát những bài thường làm cho cô thích. Banks nghĩ: Cô ta hát không có vẻ vui hơn Joy Division, nhưng âm nhạc đã vui hơn, tân tiến hơn. - Anh ấy vẫn còn mê loại nhạc rốc cổ điển. Barry ấy mà. Ông có biết anh ấy thường đứng ra tổ chức các ban nhạc rốc cổ điển trình diễn không?
-- Bây giờ anh ta làm gì? - Banks hỏi, làm ra vẻ tình cờ.
-- Anh ấy là thương gia. Khi thì buôn cái này, khi thì buôn cái khác. Chắc ông biết các thứ hàng gì rồi. - Cô ta cười. Tiếng cười như pha lê vỡ - nhưng nói thật ra thì tôi không biết ảnh buôn bán gì. Anh ấy đi luôn. Ảnh không nói gì nhiều về chuyện buôn bán. - Cô để ngón tay lên môi. - Phải tuyệt đối im lặng.
Tôi cam đoan là phải thế. Banks nghĩ. Trong khi cô ta nói, ông thấy mình cố xác định xem cái giọng nói của cô ta thuộc vùng nào. Ông không thể nào xác định được. Có lẽ ông Riddle đã chuyển nhiệm sở nhiều nơi hơn là đi dự tiệc, nên mới lên được chức Cảnh sát trưởng khi ở tuổi 45, cho nên Emily không nói theo một giọng của nơi nào riêng biệt, nhất là không nói theo giọng của giới trưởng giả, nhưng dĩ nhiên là không theo giọng cục mịch của một vài địa phương nơi cô đã đến ở. Banks thấy chính giọng ông cũng khó xác định được nói theo vùng nào, vì ông lớn lên thì ở Peterborough, sống ở Luân Đôn hơn hai mươi năm và ở Bắc Yourshire khoảng bảy năm.
Khi Emily nói, cô đi quanh phòng sờ mó các thứ, chốc chốc nhấc lên một đồ vật trang trí, như là cái chặn giấy tờ bằng thủy tinh nặng có hình một đóa hồng ở trong lòng, rồi để xuống lại, hoặc là di chuyển nó đi chỗ khác. Cuối cùng cô đến đứng tựa khuỷu tay lê bệ lò sưởi, chống bàn tay lên má, đung đưa một bên mông. Cô hỏi:
-- Ông đã nói ông đến tìm tôi có việc gì nhỉ? Tôi quên mất.
-- Cô đã để cho tôi có dịp mà nói đâu.
Cô đưa tay bịt miệng để khỏi phát ra tiếng cười.
-- Ôi, xin lỗi. Thế là vì tôi. Nói đi. Nói đi.
Banks thấy trên bàn có cái gạt tàn thuốc, trong đó có hai mẩu đầu thuốc đã bị dụi tắt cong queo. Ông lấy thuốc ra, mời Emily một điếu thuốc, rồi ông bật lửa châm thuốc hút. Đoạn ông ngồi chồm người tới trước trên ghế bành, và nói:
-- Emily, cách đây hai hôm, tôi có nói chuyện với bố cô. Ông ấy rất lo cho cô. Ổng muốn cô tiếp xúc với ổng.
-- Tên tôi là Louisa. Tôi không về nhà đâu.
-- Không ai bảo cô về nhà. Nhưng chuyện cô tiếp xúc với ba cô để cho ông ấy biết cô có bình yên không, cô ở đâu, thì chắc không có gì nguy hại cho cô chứ, phải không?
-- Ông ấy chỉ nổi giận thì có, - cô bỉu môi, rồi đi khỏi lò sưởi. - Tại sao ông tìm tôi? Tôi không nói cho bất kỳ ai biết tôi ở đâu kia mà. Thậm chí tôi không dùng tên thật nữa.
-- Tôi biết, - Banks đáp. - Tôi biết cô tên Louisa Gamine. Cô là người thông minh, được học tại một trường danh tiếng. Tôi đã mất thời giờ để suy nghĩ tìm ra ý nghĩa của cái tên này, và cuối cùng tôi đã tìm ra. Gamine có nghĩa là cô gái thích nghịch ngợm, nhưng thực ra Gamine là phép đảo ngữ, đảo các chữ cái từ này thành ra Enigma, có nghĩa khó hiểu, hay nói theo trường hợp của cô là Riddle, nghĩa là câu đố khó hiểu. Ba cô đã cho biết cô rất giỏi về ngữ học.
Cô nắm chặt hai bàn tay với nhau.
-- Con người thông minh. Ông đã hiểu ra. Thật là một thám tử tài ba. Nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
-- Cậu em trai của cô thấy bức hình của cô trên mạng Internet.
Emily há hốc mồm, cô ta ngồi lại xuống ghế. Khó ăn khó nói đấy, nhưng Banks thấy phản ứng của cô thật tốt.
-- Ben à? Ben thấy à?
Banks gật đầu.
-- Ồ, chó chết thật. - Cô búng điếu thuốc hút hết một nửa vào lò sưởi. - Thật không ngờ chuyện này xảy ra như thế.
-- Tôi không tưởng tượng chuyện này xảy ra như thế.
-- Và nó nói cho má tôi biết phải không?
-- Đúng thế.
-- Chắc là bà không nói cho ba biết đâu. Không đời nào bà nói đâu. Bà cũng như tôi, đều biết tính tình của ông ra sao rồi.
-- Tôi không biết làm sao mà ông ấy biết được, - Banks nói - nhưng ổng đã biết.
Emily cười.
-- Ước gì tôi thấy mặt ổng khi ấy.
-- Không, chắc cô không thấy được đâu.
-- Và ổng đã phái ông đi tìm tôi à?
-- Đúng thế.
-- Tại sao?
-- Tại sao ông ấy đã phái tôi, phải không?
-- Phải, tôi quá biết ổng không bận tâm bỏ đi tìm tôi, nhưng tại sao phái ông? Ổng đâu có thích ông.
-- Nhưng ổng biết tôi thạo việc.
-- Để tôi đoán thử nhé. Ông ấy hứa nếu ông nhận làm việc này thì ổng sẽ cho ông được tự do một mình phải không? Ông đừng tin ông ấy.
-- Thực ra tôi không nhận, nhưng vì tôi có...
-- Có cái gì?
-- Thôi bỏ qua chuyện này đi. Không thành vấn đề.
-- Ông cho tôi biết ông định nói cái gì.
-- Không. - Banks không muốn cho cô ta biết chuyện của Tracy, không muốn cho cô ta biết vì hoàn cảnh trớ trêu mà ông phải làm việc này cho cô, để đền bù cho tội vắng mặt luôn của ông và tội thiếu trách nhiệm làm cha của mình.
Emily xịu mặt ra vẻ hờn dỗi một lát, rồi đứng dậy, bước đến trước mặt ông, vừa mơ màng bấm từng ngón tay vừa nói:
-- Để tôi xem nhé... những bức hình đưa ông đến công ty Glamour Puss... phải không? Công ty này chỉ đến Craig...? Nhưng anh ta không biết tôi ở đâu. Tôi có nói... À, Ruth! Ruth nói cho ông biết phải không?
Banks không nói gì hết.
-- Phải, chính cô ta nói. Cô ấy là con bò cái ganh tỵ. Cô ấy chỉ thích gây rối cho tôi, chó cái xấu xí, chỉ vì tôi đã gặp được người như Barry còn cô ta thì vẫn giam mình trong căn hộ nhỏ bé tù túng ở Kennington. Ông có biết...
-- Cái gì?
-- Không có gì. Thôi bỏ qua chuyện này đi.
-- Cô định nói gì đấy?
Emily cười.
-- Không. Bây giờ đến phiên tôi trêu ông. Tôi không nói đâu. - Trước khi Banks nghĩ ra được câu trả lời, cô ta không đi quanh phòng nữa mà đến quỳ trước mặt ông, nhìn lên mặt ông, cặp mắt xanh long lanh. - Vậy là ông đã thấy những bức ảnh?
Banks nuốt nước bọt.
-- Phải.
-- Ông có thích không? Chúng có kích thích ông không?
-- Không thích chút nào hết.
-- Đồ láo. - Cô vùng đứng lên lại, nụ cười thắng lợi nở trên mặt. - Thế nhưng, đấy chỉ là để đùa thôi. Để cười cho vui. Ba tôi không việc gì phải lo sợ về những tấm ảnh này hết. Không phải tôi chụp ảnh là để sống bằng nghề kinh doanh khiêu dâm hay các thứ như thế.
-- Tôi rất sung sướng khi nghe cô nói thế.
-- Ông ấy chỉ sợ tôi làm mất danh tiếng trong sạch của ổng thôi chứ gì, phải không?
-- Quả đúng như thế. - Banks cảm thấy không cần thiết phải vẽ Riddle thành một hình ảnh lý tưởng, nhất là đối với người con gái bỏ chạy này. Có lẽ cô ta hiểu bố mình hơn ai hết. - Nhưng ông ấy cũng thật tình lo lắng cho cô nữa.
-- Chắc thế. - Emily ngồi xuống lại và có vẻ trầm tư. - Ngài Cảnh sát trưởng Jeremiah Riddle, người cha tốt trong gia đình, theo đúng giờ giấc người cảnh sát chăm lo công việc cẩn thận. "Con gái tôi là đứa lăng loàn" không hợp với hình ảnh người cha như thế, phải không?
-- Nếu cô chỉ gọi nói chuyện với ông ấy, nói cho ổng yên tâm là cô mạnh khoẻ, thì chắc cũng chẳng có gì thiệt hại, phải không? - Banks nói. - Và còn phần mẹ cô nữa? Bà cũng lo cho cô ghê lắm.
Mắt cô gái sáng lên.
-- Ông không hiểu gì hết. Ông có biết gì về chuyện này không? - Cô nắm cổ áo lên kéo rộng ra như muốn co người vào trong đó. - Ở đấy sống như sống trong tù. Người ta không đi đâu được hết, không làm gì được hết. Người ta không thấy mặt ổng. Không nói chuyện được với bà. Đừng quên giờ học dương cầm. Con đã làm bài tập chưa? Nhớ về nhà trước tám giờ đấy. Tôi không có phòng để thở. Căn nhà làm cho tôi nghẹt thở. Tôi không thể tự do được, không thể là tôi được.
-- Thế bây giờ cô có được tự do không?
-- Đương nhiên là được. - Cô lại đứng lên. Hai má cô ửng hồng. - Ông nói với bố tôi hãy xéo đi. Nói với ông già dẹp đi. Cứ để cho ổng phân vân thắc mắc. Cứ để cho ổng lo sợ. Tôi không để cho tâm trí của ổng yên ổn đâu. Vì... ông biết gì không?
-- Cái gì?
-- Vì ông ấy sẽ không bao giờ thay đổi nếp sống ở đấy. Ổng thường ra lệnh thôi, và ông biết sao không. Ổng không bao giờ có mặt ở nhà để buộc người ta thi hành lệnh của ổng. Má tôi phải làm công việc ấy. Và bả không làm xuể. Ổng không bao giờ có mặt ở nhà để buộc người ta thi hành những luật lệ ngu ngốc của mình. Chuyện như thế không đáng cười sao? - Cô lại đến đứng tựa người vào lò sưởi. Alanis Marisette đang hát một bài có nội dung tâm lý xã hội, và Banks hiểu ý của cô ta muốn nói gì. Thế nhưng ông đã làm xong nhiệm vụ rồi. Ông chỉ còn đưa địa chỉ của Emily ở Luân Đôn cho ông Jimmy Riddle là được, nói cho ông ta biết về Barry Clough là xong. Nếu Riddle muốn phái nhân viên ở địa phương đến để kiểm tra bộ sưu tập súng của Clough, muốn cử nhân viên kế toán nhà nước đến tính toán lợi tức trong việc làm ăn của hắn và cho gọi đội bài trừ ma túy đến làm việc với hắn, thì đó là công việc của ông ta. Công việc của Banks đã xong. Từ đây ông sẽ giao công việc tiếp theo cho Riddle. Ông xé tờ giấy trong cuốn sổ và viết lên đấy địa chỉ khách sạn của ông, rồi nói:
-- Nếu cô thay đổi ý kiến, hay có gì muốn nói với tôi, muốn tôi chuyển đi lời nhắn của cô, thì đây là nơi tôi đang ở. Cô có thể điện thoại cho tôi hay nhắn lại, nếu tôi không có mặt ở đấy.
Bỗng ông sợ cô ta không lấy tờ giấy, nhưng cô nắm lấy. Rồi cô nhìn lên tờ giấy một lần, vày vò tờ giấy trong tay và ném vào lò lửa. Cửa phòng mở ra, Barry Clough bước vào, nụ cười trên môi. Gã gõ gõ vào đồng hồ.
-- Nên chuẩn bị đi thôi, em yêu, - gã nói với Emily. - Chúng ta phải có mặt tại nhà Rod trong vòng nửa giờ nữa. - Gã quay qua nhìn Banks, nụ cười biến mất. - Còn ông bạn, thì giờ hết rồi, - gã nói, đưa ngón tay cái chỉ ra cửa. - Mời ra xe.