Chương 21

Tôi lắng tai nghe tiếng ngáy như sấm, không hiểu sao dạo này Regina ngủ ngáy dữ vậy? Tôi nhấc cánh tay sờ vào người nàng nhưng đụng phải cái gì cưng  cứng, láng bóng? Thì ra la tay lái xe ôtô.
“Thì ra hơi từ trong người thở ra nghe như sấm vang. Tôi thò đầu ra ngoài  cửa xe ngước nhìn bầu trời, lác đác mấy vì sao, mắt nhìn thấy mờ mờ.
Khó khăn lắm tôi mới ngồi ngay ngắn lại được.
Tôi vừa thở dài bước đi từng bước vào nhà. Regina đang còn ngủ. Đã năm  giờ sáng, tôi vào buồng tắm ngâm mình cho tới khi nghe nàng thức dậy đi vòng  quanh. Tôi cạo râu lau mình rồi trở ra.
Tôi đang ngồi uống cà phê dưới bếp, nàng bước vào. Chiếc áo nàng mặc trên  người vẽ hình con chim kết bên vạt sườn trái.
“Tối hôm qua anh không về nhà?”, nàng lên tiếng.
Tôi như người lang thang ở đường phố đang diễn trò. Không có ai kéo tôi xuống sân khấu, cho tới lúc định nói lời cuối cùng chợt đầu tôi quên hết.
Regina pha một cốc cà phê ngồi vào bàn. “Thế nào rồi?”.
“Bọn cớm đang đi tìm một chỗ chứa. Bọn chúng bỏ tù Mouse, anh phải thế vào”.
Nàng tròn xoe mắt.
“Tối qua anh rủ Mouse tới chỗ Aretha…”.
“Ai vậy?”.
“Tên quán bar Aretha?”.
“Ở đâu?”.
“Ở phố Bone Street”. Tôi cố nói bình thường nhưng tới đó giọng lại chùng  xuống.
“Ôi” nàng gật đầu nhắm mắt lại tạm quên tôi trong chốc lát.
“Anh khác với người ta, cưng ạ! Anh cần gặp một người để trao đổi công  việc. Lúc đó có một cuộc xô xát đổ máu, anh bỏ ra ngoài xe ngủ. Chắc là em không tin, em nghĩ anh làm chuyện càn quấy. Anh thề chuyện đó sẽ dàn xếp  xong, anh nói thiệt”.
Nàng đặt cốc cà phê xuống bàn đứng dậy, tôi ngước nhìn theo.
“Anh khỏi thề thốt, Easy! Em không phải là người anh bảo vệ”, nàng nói.
“Em nên nhớ anh còn phải lo đối phó sau này”.
“Anh khỏi lo. Anh vắng nhà một bữa chẳng sao. Em không vì thế mà phiền  hà. Em muốn biết vụ việc ra sao hay là anh có ai khác. Em chỉ hỏi vậy thôi”.
“Anh thương em!”.
Nàng bưng ly cà phê đi xuống bếp lo bữa sáng cho thằng nhóc Jesus. Lát sau  Jesus trở ra ngồi trước cửa.
Regina đem chiếc túi ra. Nàng ngồi xuống xắn lại tay áo cho nó, đặt ngón tay  lên một bên má chọc nó cười, nàng âu yếm nó như một người mẹ. Bỗng nàng  đứng dậy, quay mặt đi nước mắt lưng tròng.
Nàng vào buồng thay quần áo xong đi ngay không chào hỏi. Bà Gabby Lee  bước tới đỡ lấy con bé Edna.
Tôi chở Jesus tới trường học, một ngôi trường đồ sộ tường màu xanh. Có ba  dãy phòng học, một sân chơi tráng nhựa. Phía trái là một dãy nhà bunfalow  dành cho học sinh tập thể dục thẫm mỹ, chạy nhảy. Nhờ có Jesus tôi biết được  những sinh hoạt của nhà trường, nó sẽ biểu diễn trò thể dục cho con bé Edna và  tôi ngồi coi.
Huấn luyện viên theo dõi trò chơi biểu diễn nằm ngửa hai tay ôm sau ót, cố ngoi đầu lên.
“Một, hai, huấn luyện viên hô to. “Một, hai”. Tôi chẳng biết gì trò chơi này.  Bọn trẻ nằm ngửa co người lại.
Vừa nhìn thấy tôi và Jesus, ông Arnet hô to: “Xong rồi hãy nghe đây, thả bóng ngoài ô vuông!”.
Bọn trẻ nhảy lên cao la hét. Ông Arnet lôi quả banh trắng trong chiếc túi vải  ra, ném bóng qua chỗ người đứng cao giơ tay. Bọn trẻ xúm lại chỗ ô vuông sơn  trắng trong bóng qua lại. Một trò chơi sôi nổi.
“Thưa ông Rawlins”, ông Arnet lên tiếng. Dáng người ông cao, tóc vàng, da  trắng, cổ dài quá khổ, bụng phệ. Ông bước tới gần không cao hơn tôi, chiếc cần  cổ cao ngồng nhìn từ xa tưởng ông cao hơn tôi một cái đầu.
“Thưa ông Arnet, hình như ông đang có vấn đề”, tôi nói.
Ông lắc đầu gượng cười.
“Tôi úp mặt vào bồn nước mười lăm phút mới ra rửa sạch máu trong lỗ mủi, thằng nhóc con ông gây ra đó, ông Rawlins?”.
Nghe ông nhắc tên kể lại sự việc khiến tôi mủi lòng. Tôi ráng nuốt giận.
“Thằng nhóc biết nhận lỗ đó, ông Arnet. Tôi đã khuyên nó đừng có tái  phạm”.
Ông thầy lại lắc đầu thò tay vào túi. Ông tặc lưỡi coi như tôi chưa hiểu ý  ông.
Jesus là con ruột ông hả?”, ông hỏi.
Tôi nhìn qua Jesus nó đang tập trung tư tưởng.
“Con vô lớp đi, con, Bố còn nói chuyện với thầy Arnet”, tôi dịu dàng nói với  nó.
Nó cười tạm biệt rồi chạy vụt về phía dãy nhà màu xanh.
“Thằng nhóc coi dễ thương”, tôi nói.
“Con ông đấy hả?”, ông Arnet nhắc lại.
Mắt ông gần như một màu vàng lẫn với nhiều đốm xám nhìn như là một màu  xanh. Cặp mắt nhỏ xíu nhưng cái nhìn tinh xảo.
“Dạ, phải, con trai tôi đấy!”, tôi nói.
“Vợ ông là người Mễ?”.
Tôi đoán biết chuyện gì rồi. Tôi nuôi nó bao lâu nay tuy không phải là con đẻ. Nó bị bắt cóc đem bán để thỏa mãn lòng dạ xấu xa của một lão nhà giàu. Tôi  đã cưu mang nó từ dạo đó, coi nhó như con. Ông Arnet quả là muốn làm rùm  beng vụ này. Hoặc là thằng Jesus đã lỡ xúc phạm tới ông, hoặc là ông có tấm  lòng nhân từ xót thương cho số phận mồ côi của nó.
“Ông thích làm nghề dạy học chứ, ông Arnet?”, tôi hỏi.
Nghe hỏi ông mất bình tĩnh. Ông nói ngay “Sao?”.
“Sỡ dĩ tôi hỏi là vì tôi được biết một người yêu nghề phải biết trụ lại không  nản chí. Lấy ví dụ như tôi đây với thằng nhóc Jesus. Nó là đứa con tôi thương  yêu nhất. Tôi cố gắng tới đây sáng nay mặc dù còn phải đi làm. Đêm qua làm ca  tối, sáng nay buộc lòng phải dậy sớm để đi đến đây xem sự thể ra sao. Dù có ai đó muốn xô xát với nó thì tôi chịu không biết xử trí ra sao”.
Tôi nhìn ông dò xét, rồi lắc đầu. “Không, không bao giờ, không đơn giản  vậy đâu. Nếu ai đánh nó tôi cũng liều mạng giết chết cái quân vô lại kia. Bởi  ông thấy đó tôi mắc nợ nó, thương nó. Nó là đứa con của tôi.
Ông thầy biến sắc. Nghe tôi nói xong ông nuốt nước bọt lấy giọng.
“Tôi hiểu, ông Rawlins. Thời buổi này hiếm có bậc phụ huynh lo lắng cho  con em một cách tận tình. Ông yên tâm cậu bé Jesus rồi sẽ ngoan như trước”,  ông nói.
“Nếu có gì khác hơn nhờ thầy báo cho tôi hay, tôi nói. “Tôi mong nó được  nên người”.
Tôi nhìn ông một hồi, nét mặt ông đăm chiêu hai tay siết chặt.
“Ôi, cũng may gặp ông, ông Rawlins”. Ông chìa tay ra tôi xích lại bắt tay ông. “Tôi phải trở lại lớp!”.
Ông rút chiếc tu huýt trong túi ra hướng về phía bọn trẻ thổi lên một hồi, ông  cất tiếng, “Tất cả vào hàng!”, rồi ông vụt chạy tới chỗ vạch sơn trắng.
Tôi rời khỏi sân nhà trường đầu tóc tưng tưng, trống ngực đập thình thịch.  Mọi việc coi vậy mà cũng gay đấy.
Tôi bước vào buồng điện thoại công cộng gọi cho Quinten Naylor. Tôi báo  lại kẻ lạ mặt hành hung Gregory Jewel rối kéo theo con bé Juliette Le Roi hắn  chính là tên Saunders.
Về tới nhà tôi nhận được tin nhắn do bà Gabby Lee ghi lại, nội dung là phải  bỏ ra mười lăm ngàn đôla cho phía cung cấp tin tức bắt được thủ phạm và kẻ lạ mặt để bộ râu xồm xoàm chính là tên Saunders, nghi can số một.