Hồi 34
Quần ma giử cửa

Trong Tam Quốc Chí diển nghĩa, Thủy Cảnh tiên sinh đã nói một câu: Phục Long, Phụng Sồ, chỉ cần được một cũng có thể an thiên hạ, bây giờ trong số quần ma hiện tại, có thể nói một câu tương tự chỉ cần được một trong bốn tên ma đầu giữ cửa là cũng đủ để làm loạn võ lâm.
Giang Thượng Phong vòng tay:
- Giang mổ ngưởng mộ và ngày nay hân hạnh hội diện và tiếp theo, ông ta cũng giới thiệu phe mình.
Bạch Mi Chân Nhân cúi đầu:
- Chư vị đến Bá Ðiểu Triều Dương là không còn sinh nhưng nghĩ tình đồng đạo võ lâm, bần đạo xin phá lệ để thi xử với chư vị một lần .
Hai tia mắt của ông ta chiếu thẳng vào mặt Hứa Kính Bá nói tiếp:
- Chỉ riêng về Hứa Trang Chủ thì Ðại Cung Chủ đã có phán là sẽ do người thân tự giải quyết.
Hứa Kính Bá cười ha hả:
- Cứ theo cách nói đó thì Biên Phi Phượng hãy còn chưa bị thiêu chết và cô ta hận lão phu lắm phải không?
Bạch Mi Chân Nhân hỏi:
- Hứa Trang Chủ nói đúng và chính vì thế nên bần bạo khuyên Hứa trang chủ nên ngoan ngoãn bó tay chịu tội, đừng để Ðại Cung Chũ giận thêm.
Hứa Kính Bá hỏi:
- Ðạo Trưởng nói như thế có nghĩa là tại hạ nhất định phải chết chứ không có con đường nào khác?
Bạch Mi Chân Nhân gật gật đầu:
- Bần đạo nghĩ chắc chắn là như thế, vì một khi mà Ðại Cung Chủ đã muốn thế thì không ai có thể cải sửa được cả.
Hứa Kính Bá cười ha hả:
- Còn tại hạ khi mà chưa muốn chết thì bất cứ ai cũng khó làm cho tại hạ chết được, đạo trưởng nghĩ sao?
Bạch Mi Ðạo Nhân nói:
- Ðại Cung Chủ đă truyền khẩu lệnh cho bần đạo, bảo bần đạo cần phải để cho Hứa Trang Chủ ở lại cho người sử dụng
Hứa Kính Bá cười:
- Cứ theo cách nói của Ðạo trưởng thì nhất định đạo trưởng sẽ bắt sống tại hạ cho kỳ được?
Bạch Mi Chân Nhân gật đầu:
- Ðó là ý kiến của Ðại Cung Chủ chứ không phải là ý kiến bần đạo, nhưng một khi Ðại Cung Chủ có ý kiến thì ý kiến đó phải được thi hành đến nơi đến chốn.
Giang Thượng Phong cười:
- Lối khẳng định của đạo trưởng hình như không đúng theo qui luật võ lâm, vì hiện tại chúng ta chưa động thủ thì làm sao biết được sự thắng bại về ai?
Bạch Mi Chân Nhân khẽ cau đôi mày bạc:
- Chư vị muốn động thủ à?
Ông ta làm như chuyện ấy là chuyện thế gian hy hữu.
Giang Thượng Phong cười:
- Con cá dù thả trong chậu, khi muốn bắt vẫn phải lấm tay, huống chi bọn nầy không phải là hạng dễ nghe một vài lời mà bó tay chịu chết.
Nhìn về phía Trúc Kiếm tiên sinh và Thần Phiến Tử, Bạch Mi Chân Nhân khẽ gật gật đầu:
- Ðúng. Trúc Kiếm tiên sinh và Thần Phiến Tử chắc chắn không bao giờ chịu để chết mà không có bạn.
Thần Phiến Tử cười lớn:
- Phải nói bọn này chưa hề biết sợ vấn để chết sống, bởi nếu sợ thì đã chẳng ngang nhiên đến chổ này.
Bạch Mi Chân Nhân nhướng mắt:
- Ðạo huynh cho rằng chư vị có thể lâm trận được đấy à?
Thần Phiến Tử nhướng nhướng mắt:
- Tại sao lại không? Nếu không tin thì chúng ta có thể thử xem.
Bạch Mi Chân Nhân mở to đôi mắt:
- Ðạo huynh muốn cùng với bần đạo động thủ sao?
Thần Phiến Tử gặn lại:
- Ủa, đạo trưởng đã được ai gắn vào ngực bảng hiệu Bất Khả Xâm Phạm rồi sao. Không ai nói chuyện giao đấu với Ðạo trưởng được cả à?
Bạch Mi Chân Nhân làm thinh không nói.
Thái độ của ông ta vô cùng ngạo mạn xem như Thần Phiến Tử là một kẻ điên rồ.
Thần Phiến Tử vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
- Xin mời đạo trưởng tuốt kiếm ra bần đạo muốn thử xem đạo trưởng danh có thực hay không.
Bạch Mi Chân Nhân cười mũi:
- Chưa vào quan tài tưởng mình chưa chết, đạo huynh đã muốn thế thì bần đạo chỉ còn cách phải nghe theo, nhưng bần đạo trước khi động thủ xin có lời nói trước.
Giang Thượng phong nói:
- Ðạo trưởng có cao kiến thì xin cứ việc nói ngay.
Bạch Mi Chân Nhân nói từng tiếng một:
- Bần đạo thành thật khuyên chư vị hãy đầu nhập Ngũ Phượng Môn.
Giang Thượng Phong gặn lại:
- Tại làm sao đạo trưởng lại khuyên bọn nầy đầu nhập Ngũ Phượng Môn?
Bạch Mi Chân Nhân nói:
- Bởi vì chư vị đã vào đến Bá Ðiểu triều dương thì không còn sinh lộ, tốt hơn hết xin chư vị hãy đầu nhập Ngũ Phượng Môn để võ lâm khỏi phải mất mát những anh tài.
Giang Thượng Phong cau mặt:
- Nhưng nếu bọn này không chịu thì sao?
Bạch Mi Chân Nhân vẫn dằn từng tiếng một:
- Chỉ còn cái chết mà thôi.
Gtang Thượng Phong cười lớn:
- Giang mổ thật không thấy bằng cách nào mà bọn nầy phải chết tại nơi đây.
Bạch Mi Chân Nhân lắc đầu:
- Các vị đả không có cách nào thoát khỏi tòa đại sảnh nầy thì chỉ còn cái chết chứ làm sao khác được?
Giang Thượng phong nói:
- Cứ theo khẩu khí của đạo truởng thì bọn nầy nhất định là tuyệt lộ chứ không còn biện pháp nào nữa cả?
Bạch Mi Chân Nhân gật đầu:
- Ðúng như thế, vì vậy nên bần đạo mới khuyên chư vị hãy nên đầu nhập bản môn..
Tây Ly Tử quát:
- Lâm Thanh Vân, ngươi hãy câm miệng lại.
Bạch Mi Chân Nhân nheo mắt:
- Ngươi là Tây Ly Tử đấy à? Rất tiếc là bần đạo chưa hề nghe biết.
Tây Ly Tử cười lớn:
- Trước mặt bần đạo đừng có giở giọng bề trên, cái gốc gác của ngươi bần đạo đã biết quá rồi mà.
Tia mắt của Bạch Mi Chân Nhân nhìn xói vào mặt Tây Ly Tử và ông ta vụt kêu lên:
- Ngươi..ngươi là..
Thần Phiến Tử bước lên hai bước, vòng tay nói với Tây Ly Tử:
- Ðạo huynh, chuyện trao đổi với lão này đệ đã định .
Cây quạt trong tay ông ta xếp lại chỉ vào mặt Bạch Mi Chân Nhân:
- Nhiều lời vô ích giải pháp hay nhất của chúng ta là hãy tranh tài cao thấp.
Tây Ly Tử cười:
- Gấp chi mà gấp thế. Bần đạo nghĩ tình đồng đạo Tam Thanh cho nên muốn khuyên hắn đôi lời để hắn có thì giờ hồi tâm tỉnh ngộ, không nên trợ Trụ vi ngược, trước mặt chúng ta là những người đại diện cho chính nghĩa, hắn hãy trở về cũng chưa phải là muộn lắm.
Bạch Mi Chân Nhân bĩu môi:
- Rất tốt.
Và ông ta quay qua nói với Thần Phiến Tử:
- Thần Phiến Tử, ngươi nóng thì cứ ra tay, bần đạo sẽ độ cho ngươi được đi sớm hơn những kẻ cùng đường.
Thần Phiến Tử nhếch môi:
- Rất tốt.
Ông ta lập lại hai tiếng vừa rồi của Bạch Mi Chân Nhân và chỉ cây quạt nói luôn:
- Ðạo huynh có thể rút kiếm ra là vừa.
Bạch Mi Chân Nhân đáp:
- Ðến khi nào cần rút kiếm là bần đạo sẽ biết mà rút ngay, bây giờ thì chưa.
Bạch Mi Không Ðộng chức phận khá cao mà thanh thế cũng khá lớn trong võ lâm hiện thời, cho nên tuy biẽt võ công của Thần Phiến Tử cũng không phải tầm thường, nhưng ông ta vẫn giữ tư thế của người trên trước.
Thần Phiến Tử cười:
- Lâm đạo nhân mà không rút binh khí thì cây quạt nầy của bần đạo cũng tạm thời giắt vào lưng.
Tay cầm quạt giắ t vào lưng xong là tay phải đã ra ngay chiêu thế:
- Bần đạo xin lỗi nhé.
Tay ông ta vừa đẩy vừa vươn năm ngón trông như móc sắt và sẳn sàng xé gió bay vào giữa ngực đối phương.
Ðương kim võ lâm nếu luận về đả công phá huyệt thì phải nói Thần Phiến Tử là số một, vì thế, tuy cách xa Bạch Mi Chân Nhân đến năm sáu bước, nhưng khi chỉ phong phóng ra là đã nhắm vào ba trọng huyệt Tướng Ðài, Hoa Cái và Trắc Nhậm so với lối đánh bằng cây quạt cũng không kém phần nào.
Chỉ cần một chiêu đầu cũng đã thấy ngay hiệu lực.
Bạch Mi Chân Nhân thân hình bất động, thế nhưng cũng không dám coi thường, tay phải ông ta lật ngang năm ngón tay vươn ra chụp lấy Thần Phiến Tử, đồng thời tay trái
đánh luôn hai chưởng.
Thần Phiến Tử nghiêng mình tránh khỏi chưởng thế của Bạch Mi Chân Nhân, đồng thời hạ nhanh tay phải xuống điểm ngược vào chưởng tâm của đối phương.
Bạch Mi Chân Nhân hừ hừ trong miệng, tay trái thay vì đánh đi bỗng đổi thế quạt ngang theo thế Hoành tảo thiên quân.
Chiêu thế hiện tại tuy cũng y như thế, nghĩa là cũng dùng chiêu cũ, nhưng khi chuyển thế quạt ngang, chưởng lực bỗng gia tăng gấp bội.
Thấy đối phương chuyển thế quá nhanh và quá mạnh, Thần Phiến Tử hoảng hốt hít mạnh một luồng chân khí, nhún chân nhãy vọt lên và từ trên không quay trọn một vòng, quanh thân hình của Bạch Mi Chân Nhân, mười ngón tay từ trên chĩa xuống.
Trong chuyển biến bây giờ, thế đánh của Thần Phiến Tử quả đúng là chớp nhoáng, nhất là mượn thế mạnh từ trên đánh xuống, uy lực dũng mãnh vô cùng.
Bạch Mi Chân Nhân không quay đầu lại, ông ta chĩ nhích thân tới trước nửa bước, tay trái bắt từ dưới cuốn lên theo thế Long Vân Huy Phong
Thật là lạ, hình như Bạch Mi Chân Nhân đã ước độ được phương vị của Thần Phiến Tử khi mà đối phương vừa mới nhóng lên, cho nên khi ngọn chưởng của ông ta phóng lên là trúng ngay vào đà rơi xuống của Thần Phiến Tử.
Tiếp liền theo, chân trái của Bạch Mi Chân Nhân lại tràn đi nửa vòng, tay phải lại đưa lên. Ðứng ngoài trông y như tư thế cũa người đang khoa tay nói chuyện vì ngọn chưởng
phóng ra quá nhẹ nhàng.
Thế nhưng những kẻ đứng ngoài đều là những tay bản lảnh tự nhiên họ nhận ra ngay thế đánh nguy hiểm nhất của đối phương, nó không phải tầm thường mà là chiêu thế cực kỳ quái dị .
Thần Phiến Tử vừa trân đà cho thân hình tà tà rơi xuống, chợt nghe một luồng tiềm lực từ dưới đưa lên y như một luồng gió thốc, ông ta không còn cách nào tránh kịp.
Ông ta giật mình vội hít thêm một luồng chân khí, vận dụng tuyệt đỉnh khinh công đạp vào không khí vút ngược thân lên gần hai trượng.
Tuy là cách tránh đòn nhưng khinh thân của Thần Phiến Tử trong lúc bất ngờ trông vô cùng đẹp mắt, khiến cho những người bên ngoài kể cả phe Ngũ Phượng Môn cũng lphải tấm tắc khen thầm.
Và từ trên không vụt nghe gió mạnh rít lên, một vừng bán nguyệt đen ngời từ trên giáng xuống đầu Bạch Mi Chân Nhân y như lưới búa thiên lôi.
Thần Phiến Tử đã xòe cánh quạt.
Bạch Mi Chân Nhân trầm giọng:
- Hay lắm..
Ống tay áo rộng của ông phất mạnh trở lên.
Y như tiếng xé lụa giữa không trung, cả người cả quạt của Thần Phiến Tử lại giống như một trái cầu da bị dội bật thẳng lên không hơn hai trượng và khi thân hình rơi xuống đất ông ta vẫn còn phải thối lui hai ba bước mới đứng yên lại được.
Nhìn lại Bạch Mi Chân Nhân, ống tay đến rộng cũng đã bị đứt mất gần tới nách.
Lần nầy thì Bạch Mi Chân Nhân đã giận thật rồi, đôi mày trắng của ông ta dựng ngược lên, ông ta thét lên một tiếng nhảy dựng lên, hai tay vung mạnh theo thế liên hoàn.
Thần Phiến Tử cười lớn:
- Bạch Mi Không Ðộng cũng chỉ có thế thôi à?
Vừa cười, tay phải của ông ta vừa phất mạnh, đón lấy hữu chưởng của Bạch Mi Chân Nhân, đồng thời chân phải của ông ta bước tới hơn nữa bước, cánh quạt từ tay trái hất lên, vừa hất vừa xếp lại nhắm vào Kiên Tỉnh Huyệt của Bạch Mi Chân Nhân điểm tới.
Thế đánh Song Hành lần này nhanh như điện xẹt, một thế đánh gần như tận dụng tuyệt chiêu.
Bạch Mi Chân Nhân giận dữ:
- Thần Phiến Tữ dám giởn mặt với bần đạo đấy à?
Bây giờ thì lửa giận cũa ông ta đã bùng lên không còn dằn được nữa, ông ta lại nhảy phóng lên đánh mạnh cả hai tay.
Thần Phiến Tử cười ha hả:
- Bần đạo không xem thường nhưng cũng chẳng trọng lắm đâu.
Tay quạt, tay chưởng, ông ta lại cũng theo thế liên hoàn,cuộc chiến diễn ra đã tới hồi khốc liệt.
Ðúng như Thần Phiến Tử đã nói, ông ta không xem thường, nhưng cũng không sợ sệt, tuy có để phòng nhưng vẫn giữ vững cách tấn công.
Cả hai vừa tận dụng thế tấn công, vừa thi triển khinh công mong làm cho đối phương hoa mắt, vì thế cho nên chỉ trong lấy mắt cả hai bóng người như quyện vào nhau, đứng ngoài khó lòng phân biệt đâu là Bạch Mi Chân Nhân, đâu là Thần Phiến Tử.
Bạch Mi Chân Nhân chuyên luyện Huyền Công, trình độ đã đến mức thượng thừa, càng đánh ông ta như càng hăng hơn, nhất là chưởng thế đánh ra quá lạ lùng, chỉ thấy bóng mà không nghe hơi gió.
Thần Phiến Tử đã thi triển tốt và khá tâm đắc về cánh quạt, người ta chỉ thấy bóng cây quạt nhoáng qua nhoáng lên như cánh bướm vờn hoa nhưng khác hơn Bạch Mi Không Ðộng ở chổ cánh quạt của ông ta đã kéo theo những tiếng gió nghe vèo vèo.
Chỉ trong nháy mắt cả hai người đã đánh nhau ngoài trăm hiệp.
Tất cả những người đứng ngoài càng lúc càng nhận thấy công lực của Bạch Mi Chân Nhân mỗi lúc một tăng lên, còn Thần Phiến Tử tuy chưa thấy mòi thảm bại, nhưng những phút trôi qua càng yếu dần chứ không còn được như trước nữa.
Tình hình đó diễn ra rõ rệt, nếu trận đấu kéo dài thêm thì Thần Phiến Tử rất khó duy trì tiếp tục thêm.
Bốn hướng cửa, năm người phó Tổng Hộ Pháp vẫn đứng im lìm. Họ làm như cuộc đấu của Bạch Mi Chân Nhân và Thần Phiến Tử không ăn thua gì đến họ.
Có lẽ không phải là họ không thấy rõ, nhưng cho dẩu thế nào thì nhiệm vụ của họ không phải nhiệm vụ tiếp ứng mà là nhiệm vụ trấn giữ bốn khung cửa chính không cho một ai
công phá.
Cho dầu cuộc chiến bên trong có diễn biến ra sao, đối với họ vẫn không thể nào thay đổi, vì họ thay đổi nhiệm vụ là cuộc bao vây bị phá ngay.
Lực lượng của Lưu Hương Cốc họ biết rất rõ, họ chỉ nói bằng lời hống hách chứ thật sự họ vẫn e dè.
Bạch Mi Chân Nhân quả không hổ với danh hiệu Bạch Mi Không Ðộng, công lực của ông ta không còn ở mức của những cao thủ bình thường vì ông ta đă luyện đến mức càng đánh càng làm cho thể lực tăng lần lên chứ không thể nào bị giảm.
Vì thế chưởng lực của ông ta mỗi lúc mỗi mạnh và lẹ hơn thêm và chính Thần Phiến Tử biết hơn ai hết về sự tăng trưởng kinh người ấy.
Song phương đấu thêm vài mươi hiệp nữa thì tình thế nghiêng bất lợi cho Thần Phiến Tử hoàn tơàn.
Chưởng thế của Bạch Mi Chân Nhân bức Thần Phiến Tử phải xoay quanh, không thể nào còn có cơ hội phản công, Trúc Kiếm tiên sinh xốc Thanh Minh kiếm trong tay cười
lớn:
- Xin Thần Phiến Ðạo hnynh hãy nhường cho bần đạo.
Ông ta nói chưa dứt câu thì thanh bảo kiếm đã xé vào trong gió.
Bằng vào thân phận và danh vọng của Trúc Kiếm tiên sinh mà không giữ thể diện trong cuộc đấu, chắc chắn ông ta đã có sẳn chủ trương.
Và ngay khi ấy thì Tây Ly Tử cũng lên tiếng:
- Trúc Kiếm đạo huynh xin chậm lại, lần nầy thì phải đến phiên bần đạo đấy chứ.
Ngay như Trúc Kiếm tiên sinh, Tây Ly Tử nói chưa dứt lời thì thanh trường kiếm đã theo thế Phù Vân Xuất nhằm Bạch Mi Chân Nhân xả tới.
Cuộc diện đã hình thành ba đánh một, vì miệng tuy nói nhưng cả ba cũng không ai chịu lui ra.
Ngoài Thần Phiến Tử ra, hai vị đương kim danh kiếm cùng ra tay một lúc, kiếm khí rợn người.
Bạch Mi Chân Nhân nổi một tràng cười như chuông ngân, ông ta phóng thẳng mình lên và tiếng thép chạm nhau đến lúc Bạch Mi Chân Nhân tuốt kiếm.
Và cũng chỉ một kiếm thôi, ông ta đã đũ sức hất bạt hai kiếm của Trúc Kiếm tiên sinh và Tây Ly Tử trở về ngyên vị.
Trúc Kiếm tiên sinh giật nẩy mình.
Thanh trường kiếm của Tây Ly Tử tuy cũng là kiếm báu, nhưng so với Thanh Minh kiếm của Trúc Kiếm tiên sinh thì không thể sánh bằng, tự nhiên Bạch Mi Chân Nhân có thể hất ra, còn Thanh Minh kiếm chém sắt như bùn, tại lão đánh hất ra, đã va chạm vào mà không bị tiện?
Thật ra thì những ai cầm kiếm của Bạch Mi Chân Nhân thì có giá trị ngang hàng với Thanh Minh kiếm, nhưng vì ông ta khi hất thanh kiếm lên, bao nhiêu chân lực đã dồn vào thanh kiếm bằng ngỏ cánh tay, chính vì thế mà Thanh kiếm của Trúc Kiếm tiên sinh không làm sao tiện ngang cho được.
Ngay trong lúc Trúc Kiếm tiên sinh và Tây Ly Tử nhảy vòng chiến, cũng tức là lúc mà Lưu Hương Cốc Chủ Giang Thượng Phong ra hiệu cho quần hùng bắt đầu đột vòng vây.
Chỉ trong nháy mắt, bóng người lố nhố nhảy lên, ánh kiếm sáng ngời, họ chia làm nhiều cánh công phá bốn cửa trong tòa đại sảnh.
Giang Thượng Phong, Thanh Phong đạo trưởng, đối kháng với Ngũ Ðài Sơn Cổ Phật Tâm Ðăng, người trấn giữ cửa Ðông Bắc.
Thái Bình Bảo Chủ Tần Nhân Khanh, Hồng Liểm Phán Quan Nghiêm Hữu Tam đánh về phía Tây Bắc của Bạch Cốt Tam Sát.
Trang Chủ Hứa Kính Bá và Ðộc Tẩu Chu Tiềm nhắm và Long Lăng Phượng Trượng, Hắc Y Song Hung ở cửa Ðông Nam.
Ðơn Hiểu Thiên, Cung Quan Võ đột phá cửa Tây Nam do Phi Long Kiếm Khách và Lục Hạo Xuyên cố thủ.
Ngoài ra còn hai đạo nữa, một do Giang Bộ Thanh cầm đầu, gồm có Hứa Trinh Tường, Hứa Doanh Doanh và Quản Thiên Phát; một do Lý Duy Năng cầm đầu gồm có Nghiêm Tú Hiệp, Tần Tố Trân, Yến Sơn Song hiệp và Lý Gia Tứ Tướng.
Hai đạo này tùy cơ ứng biến tiếp hậu cho các mặt.
Thần Phiến Tử, Trúc Kiếm tiên sinh và Tây Ly Tử vẫn bám chặt vào Bạch Mi Chân Nhân.
Trọng điểm của họ là vị Tổng Hộ Pháp Bạch Mi Chân Nhân Lâm Thiên Vân, còn lại bốn cửa chỉ cần cầm chân đợi khi nào giải quyết được Trung ương, tức là giải quyết xong Bạch Mi Chân Nhân là giải quyết luôn bốn cửa.
Bởi vì không giải quyết được đối với Bạch Mi Chân Nhân thì cho dầu có phá được lực lượng ở cửa vào cũng không thể thoát. Vả lại, đối với những nhân vật trấn thủ bốn cửa đối với năm đại ma đầu khét tiếng nầy, lực lượng phân tán của Lưu hương Cốc hiện tại cũng không thể dễ gì giải quyết.
Trong bốn cánh, tương đối cánh của Hứa Kính Bá là mạnh nhất, và khi nghe nói đến chuyện cặp Song Hung ăn uống máu người hồi nãy, ai cũng muốn khi vào trận là phải giải quyết ngay, giải quyết bằng cách quyết tâm tốc chiến.
Vì thế mà Hứa Kính Bá và Ðộc Tẩu Chu Tiềm ngầm ra hiệu với nhau. Họ thừa biết nếu chỉ bằng vào võ công và nội lực, đối với h người đã thành danh hơn ba mươi năm nay, họ không thể hạ được.
Thêm vào đó, một người chuyên dùng chất độc, một vị chuyên luyện độc trùng, bất cứ trong giờ phút nào, họ thấy cần là họ nhất định sẽ hạ độc thủ, họ không bao giờ biết gớm tay.
Mà đó là chuyên môn thì không làm sao đến nông nổi nên khi họ muốn tiên phát chế nhân hà muốn trừ được họ là phải dùng cách Phòng bất thắng phải làm sao trong một phút đầu phải hạ cho kỳ họ có ý định rõ ràng như thế, cho nên khi Trúc Kiếm tiên sinh và Tây Ly Tử nhảy vào vòng chiến là Hứa Kính Bá vội vàng vung cả hai tay một lượt.
Tay phải Tiên nữ tán hoa đào, tay trái chiếc ống đồng Lôi hỏa thần châm năm ánh lửa lóe lên xẹt thẳng về phía Song Hung.
Nhưng Hứa Kính Bá đã nhanh mà Phương Trượng Ðại ng còn nhanh hơn nữa, ông ta vừa vung tay thì cây phương trượng đã đón ngay.
Nội lực của mụ ma đầu nầy quả kinh người, cây Phượng trượng chỉ mới đưa lên là hai món ám khí của Hứa Kính Bá bị hút ngay tức khắc.
Nhưng có một điều mà có lẽ mụ ta không nghĩ tới là mặc dầu hút được, nhưng đã hút là ám khí phải chạm vào đầu trượng, chạm vào đầu trượng là chuyện sẽ phải xảy ra.
Nghĩa là mặc dù hút được, nhưng Tán hoa đào và Lôi hỏa thần châm vẫn nổ.
Chỉ nghe bùng bùng hai tiếng, năm đóm lửa bỗng hóa thành năm khối lửa và khói dậy mịt mù.
Những khối lửa cháy bừng bừng hai đầu cây trượng của Ðiền Ðại Nương lần lần chụp xuống trọn người mụ ta.
Nhiều tiếng xèo xèo nổi lên, từ năm khối lửa lại tỏa ra thành nhiều đám lửa, nó bung ra bốn phía rộng hơn một trượng có dư.
Sự kiện đột biến thình lình quả đã làm cho bất cứ ai cũng không day trở kịp.
Chính Ðiền Ðại Nương cũng không thể ngờ rằng cuộc đời oanh liệt ngót năm mươi năm trường lại phải khốn đốn một cách quá dễ dàng như thế.
Mụ ta không ngờ cây trượng đã từng hút mất không biết bao nhiêu binh khí của đối phương, thế mà bây giờ hút nhằm chất nổ.
Trong lúc những khối lửa từ đầu trượng lăn xuống, Ðiền Ðại Nương hoảng hốt đưa hai ống tay đến rộng vừa phất vừa che phủ lấy đầu.
Nhưng khốn nổi chất dẫn hỏa nầy là thứ đạo chế công phu của Hứa Kính Bá đã tốn không biết bao nhiêu tâm lực, nó là thứ mà đụng đâu cháy đó, một thứ không thể nào dập tắt, hay nói khác hơn là càng dập nó càng cháy dữ dội hơn, chính vì thế cho nên khi Ðiền Ðại Nương đưa hai ống tay đến lên, vừa che vừa dập thì những đóm lửa bùng lên thật mạnh.
Bằng vào chiêu thế Lưu Vân Phi Tụ, bằng vào nội lực kinh hồn của bà ta, nếu đổi lại là một thứ ám khí khác, cho lợi hại đến đâu, cho dầu tầm chất độc nguy hiểm đến hai ống tay đến của bà ta cũng rất dễ dàng phá nát.
Thế nhưng thứ ám khí này không phải thế, nội lực của ông ta càng mạnh, chiêu thế càng trúng đích, lửa càng cháy nhiều hơn.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Ðiền Ðại Nương bỗng biến thành cây đuốc.
Ðiền Kết Tử hoảng hốt, ông ta lật đật dùng ống tay đến chụp lữa trên mình của mụ, nhưng khốn nạn thay, ông ta lại cũng đi vào con đường của Ðiền Ðại Nương, dập vào là
lữa bắt vào ngay.
Nhưng nhanh trí hơn, khi lửa vừa mới liếm vào, Ðiền Kết Tử đã xé toạc giải đến tuột ra khỏi thân mình.
Ðiền Ðại Nương chĩ rú lên được hai tiếng thất thanh là lăn xuống đất.
Cánh cữa phía đó bị vùng lửa dữ án khuất,cũng may là Hắc Trượng Ông vì đứng sát cửa nên không bị táp, nhưng bị vách lửa cản ngăn, ông ta chỉ đành rút sát nép vào cánh cửa đứng trơ bất động, nhìn người bạn đường bị cháy thành than, Ðiền Kết Tử giận đến căm hờn, lão gầm lên như cọp rống:
- Hứa Kính Bá, ta thề liều chết với ngươi.
Lão tung mình lên như con cọp đói, giang cả hai tay phủ xuống đầu Hứa Kính Bá.
Khi lão phóng mình lên thì thân mình thẳng đứng, nhưng khi lão chụp xuống thì tay chân lão co lại y như một con nliền nhện chụp mồi, đà xuống của lão cực kỳ kinh khiếp.
Hứa Kính Bá không dám chậm trể, ông ta lùi lại một tay kiếm xốc mạnh lên trên.
Ðộc Tẩu Chu Tiềm kêu lớn:
- Hứa Trang Chủ hãy lui.
Và cùng một lúc với tiếng la, ông ta lao tới nhấn thân hình đang xuống cũa Ðiền Kết Tử xỏ ngang thanh trường kiếm.
Ðiền Kết Tử y như con thú say mồi, lão dang cả hai tay bốc mạnh vào hai thanh kiếm.
Khi hai tay chụp cứng vào hai lưởi kiếm rồi, thân hình lão ta mới chịu sà hẳn xuống. Vừa xuống, lão vừa thủ bộ chịu cứng thân mình.
Bây giờ thì mọi người mới thấy hai bàn tay của Ðiền Kết Tử có bao, không biết bao tay của lão ta bằng thứ bao gì? Xem thì mỏng nhưng kiếm bén vẩn không làm đứt được.
Thanh đoản kiếm của Hứa Kính Bá còn có một sợi giây xích, vì thế cho nên dầu bị giật thanh kiếm vuột tay, nhưng sợi dây xích vẫn còn dính chặt.
Thanh trường kiếm của Ðộc Tẩu Chu Tiềm vẫn giữ cứng trong tay, Ðiền Tử Kết chỉ nắm ngoài chót mũi.
Ba người bây giờ bỗng hình thành thế tam phân đỉnh túc, cả ba người đều vận lực dồn lên cả bàn tay, không ai chịu sút kém một ai.
Trong ba người, chỉ có Hứa Kính Bá là công lực có phần yếu hơn, nhưng trong trường hợp này, ông ta vẫn cố duy trì thêm vào đó nhờ có sợi giây xích nên cuộc dằng co cũng
không đến nơi nào nguy hiểm.
Ðộc Tẩu Chu Tiềm đứng yên một chổ nhìn thẳng vào mặt đối phương, sắc mặt ông ta đổi từ trắng đến ửng hồng, Ðiền Kết Tử râu tóc dựng lên trông y như một con sư tử hai mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt hai mũi kiếm và cười sằng sặc.
Có một điều là cây Long Trượng của lão ta không đụng đất nhưng nó vẫn nép dẹp theo thân mình, y như toàn thân của lão có gắn nam châm hút đứng cây thiết trượng.
Giang Bộ Thanh đứng ngoài nhìn thấy thật rõ ràng, cũng nhận ra Hứa Kính Bá có phần yếu thế.
Hứa Trinh Tường và Hứa Doanh Doanh rất biết rõ tính cha, họ biết trong trường hợp nầy mà nếu một ai nhảy ra can thiệp thì lòng tự ái của ông ta bị xúc phạm làm ông tức tối thì hậu quả lại càng bất lợi hơn. Chính vì thế mà họ cứ đứng ngoài chăm chú theo dõi chứ không dám vọng động.
Nhưng chuyện kém lực cũng chưa làm cho mọi người phải lo vì dầu có kém hơn nhưng trong thế dằng co nầy Hứa Kính Bá vẫn còn đủ sức duy trì.
Cái làm cho mọi người thất sắc là màu sắc của hai thanh kiếm đột nhiên biến đổi.
Cả hai thanh kiếm vốn sáng ngời sắc thép, nhưng từ lúc bị Ðiền Kết Tử nắm cứng thì màu sắc thép ấy bỗng đổi thay. Vì trong sát nơi tay của Ðiền Kết Tử vụt y như có hai con rắn cuốn tròn hai thanh kiếm.
Nói là hai con rắn vì nó có dợn cuốn tròn, nó có một mầu sám bắt đầu khoanh lanh khoanh lần từ mũi kiếm chạy theo thân kiếm.
Vệt tím xẩm cứ như thế mà tiến lên.
Thanh kiếm của Hứa Kính Bá vốn đã ngắn mà vật ấy lại len tới nhanh hơn. Chỉ trong nháy mắt nó đã cuốn hai thanh kiếm và lần lần ăn vào sợi dây xích.
Sợi giây xích cũng vốn là màu thép trắng, nhưng bây giờ cũng bị cái vệt tím từ trong tay của Ðiền Kết Tử quấn tròn, thì ra sợi giây xích có khoan, y như con rắn độc.