Hồi 8
Kim Đồng Ngọc Nữ

Trong lúc đó Bùi Khương cũng mơ màng như ở trong mộng. Dịp tái ngộ đột ngột của Đàm Tiểu Kỳ như giúp thêm sức mạnh khắp người chàng. Cả hai nhìn nhau chăm chăm. Khi thấy Đàm Tiểu Kỳ khóc, Bùi Khương xúc động bước lại định lau nước mắt cho nàng. Vừa cất bước, mắt Bùi Khương như hoa lên, đôi chân không tự chủ được, khiến Bùi Khương té khụy xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền lại và ngất đi.
Nghe tiếng té huỵch xuống đất, Đàm Tiểu Kỳ mở mắt rất nhanh và nhìn Bùi Khương, thấy chàng nằm im lìm trên mặt đất, Đàm Tiểu Kỳ hốt hoảng hét lên:
– Trời ơi! Bùi huynh làm sao thế?
Nói đoạn nàng nhảy lại định lay gọi thì chợt bị Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc cản lại.
Đàm Tiểu Kỳ nhíu mày hỏi:
– Nhị vị làm gì thế?
Lãnh Hàn Trúc không đáp, chỉ nói:
– Kỳ nhi hãy lui ra.
Rồi cả hai ngồi xuống cạnh Bùi Khương.
Đàm Tiểu Kỳ lo lắng chạy lại nắm áo hai người và hỏi:
– Nhị thúc! Tam thúc làm gì vậy? Y là...
Lãnh Hàn Trúc vẫn lạnh lùng bảo:
– Tiểu Kỳ hãy lùi ra đi.
Lãnh Khô Mộc ôn tồn hơn, lão cười nói:
– Kỳ nhi khỏi lo lắng cho y. Nếu nhị sư thúc muốn giết y thì mười mạng như y cũng đã chết từ lúc nãy rồi.
Đàm Tiểu Kỳ nghe nói, hết sức ngạc nhiên, nàng nhìn Bùi Khương thì thấy mặt chàng xanh nhợt và ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền lại. Nàng lại lo lắng không biết nhị vị thúc thúc định làm gì Bùi Khương, nên nàng lách người tiến lại đứng canh chàng ta.
Lãnh Khô Mộc nói nhanh:
– Kỳ nhi! Nhị thúc bảo hãy đứng xa y, có nghe không? Bùi Khương đã bị trọng thương bởi «Lưỡng Cực Huyền Công» của chúng ta. Nếu cô mà đụng đến người y lúc nầy, thì y khó mà bảo tồn sinh mạng đấy.
Vừa nghe qua, Đàm Tiểu Kỳ biến sắc, nàng hốt hoảng nói:
– Nhị thúc... Tại sao lại đối xử với y như vậy? Y là bạn của Kỳ nhi mà.
Lãnh Hàn Trúc cười nói:
– Có bao giờ cháu bảo với nhị vị thúc thúc là bạn của Bùi Khương đâu?
Đàm Tiểu Kỳ quá nóng lòng, định lau mồ hôi cho Bùi Khương, nhưng Lãnh Khô Mộc đã nạt lớn:
– Đồ ngu, ta bảo có lui ra không? Mi không thấy chúng ta đang làm gì đây sao?
Nghe mắng, Đàm Tiểu Kỳ lùi lại hai bước, lúc bấy giờ nàng mới thấy nhị vị thúc thúc đang dùng nội lực bản thân để chữa thương cho Bùi Khương. Nhung nàng cũng đứng yên bên cạnh, hy vọng Bùi Khương sẽ mở mắt ra và nói chuyện với mình.
Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc nét mặt có vẻ trầm trọng nặng nề, bốn lòng bàn tay vẫn áp chặt vào người Bùi Khương.
Bùi Khương chợt tỉnh, chàng cảm thấy có một luồng sức nóng đang chạy vào cơ thể, và chuyển vòng qua các kinh mạch trong người. Bùi Khương lại nhủ thầm:
“Hai người nầy chắc vì Đàm Tiểu Kỳ nên mới chữa thương cho mình. Chẳng biết họ có liên quan gì với nàng?”.
Bùi Khương vô cùng thắc mắc vì lúc ở Phi Long Tiêu Cục những người quen với Đàm Tiểu Kỳ chàng đều biết nhưng chưa lần nào chàng nghe biết đến hai nhân vật nầy cả.
Bùi Khương có ngờ đâu, suốt một năm này chàng đã gặp biết bao nhiêu điều kỳ lạ. Và Đàm Tiểu Kỳ cũng đã gặp nhiều chuyện lạ không kém chàng.
Một lúc sau, đột nhiên song thủ của Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc vũ lộng lên và đánh nhanh vào người Bùi Khương. Chưởng lực của họ làm Bùi Khương quay tròn như một con vụ.
Những nơi mà Bùi Khương bị họ Lãnh đánh vào, chàng chẳng thấy đau đớn tí nào cả, mà còn cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Đàm Tiểu Kỳ nhìn qua, nàng mừng rỡ biết rằng nhị vị sư thúc của mình đang dùng nội lực chân nguyên để giải khai một trăm lẻ tám huyệt đạo lớn nhỏ của Bùi Khương.
Tuy bị nội thương, nhưng Bùi Khương đã được hai vị giải khai huyệt đạo và chuyền nội lực vào người, thủ pháp điểm huyệt nầy đã làm thay đổi gân cốt trong người và vô cùng lợi ích cho Bùi Khương sau nầy.
Rồi chợt hai tiếng quát nhẹ vang lên, Lãnh Khô Mộc và Lãnh Hàn Trúc ngừng tay và đứng lên.
Đàm Tiểu Kỳ cũng mừng rỡ hét lên một tiếng nhảy lại cạnh Bùi Khương đỡ chàng lên.
Bùi Khương nhắm mắt lại, mồ hôi đổ dài xuống má, trên môi chàng còn điểm nụ cười vui vẻ.
Đàm Tiểu Kỳ vội lấy khăn lau mồ hôi cho chàng. Quay lại, nàng thấy Lãnh Khô Mộc và Lãnh Hàn Trúc vẫn đứng yên như hai khúc gỗ, nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Đàm Tiểu Kỳ nhớ lại trước đây, lúc ở Phi Long Tiêu Cục, Bùi Khương bị cha nàng la rầy nên đã bỏ đi. Buồn vì sự ra đi của Bùi Khương nên Đàm Tiểu Kỳ cũng rời tiêu cục để phiêu bạt giang hồ, mong tìm gặp lại Bùi Khương. Giang hồ rộng lớn, Bùi Khương thì như bóng chim tăm cá, chẳng biết về đâu, nàng vẫn cứ đi tìm.
Cũng vào mùa thu đó, khi nàng chưa tới Giang Nam thì đã gặp Lãnh Trúc Tứ Mộc. Nhớ đến đây, nàng liền nhìn lên nói:
– Nhị thúc, tam thúc! Kỳ nhi vô cùng cám ơn nhị vị thúc thúc.
Lãnh Hàn Trúc hơi cau mày, hỏi:
– Kỳ nhi quen y hồi nào? Có biết là y sắp làm lãnh tụ võ lâm không?
Đàm Tiểu Kỳ trố mắt ngạc nhiên chưa kịp nói gì, thì Lãnh Hàn Trúc đã tiếp:
– Chức vụ nầy do giới lục lâm đặt ra, mục đích là để đối đầu với Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh, phụ thân của cô đó.
Lãnh Khô Mộc cũng tiếp lời:
– Cũng vì Kỳ nhi mà chúng ta mới đến đây để giúp cô trừ mối họa cho phụ thân. Ngờ đâu y chẳng có tí võ công nào cả.
Lãnh Hàn Trúc lại nói:
– Mười mấy năm nay rồi, chúng ta không hề rời khỏi Lãnh Cúc một bước.
Nhưng kỳ nầy cũng vì cô mà chúng ta phải gây chuyện.
Nghe vậy, Đàm Tiểu Kỳ lấy làm kinh ngạc vô cùng, vì nàng không ngờ được đến sự việc Bùi Khương được bầu lên làm Tổng Thủ Lãnh, một lãnh tụ của lục lâm giang hồ ở Giang Nam.
Lúc này, Bùi Khương hô hấp đã trở lại bình thường và đang ngồi yên trên mặt đất.
Thấy vậy, Đàm Tiểu Kỳ cũng bớt lo lắng.
Bỗng Lãnh Hàn Trúc quay lại nói với Đàm Tiểu Kỳ:
– Chúng tôi đã chữa thương cho cậu ta rồi!
Rồi lão ta mỉm cười nhìn Đàm Tiểu Kỳ rồi nói tiếp:
– Kỳ nhi có thể săn sóc và hỏi han cậu ta được rồi!
Tuy nàng muốn nói nhiều, hỏi nhiều đối với Bùi Khương, nhưng nàng vẫn e ngại, rồi giờ đây nghe Lãnh Hàn Trúc nói vậy, mặt nàng bỗng đỏ hồng lên. Nàng cúi đầu để che dấu sự e thẹn, đang làm nàng lúng túng bâng khuâng. Đến khi nàng ngước mặt lên thì huynh đệ họ Lãnh đã bỏ đi đâu mất tự lúc nào. Trước mặt nàng giờ đây chỉ còn lại Bùi Khương, nên nàng mạnh dạn hơn. Nàng bước đến ngồi cạnh Bùi Khương để săn sóc.
Từ lúc bị trúng đòn, Bùi Khương lại nghe cảm giác lâng lâng mà không thấy đau đớn gì. Cho đến lúc hé mắt mở ra thì đã thấy trước mắt, Đàm Tiểu Kỳ đang nhẹ nhàng lau mồ hôi cho chàng.
Lúc nầy, thật ra Bùi Khương có thể mở mắt ra và cử động dễ dàng, song thấy được Đàm Tiểu Kỳ săn sóc thân mật cho nên chàng ta lại nhắm mắt yên lặng như còn đang yếu ớt.
Cảm giác lâng lâng như đưa hồn chàng bay bổng. Như say sưa lúc uống nhằm rượu mạnh. Bùi Khương thấy lúc này đang ở trong trạng thái mà trước đây đã có lần chàng ta uống rượu say với Ngô Thế Minh vậy.
Chàng có biết đâu, đến lúc này chàng đã có một sức căn bản về nội công mà huynh đệ họ Lãnh đã giúp cho chàng trong lúc chữa thương vậy.
Qua một lúc lâu, trạng thái bình thường lại đến với chàng ta. Bùi Khương từ từ mở hẳn mắt ra. Chàng ta đã thấy Đàm Tiểu Kỳ ngồi cận kề một bên. Trong tay nàng còn cầm một chiếc khăn thấm đầy mồ hôi của chàng, và nàng đang ngó mắt về phía xa xôi như đang mơ màng miên man. Nàng không hay biết Bùi Khương đã mở mắt và đang chăm chú nhìn nàng trong cử chỉ mộng mơ.
Bỗng Bùi Khương cất tiếng ôn tồn:
– Đàm cô nương! Cô nương đang mộng mơ gì vậy?
Đàm Tiểu Kỳ giật mình ngượng nghịu quay vội lại, đưa ánh mắt đầm thấm nhìn Bùi Khương mỉm cười rồi nói:
– Nào ai nghĩ gì đâu.
Bùi Khương thật thà:
– Không! Tôi... tôi nhìn thấy cô nương đang mơ màng mà.
Đàm Tiểu Kỳ cười duyên:
– Vâng, có lẽ...
Bùi Khương nói ngay:
– Ủa! Sao lại không rồi có?
Đàm Tiểu Kỳ đưa tay hất nhẹ mái tóc của nàng về phía sau, rồi đáp:
– Tiểu muội nghĩ đến một điều!
Bùi Khương hỏi ngay:
– Điều gì vậy?
Đàm Tiểu Kỳ quay đi, để tránh nhìn vào đôi mắt của Bùi Khương rồi đáp:
– Khương ca ác quá hà! Tại sao lại âm thầm trốn đi mà không nói cho «người ta» hay, báo hại «người ta»...
Nàng nói chưa hết lời thì Bùi Khương đã nhẹ nắm lấy đôi tay nuột nà của nàng rồi chận lời, nói:
– Mà báo hại «người ta» làm sao nà?
Đàm Tiểu Kỳ hai má đỏ hồng thật duyên dáng, đôi mắt chớp nhẹ thẹn thùng rồi không hiểu động lực nào, sức thu hút nào, nàng nhè nhẹ tựa đầu vào ngực của Bùi Khương trong cử chỉ thật tình tự êm ái...
Riêng đối với Bùi Khương, chàng từ lúc trốn khỏi Phi Long tiêu cục, lúc nào cũng nhớ nhung Đàm Tiểu Kỳ khôn tả, nhưng lòng đã quyết nên đặt nhẹ luyến thương. Giờ đây, được gần gũi với Đàm Tiểu Kỳ, nên Bùi Khương cảm thấy quên đi thực tại, quên đi bao buồn phiền.
Trong khi đó, Đàm Tiểu Kỳ nhỏ nhẹ thủ thỉ:
– Khương ca biết không? Từ hôm ca ca đi rồi, tiểu muội phải khóc liên tiếp mấy đêm và lúc nào cũng trông ngóng Khương ca quay gót trở về...
Nàng dịu dàng nhìn Bùi Khương một chốc rồi nói tiếp:
– Từng đêm, từng ngày, tiểu muội chờ đợi trong khát khoải sầu thương, rồi ngày qua ngày, tháng này qua tháng nọ, vẫn bặt bóng ca ca, nên tiểu muội nhất quyết ra đi để tìm ca ca. Đêm đêm thì mơ gọi tên ca ca, ngày ngày lặn lội dò la tin tức của ca ca. Thật là...
Nàng bỗng dừng tiếng và đôi bàn tay của nàng bị Bùi Khương siết chặt hơn như để tỏ ý cảm thông niềm nhung nhớ của nàng. Nàng ngước nhiên Bùi Khương rồi dịu dàng hỏi:
– Một năm qua, có lúc nào Khương ca nhớ đến tiểu muội không?
Bùi Khương gật đầu đáp:
– Tiểu muội biết không, tâm trạng của ngu huynh cũng như tiểu muội vậy đó!
Đàm Tiểu Kỳ nghe trong lòng rộn rã, nàng hỏi:
– Nghe nói Khương ca sắp làm Tổng Thủ Lãnh lục lâm giang hồ phải không?
Bùi Khương không đáp chỉ cười buồn im lặng. Chợt chàng ta nhớ đến cô nàng Viên Tố Chân nên hỏi:
– Kỳ muội! Từ lúc ngu huynh ra đi đến nay, Tố Chân có được mạnh giỏi không? Mà ngày ngu huynh đi rồi, Tố Chân có buồn và khóc không vậy?
Đàm Tiểu Kỳ nghe Bùi Khương hỏi vậy, bất thình lình đứng phắt dậy, rồi phóng mình chạy về rừng trúc mất dạng. Khi nàng vừa đến rừng trúc, chợt có tiếng động phía sau, Đàm Tiểu Kỳ vội quay người lại, ngạc nhiên hỏi:
– Ủa! Nhị thúc và tam thúc chưa đi sao?
Hai người này chính là Lãnh Cúc Song Hiệp.
Lãnh Hàn Trúc liền nói:
– Tại sao Kỳ nhi không hàn huyên với Bùi Khương mà lại ra nơi này làm gì?
Nàng quay nhìn về hướng Bùi Khương rồi cắn môi đáp lẩy:
– Hừ! Ai cần?
Lãnh Hàn Trúc cau mày nói:
– Kỳ nhi, có phải cậu ta hiếp đáp Kỳ nhi chăng?
Nàng chưa kịp đáp thì Lãnh Hàn Trúc xăm xăm dợm đi và nói:
– Nếu vậy sẽ biết tay lão!
Đàm Tiểu Kỳ vội vàng chạy lại nắm tay Lãnh Hàn Trúc, nói:
– Tam thúc! Không ai hiếp đáp Kỳ nhi cả.
Lãnh Hàn Trúc dừng lai, quay nhìn Đàm Tiểu Kỳ hỏi:
– Thế sao Kỳ nhi lại dàu mặt hờn dỗi vậy?
Đàm Tiểu Kỳ nghẹo đầu chu miệng nói:
– Cái anh chàng ấy kỳ quá! Không hiểu «người ta» gì hết!
Lãnh Hàn Trúc lại hỏi:
– Việc gì mà cậu ta không hiểu? Để thúc thúc đến bảo cậu ta hiểu cho nhé!
Đàm Tiểu Kỳ lại xua tay lia lịa nói:
– Không được đâu! Chuyện nầy khó nói lắm! Chuyện riêng giữa Kỳ nhi và chàng ta cơ mà!
Lãnh Hàn Trúc bật cười ha hả, gật gù nói:
– À, có thế chứ!
Rồi lão ta quay hỏi Đàm Tiểu Kỳ:
– Bây giờ tính sao đây?
Đàm Tiểu Kỳ nhíu mày, nhún vai đáp:
– Cứ để vậy! Lúc nào Kỳ nhi hết giận sẽ đến gặp chàng ta.
Lúc này, ánh trăng đã lên cao và ngã dần về hướng tây. Bầu trời không áng mây che, nên chị Hằng tỏa ánh sáng bàng bạc khắp muôn nơi. Trời quá khuya, sương cũng đã xuống lành lạnh. Vài ngọn gió nhẹ điu hiu trong đêm vắng mông lung...
Bùi Khương bàng hoàng nên vẫn ngồi im lặng ngẩn ngơ dưới gốc cây.
Chàng không hiểu tại sao Đàm Tiểu Kỳ lại phóng người chạy đi. Gã tự hỏi thầm:
“Kỳ muội tại sao chợt bỏ chạy đi đâu giữa đêm khuya khoắt thế này? Mình biết đâu mà tìm cho ra Kỳ muội đây chứ?”.
Chàng ta chỉ biết ngong ngóng về hướng Đàm Tiểu Kỳ phóng chạy.
Bất chợt, Bùi Khương nhìn thấy có hai cái bóng người rọi soi dưới đất trước mặt. Bùi Khương giật mình nhìn quanh.
Chàng ta chập chờn thấy hai dáng người thấp thoáng hai bên tả hữu của chàng. Đồng thời hai cánh tay của Bùi Khương cùng một lúc bị hai bóng người ấy kéo nhẹ một cái.
Bùi Khương hoảng hồn đứng phắt dậy, bước nhanh khỏi gốc cây mấy bước, nhìn chung quanh vẫn không thấy động tịnh gì cả. Dưới mặt đất lúc nầy, chỉ còn chính cái bóng của chàng ta nghiêng nghiêng bởi ánh trăng chiếu mà thôi.
Bùi Khương lại xoay tròn người nhìn chung quanh mà lòng hoang mang nghi ngờ. Rồi chàng lại nhìn xuống đất.
Lúc này trên mặt đất, ngoài cái bóng của chàng ra còn có hai cái bóng khác nữa, một trước một sau thành một cái bóng lớn.
Chàng thầm nghĩ ngay:
“Sao lúc này chỉ còn một cái bóng lớn thôi? Mà lúc nãy mình thấy hai bóng người thấp thoáng mà? Không lẽ một trong hai người này không có bóng?”.
Chàng ta chợt nhớ đến lúc nhỏ có lần được nghe kể chuyện rằng:
«Người thì phải có bóng, nếu không bóng gió chính là ma.» Nghĩ vậy, nên Bùi Khương cảm nghe rùng mình, hai bàn tay mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Tuy nhiên, Bùi Khương cố trấn tĩnh tinh thần. Nhưng một ngọn gió thổi mạnh đến làm chàng ta rùng mình kinh hoảng hơn.
Lúc này, mắt Bùi Khương vẫn chăm chú vào chiếc bóng từ phía sau ngã dài nghiêng nghiêng cạnh người chàng. Bùi Khương không dám nhìn lại sau lưng như lúc trước nữa. Chàng ta nhè nhẹ từ từ như vẫn bình tĩnh để bước tới trước, nhưng thật tình trong lòng chàng đã ớn lạnh lắm rồi. Nhưng lúc chàng ta bước đến trước thì chiếc bóng lớn đeo phía sau cũng di chuyển theo.
Chợt có tiếng con gái thật nhẹ nhàng êm ả:
– Thiếu hiệp có phải là Bùi Khương chăng?
Bùi Khương vừa nghe bỗng cứng cả người lại, chân bước không muốn nổi, nhưng cũng làm dạn lên tiếng đáp:
– Tôi... tôi là... Bùi Khương đây! Quý tiền bối... có gì dạy bảo?
Mặc dù cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng nói của chàng vẫn lạc đi và yếu ớt.
Chợt có tiếng cười lớn và tiếp theo là một giọng nói rền vang trái ngược hẳn với giọng nói đàn bà êm ái lúc nãy. Giọng người này nói vang:
– Tốt lắm! Tốt lắm! Tôi đang tìm thiếu hiệp đây!
Bùi Khương có phần bình tĩnh nên hỏi ngay:
– Tiền bối tìm Bùi Khương này có việc gì vậy?
Giọng sang sảng lúc nãy tiếp:
– Thiếu hiệp đừng hỏi lý do vội, mà thiếu hiệp thử đoán xem ta là người hay ma nào? Nếu nói sai thì thể xác của thiếu hiệp chắc khó bảo toàn.
Lúc này, Bùi Khương không còn e sợ nữa. Chàng ta hơi nhíu mày rồi bình tĩnh đáp ngay:
– Dĩ nhiên tiền bối là người rồi!
Giọng nói lớn tiếng tiếp:
– Sai rồi! Ta không phải là người. Nếu người tại sao lại chia ra làm hai được và cũng có hai giọng nói khác hẳn nhau? Ta phải xé xác ngươi ra mới được.
Giọng nói hăm dọa và to lớn, song Bùi Khương bỗng cười lớn đáp:
– Quý vị chính là hai người, mà rõ là một nữ một nam, một cao một lùn, hai vị đứng sát vào nhau dĩ nhiên chỉ có một bóng duy nhất mà thôi.
Bùi Khương lúc đầu có phần sợ sệt, nhưng một lúc sau đã nhận ra sự việc này bởi trí óc của chàng khá thông minh nên sự việc thoáng qua đã nhận ra khúc mắc. Vì thế nên chàng bật cười khoái chí, hồn nhiên...
Người phía sau lưng, cũng cất tiếng cười theo chàng, và tiếng cười từ sau vụt ra trước mặt Bùi Khương. Và trước mặt chàng, giờ đây đã xuất hiện một người đàn bà to lớn, mà ngay cả cánh tay của bà ta cũng vạm vỡ như đàn ông. Chẳng những thế, cặp mắt của bà ta cũng to dữ như mắt hổ vậy. Nếu không nhờ có mái tóc xõa dài và cái ngực nhô lên chứng tỏ là đàn bà, thì không sao nhận ra được người này là đàn bà.
Bùi Khương chăm chú nhìn kỹ, bỗng chàng ta thụt lùi hai bước, miệng không còn cười được nữa, mà lại im bặt.
Thì ra, trước ngực thiếu phụ này có đeo một cái túi lớn màu vàng và phía sau lưng lại có đeo một cái thúng cũng màu vàng, mà điều lạ lùng nhất là trong cái thúng này có một người đàn ông áo vàng, thân hình nhỏ bé, chỉ bằng một đứa con nít đang ngồi trong ấy.
Mới nhìn qua thì không thể bảo người nhỏ bé này là đàn ông nếu không nhờ bộ râu dài của lão ta.
Lão nhỏ bé này lại cất tiếng cười oang oang nhìn Bùi Khương.
Bùi Khương lặn lội trên giang hồ được hơn một năm rồi, chàng cũng đã gặp không biết bao nhiêu người với hình dáng lạ kỳ nhưng chưa thấy ai có dáng dấp như người thiếu phụ và ông lão này cả.
Bỗng thiếu phụ cất tiếng dịu dàng nói:
– Bùi thiếu hiệp! Nghe người ta nói thiếu hiệp rất thông minh, quả chẳng sai! Vợ chồng chúng ta đã làm hết hồn không biết bao nhiêu người rồi, nhưng đêm nay thiếu hiệp lại không sợ mà còn tìm ra chân giả trong thoáng chốc.
Bùi Khương chỉ còn biết trợn mắt nhìn hai người sửng sốt, lòng nghĩ thầm:
“Trời ơi! Hai người này là hai vợ chồng thật sao?”.
Người đàn ông nhỏ bé ngồi trên chiếc thúng sau lưng người thiếu phụ chợt ngưng tiếng cười rồi hỏi Bùi Khương:
– Ồ! Tại sao thiếu hiệp không cười nữa? Có phải vợ chồng chúng tôi khó coi lắm phải không?
Nghe người đàn ông này hỏi vậy, Bùi Khương giật mình thầm nghĩ:
“Ta thật có lỗi! Đáng lẽ ta không nên có thái độ này đối với họ, dầu họ thật tình khó coi, song những người trời sinh ra những hình dáng kỳ dị này ta cũng không nên làm họ buồn lòng.” Nghĩ vậy nên Bùi Khương liền đáp:
– Tại hạ thành thực xin lỗi nhị vị tiền bối về cử chỉ vô ý thức của tại hạ.
Người đàn ông lùn áo vàng lớn tiếng cười nói:
– Không giả dối, không ngạo nghễ, lại rất thông minh, thật đáng khen. Hiền thê có đồng ý không?
Lão vừa nói vừa vỗ vào vai người thiếu phụ.
Thiếu phụ liền nhìn về phía sau mỉm cười gật đầu tán đồng.
Trong khi đó, Bùi Khương lại nghĩ:
“Hai người này với mình chưa gặp nhau lần nào, nhưng lời nói của họ rất dễ nghe. Không biết họ tìm đến mình có việc gì cần chăng?” Nghĩ vậy, nên Bùi Khương xá dài hai vợ chồng này rồi nói:
– Hai vị tiền bối đến đây, không biết có điều chi chỉ bảo? Nếu có, tại hạ sẽ...
Chàng chưa nói hết câu thì người đàn ông cười chận lời, rồi nói với người thiếu phụ:
– Bùi thiếu hiệp này giống tánh huynh hồi nhỏ, lúc nào cũng nghĩ đến việc giúp người khác.
Thiếu phụ to lớn mặc áo trắng nói với Bùi Khương:
– Bùi thiếu hiệp có biết chúng tôi đến đây vì lý do gì không?
Bùi Khương lắc đầu không đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Nếu biết thì ta cần gì phải hỏi.”.
Trong khi thiếu phụ chưa đáp lời thì Bùi Khương chợt nhận thấy rằng, sao đêm nay mình gặp toàn những chuyện kỳ cục. Trước đây mấy chốc lại gặp hai người ốm như que củi. Bây giờ lại gặp cặp vợ chồng này thật dị hình dị tướng quá mức. Bùi Khương trong lòng cứ thầm thắc mắc:
“Tại sao hai người này khác từ mọi cái về hình thức, lại có thể kết hợp thành đôi vợ chồng được? Có lẽ phải có một hoàn cảnh hay câu chuyện tình thật là kỳ diệu thì mới làm được.”.
Lúc này người thiếu phụ cất tiếng nói tiếp:
– Chúng ta gặp nhau từ lúc nãy đến giờ, nhưng thiếu hiệp có biết chúng tôi là ai không nào? Và tại sao tìm gặp thiếu hiệp có biết không?
Bùi Khương liền đáp:
– Tại hạ cũng đang muốn hỏi điều ấy, nhưng e ngại nhị vị tiền bối không vui lòng, cho nên...
Người đàn ông chận lời nói ngay:
– Bùi thiếu hiệp không nói chúng tôi cũng biết. Và hiện tại thiếu hiệp đang muốn tìm hiểu tại sao hai chúng tôi lại kết thành vợ chồng được phải không?
Bùi Khương chưa đáp lời thì người thiếu phụ quay lại nhìn người đàn ông một cách dịu dàng. Thiếu phụ cất tiếng nói:
– Trong giới võ lâm ai mà không biết vợ chồng chúng tôi là người thông minh nhất hiện thời, không ai có thể giấu giếm ý nghĩ của họ trước đôi mắt của chúng tôi.
Vừa nói xong, thiếu phụ đưa bàn tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của lão lùn một cách hết sức thân mật như thay bao vạn lời ân tình thấm thiết.
Rồi thiếu phụ quay sang nói với Bùi Khương:
– Tôi biết thiếu hiệp lăn lộn giang hồ chưa được bao lâu nên chưa rõ câu chuyện vợ chồng chúng tôi.
Thiếu phụ ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Thiếu hiệp đợi lớn tuổi một chút nữa thì sẽ hiểu rõ chuyện vợ chồng chúng tôi ngay. Còn bây giờ tôi sẽ nói cho thiếu hiệp rõ nguyên do chúng tôi đến tìm thiếu hiệp đêm nay.
Bùi Khương tỏ ý muốn biết nên chú ý lắng nghe.
Chợt thiếu phụ nói nhanh:
– Ồ! Có người đến kia rồi! Thôi đêm mai cũng vào giờ này thiếu hiệp ra cửa sau đến đây chúng tôi sẽ kể cho thiếu hiệp nghe nhé! Giờ xin cáo biệt!
Nói xong, Bùi Khương chỉ thấy người thiếu phụ vút đi như chiếc bóng biến mất theo tiếng gió thoảng đưa.
Bùi Khương trong lòng rất khâm phục người thiếu phụ to lớn thế kia mà khinh công thật là cao siêu vô lường.
Bùi Khương quay nhìn về phía sau, quả nhiên đã nghe tiếng chân người bước nhẹ đến và đã thấy bóng người đi nhanh về phía chàng.
Người này tiến gần đến Bùi Khương rồi cất tiếng hỏi:
– Có phải Khương huynh đó không?
Bùi Khương chỉ cần nghe tiếng nói cũng đủ nhận biết người này chính là Ngô Thế Minh. Chàng liền đáp:
– Đúng rồi, đệ đây!
Vừa đáp chàng vừa bước về phía Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh đến trước mặt Bùi Khương, rồi nói:
– Khuya quá rồi sao Khương huynh còn ở nơi đây, làm tôi lo quá đi tìm mãi.
Giọng nói của Ngô Thế Minh vừa có vẻ trách móc vừa có vẻ lo lắng thân thiết.
Bùi Khương chỉ mỉm cười không đáp.
Ngô Thế Minh chăm chú quan sát nét mặt Bùi Khương thì nhận thấy trên mặt chàng sắc khí có vẻ xanh xanh nhưng phấn khởi hăng hái, nên lựa lời hỏi:
– Khương huynh ra nơi này giữa đêm khuya ắt có việc gì nên mới ra phải không?
Bùi Khương chưa trả lời thì Ngô Thế Minh đã nói tiếp:
– Đệ ngủ không được, nên qua phòng của Khương huynh để chuyện trò, nhưng lại không thấy huynh ở trong phòng. Đệ lại bước đến sân lại thấy hai cái xác chết ở đây mà hai nạn nhân này đều là thủ hạ của Thần Thủ Chiến Phi. Nên e ngại có sự gì xảy đến cho Khương huynh nên lần tìm đến đây. Như vậy có lẽ Khương huynh đã gặp sự gì rồi. Khương huynh hãy nói lại để chúng ta tìm cách đối phó chứ.
Giọng nói đầy quan tâm và lo lắng cho Bùi Khương nên chàng không còn ngần ngại nữa, mà liền thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối cho Ngô Thế Minh rõ.
Lúc chàng đề cập đến việc gặp Lãnh Cúc Song Mộc là Ngô Thế Minh cũng hơi ngạc nhiên.
Ngô Thế Minh liền nói:
– Hai vị này cũng đến rồi sao?
Nghe Ngô Thế Minh hỏi thế, Bùi Khương vẫn như không để ý mà lại nói đến việc Đàm Tiểu Kỳ bất chợt giận hờn bỏ chàng đi mất biệt.
Ngô Thế Minh phì cười nói:
– Con gái là vậy đó! Thường hay ghen bóng ghen gió. Đệ bảo đảm với Khương huynh là trong vòng đôi ba ngày thế nào Kỳ cô nương cũng tìm đến Khương huynh cho mà xem!
Bùi Khương chỉ còn biết cười xòa, rồi nói tiếp về hai kẻ dị kỳ kia.
Nghe Bùi Khương tả hình dáng, Ngô Thế Minh phải la lên ngạc nhiên:
– Ồ! Kim Đồng Ngọc Nữ đấy!
Bùi Khương cũng liền hỏi lại:
– Hai vợ chồng ấy tên là Kim Đồng Ngọc Nữ à?
Ngô Thế Minh đáp:
– Trong giang hồ võ lâm ai cũng nghe đến một cặp vợ chồng mà hình dáng như Khương huynh vừa kể với danh xưng của họ là Kim Đồng Ngọc Nữ và võ công của họ thật cao siêu.
Ngừng một chốc, Ngô Thế Minh lại nói tiếp:
– Cặp Kim Đồng Ngọc Nữ này đã vắng bóng giang hồ lâu lắm rồi. Không ngờ đêm nay họ lại xuất hiện gặp Khương huynh thì có lẽ sự việc này còn đáng ngạc nhiên hơn là sự hiện diện của Lãnh Cúc Song Mộc nữa.
Nói rồi Ngô Thế Minh cất giọng say sưa kể rõ:
– Khương huynh biết không? Mấy mươi năm nay trong võ lâm giang hồ không ai nổi tiếng hơn ba cặp thần tiên:
Cặp thứ nhất là «vợ hát chồng theo» tức là vợ chồng Kim Đồng Ngọc Nữ. Cặp thứ nhì là «chồng hát vợ theo», hai người này tức là Thiên Thủ Thư Sinh và Lãnh Nguyệt Tiên Tử. Còn cặp thứ ba là «chồng không hát, vợ cũng không ca»...
Ngô Thế Minh nói chưa dứt thì Bùi Khương đã xen vào, chận nói:
– Minh huynh có biết cặp thần tiên «chồng hát vợ theo» đã mỗi người đi một ngả chưa?
Ngô Thế Minh đáp:
– Hèn chi hôm trước Lãnh Nguyệt Tiên Tử có thái độ lạ lùng khi thấy Khương huynh, thì ra huynh đã quen biết với bà ta.
Bùi Khương hơi suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Minh huynh có biết Kim Đồng Ngọc Nữ, hai người này không xứng đôi chút nào, tại sao họ lại thành đôi vợ chồng được không?
Ngô Thế Minh nhìn lên bầu trời mênh mông, thấy mặt trăng đã nghiêng về hướng tây, biết trời sắp sáng rồi nên y đáp:
– Đệ có nghe nói về tình sử của hai người này, nhưng không biết có đúng sự thật hay không?
Rồi Ngô Thế Minh nắm tay Bùi Khương vừa kéo đi vừa nói:
– Bây giờ đã gần sáng rồi! Chúng ta vừa đi vừa chuyện trò thì tiện hơn.
Hai chàng thiếu niên đi song song dưới ánh trăng trong đêm vắng lặng.
Ngô Thế Minh cất tiếng kể:
– Nghe nói Kim Đồng Ngọc Nữ là hai anh em bà con xa, cùng sống với gia đình của một võ sư. Mà vị võ sư này là nội tổ của Kim Đồng. Vị võ sư lúc thiếu thời đã lừng danh về đao pháp và khi về già, ông ta có mở một võ đường dạy môn sinh, gác ngoài tai mọi sự liên quan đến với giới võ lâm giang hồ. Kim Đồng từ nhỏ, vốn đã thông minh, lại là cháu út của ông ta nên ông ta hết sức cưng chìu Kim Đồng. Hơn nữa Kim Đồng bản tính không mấy thích hợp với những đứa trẻ cùng tuổi với y. Trong thời gian đó, Kim Đồng có một người em gái bà con xa ở cùng trong gia đình của vị võ sư. Kim Đồng hết mực thương mến người em gái này. Người con gái ấy chính là Ngọc Nữ. Hễ vắng Ngọc Nữ một ngày là Kim Đồng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Nội tổ của Kim Đồng đã để ý đến việc này từ lâu, nên sau này ông ta làm lễ đính hôn cho hai người, mặc dầu lúc đó họ còn rất nhỏ tuổi.
Bùi Khương nghe kể tới đây, chợt nhớ đến hoàn cảnh của mình và Đàm Tiểu Kỳ. Chàng ta thầm nghĩ:
“Nếu Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh tốt như nội tổ của Kim Đồng thì mình và Kỳ muội sẽ hạnh phúc biết mấy.” Bùi Khương nghĩ vậy nên cảm thấy buồn buồn trong lòng và chỉ thầm than thân trách phận mà thôi.
Lúc này, Ngô Thế Minh lại kể tiếp:
– Tuy hai người hãy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã hơi hiểu là sau này họ sẽ thành vợ chồng.
Ngô Thế Minh chợt quay nhìn Bùi Khương rồi tiếp:
– Rồi một hôm về mùa xuân, lúc đó hai người mới được chín tuổi. Nhằm lúc khi trời nắng đẹp giữa xuân, hai đứa trẻ đi nô đùa bắt bướm. Mãi say mê theo đàn bướm đa sắc đa mầu mà càng lúc càng đi xa lúc nào không hay biết...
Bùi Khương nghe tới đây lại chặn hỏi:
– Chuyện riêng tư của hai tiền bối ấy, sao Minh huynh biết rành rẽ quá vậy?
Ngô Thế Minh cười đáp:
– Chính họ đã kể cho nội tổ của đệ nghe và nội tổ của đệ kể lại cho đệ nghe đó chứ. Thôi để đệ kể tiếp cho huynh nghe nhé.
Bùi Khương gật đầu, thì Ngô Thế Minh lại kể tiếp:
– Hai đứa trẻ mải mê bắt bướm mà lạc cả lối về. Hai đứa trẻ khi biết ra sự thể thì trời đã tối rồi. Hai đứa trẻ sợ hãi quá nhưng cũng củng cố gắng tìm lối về nhà, nhưng vì trời tối thật khó khăn lắm mới tìm được. Vì thế đến gần nửa đêm, hai đứa trẻ mới tìm được về đến nhà. Nhưng vừa đến nhà, thấy cửa lớn còn mở sẵn, Ngọc Nữ cảm thấy có điều gì là lạ. Nó vội chạy vào nhà, miệng kêu to để gọi người nhà, song không có ai trong nhà này đáp lời cả.
Bùi Khương nghe tới đây, cảm thấy có chuyện gì không lành xảy đến cho họ, song chàng ta vẫn hy vọng sự may mắn đến với họ nên nói:
– Chắc cả nhà ngủ hết rồi?
Ngô Thế Minh không đáp liền kể tiếp:
– Ngọc Nữ kêu lớn hơn nữa và chạy nhanh từ sân trước vào khách sảnh.
Vẫn không nghe ai trả lời. Ngọc nữ liền mở vội cửa phòng khách ra. Cảnh tượng nơi đây làm hai đứa bé cứng cả người. Vì ở dưới sàng khách sảnh, nằm la liệt mười mấy cái xác chết. Máu hãy còn tươi. Thì ra toàn gia đình của Kim Đồng Ngọc Nữ mười mấy nhân mạng đều bị giết sạch. Xác chết phần nhiều hãy còn mở mắt trừng trừng, chứng tỏ trước lúc chết họ gặp phải điều gì khủng khiếp kinh ngạc tột cùng và họ chết vẫn không thể nhắm mắt được.
Bùi Khương nắm chặt quyền lại trợn mắt nói:
– Kẻ giết người là loài cầm thú chứ đâu phải là người nữa! Dù có thù oán thế nào cũng không nên giết chết cả đàn bà con nít.
Ngô Thế Minh chỉ biết thở dài một cái rồi nói tiếp:
– Lúc đó hai đứa trẻ chỉ biết ôm mấy xác chết khóc mãi. Khóc được một ngày một đêm thì có mấy người thợ săn đi ngang qua, thấy tình cảnh này họ bèn đem chôn hết tất cả những thi thể ấy đi. Cũng may mà có những người thợ săn đi ngang qua chớ không thì hai đứa trẻ này không làm sao chôn cất được. Vì chỗ ở của họ là trong một khu núi, chung quanh không có nhà cửa nào cả nên không có ai giúp đỡ hết.
Bùi Khương thầm nghĩ:
“Có lẽ nội tổ của Kim Đồng đã kết thù oán khi còn phiêu bạt giang hồ, rồi sau này để tránh kẻ thù nên ông ta đã chọn vùng núi quạnh hiu để cư ngụ.”.
Ngô Thế Minh lắc đầu kể tiếp:
– Khốn nỗi mấy gã thợ săn sau khi chôn cất những xác chết xong mới hay trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ này thôi, nên mấy gã thợ săn ấy, lòng tham trỗi dậy nên liền chia nhau tất cả của cải trong gia đình này. Chẳng những vậy, mà từ hôm đó, hai đứa trẻ bị bọn thợ săn hành hạ khổ cực nên không chịu nổi phải lén trốn đi. Thật trời cũng có mắt. Sau đó, hai đứa trẻ gặp được hai vị kỳ nhân. Mỗi vị thu nhận một đứa trẻ mang đi để nuôi dưỡng và truyền dạy võ công. Đến khi họ xuất hiện trên giang hồ, liền tìm mấy gã thợ săn để trừng phạt xứng đáng.
Bùi Khương lại hỏi:
– Nhưng tại sao họ lại...
Ngô Thế Minh hiểu ngay Bùi Khương muốn hỏi chuyện gì nên gật gù đáp ngay:
– Họ bị chia ra mỗi người một nơi, nhưng trong lòng họ vẫn luôn luôn nhớ nhau. Người nào cũng cố tâm tập luyện võ nghệ hy vọng sau này cùng đi trả thù.
Mười năm lại qua mau... Ngọc Nữ đã lớn khôn, võ công cao cường và được phép xuất hiện giang hồ. Nàng liền đi tìm Kim Đồng ngay. Lúc gặp được chàng thì mới hay trong mười năm qua Kim Đồng không cao lớn một chút nào cả. Vẫn giữ nguyên như đứa trẻ lên chín lên mười, tuy nét mặt có đổi theo thời gian.
Bùi Khương nghe chuyện này có cảm giác thật là cười ra nước mắt, nên liền hỏi:
– Nhưng lý do gì mà Kim Đồng bị như vậy?
Ngô Thế Minh lại nói:
– Có lẽ vì từ lúc trốn khỏi tay bọn thợ săn phiêu bạc khắp đây đó, Kim Đồng thường xuyên phải nhịn ăn để nhường cho Ngọc Nữ được no lòng, mà lúc ấy Kim Đồng mới lên chín, xương cốt chưa trưởng thành mà lại thiếu ăn thường xuyên nên không đủ chất bổ dưỡng để xương tăng trưởng được. Hơn nữa, tiếp theo đó, Kim Đồng lại được truyền thụ loại võ công về âm nhu, nên cũng rất ảnh hưởng làm ngưng đọng sự tăng trưởng của xương vậy. Có lẽ vì những lý do ấy mà Kim Đồng không cao lớn được.
Ngô Thế Minh ngừng lại một lúc rồi tiếp:
– Câu chuyện còn nói là ngày mà Kim Đồng và Ngọc Nữ gặp nhau lần đầu tiên sau mười năm theo học võ nghệ thì lúc ấy Kim Đồng tự thấy hổ thẹn bởi thân hình của mình nên liền quay người chạy đi. Ngọc Nữ đã hết sức đuổi theo nhưng không kịp. Ngọc Nữ vẫn quyết ý tìm Kim Đồng nên nàng lặn lội khắp nơi và trong thời gian này nàng cũng đã tìm ra những kẻ thù sát hại gia đình nàng khi trước.
Nàng theo dấu kẻ thù cho đến khi phát hiện hai trong số ba kẻ thù đã bỏ xác dưới chân một ngọn đồi hiu quạnh, nàng chưa hết kinh ngạc lẩn tức giận thì đã thấy trên đỉnh đồi có hai người đang kịch chiến với nhau. Nàng vội vàng băng người đến nơi thì ra một trong hai người đang đấu là kẻ thủ của nàng và người kia là Kim Đồng. Không chần chờ, nàng liền hợp lực với Kim Đồng để hạ sát kẻ thù ngay. Đến lúc chỉ còn hai người trên ngọn đồi, Ngọc Nữ mới tâm sự cùng Kim Đồng là dù Kim Đồng có biến thành thế nào, nàng cũng nhất mực yêu chàng mãi mãi và nguyện ước được sống chung với chàng.
Ngô Thế Minh chớp mắt mấy cái cảm động với câu chuyện mình đang kể, rồi nói tiếp:
– Cũng vì thế mà Kim Đồng hết sức cảm động... Và từ đó họ trở thành đôi vợ chồng yêu nhau tha thiết, tuy bề ngoài hình dáng không đồng xứng.
Bùi Khương nghe vậy lại tiếp lời nói:
– Cặp Kim Đồng Ngọc Nữ, tuy bên ngoài không xứng đôi, nhưng họ yêu nhau thật tình, chan chứa hạnh phúc. Còn Thiên Thủ Thư Sinh và Lãnh Nguyệt Tiên Tử thì xứng đôi thật, nhưng họ đâu có được hạnh phúc trong tình yêu.
Rồi Bùi Khương lại nghĩ đến Kim Đồng Ngọc Nữ, chàng thầm hỏi:
“Vợ chồng này tìm mình có việc gì đây nhỉ?”.
Chàng cứ nghĩ mông lung mà việc chính yếu quan trọng như đại hội lục lâm Giang Nam đã sắp cận kề, mà chàng chẳng lo nghĩ gì cả. Bùi Khương lại nghĩ đến Đàm Tiểu Kỳ, chàng chợt hỏi lòng:
“Kỳ muội có thật sẽ tìm mình trong vài ngày nữa không như Ngô Thế Minh đã nói?”.
Bùi Khương lo chuyện này đến chuyện khác mà toàn là chuyện vu vơ đâu đâu. Chàng đâu có ngờ vụ đại hội lục lâm sắp tới thật hết sức quan trọng đối với chàng ta vậy.