Chương 4

– Lisa! – Tiếng gọi gắt gao của tôi khiến cô bé dừng phắt lại.
Đột ngột, tôi cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ. Mặc dù tôi vẫn đứng trên bãi biển, nhưng mọi chuyển động tại sao đều chậm hẳn lại một cách bí ẩn.
Tôi nhận ra điều đó khi Lisa xoay người lại phía tôi. Toàn bộ chuyển động như bị khuấy đảo. Tôi có cảm giác cô bé như một vũ công balet đang trôi bồng bềnh trên một đám mây, giơ hai tay ra và máu phủ trên hai bàn tay cô đã bị lực ly tâm xoay rộng ra ngoài. Những giọt máu tiếp tục vẩy xuống cát.
Thế rồi chỉ một tích tắc sau đó, mọi việc trở lại bình thường. Lisa nhìn tôi.
Cả khuôn mặt cô bé bây giờ là một câu hỏi lớn, cô nói:
– Tại sao chú lại gọi cháu?
– Tôi giơ tay chỉ xuống hai bàn tay cô, muốn nói một câu gì đó nhưng rồi kịp nuốt những lời đó xuống họng. Thật vô lý. Hai bàn tay nhìn rất bình thường.
Suýt nữa thì tôi đã bị bẽ mặt.
– Thôi được rồi! – Tôi khẽ nói.
– Không mà, hình như đã có chuyện gì xảy ra!
– Chú nhìn nhầm thôi. Thôi quên đi, cô bé.
– Thôi, tùy ý chú. Nhưng mà kỳ lạ thật!
– Ừ chú cũng thấy thế. – Câu trả lời thật ra tôi dành nhiều hơn cho bản thân mình, bởi tôi biết rất chính xác là mình không nhìn lầm. Rõ ràng lớp máu kia đã tồn tại và pháp thuật từ phía đối chọi thậm chí khiến cho cây thánh giá thần đeo trên ngực tôi nóng lên. Vậy là một nguồn điện pháp thuật đã chạm vào nó. Nó quá đủ là một bằng chứng, cho biết chuyến đi của tôi về đây không hoài phí.
Hai chúng tôi bước lên hàng hiên. Hàng hiên có che mái để gia đình kể cả khi trời mưa vẫn có thể ngồi được ngoài này. Nó được bao bọc bằng một hàng rào lửng tạo bằng những mảnh gỗ sơn trắng. Hai chiếc ghế dài được mở ra cũng như một chiếc ghế bành, cho thấy gia đình Golon khi đi mua sắm hoàn toàn chẳng cần quan tâm đến giá cả.
Gió đã mang cát lên tận hàng hiên. Nó kêu sào sạo dưới những bước chân của chúng tôi.
Cô bé là người đầu tiên bước vào nhà. Cô bé dừng lại trong căn bếp hoàn hảo và cất tiếng gọi mẹ.
Lisa gọi rất lớn, chắc chắn người ta phải nghe rõ, kể cả người đứng ở tầng trên.
Nhưng không có câu trả lời. Cô bé quay về phía tôi, nhún vai:
– Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra. - Lisa nhìn về hướng bếp. – Nồi súp vẫn còn sôi đây này. – Cô nói và đi tới bếp, tắt lửa. – Có lẽ mẹ cháu lại vẽ nữa rồi.
– Nhưng cháu gọi rất lớn mà.
Lisa phẩy tay.
– Lúc vẽ mẹ cháu quên cả trời lẫn đất. Để cháu đi xem nhé?
– Được thế thì rất tốt!
Đúng vào lúc cô bé muốn quay người đi thì cả hai chúng tôi cùng nhận thấy chấn động. Nó đến thật đột ngột. Đất dưới chân chúng tôi rung chuyển. Những cơn địa chấn nối tiếp nhau như từng đợt sóng cuộn đến khiến cho bát đĩa kêu lên loảng xoảng trong tủ bếp. Lisa thét lớn lên, lao mình vào tay tôi.
Tôi ôm lấy cô bé và giữ chặt lấy cho tới khi cơn chấn động qua đi.
Lisa đứng thẳng người dậy.
– Cháu xin lỗi chú. – Cô bé thì thào. – Nhưng cháu không hiểu được. Có cái gì kỳ lạ quá!
– Chuyện này có xảy ra thường xuyên không? – Tôi hỏi.
– Không chưa bao giờ cả!
– Thế thì theo chú, tốt nhất là ta nên đi tìm mẹ cháu đi. Có vẻ như ở đây đang có một vài chuyện hỗn độn.
– Cháu cũng tin như vậy. – Cô bé thành thật thú nhận với tôi rồi nuốt khan một vài lần.
Tôi đã quan sát cô bé rất kỹ. Qua phản ứng của cô, tôi biết cô hoàn toàn chẳng biết gì cả. Cô cũng chẳng nhận ra được vệt máu trên tay. Còn bản thân tôi thì có cảm giác mình đang từ từ chìm vào một vòng xoáy nguy hiểm của Pháp Thuật Đen – Đi nào. – Tôi nói. – Dẫn chú vào phòng mẹ cháu đi!
Lisa gật đầu và bước đi trước. Tôi nhìn rõ hai cánh tay cô bé đang nổi da gà.
Nét vui vẻ hồn nhiên của tuổi thiếu nữ đã bỏ ra đi.
Chúng tôi ra khỏi căn bếp, đi dọc theo một khúc hành lang hẹp, và cuối hành lang hiện ra một cầu thang bằng gỗ. Cầu thang dẫn lên tầng trên. Lisa đi rất nhanh. Đôi bàn chân trần của cô bé dẫm lên những bậc thang, tôi chậm rãi bước theo cô.
Nếu mẹ cô ở trên này, tôi nên để Lisa có thời gian báo cho bà biết, để người phụ nữ có thể chuẩn bị cho vị khách mới tới.
Điều đó không xảy ra.
Cô bé bước vào một căn phòng, rồi lên tiếng gọi tôi:
– Chú vào đây, chú John.
Có một cánh cửa mở toang. Đó là cửa dẫn vào phòng vẽ. Nó nằm ở phía sau của ngôi nhà. Một khung cửa sổ rất rộng mở thẳng ra hướng biển và tạo thành một góc vuông với mái nhà bằng. Những ai đứng trước khung cửa rất rộng này có thể quan sát bao quát toàn bộ bãi biển và nhìn ra rất xa trong vịnh.
Chẳng thấy một dấu vết nào của Fedora Golon. Thay vào đó, tôi được ngắm những bức tranh của chị ta. Chúng được treo dọc theo hai bức tường không cửa sổ. Một số được dựng bên dưới, sat nền phòng. Tôi đi chậm chậm dọc những bức tranh, quan sát.
Lisa đã nói rất đúng. Đây không phải là thứ giành cho những con người lạc quan, vui vẻ, Fedora Golon làm việc với những tông màu u ám. Chị ta thường vẽ phong cảnh, tĩnh vật mang đậm sắc mùa thu. Những thân cây quằn quại trong bão, những cành cây xương xẩu đang uốn mình trong gió, những núi mây dày cộm đang tấn công bầu thành những vệt cầu vồng yếu ớt.
Một khung cảnh giành cho các nhiếp ảnh gia. Đằng xa kia là Đại Tây Dương. Một sa mạc nước dài vô tận. Xám xịt, dập dềnh, thỉnh thoảng có gài những chiến lược bằng bọt trắng.
Ngôi nhà ở đâu?
Khi nhìn về bên phải, tôi thấy một cái vịnh nhỏ. Hai vách đá nhô về phía trước, che chở ngôi nhà trước tính khí cuồng nộ của biển, và lấy đi ba phần sự hung hãn của sóng bể, chỉ còn lại những làn nước tương đối yên tĩnh chạy hiền hòa lên một bải cát.
Nhìn từ vị thế này, tôi trông thấy một dáng người trông chỉ như một chấm nhỏ vô cùng tận. Tôi nhìn thấy nó chạy ra khỏi những cơn sóng, rồi nằm xuống làn cát. Chỉ khi nheo mắt nhìn thật kỹ, tôi mới phát hiện ra một mái tóc thật dài và biết đây là một cô gái.
Có phải đó là Fedora?
Có lẽ. Tôi tìm đường leo thẳng xuống, nhưng gò đất quá dốc. Vì vậy, tôi quyết định quay trở lại xe, tin rằng mình đã đi lầm đường. Tôi cho xe lùi một đoạn, rồi quả thật tìm thấy con đường thứ hai, nối vào con đường thứ nhất.
Theo cái nhìn dự đoán đầu tiên, con đường mới này có lẽ sẽ hướng về nơi tôi đã nhìn thấy con vịnh nhỏ và một bãi cát mịn.
Quả tôi đã không lầm. Con đường không dẫn lên một tầng đất cao hơn, mà chạy thoai thoải xuống dưới. Nó uốn vòng như một con rắn về hướng biển, rồi cuối cùng đổ vào cái vịnh nhỏ mở ra trước mặt tôi một hình bán nguyệt.
Ngay lập tức, tôi cũng nhìn thấy ngôi nhà. Trước khi tới đây, tôi cứ nghĩ là mình sẽ gặp một ngôi nhà cũ, cổ lỗ. Nhưng bây giờ tôi bất ngờ trước hình dáng hiện đại của nó. Người ta đã sử dụng gỗ làm chất liệu xây dựng chính. Trước mắt tôi bây giờ, tức là phía đằng sau ngôi nhà, là một nửa mái nhà lợp ngói rất dốc. Lên tới đỉnh, mái gập về phía bên kia một chút, có hình dáng gần giống như một chiếc Bungalow. Tôi nhận ra điều đó khi lái xe đi ngang ngôi nhà, qua một khoảng vườn nhỏ.
Con đường dẫn xuống bãi biển hòa vào một nền cát mịn. Tôi cho xe lăn bánh đến vách đá cao chắn gió rồi tắt máy. Bước khỏi xe, tôi tiến lại gần ngôi nhà.
Hiên nhà hướng về phía biển, cửa đang mở. Tôi nhìn vào trong và phát hiện ra một căn bếp cùng một phòng khách rất rộng, được trang hoàng trông ấm cúng và có vẻ vững chãi.
Không một bóng người.
Tôi nhớ lại cô gái mà tôi đã nhìn thấy từ gò đất trên cao. Chắc chắn cô ta vẫn còn ở bãi biển kia. Tôi quyết định tới gặp và hỏi thăm cô ta bởi không thể tự nhiên bước chân vào một ngôi nhà lạ.
Tôi bước đi chầm chậm qua bãi cát, rồi phát hiện cạnh một túp lều hình nấm bằng khung gỗ lợp rơm một vài phần trang phục. Vẫn không thấy bóng dáng của cô gái.
Chỉ tới khi những làn sóng trào tới đã gần chạm vào người, tôi mới dừng chân lại. Ánh nhìn lướt qua mặt nước, những làn sóng của nó phản chiếu ánh mặt trời và khiến tôi lóa mắt. Cánh tay người vẫy thật khó nhận ra.
– Này ông, ông muốn đi đâu vậy? – Giọng nói ném câu hỏi về phía tôi còn rất trẻ, trong vắt, và chỉ sau đó một thoáng, một cô gái rất trẻ bước lên từ mặt nước, có vẻ như cô chẳng quan tâm tới chuyện một người lạ đang nhìn cô lõa thể.
– Thở dồn dập, cô bé dừng lại trước mặt tôi và giơ tay vắt tóc.
– Ông muốn đến thăm chúng tôi hay sao?
– Vâng, tôi tìm Fedora...
– Đó là mẹ tôi. – cô gái nhanh nhảu nói và đưa bàn tay còn ướt cho tôi bắt. – Tôi là Lisa Golon, con gái Fedora.
– Tôi tên là John.
– Nghe như tên của người Anh.
– Đúng vậy. – Tôi nhìn thấy làn da cô bé đang dợn lên vì lạnh. – Cháu không muốn mặc quần áo vào sao?
– Thế thì tốt hơn. – Cô bé cười và chạy ngang người tôi, hướng về túp lều bằng nấm, cầm lấy chiếc khăn bông và lau khô tóc. Sau đó, cô mặc quần áo vào.
– Chú muốn gặp mẹ cháu làm gì? – Cô bé hỏi khi nhìn thấy tôi bước vào dưới mái che.
– Chú muốn nói chuyện với bà ấy.
– Về chuyện gì? - Cô bé đột ngột cười vang. – Nhưng cháu nghĩ ra rồi, chắc chú quan tâm đến những bức tranh của mẹ cháu. Đúng không nào?
– Có lẽ thế!
Cô bé nhún đôi vai mỏng manh.
– Nhưng cũng có thể chú muốn bàn chuyện làm ăn với ba cháu? Nếu thế thì chú phải chờ lâu đấy. Tối nay ba cháu mới về.
– Không, không, chú chỉ muốn nói chuyện với mẹ cháu thôi. Kể cả về Paris!
– Tôi thêm vào câu cuối cùng.
– Ô! Hay quá, thành phố đó rất đẹp. Mẹ cháu vừa ở Paris về đấy.
– Chú biết!
– Chú có gặp mẹ cháu ở đó không?
– Không, nhưng cả hai chúng tôi cùng quen một người. Bà ấy tên là Tanith.
Cháu đã nghe thấy cái tên này chưa?
Lisa không mang giày. Cô bé thò ngón nhân cái sục cát lên, suy nghĩ.
– Chưa, cháu không quen bà nào tên Tanith cả. Bà ấy sống ở đâu ạ? Có phải ở Pont-Even?
– Không, ở Paris.
– Ra thế. – Cô bé cười. – Chú biết không, chú John, cháu chẳng mấy quan tâm đến việc làm của mẹ cháu đâu. Cháu không thích những bức tranh đó.
– Tại sao cháu lại không thich chúng?
Cô bé tiếp tục thò ngón chân xoay xoay trong cát.
– Sao cháu thấy chúng u ám và bi quan quá.
– Có phải mẹ cháu cũng vậy không?
– Mẹ cháu có thể thuộc loại người hướng nội, ít nhất là khi bà vẽ tranh.
Nhưng lúc khác thì và rất bình thường. – Lisa cười. – Chú đã vào nhà chưa? – Cô bé hỏi tôi.
– Chưa, tại chú không nhìn thấy mẹ cháu.
Cô bé xoay người.
– Kỳ thật. Mẹ nói là sẽ ngồi đó chờ và nấu ăn cho ng ở đâu trên thế giới người ta gặt hái được nhiều ấn tượng như ở đó. Paris là nguồn nước mát cho trí sáng tạo của các nghệ sĩ. Kể cả đối với một nghệ sĩ sống ở miền quê như tôi.
– Vâng bà vẽ rất tốt. – Tôi nói. – Chỉ có điều tôi rất ngạc nhiên, tranh của bà miêu tả lại tâm trạng hết sức bi quan. Những màu sắc u ám, hoàn toàn không có một nét vui vẻ thân thiện, không có ánh sáng mặt trời. Tại sao lại như vậy? Bà đang mắc bệnh trầm cảm sao?
– Không bao giờ!
– Thế thì làm ơn giải thích cho tôi nguyên nhân đi!
– Tôi thấy không cần, ông Singlair. Ông nghĩ ông là ai vậy? Ông bước vào nhà tôi, là một người xa lạ hoàn toàn, và đặt câu hỏi cho tôi. Ngừơi ta có thể nghĩ rằng ông là một người của giới cảnh sát.
– Có lẽ tôi là cảnh sát thật.
– Cảnh sát Pháp hả?
– Không! Chắc bà đã nghe rồi đó, tên tôi là tên Anh. Tôi là người London.
– Ở đó có Scotland Yard.
– Chính xác, thưa bà. Tôi là nhân viên của Scotland Yard.
– Thế thì ông chẳng dính dáng gì với ngôi nhà này cả.
– Về mặt nguyên tắc thì bà có lý. Nhưng một khi mạng sống của con người bị sa vào nguy hiểm, thì tôi thấy mình bắt buộc phải can thiệp. Đó là nghĩa vụ của một công dân.
– Điều đó không sai! – Chị ta đáp lời. – Nhưng tôi tự hỏi, ông đang nói tới mạng sống của ai?
– Có lẽ mạng sống của cô con gái bà.
Fedora bật tiếng cười chát chúa.
– Ông tin vào cái chuyện vớ vẩn mà nó vừa kể hả?
– Bà hãy chứng minh rằng nó là chuyện vớ vẩn đi!
Fedora Golon đưa tay đặt lên trán.
– Rõ là chuyện vớ vẩn! Làm gì có quỷ Satan, cũng vì thế mà nó không thể nhìn thấy được. Đơn giản như vậy thôi!
– Tôi không tin!
– Chuyện đó không liên quan gì tới tôi. – Người đàn bà xoay người, chỉ về hướng cửa. –Và bây giờ ông hãy làm ơn rời khỏi nhà tôi! Sự xuất hiện của ông đã gây ra không ít chuyện khó chịu. Tôi không cần những thứ đó. Tôi muốn được im lặng để tiếp tục vẽ tranh. Ông làm ơn đi đi!
Lời yêu cầu được nói rất rõ ràng. Về một nguyên tắc thì chị ta có lý, nhưng tôi không muốn để người khác tống cổ mình dể dàng như vậy.
Vì thế tôi làm ra vẻ như chưa nghe thấy lời yêu cầu đó.
– Chúng tôi đã đi tìm bà, thưa bà Golon, nhưng không tìm ra. Con gái bà muốn nói chuyện với bà.
– Nó đã nói rồi.
– Ban nãy bà đã ở đâu vậy? – Tôi hỏi.
Nụ cười của người đàn bà bây giờ lộ rõ vẻ kiêu căng.
– Chả lẽ ông tin là tôi sẽ trả lời ông sao, ông Singlair? Đây là nhà của tôi, tôi thích làm gì thì tôi làm, không cần phải xin phép và báo cáo ai cả.
– Về chuyện đó thì bà có lý.
– Thế thì ông hãy chấp nhận đi, và rời khỏi ngôi nhà này. Ông không có quyền lai vãng ở đây!
Tôi đi thẳng về hướng bà ta. Người nữ họa sĩ lùi sang bên một bước để nhường đường cho tôi ra phía cửa.
– Tôi muốn cảnh báo bà, thưa bà Golon – Tôi nói bằng giọng nhỏ nhẹ, nhưng sắc lạnh. – Rất có thể bà đã sa vào một tình huống nào đó mà bà không hiểu nổi.
Hãy làm ơn nghĩ tới bản thân bà cũng như gia đình bà và dừng lại đi! Một người bình thường không thể bắt tay với những thế lực u ám. Tất cả những kẻ thử nghiệm điều đó đều phải bỏ mạng. Hãy nghe lởi tôi khuyên!
– Ông đang nói chuyện ngu ngốc!
– Không đâu, thưa bà, không phải chuyện ngu ngốc. Bởi vì bà bạn Tanith của tôi đã bị giết. Có kẻ đã đâm dao găm xuyên qua cổ họng bà ấy. Và cũng có kẻ đã dùng dao găm tấn công tôi tại chính nơi đó. Tôi đã thoát được cú sát hại.
Hiện chúng tôi chưa tìm được kẻ đã giết chết bạn tôi. Rất có thể kẻ đó không ở trong thành phố Paris.
– Thì đã sao?
– Tôi chỉ kể chuyện thôi.
– Chắc ông cho tôi là thủ phạm, phải không?
Tôi nhún vai.
– Chính bà nói ra điều đó. Nhưng liệu tôi có thể gạt bỏ khả năng này không?
– Sau câu hỏi này, tôi nhìn thật sâu vào mắt người đối diện, muốn biết phản ứng của chị ta.
– Có. – Người đàn bà quả quyết khẳng định. – Ông có thể làm điều đó, ông có thể gạt bỏ khả năng đó. Tôi không giết bạn ông.
– Nhưng bà có quen Tanith?
– Cả điều đó cũng không!
Câu trả lời thứ nhất có lẽ còn đúng với sự thật, nhưng câu hỏi thứ hai rõ ràng là một lời nói dối.
– Tôi không tin, thưa bà Golon. Điều đó có nguyên nhân, bởi tôi tìm thấy trong cuốn nhật ký của người chết chính xác tên và địa chỉ của bà. Dấu vết dẫn về đây là một dấu vết nóng, thậm chí rất nóng. Bà cứ nghĩ lại, cố mà tìm cách thoát ra khỏi cái vòng quỷ quái đó.
– Ông đi ngay đi! – Người đàn bà rit lên. – Ra ngay khỏi nhà tôi, ông Singlair! – Khuôn mặt chị ta méo mó và giận dữ. –Nếu không...
– Bà cứ nói tiếp đi, thưa bà!. – Tôi giễu cợt thách thức.
Người đàn bà quay phắt đi.
– Không!
– Giọng nói mang tính chung cuộc, và tôi tuân thủ. Tôi cũng xoay người, rời khỏi căn phòng. Theo những bậc thang bằng gỗ. Tôi lại đi xuống dưới. Khi tin rằng mình đã khuất ra khỏi tầm nhìn của ngừơi đàn bà, tôi xoay người lại một lần nữa và nhìn ngược về những bậc thang lên.
Chị ta quả thật không đi theo tôi. Thay vào đó chị ta đã đóng kín cánh cửa phòng vẽ lại. Tôi đã biết con đường đi xuyên qua căn bếp. Ra đến hàng hiên, tôi đứng lại và nhìn ra bãi cát, ra hướng biển.
Những con sóng hiền hòa nối đuôi nhau vỗ vào bờ. Thật khó tưởng tượng rằng một cảnh thanh bình như thế này lại chứa đựng trong nó những điều tàn nhẫn, ác độc. Nhưng quả là cái Ác đang dấu mặt rình mò nơi đây, có không biết bao nhiêu dấu hiệu khẳng định với tôi điều đó, tôi chỉ cần dụ nó ra khỏi chỗ nấp mà thôi.
Người ta đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Thôi được, đó là chuyện không thay đổi được và tôi phải tuân thủ luật pháp nơi đây, nhưng tôi đã nhủ lòng nhất định sẽ quay trở lại. Ngôi nhà này cũng như những con người trong đó cần phải được bảo vệ, tôi tự thề với mình. Và chắc chắn tôi sẽ tìm được một phương cách để chặn ngang trò chơi của quỷ Satan.
Vừa thong thả bước qua bãi cát mềm mại, tôi vừa nhìn quanh tìm cô bé. Linh cảm cho tôi biết Lisa đang trôi trong hiểm họa. Cô bé không biết mẹ cô đang chơi trò gì, tôi quyết định sẽ cảnh báo cô thêm một lần nữa, cũng có thể sẽ đưa cô đi cùng, mang cô về vùng an toàn nếu cô muốn.
Không có dấu vết nào của Lisa. Chắc chắn, như bất kỳ một cô thiếu nữ nào trong tuổi này, hiện thời cô bé đang cáu kỉnh lui về phòng riêng và đóng chặt cửa lại.
Những bước chân giẫm lên đúng con đường đã dẫn tôi tới đây. Tôi sẽ ngồi vào xe và chờ cho tới khi hoàng hôn phủ xuống. Còn một vài tiếng đồng hồ nữa.
Là một cảnh sát viên, nghề nghiệp đã dạy tôi cần phải biết nhẫn nại và... nhẫn nại.
Tôi bước dọc theo bề ngang của ngôi nhà. Những dấu chân khi tôi bước tới đây vẫn còn in rất rõ ràng trên cát.
Tiếng rì rào của sóng biển đi kèm. Từ phía xa vang tiếng đập rất mạnh và gắt gao của sóng lớn va vào vách đá ngoài khơi. Một nền âm thanh quen thuộc của biển cả.
Thê nhưng tiếng huýt gió nhè nhẹ vừa vang đến tai tôi sao gây ấn tượng lạc lõng. Nó không phải là tiếng huýt chói chang của một con hải âu mà là tiếng huýt gió của một cô bé.
Lisa!
Tôi nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm phía sau một đống gỗ và giơ tay vẫy.
Lisa bây giờ đã đi giày thể thao, màu xanh của đôi giày nổi bật trên nền cát.
Tôi dừng chân lại, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, Không có ai theo dõi, tôi vội lướt đến chổ cô bé.
– Chú cứ người xuống!
Tôi tuân lệnh.
– Có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi.
Cô bé cười.
– Mẹ cháu đã đuổi chú đi phải không?
– Bà ấy là chủ nhà mà!
– Dĩ nhiên rồi, chú John, dĩ nhiên. Nhưng một khi cháu không thích chuyện gì thì cháu sẽ chống đối tới cùng. Chú cứ yên tâm như thế. Ngoài ra, cháu biết là mẹ cháu lúc đó đang ở dưới tầng hầm. – Vừa nói câu cuối cùng, cô thiếu nữ nhìn tôi đầy thách thức, cứ như thể đang chờ tôi trả lời.
– Thì đã sao?
Khuôn mặt non trẻ của cô thoáng hiện vẻ tinh ranh.
– Nếu biết điều gì xảy ra ở dưới tầng hầm thì sẽ rất hay.
– Chẳng có gì cả, chính cháu đã nói như vậy.
Kể ra thì cũng đúng, chú John, nhưng chú
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    n khe khẽ khi bị kéo ra, nhưng chỉ có hai chúng tôi nghe được nhưng âm thanh đó.
    Lisa đi trước. Trước k
  • Chương 12
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---