Hồi 17
HUYẾT HẢI ĐỊA KHUYẾT

Ánh sáng mặt trời xuyên qua bức tường đổ nát, rọi thẳng vào gian đại điện phủ đầy bụi bặm...
Trên một chiếc bàn thờ trống trơn, Xích Diễm Tàn Chưởng đang nằm hôn mê vì đang bị trọng thương. Cô gái ngây thơ kia đang giương to đôi mắt chăm chú nhìn Gia Cát Ngọc đang đem hết lòng chữa trị cho Xích Diễm Tàn Chưởng.
Nhờ thứ thuốc “Tục đoạn sanh cơ linh ngọc chỉ” là một thứ thánh dược chuyên trị thương thế của Lãnh Diện Hoa Đà, thêm vào đó, Gia Cát Ngọc lại dùng chân lực của mình làm cho chất thuốc ngấm mau vô những nơi bị trọng thương của Xích Diễm Tàn Chưởng, nên chẳng quá thời gian dùng xong một chén trà, thì liền thấy hiệu quả kỳ diệu ngay.
Xích Diễm Tàn Chưởng bỗng trở mình qua một lượt, rồi mở to đôi mắt, nhanh nhẹn ngồi lên.
Lão ta trông thấy cảnh vật chung quanh, thì tựa hồ không khỏi ngạc nhiên, rồi vừa kinh hoàng vừa ngờ vực, đưa tay lên dụi mắt thực mạnh.
Lúc ấy, cô gái ngây thơ kia bỗng cất tiếng reo cười, rồi nhanh nhảu nói:
– Biên bá bá, bác đã tỉnh rồi phải không? Người này bảo chính anh ta là Gia Cát ca ca đây. Vậy, quyển sách của cháu giữ trao cho anh ấy phải không?
Xích Diễm Tàn Chưởng cất tiếng to cười một cách khoái trá, nói:
– Khá khá. Quả đúng là Gia Cát thiếu hiệp. Tiểu Thanh, cháu hãy mau đưa quyển sách ấy cho Gia Cát ca ca.
Gia Cát Ngọc đưa tay nhận lấy quyển sách của cô gái vừa trao hết sức lấy làm lạ, nói:
– Thưa tiền bối, đây là...?
Xích Diễm Tàn Chưởng tuột xuống khỏi chiếc bàn, cười nói:
– Thiếu hiệp có biết, lão quái nhân ở bên dưới ngôi động cổ ấy là ai không?
– Vãn bối không được biết.
– Người ấy chính là Tuyền Cơ Tẩu, một người chuyên về “Thổ mộc chi học”.
lừng danh trong giới giang hồ. Mấy năm trước, lão ta được một số nhân vật võ lâm mời đi lên Thiên Hà Lãnh, xây cất một khu nhà bố trí đầy những máy móc bí mật, rồi sau đó lại bắt ép lão ta phải trở về phía Đông, để xây dựng lại khu Tiềm Long Bảo...
Gia Cát Ngọc nghe đến đây, thì đã hiểu rõ được mọi lẽ, nên bất giác than dài nói:
– Quả là bọn được chim bẻ ná, được cá quăng nơm...
Xích Diễm Tàn Chưởng lại cười “khá khá” nói:
– Thiếu hiệp quả là người sáng suốt, có thể đoán biết được mọi việc trên đời.
Công việc của Tuyền Cơ Tẩu làm chưa xong, thì lão ta đã bị gã Kim Bài Lịnh Chủ trong lũ tặc đảng ấy, dùng một thứ võ công ác độc, làm cho đôi chân bị tàn phế.
Cũng may là lão ta đã có sắp đặt kế hoạch trước để rút lui, nên sau khi đôi chân đã bị trọng thương, thì liền nhanh nhẹn bò vào một gian động đó vừa mới được xây cất để ẩn trốn.
Gia Cát Ngọc nghe đến đây thì đã bừng hiểu, nên khẽ “ồ” lên một tiếng, nói:
– Nhưng chẳng hiểu tại sao ông ta lại có thể giải trừ được chất độc “Thất tình ảo hồn sa”? Và tại sao lại bằng lòng để cho lão tiền bối ra đi một cách dễ dàng như thế?
– Thiếu hiệp không biết thứ chất “Thất tình ảo hồn sa” ấy, chính là vật sở hữu của Tuyền Cơ Tẩu hay sao? Trong khi già bước ra đi, thì lão ta đã trao cho già quyển mật đồ của “Huyết Hải Cửu Cung” do lão ta đã xây dựng tại Thiên Hà Lãnh trước đây cho thiếu hiệp, để vạn nhất nếu thiếu hiệp không tìm được “Tục đoạn sanh cơ linh ngọc chỉ”, thì cứ căn cứ vào bức mật đồ này, tìm gã Kim Bài Lịnh Chủ ấy trả mối thù xưa giúp cho lão ta.
Gia Cát Ngọc nghe thế thì căm phẫn tràn đầy lồng ngực, gằn giọng nói:
– Bọn loạn thần tặc tử ấy, thực ai cũng có quyền giết chết bọn chúng được cả.
Dù cho không có việc này, tại hạ cũng không thể buông tha cho chúng được.
Nhưng lão tiền bối chẳng hay có được biết, Tuyền Cơ Tẩu đã xa lìa cõi đời này hay chưa?
Xích Diễm Tàn Chưởng cất tiếng than nhỏ nói:
– Nếu già đây không chính mắt trông thấy ông ấy đã lìa bỏ cõi đời, thì thử hỏi bọn tặc tử kia làm thế nào biết được bức họa đồ bí mật của Huyết Hải Cửu Cung đã lọt vào tay già? Nhưng, lẽ trời lúc nào cũng công minh, tên tặc tử hành hung kia, cuối cùng rồi cũng phải chịu chết nát thây dưới loạn đao nơi gian động đá cổ ấy.
Gia Cát Ngọc trầm ngâm một lúc khá lâu, bỗng cất tiếng hỏi rằng:
– Tiền bối đang đêm lại lẻn vào Tiềm Long Bảo là có dụng ý gì, chẳng hay có thể nói rõ cho vãn bối được biết rõ không?
– Già đây thực là lẩm cẩm, nếu thiếu hiệp không hỏi, thì suýt nữa già đã quên việc ấy rồi. Sở dĩ già không ngại đường xa nghìn dặm đi về phía Đông, chính là vì già đã được sự ủy thác của lịnh đường...
Gia Cát Ngọc vừa nghe đến đây thì không khỏi giật nảy mình, trong lòng vui mừng như điên, vội vàng nói:
– Thưa lão tiền bối, có phải ông muốn nói gia mẫu tôi không? Có lý đâu bà ấy hiện giờ còn sống hay sao?
Xích Diễm Tàn Chưởng khẽ gật đầu, cười nói:
– Đúng thế, lịnh đường...
Lão ta chưa nói hết lời, thì cô gái đang ngồi im lặng bên cạnh bỗng ngắt lời hỏi:
– Biên bá bá, cái chi gọi là “Lịnh đường” thế?
– Tiểu Thanh chớ nên làm rối, ta muốn nói Gia Cát mẫu thân của ngươi đó.
Tiểu Thanh ngửa mặt lên nói:
– Ủa. Ai bảo bác lại nói đến chuyện Gia Cát mẫu thân của cháu làm gì?
Chẳng phải sư phụ đã dặn, là mọi việc bên trong sơn cốc của chúng ta, không được đem ra nói cho người ngoài biết đấy hay sao?
Xích Diễm Tàn Chưởng cười nói:
– Tiểu Thanh, nhưng Gia Cát ca ca của ngươi nào phải là người ngoài chứ?
Tiểu Thanh có vẻ không tin, nói:
– Không phải người ngoài? Thế tại sao anh ấy không cùng ở chung trong sơn cốc chúng tôi?
– Tiểu Thanh, bá bá không gạt cháu đâu, nếu cháu không tin, thì khi chúng ta trở về, ngươi hỏi sư phụ ngươi sẽ rõ.
– Ồ. Bá bá nói đúng đấy, chúng ta hãy mau trở về hỏi sư phụ, nếu sư phụ bảo anh ấy không phải là người ngoài, thì chúng ta sẽ đem việc trong sơn cốc ra nói cho anh ấy nghe, được không?
Tiếng nói của Tiểu Thanh cô nương vừa dứt, thì liền thò tay kéo Xích Diễm Tàn Chưởng định bỏ đi.
Gia Cát Ngọc nào phải dễ chi được biết tin về mẫu thân của mình, nên chàng sốt ruột muốn tìm hiểu cho tường tận, nào ngờ đâu lại gặp cô bé câu chấp bướng bỉnh này, trong lòng cuống quít lên không thể tả, vội vàng nói:
– Cô nương hãy chậm đã, tại hạ không có ý muốn tìm biết nhiều việc trong sơn cốc làm chi, vậy hãy để cho Biên lão tiền bối nói sơ qua cho tại hạ được biết nơi trú ngụ của gia mẫu có được không?
Xích Diễm Tàn Chưởng bị cô bé ấy kéo đi, thì tựa hồ như không thể gượng lại được, nên khi nghe lời nói của Gia Cát Ngọc, bèn vội vàng đáp rằng:
– Lịnh đường đại nhân, hiện ở tại Hạ Lan Sơn...
Câu nói chưa dứt, thì cánh tay ngọc của cô gái liền vung lên, điểm thẳng vào huyệt á khẩu của Xích Diễm Tàn Chưởng, rồi cười khanh khách nói:
– Bá bá thực là xấu. Vừa rồi bác đã hứa là trở về hỏi sư phụ lại, thế tại sao giờ lại nói nữa? Bộ bác định gạt tôi hay sao? Tôi nhất định không để cho bác nói tiếp.
Trong khi Gia Cát Ngọc chưa biết nên ra tay ngăn cản nàng lại hay không, thì bỗng có một cái bóng vàng bay chập chờn đến, rồi Tiểu Thanh cô nương nhanh như chớp kẹp lấy Xích Diễm Tàn Chưởng phi thân lên lưng con ó khổng lồ, lướt gió tung mây bay đi mất.
Gia Cát Ngọc vẫn tưởng từ mẫu đã vùi nắm xương khô dưới mớ cát vàng nóng bỏng rồi, nhưng không ngờ lại nghe được tin mừng như vậy, nên nhất thời nhảy tung tăng lên như con trẻ, ngửa mặt lên trời cao cười to nói:
– Hạ Lan Sơn. Hạ Lan Sơn. Dù cho nơi ấy có hàng vạn sơn cốc, hay có hàng nghìn chóp núi đi nữa, ta cũng nhất định đem hết sức bình sinh ra tìm tòi khắp chốn, chỉ cần ta có thể gặp mặt được từ mẫu, thì dù cho tấm thân này có thành tro bụi ta cũng cam tâm.
Vì chàng quá xúc động, nên tuy miệng thì cười, nhưng đôi dòng lệ nóng đã tuôn rơi lã chã. Và giữa khi tia mắt của chàng đang bị lòa qua màn lệ, thì bất thần bỗng trông thấy có một cái bóng trắng bay thoắt đến, rồi từ trên đáp xuống sát bên cạnh mình.
Gia Cát Ngọc không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn lách mình qua phía trái ba bước, thì đã nghe người ấy cất giọng lạnh lùng nói:
– Đưa đây cho ta.
Gia Cát Ngọc ngửa mặt nhìn lên, thì trông thấy người đang đứng trước mặt mình, chính là một nhân vật đầy thần bí, võ công cao cường tuyệt đỉnh, được gọi là Băng Tâm Ma Nữ. Bởi thế, chàng bèn cất giọng lạnh lùng nói:
– Cô nương bảo đưa vật gì?
– Huyết Hải Cửu Cung Đồ trong tay kia.
– Nếu tôi không đưa, thì chẳng được hay sao?
– Sự cơ mật của Huyết Hải, dù thiếu hiệp có được cũng vô ích, mà chỉ mang đến cái họa thiệt thân cho mình mà thôi.
Gia Cát Ngọc nhướng cao đôi mày, cười to nói:
– Đa tạ sự lo lắng ấy của cô nương, nhưng từ trước đến nay tại hạ chẳng hề xem việc sống chết vào đâu cả.
Băng Tâm Ma Nữ phì cười, lạnh lùng nói:
– Thiếu hiệp nhẫn tâm bỏ rơi vị Uyển tỷ tỷ ấy sao?
Nữ ma đầu ấy tuy vẫn lộ vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng lúc bấy giờ, sắc mặt của nàng thoáng hiện một vẻ ghen tức. Gia Cát Ngọc nghe qua câu hỏi thì không khỏi giật mình, đưa chân tràn tới, hối hả hỏi rằng:
– Cô bảo Uyển tỷ tỷ của tôi làm sao rồi?
Băng Tâm Ma Nữ “Hừ” lạnh lùng nói:
– Nếu tôi không bằng lòng nói thì sao?
– Cô... Uyển tỷ tỷ chắc chắn đã bị cô...?
Chàng nhận định là Uyển tỷ tỷ đã bị rơi vào tay Băng Tâm Ma Nữ rồi, nên vừa nói đến đây, thì năm ngón tay của chàng giương thẳng lên, bất thần nhắm ngay vai của Băng Tâm Ma Nữ chụp tới.
Băng Tâm Ma Nữ lách vai tránh, rồi nhanh như chớp công trả ba chưởng, để đánh tan thế võ vừa công tới của Gia Cát Ngọc... Sau đó nàng cất giọng lạnh lùng đến tận xương tủy, cười nói:
– Có lý nào ta bảo vệ cho con tiện tỳ ấy giữ được tấm thân trong ngọc trắng ngà, thì anh lại trả ơn như thế hay sao?
Gia Cát Ngọc nghe qua không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn nhảy lui ra sau hai bước, tỏ ra hết sức hối hận nói:
– Tại hạ vì nhất thời nóng nảy, vậy xin cô nương chớ nên trách cho. Tư Đồ cô nương hiện giờ ở đâu, xin cô vui lòng nói cho biết, thì Gia Cát Ngọc tôi sẽ ghi nhớ mãi cái ơn to tát ấy.
– Thái độ lễ phép của anh đối với tôi, thực làm cho tôi hết sức lấy làm lạ, nhưng anh nên biết rằng, tôi không phải đến đây để báo tin ấy cho anh đâu.
Ngụ ý trong lời nói ấy, không cần nói rõ ai nghe cũng đoán biết được. Gia Cát Ngọc không còn cách nào khác hơn, nên đành phải đưa trả quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ cho Băng Tâm Ma Nữ, nhưng vẫn thành thực nói:
– Tại hạ được người ta nhờ đến, nên đã thề nhất định phải đi Huyết Hải Địa Khuyết một lần. Do đó, dù cho quyển lược đồ này trao trả lại cô nương, nhưng tại hạ cũng nhất định sẽ dựa vào sở học của mình, xâm phạm vào Huyết Hải Địa Khuyết, xem cho biết đấy là một nơi đáng sợ đến đâu?
Đôi mày của Băng Tâm Ma Nữ cau lại, đưa tay nhận lấy quyển Huyết Hải Cửu Cung Đồ, nói:
– Uyển tỷ tỷ của anh, tôi đã ra lịnh cho người đón vào Huyết Hải Địa Khuyết để khoản đãi trong vòng mười hôm, thì nhất định tôi sẽ thả cho nàng ra. Vì sao lại có việc như vậy, đợi khi gặp mặt cô ấy thì anh sẽ biết. Riêng việc xâm nhập Huyết Hải, thì tôi khuyên anh chớ nên đi là tốt hơn.
Nữ ma đầu ấy nói đến hai câu cuối cùng, thì bỗng bất ngờ giọng nói trở thành vô cùng thân mật và tha thiết, nhưng khi nàng nói hết lời thì vẻ mặt lại lạnh lùng như xưa, quay đầu bỏ đi mất.
Gia Cát Ngọc đã biết tung tích của Uyển tỷ tỷ, nên cảm thấy việc đi đến Huyết Hải Địa Khuyết là một công việc vô cùng cấp bách không thể chậm trễ được, nên đành tạm gác ý nghĩ đi tìm mẹ ở Hạ Lan Sơn, hối hả nhằm ngay hướng Thiên Hà Lãnh lướt thẳng tới.
Thiên Hà Lãnh rộng hàng ngàn dặm vắt ngang ba tỉnh Triết Giang, Phúc Kiến và Giang Tây. Về đời Đường, khi Hoàng Sào làm loạn lên núi xây dựng căn cứ và mở đường hàng trăm dặm, đi thẳng đến vùng Kiến Châu, tức bây giờ là Thiên Hà Lãnh.
Quyển sách Huyết Hải Cửu Cung Đồ đã bị mất, nếu muốn tìm đến Huyết Hải Địa Khuyết, thực chẳng phải là một việc dễ dàng.
Nào ngờ đâu mọi việc lại xảy ra không ai tưởng tượng được. Khi chàng vừa tiến vào Thiên Hà Lãnh, thì liền gặp ngay một số nhân vật võ lâm đông đảo, không dưới một trăm người. Chàng chú ý nhìn kỹ, thì thấy có cả Lục Nhất đạo trưởng, Thiên Đài Tiểu Tử, Ca Đà hòa thượng, Phù Du Tử và Nhị Nguyệt Tiên Ông mà trước đây chàng có gặp qua tại Quát Thương Sơn cũng có mặt cả trong số đó.
Chàng đang cảm thấy lấy làm lạ, thì đã nghe Thiên Đài Tiều Tử Liễu Hương Sơn cất giọng lạnh lùng nói:
– Gia Cát Ngọc. Ngươi không phải là người trong Huyết Hải Địa Khuyết, vậy đi đến vùng Thiên Hà Lãnh này để làm gì?
Gia Cát Ngọc cho ngựa đi chậm lại, rồi cất giọng lạnh lùng cười nói:
– Các vị giờ đây cũng đang hiện diện tại Thiên Hà Lãnh, vậy chả lẽ các vị đều là người trong Huyết Hải Địa Khuyết hay sao?
Thiên Đài Tiều Tử tức giận đến tóc râu đều dựng đứng, nhưng không biết trả lời làm sao. Trong khi đó, bỗng từ trong đám đông có tiếng người niệm Phật rằng:
– A Di Đà Phật. Tiểu thí chủ đã mấy lần gây sự với đệ tử của phái Thiếu Lâm tôi, vậy chẳng rõ là do nguyên nhân nào?
Câu nói vừa dứt, thì từ trong đám đông có một lão hòa thượng đôi mày trắng như bông, trên dưới bảy mươi tuổi, bước thẳng ra. Gia Cát Ngọc trông thấy thế, không khỏi giật mình, vội vàng xuống ngựa nói:
– Nếu tại hạ không lầm, thì chắc tiền bối là Thiên Thanh đại sư, chưởng môn phái Thiếu Lâm?
Lão hòa thượng liền chấp tay cúi đầu, hạ giọng nói:
– Tiểu thí chủ nhận ra được một người xa lánh trần tục như tôi thật là quý hóa.
– Tiền bối là bậc chí tôn của một môn phái, vậy tại sao lại nghe theo những lời đồn đãi không đâu như thế?
– Lời nói của bần tăng chính là căn cứ vào lời thuật lại của Phi Long sư điệt, vậy chẳng lẽ không đúng sự thật hay sao?
Câu nói ấy vô tình đã làm cho lửa giận cháy bừng bừng trong lòng Gia Cát Ngọc. Chàng cất giọng lạnh lùng nói to rằng:
– Lời nói của lịnh sư điệt chẳng sai sự thật, vậy chả lẽ lời nói của tại hạ đây là sai sự thật hay sao?
Đôi mày trắng của Thiên Thanh đại sư bỗng dựng đứng lên, nói:
– Qua lối ăn nói ngang tàng của tiểu thí chủ, thì cũng đủ thấy lời nói của Phi Long chẳng hề ngoa tí nào. Đã suốt mấy mươi năm nay bần tăng không hề ra tay đánh nhau với ai, vậy hôm nay chắc không thể tránh khỏi phải lãnh giáo tuyệt học của thiếu hiệp rồi.
Cá tính ngạo mạn của Gia Cát Ngọc liền sống mạnh, ngửa mặt lên trời cười to nói:
– Thiếu Lâm Tự bấy lâu nay được mọi người xem là lãnh tụ của võ lâm, nhưng chẳng ngờ một bậc chưởng môn đường đường của Thiếu Lâm, mà lại là một người quá thiếu sáng suốt, khiến cho ai nấy không khỏi cảm thấy thất vọng vô cùng.
– A Di Đà Phật, thiếu hiệp dám xúc phạm đến danh dự của phái Thiếu Lâm tôi, thì chớ trách tại sao bần tăng lại vô lễ đó.
Vị lão hòa thượng ấy có lẽ hết sức tức giận, nên vừa vung cánh tay lên là nhắm thẳng ngay ngực chàng đánh tới một quyền.
Gia Cát Ngọc tập trung tinh thần chú ý thế đánh của đối phương, rồi nhanh nhẹn lách ngang ba bước, trong khi chưởng trái đã quét ngược trở lại.
Thế võ của đôi bên chưa va chạm vào nhau, thì hai đối phương đều không khỏi giật mình, bất thần thu tay trở lại, rồi nhanh nhẹn thối lui ra sau ba bước.
Trong khi đôi bên chưa kịp ra tay lần thứ hai, thì trong đám đông, bỗng lách mình bước thẳng tới một lão đạo sĩ áo xám diện mạo thanh tú không nói, không rằng chi cả, vung tay công thẳng ra chớp nhoáng ba thế võ.
Gia Cát Ngọc giận dữ quát lên một tiếng, trong khi nửa thân trên nhanh như chớp xoay qua một bên để tránh, rồi vung chưởng phản công trả lại hai chưởng ngay sau đó.
Tức thì sau hai tiếng nổ ầm ầm, lão đạo sĩ nọ đã bị hất bắn ra sau ba bước.
Riêng Gia Cát Ngọc, đôi vai chỉ khẽ lay động, đôi chân lại nhanh nhẹn tràn tới bảy thước, gằn giọng quát to rằng:
– Đạo trưởng là ai thế?
– Ta là chủ chùa Bạch Vân Quan, hạ viện của phái Võ Đương, tên gọi là Nhất Giới đây.
– Tại hạ và phái Võ Đương không có oán thù chi cả, vậy đạo trưởng tại sao lại ra tay tấn công tôi như thế?
– Tệ sư thúc là Thương Lãng Vũ Sĩ đã mất mạng dưới mưu gian của ngươi, do đó phái Võ Đương có một mối thù sâu tợ biển, một mối hận cao tợ núi với ngươi, chúng ta chỉ uất ức không thể ăn được thịt ngươi, cũng như lóc được da ngươi để trái chiếu nằm.
Gia Cát Ngọc trông thấy số người trước mặt, đều là những nhân vật tên tuổi lẫy lừng, mà lại không sáng suốt một tí nào cả, chỉ biết hành động theo tình cảm, nên nhất thời hết sức bực tức, ngửa mặt lên trời cười giận dữ nói:
– Lời nói phải lắm. Lời nói phải lắm. Nhưng, chỉ khổ nỗi là tại hạ sinh ra đã là người da đồng xương sắt, nên chỉ e đạo trưởng dù muốn ăn cũng không nuốt trôi đó thôi.
Nhất Giới đạo trưởng cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi bỗng rùn thấp thân người xuống, tức thì nghe một tiếng “rẻng” ngân dài, lưỡi trường kiếm giắt trên lưng đã được lão ta siết chặt trong lòng bàn tay rồi vung lên một vòng...
Những đóa kiếm hoa sáng ngời và lạnh buốt không ngớt chập chờn trên không gian.
Bỗng ngay lúc ấy, từ trong đồi núi nhấp nhô, có một giọng cười ằng ặc rất quái dị vọng đến rằng:
– Đại Vương có lịnh truyền cho các hộ pháp, hãy mau đi đến Huyết Hải Địa Khuyết để ra mắt.
Tiếng nói vừa dứt, thì bỗng đám đông đều cất tiếng kinh hoàng la to lên. Ai nấy ngửa mặt nhìn, thì trông thấy Đồng Chung Đạo Nhân, tay trái đang đỡ lấy cái chuông khổng lồ, quay về hướng mọi người mỉm cười, rồi lại quay mình bỏ đi mất.
Đồng Chung Đạo Nhân là người xuất thân từ Ẩn Chân Quan tại núi Quát Thương, khắp trong thiên hạ không ai là chẳng biết. Giờ đây, trước ngoài một trăm cặp mắt được trông thấy thế, thì liền không ai bảo ai quay lại nhìn thẳng vào Lục Nhất đạo trưởng rồi cất tiếng lạnh lùng cười khanh khách.
Lục Nhất đạo trưởng lúc đầu lộ sắc kinh ngạc, nhưng kế đó đã giận dữ gằn giọng quát to rằng:
– Đệ tử đời thứ mười sáu của phái Quát Thương là Đồng Chung Đạo Nhân, hãy nghe lịnh.
Lão ta gọi hai lượt, nhưng Đồng Chung Đạo Nhân vẫn thản nhiên như không nghe. Lục Nhất đạo trưởng tái hẳn sắc mặt, vung tay lên tuốt thanh trường kiếm, rồi hối hả đuổi theo Đồng Chung Đạo Nhân.
Tất cả quần hùng đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau một lượt. Kế đó, toàn thể được Thiên Thanh hòa thượng dẫn đầu, ồ ạt tràn tới như nước vỡ bờ.
Ở khắp chung quanh đây đều là rừng núi, nên Gia Cát Ngọc bỏ ngựa xuống đi bộ. Lúc ấy, quần hùng đã tràn đi trước cách chàng độ ngoài mười trượng rồi.
Núi đồi lởm chởm nơi nơi, nên càng đi thì đường núi càng gồ ghề, làm cho một số đông đệ tử của các môn phái không làm sao tiếng bước nhanh nhẹn được.
Nào ngờ đâu, đi độ dùng xong chén trà, thì Đồng Chung Đạo Nhân lại rẽ ngang tiến thẳng vào một vùng sơn cốc.
Tại cửa sơn cốc có một cái vực sâu, rộng chừng một trăm trượng chấn ngang, bên trên có ba sợi dây sắt giăng làm cầu. Đồng Chung Đạo Nhân cất tiếng cười ha hả, rồi phi thân lên, nhắm ngay những sợi dây sắt lướt tới.
Tức thì, ở phía sau bóng người cũng ùn ùn tràn theo. Số người ấy chính là Thiên Thanh đại sư, Lục Nhất đạo trưởng, Thiên Đài Tiều Tử. Họ nhanh nhẹn đuổi theo sát Đồng Chung Đạo Nhân. Tiếp đó, lại trông thấy Phù Du Tử, Ca Đà hòa thượng, Nhất Giới đạo nhân cũng nhanh nhẹn phi thân đuổi theo.
Đây là một dịp thử thách xem võ công ai cao ai thấp. Đồng Chung Đạo Nhân đưa chân lướt trên hai sợi dây thép nhẹ nhàng, trông chẳng khác nào đi trên mặt đất. Trong khi đó, tay áo rộng của Thiên Thanh đại sư cũng không ngớt tung bay theo chiều gió, cố bám sát theo Đồng Chung Đạo Nhân. Ngoài ra, Lục Nhất đạo trưởng và Thiên Đài Tiều Tử thì cũng suýt soát với Thiên Thanh đại sư, còn thì số người khác, đều tỏ vẻ kém hơn một bậc.
Thế là chỉ trong chớp mắt, ba sợi dây sắt căng ngang vực sâu đã có ngoài hai mươi bóng người đang đi ngang. Tài nghệ của họ cao thấp không đều nhau. Khi họ ra đến chính giữa, thì ba sợi dây sắt không ngớt chao động, va chạm nhau kêu nghe loảng xoảng.
Bỗng nhiên, sau một tiếng gào thảm thiết vang lên, tức thì một gã đàn ông mặc áo đen ngắn, đã bắt từ trên sợi dây trật chân rơi thẳng xuống hố sâu muôn trượng.
Trước thực trạng kinh hồn tán đởm đó, đã làm cho mọi người ai nấy đều phải khiếp sợ, nên số đông đều dừng chân đứng cả lại bên bờ.
Giữa lúc mọi người đang kinh hoàng chùn chân, thì bỗng nghe một tiếng hú cao vút, rồi từ bờ vực bên này, có một cái bóng vàng bay vút lên nhẹ nhàng. Cái bóng vàng ấy cứ lướt đi xa mười trượng thì đưa chân điểm nhẹ lên sợi dây sắt, rồi lại vọt người bay trở lên tiếp tục phi thân tới như một vì sao xẹt. Số người của Thiên Thanh đại sư vừa qua đến bờ vực bên kia, thì bỗng nghe có tiếng kêu kinh hãi, nên quay đầu nhìn lại, thì trông thấy một cái bóng vàng từ trên đáp xuống mặt đất, êm ru không nghe một tiếng động. Khi họ thấy đấy chính là Gia Cát Ngọc đã phi thân đuổi theo, thì không khỏi đều kinh ngạc.
Nhưng, giữa lúc họ chưa lấy lại được sự bình tĩnh, thì đã nghe có tiếng kêu to nối tiếp rằng:
– Đại Vương đã đến. Đại Vương đã đến. Đại Vương...
Tiếng kêu to ấy gây thành những tiếng hồi âm vang dội không ngớt khắp núi đồi.
Ai nấy đưa mắt nhìn lên, thì thấy khắp bốn bên chóp núi cao chọc trời, trong sơn cốc mây đỏ phủ mịt mờ, khói sương giăng kín, dù cho đem hết nhãn lực ra dùng, cũng không làm sao trông thấy rõ được thực trạng bên trong sơn cốc ra sao.
Phía trước mặt mọi người, có một vách đá cao độ mười trượng, bên trên viết một dòng chữ ngang thực to rằng:
“Huyết Hải Địa Khuyết, vào càn thì chết.”.
Dòng chữ ấy, ai nhìn đến cũng không khỏi có cảm giác rùng rợn.
Bên dưới vách núi đó, mộ hoang rải rác đó đây, cỏ dại mọc um tùm khắp chốn. Giữa khói sương đỏ ối, khiến khung cảnh chung quanh đấy trông lại càng có vẻ rùng rợn hơn.
Tiếp đó, bỗng lại nghe tiếng đàn tiếng sáo hòa tấu du dương thực là nhộn nhịp, đồng thời từ giữa mây sầu sương thảm lù mù kia, ai nấy lại trông thấy có bóng người di động chập chờn, đi mỗi lúc một gần hơn...
Tất cả quần hùng đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng liền đó, tiếng nhạc bỗng dứt hẳn.
Trong khi ấy, Đồng Chung Đạo Nhân cũng đã bỏ đi mất hút. Ngay sau đó, tại phía dưới bức vách đá, bỗng xuất hiện một lão già mặt đỏ, đầu đội mão vàng, mình mặc áo đỏ, lưng đeo đai ngọc trắng, chân mang giày rồng, chắp tay ra sau đứng thật ngạo nghễ, nghiễm nhiên như một vị quân vương ra ngắm nhìn thiên hạ.
Phía sau lão già ấy, có trên mười nhân vật cao thấp không đều nhau. Gia Cát Ngọc vừa đưa mắt nhìn qua, thì đã thấy có cả Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang và Lãnh Hồn Cư Sĩ trong số đó. Bởi thế, lão già ấy chính là Huyết Hải Chuyển Luân Vương chứ không còn ai nữa. Nhưng, chẳng hiểu còn gã Kim Bài Lịnh Chủ là ai?
Quả nhiên, lão già mặc vương phục kia bèn đưa mắt nhìn qua khắp mọi người một lượt, rồi gằn giọng nói:
– Trong võ lâm có lắm môn nhiều phái, nên gây ra chuyện xô xát nhau luôn.
Bản vương đã thấy rõ việc đó, và hết sức cảm động trước mọi cuộc chém giết lẫn nhau nên có ý muốn ra tay cứu nguy cho đời. Chính vì thế, nên ta mới thu tất cả các môn phái trong võ lâm vào Huyết Hải. Bọn các ông, trước đây có người là bậc chí tôn của một môn phái, hoặc là bang chủ của một bang, do đó có nhiều khi vì danh dự riêng của môn phái mình, thường gây ra nhiều cuộc tranh chấp giữa nhau.
Nhưng từ nay về sau, các ông đều là thần tử của Huyết Hải, vậy phải dẹp hết những hiềm khích thủa trước, một lòng một dạ với nhau, nếu có kẻ nào nửa chừng lại thay lòng đổi ý, gây sự tranh chấp, thì ta sẽ căn cứ theo giới luật của Huyết Hải để mà xử trị.
Lão ta nói thao thao bất tuyệt, xem dưới mắt chẳng có ai. Tất cả mọi người đều cảm thấy máu nóng trong lòng sôi sùng sục, khó đè nén cơn tức giận.
Gia Cát Ngọc đang có một ý định riêng, nên nghe qua liền cất tiếng cười nhạt.
Thiên Thanh hòa thượng là người có danh vọng cao nhất trong đám quần hùng, võ công cũng cao cường hơn hết, nên mọi người ai cũng nhắm vào ông ta để chờ đợi. Sau khi nghe qua lời nói trên, lão ta đè nén cơn giận lên tiếng nói:
– A Di Đà Phật. Thí chủ thật là đáng bậc đệ nhất kỳ nhân trong võ lâm, bần tăng nghe qua mấy lời nói cao siêu ấy, thì liền được mở rộng kiến thức ngay.
Nhưng, chỉ với những câu nói suông đó, thử hỏi quần hùng trong thiên hạ làm sao khiếp phục cho được?
Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng to cười ha hả, nói:
– Lão hòa thượng chớ nên quá lo ngại, bản vương là người uy thế to như trời đất, tài đức mênh mông như bốn biển, có ai là không phục hoặc dám ngang nhiên nói là không phục?
Lục Nhất đạo trưởng vì muốn chứng tỏ cho mọi người thấy, phái Quát Thương hoàn toàn không có liên quan chi với Huyết Hải Địa Phủ, nên nghe qua lời nói ấy, liền ưỡn ngực lên đáp rằng:
– Bần đạo là người thứ nhất không phục đây.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương thay đổi hẳn sắc mặt, quát rằng:
– Sư thúc của ngươi là Đồng Chung Đạo Nhân, sau khi qui phục bản vương đã được phong làm Huyết Hải Võ Tướng, hơn nữa bản vương đối xử với phái Quát Thương của ngươi chẳng phải là bạc, vậy ngươi là kẻ hậu sinh tiểu bối, sao lại dám nói là không phục?
Lục Nhất đạo trưởng gằn giọng nói tiếp:
– Dù cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều đầu phục vào Huyết Hải Môn của ông, cũng vẫn không thể nào làm tôi tâm phục ông được.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương bước tới một bước, quát rằng:
– Ngươi dám nói luôn ba tiếng không phục, thì hôm nay ta sẽ làm cho ngươi phải chịu loang máu đỏ tại đây trong vòng năm bước.
Lục Nhất đạo trưởng ngửa mặt lên trời cười to, nói:
– Bất phục. Bất phục. Bất phục.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng than dài, nói:
– Cái tội khi quân, không thể nào tha thứ, bản vương chẳng làm sao khác hơn được.
Nói đoạn, lão ta bèn khoát tay phải lên một lượt, tức thì hai gã đàn ông mặc võ phục từ phía sau lách mình dõng dạc bước tới.
Một đệ tử duy nhất trong phái Quát Thương có thể vượt qua được chiếc cầu treo bằng dây sắt ấy, là một đạo trưởng đứng tuổi, nguyên đang đứng tại sau lưng của Lục Nhất đạo trưởng, giờ đây cũng đưa tay lên tuốt kiếm đưa mắt nhìn đăm đăm về phía đối phương, sẵn sàng nghênh chiến.
Hai gã đàn ông to lớn kia, khi đi đến còn cách mặt Lục Nhất đạo trưởng năm bước nữa, thì bỗng dừng chân đứng lại. Liền đó, nghe Huyết Hải Chuyển Luân Vương khẽ quát rằng:
– Trảm.
Hai người ấy bước chân đi rất nặng nề, rõ ràng là nhân vật thuộc vào hàng thứ ba trong giới giang hồ, nên mọi người hiện diện đều lấy làm lạ, không tin rằng họ có thể chém chết được Lục Nhất đạo trưởng, một nhân vật khét tiếng từ bấy lâu nay.
Lục Nhất đạo trưởng cũng lộ vẻ khinh bạc, cất giọng lạnh lùng phì cười không ngớt.
Nào ngờ đâu, tiếng cười của lão ta chưa dứt, thì người đệ tử phái Quát Thương bỗng bất thần đưa ngang thanh kiếm nhằm ngay Lục Nhất đạo trưởng chém thẳng xuống.
Sự diễn biến ấy quá đột ngột, hơn nữa đường kiếm của người ấy nhanh như gió hốt, nên giữa tiếng kêu kinh hãi của mọi người, thì chiếc đầu râu tóc hoa râm của Lục Nhất đạo trưởng đã bị chém lìa khỏi cổ.
Trong khi máu đỏ còn đang bắn tung tóe khắp nơi, thì người đạo sĩ đứng tuổi ấy đã quì một đầu gối xuống đất, nói to rằng:
– Gom thâu thiên hạ, oai trấn muôn phương. Đệ tử là Cửu Thập Bát Hiệu dưới Kim Bài Lịnh, đã tuân mệnh chém chết tên phản bội trong Huyết Hải là Lục Nhất, vậy cung thỉnh Đại Vương chứng giám.
– Tám năm qua chịu đau thương nhẫn nhục, thực không phụ nơi sự kỳ vọng của bản vương, khi trở về Địa Khuyết ta sẽ phong thưởng.
– Xin đa tạ Đại Vương.
Hai gã đàn ông to lớn đứng cạnh đấy liền chia nhau nhặt tử thi và thủ cấp của Lục Nhất đạo trưởng, rồi cùng gã Kim Bài Cửu Thập Bát Hiệu từng mai phục tám năm trong phái Quát Thương kia, chạy bay vào phía sau sườn núi, mất hút giữa khói mây đỏ ối.
Hành động của Huyết Hải Chuyển Luân Vương, quả là hết sức thâm độc, khiến tất cả mọi người chung quanh đều im phăng phắc và cũng lo sợ cho số mạng của mình.
Thiên Thanh đại sư, Nhất Giới đạo nhân, Phù Du Tử đều quay mặt lại, đưa đôi mắt đầy vẻ khiếp sợ và ngờ vực nhìn thẳng vào số môn hạ đang đứng sau lưng mình.
Số môn hạ của họ trông thấy thế, đều bất giác thối lui liên tiếp ra sau mấy bước.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương bỗng cất tiếng cười to như cuồng dại, rung chuyển cả trời cao, nói:
– Các ông đã được phong giữ chức “Hộ Pháp lưu động” của Huyết Hải, thì phải tỏ ra trung thành và dũng cảm, trái lại còn có những ý nghĩ phản trắc, thì ngươi này chính là cái gương để cho các ông soi.
Tất cả mọi người đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải hành động như thế nào cả?
Thốt nhiên, từ giữa đám đông có một tiếng cười nhạt rất to vang lên rằng:
– Hừ, chỉ với những thủ đoạn vụn vặt như thế mà có thể lên làm lãnh tụ của cả võ lâm hay sao?
Huyết Hải Chuyển Luân Vương bỗng ngửa mặt nhìn lên, trông thấy người vừa lên tiếng nói ấy chính là một chàng thiếu niên mặc áo vàng, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa oai vệ, nên bỗng mỉm cười nói:
– Ta xem hình dáng của ngươi, có lẽ là vị chủ nhân mới của Kim Cô Lâu, tức cái chi là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc, mà trong giới giang hồ đồn đại đấy không?
Chàng thiếu niên cất tiếng cười ngạo nghễ, rồi khẽ gật đầu. Thái độ ngang nhiên bình tĩnh của chàng đã làm cho tất cả số người hiện diện phải thầm kính phục.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương đưa mắt nhìn bốn bên, rồi cất tiếng than rằng:
– Ôi. Rõ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời đất là bao to.
Gia Cát Ngọc nghe qua, liền cất tiếng cười nhạt và định sẽ...
Bỗng nhiên, ngay lúc ấy, chàng thấy Thiên Thanh hòa thượng từ từ bước chân tới hai bước, cất tiếng to niệm Phật nói rằng:
– A Di Đà Phật. Bần tăng không biết tự lượng sức, vậy xin thí chủ hãy ra tay chỉ giáo.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng cười “khá khá”, nói:
– Lão hòa thượng muốn đem trứng chọi với đá, thì thực quả là giấc mộng của một kẻ ngông cuồng. Thôi, cũng được, chung quanh bản vương đây hiện đã có mười ngôi mộ hoang, mỗi ngôi mộ đều cách xa nơi này mười trượng, vậy bọn các ngươi nếu ai bất phục, thì mỗi người cứ chiếm lấy một ngôi mộ, rồi vận dụng toàn lực cũng tấn công bào bản vương ba chưởng...
Thiên Đài Tiều Tử không chờ cho Huyết Hải Chuyển Luân Vương nói hết lời, bất thần cất tiếng cười như cuồng dại, ngắt lời rằng:
– Xa ngoài mười trượng, thì luồng chưởng phong chẳng khác nào một mũi tên đã đi mãn, già đây tự thấy rằng không làm sao gây thiệt hại chi cho ông, nhưng...
– Nhưng thế nào? Chả lẽ ngươi lại nói bản Vương đây cách xa mười trượng, thì cũng không thể gây thiệt hại chi cho ngươi nữa sao?
– Nếu tôi không được chính mắt mục kích, thì thực là khó tin lời nói ấy.
– Ha ha. Bản Vương nếu không để cho các ngươi thấy được sức lợi hại, thì có lẽ các ngươi chưa biết cái chi gọi là võ học chân chính. Vậy, trong số các ngươi, nếu ai tự thấy rằng có thể đứng xa mười trượng, mà chịu đựng nổi một chưởng của bản Vương thì cứ việc bước ra.
Tiếng nói vừa dứt, thì liền nghe mấy tiếng “Hừ” lạnh lùng, Thiên Thanh đại sư, Nhất Giới đạo nhân, Ca Đà hòa thượng, Thiên Đài Tiều Tử, Nhị Tuyệt Tiên Ông và Phù Du Tử đều di động thân mình, lướt tới bên cạnh những ngôi mộ cách xa đấy mười trượng đứng sừng sững.
Gia Cát Ngọc đưa mắt quan sát kỹ, trông thấy Ca Đà hòa thượng đứng tại một vị trí đối diện thẳng với Huyết Hải Chuyển Luân Vương nên liền phi thân lên, bay nhẹ nhàng đến đứng sát cánh với Ca Đà hòa thượng.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương đưa mắt quét qua khắp bốn bên, liền lên giọng khoác lác không biết xấu hổ nói rằng:
– Hóa cốt chưởng của bản Vương nếu đánh ra rồi, thì không còn có chi cứu được nữa, vậy trong số người các ngươi, có ai thấy hối hận trước việc làm của mình, thì giờ đây hãy còn kịp để bước lui ra.
Thiên Đài Tiều Tử và Nhất Giới đạo nhân giận dữ, đồng thanh quát rằng:
– Huyết Hải lão ma, ngươi có tài nghệ bao nhiêu cứ việc đem ra thi thố đi nào.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất giọng cười khanh khách, đưa hai tay lên xoay thành một cái vòng tròn, rồi bất thần quét ra ngoài.
Gia Cát Ngọc trông thấy lão ta quét chưởng ra, mà không nghe tiếng gió thì trong lòng hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu ra sao cả? Nhưng liền đó trong óc chàng bỗng lóe lên một ý nghĩ, rồi nhanh nhẹn dùng độ phân nửa chân lực trong người, vung chưởng lên quét ngang qua trước mặt Ca Đà hòa thượng.
Trong khi ấy, Ca Đà hòa thượng đang tập trung tinh thần chú ý nhìn vào thân người của Huyết Hải Chuyển Luân Vương, nên bất ngờ bị hất bắn ra sau tám bước.
Trong lòng lão ta hết sức tức giận, mà cũng hết sức kinh hãi cất tiếng “Hừ”.
lạnh lùng, định sẽ nhắm vào Gia Cát Ngọc để...
Bỗng đâu qua nhiều tiếng “phịch phịch” tức thì số người của Thiên Thanh đại sư đều bất thần té nhào xuống đất, tắt hơi chết tốt ngay.
Tới chừng ấy Ca Đà mới biết, là hai thế chưởng của Huyết Hải Chuyển Luân Vương đánh ra, chỉ là một sự phỉnh gạt, mà kế độc chân chính của đối phương chính là ngầm chứa dưới ngôi mộ ấy.
Bởi thế, lão ta liền quát to lên một tiếng, rồi nhanh nhẹn tràn tới tám bước, vận dụng toàn lực đánh ra ba chưởng.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương liền cất tiếng cười như cuồng dại, rồi vung hai cánh tay quét ngang trả qua.
Tức thì, qua hai tiếng ầm ầm thực to, Ca Đà Đại Sư, một nhân vật đã oai trấn cả vùng Giang Đông, liền bị hất bắn ra sau, ụa to lên một tiếng, rồi máu tươi từ trong miệng vọt xối xả ra ngoài.
Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất giọng lạnh lùng “Hừ” một tiếng nói:
– Qua hành động của các ngươi, đáng lý ra phải dùng cực hình để xử trị, nhưng hôm nay ta đặc biệt gia ân, bằng lòng để cho các đệ tử của các môn phái còn sống sót, được trở ra ngoài sơn cốc, để về nói lại cho trong môn phái được biết, ngõ hầu từ đây về sau, nên trung thành với bản Vương, không được sanh lòng phản trắc.
Khói sương bao phủ mịt mờ, mây sầu che kín trời cao, bên dưới tấm đá ấy, đả trở thành một cảnh địa ngục trần gian.
Ca Đà hòa thượng bị nội thương trầm trọng, nên đưa những bước chân loạng choạng, vượt qua chiếc cầu treo bằng những sợi dây sắt kia để trở ra ngoài.
Số đệ tử sống sót của các môn phái, đôi mắt đều ngấn lệ, lòng đau như cắt, lủi thủi rời khỏi Huyết Hải Địa Khuyết đang trùm kín cả mây sầu.
Lúc đó, giữa những nấm mồ hoang dại lố nhố, chỉ còn có một mình Gia Cát Ngọc đứng yên lại, trầm ngâm nghĩ ngợi...
Chàng đưa đôi mắt nhìn thẳng vào những xác chết của Thiên Thanh đại sư, và bao nhiêu người khác, thấy số xác chết ấy đang từ từ tan rã, và chỉ còn lại một đống xương trắng...
Chàng nhớ đến cái chết của Thương Lãng Vũ Sĩ tại ngọn Trích Thúy Phong, và tình trạng trước mắt thực hoàn toàn y hệt. Bởi thế chàng đã quyết định là phải choảng nhau với Huyết Hải Chuyển Luân Vương, một nhân vật đầy khủng bố này một lần cho biết.
Nhưng, lúc bấy giờ ở phía dưới vách đá chỉ còn khói mây mờ mịt, và Huyết Hải Chuyển Luân Vương đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Trên tấm vách đá chỉ còn lại tám chữ to đầy rùng rợn “Huyết Hãi Địa Khuyết, vào càn sẽ chết.”.
Tám chữ ấy đang chiếu ngời giữa khói sương lờ mờ, trông thật là khủng khiếp.
Tuy nhiên, hào khí trong lòng của Gia Cát Ngọc, lúc ấy đang dậy bừng bừng.
Chàng cất tiếng cười nhạt, rồi vọt người bay thẳng lên không. Khi lên tới giữa lừng trời, thì chàng quạt mạnh hai cánh tay, nhắm ngay sơn cốc Huyết Hải đang mịt mù mây khói kia bay xẹt xuống.
Huyết Hải Địa Khuyết, trước đây đã được Tuyền Cơ Tẩu dốc hết trí ra xây dựng, nên khi Gia Cát Ngọc tiến vào trong ấy rồi, thì bỗng cảm thấy đâu đâu cũng mịt mờ, mặc dù nhãn lực của chàng sáng hơn người thường gấp bội, nhưng cũng chỉ có thể nhìn độ mười trượng trở lại mà thôi.
Song, cá tánh của chàng trời sinh đã ngang bướng, từ trước đến nay chẳng hề biết khiếp sợ trước những việc gì, do đó, chàng suy nghĩ qua một lúc, liền dõng dạc đưa chân bước thẳng tới trước.
Nào ngờ đâu thân hình chàng mới vừa xê dịch, thì bỗng có tiếng người vọng đến sát bên tay rằng:
– Xin mời Gia Cát huynh hãy đi theo tôi đây.
Gia Cát Ngọc nghe qua không khỏi giật mình. Trong khi đó, cách xa về phía trước độ ngoài mười trượng, chàng trông thấy thấp thoáng có một bóng người, nên vội vàng nói:
– Các hạ là ai thế?
– Tiểu đệ chính là Hận Phác Thư Sinh đây.
– Giờ thì các hạ muốn gì?
– Tiểu đệ sẽ dẫn đường cho ông anh ra khỏi sơn cốc.
– Không. Tiểu đệ nếu chưa giết được gã Kim Bài Lịnh Chủ, thì nhất định không khi nào ra khỏi sơn cốc nầy. Phương chi...
Hận Phác Thư Sinh không chờ chàng nói dứt lời, liền nói tiếp rằng:
– Kim Bài Lịnh Chủ đã đi đến Vạn Thú Cung ở tại Phục Ngưu Sơn rồi. Hơn nữa, giờ đây Uyển tỷ tỷ của ông anh, hiện đang chờ ông anh ở ngoài sơn cốc kia, vậy chả lẽ, ông anh lại không muốn gặp mặt cô ấy sớm hay sao?
Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình, vội vàng nói:
– Làm thế nào các hạ được biết? Vậy có lẽ các hạ là người trong Huyết Hải hay sao?
Hận Phác Thư Sinh nói nhỏ rằng:
– Chớ nên hỏi nhiều, mau đi theo tôi đây.
Nói đoạn, y chỉ lo tiếp tục đi tới. Gia Cát Ngọc tràn đầy vẻ kinh ngạc, và cũng rất lấy làm ngờ vực, nhưng cũng phải đưa chân bước sát theo. Chàng tiếp tục đi tới độ mấy dặm đường giữa khói sương mờ mịt, thì đến cửa sơn cốc.
Hận Phác Thư Sinh dừng chân đứng lại nói:
– Nơi đây vách đá cao nghìn trượng, nên không có ai canh giữ, vậy với tài nghệ của ông anh, có thể ra khỏi sơn cốc được. Uyển tỷ tỷ của ông anh, hiện đang đứng chờ bên ngoài sơn cốc, vậy hãy mau đi ra đi.
Nói dứt lời, thì bỗng nhiên cất tiếng than, rồi chỉ trong chớp mắt đã lẫn khuất giữa đám sương khói mịt mờ.
Gia Cát Ngọc ngạc nhiên một lúc lâu, mới nhún người vọt thẳng lên theo bức vách đá cao, lướt đi như bay.
Khi chàng lên đến trên đỉnh vách đá, thì trời đã nhá nhem tối rồi, nên chỉ còn thấy hàng nghìn chóp núi xanh biếc, cũng như vô số cây rừng đang mờ tỏ qua lớp khói mây. Trong Huyết Hải Địa Khuyết, mây hồng không ngớt trôi cuồn cuộn, thực chẳng khác nào cái biển máu trong địa ngục.