Hồi 57
CÁNH BẰNG LƯỚT GIÓ

Trong khi Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên và Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt đang mang hết tàn lực ra để giằng co nhau trên ranh giới của sự sinh tử thì bất thần thấy mọt bóng người bay thoắt tới, tránh thế chưởng của Tích Hoa Công Tử và Đồng chung đạo nhân, rồi chớp nhoáng chế ngự huyệt đạo trên lưng của hai đối thủ, thì quần hùng hiện diện đều kinh hoàng thất sắc, đến nỗi ai nấy đều há mồm trợn mắt.
Qua một lúc khá lâu sau, số người ấy mới như vừa bừng tỉnh cơn ác mộng, buột miệng kêu lên rằng:
– Thất Khuyết Đạo Nhân.
Bốn tiếng Thất Khuyết Đạo Nhân đã làm cho quần hùng kinh hãi, tim nhảy nghe thình thịch. Do đó, không ai bảo ai, quay mặt nhìn thẳng về phía Thất Khuyết Đạo Nhân vừa xuất hiện.
Chừng đó mọi người mới trông thấy một vị đạo sĩ gầy đét như que củi, đang đứng giữa Bát Chỉ Phi Ma và Thiên Diện Nhân Ma, hai cánh tay thực dài của lão ta, đang đè lên hai huyệt đạo linh đài và mạng môn của hai đối phương.
Mười ngón tay của lão ta, xem rắn chắc như sắt thép, dưới ánh trăng mông lung, phản chiếu ánh sáng lập lòe, trông thực vô cùng khủng khiếp.
Bát Chỉ Phi Mà và Thiên Diện Nhân Ma lúc ấy đã thu chưởng trở về, nhìn đăm đăm vào mặt lão đạo sĩ, tràn đầy vẻ phẫn nộ, căm hờn.
Đồng chung đạo nhân, Nam thiên dã nhân và Tích Hoa Công Tử đều nhất loạt tràn nhanh người tới.
Vong hồn đạo nhân, Câu hồn đạo nhân và Chiêu hồn đạo nhân cùng liền thét lên một tiếng to, rồi tràn thẳng về phía ba người để ngăn chặn lại.
Giữa giây phút vô cùng căng thẳng, và cuộc ác chiến sắp bùng nổ ngay, thì lão đạo sĩ mình gầy như que củi kia bỗng gằn giọng quát to rằng:
– Ngừng tay lại.
Tiếng quát ấy chẳng thua chi một tiếng sấm nổ, khiến màn tai của mọi người không ngớt kêu o o.
Bởi thế số người hiện diện đều không khỏi kinh hoàng. Ngay đến Đồng chung đạo nhân, Nam Thiên dã nhân và Tích Hoa Công Tử đều không khỏi sửng sốt, dừng chân đứng yên lại ngay.
Đông Phương Tuyệt thực không làm sao ngờ đến được là kẻ cùng thông đồng với mình như Thất Khuyết Đạo Nhân mà lại có thể bất thần ra tay hạ độc thủ với mình. Vì vậy lửa căm hờn cháy lên bừng bừng trong lòng lão ta, rồi buột miệng mắng to rằng:
– Thất Khuyết Đạo Nhân. Sao người lại hèn mặt vô liên sỉ đến thế? Nếu người muốn tranh đoạt ngôi vị võ lâm minh chủ, thì nên hành động một cách quang minh chính đại, nếu người hại người bằng thủ đoạn ám muội như thế này, thì nào phải là kẻ anh hùng chứ?
Thất Khuyết nghe qua, liền cất giọng ngạo nghễ cười ha hả nói:
– Đông Phương Tuyệt. Lời nói đó nếu thốt ra từ cửa miệng của một người khác, thì bần đạo đây còn tâm phục, chứ con người... ha hạ. Nói chưa hết lời thì lão ta đã cất giọng lạnh lùng cười dài. Nhưng bỗng nhiên lão ta lại gằn giọng nói tiếp rằng:
– Người chớ nên âm mưu xưng bá cả võ lâm một mình như thế. Chỉ vì tham vọng mà người đã nghĩ ra không biết bao nhiêu thủ đoạn đen tối, bố trí cạm bẫy đầy dẫy, khiêu khích cho các môn phái trong giang hồ gây sự đánh nhau sống chết.
Những việc xa không nói, nhưng ngay việc tàn sát phái Hoa Sơn, thiêu trụi phái Võ Đương...
Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt vừa nghe qua thì trong lòng hết sức kinh hoàng cuống quít quát:
– Người chỉ khéo nói bá láp. Bản vương suốt nửa năm qua không hề xa rời Huyết Hải một bước nào cả.
Thất Khuyết Đạo Nhân cất tiếng cười ha hả như cuồng dại nói:
– Đông Phương Tuyệt. Lời nói người hoàn toàn là láo khoét. Những công việc đó nào cần đến người phải đích thân ra hành động? Người đã có Tích Hoa Công Tử và Âm Ty Song Tú lo bày mưu và sắp đặt mọi kế hoạch cho, vậy còn chưa đủ hay sao?
Câu nói ấy đã làm cho số quần hùng hiện diện ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.
Đông Phương Tuyệt tuy biết lão ta đã vạch trần đúng sự thật mọi hành động gian manh của mình, nhưng trước mặt quần hùng trong thiên hạ, lão ta làm sao dám thừa nhận việc đó? Bởi thế lão ta cười gượng nói:
– Thất Khuyết Đạo Nhân. Tại sao không không chịu nói trắng ra là tất cả âm mưu thâm độc ấy, đều do một tên đồ đệ yêu quý của người đã vạch ra?
Thất Khuyết Đạo Nhân lộ vẻ căm hờn gằn giọng nói:
– Trong lúc tiểu đồ là Du Hồn chưa chết, thì nó quả có tiếp tay với Đông Phương Tuyệt người, nhưng kể từ sau khi nó bị chết dưới tay Gia Cát Ngọc rồi thì người còn nào xem Bất Quy Cốc ta đây vào đâu nữa? Ngay như mọi việc hôm nay, hai cạm bẫy của người đặt tại Cửu Hồi cốc và Lạc Phách phong, đều là những việc làm ám muội, mà người lúc nào cũng giấu kín thầy trò ta cả.
Bát Chỉ Phi Ma nghe qua, lại không khỏi giật mình. Nhưng vì lúc bấy giờ chân lực trong người của lão ta chưa được bình phục, hơn nữa, vì huyệt đạo quan trọng trên lưng đang bị Thất Khuyết Đạo Nhân chế ngự, nên đành phải cố đè nén lửa giận, cất tiếng dọa dẫm rằng:
– Thất Khuyết lão quỷ. Từ bấy lâu nay ta nghe người ẩn cư tại Bất Quy Cốc để khổ tu, mãi đến ngày hôm mới được gặp mặt, thì quả nhiên tài nghệ của người đã tiến bộ vượt bậc. Song chẳng quạ. Ha hạ. Thất Khuyết giương to đôi mắt nói:
– Người cười cái chi?
– Ta cười người kiến thức hẹp hòi, hiểu biết nông cạn.
Thất Khuyết Đạo Nhân liền ấn mạnh bàn tay trên lưng hai người xuống, khiến cho Bát Chỉ Phi Mà và Đông Phương Tuyiếc nhìn qua rõ ràng khung cảnh khắp chung quanh. Hai lão trông thấy Đại Hoang chân nhân trong Phái Hoa Sơn đứng chính giữa Nhất Diệp đạo trưởng trong Phái võ Đương đứng bên phải và Tiềm Long đại sư phái Thiếu Lâm đứng bên trái.
Tại phía sao ba người này, lại có một số nhân vật mặc tăng bào và đạo bào, đồng thời cho lẫn một vài người ăn mặc theo trần tục, nhưng đều là đệ tử ba môn phái này cả.
Đồng Chung đạo nhân và Thạch Cổ hòa thượng đều không thấy hiện diện.
Trong khi đó, nhân vật của các môn phái khác trong võ lâm căn bản đều chẳng thấy một ai cả.
Hơn nữa, ngay như cao thủ trong Huyết Hải Địa Khuyết cũng chỉ đến đây rời rạc có mấy người thuộc hàng cao thủ bậc nhì mà thôi. Số người này tựa hồ chỉ đến đây để chờ sự sai bảo lặt vặc, chứ không nhằm vào việc giao tranh.
Cùng Thần và Túy Quỷ nhìn qua thì không khỏi kinh ngạc, hoang mang.
Nhưng ngoài mặt hai lão ta vẫn bình tỉnh như thường cười nói:
– Ba vị chưởng môn cũng có hứng đến đây phó hội. Vậy xem ra ngôi vị minh chủ của võ lâm ngày hôm nay, ngoài ba vị, chắc không ai tranh đoạt nữa rồi.
Sắc mặt của Nhất Diệp đạo trưởng lạnh như băng rít lên tiếng nói:
– Bần đạo là lánh xa trần tục, vậy thử hỏi nào lại muốn tranh đoạt ngôi vị trong võ lâm làm gì?
Cùng thần và Túy Quỉ giờ đây đã suy đoán và hiểu rõ được mọi lẽ. Biết ba vị chưởng môn củ ba môn phái này, chắc chắn đều đến đây là vì lời hứa của hai lão ta tại Vân Gia Bảo. Tuy nhiên hai lão vẫn bình tỉnh, nói tiếp rằng:
– Nếu nói vậy, thì ba vị chưởng môn đến Cửu Hồi Cốc của Huyết Hải là có mục đích chi?
– Hừ. Nhị vị đại hiệp là người nói ra một lời, thì chắc chắn như đinh đóng cột, giá đáng nghìn vàng, vậy thử hỏi giờ đây, lại quên mất lời hứa với chúng tôi trước kia rồi hay sao?
– Cong Tôn Xú tôi nào dám thế? Song, vì Gia Cát Ngọc đã bị Thiên Nhất Thượng Nhân đánh rơi xuống Lạc hồn trì rối.
– Việc ấy nhị vị có mục kích không?
– Đấy là việc trong giới giang hồ, mọi người đều biết cả.
– Nói là trong giới gang hồ ai cũng biết, vậy tại sao bần đạo đây chẳng hay biết chi nào? Nếu nhị vị muốn dùng những lời lẽ vô căn cứ ấy, để chạy chối lời hứa của mình, vậy chớ trách tại hạ sao ba môn phải chúng tôi lại không biết thủ lễ.
Cùng Thần và Túy Quỉ đều có cá tính, thà là chết chứ không hề chịu khuất phục ai bao giờ. Trong binh sinh, chẳng những hai lão ta không hề xem danh môn chính phái trong võ lâm này vào đâu, hơn thế nữa, có thể nói họ xem các môn phái này ít nhiều có vẻ thường mắt là khác. Giờ đây, sở dĩ hai lão ta cố dằn cơn giận, cố tránh sự gây gổ với họ, chẳng qua là sợ gây tình trạng ngao cò đánh nhau ngư đắc lợi mà thôi.
Lời nói của Nhất Diệp đạo trưởng vừa thốt ra khỏi miệng, thì Túy Quỉ vẫn cố đè nén cơn tức giận, nhưng trái lại, Cùng Thần có vẻ như không làm sao nhẫn nhịn được nữa. Lão trơn to đôi mắt lên, rồi cất tiếng cười ha hả như điên dại, nói:
– Nhất Diệp lão đạo. Ong bảo không thủ lễ nghĩa là thế nào? Hiện nay Gia Cát Ngọc đã tiêu mất ca xương thịt, vậy ông còn cho là chưa đủ nữa hay sao?
– Có ai dám bảo đảm, là việc xảy ra tại Đoạn Trường Giáp trước đây, lại không tái diễn lần thứ hai?
– Hừ, hừ. Nhất diệp lão đạo. Nếu ông dồn ép người ta mãi, thì chúng tôi không phải sợ ông đâu nhé.
Xem ra, hai người càng nói càng có vẻ tức giận hơn, nên Thiên Diên Nhân Ma Đông Phương Tuyệt nào chịu bỏ qua cơ hội tốt ấy. Do đó, lão ta bèn cất giọng sâu hiểm cười to, rồi giả vờ khuyên giải rằng:
– Đạo trưởng xin hãy dằn cơn tức giận. Việc Gia Cát Ngọc có thể từ trong cái chết, thoát nạn tìm đường sống, như sự việc xảy ra tại Đoạn Trường Giáp trước kia, tuy chẳng phải việc không thể có, nhưng cũng không hẳn là nhất định xảy ra đúng như vậy đâu. Đạo trưởng hà tất vì việc nhỏ mà bỏ qua việc to. Vạn nhất nếu chọc tức hai vị ấy, thì...
Nói đến đây, lão ta lại cắt giọng sâu hiểm khôn lường, cười to lên rồi ngưng ngay lại, không nói tiếp nữa.
Câu nói ấy của Đông Phương Tuyệt thực hết sức khôn khéo. Một mặt lão ta cho biết việc Gia Cát Ngọc bị đánh rơi xuống Lạc Hồn Trì là việc có thực, nhưng chàng ta vẫn có thể thoát chết được trong hoạn nạn, hiểm nguy ấy như thường. Một mặt khác, lão ta còn có ngụ ý nói cho ba vị chưởng môn biết, là nếu chọc tức Cùng Thần và Túy Quỉ thì chẳng phải dễ đối phó với ông ta.
Qua câu nói đó, thử hỏi Nhất Diệp đạo trưởng làm sao nhẫn nhịn cho được?
Chẳng riêng Nhất Diệp đạo trưởng mà đến cả Đại Hoang chân nhân và Tiềm Long đại sư cũng cảm thấy mình bị người ta xem thường, nên trong lòng vô cùng câm tức, đồng loạt tràn tới trước cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:
– Nhị vị nếu không kiên sợ ba môn phái lớn chúng, thì chúng tôi cũng không tỏ ra kiêng sợ nhị vị được.
– Này, hòa thượng và lão đạo sĩ kia. Có phải các ông muốn lấy võ nghệ thử nhau cho biết không?
– Xin nhị vị hãy ra tay chỉ giáo?
– Ha ha. Như vậy thì còn có gì tốt hơn nữa?
Cùng thần và Túy Quỉ tánh tình vốn tự cao, ngạo mạng. Hơn nữa, giờ đây lửa giận cháy bừng bừng, nên câu nói vừa dứt, thì liền vung chưởng lên, nhắm ngay quả tim của vị chưởng môn phái Võ Đương chém thẳng tới.
Nhất Diệp đạo trưởng là người tên tuổi được xếp vào Đạo môn song kiếm trong võ lâm, lão ta là một cao thủ thượng thặng, nên trông thấy thế, liền nhanh nhẹn vung đôi chưởng lên đánh thẳng ra một đạo kình khí để chống trả.
Qua một tiến “ầm” to tức thì, Nhất Diệp đạo trưởng đã bị hất bắn ra sao liên tiếp ba bước.
Chính vì thế, Nhất Diệp đạo trưởng và Đại Hot đầu bắt rùng mình nhưng chân lực trong người của lão ta vẫn chưa sử dụng hết, và sau đó, liền giơ nhẹ đôi bàn tay lên, rồi giận dữ nạt rằng:
– Như thế nào bảo là kiến thực hẹp hòi? Hiểu biết nông cạn? Âu Dương Thiên. Người hãy giải thích cho ta nhe rõ đã.
Bát Chỉ Phi Ma lúc bấy giờ mạng sống hoàn toàn nằm trong bàn tay của kẻ khác, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh như thường, đáp rằng:
– Cao thủ trong Huyết hải hiện nay đông như kiến. Do đó, nếu người ra tay sát hại Âu Dương Thiên ta, thì chắc chắn không còn ai tìm người để thanh toán mối cựu thù, nhưng trái lại, nếu người động đến một sợ lông chân của Đông Phương Tuyệt thì tất cả số đệ tử của Huyết hải đang vây chung quanh đây, nào chịu tha chết cho người thoát khỏi nơi này?
Câu nói ấy nghe thực hữu lý, nhưng Thất Khuyết Đạo Nhân vừa nghe qua thì bỗng bất thần phá lên cười to nói:
– Âu Dương Thiên. Lời nói ấy của người không sai tý nào cả. Nhưng người có biết trên đời này, vẫn có trường hợp ngựa trời lo rình bắt ve sầu, thì chim sẻ lại ở sau lưng mổ tới hay không? Đông Phương Tuyệt có ý nuốt chửng cả võ lâm, do đó trong các môn phái lớn đều có bọn tâm phúc của hắn mai phục. Song đáng tiếc là hắn đã để sơ hở một việc.
Đông Phương Tuyệt vừa nghe qua thì không khỏi giật nảy mình vội vàng hỏi rằng:
– Người nói cái chi thế?
Thất Khuyết Đạo Nhân cất tiếng cười gian manh nói:
– Ta bảo người đã để sơ hở một việc ấy là hầu hết số người tâm phúc của người, kỳ thực đều là môn hạ của Nại Hà Thiên ta đây cả.
Âu Dương Thiên sống trong Huyết hải khá lâu, tuy lão ta cũng tìm ra được một vài manh mối bí mật về nhóm Nại Hà Thiên, nhưng vẫn chưa dám tin là đúng sự thật. Giờ đây lão ta nghe qua lời nói ấy, thì bất giác lại giật mình kinh hãi.
Số quần hùng đến phó hội vẫn còn có vẻ nghi ngờ nên giương đôi mắt kinh ngạc nhìn khắp bốn bên.. Trong khi đó Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt giương tròn xoe đôi mắt, sắc mặt cũng ngơ ngác, vừa kinh hoàng song lại vừa ngờ vực.
Thất Khuyết Đạo Nhân cất tiếng cười to ha hả nói:
– Đông Phương Tuyệt. Người chưa chịu tin hay sao?
Câu nói vừa dứt, thì bỗng lão ta quay đầu lại, gằn giọng quát rằng:
– Đệ tử của Nạn Hà Thiên đâu? Các người hãy bước ra cho bọn họ trông thấy nào.
Đám đông liền xao động, rồi trông thấy có đến mấy mươi bóng người phi thân bước ra nhanh như điện chớp. Số cao thủ đứng sát sau lưng Đông Phương Tuyệt vừa rồi, cũng có đến quá nửa tràn ra.
Đông Phương Tuyệt nhìn thấy thế, không khỏi ớn lạnh cả tâm can. Trước tiên lão ta lộ sắc kinh hoàng, nhưng sau đó không hỏi cúi đầu cất tiếng than dài.
Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên tuy cũng kinh hãi trước hiện tượng ấy, nhưng trái lại lộ sắc tươi cười nói:
– Thất Khuyết lão quỷ. Thủ đoạn của ông quả là cao cường tuyệt đỉnh, nhưng nếu ông dùng thực lực này để đối phó với Huyết hải thì chắc chắn thừa sức trái lại, nếu muốn kiềm chế cả quần hùng trong thiên hạ, thì việc thành bại chưa biết ngả về ai.
Thất Khuyết Đạo Nhân cất giọng cười ngạo nghễ cười to nói:
– Lời nói của người ta chưa hoàn toàn tin hẳn.
– Không tin chăng? Ha ha. Hiện giờ đêm hãy còn sớm, vậy chớ nói chi còn ba người trong Ngũ bá chưa đến nơi, mà đồng thời số người được Đông Phương Tuyệt khổ công thu phục như Đông hải tứ hữu, Thái sơn tam tử, Chung Nam Thiết phiến, Thiên sơn ca đà, có ai chẳng phải là những cao thủ đáng ghê sợ?
Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên vừa rồi nghe lão ta đề cập đến việc xảy ra tại Lạc Phách phong và Hồi thiên cốc thì đoán biết số người của Cùng thần và Túy quỷ sở dĩ mãi đến giờ phút này chưa tới, chắc chắn là có điều chi đáng ngờ, nên mới dùng lời nói đó để thăm dò hư thực.
Quả nhiên Thất Khuyết lão quỷ nghe qua, liền nhướng cao đôi mày phá lên cười to nói:
– Ha ha. Bát Chỉ Phi Ma. Người ta bảo người là kẻ về võ công cũng như về mưu lược, cao cường hơn mọi người một bậc. Nhưng nếu đem so sánh với ta đây, thì thực sự người còn kém sút quá xa. Hiện giờ Cùng thần và Túy Quỷ đã bị sa vào mưu gian của Đông Phương Tuyệt, đang cùng đánh nhau đến đôi bên đều bị thảm bại với các môn phái Thiếu Lâm, Võ Đương và Hoa sơn. Riêng Thạch cổ hòa thượng và Mạt sầu lão ni, thì chẳng khác chi cá nằm trên thớt đang bị vây khốn tại Lạc phách phong, chưa biết thắng bại thế nào. Nhất là hiện giờ.. Âu Dương Thiên vừa nghe đến đây, thì trong lòng hết sức hãi kinh vội vàng nói:
– Giờ đây thì sao?
Thất Khuyết Đạo Nhân cười to như điên dại nói:
– Giờ đây, ta phải làm cho bọn họ bị tan thành tro bụi, hầu trả lại mối thù xưa đã bẻ gãy tay của ta, cũng như cái tội đến khuấy phá sự tĩnh tu của ta vừa rồi.
Lão quỷ vừa nói thì đôi mắt cũng vừa nảy lửa, râu tóc đều rung chuyển, khiến cho số người hiện diện, ai nhìn đến cũng kinh hoàng.
Nào ngờ đâu câu nói của lão vừa dứt, thì bỗng lại to tiếng gọi rằng:
– Câu hồn. Chiêu hồn. Đã đến giờ rồi. Vậy các người còn chờ chi nữa?
Trong khi ai nấy còn đang ngạc nhiên thì đã thấy Câu hồn và Chiêu hồn khẽ cất tiếng vâng lịnh, rồi bất thần vung hai chưởng lên, tức thì hai luồng lửa xanh biếc vọt thẳng lên nền trời cao và liền đó từ hướng Lạc phách phong, Cửu hồi cốc đã nghe vọng lại hai tiếng nổ to, rung chuyển cả trời đất, khói đen che kín một vầng trăng sáng.
Tất cả quần hùng hiện diện ai nấy đều cảm thấy đôi chân lảo đảo và cả một vùng Huyết hải địa khuyết đều rung động, lào xào mái ngói đều tuôn đổ.
Bát Chỉ Phi Ma trông thấy thế thì trong lòng mới chợt hiểu ra, lão biết Cùng thần, Túy quỷ, Thạch cổ hòa thượng và Mạc sầu tiên tử đang cùng đánh nhau với các môn phái lớn tại Cửu hồi cốc và Lạc phách phong, và chắn chắn đã bị tiêu tan thành tro bụi cùng với các cao thủ của ba môn phái Thiếu Lâm, Võ Đương và Hoa sơn, sau tiếng nổ to ấy rồi.
Như vậy thực lực trong đêm nay lại càng rõ ràng, bọn ma đạo chiếm phần ưu thắng, trong khi Ngũ bá đã bị sứt mẻ, các môn phái đều bị suy giảm. Xem ra giới giang hồ mênh mông này, chắc chắn không làm sao thoát khỏi sự ngự trị dưới tay Thất Khuyết Đạo Nhân.
Quần hùng giương đôi mắt nhìn nhau kinh hoàng, không biết nên hành động ra sao cả.
Đông Phương Tuyệt và Âu Dương Thiên cũng đưa mắt nhìn nhau im lặng không nói nên lời.
Thất Khuyết Đạo Nhân lúc nào cũng đè chặt bàn tay trên huyệt đạo quan trọng nơi lưng của Đông Phương Tuyệt và Âu Dương Thiên thì tuy trong lòng họ lửa giận đang cháy bừng bừng, hết sức căm phẫn, nhưng lại sợ nếu mình xuống tay tấn công, thì sẽ làm nguy hại đến tính mạng của cả hai người.
Gió đêm lạnh lùng, nhưng cõi lòng quần hùng hiện diện lại càng lạnh lùng như băng giá.
Thất Khuyết Đạo Nhân tỏ ra vô cùng đắc ý, cất giọng ngạo nghễ cười to, chẳng khác chi tiếng chim ục kêu giữa đêm khuya, làm cho ai nấy nghe qua đều bắt nổi da gà.
Khi tiếng cười của lão ta vừa dứt, thì liền gằn giọng quát to rằng:
Trong võ lâm, việc các môn phái tranh đoạt hơn kém với nhau, không lúc nào là chấm dứt, do đó ta đây vì lòng thương yêu mọi người, không ngại khó nhọc bước ra nắm lấy ngôi vị minh chủ võ lâm, và từ nay, các môn phái đều quy về một mối và nên hành động theo mệnh lệnh.. Câu nói chưa dứt thì bất thần nghe một tiếng quát rằng – Tên ác đạo hèn mạt kia. Người định giở cái trò chi thế?
Tất cả số người hiện diện, khi nghe qua tiếng quát ấy, đều không khỏi kinh hãi. Liền đó ai nấy đều quay mặt nhìn về hướng có tiếng quát, thì trông thấy giữa đám đông có một lão già nhỏ bé mặt đỏ như son, đầu hói láng trơn, đang cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, sắc mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Đôi mày của Thất Khuyết Đạo Nhân liền nhướng cao, gầm lên một tiếng giận dữ nói:
– Thiên Sơn Thóc Long. Có phải người định tìm cái chết hay không?
Lão già nhỏ bé ấy quả đúng là Thiên Sơn Thóc Long. Lão ta nào biết Thất Khuyết Đạo Nhân là một con người vô cùng lợi hại, nên vừa nghe qua tiếng quát bèn cất giọng khinh lờn cười nói:
– Lão phu đang định tìm lấy cái chết đây. Vậy người định là gì? Ha ha. Ha ha.
Nếu người muốn tìm lấy cái chết thì ông đây cũng không ngăn cản làm gì. Vì để chậm trễ thì e sẽ mất thì giờ, vậy người hãy mau đi cho sớm.
Quần hùng ai nếu đều chưa hiển Thất Khuyết lão quỷ sẽ xử trị ra sao đối với Thiên Sơn Thóc Long và do đó, ai nấy đều giương tròn xoe đôi mắt, nhìn chòng chọc vào giữa sân trống để chờ xem mọi sự diễn biến. Ngay đến Thiên Sơn Thóc Long cũng đưa đôi mắt sáng quắc, tập trung tinh thần nhìn vào đối phương, hắn sẵn sàng ứng chiến.
Nhưng mọi việc lại xảy ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Vì chẳng những Thất Khuyết Đạo Nhân không hề di động thân hình, mà ngay đến số đệ tử của Bất Quy Cốc vừa tràn ra khi nãy cũng đứng yên không có một người nào nhúc nhích. Bởi thế quần hùng chung quanh đều kinh ngạc và băn khoăn suy nghĩ.
Thốt nhiên ngay lúc đó từ phía sau lưng của Thiên Sơn Thóc Long, có bốn bóng người bất thần tràn tới, tám chưởng đồng loạt vung lên, nhắm ngay lão ta đánh tới nghe một tiếng ầm.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ nên Thiên Sơn Thóc Long chỉ kịp gào lên một tiếng thảm thiết, miệng trào máu tươi, ngã lăn quay ra đất chết tốt.
Trong đám đông hiện diện, có bao nhiêu bọn nha trảo của Bất Quy Cốc trà trộn, đó là sự việc thực ra có thể đoán biết được cả.
Bởi thế quần hùng hiện diện hết sức kinh hoàng, đưa mắt nhìn quanh và bắt đầu nghi ngờ đối với ngay cả những người đứng sát bên cạnh mình.
Âu Dương Thiên tuy đang ở trong khung cảnh vô cùng hiểm nguy, nhưng trông thấy võ lâm đang bị giày xéo, thì trong lòng không khỏi căm hận, và ý chí nghĩa hiệp đang nổi lên.
Trái lại Đông Phương Tuyệt đã hoàn toàn thất vọng, nhưng lòng vô cùng ngao ngán. Sự hối hận đang tràn ngập cõi lòng của lão ta nên bất giác cúi gầm đầu cất tiếng than nặng nề liên tiếp.
Thất Khuyết Đạo Nhân biết tài nghệ của Đông Phương Tuyệt và Âu Dương Thiên đã tiến đến mức tự động giải trừ huyệt đạo cho mình được nên hai bàn tay vẫn đè chặt trên lưng của hai người. Lão ta đưa đôi mắt nhìn thẳng vào số quần hùng đang kinh hoàng ngơ ngác, buột miệng phá lên tiếng cười ghê rợn, tỏ ra đắc ý vô cùng:
– Hôm nay bần đạo lên nắm ngôi minh chủ võ lâm, thì các môn phái trong thiên hạ, đều là con dân của bần đạo. Vậy nếu không có lòng dạ phản trắc, thì bần đạo không khi nào giết hại bao giờ. Ngay đến như Âu Dương Thiên và Đông Phương Tuyệt nếu bằng lòng quy thuận bần đạo thì bần cũng sẵn sàng tha thứ chọ. Âu Dương Thiên không thể nào chờ cho lão nói dứt lời, bất thần ngửa mặt lên trời cười to như sấm nổ.
Đông Phương Tuyệt là một tay gian hùng khét tiếng trong đời, nên tuy thái độ không ngang tàng can đảm như Âu Dương Thiên nhưng sắc mặt vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt, cất tiếng cười nhạt không ngớt.
Thất Khuyết Đạo Nhân trông thấy thế, tỏ vẻ hết sức tức giận, gằn giọng quát rằng:
– Âu Dương Thiên. Người tưởng đâu bần đạo không dám sát hại người sao mà người lại dám tỏ ra ngông cuồng đến mức đó?
Huyệt đạo quan trọng trên người Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên đã bị đối phương chế ngự, nên tuy chân lực trong người đã khôi phục lại được hơn phân nửa, nhưng vẫn không thể nào sử dụng ra được. Do đó lão ta bất đắc dĩ phải cất tiếng cười nhạt mà thôi.
– Thất Khuyết lão quỷ. Đối với cái chết Âu Dương Thiên ta từ trước đến nay, chẳng hề xem vào đâu cả. Vậy người muốn lấy cái chết để rúng ép ta, thì quả là đã lấy lòng dạ của kẻ tiểu nhân để xét đoán lòng dạ của người quân tử rồi.
Câu nói ấy đã làm cho Thất Khuyết Đạo Nhân phải nghẹn họng, vầng trán liền nổi gân xanh, trong nhất thời không biết trả lời ra sao cả. Đôi mắt gian manh của lão ta không ngớt xoay chuyển qua một lúc lâu mới gầm lên rồi bất thần đè mạnh đôi chưởng xuống.
Trong khi lão ta đang định vận dụng hết chân lực trong người để cùng một lúc sát hại cả Đông Phương Tuyệt lẫn Âu Dương Thiên thì nào ngờ chân lực chưa kịp phát ra, thì bỗn đã nghe một tiếng quát vọng đến bên tai rằng:
– Đố người dám.
Giọng nói ấy rất khẽ, nhưng cũng rất hối hả, mới nghe qua như chẳng có gì lạ, nhưng khi nó lọt vào tai thì lại gây nên một sức chấn động vang rền như sấm nổ, khiến cho máu huyết của mọi người đều cuồng luận lên, tai kêu o o.
Thất Khuyết Đạo Nhân không khỏi giật nảy mình, vội vàng ngửa mặt nhìn lên và trong khi lão ta chưa kịp nhìn rõ đối phương thì lại nghe có tiếng người buột miệng kêu lên đầy kinh hoàng rằng:
– Kim cô lâu.
Trước đây khi Kim cô lâu vừa mới xuất hiện trong chốn giang hồ, tiếng tăm tuy đã vang dội nhưng chẳng bao lâu sau thì không còn ai nghe tiếng nữa. Trường hợp đó chẳng khác nào một vì sao xa trên nền trời, vừa thấy đó rồi lại mất đó. Tuy nhiên ánh sáng của vì sao xuất hiện nhanh chóng ấy, thì mãi mãi in đậm trong ký ức của mọi người.
Số người hiện diện hôm nay không ai là không biết chàng đã bị đánh rơi vào Lạc hồn trì. Do đó giờ đây thấy chàng bất thần xuất hiện thì thực quá ư đột ngột.
Song cách ăn mặc của chàng đã rõ rừng y hệt thủa trước. Những đốt xương trắng, không ngớt chiếu lóng lánh dưới ánh trắng sáng, khiến ai nhìn đến cũng phải kinh hồn khiếp đảm.
Gia Cát Ngọc làm thế nào lại thoát chết được?
Tại sao mãi đến giờ phút này chàng mới xuất hiện?
Thì ra khi chàng bị Thiên nhất thượng nhân vung chưởng đánh rớt thẳng xuống Lạc hồn trì, thì thấy lũ rắn dưới đầm nước cất lên tiếng kêu khè khè rồi lao tới vun vút về phía chàng nên chàng vô cùng sợ hãi, quạt mạnh hai cánh tay định sẽ phi thân vọt khỏi mặt nước.
Nhưng trong khi chàng còn chưa quy tụ được chân lực trong người thì bỗng thấy dòng nước xoáy rất mạnh, rồi gây nên một sức hút to lớn, khiến cho cả thân người chàng bị cuốn chìm xuống sâu. Do đó, chàng không làm thế nào phi thân vọt trở lên được, đành phải để cho dòng nước xoáy ấy cuốn thẳng chìm xuống đáy hồ.
Bởi thế chàng cảm thấy đầu óc như quay cuồng, chung quanh tối tăm và áp lực ở bốn bên mỗi lúc càng gia tăng nặng nề, mỗi lúc càng giá rét khó chịu hơn.
Do đó chàng cố gắng vận dụng chân lực trong người và định sẽ tìm kế thoát thân.
Nhưng bất thần dưới đáy đầm sâu mịt mờ bóng tối ấy, bỗng lóe lên một vệt ánh sáng đỏ. Gia Cát Ngọc trông thấy vậy thì không khỏi giật mình. Nhưng liền đó chàng đã thấy vầng ánh sáng màu đỏ ấy chính đã phát ra từ một viên ngọc to lớn bằng nắm tay. Nhưng nơi vầng sáng của viên ngọc này soi tới, thì dòng nước xoáy ấy đều bị vạch ra xa đến ba thước.
Bởi thế trong đầu óc chàng liền lóe lên một ý nghĩ, nên liền quạt mạnh đôi cánh tay, nhằm ngay viên ngọc to lớn ấy lao vút tới.
Đến nơi chàng trông thấy viên ngọc ấy được khảm cứng trên một bức vách đá, và bức vách đá ấy có hình cong như một chiếc mui ghe, rộng vừa đủ cho một người ngồi. Bởi thế chàng vội vàng lách mình đứng yên tại đấy và bỗng thấy có một chiếc bóng đen thoảng qua, tức thì xác chết của Phi long thiền sư đã lướt nhanh xuống lòng đất.
Gia Cát Ngọc định thần lại, trong lòng không ngớt vui mừng vì mình may mắn được thoát nạn.
Nhưng khi chàng sực nhớ đến việc mình tuy tạm thời có một nơi ẩn trú nhưng muốn thoát ra khỏi dòng nước sâu trăm trượng này, vẫn còn là một việc hết sức khó khăn. Do đó chàng không khỏi lại cảm thấy buồn bã.
Trong khi chàng đang ngơ ngác đưa mắt nhìn khắp bốn bên lòng đầy tuyệt vọng, thì bỗng lại trông thấy bên dưới viên ngọc to màu đỏ như máu kia chính là một khung cửa đá. Bởi thế chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đưa tay xô mạnh, thì bỗng thấy cánh cửa kêu lên kèn kẹt, rồi từ từ mở to mắt ra.
Gia Cát Ngọc trông thấy tại phía trong khung cửa, có để một chiếc giường đá, và bên trên đang ngồi yên một vị lão tăng, diện mạo thanh tú, mày râu đều bạc trắng như tuyết, khiến ai nhìn đến cũng phải khâm phục kính nể.
Gia Cát Ngọc biết một người có thể ẩn cư dưới lòng suối lạnh muôn trượng này nhất định phải là một cao nhân tuyệt thế, nên bất giác cúi người thi lễ nói:
– Gia Cát Ngọc vô tình xâm nhập vào Thiền quan, khuấy rầy sự tĩnh tu, vậy xin thánh tăng hãy rộng lòng tha thứ cho cái tội mạo muội của tại hạ.
Nào ngờ chàng nói đến hai lượt mà vẫn thấy vị lão tăng ấy ngồi trơ trơ, không hề nhúc nhích. Khi chàng xem kỹ lại thì mới biết vị lão tăng này đã tây quy Cực lạc từ năm tháng nào rồi.
Do đó trong lòng chàng hết sức ngạc nhiên, đưa chân bước quanh khắp gian nhà đá, và trong lòng không khỏi thầm kêu quái dị. Vì gian nhà đá này lại chính là nơi gửi xác của vị cao tăng đời Hán, có tên là Diễm Lôi. Còn dòng suối lạnh này lại chính là Cửu u tuyền, tức nơi trước đây Lạnh diện hoa đà có nói đến.
Dòng thác Đào hoa và dòng suối Cửu u tuyền là hai đại kỳ thủy, một âm một dương. Nếu ai gặp phải một trong hai dòng nước ấy, thì nó sẽ gây nhiều điều tai hại, trái lại, nếu gặp được cả hai nơi, thì nó có thể thay đổi hình dáng và xương cốt của con người.
Chàng nhớ lại lời nói ấy của Lãnh Diện Hoa Đà thì bất giác đưa cao cánh tay lên.
Quả nhiên chàng trông thấy màu da đen sạm của mình đã bay đi từ lúc nào, trái lại khắp thân người chàng da thịt đều trở thành trắng mịn, đỏ hồng chẳng khác nngười chung quanh đều tản mác ra chung quanh, vây chặt lấy Thạch Cổ hòa thượng và Mạc sầu Tiên Tử vào giữa. Số người đó, đôi mắt ai nấy đều sáng ngời, đôi tay thủ thế như trực tràn tới tấn công.
Mạc Sầu tiên tử tuy lúc ấy đã quy y cửa phật, nhưng cá tính chưa được trầm tĩnh như Thạch Cổ hòa thượng, nên vừa nhìn qua tình trạng trước mắt, liền cất giọng lạnh lùng cười nói:
– Bình Hạo. Nếu ngươi không bằng lòng ra lệnh cho số người này lui ra, thì chớ trách bần ni lại phạm sát giới đó.
– Ha ha. Ha ha. Mạc Sầu lão ni. Hôm nay chính là ngày cuối cùng của bà đó.
Nơi này, chính là mồ chôn bà, vậy bà còn lên giọng khoát lác làm gì? Nên mau tự xử đi thì tốt hơn.
Mạc Sầu sư thái không còn cách chi đè nén lửa giận trong lòng được nên nạt to một tiếng, rồi vung mạnh cánh tay lên, nhắm ngay Âm Sơn Quỉ tẩu công thẳng tới nhanh như một luồng điện xẹt.
Âm Sơn Quỉ tẩu cất giọng nham hiểm cười to, trong khi thân hình nhanh nhẹn lách tranh ra xa tám thước.
Gần như cùng lúc với Âm Sơn Quỉ Tẩu lách mình tránh đi, thì có hai bóng người nhanh nhẹn tràn tới, đồng thời lại thấy bóng chưởng vung lên, bóng quạt chập chờn, gây thành những luồng kình phong ầm ầm như sấm động, công ra ba thế võ mãnh liệt về phía Mạc Sầu Tiên tử.
Hai người tràn tới tấn công ấy chính là Thiết Phiến Tẩu Tần Đơn ở phái Chung Nam và Tử Minh Thư Sinh Khổng Càn Phai trong Đông Hải Tứ Hữu. Thế võ của Thiết Phiến Tẩu vừa kỳ tuyệt vừa dồn chứa nội lực mạnh mẽ, quả không hổ danh là một bậc cao thủ trong giới giang hồ.
Trong khi đó, Tử Minh thư sinh Khổng Càn Phụ vung chưởng đánh ra một cách hết sức nhanh nhẹn, diễn biến ly kỳ khó đoán, tự hồ còn cao hơn cả Thiết Phiến Tẩu một bậc.
Võ công của Mạc Sầu sư thái tuy không phải là tầm thường, nhưng đứng trước hai cao thủ đem toàn lực ra tần công, thì vẫn không làm thế nào lách tránh, để tràn theo truy đuổi Âm Sơn Quỷ Tẩu.
Nhưng chính vì vậy mà làm cho bà tức giận hơn, cá tính ngang tàn thuở trước liền nổi dậy. Bà ta hạ thấp cánh tay, rồi thay đổi ngay thế võ, tức thì trông thấy giữa không trung bóng chưởng ngọc chập chờn như những cánh bướm bay, công trả về phía địch ba chưởng liên tiếp. Ba chưởng nấy đều là ba thế võ vô cùng kỳ tuyệt, quái dị khó lường.
Với hai nhân vật tài nghệ cao cường như Tứ Minh Thư Sinh và Thiết Phiến Tẩu, vẫn cảm thấy luống cuống trước thế công của mạc Sầu tiên tử. Do đó đôi vai họ chao động liên tiếp, trong khi đôi chân không ngớt thoái lui ba bước dài.
Mạc Sầu Sư thái liền cất giọng cười lạnh lùng, nói:
– Bình Hạo. Ngươi xem rõ rồi chứ? Nếu ngươi không ra lệnh cho số người này lui đi thì...
Âm Sơn Quỉ Tẩu trông thấy thế, trong lòng không khỏi kinh hoàng. Vì lão ta không làm sao tưởng tượng được Mai Uyển Phân sau lần xuất gia thì võ công cao cường đến mức đó. Nhưng trong lòng lão càng kinh hoàng chừng nào, thì càng không dám để cho hai người này rời khỏi ngọn núi bỏ đi chừng nấy. Do đó, lão bèn cất giọng ngạo nghễ cười nói:
– Ni cô trọc kia. Bà chớ nên thấy mình chiếm được ưu thế thì khua môi múa mỏ. Nếu ngày hôm nay để cho ông bà đi thoát được nơi này thì Bình Hạo ta sẽ...
– Thì ngươi thế nào?
– Thì ta sẽ tự xử tại ngọn Lạc Phách Phong này vậy.
– Tốt lắm.
Dứt lời Mạc Sầu Tiên tử đã nhanh nhẹn phi thân tràn tới lần thứ hai, và ai nấy chỉ thấy bóng người chập chờn, là đã nghe cuồng phong dấy động ào ào, đồng thời bẩy luồng kình lực cũng kêu vèo vèo trong gió, nhắm hai người đang đứng ở trước mặt dấn tới.
Thạch Cổ hòa thượng thấy bà ta sử dụng liên tiếp những thế võ tuyệt kỹ nên sợ sẽ làm cho số nhân vật võ lâm hoàn toàn bị mất lý trí này phải chịu thiệt mạng oan uổng, nên trong lòng không khỏi kinh hãi.
Nhưng số nhân vật võ lâm ấy, co ai là người võ công kém cỏi đâu? Huyết Hải Chuyển Luân Vương đã khổ công nghĩ ngợi, nếu không chắc thành công, thì lại đâu đưa số người này ra để đối phó với Thạch Cổ hòa thượng, một nhân vật tên tuổi rung chuyển cửu Châu?
Bởi thế khi Mạc sầu sư thái vừa vung tay đánh ra thì Âm Sơn quỉ Tẩu hú liền lên mấy tiếng dài, khiến số nhân vật võ lâm tâm thần đang bị chi phối kia, liền ùn ùn tràn ngay tới trước, kẻ vung quyền, người vung chưởng, kẻ tuốt binh khí, người vận dụng thần công, tấn công ra chớp nhoáng ngoài mười đạo cuồng phong lạnh buốt.
Số nhân vật này không có ai là tay tầm thường cả, ngay như Lam Y khách là một người tài nghệ kém cỏi nhất trong đám, cũng là kẻ có sự trui rèn về nội công mấy mươi năm. Vậy khi bọn họ ùn ùn tràn tới tấn công, thì thử hỏi Mạc Sầu sư thái làm thế nào đối phó cho nổi? Cánh tay trái của bà vung lên vận dụng toàn lực đỡ thẳng phía trước, thì đã chạm đúng vào thế phản công của ba vị đạo sĩ trong Thái Sơn quan Tức thì một tiếng nổ ầm thực to, làm rung động khắp núi đồi, cuồng phong cũng theo đó dấy động ào ào, tung bay cả tà áo của mọi người. và Mạc Sầu sư thái đã thoái lui liên tiếp ra sau ba bước...
Cùng lúc với Mạc sầu sư thái vung chưởng đánh thẳng vào thế phản công của ba vị đạo trưởng trong Thái Sơn Quán, thì Mục Dã Thần Canh Điền Căn và Tiền Dương Ngư Phủ Giang Triều, cũng vung chưởng đánh lên và chưởng phong đã cuộn tới lớp áo ngoài của Mạc Sầu sư thái...
Thạch Cổ hòa thượng tuy là người xuất gia đã lâu, tâm trạng lúc nào cũng bình tĩnh, thế mà đứng trước sự việc xảy ra lúc ấy, trong lòng không khỏi kinh hoàng. Lão ta cất tiếng niệm phật to, nói:
– A di đà phật. Hay thay. Hay thay.
Vừa nói lão ta vừa vung tay áo rộng quét ra liên tiếp, trong khi chiếc trống đá tuy cũng không ngớt công thẳng về phía trước khiến phóng chưởng chập chờn, kình phong dấy động ầm ầm, chẳng khác nào sóng to đang thét gào ngoài bể cả, nhắm ngay đầu của số người tràn tới chụp thẳng xuống.
ra xa tám bước. cả hai đều cau chặt đôi mày, chứng tỏ đều đang bị trọng thương...
Trong lúc ấy Đồng Chung đạo nhân và Nam Thiên dã nhân trải qua một lúc vận công điều tức chân lực đã bình phục nên từ mở to đôi mắt ra. Hai lão ta trôn thấy mọi việc xảy ra trước mắt, đang vô cùng gây cấn. Vì Bát Chỉ Phi Ma và Đông Phương Tuyệt đang đánh nhau tương đương, không biết phần thắng bại sẽ về tay ai?
Bóng trăng bên ngoài soi vào mông lung, cả gian đại sảnh cát bụi và đá vụng đang tung bay mù mịt. do đó, số quần hùng hiện diện không ai bảo ai đều thoái lui ra xa ngoài mười trượng để tránh.
chiếc mão vàng cũng như chiếc đai ngọc trên mình Đông Phương Tuyệt đều bị xốc xếch, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi...
Âu Dương Thiên thì giầy sút dây, áo dứt cút, râu tóc rối bới...
Thế võ của đôi bên đều được vận dụng toàn bộ chân lực trong người. Âu Dương Thiên vung chỉ chập chờn, kình lực bắn ra vèo vèo không ngớt. trái lại đôi chưởng đông Phương Tuyệt cũng vung lên vun vút, gây thành những đạo cuồng phong như sóng dậy triều dâng.
Đây là một cuộc giao tranh chưa hề xảy ra trong võ lâm lần nào.
Trong cuộc giao tranh đó, gốm có tất cả những cái gì mãnh liệt nhất, cao siêu nhất, và thần kì nhất trong võ học.
Bởi thế số quần hùng đứng chung quanh xem đến say mê hả mồm trơn mắt, đứng trơ trơ ra như tượng gỗ.
Ba mươi thế võ đã qua... năm mươi thế võ lai qua... Rồi tám mươi thế võ nữa lại qua...
Sau khi đôi bên đánh nhau đế thế võ chín mươi chín, thì Bát Chỉ Phi Ma thở mệt nhọc, nói:
– Đông Phương tuyệt. Thể võ cuối cùng này chúng ta sẽ quyết định sự sống chết đấy nhé.
Đông Phương tuyệt hít một hơi thở dài đầy thảm não nói:
– Âu Dương Thiên. bản Vương sẵn sàng hầu với ngươi vậy.
Tiếng nói vừa dứt thì đôi chưởng của lão ta từ từ đưa lên cao, trong khi đó, Âu Dương Thiên cũng hành động y như Đông Phương Tuyệt và chỉ trong chớp mắt là bốn chưởng đã va chạm thẳng vào nhau.
Vầng trăng trên nền trời vẫn sáng trong như bạc gió lạnh đêm vẫn rét mướt như băng giá.
Trong bầu không khí tĩnh mịch vang lên tiếng rít rợn người như tiếng xé lụa.
Và từ từ hai đối thủ đã toát mồ hôi như tắm.
Sau đó sắc mặt hai người lại lần lần trở thành tái nhợt hẳn.
Nam Thiên Dã Nhân và Đồng Chung Đạo Nhân trông thấy thế đều lộ vẻ cuống quýt vô cùng.
Tích Hoa Công Tử và các cao thủ trong Huyết Hải đều thủ thế như sẵn sáng tràn tới ứng chiến.
Ai sống? Ai chết? Chỉ trong chớp mắt đây sẽ được giải quyết ngay.
Ai còn? Ai mất? Chỉ cần một thoáng thời gian dùng xong một chén trà nữa là sè được chứng thực.
Ai nấy đều giương đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào hai cao thủ võ lâm đang giằng co trên ranh giới của sự tồn vong. Tâm trạng họ không rõ đang kinh hoảng hay đang vui mừng vì thật ra vô cùng phức tạp khó nói.
Trong khi ai nấy đều tập trung tinh thần để theo dõi cuộc diễn biến thì bỗng nhiên có một bóng người từ lưng chừng trời bay thoắt tới đi đôi với một tiếng hú dài kinh dị.
Tích Hoa Công Tử và Đồng Chung Đạo Nhân đều kinh hoàng cùng một lúc công thẳng ra một chưởng.
Nhưng, bóng người vừa phi thân lướt tới chỉ khẽ lắc thân người là đã phá tan được thế công mãnh liệt của hai đối phương rồi nhanh như chớp tiếp tục tràn ngay người tới vung tay chế ngự huyệt đạo quan trọng trên lưng của Đông Phương Tuyệt và Âu Dương Thiên.