Chương 1

Lá cách xa ô cửa sổ chỗ Hồng Miên ngồi một hành lang. Đó là một hàng cây nhạc ngựa xanh mướt đến nao lòng. Hàng nhạc ngựa cứ nghiêng đầu về phía sân và theo mùa cứ lắc mình trong gió trút xuống biết bao nhiêu lá. Lá xoay tròn, ngả nghiêng đùa với nhau trước khi đậu trên vai một ai Đó trong sân.
Có lẽ ngoài Miên ra, chả đứa nào trong lớp lại mơ màng vì cái lũ... lá rải ngập lối đi như vầy.
Đang mênh mang trôi theo lá, Miên bỗng giật mình vì cú giật chõ của Hà Mi.
Giọng con nhỏ bực bội:
– Anh Trí lại gởi tin nhắn cho mày nè.
Dúi vào tay Miên cái Siemens màu xám bạc, nớ cộc lốc:
– Trả lời đi! Không ồng lại nhắn tin nữa.
Hồng Miên nhìn vộì lên bục giáng, nơi thầy đang say sưa với ''Giá trị thặng dư” của môn Kinh tế khô khan, khó nuốt. Thấy thầy mãi hùng hồn nói, Miên cụp mắt xuống màn hình.
“Hẹn Miên lúc tan học ớ quán Rêu. Anh chờ'' Miên mím môi nhấn liên tục nhữag chữ cái trên điện thoại.
''Em không rảnh. Anh đừng chờ''.
Gởi tin nhắn xong, Miên nói:
– Tại mày cho Trí sớ chớ không phải tại tao, mày đừng càu nhàu.
Hà Mi lầu bầu:
– Ờ tại tao... Đúng là làm ơn mắc oán.
Hồng Miên nhột nhạt vì những lời của Hà Mi. Nó trách cô, nhưng rõ ràng tại nó cho Trí số di động cua mình mà. Cô biết Mi làm thế vì bãn thân nó muốn nhặn được điện của Trí, nhưng không ngờ anh chàng lại nhắn tin cho cô. Hồng Miên cố tập trung nghe giảng nhưng không được. Chậc! Thật khó xử Lẽ ra Trí không nên làm thế vì không tế nhị chút nào.
Hà Mi lại đẩy cái Siemens về phía Miên. Dòng tin nhắn rõ từng chữ.
''Anh vẫn chờ đến khi nào gặp được Miên''.
Nuốt nước bọt, Miên khẽ liếc Hà Mi. Mặt con nhỏ lạnh như băng sơn khiến cô thấy mình có lỗi.
Miên thì thào:
– Xem như tao không biết những tin nhắn này. Cứ để anh chàng chờ mút mùa. Nhé?
Hà Mi gầm gừ trong cổ:
– Vậy khác nào tao là đứa chơi xấu với bạn.
Hông Miên bối rối:
– Tao không biết làm sao cho Đúng nữa.
Hà Mi cười khấy:
– Thì cứ tới quán Rêu. chớ sợ gì.
Hồng Miên so vai:
– Tao không thích chớ không phải sợ.
– Vậy lại càng phải tới để nói rõ với Trí là màỵ. gh...ét.
Miên chớp mắt vì từ ''ghét'' được nhỏ Mi cố tình kéo dài đầy mai mỉa.
Thường ngày mồm mép Hồng Miên cũng thuộc dạng có quai ấy, vậy mà hôm nay cô đành nhịn Hà Mi. Chẳng qua cô muốn giữ êm ấm tình bạn của hai đứa chớ cô sợ gì ai.
Hà Mi lại thách thức:
– Sao? Mày sợ hay ghét?
Hồng Miên làm thinh vì thấy thầy nhìn mình. Đợi thầy quay đi, Miên mới nói:
– Tao muốn im lặng. Đó cũng là một cách trả lời với Trí.
– Tùy mày!
Chuông reng!
Hồng Miên vơ vội tập vở bỏ vào túi xách rồi ào ào chạy ra khỏi lớp, mặc kệ Hà Mi réo ở đằng sau.
Cô sợ bị Trí... phục kích ở cổng trường lắm, nên chạy vội sang lớp Thái An để nhờ vả. Đứng lóng ngóng một hồi, cô mới thấy nó đủng đỉnh bước ra.
Không đợi con nhỏ hỏi, Miên bảo:
– Mày dắt xe ra cổng rồi chạy ra đầu đường cho tao nhờ.
Thái An hóm hỉnh:
– Lại bị khủng bố à?
Hông Miên đưa chìa khóa và thẻ ra cho An rồi vòng ra cống sau bằng nhưng bước chân thật nhẹ của người đang chơi trò trốn tìm.
Ra tới đầu đường, Miên thở phào khi nghe An bảo.
– Chả có ai... Đón lòng mày ở cống cả ngốc ạ! Đúng là khéo tưởng tượng.
Miên ậm ự:
– Vậy là hắn đang ở trong quán Rêu. Cho hắn chờ tới... mùa thu lá bay luôn.
An tò mò:
– Hắn nào? Phải Trí không? Sao mày lại nỡ đẻ hắn làm cây si rụng lá vậy?
Ngồi lên yên sau cho An chở, Hồng Niiên chép miệng:
– Không làm vậy nhỏ Hà Mi ăn thịt tao mất.
Thái An bĩu môi:
– Nhằm nhò gì con quái ấy. Phận ai nấy lo, duyên ai nấy huớng. Trí có thích nó đâu.
– Nếu là mày, tao sẽ không làm thế, trừ khi... Mà thôị. Thấy An bỏ lửng, Miên hỏi tới:
– Trừ khi cái gì?
Thái An cười khi thấy Miên bị mắc bẫy:
– Trừ khi mày khoái Trí nhưng còn làm màu.
Miên mím môi bấu mạnh vào eo Thái An làm nó giẫy nẩy:
– Nè! Xe ăn bây giờ!
Hồng Miên dấu môi:
– Xì! Hổng sợ....
Im lặng được mấy giây, Hồng Miên ngập ngừng:
– Có bao giờ hắn vẫn chờ, dù tao không tới không?
Thái An tằng hắng:
– Có chớ! Mà mày không thích Trí thì thắc mắc làm gì. Đầu óc để dành cho chuyện học hành đi... con.
Hồng Miên chép miệng.
– Mày giống má Hai tao quá đi!
– Chậc! Tao đang bắt chước má Hai mày mà lại... Ê! Dạo này má còn đi chùa không?
– Còn! Đi rồi ở lại làm công quá mấy ngày mới về luôn.
Thái An cười hì hì:
– Thiện tai! Thiện tai! Ở nhà một mình mày tha hồ tự do nghen.
Rồi nó vô tư xúi:
– Sao không thừa dịp má đi chùa mời Trí tới chơi?
Hồng Miên nghiêm giọng:
– Mày thừa biết mà! Tao không thể!
Thái An kêu lên:
– Nói vậy chả lẽ suốt đời mày không mời gã đàn ông nâo tới nhà?
Hông Miên trầm tư:
– Với ai khác kìa, nhưng với Trí thi không.
– Đó cũng là lý do khiến mày tránh mặt hắn sao? Đồ thỏ đế!
Hồng Miên không trả lời. Cô nhìn hai hàng cây bên đường rồi nói bâng quơ.
– Mùa này lá rụng nhìêu quá!
Thái An thoáng bùi ngùi vì biết Miên đang lảng đi.
– Ô Lá rụng nhiều thật.
Rồi con bé ngâm nga:
Chiếc lá rơi không tiêng Hai người yêu hai nơi Chảng nghĩ về chiếc lá In dấu môi lên trời.
Hông Miên chớp mi. Lá vẫn rơi và xoay tròn theo gió. Thôi thì gởi theo lá chút tình xanh thơ dại vừa lén chớm trong hồn vậy.
Về nhà, Miên nhìn cái gạt tàn. với vài ba mẩu đầu thuốc và reo lên:
Mẹ con về hả má Hai?
Bà Hai gật đầu:
– Ờ Nhưng đi rồi.
Miên xịu mặt:
– Sao kỳ vậy?
– Mẹ gởi tiền và quần áo cho con rồi đi Tuần Chầu ngay.
Hồng Miên có vẻ mỉa mai:
– Chắc là đi với khách sộp. Khách bao giờ không quan trọng hơn con.
Bà Hai lắc đầu:
– Lại ganh ty! Sao sân si với mẹ mình hả con?
Không nói lời nào, Miên ôm tặp vở lên phòng mình, một căn phòng nhỏ, xinh xắn đầy đu tiện nghi.
Bật nhạc lên, Miên lấy quần áo vào phòng tắm. Nước giúp cô bớt mệt mỏi và thả trôi hết ưu phìên nhưng nước không sao giúp Miên quên cảm giác bâng khuâng về Trí.
Giờ này Trí đang làm gì? Vẫn ngồi với ly cà phê trong quán Rêu sao? Chắc là vậy, vì anh đã nói thế mà. Anh làm Miên mềm lòng rồi đây!.
Nằm xuống nệm, cọ mũi vào cái gối mềm mại, Hông Miên khép làn mi cong. Miên cố gạt tâm tướng mình ra khỏi Trí, nhưng khó quá Gương mặt anh vẫn hiện rõ trong hồn Miên.
Tới bây giờ Trí vẫn là người lạ với cô. Hai người vừa biết nhau đây thôi, nhưng ngay cái nhìn đầu tiên, Trí đã ngập ngùng bảo từng gặp cô ở đâu Đó, Miên cười bảo chắc từ kiếp trước. Một người xa lạ, nhưng ngỡ đã quen từ đời nào. Nghe thật... liêu trai chí... kinh dị. Để rồi sau đó Hồng Miên luôn nói là mình ghét Trí, cô nói thế với Hà Mi, Thái An và với chính mình. Hai đứa bạn biết tỏng cô láo nên một đứa cười còn một đứa khó chịu.
Hà Mi khó chịu vì nó thích Trí từ lâu. Nó không nghĩ ở đêm sinh nhật thứ hai mươi của mình nó lại để vuột anh. Nếu biết thế, chắc Mi không đời nào mời Miên để sinh nhật nó, cô và anh... tương ngộ.
Miên khẽ nuốt tiếng thở dài. Cô cảm giác có lỗi với bạn vì thật tình Miên.. có thích Trí, chớ đâu phải không thích như cô đã nói dối.
Giọng má Hai vang lên:
– Miên! Ăn cơm!
Uể oải, Miên bước chân không xuống bếp. Bữa cơm hai người sẽ thật lặng lẽ nếu Miên không nói, không đùa, không chọc má Hai nổi cáu.
Bà Hai nhìn Miên lo lắng:
– Con làm sao vậy?
Miên bặt giọng:
– Có sao đâu má.
Bà Hai vẫn nhìn cô chăm chú:
– Không sao mà làm thinh như giận ai. Con giận mẹ à?
Miên lắc đầu, giọng nhẹ tênh:
– Dạ không. Mẹ có bỏ con để đi chơi đâu mà giận. Với lại con quá quen với công việc của mẹ rồi.
– Vậy sao mặt cứ chầm dầm vậy hả?
Miên nhăn nhó đế bà Hai đừng... thẩm vấn nữa:
– Chuyện bực mình ở lớp, má Hai không biết đâu.
Quả nhiên bà Hai không hỏi nữa. Một già một trẻ lặng lẽ nhai, nuốt cho xong bữa tối.
Phụ bà Hai rửa chén xong, Miên rúc vào phòng mình. Mở tivi, đài nào cũng tin tức, cô dán mắt lên màn hình và hồn bay tán nơi đâu.
Gia đình bao gồm cha mẹ, con cái, nhưng Hồng Miên chỉ có mẹ. Ba cô là ai.
Tới bây giờ Miên vẫn không biết. Cô chấp nhận mình là con hoang, cũng như chấp nhận công việc của mẹ. Miên không có gia đình cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chính vì vầy cô luôn sợ hãi khi nghĩ tới ngày nào Đó trong đời, mình phải nói với một ngứời con trai vê gia đình mình. Liệu người con trai đó có chấp nhận một thân phận như Miên không?
Ôi chao! Một câu hỏi tầm thường với một con bé tầm thường nhưng không có câu trả lời vì người con trai đó vẫn còn xa xôi lắm.
Điện thoại reo. Miên bớt ầm thanh tivi lại trước khi nhấc cái máy không dây lên.
Giọng Trí ấm đến mức. Miên ngẩn ngơ:
– Là anh đây!
Cô hồn vía lên mây hỏi một câu thật ngố:
– Anh... anh vẩn còn ở quán Rêu à?
Trí tha thiết:
– Miên chưa đến làm sao anh về được.
Miên nhón chân bước ra ban công. Cô nắm chặt điện thoại đến mức nóng ran bàn tay cô. Cô có quá ác không khi để mặc Trí một mình trong quán.
Miên rối lên:
– Miên không đến được đâu. Anh về đi!
– Anh sẽ về với một lời hứa của Miên.
Im lặng để trấn tĩnh lòng, Miên mới nói:
– Miên chưa bao giờ hứa hẹn với ai cả, anh đừng ra điều kiện với Miên.
Trí mềm mỏng:
– Anh không ra đìêu kiện, anh chỉ mong được một lời hứa của Miên, Có thể lời hứa đó chưa phải dành cho bây giờ.
Hồng Miên chép miệng:
– Khó hiểu quá! Thật ra là... là thế nào?
– Anh sẽ về nêu Miên dành cho anh một buổi hẹn khác ở bất kỳ nơi nào Miên muốn.
Miên bật cười:
– Anh làm khó Miên rồi.
Trí nồng nàn:
– Anh muốn được người ta quan tâm một chút vậy mà.
Miên ậm ừ:
– Vậy anh về đi.
Miên nghe Trí thở phào nhẹ nhõm. Giọng anh ấm nhỏ vùa đủ rót vào tai cô:
– Cám ơn Miên. Anh đã về tới nhà rồi.
Miên phụng phịu:
– A! Anh xí gạt Miên. Không thèm chơi với anh nữa.
– Đừng mà! Anh sẽ khóc cho mà xem.
Miên lại cười – Khóc đi! Miên chưa thấy con trai khóc bao giờ.
Trí nói:
– Được thôi. Chỉ sợ anh khóc nghe ghê quá Miên không ngủ được rồi cứ thao thức vì anh đó chớ.
Miên le lưởi:
– Nếu vậy anh đừng khóc. Miên sợ mất ngủ lắm.
Trí cười nhẹ:
– Anh biết thế nào Miên cũng nói thế mà!
Miên ngập ngừng:
– Thật ra, anh đang ở đâu?
– Anh đang trên sân thượng nhà mình. Tối nay trời có trăng:
Anh ngắm trăng, thưởng thức mùi ngọc lan dưới sân và nói chuyện với Miên. Thật tuyệt!
– Sao anh biết số điện thoại nhà Miên?
Trí ngọt đến mềm lòng:
– Anh năn ni nhỏ Mi đến khan cổ, nhỏ mới bật mí cho anh đó chớ. Em, đừng giận Mi nghen. Tất cả tại anh lì quá, nhỏ Mi chịu hổng xiết nên mới lộ bí mật với anh.
Hồng Miên kêu lên:
– Anh đâu cần phải làm vậy. Nhỏ Mi sẽ rất buồn đó.
Trí vô tư:
– Mi không buồn đâu. Anh đã hứa sẽ khao nhỏ một chầu cà phê cacao rồi.
Miên chắc lưỡi:
– Tự nhiên anh lại bị.... hao tốn vì Miên.
– Anh thích được như vậy vì Miên.
Miên xoa tay lên gò má đang nóng bừng bừng. Những lời cúa Trí nghe ghét làm sao. Được nịnh, Miên có cảm giác đang bềnh bồng trên mây. Cô ngồi xuống chiếc ghế và nhìn trăng. Ở đáy trăng cũng rết sáng nhưng nhà Miên không có trồng ngọc lan nên cô không thể nghe ''Thoáng bay trong gió mùi hương ngọc lan''.
Giọng Trí lo lắng khi Miên im lặng chả nói năng gì.
– Miên đang làm gì? Có nghe anh nói không?
Miên nũng nịu:
– Miên không nghe anh thì nghe được ai khác hơn bây giờ. Mà anh hẹn Miên ở quán, rồi gọi điện thoại cho Miên chi vậy? Miên nghĩ hoài vẫn chưa ra lý do.
Trí ậm ự.:
– À! Hôm sinh nhật nhỏ Mi, anh nghe Miên bảo rất mê dọc sách mà không biết Miên thích loại sách nào, anh định gặp để hỏi...
Miên khúc khích:
– Chỉ có vầy mà làm người ta hết hồn.
– Sao lại hết hồn?
– Tại Miên có cảm giác bị truy đuổi nên sợ chớ sao nữa.
Giọng Trí áy náy:
– Thật tình anh không nghĩ đã làm Miên sợ. Anh xin lỗi Miên vậy.
Miên nhẹ tênh.
– Miên sợ chớ có giận đâu mà anh xin lỗi. Mà anh định hỏi gì Miên?
Trí vội trã lời:
– À! Miên đã đọc quyển ''Con chim trốn tuyết'' chưa?
– Vẫn chưa, Miên nghe nói quyền đó hay nhưng tìm không ra. Chắc tại con chim ấy trốn kỹ trong tuyết trắng nên chẳng biết đâu mà lần.
Trí có vẻ tự hào:
– Vậy mà anh tìm ra nó đó!
– Anh tìm bằng cách nào?
– Thì anh bới tung tuyết lên.
– Ôi! Chắc lạnh cóng tay.
– Có sao đâu. Miễn Miên thích là anh thấy cả trời ấm áp rồi.
Im lặng. Miên chớp mi trước khi thì thầm:
– Miên thích!
Trí reo nhỏ?
– Tốt rồi! Anh sẽ mang ''Con chim trốn tuyết'' đến cho em vào lần hẹn đầu tiên. Miên muốn chúng ta gặp nhau ở đâu?
Miên lấp lửng:
– Miên không biết. Miên cũng chưa chuẩn bị để có một cuộc hẹn với ai. Anh đừng buồn Miên nghen. Nếu được, anh gởi nhỏ Mi quyển sách, nhỏ sẽ đưa cho Miên, chớ cần chi phải gặp nhau.
Trí thở dài:
– Anh sẽ làm như vậy, nhưng không thể không buồn.
Miên hóm hỉnh:
– Miên cũng buồn, nhưng không thề làm khác được. Ai cũng có nguyên tắc sống riêng. Miên đâu thể ngoại lệ.
Trí thở dài:
– Miên khó quá.
– Miên không khó đâu, nhưng thỉnh thoảng cũng nên nghe lời mẹ dạy.
– Chi thỉnh thoảng thôi sao? Sao cái thỉnh thoảng đó lại rơi vào anh vậy?
Buồn quá!
– Đừng buồn mà... Miên ghét tiếng ''buồn'' lắm.
– Anh sẽ cố gắng với điều kiện mỗi tối được gọi điện cho Miên. Đồng ý chứ?
– Vâng. Mỗi tối Miên sẽ chờ. Còn bây giờ Miên xin chúc anh ngủ ngon dù biết chúc như thế là sớm.!
– Anh cũng chúc Miên ngủ ngon. Hẹn em tối mai.
Nhấn nút tắt điện thoại xong, Hồng Miên vẫn chưa vào nhà. Cô tủm tỉm cười và nhìn trăng.
Trăng muôn đời vẫn thế nhưng với Miên trăng đêm nay thật khác thường.
Trăng vừa chứng kiến những lờí thầm thì riêng tư của cô và một người con trai khác.
Trí vừa buông đũa định đứng đậy thi bà Trinh lừ mắt đằng hắng khiến anh phải ngồi yên tại chỗ, mặt xịu xuống.
Thấy vậy, ông Thứ bảo con dâu:
– Thằng nhỏ ăn xong rồi, con giữ nó làm gì?
Hất hàm về phía Trí, ông nói:
– Đi đâu thì đi đi.
Trí hớn hở:
– Vâng. Con tới nhà đứa bạn.
Bà Trinh hỏi ngay:
– Bạn nào?
Trí ngập ngừng một tích tắc rồi nhanh miệng:
– Dạ thằng Thắng, con bác Lũy.
– Bao giờ về?
– Mười một giờ ạ!
Bà Trinh nghiêm nghị:
– Mười giờ thôi.
Trí... trả giá:
– Mười giờ bốn mươi lăm đi mẹ.
– Không được!
– Thôi mười giờ rưỡi vậy!
Bà Trinh im lặng. Trí nói:
– Vậy là mẹ đồng ý rồi nghe.
Không đợi bà nói thêm lời nào, Trí phóng lên lầu. ông Thứ nhìn theo giọng nhẹ nhàng:
– Nó lớn lắm rồi, con không nên giữ nó kỹ như giữ trẻ nít vậy.
Bà Trinh nhìn ông:
– Con biết, nhưng xã hội bây giờ phức tạp quá, làm sao con an tâm khi thấy thằng San đã dính vào ma túy. Bởi vậy hạn chế được việc Trí giao du với bạn hè nhìêu chừng nào hay chừng ấy. Con không muốn nó bị sa ngã như thằng San.
– Giáo dục con như vậy biết chừng nào nó mới trưởng thành. Đàn ông quan trọng nhất là bản lĩnh. Cứ như thằng Trí đến hồi nó đam mê thứ gì đó rồi, coi như con sẽ mất nó.
Bà Trinh khó chịu vì kiểu nói khơi khơi của cha chồng. Ông làm như mình dạy dỗ con cháu giỏi lắm không bằng.
Đồng ý ràng dòng họ Đỗ Hữu của ông toàn những người thành đạt, học vị cao, được trọng vọng nhưng vẫn có những con sâu nằm ẩn trong lá của vòng nguyệt quế ấy chứ.
Bà rất tởm những con sâu nên không muốn nói động tới những con sâu làm rầu vòng nguyệt quế của dòng họ Đỗ Hữu, ngược lại bà cũng không muốn bên chồng phê phán cách sống, cách dạy dỗ con cái của bà.
Giọng hơi thách thức, bà Trinh hỏi:
– Ngoài ma tứy ra, còn thứ gì khác để người ta mê nữa sao ba?
Ông Thứ thong thả:
– Còn chớ! Rồi cũng tới lúc có con nhà nào đó cướp thằng Trí khỏi tay con.
Đàn bà nguy hiểm không thua ma túy đâu.
Bà Trinh đầy tự tin:
– Chuyện trai gái con không lo. Trí không phải đứa ủy mị đa tình. Hơn nữa, con dã dạy dỗ nó rất cẩn thận. Trí biết phải lựa chọn người yêu ra sao và phải yêu như thế nào để luôn ở thế thượng phong.
Ông Thứ cười thành tiếng:
– Có môn học như vậy nữa à? Con lợi hại thật, nhưng từ lý thuyết tới thực hành xa xôi vạn dặm. Đừng chủ quan!
Bà Trịnh rót cho ông tách nước trà:
– Để rồi ba coi. Con dạy con tói nơi tới chốn chớ không lưng chừng dở dở ươn ươn đâu.
Từ trên cầu thang Trí ào ào nhảy xuống một lúc hai ba bậc. Miệng cười tươi, mắt sáng ngời niềm vui, anh nói như hát:
– Thưa nội cơn đi. Thưa mẹ con đi.
Bà Trinh ngọt ngào:
– Vê Đúng giờ, kẻo mẹ trông nghen.
– Dạ. Sẽ Đúng giờ mà, mẹ khoi lo.
Nhìn Trí vừa huýt gió vừa dắt xe ra, ông Thứ hỏi:
– Nó vẫn thường đi và về đúng giờ à?
– Vâng. Trí rất đúng giờ, nhưng nó ít đi chơi ban đêm lắm.
Ông Thứ chép miệng.
– Như vậy vẫn chưa chắc là hay, đàn ông phải quan hệ rộng tiếp xúc nhiều.
– Vâng, Nhưng thú thật, con không tin mấy vào “bản lĩnh'' của các quý ông trong nhà, mà điển hình là cháu San. Nó tự tin là thế, mạnh mé là thế, thành đạt là thế, ai dám ngờ nó lại nghiện.
Ông Thứ thở dài:
– Ba lặn lội lên đây cũng vi chùyện đó. Phải cứu lấy thằng nhỏ trước khi quá muộn.
Giọng bà Trinh đầy ác ý:
– Con e rằng đã muộn. Cũng tại anh chị Phúc cứ dung dưỡng, bao che cho nó mà không có biện pháp kiên quyết.
Ông Thứ khoát tay:
– Người trong cuộc luôn là người u mê. Con gọi điện thử coi nhà bên đó đã có ai về chưa?
Bà Trinh vẫn còn muốn phê phán vợ chồng người anh chồng, nhưng ông Thứ đã bảo thế bà đành bước tới chỗ để điện thoại.
Gọi xong bà đưa máy cho ông:
– Dạ, anh Phúc đang chờ ba đây!
Ông Thứ cầm ống nghe rồi nói:
– Ba sẽ đi taxi sang bên đó ngay bây giờ.
Bà Trinh nhếch môi, Bà cũng mong ông đi cho rồi. Bà thừa biết ông thương nhất là thằng San, chớ thằng Trí nhả bà thì đáng mấy gờ-ram. Trước đây ông luôn tự hào về thằng cháu kiến trúc sư tài năng vừa tốt nghiệp đã được một tập đoàn xây dựng lớn cúa Singapore nhận vào làm. Đi tới đâu, gặp ai, ông cũng khoe về thằng cháu tài gipri hơn người này. Trong khi Đó, Trí có thua kém gì 15 San. Nó cũng thi vào kiến trúc và đậu hạng nhì, nó cũng học xuất sắc lại ngoan ngoãn, hiêu thảo nhưng chưa bao giờ được khen. Có lẽ vì do bà, bà luôn có những suy nghĩ đối chọi với ba chồng, nên ông không ưa, từ chỗ không ưa mẹ, ông ghét luôn cả cháu nội. Chính vì ghét nên ông luôn có những cái nhìn hồ nghi về Trí.
Bà Trinh vò cái khăn trong tay một cách tức tối đã thế bà phải càng giáo dục Trí theo cách cúa bà ráo riết triệt để hơn nữa. Bà muốn ông bố chồng phải thừa nhận bà dạy con thật hoàn hảo.
Bà Trinh nhìn ông Thứ, giọng lễ phép:
– Để con gọi taxi cho ba.
Ông Thứ gật đầu rồi đăm chiêu ngồi trên salon. Tách nước trà hầu như đã nguội, nhưng ông vẫn chưa đụng tới nó.
Điện thoại gọi taxi xong, bà Trinh mang đĩa xoài đã cắt miếng ra mời:
– Ba ăn xoài!
Ông Thứ lắc đầu và nhìn đồng hồ. Người giúp việc đã ra cổng đề chờ xe.
Ngay lúc đó, Bạch Lan về.
Dựng chiếc Atila trong sân, Lan bước vào phòng khách, giọng rất lễ phép:
– Ông nội mới lên ạ!
Ông Thứ nói:
– Ông lên từ sáng nhưng chả thấy con đâu.
Lan vuốt tóc:
– Chắc lúc đó con đã đi làm rồi. Bữa nay ăn cơm khách, con lại về trễ.
Ông Thứ dễ dãi:
– Lơn rồi i về trễ một chút cũng có sao.
– Nội ăn cơm chưa?
– Nội ăn rồi, giờ nội qua nhà bác Phúc. Con đi không?
Vẫn cười rất tươi, Bạch Lan nói:
– Dạ.... Con còn làm báo cáo, nếu không con đi với nội ngay. Mà taxi tới rồi kìa nội.
Vừa nói, cô vừa bước tới nắm tay ông dắt ra cổng. Đợi ông vào xe, dặn dò tài xế nói.
đến xong, Bạch Lan quay vào nhà. Buông mình xuống salon đối diện với bà Trinh, Lan hỏi:
– Ông lão sang bên Đó chi vậy mẹ?
Bà Trinh nhếch đôi môi mỏng dính và cười khấy:
– Ông định cứu vớt thằng San kẻo tội nghiệp. Dẫu gì nó cũng là cháu đích tôn.
Lan bĩu môi:
– Xì! Thừa tiền lắm của ăn chơi hút sách sướng đời cho làm quái gì mà ổng tội nghiệp nó.
Bà Trinh lừ mắt:
– Con gái con đứa, ăn nói nhã nhặn một chút.
Lan nhún vai:
– Chỉ có con với mẹ thôi, Đóng kịch yếu điệu thục nữ làm gì. Suốt ngày đi làm con đã đeo mặt nạ rồi, bây giờ con muốn sống thật một chút. Mẹ làm ơn đừng lên lớp con nữa.
Bà Trinh nghiêm nghị:
– Mẹ dạy con phải biết kềm chế bản thân, phải giấu kín cảm xúc chớ không dạy con ăn nói bỗ bã như dân chợ búa, côn đồ.
Bạch Lan thở dài:
– Vâng. Con xin lỗi.
Bà Trinh dịu giọng khi thấy Lan có vẻ buồn:
– Sao về sớm vậy? Không đi nghe nhạc với Thao à?
Lan thẫn thờ:
– Ảnh bận đi với tổng giám đốc rồi.
– Dạo này dường như nó bận hơi nhiều. Con phải coi chừng.
Lan chép miệng:
– Coi chừng bằng cách nào? Quả thật con không biết.
Bà Trinh nhẹ nhàng:
– Coi chừng nó có người khác.
Bạch Lan bỗng cao giọng:
– Nếu có người khác, con bỏ ngay. Đàn ông trên thế gian này đâu phải mình hắn, mẹ không cần phải lo cho con, để hơi mà lo cho thằng Trí. Con chắc nó đang có con bé nào rơi đó.
Bà Trinh cau mày:
– Làm gì có ai.
– Không có mà dạo này tối nào nó cũng ôm điện thoại lên sân thượng ngồi mấy tiếng đồng hồ. Không khéo có bữa cảm sương, cảm gió ấy chớ.
– Thật vậy sao?
– Con nói dối mẹ làm gì. Mẹ cứ gọi nó ra hỏi xem nó có nhận không?
Bà Trinh buột miệng:
– Nó đi chơi rồi!
Bạch Lan reo lên:
– Mẹ thấy chưa. Chắc chắn nó đi với con nhỏ đó.
Bà Trinh hoang mang:
– Nhỏ đó là nhỏ nào? Phải con Mi không?
Lan nheo nheo mắt:
– Chắc chắn không phải là Hà Mi, vì nếu là con bé Mi, Trí cần gì bí mật tới mức trốn lên tận sân thượng. Con nghĩ mẹ nên điều tra cho rõ, để nhở nó mê một đứa không ra gì thì mệt lắm.
Bà Trinh làm thinh mà cục tức chận ngang họng. Bà nhớ những lời vừa rồi của ông Thứ và lo lắng.
Gia tài bà có hai đứa con. Bà đã tìm cho Bạch Lan một chàng con nhà gốc gác hẳn hoi, còn Trí, bà vẫn còn chọn lựa. Bà không nghĩ cậu ấm nhà mình dám quẹn con bé nào mà không cho bà biết như lâu nay Trí vắn kể hết với mẹ những mối quan hệ của mình.
– Nếu thằng bé giấu là có vấn đề đấy.
Bạch Lan đứng dậy:
– Con đi tắm rồi đi ngủ đây. Mẹ ráng thức đợi ông nội về nhé!
Lan vừa khuất sau màn cửa, bà Trinh đã chụp điện thoại nhấn số di động của Trí. Bà tức điên lên vì nó đã tắt máy.
Suýt nữa bà đã bật lên tiếng mắng, nhưng kịp mím môi vì thói quen biết dằn lòng của mình. Tắt máy để không bị giám sát từ xa. Nó giỏi lắm Hừ! Đàn ông dòng họ Đỗ toàn những người yếu đuối đam mê dễ sa ngã, gần đất xa trời như ba chồng mà còn chưa an phận sống một mình, vợ chết chưa mấy năm ông đã cưới một phụ nữ đáng tuổi con cháu mình. Bà không muốn Trí dễ dãi trong tình cảm. Nhưng bằng cách khôn nguan và tế nhị nào, bà vẵn chưa nghĩ ra vì bà chưa biết con bé ấy là ai, nó có thật sự tồn tại không hay tất cả những lời của Bạch Lan chì là phỏng đoán.
Điện thoại reo, bà đợi tới hồi chuông thứ năm mới từ tốn bắt máy.
Giọng con gái nheo nhéo mà bà biết chắc là giọng Hà Mi vang lên:
– Thưa cô, cho con gặp anh Trí ạ.
Bà Trinh êm như ru.
– Hà Mi phải không con? Tiếc ghê! Anh Trí không có ở nhà. Con cứ gọi di động cho anh Trí nhé. Con có số mà...
Hà Mi buồn buồn:
– Máy của anh Trí tắt rồi cô ơi.
– Vậy sao! Nghe đâu Trí đi chơi với cô bé tên gì nhỉ... Chậc! Cô quên khuấy rồi.
– Chắc là Hồng Miên.
Bà Trinh không kềm được xúc động như thói quen lâu nay, giọng bà như rít lên:
– Hồng Miên? Cái tên lạ quá, hèn chi cô quên. Mà con có quen Hồng Miên không?
– Nhỏ Miên lả bạn con mà cô.
Bà Trinh nhẹ nhõm:
– Vậy à? Nhỏ đó là người như thế nào hả bé Mi?
Bên kià Hà Mi ngập ngừng:
– Dạ, nó đẹp lắm ạ.
Bà Trinh cười dòn tan:
– Đẹp mấy chắc cũng bằng.. con là cùng. Thế gia đình Miên ra sao?
– Ba của Miên con không biết, còn mẹ nó thì làm cho công ty của nước ngoài nên đi suốt.
– Làm sao anh Trí lại quen Hồng Miên hả con?
Giọng Hà Mi đầy ấm ức:
– Anh ấy gặp nó ở buổi sinh nhật của con. Kể từ đó suốt ngày ảnh cứ gọi điện cho con để hỏi về nó. Giờ thì hai người đã thân thiết lắm rồi, Miên rất dể dãi nên anh Trí thích nó lắm.
Bà Trinh ngắt lời Hà Mi:
– Ôi dào! Cũng chả thân gì được bao lâu đâu con ơi. Đàn ồng mà, thấy hoa đẹp thì thích hái, thấy gái đẹp lại thích trêu, rồi Trí sẽ quên ngay ấy mà?
Hà Mi chép miệng:
– Con nghĩ không dễ đâu cô ơi.
Bà Trinh trấn an:
– Trí chỉ đùa vui thôi. Anh nói thế với cô mà, con không tin sao? Có điều con đừng nói lại vớỉ Hồng Miên, tội nghiệp. Nó sẽ đau khổ lắm!
– Vâng. Con không nói đâu. Con chào cô ạ!
Bà Trinh nhịp những ngón tay thuôn dài lên thành ghế. Bà cũng chả ưa gì Hà Mi, nhưng vẫn buông vài cầu lơ lửng để moi tin. Bà hy vọng con trai mình chỉ đùa chơi rồi sẽ quên như bà vừa trấn an Hà Mi. Bà sẽ tìm cho Trí một nơi ưng ý.
Nhất định là thế!