Chương 9

Kim Sa đi xuống bếp, cô vui vẻ:
– Mẹ làm món gì thơm quá!
Con reo lên nhìn những con chim cút vàng ươm trên đĩa:
– Mẹ quay chim cút.
– Ừ. Hôm nay chủ nhật, con không đi làm. Mẹ định rủ con đi Bình Dương một ngày, con đi được không?
– Dạ được, mình đi sáng sớm hả mẹ?
– Ờ.
Kim Sa vui lắm khi thấy mẹ chồng thân thiện với mình. Bà Minh thăm dò:
– Con vẫn chưa có triệu chứng gì sao? So với những cặp vợ chồng khác con và Tuấn Kha như vậy là chậm có con. Sẵn đi Bình Dương, mẹ dẫn lại gặp ông thầy thuốc nam, hốt mấy thang thuốc về uống thử xem sao.
– Dạ.
Sắp mấy con chim cút vào cái hộp, bà mỉm cười:
– Mẹ định cho Tú Như mấy con chim cút quay.
Kim Sa gật đầu:
– Tú Như cũng thích ăn món chim cút quay như anh Tuấn Kha, mẹ để con đi cho.
– Tuấn Kha đi cũng được, con đi với mẹ, con quên rồi sao?
Kim Sa bật cười:
– Con quên mất.
– Con đi thay quần áo đi!
Không chút nghi ngờ, Kim Sa đi thay quần áo, cô lay Tuấn Kha khi anh còn nằm lười biếng trên giường sáng ngày chủ nhật.
– Em đi Bình Dương với mẹ. Lát nữa, anh đến nhà cho Tú Như mấy con chim cút quay, mẹ làm đó.
Tuấn Kha mở mắt ra:
– Em với mẹ đi Bình Dương chi vậy?
– Công chuyện gì đó không biết, mẹ bảo dẫn em đến nhà ông thầy thuốc nam hốt thuốc uống, mẹ nóng có cháu nội.
– Em chạy xe cẩn thận nghen, đường lúc này mở rộng, xe chạy ào ào ẩu lắm.
– Em biết rồi. À! Anh cho Tú Như cút quay đi sớm sớm một chút, kẻo nguội thịt không giòn, ăn không ngon.
– Ừ.
Tuấn Kha nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng khi nghe xe máy nổ giòn phía trước, anh lại ngồi dậy.
...
“Số tiền này sẽ là của chị, tôi chỉ cần chị bỏ nó vào ly nước của Tú Như và Tuấn Kha và chúng nó phải uống hết. Sau đó thì chị hiểu phải làm gì rồi chứ?”.
Tuyết Mai tần ngần nhìn gói thuốc. Nếu như chị làm theo lời bà Tuấn Minh chị sẽ có năm triệu, và chỉ cần Trinh Tường mục kích được mọi việc. Dù sao thì anh ta cũng đã có vợ có con, chứng kiến tận mắt, anh ta sẽ chịu quay về với vợ con của mình. Còn Kim Sa, cô ta cũng dễ dàng tha thứ cho chồng mình.
Ý nghĩ đơn giản này giúp cho Tuyết Mai yên tâm hơn khi bỏ viên thuốc vào ly nước và mang cho Tuấn Kha lẫn Tú Như.
Tú Như cảm động giở hộp cút quay thơm lừng mùi thịt quay.
– Anh Kha nói giùm với bác, em cám ơn bác lắm.
– Có gì đâu! Tú Như nên ăn ngay, kẻo nguội không ngon.
– Dạ.
Tuyết mai vội bưng hai ly nước ra xởi lởi:
– Cậu Kha, uống ly nước xong hãy về. Trà bí đao này uống ngon lắm.
Tuấn Kha gật đầu. Sáng mùa khô, trời mới chín giờ đã nóng, anh thản nhiên bưng ly nước trà lên uống. Nước trà mát và ngọt thanh...Tuyết Mai hồi hộp nhìn, tim chị đập mạnh khi thấy Tuấn Kha uống hơn nửa ly trà. Chị quay sang Tú Như:
– Cô cũng uống đi Tú Như.
– Cám ơn chị.
Tú Như bưng ly nước lên uống, không ai thấy cái thở phào nhẹ nhõm của chị giúp việc nhà Tú Như. Chị len lén đi ra cửa và vẫy tay cho ông Tuấn Vĩnh, cái vẫy tay báo hiệu sự thành công.
...
Trinh Tường ngạc nhiên khi thấy ông Minh.
– Bác!
– Cháu đi theo bác ngay đi Tường! Thằng Kha...thằng Kha...Bác không nói được. Nó được điện thoại của chị giúp việc nói là Tú Như bị ngất, nó đến đó rồi...
Trinh Tường lạnh người, anh quên mất vai trò tránh mặt của mình, vội kéo ông Minh. Anh lái xe điên cuồng qua các con đường.
Đậu xe trước con hẻm, lúc này Trinh Tường quên cả ông Minh, anh lao vào con hẻm, chạy miết.
Hơi ngập ngừng một chút, anh đưa tay xô cánh cửa khép hờ, bước vào nhà vắng lặng. Trinh Tường đi nhanh vào. Anh sững sờ nhìn vào, Tuấn Kha và Tú Như cả hai nằm ôm nhau trên giường, người trần trụi. Trinh Tường đứng chết điếng cả người. Tại sao lại như thế? Thằng phản bạn. Anh có thể chịu nổi chuyện Tú Như chung sống với Hoàn Vũ, tuy nhiên anh không thể nào chấp nhận chuyện cô đang cư tang mà lại có mối quan hệ bất chính với Tuấn Kha, thằng phản bạn.
Điên cuồng lao đến, Trinh Tường túm lấy Tuấn Kha, anh tống ngay một đấm vào mặt bạn. Hự! Bị đánh đau, Tuấn Kha bàng hoàng mở mắt ra, anh nhăn mặt.
– Tuấn Kha! Tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu giải thích như thế nào hành động dơ bẩn của cậu với tôi?
Tú Như cũng vừa tỉnh, cô giật mình rồi bật dậy. Chuyện gì vậy?
Trinh Tường khinh bỉ nhìn cả hai, anh lao ra cửa, tâm hồn phẫn nộ và tan nát.
– Trinh Tường!
Tuấn Kha mặc quần áo và toan đuổi theo Trinh Tường nhưng Trinh Tường đã bỏ chạy đi. Tuấn Kha đứng tần ngần. Anh nhớ lúc đó anh định đứng lên ra về, một cảm giác choáng váng, hai mí mắt kéo sụp xuống, anh lảo đảo ngã xuống ghế, rồi sao đó chuyện gì đã xảy ra?
Đưa tay sờ lên mặt, Tuấn Kha nghe đau rát bởi cú đấm hờn ghen của Trinh Tường, tay anh dính máu, một mép môi bị dập, máu tứa ra.
Tú Như run rẩy mặc quần áo, cô hoàn toàn không hiểu gì cả, mặc quần áo vào rồi, Tú Như cứ ngồi như hoá đá, đầu óc cô mù mờ sương khói...Phải cho đến lúc Tuấn Kha xuất hiện sau cánh cửa, đầu anh cúi gằm xuống.
Tú Như ngồi im lặng, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tuấn Kha:
– Tôi không tin anh là người bạn xấu, và càng không tin Kim Sa là người xấu, mà tôi đang tự hỏi, tại sao tôi vào ở nhà này, tại sao sáng nay anh đến đây một mình, tại sao Trinh Tường xuất hiện? Có nghĩa là có một người nào đó không muốn anh có mối quan hệ với tôi. Tại sao người ta không để yên cho tôi sống và nuôi dạy con vậy? Họ muốn tôi phải chết thì họ mới vừa lòng hay sao?
Anh đi đi Tuấn Kha. Tôi hứa với anh, tôi sẽ rời khỏi nhà này, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh hay Kim Sa nữa.
Tuấn Kha hốt hoảng:
– Tú Như đừng kích động. Chính tôi cũng không hiểu sao có chuyện này xảy ra. Bây giờ tôi không giấu Tú Như, căn nhà này của Trinh Tường nhờ tôi giúp đỡ Tú Như.
Tú Như cắn mạnh môi. Cô không nghi ngờ tình cảm của Trinh Tường. Tuy nhiên cô hiểu ngay người làm nên chuyện này chỉ có thể là Thiên Mỹ. Tại sao cô ta ác độc đến thế? Một lần gián tiếp hại chết Hoàn Vũ, cô ta con muốn dấn sâu vào nữa hay sao?
Cố ghìm dòng nước mắt, Tú Như bước lại cửa:
– Anh hãy đi về đi! Anh đi ngay đi Tuấn Kha!
Tuấn Kha lo lắng:
– Nhưng Tú Như hãy hứa là đừng có đi đâu cả có được không?
– Tôi không thể hứa gì cả. Thật sự là tôi cần sống yên ổn sau phút lỗi lầm, tại sao không cho tôi cơ hội vậy. Anh hãy đi về đi. Đi về đi!
Tú Như khóc nghẹn ngào, không biết làm sao, Tuấn Kha đành quay lưng đi lầm lũi. Có biết bao nhiêu là câu hỏi trong đầu Tuấn Kha, anh không thể lý giải được gì hết.
Tú Như đóng cánh cửa lại, cô biết là lúc mình phải ra đi. Đi đâu đây? Một đứa con còn măng sữa và một đứa con sắp chào đời, cô sống làm sao đây? Có phải đã đến lúc cô phải chịu trừng phạt, cho chính sự yếu hèn của mình.
Rút điếu thuốc từ trên môi Tuấn Kha, Kim Sa nhìn vào mặt chồng:
– Anh có chuyện gì phải suy nghĩ vậy?
Tuấn Kha giật mình, anh tránh cái nhìn của Kim Sa.
– Có chuyện gì đâu.
– Từ chiều giờ em thấy anh cứ ngồi hút thuốc, hút liên tục mà anh lại bảo không có gì.
– Anh đã bảo không có gì rồi mà. Em đi hốt thuốc nam có không?
– Có! Em đã bỏ vào siêu thuốc để sắc ba chén còn lại một chén. Nghe mùi thuốc nam, em sợ muốn chết, không biết có uống nổi không.
– Mẹ muốn em uống, em cũng nên rán uống cho mẹ vui lòng.
– Thì dĩ nhiên em phải uống rồi. À! Sáng nay anh có đến nhà Tú Như, nó có hỏi là em đi đâu không?
– Có! Anh nói em đi Bình Dương với mẹ.
Kim Sa không thấy cái giật mình của Tuấn Kha. Cái tên Tú Như khiến anh lo sợ, nếu như chuyện này Kim Sa biết được sẽ như thế nào đây, liệu đất bằng có dậy sóng. Còn anh và Tú Như anh thật sự không có can đảm để đi gặp cô.
Kim Sa vô tình ngồi xuống bên cạnh, cô ôm cánh tay Tuấn Kha:
– Anh thích có con lắm phải không?
– Vợ chồng là phải có con mới đúng là một gia đình, chúng ta đâu hẳn hiếm muộn. Mới cưới nhau có một năm, anh muốn em chậm có con cũng được, để phát triển sự nghiệp và...lo cho anh. Em có con tức nhiên sẽ chia sẻ sự lo lắng cho anh rồi.
Kim Sa phì cười cắn nhẹ vào cánh tay của Tuấn Kha:
– Thì ra là như vậy! Anh ganh với con, xấu lắm đó ông xã của em ạ.
– Kim Sa này, nếu như lỡ như ngoài ý muốn của anh mà có lỗi với em, em có bỏ anh không?
Tắt nụ cười, Kim Sa ngước lên nhùn Tuấn Kha. Cái nhìn mà nếu như và lỡ như, anh nói một câu khá tối nghĩa, cô không hiểu chút nào.
– Anh nói có lỗi với em, lỗi như thế nào?
Tuấn Kha lúng túng, anh không biết phải nói như thế nào nữa, nên để khoả lấp, anh ôm cô vào mình và hôn cô:
– Anh nói đùa với em thôi, chứ anh đi đâu lúc nào cũng có em một bên, làm sao có lỗi với em được.
Không chịu cách khoả lấp của Tuấn Kha, Kim Sa nũng nịu:
– Em không chịu cách nói của anh. Có phải anh quen với cô nào, đi chơi, đi ăn mà giấu em đúng không?
– Đâu có, anh nói là anh nói đùa thôi mà.
Tuấn Kha lại hôn vợ, những nụ hôn nồng nàn xoá tan những thắc mắc trong lòng Kim Sa.
...
Gọi Tuyết Mai đến trước mặt mình, Tú Như đặt lên bàn tiền lương tháng:
– Tôi sắp rời khỏi nhà này, đi đâu tôi cũng chưa biết, nhưng chắc chắn tôi không ở lại được đây nữa. Cho nên đây là số tiền lương tháng của chị, chị cầm lấy và thương xếp đi về. Có một điều tôi muốn chị trả lời tôi, có phải chị đã bỏ thuốc mê vào ly nước của tôi và anh Tuấn Kha?
Tuyết Mai cúi đầu sợ sệt:
– Tôi biết là không nên làm, nhưng chính mẹ của cậu Tuấn Kha đã thuê tôi làm chuyện này, họ cho tôi hai triệu. Cô Tú Như...tôi cần số tiền hai triệu đó, dù tôi biết là không phải đối với tôi. Thật sự là sau khi uống nước, cô và cậu Kha đều ngu mê, tôi chỉ cởi áo hai người đặt cho nằm gần nhau, và sau đó báo cho ông Tuấn Minh, ông ấy đi gọi cậu Trinh Tường đến, chuyện chỉ có vậy thôi.
Tú Như bàng hoàng. Sao người ta luôn dồn cô vào tận con đường cùng vậy.
Cái chết của Hoàn Vũ đã cho cô lòng ăn năn rồi, cô muốn được sống yên thôi mà.
Tuyết Mai lo lắng:
– Cô Như! Tôi xin lỗi cô.
Tú Như lắc đầu:
– Chị cầm tiền và soạn quần áo đi về đi!
– Nhưng...Cô định đi đâu?
– Tôi không biết mình đi đâu, nhưng nhất định phải đi, nếu muốn tình bạn tốt đẹp giữa tôi và Kim Sa không mất đi. Chị không cần lo cho tôi, tự tôi biết sắp xếp cuộc đời của tôi.
– Nếu như cô son rỗi tôi không lo. Đằng này cô như thế này. Thật sự là tôi ân hận vì những điều không phải của tôi đối với cô.
– Chị yên tâm, tôi không trách chị đâu. Có trách là trách những người kia, họ đã không ngần ngại làm cái điều họ muốn. Họ muốn tôi biến mất, tôi phải làm như họ muốn chớ.
Tú Như đi vào phòng mình, cô ngồi xuống bên con. Cuộc đời của cô tất cả là do cô tự chọn, chính cô đã tạo phong ba cho đời mình. Nước mắt Tú Như ứa ra.
Bên kia thế giới hẳn Hoàn Vũ cũng đang hờn trách cô. Anh ra đi, để cho cô mãi một đời ăn năn, một đời tự trừng phạt mình. Tội không chung thuỷ, tội xem nhẹ ân tình.
Bé Thắng trở mình gọi ba cho nước mắt Tú Như rơi nhiều hơn. Ngày mai đường đời vạn nẻo, đi về đâu. Dẫu không biết về đâu cũng phải đi.
Chuyến xe sáng sớm đưa Tú Như rời thành phố, ngọn đèn đường chưa kịp tắt, đêm vẫn còn đầy bóng tối. Tú Như ôm con vào lòng như tìm chút hơi ấm và lòng can đảm. Hãy giúp em đủ can đảm vượt lên tất cả khó khăn. Lẽ ra anh không nên rời bỏ em Vũ ạ. Anh rời bỏ em để cho em suốt đời, không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của mình đã gây nên.
Hai bên đường bây giờ là những dãy ruộng mạ xanh ngát, Tú Như đưa tay chìu nước mắt. Cô đã rời xa thành phố, nơi cô đã sống và lớn lên. Có biết bao nhiêu là kỷ niệm.
Hình như trời bắt đầu sang thu. Mây đen vần vũ màu xám. Cây bàng bên đường trụi lá, cho thân cây chỏng trơ những cành.
Mùa thu lại về, bao nhiêu là kỷ niệm về, lòng Tú Như lại xót xa đau đớn, cho chính những lỗi lầm của mình.
Ngồi lên sau xe và ôm qua bụng Tuấn Kha, Kim Sa ngả đầu vào vai anh.
– Còn sớm hay là mình đi lại nhà Tú Như đi anh Kha.
Như chạm phải lửa, Tuấn Kha giật mình, gạt phắt ngay:
– Em không còn muốn phút riêng tư của hai vợ chồng nữa sao, mà cứ rỗi rảnh là đi tìm Tú Như. Nghĩ đến anh nhiều hơn đi cô vợ của tôi.
Kim Sa phì cười:
– Anh thật là... ngày hôm qua đến giờ em thấy anh rất lạ.
Lại thêm một cái giật mình thứ hai và lần này Kim Sa chú ý, cô cau mày:
– Anh làm sao mà cứ giật mình?
– Anh giật mình hồi nào đâu.
Tuấn Kha cho xe chạy đi nhanh. Anh tránh đi co đường dẫn đến nhà Tú Như vì nếu không, Kim Sa bắt anh ghé vào. Nhưng không ghé, lòng Tuấn Kha lại không yên ổn chút nào, không hiểu Tú Như ra làm sao. Còn Trinh Tường nữa, sau khi đấm anh một cú đấm hờn ghen và bỏ đi không hiểu thế nào rồi. Anh là kẻ bỏ thuốc mê vào ly nước? Tú Như nhất định không làm chuyện ấy, vậy là...chị giúp việc.
Ý nghĩ này khiến Tuấn Kha lạnh người. Ai đã khiến chị giúp việc hại chủ nhà của mình? Buổi chiều đi dạo phố với vợ mà tâm hồn Tuấn Kha đầy ưu tư, ray rứt.
– Anh Kha!
Kim Sa lay mạnh tay Tuấn Kha, anh giật bắn người.
– Gì?
– Em hỏi anh, anh đang chạy xe đi đâu vậy?
– Chiều nay anh không khoẻ, hay là mình đi về đi em.
Thái độ của Tuấn Kha làm sao ấy, Kim Sa giật khẽ:
– Nếu anh không khoẻ thì mình về nhà. Anh có cần mua thuốc uống không?
– Không cần.
Tuấn Kha chạy xe nhanh hơn. Anh vừa có một quyết định.
Căn phòng chìm ngập khói thuốc, Trinh Tường mở to mắt nhìn khói thuốc bay trước mắt mình, anh cố xua tan hình ảnh của Tú Như và Tuấn Kha, nhưng sao khó quá. Tại sao lại như vậy? Tuấn Kha lợi dụng sự nhờ cậy của anh để đến với Tú Như. Còn Tú Như, chồng chết chưa bao lâu lại ngã vào vòng tay người đàn ông khác?
Bỉ ổi, vô liêm sỉ! Trinh Tường giận dữ đấm mạnh tay lên bàn, tay anh đau buốt. Nếu như Tú Như đã chọn con đường có Tuấn Kha, anh cũng nên chìu theo sự lựa chọn của cô. Tuy nhiên anh cũng cần đến gặp để nói rõ với cô điều anh muốn nói. Anh đau lòng vì cuộc sống buông thả của cô. Tuy nhiên Tú Như không có quyền sống cho cô, bởi vì cô đang dưỡng nuôi hai đứa con của anh.
Vùng dậy, Trinh Tường mở cửa lao ra ngoài.
Cánh cửa được khoá bên ngoài. Trinh Tường đứng khựng lại ngẩn người ra.
Tú Như dắt con đi đâu?
Đốt tiếp điếu thuốc hút, Trinh Tường ngồi lên bậc thềm đợi.
– Chú ơi! Chú đợi cô Tú Như phải không?
Trinh Tường gật khẽ:
– Ờ, cháu biết cô Tú Như dắt bé Thắng đi đâu không?
– Cô Như chuyển nhà đi rồi. Cô gởi chìa khoá nhà lại cho mẹ con, chú hỏi mẹ con đó.
Tú Như chuyển nhà đi. Trinh Tường hốt hoảng chộp vai thằng bé:
– Nhà cháu ở đâu, cháu dẫn chú đi gặp mẹ cháu đi.
– Dạ.
Trinh Tường đi theo thằng bé anh không biết gì hơn, ngoài nhận lại xâu chìa khoá nhà mình. Anh bần thần đứng lặng người. Tú Như đi đâu?
Gọi điện thoại cho Tuấn Kha, Trinh Tường giận dữ:
– Tôi muốn gặp cậu ngay bây giờ. Tú Như đã dọn nhà đi, cậu có biết chưa vậy? Hãy ra ngoài, tôi được cậu trước nhà cậu.
Tuấn Kha gác điện thoại, vội vã đi ra ngoài.
Đôi bạn nhìn nhau. Trinh Tường gay gắt:
– Tôi muốn cậu giải thích. Tú Như dẫn con đi đâu rồi, cậu có biết không? Tôi bỏ vợ con mình vì từng có một mối tình với Tú Như. Còn cậu, cậu vì điều gì mà đến với Tú Như?
– Cậu khoan giận dữ, mà hãy phăng lần câu chuyện lại từ đầu. Tôi muốn biết tại sao cậu xông vào nhà Tú Như?
Trinh Tường mỉa mai:
– Nếu tôi không xông vào nhà, có lẽ cậu còn lợi dụng sự cô đơn của Tú Như để đến với cô ấy.
Tuấn Kha thở dài:
– Dưới mắt của cậu, tôi là một thằng bạn tồi đến như vậy sao? Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện tồi tệ. Nào, cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi, phải có một động cơ nào đó, cho nên cậu mới xông vào nhà Tú Như. Hành động của cậu là bắt quả tang chúng tôi, đúng không?
– Không phải! Mà là ba của cậu.
Tuấn Kha nhíu mày:
– Sao lại có ba tôi trong chuyện này nữa?
– Cậu không tin, có thể về hỏi lại ba của cậu. Ông tìm đến Sở và bảo tôi đi ngay, Tú Như ngất xỉu, cậu phải đưa Tú Như đi bệnh viện. Cậu biết mà, nghe bất kỳ điều gì về Tú Như là tôi đi ngay.
– Rồi sao nữa? Ba tôi có đi cùng với cậu không?
– Không, bác ở bên ngoài. Tôi không chú ý đến bác lắm, điều duy nhất của tôi lúc ấy là Tú Như. Tôi xông vào nhà, nhà không có ai, tôi mới bước vào bên trong và gặp cậu.
– Như vậy chuyện này có bàn tay ai đó muốn chia rẽ tôi và cậu, điều quan trọng là tách Tú Như ra khỏi cậu.
– Ý cậu nói...
– Tôi suy đoán là như vậy. Có điều có sự có mặt của ba tôi đang làm tôi phải suy nghĩ. Tôi sẽ có câu trả lời cho cậu vào ngày mai. Còn bây giờ cậu đi về đi.
Cậu nên hiểu cho tôi, trong chuyện này tuyệt đối không nên để cho Kim Sa biết.
Trinh Tường! Cậu thừa biết tôi không phải hạng người cơ hội hay bậy bạ.
Như khai sáng cho đầu óc thông suốt, Trinh Tường chợt hiểu. Thiên Mỹ. có thể nào là Thiên Mỹ. Nếu là cô, Trinh Tường nhất định không tha cho cô ta, lòng dạ cô ta độc ác còn hơn rắn rết.
Vừa trông thấy Tuấn Kha, ông Tuấn Minh định bước tránh đi. Nhanh hơn, Tuấn Kha chận ông lại:
– Con có chuyện muốn hỏi ba?
– Chuyện gì vậy? Sáng nay con không đi làm sao?
– Con sẽ không làm được việc gì, nếu như điều con muốn biết chưa được giải toả. Đêm qua Trinh Tường nói với con là ba đi gặp Trinh Tường, có đúng không ba?
– Ba không biết con muốn nói chuyện gì nữa.
– Con tin là ba biết chuyện này, vì ba đã gọi Trinh Tường đi theo ba vơi một lý do Tú Như ngất xỉu và con đưa Tú Như đi bệnh viện. Có phải ai đó muốn ba làm như vậy?
Ông Minh thở dài:
– Ba không giấu con nữa. Ba vì ân nghĩa mà phải làm như vậy. Ngay trước khi con bệnh nặng, ba đưa con vào bệnh viện, không có tiền đóng tiền cho bệnh viện và mua thuốc, ba tưởng đâu phải bỏ con rồi. Nhưng rồi chính bà ấy đã cho ba tiền cứu con, sinh mạng của con còn là do bà ấy.
Tuấn Kha nhíu mày:
– Ba nói bà ấy. Bà ấy là ai vậy?
– Cô Tú Như gì đó sao rồi?
– Cổ dẫn con trai đi đâu con cũng không rõ, con và Trinh Tường đều lo. Ba thử nghĩ xem, về nhà cha mẹ thì con biết Tú Như không về, cô ấy đi đâu được với một đứa con trai hai tuổi và một bào thai. Ân nghĩa chúng ta mang cũng mong có ngày đền đáp, nhưng trả ân nghĩa như thế này, có khác nào đòi mạng người ta hả ba? Ba nói đi là ai vậy? Ai?
– Con sẽ làm gì người ta?
– Con làm gì được khi chuyện đã xảy ra. Còn con của ba thì tình ngay mà lý gian?
– Bà ấy là mẹ Thiên Mỹ.
– Mẹ của Thiên Mỹ?
Tuấn Kha cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu. Anh đoán quả không sai, là Thiên Mỹ, một con người đẹp mặt mà lòng dạ lại độc hơn cả loài rắn rết. Có trách là trách cha mình, ông đã hành động trả ơn một cách hồ đồ. Và nếu như Tú Như có mệnh hệ nào, Tuấn Kha không hiểu mình sống như thế nào nữa. Còn Kim Sa, cô sẽ nghĩ như thế nào về gia đình nhà chồng. Tuấn Kha đau đớn nhìn cha:
– Con không thể tưởng tượng ba lại hành động như vậy. Xưa nay con luôn yêu kính cha và xem ba là cái gương cho con noi theo, ba là ngọn đuốc sáng dẫn đường cho con. Nhưng bây giờ con phải suy nghĩ như thế nào đây hả ba?
Ông Minh đứng chết sững. Lời của Tuấn Kha như một tiếng than van, nhưng đủ sức đánh gục ông, cả một đời luôn hướng thiện, nhưng trong một phút thôi, tất cả sụp đổ tan tành.
– Kha! Ba xin lỗi con.
– Con không trách ba đâu. Mang ơn thì phải trả, như trả ơn bằng cách này con thật sự đau lòng.
Một bóng nhỏ nhắn nãy giờ đứng sau cánh cửa bây giờ lặng lẽ bỏ đi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì cả.
Lấy cái valy trên đầu tủ xuống, Trinh Tường bỏ hết quần áo của mình vào.
Anh cần phải đi rời khỏi nơi này, nếu tiếp tục cuộc sống như thế này, anh chịu không nổi nữa.
Đóng nắp và valy lại, Trinh Tường xách valy đi lại mở cửa. Thiên Mỹ vừa đi vào, cô biến sắc nhìn chiếc valy trên tay Trinh Tường:
– Anh đi đâu vậy?
Trinh Tường giận dữ:
– Cô nghĩ là tôi có thể sống với một kẻ có lòng dạ ác độc hơn cả loài cầm thú nơi hoang dã được hay sao?
Một câu nói như nhát dao chém mạnh xuống, Thiên Mỹ bàng hoàng:
– Em muốn biết, muốn hiểu rõ câu nói của anh hơn, em đã làm việc ác độc?
– Không phải sao? Mẹ của cô đã dùng ơn nghĩa trói buộc người ta, tưởng là dàn cảnh cho Tuấn Kha và Tú Như, thì tôi sẽ bỏ cô ấy và quay về với cô. Tôi xin cô hãy dừng lại tất cả những hành động ác độc của cô. Thiên Mỹ, tốt nhất chúng ta nên ly hôn đi!
Đẩy Thiên Mỹ sang một bên, Trinh Tường lạnh lùng xách valy đi.
– Anh Tường, đừng đi!
Thiên Mỹ ôm cứng cánh tay Trinh Tường, nước mắt cô tràn ra.
– Em và con không thể nào sống thiếu anh. Em thật sự không biết mẹ em đã làm gì đối với Tú Như. Nhưng nếu bà có làm gì đi nữa, cũng là để bảo vệ hạnh phúc của con gái mình. Anh không thể bỏ con mà đi!
Trinh Tường cười gằn:
– Cô nghĩ là chúng ta chung sống với nhau được nữa hay sao? Cứ nghĩ đến chuyện cô vì ghen mà gây ra những hành động ác độc, phương hại đến người khác là tôi đã sợ. Làm sao còn tình cảm nào với nhau để chung sống. Tôi đã xin cô cho tôi một thời gian để tôi lo cho Tú Như, cô ấy đang có mang, tại sao cô không để yên cho Tú Như. Nếu như cô vị tha, tôi nỡ lòng nào không quan tâm đến cô?
Gỡ tay vợ ra, Trinh Tường bước nhanh ra đường, anh không sử dụng xe của Thiên Mỹ, xem như anh đến với cô như thế nào, anh ra đi như thế ấy. Một thoáng nghĩ đến đứa con gái của mình với Thiên Mỹ, lòng Trinh Tường chùng lại. Có một ngày nó sẽ hiểu và tha thứ cho anh.
– Anh Tường!
Thiên Mỹ không đuổi theo nữa, cô ngã quỵ trên nền gạch láng bóng mà khóc, những giọt nước mắt đau khổ. Cô sẽ sống như thế nào đây nếu không có Trinh Tường, những ngày hạnh phúc sao qua mau.
– Có chuyện gì vậy Kim Sa?
Kim Sa ngồi xuống ghế, cô nhìn Trinh Tường đăm đăm:
– Tôi muốn hiểu chuyện gì xảy ra. Tú Như bỏ đi không một lời từ biệt. Còn anh Kha như người đã chết, ngồi ở đâu cứ như là hoá đá. Anh nói đi, tại sao cả anh rồi anh Kha, hai người không ai chịu giải thích hành động khó hiểu của hai người?
Trinh Tường lắc đầu:
– Kim Sa không biết sẽ hay hơn.
– Tôi đang rất khó chịu, anh biết không? Con Tú Như đã dẫn con đi đâu?
– Cô ấy...không còn muốn có bất kỳ nào mối quan hệ nào với tôi. Kim Sa cứ hiểu như vậy. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Câu giải thích không mang lại tính thuyết phục nào. Tuy nhiên, Kim Sa hiểu, muốn Trinh Tường giải thích, không phải cô muốn là được.
Từ giã Trinh Tường, Kim Sa ra về. Đang chạy xe, chợt nhìn thấy Tuyết Mai, Kim Sa mừng rỡ hét lớn:
– Chị Mai.
Vừa trông thấy Kim Sa, Tuyết Mai vội quay đi như chạy. Không chịu thua, Kim Sa đuổi theo. Cô bắt kịp Tuyết Mai vẫn giữ lại.
– Tại sao tôi gọi mà chị lại chạy. Tú Như bảo chị là không được gặp tôi nữa hay sao vậy?
– Đâu có...Cô Tú Như dọn nhà đi, cổ cho tôi nghỉ việc rồi.
– Tại sao Tú Như lại dọn nhà đi?
– Chuyện này...- Tuyết Mai lúng túng- Tôi đâu có biết. Cô Kim Sa! Tôi không biết cô Tú Như đi đâu đâu, cô buông tôi ra đi!
– Chị thật sự không biết Tú Như đi đâu?
– Tôi không biết mà, tôi thề...
Kim Sa buông thõng tay. Những điều cô muốn biết, như một ẩn số không sao giải mã được.
– Thôi, chị đi đi!
– Dạ.
Chỉ chờ có vậy, Tuyết Mai vội lẩn đi. Chị ta đã hành động bất nhân, cho nên cũng không muốn gặp lại những người không cần gặp lại.
– Mẹ ơi!
Tú Như cố mở mắt ra. Bé Thắng đã thức dậy, nó lay vai Tú Như.
– Mẹ ơi! Con đói quá!
Cơn đau bụng khiến Tú Như oằn người lại, từng cơn đau thúc như muốn xé tan nát thân xác của cô ra. Tú Như cắn răng cố nén cơn đau. Không thấy Tú Như mở mắt ra, bé Thắng lại gọi tiếp:
– Con đói quá, mẹ ơi!
Tú Như gượng gạo chỉ tay về phía cái bàn:
– Con tự bới cơm ăn giùm mẹ, mẹ không làm cho con được đâu.
Mắt bé Thắng sáng lên. Nó đi ngay lại chiếc bàn tre, nhón chân lên nhìn vào nồi cơm. Còn một chút cơm với nửa con khô, nó thò tay vào bốc cơm nguội bỏ vào miệng nhai ngon lành. Những hạt cơm nguội dính đầy tay nó, cả đến gò má và lỗ mũi.
– Như ơi!
Dì Bảy bỏ cặp quang gánh xuống trước cửa, bước vào nhà. Tú Như rên khẽ:
– Cháu đau bụng quá dì Bảy ơi.
– Chết không! Sao cháu không qua nhà dì, bảo mấy đứa nhỏ đi kêu dì về?
Đau lâu mau rồi?
– Cháu đi không nổi, mới đau sáng giờ thôi.
– Con rạ sinh mau lắm, không như con so. Cháu sắp sẵn hết chưa, dì đưa đi bệnh viện?
– Dạ rồi.
– Rán chịu đau, dì đi kêu thằng Bảo đánh xe ngựa chở cháu đi.
Vừa bước đi, chợt quay nhìn thấy bé Thắng, dì Bảy bật cười vì mặt mũi nó dính đầy cơm nguội. Thấy dì Bảy, nó cười toe:
– Bảy, ăn cơm...
– Tội nghiệp không? Con đói lắm hả, để bà Bảy cho con cái bánh ú.
Lấy vội cái bánh ú, dì đưa cho Thắng, xong vội tất tả đi. Tú Như cố gượng dậy, cô nhớ lần đi sinh bé Thắng, lúc đó có Hoàn Vũ một bên, còn bây giờ chỉ có một mình cô. Lòng Tú Như đau đớn. Đến bây giờ cô biết Hoàn Vũ quan trọng với mình, đã quá muộn, anh đã xa cô thật xa.
Xe ngựa dựng trước nhà, dì Bảy phụ dìu Tú Như ra xe, trong lúc Bảo xách giỏ quần áo lên xe. Anh quay lại nhìn bé Thắng.
– Còn thằng bé sao hả dì Bảy?
– Con Trinh nó sang ngay.
Thấy Trinh còn đủng đỉnh đằng xa, dì gắt um lên:
– Mày làm ơn nhanh giùm một cái!
Trinh cũng hét to lại:
– Thì má cứ đi bỏ nó lại cho con!
Tú Như gượng gạo quay lại:
– Nhờ em giữ bé Thắng giùm chị nghen Trinh.
– Được rồi, chị cứ đi đi!
Nhìn mặt thằng bé Thắng, Trinh cười ngặt nghẽo:
– Con ăn uống kiểu gì vậy Thắng?
– Con ăn cơm.
Tú Như ngồi lên xe ngựa, cô lưu luyến nhìn lại con trai, lúc này cô thấy thương con làm sao. Nếu như nó có người mẹ đức hạnh, cuộc đời đâu như thế này.
– Sinh rồi, con gái!
Dì Bảy rao lên. Tú Như cố ngóc đầu lên nhìn con, con bé đang ngoác miệng ra khóc, tiếng khóc như mèo kêu. Nó ốm quá, có hai ký lô tư. Nhìn con mà Tú Như ứa nước mắt. Lẽ ra cô không nên sinh nó ra. Có cha mà cũng như không, lương tâm của cô không cho phép cô tìm Trinh Tường. Hãy để yên cho anh với cuộc đời của anh.
Dì Bảy ôm đứa bé sơ sinh vào lòng:
– Nó ốm quá đó Tú Như, cháu phải bồi dưỡng cho nó. Tội nghiệp, vừa chào đời đã mồ coi cha!
Tú Như nhìn sang nơi khác. Nếu như dì Bảy biết đứa bé không phải giọt máu của Hoàn Vũ, hẳn là dì cũng khinh ghét và đuổi xua cô.
Hiểu lầm những giọt nước mắt long lanh của Tú Như, dì Bảy đưa tay tát nhẹ vào miệng mình:
– Dì thật đoản, sao lại nhắc chuyện buồn trong lúc này. Thôi, xem như phước phần của mình không có, hãy vừa làm cha và làm mẹ nuôi con đi cháu ạ. Trời sinh voi sinh cỏ, cháu đừng có buồn rầu mà sinh bệnh, rồi có chuyện gì khổ cho hai đứa nhỏ. Dì cũng nghèo quá, cho nên chỉ có thể giúp cháu như vầy thôi.
– Dì lo cho con như thế này là quá lắm rồi. Nếu không có dì, con còn khổ hơn.
– Thôi, đừng suy nghĩ gì cả cháu ạ. Hãy nghỉ ngơi đi. Dì đi về bảo con Trinh vào đây với con.
– Dì, con cám ơn dì.
Tú Như nắm bàn tay dì Bảy, nước mắt cô lặng lẽ...
Ông Thiên Bình hằn học:
– Cậu nhất định ly hôn với Thiên Mỹ?
Trinh Tường cúi đầu:
– Con xin lỗi ba...
– Cậu không cần giải thích gì cả, tôi cứ tưởng là người có ăn học, có đạo đức nên tôi giao con gái tôi cho anh. Hai năm nó làm vợ cậu, cậu xem nó thân tàn ma dại vì cậu. Nếu tôi biết sớm, cậu không muốn ly hôn tôi cũng nhất định buộc nó ly hôn. Cậu tưởng là con gái tôi thôi cậu ra thì không ai cưới nó sao? Cậu lầm rồi, có cả trăm người muốn cưới nó kìa. Tôi báo cho cậu biết, người kém đạo đức như cậu, tôi sẽ cho đánh quyết định thôi việc vĩnh viễn không một cơ quan nhà nước nào dám tuyển dụng cậu đâu.
Đứng bật dậy, ông Thiên Bình giận dữ:
– Thiên Mỹ! Mau thu xếp theo ba mẹ về Hà Nội. Căn nhà và chiếc xe này đăng bảng bán gấp. Với hạng người vô thuỷ vô chung con không nên tiếc nuối làm gì.
Thiên Mỹ sợ hãi:
– Ba...
– Đừng tiếc nữa con ạ!
Ông ôm qua vai Thiên Mỹ và gần như kéo cô đi theo mình. Thiên Mỹ nhìn lại. Trinh Tường đang đứng bất động, đầu anh cúi xuống. Bất nhẫn, cô van lơn cha:
– Ba! Ba cho con nói với anh Tường một lời thôi.
– Con lại hy vọng nó sẽ đổi ý và yêu thương con?
Gỡ tay cha, Thiên Mỹ đi ngược lại, cô đến trước mặt Trinh Tường, khẽ giọng:
– Anh có thể suy nghĩ lại, em không muốn chúng mình ly hôn.
Trinh Tường lắc đầu:
– Cám ơn em cho anh một cơ hội. Nhưng anh suy nghĩ rồi, chúng ta không tìm thấy hạnh phúc mà còn làm cho em oán hận anh hơn nữa. Em xa anh, cuộc sống của em có khi còn sáng sủa hơn sống chung với anh. Trong khi Tú Như một nách hai đứa con, cô ấy làm gì để sống, trong túi không có tiền. Hai đứa bé ấy là con của anh, anh có bổn phận đối với những đứa con của mình. Anh thật sự xin lỗi em, Thiên Mỹ.
Mắt Thiên Mỹ mờ nước mắt. Cô hiểu Trinh Tường không bao giờ đổi ý nữa, trái tim anh mãi mãi hướng về Tú Như. Cô bưng mặt khóc quay đi. Cô phải cố quên, cố quên một cuộc hôn nhân, chỉ mang đến cho cô một nỗi đau buồn hơn là nụ cười.
Gục khóc trên vai cha, Thiên Mỹ tự nhủ mình:
hãy khóc một lần này thôi, lần cuối cùng cho một tình yêu lừa dối.
Trinh Tường ngước nhìn lên cao, cố ngăn dòng nước mắt. Chính anh cũng không cho phép mình được hưởng hạnh phúc, khi mà Tú Như vì anh mà một đời lận đận.
Tú Như ơi! Em đang ở đâu? Anh nhất định đi tìm em, dù là cuối chân trời góc bể, chúng mình phải là của nhau.
– Anh Tường! Có tìm thấy chị Tú Như không?
Trinh Tường đáp lời Tú Phương bằng cái lắc đầu buồn hiu. Anh đã cố gắng lắm rồi, có gần năm năm, tin tức của Tú Như vẫn mịt mù, cô đang lưu lạc nơi nào?
– Mẹ có bớt không em?
– Không có.
Nước mắt Tú Phương trào ra:
– Bác sĩ nói mẹ chắc không qua khỏi, cả nhà hãy chuẩn bị tâm lý, và tốt nhất là tìm cho được người mà mẹ đang mong. Em không biết chị Như đi đâu, có năm năm rồi còn gì nữa, mẹ em cứ vì thương nhớ chị ấy mà đau yếu rồi mòn mỏi dần.
Trinh Tường nắm mạnh hai bàn tay lại, lòng anh đau như xé. Tú Như ơi! Tại sao em không trở về?
– Anh vào thăm mẹ một chút.
Trinh Tường bước vào phòng. Anh đau đớn nhìn bà Hai nằm trên giường, chỉ còn chút ít hơi thở thật nhẹ như sương khói, không hiểu sẽ ra đi lúc nào.
Ông Hai lau vội nước mắt khi thấy Trinh Tường, lòng dạ sắt đá của ông năm năm qua bị bào mòn bởi nhớ thương con và sự đau khổ của vợ. Nếu ngày ấy ông cho Tú Như tá túc, đâu có cái cảnh chờ mong mỏi mòn. Đứa con gái hư hỏng ấy thật cứng đầu, nó nói đi là đi, năm năm qua không chịu trở về.
– Mẹ!
Trinh Tường ngồi xuống chiếc ghế bên giường, anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của bà Hai, bàn tay chỉ còn lớp xương và da nhăn nheo.
Ông Hai nuốt nước mắt:
– Bà ấy không còn nhận thức được gì đâu, bà ấy chưa chịu đi là còn đợi con Như.
Đứng lên, ông đi lại giường vợ, vuốt tóc bà:
– Bà hãy đi đi cho nhẹ nhàng, con Như nó không về đâu. Đứa con ấy cứng đầu và cũng thật bất hiếu.
Nước mắt bà Hai chảy lặng lẽ bên khoé mắt. Trinh Tường đau lòng kêu lên:
– Mẹ! Mẹ đừng đau lòng, Tú Như sẽ về mà...
Nhưng chỉ có tiếng nấc khẽ, rồi im lặng, bà Hai đã thật sự ra đi, lòng còn nuối tiếc mong đứa con từ phương xa về.
– Mẹ!
Tú Phương khóc oà lên:
– Mẹ ơi, đừng bỏ con! Chị Hai sẽ về mà, mẹ ơi!
Ông Hai bước ra ngoài. Ông cố không khóc, sao nước mắt cứ rơi.