Hồi 250
Mỗi người có lòng riêng

Biệt quán nơi bọn Hạng Thiếu Long ở có tên gọi Thính Tùng, có bố cục theo kiểu đình viện trước là sảnh đường, phía sau là phòng ngủ đối xứng hai bên với nhau, từ cổng lớn bước vào là một quảng trường nhỏ đến môn sảnh, chính sảnh, hậu sảnh. Hai bên là những hoa sảnh nơi để nghỉ ngơi.
Tiếp theo là một hoa viên lớn, sau đó mới bước vào tòa nhà chính, đó là một quần thể gồm tám tứ hợp viện. Căn lầu Phụng Phi đang ở nằm ở giữa tứ hợp viện, bốn bên đều có giả sơn, hồ nước, hoa cỏ, khung cảnh rất ưu mỹ.
Khi Hạng Thiếu Long rời khỏi tòa lầu ấy, tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng ló ra từ sau đám mây, rải ánh sáng bàng bạc xuống khu vườn đầy màu trắng của tuyết, nhất thời khiến cho Hạng Thiếu Long trở nên nhẹ nhõm.
Nếu có thể cùng với Phụng Phi trải qua giấc xuân tiêu trong tòa lầu há chẳng phải là chuyện vui trên đời hay sao?
Nghĩ đến đây, Hạng Thiếu Long giật mình ngừng lại ở trong vườn, thầm nghĩ cứ mãi thế này rốt cuộc rồi sẽ có lúc không kìm được lòng.
Nhìn cảnh vật hiền hòa ở đây, càng cảm nhận sự hiểm ác chốn quan trường.
Khi lòng đang sinh cảm khái, giọng nói ngọt ngào của Chúc Tú Chân vang lên ở sau, „Thẫm quản sự cớ gì cứ ở đây mà không muốn rời?"
Hạng Thiếu Long quay người lại, mỹ nữ này cứ như một nàng tiên dưới ánh trăng, yểu điệu bước tới, đến khi hai người sắp chạm nhau mới dừng bước, rồi ngửa mặt lên nhìn gã ánh mắt đang chờ đợi.
Gã đương nhiên không thể cho nàng biết điều mình đang nghĩ trong lòng đáp bừa rằng, „Tại hạ đang thưởng thức cảnh đẹp trong vườn, người thiết kế nhất định là một cao thủ mới có thể hòa quyện nét đẹp nhân tạo với tự nhiên lại  thành một thể, trong không gian nhỏ bé thế này mà có thể tạo ra ý cảnh vô hạn."
Lúc này gã cảm thấy ánh đèn trên cửa sổ phòng Phụng Phi chớp lên một cái, mới hiểu ra rằng người trong phòng đến trước cửa sổ rồi lại né sang một bên che ánh sáng, mới tạo ra tình huống này. Chắc là nàng đang nghe lén hai người nói chuyện.
Chúc Tú Chân nghe thế thì lộ vẻ ngây ngất, khen rằng, „Thẫm quản sự nói rất hay, ta chưa bao giờ tìm hiểu kỹ như Thẫm quản sự."
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Tú Chân tiểu thư cớ gì giờ này vẫn chưa ngủ?"
Chúc Tú Chân kéo vạt áo gã đến bên hồ hạ giọng nói, „Hôm nay Sa Lập đến tìm ta."
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Cớ gì tại hạ vẫn không biết?"
Chúc Tú Chân giải thích, „Y cùng Cốc Minh bí mật đến tìm ta. Dù sao Tú Chân trước đây cũng từng có một đoạn tình với y, nên cũng phải gặp y một lần."
Hạng Thiếu Long nhớ lại ánh mắt oán hận của Sa Lập khi bị đuổi đi trầm giọng nói, „Y có nói gì không?"
Chúc Tú Chân chép miệng, „Ta vốn không nên nói ra. Nhưng y không phải là nói đùa cho nên đành phải cho ngươi biết. Y bảo rằng sẽ khiến cho ngươi và Trương Tuyền chết không toàn thây. Nghe khẩu khí của y, hình như có người chống lưng cho y."
Hạng Thiếu Long nhớ lại bọn Cốc Minh, Nghiêm Phú, nhủ thầm nếu không ra tay trước trừ khử đám nội gian này, nói không chừng sẽ có lúc sơ suất mà mọi việc đổ bể.
Lạnh Lùng nói, „Tiểu thư có hỏi y kẻ đứng sau lưng là ai không?"
Chúc Tú Chân bàng hoàng nói, „Y không chịu nói. Ngươi có thể tha cho y không? Y đã mất tất cả."
Hạng Thiếu Long nói, „Nàng thật ngu xuẩn, y chỉ muốn giành lấy nàng và tiền tài của nàng, chỉ thấy sau lưng có người chống đõ thì biết y chỉ là đang lợi dụng nàng mà thôi."
Chúc Tú Chân hổ thẹn đến nỗi cúi đầu xuống.
Hạng Thiếu Long vỗ lên vai nàng nói, „Hãy về đi! Tại hạ sẽ xử lý chuyện này, sau này đừng đi một mình gặp y nữa!
Có chuyện gì hãy đến tìm tại hạ."
Chúc Tú Chân níu tay áo gã e thẹn nói, „Vậy được!"
Khi bước vào đến cửa, bị Trường Tuyền chặn lại kéo vào trong phòng nói, „Huynh nói thế nào mà Trọng Tôn Long lại chịu thả người? Phải chăng đã chấp nhận điều kiện của y?"
Không thể thẳng thắn với y như là Phụng Phi, Hạng Thiếu Long giả vờ lo lắng, hạ giọng nói, „May mà có tướng quốc nước Sở là Lý Viên ở đấy, ngài biết tiểu đệ là người của đại tiểu thư cho nên nói giúp cho, Trọng Tôn Long sợ đắc tội với y nên mới chịu thả người."
Trương Tuyền nhíu mày nói, „Lý Viên không có dã tâm với đại tiểu thư sao? Lần này suýt tý nữa gây họa, cũng vì huynh không chịu hỏi ta cách quản giáo bọn hạ nhân, lần sau đừng như thế nữa?"
Hạng Thiếu Long thì đồng ý ở điểm này, nhưng nếu không như thế, cũng không thể biết Lý Viên là người có tình nghĩa. Lòng nghĩ ra một ý nói, „Trương huynh có biết kẻ chống lưng cho Sa Lập là ai không?"
Trương Tuyền rõ ràng không biết Sa Lập đã từng bí mật đến tìm Chúc Tú Chân, nghe thế thì giật mình hỏi, „Xảy ra chuyện gì?"
"Ðại tiểu thư bảo có người thấy Sa Lập xuất hiện ở gần đây, „ Hạng Thiếu Long lấp liếm rằng.
Trường Tuyền suy nghĩ một chốc lắc đầu nói, „Ta cũng không rõ lắm, Sa Lập là người Triệu, nói không chừng là đang làm việc cho người nước Triệu."
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, thông tin này cũng có ích lắm, vội vàng cáo thối về phòng.
Khi bước vào trong phòng, một mùi hương thoảng xông vào mũi.
Hạng Thiếu Long tưởng thuốc mê lập tức nín thở định đốt đèn lên, giọng nói dịu dàng của Ðổng Thục Trinh vang lên ở góc phòng, „Ðừng đốt đèn!“
Hạng Thiếu Long lo lắng lắm, đêm nay gã lần lượt gặp Phụng Phi và Chúc Tú Chân, giờ lại phải gặp Ðổng Thục Trinh nữa.
Giọng nàng lại vang lên, „Sao không đến đây!"
Hạng Thiếu Long cười khổ bước qua, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, lại thêm gã quen ở trong phòng tối, nên có thể thấy thấp thoáng.
Vạch trướng ra, chỉ thấy Ðổng Thục Trinh ngồi trên giường, mỉm cười, „Ðừng hiểu lầm, ta có chuyện bí mật muốn nói với ngươi."
Hạng Thiếu Long cởi giày và áo khoác ngoài xuống, chui vào trong trướng ngồi xuống trước mặt nàng nói, „Có chuyện gì mà phải nói ở trên giường thế này?"
Ðổng Thục Trinh nhìn gã buồn bã, nói, „Ngươi không thích Ðổng Thục Trinh sao?"
Dù cho có thật sự không thích nàng, nhưng Hạng Thiếu Long làm sao nói ra cửa miệng. Huống chi đó là lời nói không phải với lòng, cười gượng rằng, „Nam nhân không thích nàng là không bình thường. Nhưng giờ đây tình thế hiểm ác vô cùng, phía trước có hổ phía sau có sói, ta làm sao nghĩ được đến chuyện này."
Ðổng Thục Trinh ngồi thẳng dậy, áy náy nói, „Thiếp không nghĩ đến điểm này, chỉ hy vọng hiến thân cho chàng, để dược chàng yêu thương và quan tâm hơn. Chàng thật lợi hại, cả Trọng Tôn Long mà cũng phải mua chuộc chàng."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Tại sao nàng không nghĩ rằng ta cấu kết với Trọng Tôn Long như người khác?"
Ðổng Thục Trinh cười ngọt ngào, „Bởi vì thiếp biết chàng không phải hạng người như thế."
Hạng Thiếu Long có cảm giác nàng đã hiểu được mình, nhưng vẫn còn sợ nàng chỉ là muốn lấy lòng mình mà thôi, hạ giọng nói, „Nếu ta có thể giúp đại tiểu thư thoái ẩn an toàn, còn nàng thì tiếp tục sự nghiệp của đại tiểu thư, nàng cảm thấy thế nào?"
Ðổng Thục Trinh hơi giật mình, nhưng lại buồn bã lắc đầu, „Ðiều đó không thể. Thiếp vừa nghe được tin đại tiểu thư đã đem bọn thiếp làm lễ vật để tặng người khác, mà người này là kẻ có thế lực nhất trong sáu nước phía Ðông, giờ đây thiếp chỉ hy vọng có người có thể sắp xếp cho thiếp bỏ đi, đến nơi nào cũng được."
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Chắc nàng sớm biết được chuyện này chứ không phải là vừa dò la được."
Ðổng Thục Trinh gật đầu, „Chàng đoán không sai. Nhưng cho đến hôm nay thiếp mới biết được kẻ ấy là Hầu gia Hàn Sấm, người đang nắm giữ quyền ở nước Hàn, có quan hệ thân thiết với nhị hoàng tử Ðiền Kiện, chúng tôi làm sao đấu được với y, cho nên không mong thoát khỏi bàn tay của y."
Hạng Thiếu Long giật mình, „Sao nàng biết kẻ đó là y?"
Ðổng Thục Trinh cười nhạt nói, „Trưa hôm nay Hàn Sấm đã bí mật đến đây, chỉ có chàng không biết mà thôi! Nếu Phụng Phi không phải đang cấu kết với y, sao lại bí mật gặp tên háo sắc này."
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết Hàn Sấm cũng đã từng ăn nằm với Ðổng Thục Trinh, chả trách nào y không quên nàng. Dịu dàng nói, „Hãy yên tâm! Ta sẽ có cách sắp xếp cho ổn thỏa việc này."
Ðổng Thục Trinh nhìn gã một lúc rồi mới chép miệng, „Những chuyện thế này, chỉ một câu nói suông của chàng làm sao thiếp tin được, nếu chàng không nói cụ thể thiếp chỉ đành tự nghĩ cách mà thôi."
Hạng Thiếu Long ghé tai nàng, „Ta muốn nàng phải nói rõ mối quan hệ giữa nàng với Trường Tuyền hoặc với những người khác, thì ta mới có thể giúp đỡ được."
Ðổng Thục Trinh nhíu mày, „Nhưng chàng đang làm việc cho đại tiểu thư kia mà, luận về tiền tài thiếp không bằng đại tiểu thư, sắc đẹp cũng kém hơn, chàng không hề có hứng thú với thiếp, làm sao thiếp có thể tin chàng được?"
Hạng Thiếu Long nói, „Lúc nãy nàng chẳng bảo rằng biết ta là người thế nào hay sao?"
Ðổng Thục Trinh cười khổ nói, „Nhưng ấn tượng của chàng đối với thiếp trước nay vẫn không tốt."
Hạng Thiếu Long chân thành nói, „Giờ thì đã thay đổi, ta không hề giấu giếm nàng bởi vì ta đã sớm biết mối quan hệ giữa nàng với Trường Tuyền, chỉ là muốn tự nàng nói ra để tỏ thành ý mà thôi."
Ðổng Thục Trinh nói, „Thôi được! Trường Tuyền là kẻ thông minh, đại tiểu thư rất e ngại y, y muốn thiếp sao chép một bản ca phổ của đại tiểu thư đưa cho y, vậy thì y sẽ sắp xếp cho thiếp an toàn rời khỏi nước Tề, không cần đến nước Hàn."
Hạng Thiếu Long kêu lên, „Cái gì?"
Rồi gã nhanh chóng hiểu ra rằng nhất định bản ca phổ đó sẽ được trao cho Ðiền Ðan, bởi vì Lan Cung Viên là người của Ðiền Ðan.
Chỉ cần Lan Cung Viên biểu diễn trước Phụng Phi thì có thể đè bẹp được nàng, mưu kế này thật là đê tiện.
Ðổng Thục Trinh đắc ý nói, „Chắc chàng không ngờ chứ gì? Chỉ cần là chuyện làm tổn hại đến Phụng Phi, thiếp sẽ chấp nhận, thiếp sẽ bỏ đi trước khi biểu diễn để cho ả biết rằng quang vinh không phải một mình ả giành được."
Hạng Thiếu Long lo lắng nói, „Vậy nàng đã trao cho Trường Tuyền chưa?"
Ðổng Thục Trinh nói, „Nếu đã trao cho y thì nào đã dám nói ra, thiếp đã cho chàng biết tất cả, Thẫm Lương! Chàng sẽ cho thiếp thứ gì đây?"
Ðến lúc này Hạng Thiếu Long mới lãnh giáo được thủ đoạn của những danh cơ này.
Chỗ lợi hại nhất là bọn họ hiểu tâm lý của nam nhân, giả vờ bộ dạng đáng thương cần được bảo vệ, lại không tiếc thân xác của mình. Thật ra dù Ðổng Thục Trinh hay Chúc Tú Chân, mỗi người đều có mưu đồ của mình. Cũng giống hiện giờ Ðổng Thục Trinh đang uy hiếp gã.
Nàng cho rằng Hạng Thiếu Long là người của Phụng Phi, cho nên thông qua gã để truyền tin cho Phụng Phi, nếu không chịu thả người, Phụng Phi sẽ bại trong tay hai đại danh cơ kia.
Ðương nhiên nàng sẽ có thủ đoạn đặc biệt.
Còn nàng tại sao lại đột nhiên biết Hàn Sấm có liên quan đến chuyện này, cũng là bởi Chúc Tú Chân cho hay. Còn Chúc Tú Chân có lẽ là đã nghe được từ chỗ Sa Lập, nhưng Chúc Tú Chân lại giấu giếm thông tin quan trọng này với Hạng Thiếu Long.
Bởi vì Hạng Thiếu Long biết mối quan hệ mật thiết giữa hai vũ cơ này nên mới đoán ra.
Họ vẫn đang hợp tác khăng khít, chỉ là mỗi bên chia nhau ra tiến hành mà thôi!
Ðối với Ðổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân mà nói có lẽ họ đã cho rằng Hạng Thiếu Long đã bị Trọng Tôn Long ngầm mua chuộc cho nên mới thả người.
Họ đương nhiên không hề để ý đến vận mệnh của Phụng Phi, Chúc Tú Chân thì không thèm hỏi, còn Ðổng Thục Trinh thì khen ngợi gã, khiến gã chơi vơi trên cõi tiên.
Cả Phụng Phi, người tỏ ra hoàn toàn tin tưởng gã cũng giấu chuyện đã ngầm gặp Hàn Sấm, có thể thấy mỗi người đều có lòng riêng.
Hạng Thiếu Long suy nghĩ mà đầu nhức như búa bổ trầm ngâm nói, „Lời nói vừa rồi của nàng thật là đáng sợ. Hừ!
Nhị tiểu thư, nàng có biết lời nói vừa rồi khiến cho ta có ý nghĩ dẹp bỏ tất cả mà ra đi không?"
"Ðổng Thục Trinh biết chàng không phải là người có đầu mà không có đuôi."
Hạng Thiếu Long nhủ thầm nàng nghĩ thật đúng. Ðột nhiên gã ôm siết lấy nàng ghé vào tai nàng, lạnh lùng gằn từng tiếng, „Ðổng Thục Trinh, nếu nàng nghĩ rằng ta giúp đại tiểu thư mà thi triển thủ đoạn với ta, rốt cuộc sẽ có một ngày các nàng sẽ hối hận suốt đời!"
Ðổng Thục Trinh giật mình, giận dỗi nói, „Thiếp chỉ thi triển thủ đoạn với đại tiểu thư, chỉ cầu xin chàng tội nghiệp thiếp mà thôi!"
Hạng Thiếu Long cảm thấy nàng như một con rắn, đẩy nàng ra một chút rồi nói, „Nếu ta là Phụng Phi, một khi phát giác ra các người giấu một bản khúc từ như thế, thì chỉ cần bắt nàng và Chúc Tú Chân lại, sẽ tìm ra được bản khúc tù ấy, nàng có muốn đánh cược với ta không?"
Ðổng Thục Trinh run lên như một con chim nhỏ, khiến Hạng Thiếu Long biết được rằng lời ấy đã hù dọa được nàng.
Ðể đối phó với Hạng Thiếu Long, Chúc Tú Chân thì dùng biện pháp mềm dẻo, còn Ðổng Thục Trinh thì cả mềm lẫn cứng.
Nếu định lực của Hạng Thiếu Long chỉ hơi kém thì đã nằm trong bàn tay bọn họ. May mà gã đã kiên quyết không để mình rơi vào cái bẫy ấy, cho nên mới giữ được tỉnh táo. Nói không chừng hai người này đã cấu kết với Sa Lập để đối phó gã và Phụng Phi.
Ðối với Ðổng Thục Trinh và Chúc Tú Chân, ai có thể cho họ lợi ích lớn nhất thì sẽ theo người ấy. Nếu Hạng Thiếu Long tưởng rằng bọn họ yêu thích gã thì quả đúng là một kẻ ngốc.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối.
Một lát sau Ðổng Thục Trinh nói, „Tại sao chàng nghĩ thế?"
Hạng Thiếu Long chép miệng, „Nàng hãy về suy nghĩ! Chuyện khúc từ ta sẽ không cho đại tiểu thư biết giùm nàng, muốn nói hãy tự mình đi nói. Nếu một ngày nàng hoàn toàn tin tưởng ta, không cấu kết với hạng người đê tiện như Trương Tuyền, Sa Lập nữa hãy đến nói với ta một tiếng, lúc đó ta sẽ thật lòng giúp đỡ người mà không cần đòi hỏi thứ gì.
Ðổng Thục Trinh đang định biện bạch, Hạng Thiếu Long quát, „Cút đi cho ta!"
Từ khóe mắt của nàng hai dòng nước mắt tuôn ra, Ðổng Thục Trinh buồn bã rời khỏi giường.
Hạng Thiếu Long thấy nàng lủi thủi bước xuống giường, nén không được định gọi nàng, nhưng rốt cuộc phải dằn lòng đưa mắt nhìn nàng bước ra ngoài.

Truyện Tầm Tần Ký Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 83 Hồi 84 Hồi 85 Hồi 86 Hồi 87 Hồi 88 Hồi 89 Hồi 90 Hồi 91 Hồi 92 Hồi 93 Hồi 94 Hồi 95 Hồi 96 Hồi 97 Hồi 98 Hồi 99 Hồi 100 Hồi 101 Hồi 102 Hồi 103 Hồi 104 Hồi 105 Hồi 106 Hồi 107 Hồi 108 Hồi 109 Hồi 110 Hồi 111 Hồi 112 Hồi 113 Hồi 114 Hồi 115 Hồi 116 Hồi 117 Hồi 118 Hồi 119 Hồi 120 Hồi 121 Hồi 122 Hồi 123 Hồi 124 Hồi 125 Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 Hồi 129 Hồi 130 Hồi 131 Hồi 132 Hồi 133 Hồi 134 Hồi 135 Hồi 136 Hồi 137 Hồi 138 Hồi 139 Hồi 140 Hồi 141 Hồi 142 Hồi 143 Hồi 144 Hồi 145 Hồi 146 Hồi 147 Hồi 148 Hồi 149 Hồi 150 Hồi 151 Hồi 152 Hồi 153 Hồi 154 Hồi 155 Hồi 156 Hồi 157 Hồi 158 Hồi 159 Hồi 160 Hồi 161 Hồi 162 Hồi 163 Hồi 164 Hồi 165 Hồi 166 Hồi 167 Hồi 168 Hồi 169 Hồi 170 Hồi 171 Hồi 172 Hồi 173 Hồi 174 Hồi 175 Hồi 176 Hồi 177 Hồi 178 Hồi 179 Hồi 180 Hồi 181 Hồi 182 Hồi 183 Hồi 184 Hồi 185 Hồi 186 Hồi 187 Hồi 188 Hồi 189 Hồi 190 Hồi 191 Hồi 192 Hồi 193 Hồi 194 Hồi 195 Hồi 196 Hồi 197 Hồi 198 Hồi 199 Hồi 200 Hồi 201 Hồi 202 Hồi 203 Hồi 204 Hồi 205 Hồi 206 Hồi 207 Hồi 208 Hồi 209 Hồi 210 Hồi 211 Hồi 212 Hồi 213 Hồi 214 Hồi 215 Hồi 216 Hồi 217 Hồi 218 Hồi 219 Hồi 220 Hồi 221 Hồi 222 Hồi 223 Hồi 224 Hồi 225 Hồi 226 Hồi 227 Hồi 228 Hồi 229 Hồi 230 Hồi 231 Hồi 232 Hồi 233 Hồi 234 Hồi 235 Hồi 236 Hồi 237 Hồi 238 Hồi 239 Hồi 240 Hồi 241 Hồi 242 Hồi 243 Hồi 244 Hồi 245 Hồi 246 Hồi 247 Hồi 248 Hồi 249 Hồi 250 Hồi 251 Hồi 252 Hồi 253 Hồi 254 Hồi 255 Hồi 256 Hồi 257 Hồi 258 Hồi 259 Hồi 260 Hồi 261 Hồi 262 Hồi 263 Hồi 264 Hồi 265 Hồi 266 Hồi 267 Hồi 268 Hồi 269 Hồi 270 Hồi 271 Hồi 272 Hồi 273 Hồi 274 Hồi 275 Hồi 276 Hồi 277 Hồi 278 Hồi 279 Hồi 280 Hồi 281 Hồi 282 Hồi 283 Hồi 284 Hồi 285 Hồi 286 Hồi 287 Hồi 288 Hồi 289