Phần VIII
Hồi 93
Bưng tai trộm chuông

Hạng Thiếu Long chưa kịp quay vào thì Nhã phu nhân đã đến, xe ngựa tiến vào trong sân.
Hạng Thiếu Long thở dài, bước lên tự tay mở cửa xe cho ả.
Triệu Nhã âu yếm nhìn gã rồi dịu dàng nói, „Có thể đi được rồi sao?"
Hạng Thiếu Long đưa ả lên bậc tam cấp, múa may chân tay rồi nói, „Không ngồi dậy chắc là buồn đến phát bệnh mất."
Triệu Nhã cười nói, „Ngài đã khỏe hơn Long Dương quân nhiều, giờ đây y vẫn còn nằm trên giường, xem ra trong vòng mười ngày nữa chưa chắc khỏe lại được, „ rồi hạ giọng hỏi, „Hàn Sấm đến tìm ngài làm gì?"
Hạng Thiếu Long không muốn ả gặp phải chị em Thiện Nhu, dẫn ả đến Ðông hiên, chậm rãi nói, „Chẳng có chuyện gì cả. Tên háo sắc ấy đã ưa thích đôi chị em song sinh của bỉ nhân, muốn thừa cơ phong lưu một phen, nhưng đã bị ta từ chối. Hừ! Y không vui thì thế nào cũng kiếm chuyện này nọ, Ðổng mỗ ta ghét nhất là hạng người ấy."
Lời ấy có cả thật lẫn giả, thật là đương nhiên là bởi Hàn Sấm có ý này, giả là vì đây không phải là nguyên nhân chủ yếu Hàn Sấm đến tìm gã. Nhưng Triệu Nhã nào phân biệt được, gật đầu, lại còn mắng Hàn Sấm.
Hạng Thiếu Long thầm hổ thẹn, nói thật ra, gã đâu có tốt lành gì hơn Hàn Sấm, bởi vì chị em họ Ðiền cũng là do gã lấy từ chỗ của Triệu Mục, điểm khác nhau là chị me họ Ðiền can tâm tình nguyện theo gã mà thôi.
Triệu Nhã thốt nhiên nắm tay gã, ra ngoài vườn, bước về phía mặt hồ giữa vườn, hạ giọng hỏi, „Ngài và Triệu Mục có quan hệ gì? Tại sao y đặc biệt chiếu cố đến ngài? Sáng nay lại vội vã đến tìm ngài?"
Hạng Thiếu Long giật mình, biết Triệu Nhã làm việc cho vương huynh mình, nhún vai rồi nói, „Phu nhân hỏi ta, ta hỏi ai? Bổn nhân cũng không cần giải thích với bất cứ ai về chuyện tại sao có người đối đãi tốt hoặc không tốt với bổn nhân! Ta Ðổng Khuông mặc mẹ chúng."
Triệu Nhã nép vào người gã như một con chim nhỏ, nhăn mũi nói, „ô! Trên người ngài toàn là mùi thuốc, thật khó chịu!“
Hạng Thiếu Long bực mình nói, „Ðâu có ai bảo nàng dính sát vào ta!" rồi ngạc nhiên nói, „Tình nhân cũ của nàng vào thành hành hung, mà nàng vẫn cứ ung dung như vậy, tại sao thế?"
Triệu Nhã thuận tay ngắt một chiếc lá vàng của bụi cây bên cạnh, đưa lên mũi ngửi rồi nói, „Chiếc lá này còn thơm hơn cả ngài nữa."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Nàng không nghe ta nói gì ư?"
Triệu Nhã liếc nhìn sang gã rồi nói, „Lời của chàng thật đầy tình cách, ta không muốn nghe cũng không được, „ rồi cười khúc khích nói, „Thì ra Ðổng mã si cũng như kẻ khác, tưởng Hạng Thiếu Long đến đây giết người phóng hỏa, nhưng kẻ không biết thì có biết tội. Ngài không rõ tình hình ở Hàm Ðan, dĩ nhiên sẽ đoán mò thôi."
Hạng Thiếu Long cười thầm, bề ngoài giả vờ kinh ngạc nói, „Chẳng lẽ không phải Hạng Thiếu Long sao? Vậy ai là kẻ có thù sâu hận lớn với Nhạc Thừa mà phải dồn y vào chỗ chết như vậy?"
Triệu Nhã nhích vào gã sát hơn, thuận tay ném chiếc lá xuống hồ, ngửa mặt lên nhìn vầng trăng, dịu dàng nói, „Giết người nhất định phải có thù sao? Muốn biết là ai có khả năng giết chết ngài không?"
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Nàng quả thật đối với ta tốt như thế sao? Ta thấy nàng chỉ là sợ ta xảy ra chuyện, không ngăn nổi Hạng Thiếu Long mà thôi!"
Triệu Nhã hơi đỏ mặt, nói với vẻ hơi giận dỗi, „Cứ coi như là có cả hai đi! Thẳng thắn như thế đã đủ chưa? Hãy mau trả lời cho ta đi."
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ đáng yêu của ả, nhớ lại những ngọt ngào thuở trước, nhất thời lặng người đi.
Triệu Nhã thu lại nụ cười than rằng, „Con người của ngài cứ mãi độc đoán, không màng đến kẻ khác, có biết giờ đây Hàm Ðan nguy hiểm tứ bề, nếu không cẩn thận thì sẽ gặp phải họa diệt môn, Triệu Nhã cũng không bảo vệ nổi cho ngài đâu.
Hạng Thiếu Long làm ra vẻ ngượng ngập nói, „Y đến đây cũng chẳng có chuyện gì bí mật, chỉ là hỏi ta về tình hình nước Sở. Ta thấy Cự Lộc hầu có nhiêu tâm sự, lúc ấy ta đoán được y đã bị gã tình nhân cũ xuất thần nhập quỉ của nàng dọa mà thôi."
Triệu Nhã trầm ngâm rồi nói với vẻ buồn bã, „Chuyện này vốn không nên nói với ngài, nhưng người ta sợ ngài bị Triệu Mục lôi kéo nên đành phải nói ra mà thôi."
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, biết mình tính không sai, Nhạc Thừa quả nhiên là con rắn hai đầu, làm việc cho cả Triệu Mục và Hiếu Thành vương, cho nên hai bên đều nghi thủ phạm là đối phương.
Triệu Nhã ghé sát tai gã rồi nói nhỏ, „Cái chết của Nhạc Thừa, Triệu Mục là kẻ đáng nghi nhất."
Hạng Thiếu Long giả vờ thất kinh, kêu lên, „Cái gì?"
Triệu Nhã nói, „Ngài biết được điều này là đủ, đừng hỏi thêm nữa, Triệu Mục thật ngu xuẩn, suy bụng ta ra bụng người, đi sai nước cờ này."
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Tại sao vương thượng vẫn chưa lập tức bắt Triệu Mục?"
Triệu Nhã lạnh lùng hừ nói, „Ngài có biết Nhạc Thừa bị giết chết như thế nào không, hơn hai trăm người, trong thời gian không đầy nửa tuần trà, mà vừa chết lại vừa bị thương, thủ hạ Triệu Mục chưa đủ bản lĩnh này, cho nên nhất định có người đứng sau lưng y, nếu chưa có bằng chứng vẫn chưa thể khinh cử vọng động, Vương huynh tuy rất muốn gọi Liêm Pha hoặc Lý Mục về nhưng như thế lại trúng gian kế của thủ phạm. Ta cũng đang lo cho vương huynh đây."
Hạng Thiếu Long thầm kêu một tiếng trời ơi, thì ra Ðiền Ðan cũng vô cớ dính vào vụ này, nói không chừng cả Lý viên cũng không tránh khỏi, cái chết của Nhạc Thừa quả thật đã ảnh hưởng tới rất nhiều người.
Nghĩ tới đây Hạng Thiếu Long giả vờ ngạc nhiên nói, „Xem ra ngày mai ta phải đến mục trường để tránh cái nơi thị phi này, sau này chuyên tâm nuôi ngựa, lúc rảnh rỗi thì ôm ấp nữ nhân, sống một cuộc đời vui vẻ là xong."
Triệu Nhã giận dỗi nói, „Vậy người ta làm thế nào đây?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Nàng vẫn là nàng, ta vẫn là ta, chuyện phu nhân có liên quan gì đến bỉ nhân? Cái gì nói không hết lời, giống như lão thiên gia khai ân, ta mới cảm thấy không hiếm! Nếu không vì được đụng chạm vào người của nàng, ta đã sớm đuổi nàng ra, lại còn hỏi Ðổng mỗ làm thế nào nữa?"
Triệu Nhã không những không giận mà còn cười ngất, rồi nói, „Ngài đã hoàn thành lời hứa chưa? Chỉ biết oán người ta, ôi, thời gian bên cạnh ngài qua thật mau, chỉ hận là người ta phải vào hoàng cung gặp vương huynh, lát nữa ta đến tìm ngài được không?"
Hạng Thiếu Long gượng cười nói, „Nếu nàng muốn vết thương trên người ta chảy máu trở lại thì hãy lập tức đến tìm, đó gọi là đổ máu để bồi tiếp người ngọc."
Triệu Nhã giận dỗi nói, „Ngài cứ toàn tìm cớ dể từ chối người ta, Triệu Nhã làm ngài chán đến vậy sao?"
Hạng Thiếu Long đưa tay cởi áo ngoài, nói, „Không tin thì nàng hãy kiểm tra!"
Triệu Nhã cười rồi kéo gã đứng dậy, nói, „Con người của chàng thật là không chút hổ thẹn, không nói với chàng nữa, đưa người ta ra ngo ái cửa được không?"
Hạng Thiếu Long nắm tay ả vào Ðông hiên rồi băng ra hành lang nhà ngoài. Triệu Nhã trong lòng vui vẻ, hát nho nhỏ một tiểu khúc mà trước kia Hạng Thiếu Long đã từng nghe.
Hạng Thiếu Long nén không được hỏi, „Phu nhân cớ gì tối nay lại vui vẻ như thế?"
Triệu Nhã bỗng nhiên im lặng, cúi đầu không nói, đến khi ra cửa, bước lên xe mới gọi gã lại rồi nói nhỏ, „Sau khi Hạng Thiếu Long bỏ đi, người ta đã nhiều lần muốn tìm đến cái chết, nhưng cảm thấy như thế thật có lợi cho Triệu Mục, chỉ là muốn làm chút chuyện cho Hạng Thiếu Long, giờ đây thành công đã trước mắt, ngài nói người ta sao mà không vui cho được?"
Nỗi chán ghét của Hạng Thiếu Long đối với Triệu Nhã đã giảm bớt ba phần, trong lòng rối bời, buột miệng hỏi, „Nếu Triệu Mục đã chết, phu nhân sẽ làm thế nào?"
Triệu Nhã đột nhiên đỏ mặt, nhìn gã âu yếm rồi nói, „Vốn là cũng chưa biết, nhưng đêm qua thấy chàng như vậy, mới biết mình đã tìm được người thay thế cho Hạng Thiếu Long, những kẻ khác đều không được, nói như vậy Ðổng tiên sinh đã hiểu chưa?" rồi buông rèm xuống, chặn đi tia nhìn của Hạng Thiếu Long.
Cho đến khi xe ngựa đi xa, gã vẫn còn đúng lặng ở trước cổng, trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả.
Vào đến nhà trong, trong sảnh đường chỉ có Thiện Nhu và Kinh Tuấn, Thiện Nhu đang hớn hở nghiên cứu bản đồ đang trải trên bàn, còn Kinh Tuấn thì che miệng ngáp, rõ ràng đang muốn thoát thân.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, „Bọn họ đâu?"
Thiện Nhu trả lời, „Biết chàng không nỡ trở về, thiếp đã đuổi bọn chúng vào trong phòng ngủ rồi."
Kinh Tuấn khổ sở nói, „Ðệ chưa bao giờ ngủ suốt ngày như đại tỷ, tại sao đuổi luôn đệ đi ngủ."
Thiện Nhu cuốn bản đồ lại, nhìn gã rồi nói, „Ðôi chân của ngươi trên người ta hay sao? Không biết tự mình vào phòng ngủ còn nói ai?"
Kinh Tuấn nói, „Lúc nãy đệ bảo phải đi ngủ, là ai kéo đệ phải cùng xem địa đồ?"
Thiện Nhu biết đã hớ, đẩy mạnh Kinh Tuấn rồi quát, „Cút mau! Giờ đây đã có người bồi tiếp ta."
Kinh Tuấn lắc đầu cười khổ, nhìn Hạng Thiếu Long với ánh mắt thông cảm, chuồn ra khỏi nội đường.
Hạng Thiếu Long tạm quên chuyện Triệu Nhã, ngồi trước mặt Thiện Nhu, nói, „Cho ta xem nàng đã vẽ thứ quái quỉ gì đây?
Thiện Nhu định mở tấm địa đồ ra, nghe đến câu sau thì trợn mắt giận dữ nói, „Chàng nói lại thử xem."
Hạng Thiếu Long trả lời, „Hảo tỷ tỷ, hãy cho bỉ nhân thưởng thức kiệt tác tâm huyết của tỷ tỷ được chăng?"
Thiện Nhu hóa giận thành vui, trải tấm địa đồ ra, lẩm bẩm, „Tâm huyết? Chàng chỉ khéo hoa trương."
Hạng Thiếu Long định thần nhìn lại lập tức đã bị thu hút.
Đó là địa đồ trong thành Hàm Ðan, rất chi tiết, tuy không bằng bản đồ hành quân được chụp từ trên không trung của thế kỷ XXI nhưng cũng phải nói rằng rất hiếm có, không ngờ Thiện Nhu lại có bản lĩnh này, đó cũng là một điều kiện cơ bản mà một thích khách xuất sắc cần phải có.
Thiện Nhu thấy gã chú ý nên vui vẻ giả thích.
Hạng Thiếu Long nghe mà cứ gật đầu lia lịa, thầm ghi nhớ vào trong đầu.
Cho đến khi Thiện Nhu nói đã mệt, thì bên ngoài có tiếng hiệu báo canh ba.
Hạng Thiếu Long vươn vai, ngáp một cái rõ to rồi nói, „Ðêm nay ngủ với ta nhé?"
Thiện Nhu hơi đỏ mặt, liếc gã rồi cẩn thận cuốn tấm bản đồ lại nói, „Thiếp giờ đây không muốn ngủ, chàng hãy tụ quay về phòng ngủ đi! Chi Chi ở trong phòng thiếp, nếu chàng thích thì hãy đưa muội tử của thiếp đến phòng chàng."
Hạng Thiếu Long cố ý chậm rãi nói, „Nàng không thích ngủ thì tùy ý vậy!" rồi bước vào tẩm thất.
Thiện Nhu giậm chân, hai tay chống ngang hông, giận dỗi kêu lên, „Này!"
Hạng Thiếu Long cảm thấy buồn cười, đứng lại nhưng không xoay người, lưng hướng về nàng nói, „Thiện tiểu thư có điều chi chỉ giáo?"
"Chàng có chịu giúp chị em bọn thiếp đối phó Ðiền Ðan không?" Thiện Nhu nói.
Hạng Thiếu Long lúc này mới xoay người lại, đưa tay vẫy nàng lại, nói, „Nào, vào phòng ta rồi hãy thương lượng."
Thiện Nhu đỏ mặt, khiến nàng rực rỡ thêm muôn phần, liếc gã rồi giậm chân nói, „Ði thì đi! Nếu chàng lừa người ta, thiếp sẽ một đao đâm chết chàng."
Hạng Thiếu Long mỉm cười bước tới, nắm bàn tay ấm áp mềm mại của nàng về phòng mình.
Vừa bước vào phòng, Thiện Nhu đã rút tay ra, quay lưng định đi.
Hạng Thiếu Long lách người, cản nàng lại, ngạc nhiên nói, „Không phải đã nói rồi hay sao?"
Thiện Nhu mặt đỏ như gấc, đưa tay đẩy lên ngực gã để khỏi ngã vào gã, lắc đầu nói, „Không! Không được, „ rồi rút tay về, đứng thẳng, cúi đầu tránh ánh mắt đầy ý đồ của gã.
Hạng Thiếu Long cảm thấy cảm thấy xao xuyến lắm, cười nói, „Nàng vẫn chưa lên giường ta, có gì mà không được?"
Thiện Nhu lắc đầu quầy quậy, nói dứt khoát, „Không! Thiếp biết lần này thì không giống."
Hạng Thiếu Long thấy nàng vẫn không dám nhìn mình, cười nói, „Té ra Nhu tỷ vốn dữ như cọp cũng có lúc e thẹn, thật đáng yêu!“
Thiện Nhu cố gắng ngước lên nhìn gã, nhưng rồi lại hoảng sợ cúi xuống, giậm chân, giận dỗi nói, „Chàng vẫn chưa nhường đường?
Hạng Thiếu Long đưa tay cởi đai của nàng, lạnh nhạt nói, „Nàng thích thì cứ rút đao ra đi!"
Thiện Nhu bị gã sàm sỡ, đừng nói là rút đao, cả đứng thẳng cũng không được, run rẩy nói, „Tha cho thiếp được không?
Nhưng Hạng Thiếu Long vẫn cứ làm tới. Tuy Thiện Nhu chống cự nhưng chỉ lát sau Hạng Thiếu Long đã đắc thủ.

Truyện Tầm Tần Ký Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 81 Hồi 82 Hồi 83 Hồi 84 Hồi 85 Hồi 86 Hồi 87 Hồi 88 Hồi 89 Hồi 90 Hồi 91 Hồi 92 Hồi 93 Hồi 94 Hồi 95 Hồi 96 Hồi 97 Hồi 98 Hồi 99 Hồi 100 Hồi 101 Hồi 102 Hồi 103 Hồi 104 Hồi 105 Hồi 106 Hồi 107 Hồi 108 Hồi 109 Hồi 110 Hồi 111 Hồi 112 Hồi 113 Hồi 114 Hồi 115 Hồi 116 Hồi 117 Hồi 118 Hồi 119 Hồi 120 Hồi 121 Hồi 122 Hồi 123 Hồi 124 Hồi 125 Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 Hồi 129 Hồi 130 Hồi 131 Hồi 132 Hồi 133 Hồi 134 Hồi 135 Hồi 136 Hồi 137 Hồi 138 Hồi 139 Hồi 140 Hồi 141 Hồi 142 Hồi 143 Hồi 144 Hồi 145 Hồi 146 Hồi 147 Hồi 148 Hồi 149 Hồi 150 Hồi 151 Hồi 152 Hồi 153 Hồi 154 Hồi 155 Hồi 156 Hồi 157 Hồi 158 Hồi 159 Hồi 160 Hồi 161 Hồi 162 Hồi 163 Hồi 164 Hồi 165 Hồi 166 Hồi 167 Hồi 168 Hồi 169 Hồi 170 Hồi 171 Hồi 172 Hồi 173 Hồi 174 Hồi 175 Hồi 176 Hồi 177 Hồi 178 Hồi 179 Hồi 180 Hồi 181 Hồi 182 Hồi 183 Hồi 184 Hồi 185 Hồi 186 Hồi 187 Hồi 188 Hồi 189 Hồi 190 Hồi 191 Hồi 192 Hồi 193 Hồi 194 Hồi 195 Hồi 196 Hồi 197 Hồi 198 Hồi 199 Hồi 200 Hồi 201 Hồi 202 Hồi 203 Hồi 204 Hồi 205 Hồi 206 Hồi 207 Hồi 208 Hồi 209 Hồi 210 Hồi 211 Hồi 212 Hồi 213 Hồi 214 Hồi 215 Hồi 216 Hồi 217 Hồi 218 Hồi 219 Hồi 220 Hồi 221 Hồi 222 Hồi 223 Hồi 224 Hồi 225 Hồi 226 Hồi 227 Hồi 228 Hồi 229 Hồi 230 Hồi 231 Hồi 232 Hồi 233 Hồi 234 Hồi 235 Hồi 236 Hồi 237 Hồi 238 Hồi 239 Hồi 240 Hồi 241 Hồi 242 Hồi 243 Hồi 244 Hồi 245 Hồi 246 Hồi 247 Hồi 248 Hồi 249 Hồi 250 Hồi 251 Hồi 252 Hồi 253 Hồi 254 Hồi 255 Hồi 256 Hồi 257 Hồi 258 Hồi 259 Hồi 260 Hồi 261 Hồi 262 Hồi 263 Hồi 264 Hồi 265 Hồi 266 Hồi 267 Hồi 268 Hồi 269 Hồi 270 Hồi 271 Hồi 272 Hồi 273 Hồi 274 Hồi 275 Hồi 276 Hồi 277 Hồi 278 Hồi 279 Hồi 280 Hồi 281 Hồi 282 Hồi 283 Hồi 284 Hồi 285 Hồi 286 Hồi 287 Hồi 288 Hồi 289