Dịch giả: Alex
Chương 248
Đợi Chờ

Đây là một chuyện tàn khốc và đáng sợ, đặc biệt là đối với những đệ tử Quỷ Vương Tông khó khăn lắm mới có được mười ngày bình yên. Sự khủng bố điên cuồng gấp mười lần trước đó đã làm cho tinh thần của  chúng nhân hoàn toàn sụp đổ.
Sau trận địa chấn, cuối cùng đã xuất hiện người muốn đào tẩu.
Người đào tẩu không nhiều, chỉ có một người, hơn nữa cũng không phải là nhân  vật gì quan trọng, chỉ là một đệ tử Quỷ Vương Tông hết sức bình thường, bái nhập Quỷ Vương Tông chưa được ba năm. Quỷ Vương Tông là một phân chi của Ma giáo, mà Ma  giáo thì sao có thể thiếu được các loại hình phạt tàn khốc?
Tên đệ tử đào tẩu chẳng mấy chốc đã bị bắt lại dùng nghiêm hình xử tử, nhưng  bóng ma sợ hãi bao trùm lên tâm trí mọi người và bầu không khí nghẹt thở vẫn không  thể nào biến mất.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, tử khí bao  trùm khắp tổng đường rộng lớn của Quỷ Vương Tông, nếu không buộc phải nói chuyện,  thì sẽ không ai mở miệng.
Trước tình hình đó, Tông chủ Quỷ Vương Tông Quỷ Vương vẫn giữ vẻ trầm mặc,  sau khi ra quyết định xử tử tên đệ tử đào tẩu để chấn nhiếp nhân tâm, ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao thâm khó lường, xuất thần nhập quỷ ấy, không ai biết được vị Tông  chủ hùng tài đại lược này đang nghĩ gì, liệu có phải ông ta đã bị sức mạnh thần bí đáng  sợ kia làm cho phát cuồng hay không, hay là trong lòng ông ta đang tính toán đại kế gì  khác?
Tóm lại là không một ai hay biết.
Nhưng Quỷ Lệ lại cảm nhận được bầu không khí dị dạng này một cách vô cùng rõ ràng, sự thực thì chỉ cần đầu óc tỉnh táo, có chút lý trí là có thể nhận ra Quỷ Vương Tông  đang đại loạn. Chỉ là Quỷ Lệ hoàn toàn không có ý định làm gì để vãn hồi cục thế này.
Đối với hắn, Bích Dao là quan trọng nhất.
Việc khẩn yếu nhất trước mắt, chính là tìm hiểu sức mạnh thần bí xuất hiện mỗi  lần hắn dùng Càn Khôn Luân Hồi Bàn cứu chữa cho Bích Dao. Trước khi hồi sơn lần này,  hắn chưa từng cảm nhận được trong Hồ Kỳ Sơn có một sức mạnh đáng sợ và tà ác hoàn  toàn không thuộc về nhân gian như vậy tồn tại.
Chỉ là hắn đã âm thầm tìm kiếm khắp động quật của Quỷ Vương Tông, mà ngoại  trừ những vết nứt loang lổ khắp nơi, cũng không phát hiện được điều gì khác lạ.
Hiện giờ chỉ còn một nơi mà hắn chưa tìm đến - chỗ của Quỷ Vương.
Có điều, Quỷ Lệ còn chưa kịp nghĩ ra cách lục soát nơi ở của Quỷ Vương, thì đã có người đến tìm hắn.
Bởi vì trận địa chấn lần trước quá lớn, làm cho rất nhiều tảng đá trên trần thạch  thất rơi xuống nên những ngày này, ngoại trừ mấy lần ra ngoài âm thầm điều tra, thời  gian còn lại hầu như đều ở trong Hàn Băng Thạch Thất, cho dù có ra ngoài, hắn cũng cố sức để trở về thật nhanh. Chuyện gì không sợ, chỉ sợ lại có một trận địa chấn nữa, vạn  nhất lúc ấy hắn không ở bên Bích Dao, để đá rơi xuống làm tổn thương thân thể nàng,  thì hắn sẽ ân hận suốt đời.
Tổng đường của Quỷ Vương Tông lúc này đã không còn nơi nào là an toàn nữa, sau  cơn địa chấn một ngày, Quỷ Lệ cũng đã nghĩ đến những mối nguy hiểm này, nên có đến  tìm Quỷ Vương nói chuyện một lần.
Đối với sự an toàn của nữ nhi, Quỷ Vương đương nhiên không dám đại ý qua loa,  chỉ là trong nhất thời, ông ta cũng không tìm được nơi nào thích hợp để an trí cho Bích  Dao. Chuyện khác không nói, Bích Dao nằm ngủ đã mười năm, lúc này đã không thể rời  khỏi Hàn Băng Thạch Đài được nữa, mà muốn tìm một nơi lạnh giá và khô như vậy e là không phải chuyện một hai ngày.
Quỷ Lệ tuy lo lắng, không biết phải làm sao, nhưng cũng đành tạm thời nhẫn nại,  Quỷ Vương cũng phái thêm nhiều người đi tìm nơi thích hợp, còn Quỷ Lệ thì ngày đêm  đều ở bên cạnh bảo vệ cho Bích Dao.
Hàn Băng Thạch Thất dù sao cũng khác những nơi khác, những ngày này, các vết  nứt nẻ trên vách đá đã mau chóng được tu sửa lại, cả thạch môn cũng được thay thế bằng một tảng đá lớn từ nơi khác vận chuyển tới, Hàn Băng Thạch Thất so với trước cơn  địa chấn không khác biệt so với trước đó là mấy, hoàn toàn khác hẳn so với tình trạng  lộn xộn bừa bãi bên ngoài.
Quỷ Lệ ngồi dưới đất, quay lưng lại với Hàn Băng Thạch Đài, ánh mắt phiêu du  bất định nhìn quanh quất khắp gian thạch thất, con khỉ Tiểu Hôi ngồi chồm hổm bên  cạnh hắn, nhìn có vẻ rất hiền lành, tay cầm mấy thứ trái cây gặm một mình.
Bình thường Quỷ Lệ đều không mang Tiểu Hôi tới Hàn Băng Thạch Thất này,  nhưng tình hình trước mắt rất đặc thù, cả ngày hắn phải ở bên cạnh Bích Dao, không  thể trở về nơi ở của mình. Ngoài ra, Quỷ Lệ cũng rất e ngại thứ sức mạnh thần bí ở bên  trong Hồ Kỳ Sơn, vì vậy hắn không muốn để Tiểu Hôi chạy lung tung một mình, nên  quyết định dẫn nó theo bên cạnh.
Hàn khí trắng toát lững lờ bay xung quanh thạch đài, trong như màn sương vụ mông lung. Quỷ Lệ ngây người ra nhìn làn khói trắng mờ mờ đó, ánh mắt đờ đẫn.
Đúng lúc này, thạch môn của Hàn Băng Thạch Thất phát ra một tiếng động trầm  đục, rồi từ từ mở ra. Bởi vì cánh cửa mới được thay, nên thanh âm hơi rít. Phía sau thạch  môn, một bóng đen lướt vào không một tiếng động, người này là Quỷ tiên sinh.
Quỷ Lệ đưa mắt nhìn y, không nói gì.
Thạch môn từ từ đóng lại sau lưng Quỷ tiên sinh, ngăn cách thạch thất với thế giới  bên ngoài.
Quỷ tiên sinh chầm chậm bước tới, không nói gì với Quỷ Lệ, mà chỉ nhìn Bích  Dao chăm chú, hồi lâu sau, y mới lên tiếng: "Bích Dao tiểu thư bị như vậy thoáng chốc  cũng đã mười năm rồi..."
Sắc mặt Quỷ Lệ đanh lại, ánh mắt xạ ra những tia nhìn sắc bén, nhìn Quỷ tiên  sinh trừng trừng. Dưới lớp sa đen, không biết gương mặt Quỷ tiên sinh như thế nào,  nhưng nhìn động tác của y thì dường như hoàn toàn không có cảm giác.
Ánh mắt Quỷ Lệ từ từ thu lại, dịch dần sang phía Bích Dao, nhìn gương mặt yên  bình và nụ cười trên môi nàng, Quỷ Lệ chợt thấy tim mình như thắt lại, trên mặt thoáng  hiện lên vẻ rầu rĩ.
Quỷ tiên sinh nhìn biểu tình trên mặt Quỷ Lệ, ánh mắt lấp lánh dị quang. Y khẽ đằng hắng một tiếng, rồi quay người sang nói với Quỷ Lệ: "Ngươi có muốn cứu Bích Dao  tiểu thư không?"
Quỷ Lệ ngước mắt nhìn Quỷ tiên sinh, vẻ mặt không có gì là kích động, chỉ lạnh  giọng nói: "Ngươi có gì thì cứ nói!"
Quỷ tiên sinh hoàn toàn không để ý tới thái độ lãnh đạm của Quỷ Lệ, nói: "Ngày  đó dùng Tinh Bàn mà ngươi cầm về để thử nghiệm, tuy là bất ngờ có dị biến làm cho cục diện hỗn loạn, nhưng sau đó nghĩ lại, thì hy vọng dùng Tinh Bàn cứu tỉnh Bích Dao  tiểu thư cũng không phải là không có đâu."
Quỷ Lệ giờ mới động dung, từ từ đứng dậy, Tiểu Hôi ngồi bên cạnh thấy chủ nhân  chuyển động thì khẽ phe phẩy đuôi, nhảy lên vai hắn ngồi xuống, sau đó vừa nhồm  nhoàm nhai trái cây vừa nhìn Quỷ tiên sinh.
Dưới cái nhìn chăm chú của năm con mắt người và khỉ, Quỷ tiên sinh dừng lại  một chút rồi mới nói tiếp: "Theo ta được biết, thì chiếc Tinh Bàn này là một thứ thượng  cổ thần vật đã lưu truyền trên thế gian từ rất lâu mà xưa nay chưa từng xuất hiện, uy lực  tuyệt đối không tầm thường."
Quỷ Lệ ngẩn người: "Thượng cổ thần vật?"
Quỷ tiên sinh gật đầu: "Theo một truyền thuyết cổ xưa, các vị thần minh thời  thượng cổ có để lại mấy thứ kỳ bảo, tất cả đều có thần lực dị thường mà con người không  thể nắm bắt, cũng không thể hiểu hết. Pháp bảo Tinh Bàn này, có lẽ là một trong số đó."
Y ngưng lại một chút, rồi đưa mắt nhìn Quỷ Lệ, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn  nhíu chặt lại, tập trung tinh thần lắng nghe, bèn nói tiếp: "Trong truyền thuyết, chiếc  Tinh Bàn này là một thứ thần khí thần bí khôn lường, ẩn hàm triết lý của thiên địa, có thể phán âm dương, định hồn phách, tri thiên tượng, thậm chí còn có thuyết nói có thể thông đạt tạo hóa, nghịch chuyển nhân quả nữa."
Quỷ Lệ tâm niệm chuyển động, ngày trước ở Thiên Âm Tự, hai vị đại sư Phổ Hoằng, Phổ Đức cũng từng nói những lời tương tự như vậy, tuy rằng có một số điểm bất  đồng, nhưng rõ ràng là pháp bảo này không phải phàm vật, lẽ nào Quỷ tiên sinh thật sự có dị năng cứu tỉnh Bích Dao hay sao?
Nghĩ tới đây, người hắn khẽ run lên, bước lên một bước: "Xin tiên sinh cứu nàng!"
Quỷ tiên sinh khẽ lách người tránh không để Quỷ Lệ hành lễ với mình, chậm rãi  nói: "Bích Dao tiểu thư là ái nữ của Tông chủ, lão phu đã nhận đại ân của người, nếu có thể cứu được, tự nhiên sẽ nghĩa bất dung từ, chỉ là..."
Y nói tới đây thì ngưng lại, có vẻ ngập ngừng. Quỷ Lệ vội nôn nóng giục giã: "Xin  tiên sinh nói tiếp!"
Quỷ tiên sinh trầm ngâm nói: "Lão phu vừa mới nói rồi, bảo vật này là thượng cổ thần khí, thần kỳ khôn lường, dị năng không thể đoán biết, lão phu cần phải tham ngộ ra được những bí ẩn của nó thì mới cứu được Bích Dao tiểu thư."
Đây vốn là một tin tức rất đáng mừng, nhưng Quỷ Lệ nghe xong lại cảm thấy có gì  đó kỳ quái, không hề có vẻ mừng rỡ, ánh mắt hắn dịch dần từ người Quỷ tiên sinh sang phía trên thạch đài, một lúc sau mới chầm chậm quay người lại, thần sắc bình thản,  trong ánh mắt thoáng hiện vẻ châm biếm và cảnh giác, nhạt giọng nói: "Vậy ý của tiên  sinh là..."
Quỷ tiên sinh trầm ngâm giây lát rồi đi luôn vào chính đề: "Lão phu cần thời gian  để tham ngộ ra bí mật của Tinh Bàn, nếu ngươi tin lão phu, thì hãy cho ta mượn Tinh  Bàn một thời gian để nghiên cứu, một khi ngộ ra được, lão phu nhất định sẽ lập tức đến  cứu Bích Dao tiểu thư."
Khóe miệng Quỷ Lệ khẽ máy động, chầm chậm nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt  trở nên lạnh tựa hàn băng, từ từ nói: "Vậy nếu ta không tin thì sao?"
Quỷ tiên sinh ngẩn người, nhất thời cứng họng, không biết phải nói sao.
Quỷ Lệ lạnh lùng nói: "Ngày đó ở bên ngoài Tổ Sư Từ Đường trên Thanh Vân Sơn,  ngươi và lão giả kia rõ ràng là có giao tình rất sâu đậm, vậy mà ngươi vẫn chẳng hề nương tay hạ sát. Ta và ngươi đã từng giao thủ mấy lần, ngươi có ý muốn giết ta hay  không, thiết tưởng mọi người đều rõ cả. Nếu Tinh Bàn này đúng là thần kỳ như ngươi nói,  một là nó quan hệ đến chuyện cứu tỉnh Bích Dao, hai là pháp bảo này không phải là vật  của ta, ta làm sao có thể dễ dàng giao ra cho ngươi như vậy được chứ?"
Quỷ tiên sinh cười lạnh: "Nói như vậy thì dường như địa vị của Bích Dao tiểu thư  trong lòng các hạ cũng không quan trọng lắm, trước mắt có hy vọng cứu nàng tỉnh dậy  mà các hạ lại nỡ bỏ qua hay sao?"
Quỷ Lệ hừ nhẹ một tiếng trả lời: "Muốn ta giao pháp bảo này cho ngươi mang đi,  thì tuyệt đối không thể được."
Quỷ tiên sinh buông thõng hai tay nói: "Hừ, vậy thì ta hết cách rồi!"
Quỷ Lệ im lặng giây lát, rồi đột nhiên nói: "Ta có một cách, chính là ngươi..." Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn Quỷ tiên sinh, ngần ngừ một chút, cuối cùng cũng hòa hoãn  trở lại, đổi giọng nói: "Chính là làm phiền tiên sinh vất vả một phen, vừa có thể tham  ngộ pháp bảo, lại vừa có thể bớt mối lo cho tại hạ, không biết tiên sinh có đồng ý hay  không?"
Quỷ tiên sinh "ừm" một tiếng, rồi nói: "Còn có cách như vậy hay sao, hãy nói đi!"
Quỷ Lệ nói: "Làm phiền tiên sinh vất vả, hãy nghiên cứu bí mật của Tinh Bàn ngay  trong Hàn Băng Thạch Thất này vậy!"
Quỷ tiên sinh ngẩn người: "Gì hả?"
Quỷ Lệ thản nhiên nói: "Đương nhiên tại hạ sẽ ở bên cạnh phụng bồi tiên sinh,  hoặc nếu tiên sinh nghĩ rằng nơi này không tiện để nghiên cứu tham ngộ thì tại hạ cũng đồng ý để tiên sinh tự chọn địa điểm, chỉ là ta nhất định phải đi theo bên cạnh mới  được."
Quỷ tiên sinh nhìn Quỷ Lệ, song mục sáng rực lên. Còn Quỷ Lệ thì vẫn bình tĩnh  như thường, ánh mắt kiên định, rõ ràng là không hề có ý nhượng bộ. Quỷ tiên sinh trầm  ngâm, chầm chậm nói: "Ta cần phải suy nghĩ đã, chuyện này để sau nói cũng được."
Vừa nói, y vừa đưa mắt nhìn Bích Dao, nói: "Có điều mười năm nay chắc Bích Dao  tiểu thư đã chịu không ít thống khổ, điều này chắc ngươi rõ hơn lão phu!"
Quỷ Lệ hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng hiện vẻ đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn  sắc bén và tỉnh táo: "Không cần nói nhiều, chuyện này ta còn rõ hơn ông gấp trăm lần."
Quỷ tiên sinh khẽ gật đầu, quay người đi ra khỏi thạch thất.
Sau khi thạch môn khép lại, Quỷ Lệ từ từ quay người, ngồi xuống Hàn Băng Thạch  Đài, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của Bích Dao, hồi lâu sau, hắn mới lẩm bẩm  nói một mình: "Bích Dao, nàng đừng trách ta, ta thật sự là bất đắc dĩ..."
oOo
Quỷ tiên sinh ra khỏi thạch thất, đứng tần ngần bên ngoài giây lát, thông đạo bên  ngoài vẫn y như trước, không một bóng người, nhưng lúc này, không hiểu tại sao, khắp  thông đạo lại tràn ngập một thứ mùi kỳ dị.
Quỷ tiên sinh nhìn thông đạo vắng vẻ một hồi, sau đó chuyển thân đi về phía đầu  kia của thông đạo, bước chân của y không hơi không tiếng, trong thông đạo không một  bóng người mà hoàn toàn toàn không hề nghe thấy dù chỉ một tiếng động nhỏ, tựa như  một bóng u linh.
Càng đi, thông đạo càng tối. Quỷ tiên sinh vận hắc y, nên cơ hồ như càng thích  hợp với hoàn cảnh này, từ xa nhìn lại, cơ hồ như cả người y đã tan biến vào bóng đêm  vậy.
Đang đi, đột nhiên Quỷ tiên sinh khựng người lại, nhìn về phía trước. Trước mặt y,  thông đạo có một chỗ ngoặt sang hướng khác, chỗ ngoặt này không có đèn đuốc chiếu  sáng, tối đen như mực, phảng phất như có một người đang đứng.
Quỷ tiên sinh nhìn bóng đen kia một cái, chậm rãi cất bước. Trong bóng tối, bóng  người kia khẽ dịch động, phát ra thanh âm trầm trầm: "Thế nào rồi?"
Quỷ tiên sinh ủ rũ lắc đầu: "Hắn không chịu giao bảo vật cho lão phu."
Bóng đen kia khẽ khựng lại, hình như có vẻ ngạc nhiên, sau đó thì lộ vẻ tức giận,  sải chân bước về phía trước, trầm giọng nói: "Lẽ nào hắn không để ý đến sự sống chết  của Dao nhi nữa?"
Quỷ tiên sinh lắc đầu: "Tính tình của hắn thế nào, chắc Tông chủ cũng đã biết.  Bích Dao tiểu thư là người quan trọng nhất trong lòng hắn, chỉ có điều hắn không tin lão  phu, vì vậy mới không chịu giao Tinh Bàn cho lão phu tham ngộ."
Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng, chầm chậm bước ra từ trong bóng tối. Chỉ thấy  sắc mặt y lạnh tựa tảng băng ngàn năm: "Hắn đã không chịu giao bảo vật ra, mà huyết  trận của chúng ta thì vẫn chưa thành, nhất thời ba khắc cũng không thể trở mặt với hắn  được, vậy thì phải làm sao đây?"
Quỷ tiên sinh điềm tĩnh nói: "Quỷ Lệ vẫn rất nặng lòng với Bích Dao tiểu thư, vì  thế hắn đưa ra một điều kiện cho lão phu."
Quỷ Vương ngẩn người: "Điều kiện gì?"
Quỷ tiên sinh thở dài đáp: "Hắn có thể giao Tinh Bàn cho lão phu tham ngộ,  nhưng lúc nào cũng phải có hắn ở đó giám thị."
Quỷ Vương lập tức chau mày lại, chần chừ giây lát rồi nói: "Chúng ta cần bảo vật  đó là để giải trừ Càn Khôn Tỏa cho Tứ Linh Huyết Trận và Phục Long Đỉnh, nếu hắn cứ bám theo, thì sao có thể thi triển được?"
Quỷ tiên sinh cười khổ: "Đây chính là chỗ khó nhất."
Quỷ Vương im lặng, trầm ngâm không nói. Quỷ Tiên sinh nghĩ ngợi giây lát rồi nói:  "Theo ý lão phu, thì cứ cầm bảo vật nghiên cứu cho kỹ trước đã, thượng cổ thần vật ảo  diệu phi thường, có khi có thể gián tiếp hóa giải Càn Khôn Tỏa cũng không chừng. Nên  biết rằng lần trước khi Tinh Bàn và Càn Khôn Tỏa hô ứng với nhau, khoảng cách cũng  rất xa đó."
Quỷ Vương lặng lẽ gật đầu, chầm chậm nói: "Trước mắt chỉ còn cách đó thôi!"
Quỷ tiên sinh quay người lại, nhấc chân bước đi, miệng điềm đạm nói: "Vậy lão  phu đi chuẩn bị một chút."
"Gượm đã!"
Thanh âm của Quỷ Vương đột nhiên vang lên, Quỷ tiên sinh khựng người lại, quay  đầu nhìn ông ta hỏi: "Tông chủ còn điều gì dặn dò?"
Ánh mắt Quỷ Vương trở nên sáng rực như điện, nhìn chằm chằm vào Quỷ tiên  sinh hồi sâu, sau đó chậm rãi nói: "Ta muốn hỏi tiên sinh một chuyện nữa."
Quỷ tiên sinh nói: "Xin Tông chủ cứ nói!"
Sắc mặt Quỷ Vương vẫn thản nhiên như không, nhưng trong ánh mắt lăng lệ lại  thấp thoáng vẻ hoang mang, nói: "Ta muốn hỏi, thượng cổ thần vật đó ngoại trừ giải trừ cấm chế của Càn Khôn Tỏa, liệu có thể... cứu được Bích Dao không?"
Quỷ tiên sinh trầm mặc, rồi mới từ từ nói: "Lão phu không biết, tất cả phải đợi sau  khi lão phu nghiên cứu pháp bảo đó mới rõ được."
Khóe miệng Quỷ Vương khẽ máy động, sau đó vẫy vẫy tay nói: "Ta hiểu rồi, tiên  sinh đi đi!"
Quỷ tiên sinh chắp tay thi lễ rồi quay người bước đi.
Quỷ Vương đứng một mình trong thông đạo, hồi lâu sau mới chuyển động, bóng  đêm dần nuốt trọn lấy thân ảnh ông ta, chẳng bao lâu sau thì đã không còn thấy bóng  ông ta đâu nữa rồi.
oOo
Quỷ Lệ lặng lẽ ngồi trong Hàn Băng Thạch Thất, dựa lưng vào thạch đài, Tiểu Hôi  nằm bên chân hắn, đầu gối lên đùi, vừa ngủ vừa ngáy khò khò.
Thạch thất yên tĩnh như tờ, yên tĩnh đến độ hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình  đập. Sắc mặt Quỷ Lệ âm trầm, nhưng song mục thì lấp lánh dị quang, ẩn hiện lên lo âu  bối rối. Kể từ lúc Quỷ tiên sinh đưa ra đề nghị tham ngộ Tinh Bàn đến giờ đã một ngày  một đêm rồi, nhưng vẫn chưa thấy y xuất hiện trở lại. Quỷ Lệ bắt đầu cảm thấy bất an,  đặc biệt là mỗi lần ánh mắt hắn nhìn thấy Bích Dao đang nằm thiêm thiếp trên Hàn  Băng Thạch Đài, trong lòng hắn lại càng thêm đau đớn.
Thậm chí hắn còn có ý nghĩ sẽ vì nàng mà bất chấp tất cả.
Có điều đúng vào lúc này, dường như thượng thiên đã hồi báo cho một ngày một  đêm không ngủ của hắn, cánh cửa Hàn Băng Thạch Thất phát ra tiếng động trầm đục, từ từ mở ra, thân ảnh Quỷ tiên sinh hiện ra sau cửa, chầm chậm bước vào.
Tiếng động của cánh cửa làm Tiểu Hôi giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp,  nó lộn một vòng, bò dậy, gãi gãi đầu, ba con mắt vẫn đang díp chặt, hồi lâu sau mới  định thần lại được. Vừa tỉnh ngủ, con khỉ đã nhe răng làm ra vẻ hung hãn với Quỷ tiên  sinh, rồi trèo lên vai Quỷ Lệ ngồi chồm hổm, xem ra thì rất là bất mãn Quỷ tiên sinh đã làm phiền giấc mộng của nó.
Có điều chỉ có Tiểu Hôi là bất mãn, còn Quỷ Lệ thì rõ ràng hoàn toàn không có cảm giác này, thậm chí còn khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười, nói một câu  ngắn gọn: "Thế nào?"
Quỷ tiên sinh tự nhiên cũng không phải hạng người ưa nói nhiều, trả lời trực tiếp  luôn: "Cứ làm theo cách của ngươi đi!"
Quỷ Lệ khẽ gật đầu, chỉ thấy Quỷ tiên sinh đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi lại  nói: "Có điều..."
Quỷ Lệ ngẩn người: "Có điều thế nào?"
Quỷ tiên sinh nói: "Có điều, chúng ta nên đổi một nơi khác thì hơn."
Quỷ Lệ khẽ chau mày hỏi: "Tại sao phải vậy?"
Quỷ tiên sinh chậm rãi đáp: "Hàn Băng Thạch Thất này dù sao cũng là nơi Bích  Dao tiểu thư nghỉ ngơi, mấy lần trước Tinh Bàn phát động đều có dị biến xảy ra, nếu  như tham ngộ ở đây, không phải là rất nguy hiểm hay sao?"
Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi gật đầu nói: "Không sai, đúng là cần phải  tìm một nơi khác." Hắn nhìn Quỷ tiên sinh hỏi: "Không biết tiên sinh có biết nơi nào  thích hợp hơn hay không?"
Quỷ tiên sinh mỉm cười: "Lão phu tới đây tức là đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Cứ đi theo  ta là được!" Vừa nói, y vừa chuyển than đi khỏi thạch thất.
Quỷ Lệ quay đầu lại nhìn Bích Dao, dịu dàng nói: "Bích Dao, muội yên tâm nghỉ  ngơi, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu tỉnh muội."
Bích Dao vẫn nằm đó, nụ cười vẫn nở trên môi. Quỷ Lệ nhìn nàng hồi lâu, rồi mới  quay người, thở dài một tiếng, sải chân bước ra ngoài.
Thạch môn từ từ khép lại sau lưng hắn. Quỷ Lệ nhìn Quỷ tiên sinh, nói: "Xin tiên  sinh dẫn lộ!"
Quỷ tiên sinh khẽ cười, giọng cười âm u mà ngụy dị. Quỷ Lệ không khỏi chau mày,  có điều bình thường Quỷ tiên sinh nói chuyện với hắn cũng vẫn là giọng điệu này, chỉ là không hiểu tại sao, hôm nay hắn lại cảm thấy rất chướng tai mà thôi.
Quỷ tiên sinh đưa tay ra hiệu cho Quỷ Lệ, quay người đi men theo thông đạo vào  sâu trong lòng núi. Tiểu Hôi ngồi trên vai Quỷ Lệ dường như đã hoàn toàn tỉnh ngủ, ngó ngó nghiêng nghiêm khắp nơi, con khỉ này có vẻ rất chú ý đến những vết nứt mỗi lúc  một lớn, mỗi lúc một nhiều ở hai bên vách đá.
Hai người chầm chậm bước đi trong thông đạo tối om, xung quanh không một  bóng người, chỉ có tiếng bước chân vang vang. Đi được hồi lâu, Quỷ Lệ đột nhiên lên  tiếng: "Tiên sinh có thấy những vết nứt này không?"
Quỷ tiên sinh cơ hồ như hơi khựng người lại, nhưng y không dừng bước cũng  chẳng quay đầu, vẫn giữ tốc độ bình ổn đó chầm chậm đi về phía trước, đồng thời chậm  rãi trả lời: "Những thứ này rõ ràng như vậy, lão phu tự nhiên là phải nhìn thấy, sao đột  nhiên lại hỏi chuyện này làm gì?"
Bước chân Quỷ Lệ cũng không thay đổi, chầm chậm đi theo Quỷ tiên sinh, chỉ có ánh mắt hắn là sáng rực lên những tia dị quang quái lại, cuối cùng thì dừng lại trên lưng  Quỷ tiên sinh, điềm đạm nói: "Tại hạ đến Quỷ Vương Tông đã mười năm, nhưng chưa  bao giờ gặp phải chuyện này. Thời gian tiên sinh ở Quỷ Vương Tông dài hơn ta rất nhiều,  kiến thức uyên thâm, không biết có thể giải mối nghi ngờ này cho tại hạ được không?"
Quỷ tiên sinh đột nhiên dừng bước, thân ảnh màu đen cơ hồ như đột nhiên đông  cứng, Quỷ Lệ cũng khựng người lại ngay lúc đó, trầm tĩnh nhìn y. Thông đạo vắng lặng  không một người qua lại, chỉ có bóng đêm che phủ khắp nơi, Quỷ tiên sinh trầm ngâm  hồi lâu, mới chầm chậm quay người lại đối diện với Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ không hề né tránh, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt y.
Bởi có lớp sa che mặt nên không biết biểu tình lúc này của Quỷ tiên sinh thế nào,  nhưng song mục y thì đã sáng rực lên, hoàn toàn không tương xứng với bóng đêm xung  quanh y, chỉ nghe y cất giọng trầm trầm bình tĩnh nói: "Sao Quỷ Vương Tông có vô số người, phó Tông chủ không hỏi mà lại hỏi lão phu?"
Quỷ Lệ nhìn thẳng vào y, thản nhiên nói: "Tự nhiên là vì tại hạ biết tiên sinh là người có kiến thức nhất trong Quỷ Vương Tông, thế nên mới thành tâm cầu giáo."
Quỷ tiên sinh im lặng một hồi, liếc thấy sắc mặt Quỷ Lệ vẫn lãnh đạm bình tĩnh,  không lộ biểu tình, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, bèn chầm chậm nói: "Những  vết nứt này là do mấy ngày trước ở phương viên trăm dặm quanh Hồ Kỳ Sơn có vô số lần  địa chấn, làm cho sơn mạch bị chấn động mà nên."
Quỷ Lệ nhìn Quỷ tiên sinh, song mục lưu chuyển, nói: "Thì ra là vì vậy sao?"
Quỷ tiên sinh bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Nếu không phải, vậy phó Tông chủ các  hạ cho rằng là vì duyên cớ gì?"
Quỷ Lệ không nói gì, khoảng thông đạo hai người đang đứng đột nhiên trở nên yên  lặng như tử thành, không khí dường như đông cứng lại. Quỷ tiên sinh đột nhiên có ảo giác, dường như bóng tối xung quanh đang tập trung lại, che phủ lấy gã thanh niên đang  đứng trước mặt mình.
Sau đó, Quỷ Lệ điềm đạm cất tiếng: "Tại hạ chỉ thành tâm thành ý xin được tiên  sinh chỉ giáo, nếu tiên sinh đã nói là nguyên nhân này, thì tự nhiên là đúng rồi."
Quỷ tiên sinh đưa mắt nhìn Quỷ Lệ, chầm chậm quay người, tiếp tục đi về phía  trước, sau lưng y lại vang lên tiếng bước chân đều đặn của Quỷ Lệ.
Hai bên vách đá, những vết nứt kéo dài ngang dọc, tựa hồ như đang cười điên loạn  dõi theo bước chân hai người, gầm rú không hơi không tiếng.
Không biết đã đi được bao lâu, Quỷ Lệ đảo mắt một vòng, rồi chợt chau mày lại.
Cuối cùng, Quỷ tiên sinh cũng dừng bước, đứng trước cửa một gian thạch thất  khuất nẻo, rõ ràng là đã chọn sẵn nơi này, còn hai hàng lông mày của Quỷ Lệ thì lại  càng nhíu chặt hơn.
"Chậm đã!"
Đúng lúc Quỷ tiên sinh đưa tay ra định đẩy cánh cửa đá đi vào trong thì Quỷ Lệ đột nhiên buột miệng hỏi: "Nơi này không phải là thạch thất của Quỷ Vương Tông chủ sao?"
Quỷ tiên sinh chậm rãi quay người, gật đầu đáp: "Không sai, chính là nơi này."
Quỷ Lệ cau mày hỏi: "Tiên sinh muốn tham ngộ Tinh Bàn ở đây?"
Quỷ tiên sinh gật đầu: "Không sai!"
Quỷ Lệ lạnh lùng nhìn y, nói: "Quỷ Vương Tông tổng đường này có mấy ngàn gian  thạch thất, tại sao lại chỉ chọn nơi này?"
Quỷ Vương đưa mắt nhìn Quỷ Lệ, bình tĩnh hỏi: "Thế nào, các hạ thấy thạch thất  của Tông chủ có gì không ổn sao?"
Quỷ Lệ trầm mặc, nếu bảo hắn phải nói thạch thất của Quỷ Vương có gì không ổn,  quả thật hắn cũng không thể nói ra được. Những ngày này, để tìm dấu vết của luồng sức  mạnh kỳ bí kia, hắn đã âm thầm dò xét từng góc nhỏ trong tổng đường Quỷ Vương Tông,  chỉ riêng có nơi ở của Quỷ Vương là hắn vẫn còn có mấy phần cố kỵ mà chưa đụng tới  mà thôi.
Quỷ Lệ ngưng mục nhìn cánh cửa đá, trầm ngâm nói: "Tại hạ thì không sao, có điều nơi này là trọng địa, liệu có cần thông báo với Tông chủ một tiếng không?"
Quỷ tiên sinh thấp giọng cười một tiếng, nói: "Yên tâm, lão phu đã nói với Tông  chủ rồi, sau khi là vì cứu Bích Dao tiểu thư, Tông chủ tự nhiên là lập tức đáp ứng. Còn vì  tại sao lão phu lại chọn nơi này..."
Ánh mắt y thấp thoáng dị quang, chậm rãi buông từng tiếng: "Chỉ là vì nơi đây yên  tĩnh mà thôi."
Quỷ Lệ đột nhiên cười lạnh: "Yên tĩnh mà thôi?"
Quỷ tiên sinh cơ hồ như căn bản không hề nhận ra trong lời của Quỷ Lệ, thản  nhiên nói: "Chỉ vậy mà thôi."
Quỷ Lệ im lặng, không nói gì thêm.
Quỷ tiên sinh khẽ gật đầu, đưa tay đẩy thạch môn, tiếng ù ù quen thuộc vang lên,  cửa đá chầm chậm dịch chuyển, lộ ra một gian phòng bài trí đơn sơ.
Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đi vào, đảo mắt một vòng, chỉ thấy trần thiết vẫn như xưa,  các bức thư họa treo trên tường vẫn vậy, có điều Quỷ Lệ lại hơi chau mày, nhận ra chính  bản thân hắn cũng nhất thời nhớ không ra lần trước đến đây là lúc nào nữa?
Quỷ Vương không ở trong này, Quỷ tiên sinh quay người lại đối mặt với Quỷ Lệ,  bình thản nói: "Quỷ Vương Tông chủ đã có phân phó, bảo chúng ta yên tâm ở đây tham  ngộ. Tông chủ còn bận nhiều việc, mấy ngày này sẽ không đến đây đâu."
Quỷ Lệ khe khẽ gật đầu, đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, nói: "Đúng rồi, Bích Dao  thì..."
Quỷ tiên sinh xua tay ra hiệu cho hắn yên tâm: "Không sao, Tông chủ có nói trong  những ngày này, người sẽ đến chiếu cố cho Bích Dao tiểu thư, phó Tông chủ không tin  người khác, nhưng không thể ngay cả phụ thân của Bích Dao tiểu thư cũng không tin  chứ?"
Quỷ Lệ trầm mặc, gật gật đầu nói: "Vậy thì tại hạ yên tâm rồi, nếu tiên sinh không  còn việc gì khác, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu đi!"
Quỷ tiên sinh lấy ra hai chiếc đệm cói, ném cho Quỷ Lệ một cái, còn mình ngồi  xuống một cái, nói: "Cũng được!"
Quỷ Lệ ngồi xuống, lấy bọc vải đen trong người ra, cầm Tinh Bàn lên quan sát một  lát, rồi chậm rãi đưa cho Quỷ tiên sinh.
Ánh mắt Tiểu Hôi dịch chuyển dần theo món pháp bảo bằng ngọc, thần tình có vẻ rất cổ quái.
Quỷ tiên sinh nhận lấy tinh bàn, cẩn thận quan sát kỹ càng, cơ hồ như muốn nhìn  xuyên qua bảo vật này vậy.
Thạch thất chìm vào tĩnh lặng, cơ hồ như cả tiếng hô hấp cũng không còn đâu nữa.
oOo
Sau khi Quỷ tiên sinh và Quỷ Lệ đi khỏi, Hàn Băng Thạch Thất trở lại vẻ yên tĩnh  thường này. Hàn khí trắng đục mang theo mấy phần cô tịch, lặng lẽ bay lơ lửng bên trên  thạch đài.
Trong thạch thất không người, một thân ảnh áo xanh đang nằm bất động, trên  gương mặt thanh tú nở một nụ cười dịu dàng, phảng phất như tất cả đều không khác gì  mười năm trước, dường như thời gian không hề lưu lại vết tích của mình trên dung nhan  của nàng vậy.
Nàng vẫn đẹp như xưa chỉ là không biết trong lòng nàng đã từng âu sầu hay hồi  hận hay chưa?
Hàn khí mờ ảo như làn khói nhẹ, mông lung tịch mịch, tựa như một giấc mộng dài.
"Đinh!"
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên trong thạch thất, âm ba vô hình tựa  như một làn gió nhẹ, làm hàn khí lững lờ che phủ bên trên thạch đài khẽ run rẩy.
"Đinh!" Lại một tiếng động nữa, lần này thì rõ ràng hơn rất nhiều. Thanh âm đó phát ra từ Hợp Hoan Linh nằm trong tay Bích Dao.
Làn khói nhẹ hờ hững trôi trong thạch thất cơ hồ như bay nhanh hơn một chút,  tiếng chuông va vào bốn bức tường vọng lại, tiếng trước nối tiếng sau, liên miên bất tuyệt,  dệt thành một khúc nhạc du dương, có mấy phần vui vẻ, mấy phần bi thương, mấy phần  sục sôi hăng hái, cũng có vài phần than vãn thở dài.
"Đinh!"
Tiếng chuông lại vang lên lần thứ ba, lần này thanh âm cao vút, lanh lảnh, trong  nháy mắt đã làm làn khói trong thạch thất cuồn cuộn lưu chuyển như biển mây bồng  bềnh, ánh sáng vàng nhàn nhạt ẩn hiện tỏa ra từ hai bàn tay đang đan chéo vào nhau  của Bích Dao.
Trong thạch thất, nghe như có tiếng sấm sét, nhưng chỉ trong chốc lát, thanh âm  này lại từ từ thấp xuống, cơ hồ như hữu khí mà vô lực, màn sương khói màu trắng đục lại  trở lại như bình thường, cơ hồ như vừa rồi hoàn toàn không xảy ra vậy.
Yên tĩnh lại trở về với Hàn Băng Thạch Thất.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cánh cửa Hàn Băng Thạch Thất từ từ chuyển động,  Quỷ Vương không biết đã đứng bên ngoài tự bao giờ, thấy cửa mở liền chầm chậm bước  vào.
Ông ta chậm rãi bước đến bên cạnh thạch đài, nhìn nữ nhi hồi lâu rồi tháp giọng  nói: "Dao nhi, cha đến thăm con đây!"
Thần tình Bích Dao không hề thay đổi, sắc mặt vẫn y mười năm trước.
Quỷ Vương rõ ràng là đã quen với kết quả này, ánh mắt nhìn nữ nhi đầy vẻ từ ái,  sự hung hăng tàn nhẫn đã thu cả vào bên trong, ông ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh  thạch đài, ngẩng đầu lên nhìn màn sương mông lung huyền ảo đang bay lững lờ giữa  thạch thất.
"Bích Dao... mười năm rồi, mấy chốc con đã ngủ được mười năm rồi." Ông ta đột  nhiên bật cười một tiếng, chua chát thấp giọng nói: "Nếu bây giờ tỉnh lại được, liệu con  còn nhận ra cha nữa không?"
Ông ta ngập ngừng đôi chút, rồi lại khẽ lắc đầu, cười khổ một mình, lẩm bẩm nói:  "Làm sao thế được đúng không, tự nhiên là con phải nhận ra cha rồi. Có điều chắc chắn  con sẽ nói: ‘Cha, sao tóc cha lại bạc nhiều thế? ’."
Bàn tay Quỷ Vương khẽ luồn vào mái tóc của mình, sắc mặt từ hòa, nhưng hoang  mang lo lắng. Giữa các kẽ ngón tay, đầy là tóc bạc.
Ông ta chìm vào trong trầm mặc, giống như đang hồi tưởng gì đó, không biết có phải đang cảm thán mình ngày một già đi, hay là nhớ lại những lúc mà cha con quấn  quít bên nhau.
Hồi lâu sau, mới nghe y dịu dàng nói: "Dao nhi, con yên tâm, chỉ cần cha còn  sống, nhất định cha sẽ cứu con. Quỷ Lệ cùng Quỷ tiên sinh đang tham ngộ thượng cổ kỳ bảo Tinh Bàn rồi, hy vọng trời cao có mắt, có thể tìm ra được cách cứu con..."
Nói tới đây, Quỷ Vương liền dừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng khôn tả, giây lát  sau, ông ta gằn giọng nói: "Vạn nhất lão thiên không mở mắt, thì con cũng không cần  phải sợ, chỉ cần hóa giải được Càn Khôn Tỏa, Tứ Linh Huyết Trận vận hành viên mãn,  lúc ấy thì cha sẽ làm được tất cả, tranh bá thiên hạ thì không cần phải nói, có muốn cứu  con cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi."
Màn khói trắng đột nhiên chuyển hướng ra ngoài. Quỷ Vương chấn động trong  lòng, vội bổ người ra ngoài quan sát, hồi lâu sau mới thấy màn khói trắng kia từ từ bay  trở lại, ngưng tụ bên trên thạch đài. "Con đừng sợ, đừng nôn nóng!" Ánh mắt Quỷ Vương vẫn nhìn chăm chăm vào  màn khói trắng kia, nhưng giọng nói thì vẫn êm hòa dịu dàng: "Cha nhất định sẽ cứu  con!"
"Thạch thất của cha, là nơi gần Huyết Trì và Tứ Linh Huyết Trận nhất trong Hồ Kỳ Sơn này."
"Bây giờ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi..."

Truyện Tru Tiên Tự chương ( Đề tựa ) Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chưong 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 (Chương kết)