PHẦN THỨ HAI: QUYỀN MƯU
Chương 13
Hậu cung dâm loạn

Sau khi tới Hàm Dương, Dị Nhân đã bắt đầu một cuộc sống xa hoa truy lạc của bậc vương tôn quý tộc. Trong phủ đệ là điện Chiêu Thanh. Dị Nhân giành một khu riêng biệt cho vợ và các tì thiếp sinh họat giống y như hậu cung của vua chúa, người hầu trong đó toàn là cung nữ và hoạn quan; ngòai cửa có quân lính đứng canh giữ nghiêm nghặt. Cảnh tượng này khiến những người đàn ông như Lã Bất Vi ra vào rất bất tiện. Dù ở địa vị Thái phó, nhưng khi vào bên trong vẫn rất dễ bị người ta trông thấy.
Cuộc sống sung túc ở đây khiến cho tinh lực dồi dào và dung nhan kiều diễm của Triệu Cơ hồi phục lại một cách nhanh chóng đến thần kỳ. Thứ ma lực của tình dục ấy như những dòng máu chảy tuần hoàn trong huyết quản của Triệu Cơ từng giờ, từng phút. Mà ngòai vợ là Triệu Cơ ra, Dị Nhân còn có người thiếp tên là Di Hồng, mới đây Dị Nhân còn thu nạp thêm hai người thiếp khác nữa. Thời gian trên giường của Dị Nhân được chia ra cho cả bốn người đàn bà. Giống như ngọn đèn bão, Dị Nhân giao hoan thâu đêm khiến tinh lực, khí huyết hao tổn đến cạn. Cho dù cứ cách năm ba ngày Dị Nhân lại đến "ôn luyện" và "diễn tập" một số "chiêu thức" trên cơ thể của Triệu Cơ, nhưng cái bản sắc "anh hùng" như buổi đầu ở Hàm Đan đã sớm bị mất đi rồi. Đối với Dị Nhân thì tiêu chuẩn tối cao của nữ nhân là mới lạ và xinh đẹp. Triệu Cơ tuy như một tấm gấm thêu rực rỡ nhưng mặc lâu ngày thì cũng không thể nào tươi sáng như lúc đầu. Vì thế, nên khi Dị Nhân và Triệu Cơ ở bên nhau, đã không còn tiếng khanh khanh, ta ta nữa, mọi ý vị đã trở nên chán ngắt. Điều này đối với Triệu Cơ là một sự "trống vắng" lớn. Vì vậy mà có sự xao động mãnh liệt như đào non lấp bể đang xốn xang trong lòng Triệu Cơ. Mỗi lúc như vậy, Triệu Cơ rất khao khát được gặp Lã Bất Vi. Đặc biệt là khi nhớ lại lần đầu tiên chung đụng với Lã Bất Vi, niềm hạnh phúc trong thầm lặng lại bùng lên xen lẫn với cảm giác sợ hãi, và sự khao khát đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Điều này rất hợp với câu nói: "Nữ nhân tư tiền phu, nam nhân luyến hậu thế." Triệu Cơ muốn lên gặp Lã Bất Vi, nhưng với thân phận là Thái tử phi nhất cử nhất động đều được tiền hô hậu ủng, mọi việ đều gây ra sự chú ý nên Triệu Cơ không dám khinh suất vọng động.
Mặc dù như vậy, nhưng Triệu Cơ vẫn ôm ấp hy vọng và nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm cơ hội. Ông trời quả thương người có lòng. Một hôm Triệu Cơ tới phòng khách thấy Dị Nhân và Lã Bất Vi đang nói chuyện với nhau, vô tình Triệu Cơ nghe thấy Lã Bất Vi vói với Dị Nhân rằng: "Điện hạ, đã lâu rồi thần chưa tới Châu Bảo điếm, mọi việc làm ăn chỉ nghe bẩm báo lại qua lời của môn khách tên là Dương Tử, còn tình hình thực tế như thế nào thì rất mơ hồ. Ngày mai thần xin nghỉ một ngày để tới đó một lần xem sự thể ra sao." Hôm sau, Triệu Cơ liền thay đổi y phục và dẫn theo một thị nữ tới Châu Bảo điếm.
Khi Triệu Cơ tới, đã gần buổi trưa, ngòai quầy hàng khách mua đã đứng chật kín. Ánh mắt chăm chú của Triệu Cơ không màng đến những châu báu ngọc ngà ở trên quầy hàng mà chỉ muốn nhanh chóng tìm ra một khuôn mặt quen thuộc.
Trong quầy là một dãy những kẻ làm thuê chuyên tâm dốc sức vào việc tiếp đãi khách hàng. Lần lượt nhìn qua từng khuôn mặt xa lạ, Triệu Cơ đứng ở bên ngòai với sự thất vọng chán chường. Trong giây phút chần chừ ngần ngại, bỗng nhiên Triệu Cơ trông thấy một người hầu bưng tách trà đi qua căn phòng lớn, mở một cánh cửa nhỏ bên trong rồi bước vào đó. Triệu Cơ nghĩ thầm: "Trong đó vẫn còn một căn phòng, chắc là Lã Bất Vi đang ở đấy!"
Nghĩ tới đây, Triệu Cơ liền nảy ra một kế là gỡ một miếng ngọc bội ở trên người xuống, đưa cho người đứng trước quầy hàng và nói rằng: "Đây là món đồ mà hôm qua tôi mua ở đây, nhưng thấy không vừa ý nên muốn đổi lại." Người đó cầm lấy mảnh ngọc bội xem qua, nhìn mặt Triệu Cơ mấy lần rồi nói: "Mảnh ngọc bội này không phải mua ở đây!" Triệu Cơ nói là phải còn người kia thì bảo rằng không phải. Hai người lời qua tiếng lại, rất ồn ào, và chốc lát đã biến thành một trận cãi vã. Khi Triệu Cơ nói, mắt không lúc nào rời khỏi cánh cửa nhỏ kia.
Quả nhiên, chẳng phải đợi lâu, cánh cửa nhỏ đó mở ra, Lã Bất Vi xuất hiện và quát hỏi rằng: "Người nào ầm ĩ thế?" Lã Bất Vi ngay lập tức đã nhận ra khuôn mặt kiều diễm xinh tươi của Triệu Cơ. Liền vội àng biết tội nói rằng: "Thái tử phi, đã mạo phạm!" Vừa nghe nói thái tử phi giá lâm, tất cả khách hàng vội vàng chạy đi hết. Người bán hàng kia quỳ xuống thỉnh tội. Triệu Cơ không thèm để ý tới những chuyện xung quanh và nói với Lã Bất Vi rằng: "chúng ta hãy vào trong nói chuyện."
Lã Bất Vi hiểu ý, cung kính mời Triệu Cơ, chủ tớ hai người cùng vào trong.
Người bán hàng vội kê ghế và bưng trà.
Triệu Cơ dặn dò thị nữ trở về Chiêu Thanh điện lấy một ít tiền tới, vì Triệu Cơ thích một số đồ ngọc ở đây. Sau khi ả thị nữ đi khỏi, Triệu Cơ nhìn Lã Bất Vi với ánh mắt mơ màng. Lã Bất Vi liền đuổi người bán hàng kia đi. Triệu Cơ thấy trong phòng chỉ còn có hai nguời thì như một ánh chớp đã sà vào trong lòng của Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi như ôm lấy một ngọn lửa cháy rực, muốn tránh nhưng sợ không kịp liền vội vàng đẩy Triệu Cơ ra.
Triệu Cơ hờn trách nói: "Thái phó, chàng..."
Lã Bất Vi thóai lui mấy bước để giữ khoảng cách với Triệu Cơ. Khoé mắt rưng rưng, vai gầy khẽ động, Triệu Cơ tức tưởi khóc và oán trách rằng: "Thái phó, chàng đã quên hẳn thiếp rồi ư?" Lã Bất Vi nói: "Thái tử phi, đừng trách oan cho ta. Nàng không thấy đây là nơi nào ư? Tai vách mạch rừng, để người ta thấy thì ta và nàng lại không thân bại danh liệt hay sao?"
Lã Bất Vi làm sao có thể quên được Triệu Cơ đây? Triệu Cơ với khuôn mặt kiều diễm, điệu múa phiên chiều mơ màng và tấm thân đẹp tới mức xiêu hồn lạc phách sau khi đã thóat y, luôn ám ảnh Lã Bất Vi ngay cả trong giấc mơ, thậm chí có lúc còn làm cho Lã Bất Vi cả đêm không thể chợp mắt được. Nhưng khả năng kiềm chế của Lã Bất Vi rất vững vàng. Lập nên ông vua của một nước, nghiệp lớn đã thu được nửa giang sơn, cho nên Lã Bất Vi khi hành sự lập ngôn đều rất thận trọng như dẫm trên băng mỏng, nhìn trước trông sau, ông ta không ngừng răn giới, dè chừng bản thân, không thể vì chuyện nhi nữ tình trường với Triệu Cơ mà làm hỏng việc lớn của mình.
Thấy tiếng khóc của Triệu Cơ mỗi lúc một lớn. Lã Bất Vi vội vàng tìm lời khuyên giải, an ủi và bộc bạch tấm lòng rằng: "Thái tử phi, ta làm sao có thể quên được nàng đây. Ta làm như vậy chỉ là lo lắng cho thái tử phi. Hiện tại nàng không chỉ sống trong cảnh giàu sang phú quí mà còn là bậc mẫu nghi của thiên hạ, không thể vì tình cảm vấn vương với Lã Bất Vi này mà đánh mất đi tất cả mọi thứ."
Triệu Cơ âu yếm nói rằng: "Thái phó nói đúng lắm, nhưng tất cả những thứ đó so với sự sung sướng mà ta có được khi ở trên giường cùng với Thái phó thì chỉ tựa như lông hồng mà thôi!"
Lã Bất Vi nói: "Con người ai mà chả như nhau, muôn vật đều có chung một lẽ! chuyện hoan hợp làm gì có người nào chối bỏ? huống gì thái tử phi lại là một mỹ nhân đang độ xuân tình."
Triệu Cơ nhếch mép mỉa mai: "Thái phó nói miệng thì như thế, cứ tưởng là Trời là bể, nhưng khi hành sự lại như một con rùa rụt đầu rụt cổ mà thôi!"
Lã Bất Vi chống chế lại rằng: "Ta đâu phải hạng người có lá gan của thỏ đế. Đó chỉ vì thái tử phi đã gây ra sự chú ý cho mọi người, lại không có chỗ an toàn bí mật, thì sao ta có thể cùng vui vẻ thân tình với thái tử phi đây!"
Triệu Cơ cướp lời hỏi ngay: "Thế nếu như có một chỗ an toàn đến mức người không biết, quỷ chẳng hay thì sao đây?"
Lã Bất Vi đáp: "tất nhiên ta sẽ hầu đáp nàng rồi!"
Triệu Cơ lại hỏi: "Có thực vậy không?"
Lã Bất Vi đáp: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Triệu Cơ mừng rỡ ra mặt nói: "Hay lắm! ta đợi câu này của Thái phó từ lâu rồi!"
Lã Bất Vi chịu ưng thuận, chỉ vì muốn khuyên nhủ Triệu Cơ nên thuận miệng mà nói ra như vậy thôi. Nào ngờ đâu, khi ông ta đến cái chỗ người không biết, quỷ không hay mà Triệu Cơ từng nói đến, súyt nữa thì đã rước lấy tai họa sát thân.
Ba ngày sau, vào lúc hoàng hôn, một nữ tỳ trong Chiêu Thanh điện tới tìm Lã Bất Vi. Bất Vi biết người nữ tỳ này, tên gọi là tiểu Thục, một hầu gái thân cận của Triệu Cơ. Tiểu Thục xinh tươi như hoa nở, tâm cơ nhanh nhẹn nên đã chiếm được sự tin yêu rất mực của Triệu Cơ, và cũng là tai mắt của nữ chủ nhân này. Tiểu Thục tới báo với Lã Bất Vi là thái tử phi mời ông ta qua đó.
Lã Bất Vi vừa nghe nói tới đã giật mình kinh sợ vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Thục nói: "Thái phó tới đó thì khắc rõ."
Lã Bất Vi lạnh lùng đáp: "Ngươi không nói thì ta không đi." Tiểu Thục nói: "Hôm nay thái tử phi tìm thấy một bài thơ âm vận hài hòa, ngôn từ hoa lệ gọi là "Thiền Chi Hoa". Thái tử phi muốn dùng âm luật của nhà tụng để phổ thành nhạc khúc diễn xướng, nhưng không hợp với âm vận bằng trắc của bài thơ đó, nên muốn thỉnh giáo thái phó đại nhân." Lã Bất Vi liếc thấy ngòai cửa, bóng tối đã phủ mờ. Trong hơi sương của buổi chiều tối, tất cả cảnh vật đều đã bị che khuất diện mạo chỉ còn trông thấy những hình khối mơ hồ.
Lã Bất Vi nghĩ rằng đi trong Chiêu Thanh điện vào lúc này có lẽ không gây chú ý cho mọi người, huống hồ gì đây lại là việc chỉ bảo về âm luật. Lã Bất Vi quyết địinh tới chỗ của Triệu Cơ.
Lã Bất Vi đi theo tiểu Thục ra khỏi phủ của mình, nhìn quanh một lúc rồi nghĩ: "Chiêu Thanh điện ở phía đông phủ của mình, nhưng tại sao tiểu Thục lại đi về phía tây?"
Lã Bất Vi bảo tiểu Thục rằng đã đi nhầm hướng, nhà một đằng lại đi một nẻo. Tiểu Thục nói không phải nhầm, Lã Bất Vi nói, ai mà lại không biết Chiêu Thanh điện ở phía đông của Lã phủ. Tiểu Thục nói: "Thái tử phi không ở trong hậu cung của Chiêu Thanh điện. Thái tử điện hạ vừa mới xây cho thái tử phi một phủ đệ mới." Lã Bất Vi nói: "Việc lớn như vậy tại sao ta chẳng biết gì? Phủ đệ mới của thái tử phi ra sao? " Tiểu Thục nói: "Thái phó đại nhân cứ tới đó thì biết liền."
Lã Bất Vi theo tiểu Thục xuyên đường vượt ngõ trong bóng tối ngày càng dày đặc. Bước thấp bước cao một hồi lâu thì tới trước một tòa nhà được bao bọc rừng cây rậm rạp. Lã Bất Vi không thể trông thấy rõ ràng mái nhà hay cổng, bèn bước theo tiểu Thục.
Ngọn nến và đôi mắt của Triệu Cơ đều hướng về Lã Bất Vi long lanh tỏa sáng. Triệu Cơ mừng vui khôn xiết nói: "Thái phó đại nhân tới rồi à!" Tiếng oanh vàng thỏ thẻ của Triệu Cơ vừa tới bên tai của Lã Bất Vi, từng đợt hương phấn son ngào ngạt cũng đã ập vào tới mũi. Triệu Cơ sai tiểu Thục ra ngòai canh chừng xem xét. Lã Bất Vi nhìn quanh sự bài trí trong phòng, thấy rất đơn giản, có một chiếc sạp gỗ, đàn cầm đàn sắt, ghế ngồi, án thư, trên án thư có bày bút mực, sách vở, và bức lụa. Lớp sơn trên các cánh cửa có chỗ đã bong, các bức tường cũng không phải là quét hồ tiêu; lại thêm khung cảnh tĩnh mịch yên lặng như vậy, không trông thấy bóng dáng tiểu Thục ra vào, Lã Bất Vi đoán chắc: "Nơi này đâu phải là phủ đệ mới nào của thái tử phi." Trong thâm tâm Lã Bất Vi chợt nảy ra ý nghĩa: "Đây liệu có phải là nơi bí mật của người không biết quỷ không hay mà Triệu Cơ nói tới mấy hôm trước không?"
Nghĩ tới đây, Lã Bất Vi nói: "Thái tử phi dấn thân vào chốn tồi tàn này làm gì?"
Triệu Cơ thỏ thẻ nói: "Chẳng phải thái phó sớm tối mong có được chốn an toàn tuyệt bí mật hay sao?"
Lã Bất Vi lúc này vừa bị kích động, lại vừa sợ hãi, tiến thóai lưỡng nan, nói rằng: "Làm vậy há chẳng phải là đã phạm phải điều tối kỵ của thiên hạ hay sao?"
Triệu Cơ không trả lời, chỉ "phù" một tiếng thổi tắt phụt ngọn nến ngay sau đó Lã Bất Vi liền cảm thấy hai cánh tay mèm mại tựa như dây mây đã quấn quanh cổ mình...
Đã từ rất lâu rồi, Lã Bất Vi không được trải qua một đêm ngọt ngào. Xiêu hồn lạc phách như vậy. Đêm nay Lã Bất Vi mê mẩn, nhưng vẫn còn suy nghĩ không yên, vì vậy cứ sau mỗi lần cùng Triệu Cơ giao hoan tới suy kiệt tinh lực, Lã Bất Vi lại ước hẹn giờ phút gặp nhau lần tới. Lã Bất Vi luôn cảm thấy thời gian giữa hai lần gặp sao mà ngắn quá, ông ta lo lắng gặp nhau nhiều sẽ bị lộ cho nên cái cảm giác lo sợ tai họa bất ngờ sẽ ập tới lúc nào cũng ám ảnh tâm trí của ông ta.
Triệu Cơ nói như không hề có chuyện gì xảy ra: "Thái phó, chàng chớ nên sợ hãi như chim sợ cành cong làm gì, sự sắp đặt của thiếp không hề có sai phạm! Nơi đây gần thành Hàm Dương, nhưng lại rất hoang sơ vắng vẻ, ít người lui tới, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt lại có tiểu Thục canh chừng thì có thể nói là tuyệt đối không hề có gì sơ suất."
Sau vài lần lén lút gặp nhau, Lã Bất Vi cảm thấy để cho tiểu Thục phận quần thoa má phấn canh chừng không được thích hợp cho lắm, liền cử một môn khách tâm phúc tới thay thế, môn khách đó chính là người làm ở Chu Bảo điếm ở Hàm Đan, tên gọi là Triệu Khả Tín, tiểu Thục chỉ làm nhiệm vụ đưa Triệu Cơ tới khi trời sắp tối rồi trở về hậu cung của Chiêu Thanh điện, gần sáng thì lại tới đón Triệu Cơ về. Ba tháng sau, rốt cuộc cũng có người biết được chuyện giữa Lã Bất Vi và Triệu Cơ.
Nguyên là từ khi Dị Nhân và Lã Bất Vi về tới Hàm Dương. Tử Hề, Phạm Tuy liền phái môn khách tới ngầm giám sát. Quả nhiên, một tâm phúc của Tử Hề, một ngọai giáo sĩ từng dạy chó để cắn chết Lã Bất Vi đã đánh hơi được sự bí mật giữa Triệu Cơ và Lã Bất Vi và lập tức báo cho Tử Hề biết. Tử Hề dặn hắn phải kín miệng như bưng, không được để cho ai biết việc này, sau đó, Tử Hề liền tới tướng phủ đem chuyện này bẩm báo với Phạm Tuy. Phạm Tuy nghe xong, trầm ngâm không nói, đưa tay vuốt râu, bước đi bước lại trong phòng rồi hỏi rằng: "Đại công tử, người của ngài có trông thấy rõ ràng không?"
Tử Hề trả lời chắc chắn rằng: "Trông thấy rất rõ ràng."
Phạm Tuy lại hỏi: "Có giữ được bằng chứng đích xác nào không?"
Tử Hề cúng họng không nói được.
Phạm Tuy nói: "Những việc như thế này, nhất định phải có được bằng cớ rõ ràng, thì lúc hành động mới nắm được phần thắng!"
Phạm Tuy có chút nghi ngờ về tin tức mật báo ấy, nên nhất định phải tận mục sở thị mới tin theo. Đợi tới lúc Lã Bất Vi và Triệu Cơ lại lén lúc gặp nhau. Tên ngọai giải sĩ lần trước vội vàng phóng ngựa tới tướng phủ, hơi thở dồn dập, quỳ trước mặt Phạm Tuy nói: "Tiểu nhân trông thấy rất rõ ràng, một trước, một sau bước vào căn nhà ấy!"
Thế là Phạm Tuy và Tử Hề dẫn theo vài môn khách và thị vệ tới thẳng căn phòng đó. Lúc gần tới nơi, thì trông thấy thấp thoán có một người đứng dưới gốc cây, ngó đông ngó tây. Phạm Tuy nói rằng đó có thể là tai mắt của Triệu Cơ và Lã Bất Vi, chớ nên làm kinh động. Bọn họ rón rén nhẹ nhàng tiếp cận với căn nhà đó và nấp trong bụi cây để quan sát động tĩnh. Đến lúc ở phương đông, bầu trời vừa chuyển dần rạng sắc trắng. Theo sau cánh cửa cọt kẹt mở ra, Phạm tuy và Tử Hề mới trông thấy Triệu Cơ và Lã Bất Vi đang chia tay nhau từ căn nhà đó. Về tới tướng phủ, Tử Hề vui sướng quá độ nói: "Tướng quốc, chúng ta hãy nói việc dâm loạn của Lã Bất Vi và Triệu Cơ cho thiên hạ biết, làm cho bọn chúng nhục nhã, khiến uy tín và thanh danh của chúng chìm xuông đáy bùn nhơ, không dám ló mặt ra với đời được nữa.'
Phạm Tuy nói: "Đại công tử nói sai rồi, chúng ta vất vả lắm mới có được cơ hội ngàn năm khó gặp này, chỉ làm nhục thôi thì dễ dàng cho chúng quá."
Tử Hề nói: "Đây là chuyện trai gái dâm loạn, ta há lại bỏ qua cho chúng sao?"
Phạm Tuy lộ rõ vẻ độc ác nói rằng: "Ta muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết"
Tử Hề vội hỏi: "Tướng quốc, ngài lại có diệu kế gì chăng?"
Phạm Tuy nói gằn từng tiếng: "Ta muốn lùa Dị Nhân tới chỗ bọn họ làm trò tồi bại rồi nhân lúc mọi người rối loạn, giết chết Lã Bất Vi và Dị Nhân, sau đó bẩm với Đại vương là chủ tớ bọn họ chỉ vì ghen tuông nên chém giết lẫn nhau. Chứng cớ đều ở đó, chẳng ai có thể nghi ngờ điều gì cả."
Tử Hề lo lắng hỏi rằng: "Liệu Dị Nhân có tới không?"
Phạm Tuy vỗ ngực tự tin nói: "Đối với việc này, Dị Nhân một là sẽ tức giận, hai là sẽ cảm thấy tò mò, nên chẳng có lý gì mà không tới."
Phạm Tuy sai người trong các ngõ hẻm ở gần Chiêu Thanh điện và phủ đệ của Lã Bất Vi, giám sát cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng, cũng tới này hẹn hò vụng trộm giữa Triệu Cơ và Lã Bất Vi. Trời vừa xẩm tối, Lã Bất Vi và Triệu Cơ hai người không hẹn mà cùng bước ra khỏi phủ của mình.
Phạm Tuy và Tử Hề nhận được tin báo của môn khách.
Phạm Tuy nắm chắc phần thắng trong tay, nói: "Chớ nên hành động vội vàng, đợi hai canh giờ để cho hai người bọn chúng tay kề gối ấp quên cả thời gian, chúng ta lập tức xông vào mới có thể khiến cho bọn chúng phơi trần trước ánh sáng ban ngày. Sau đso thì..." Phạm Tuy nói xong, liền quơ tay chém một nhát ra lệnh bắt đầu hành động.
Sau một lát, Phạm Tuy, Tử Hề dẫn một đám võ sĩ và môn khách ngựa xe rầm rộ tới Chiêu Thanh điện, xin được vào cầu kiến thái tử điện hạ. Dị Nhân lúc này đang ở chỗ của Di Hồng, đang tahy đồ ngủ. Vừa nghe nói bọn Phạm Tuy, Tử Hề cầu kiến, liền nghĩ ngay tới việc chém giết nên sau một lúc trù trừ do dự, Dị Nhân mới sai người ra bảo rằng ông ta đã đi ngủ rồi, hôm khác hãy đến. Người hầu nói với bọn Phạm Tuy ở ngòai cửa rằng: "Thái tử điện hạ đã ngủ say giấc, xin tướng quốc và đại công tử ngày mai hãy đến."
Phạm Tuy nghe nói liền xông thẳng vào trong, người hầu vội vàng ngăn lại.
Phạm Tuy lên mặt kiêu ngạo nói: "Ta có việc lớn liên quan tới tính mệnh của thái tử điện hạ cần phải bẩm báo gấp!". Nói xong, cả đám người ồ ạt xông vào.
Tiếng huyên náo ầm ĩ ở bên ngòai, làm kinh động tới Dị Nhân, khiến Dị Nhân phải ra ngòai xem đã xảy ra chuyện gì. Vừa trông thấy tình cảnh đó, Dị Nhân lắp bắp hỏi: "Tướng quốc... làm cái gì đấy?"
Phạm Tuy nhảy xuống ngựa, quỳ xuống nói: "Hạ thần có chuyện quan trọng liên quan tới tính mệnh của thái tử điện hạ, cần phải tự mình bẩm báo."
Nghe Phạm Tuy nói vậy, Dị Nhân mới thở phào nhẹ nhàng, sau đó đuổi hết kẻ hầu người hạ ra khỏi phòng rồi hỏi: "Tướng quốc, có chuyện gì? xin cứ nói."
Phạm Tuy ra vẻ trịnh trọng nói: "Việc này là việc riêng ở trong cung của điện hạ, kẻ hạ thần này đáng lẽ ra không nên can dự vào. Song nghĩ đi nghĩ lại, nếu không nói ra thì thực mang tội bất trung với chủ. Hơn nữa, việc này cũng có liên quan rất lớn tới sự an nguy và danh tiếng của điện hạ."
Dị Nhân vội hỏi: "Có việc gì thì hãy mau nói ra đi! chớ đừng có úp úp mở mở nữa!"
Phạm Tuy nói: "Thái tử phi Triệu Cơ và thái phó Lã Bất Vi đã lén lút tư tình với nhau."
Nói xong, Phạm Tuy nhìn chăm chăm vào đôi mắt trợn tròn của Dị Nhân. Không rời một phút.
Dị Nhân thọat đầu thì rất kinh, nhưng sau lại nhếch mép cười nói: "Không phải như thế đúng không? tướng quốc! chắc ngài nghe bọn đầu đường xó chợ nói bậy bạ chứ gì?"
Phạm Tuy trịnh trọng nói tiếp: "Ngay lúc này đây thái tử phi và thái phó đang gối ấp tay kề ở một ngôi nhà gần thành Hàm Dương."
Dị Nhân hỏi: "Tại sao tướng quốc lại biết rõ ràng vậy?"
Phạm Tuy nói: "Thái tử điện hạ không nên hỏi câu ấy mà nên vào Chiêu Thanh điện tìm thái tử phi, nếu như kẻ hạ thần này lừa dối ngài thì xin để trời tru đất diệt."
Dị Nhân vội vàng dẫn một ả thịt nữ đến chỗ ở của Triệu Cơ. Vừa đúng lúc tiểu Thục từ chỗ Triệu Cơ quay về phủ. Dị Nhân ngó không thấy Triệu Cơ, trong lòng tràng ngập nghi ngờ hỏi: "thái tử phi đâu?"
Tiểu Thục thọat nhìn thấy bộ mặt hằm hằm tức giận của Dị Nhân, lập tức tâm thần rối loạn, tim đập loạn xạ, lắp bắp trong miệng nói: "Thái tử phi đi ra ngòai... không, vừa nãy hãy còn ở đây..." Dị Nhân khí nộ xung thiên, quát "rốt cục thái tử phi đi đâu?" Tiểu Thục vội quỳ xuống, tự trách rằng: "Nô tỳ trí nhớ không tốt, tội đáng muôn chết1 có lẽ là thái tử phi đi thỉnh an Hoa Dương phu nhân."
Dị Nhân lập tức phái người tới chỗ Hoa Dương phu nhân kiểm chứng. Dị Nhân vừa đi vừa thắc mắc trong lòng: "nếu như có xảy ra việc cùng thi tại sao mình chẳng hay biết, một tí gì nhỉ? ta phải hỏi Phạm Tuy cho rõ ràng mới được, tại sao hắn lại biết được nhỉ?"
Tiểu Thục nhìn thần thái, điệu bộ của Dị Nhân biết chắc là Dị Nhân đã phát giác được điều gì rồi, nên lập tức đi báo cho Triệu Cơ, để đưa thái tử phi trở về cung ngay lập tức.
Phạm Tuy vừa thấy Dị Nhân quay trở về, liền hỏi ngay rằng: "Điện hạ, có thấy thái tử phi không?"
Dị Nhân không đáp còn hỏi lại rằng: "Tại sao tướng quốc lại biết chuyện đó!'
Phạm Tuy nói: "Tại sao điện hạ thông minh một đời lại hồ đồ một phút thế? Ngài tra hỏi cặn kẽ thế làm gì nào? ngay bây giờ thần xin dãn thái tử điện hạ tới tận nơi để ngài được tận mục sở thị có phải là rõ ràng hơn không?
Dị Nhân thấy lời nói của Phạm Tuy rất hợp lý, liền lên ngựa đi theo bọn Phạm Tuy mà quên tiệt đi chuyện miếng thịt tế tẩm thuốc độc trước đây.
Tiểu Thục cắm đầu chạy cứ vài bước lại nhìn ngang nhìn ngửa. Khi trông thấy những ánh đuốc loang loáng ở đằng sau chạy tới, bèn theo tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, tiểu Thục thấy lòng nóng như lửa đốt vì biết rằng mình đến không kịp. Bọn Dị Nhân, Phạm tuy cưỡi ngựa, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở phía sau tiểu Thục. Tiểu Thục vội vàng ẩn núp vào bụi cây ở bên đường. Tâm trạng của Dị Nhân rối bời như tiếng vó ngựa. Dị Nhân vừa muốn tới đó để làm rõ ràng mọi việc nhưng cũng sợ việc thái tử phi và thái phó cùng lõa lồ ở đó sẽ làm ảnh hưởng tới tiếng tăm của mình. Lúc đó, bỗng nhiên Dị Nhân nghĩ rằng việc này không nên đi nhiều người theo kiểu tiền hô hậu ủng, chỉ cần ông ta và Phạm Tuy là đủ, để tránh chuyện người đông lắm chuyện, phao đồn chuyện này ra ngòai, nhưng Dị Nhân cũng nghĩ rằng nếu không mang theo hộ vệ tùy tùng, thì lại sợ ở đó có chuyện ám muội, nếu có lâm vào hiểm cảnh thì chẳng có cách nào ứng phó, phòng vệ...
Bụi cát tung lên dưới vó ngựa và ánh đuốc loang loáng chẳng mấy chốc đã lọt vào tầm nhìn của một người. Đó chính là Triệu Khả Tín - người canh chừng của Lã Bất Vi. Đêm hôm khuya khoắt, ai có thể tới đây được nhỉ? e là nhằm vào thái phó và thái tử phi chăng? trong đầu của Triệu Khả Tín vụt qua những suy đoán đó, và rồi cuống cuồng chạy đến bên cửa sổ nói vọng vào với giọng run rẩy: "Thái phó, mau ra đi, có người tới đấy!"
Triệu Khả Tín hoảng sợ gọi liền hai câu, thì Triệu Cơ và Lã Bất Vi trên giường không một mảnh vải vội vàng vật dậy, quơ vội quần áo mặc vào và dọn dẹp giường chiếu. Triệu Cơ như con bọ ngựa ở trên chảo nóng, chân tay lóng ngóng. Lã Bất Vi vừa mặc quần áo chỉnh tề xong liền nghĩ ngay ra biện pháp để đối phó, nhờ vào ánh ao mờ mờ, Lã Bất Vi nhúng ngay bàn tay ào nghiên mực chưa không hẳn rồi bôi lên mặt, rồi nói: "Ta phải đóng vai tay thầy tướng thọt chân mới có thể thóat được tình cảnh này, bất luận là ai tới, nàng cứ nói là xem bói cầu phúc cho Dị Nhân điện hạ."
Triệu Cơ lúc này mới trấn tĩnh lại được nói: "Thầy tướng bôi mặt, đâu thể chỉ bôi mỗi màu đen, phải bôi cả màu nữa chứ!" Nói xong, Triệu Cơ lấy một con dao cắt một đường trên cánh tay của chính mình rồi lấy máu bôi lên mặt của Bất Vi. Lã Bất Vi mở cửa đi ra ngòai, làm cho Triệu Khả Tín đang ngồi chờ đợi dưới ánh sao mờ mờ sợ đến hồn xiêu phách tán. Lã Bất Vi nói: "Đừng sợ, ta bây giờ chỉ là một kẻ bói toán mà thôi!"
Khi ánh sáng của những ngọn đuốc kia chiếu tới chỗ của mình, Lã Bất Vi trông thấy rõ ràng bóng người ngựa nhấp nhô. Lã Bất Vi nói: "Bọn họ cách ta không xa". Triệu Khả Tín muốn cùng với Lã Bất Vi đi vòng ra bụi cây sau nhà để tránh mặt bọn kia. Nhưng Lã Bất Vi cho rằng, kẻ dám tới đây quấy nhiễu nhất định không phải những kẻ tầm thường. Bọn họ đã quyết lùng bắt thì ngươi chẳng thể chạy thóat được đâu. Nếu để họ bắt được chẳng phải là tự mình chui đầu vảo rọ sao. Chẳng bẳng đánh liều đi về phía bọn họ. Triệu Khả Tín nói, đi về phía đó là đi vào tử địa, nguy hiểm bội phần. Lã Bất Vi nói, với kinh nghiệm buôn bán của ta, thì đó mới là sinh lộ trong tử địa, ở trong tuyệt địa mà thu được lợi lộc.
Triệu Khả Tín miễn cưỡng theo, Lã Bất Vi tập tà tập tễnh đi về phía đám người ngựa kia. Khi tới gần, hai người đứng dẹp sang một bên đường.
Lã Bất Vi nghe thấy có người quát: "Đứng lại, ngươi đi đâu đấy?"
Lã Bất Vi không nghe thấy cứ tập tễnh bước đi. Ngay lập tức có người cưỡi ngựa chạy tới giơ ngọn kích ra chắn đường, mượn uy quát hỏi: "Đi đâu đó? đứng lại!"
Triệu Khả Tín trả lời rất rõ ràng: "Là thầy bói thọt, đến thành Hàm Dương xem bói qua đây!"
Phạm Tuy không tin, giục ngựa quay lại nói: "Để ta xem xem". Lã Bất Vi đã nhìn rõ đôi mắt của Phạm Tuy, nhưng vẫn xiêu vẹo bước tới trước mắt của Phạm Tuy. Phạm Tuy nhìn qua, thấy đúng là tên thầy tướng bôi mặt liền quát lớn: "Mau xéo đi chỗ khác, đừng có lảng vảng ở đây nữa!" Sau đó dẫn người lao tới ngôi nhà kia. Lúc gần tới nơi, Phạm Tuy chia người ra bao vây sau trước, rồi đắc ý hỏi Dị Nhân: "Điện hạ, lúc nào thì chúng ta xông vào đây?"
Dị Nhân nói: "vào đó mà làm gì, cứ đợi bọn họ từ trong đó đi ra là rõ hết chứ gì?"
Mọi người đợi ở bên ngòai khoảng hai canh giờ, bên trong vẫn im lìm không tiếng động, không âm thanh. Phạm Tuy đứng ngồi không yên giục: "Điện hạ, hay là chúng ta xông vào trong đó xem sao? đừng để cho bọn họ có cơ hội tự vẫn."
Thế là dưới sự dẫn đường của hai tên thị về cầm đuốc, Phạm Tuy và Dị Nhân đẩy cửa bước vào thì thấy Triệu Cơ quỳ dưới đất như một pho tượng đang lầm rầm cầu phúc. Tất cả đều rất kinh ngạc.
Phạm Tuy cầm lấy cây đuốc sáng rực, soi quanh căn phòng trống rỗng mấy lần mà không thấy tung tích của Lã Bất Vi đâu, thất sắc hoảng kinh nói: "người đâu?"
Triệu Cơ vờ như không biết hỏi: "Tướng quốc, ngài tới đây để tìm ai vậy?"
Dị Nhân hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, nàng tới đây làm gì?"
Triệu Cơ đáp: "Thiếp thấy sức khoẻ của thái tử điện hạ không được tốt lắm, thân hình ốm yếu, ăn không ngon, ngủ không yên. Nên tự dựng nên một ngôi miếu, cầu trời cho điện hạ an khang, mong trời phật phù hộ điện hạ mạnh khoẻ như rồng như cọp là thiếp mãn nguyện lắm rồi!"
Tình cảnh trước mắt khiến mọi nghi ngờ của Dị Nhân đều tan biến hết. Dị Nhân âu yếm nói: "Ái phi, đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo thế này, tại sao nàng lại ra đây một mình?"
Phạm Tuy lập tức xen vào, soi mói hỏi: "Đúng vậy! thái tử phi sao lại ra đây chỉ có một mình?"
Lời của Phạm Tuy thốt ra vừa dứt, thì từ ngòai cửa có giọng nói trong trẻo vang vào: "Chính nô tì đưa thái tử phi đến đây, nô tì sợ ảnh hưởng tới tấm long thành khẩn của thái tử phi với thái tử điện hạ nên mới núp qua một bên." Kèm theo lời nói là sự xuất hiện của tiểu Thục.
Lúc này, Phạm Tuy cảm thấy xấu hổ vô cùng, bèn đi ra bên ngòai, rút gươm của một tên thị vệ, chỉ vào tên môn khách kia mà trách rằng: "Ngươi tung tin nhảm nhí, hý lộng thái tử điện hạ, ta không thể dung tha!" Tên môn khách kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Dị Nhân, Phạm Tuy đi trong đám đông bao bọc bởi bọn thị vệ và môn khách.
Còn ở nơi giao hoan của thái phó Lã Bất Vi và thái tử Triệu Cơ, chỉ còn lại bầu không gian tĩnh mịch, tăm tối và một vũng máu của tên môn khách vô duyên phải chết oan.