Chương 12

Sau ngày hôm đó, khi hồi tưởng lại, Đường mới phát hiện ra điều Băng Nhi nói “Hết rồi! Tôi chết mất!” Câu nói đó đúng ra phải là của Đường. Làm gì mà vấn đề trở nên rối rắm như vậy? Đường cũng không biết, chàng chỉ biết rằng sau cái màn cho “vỏ sò” thì hoạt động vui chơi của ba người gần như gắn liền nhau. Chủ yếu là do Băng Nhi, cô ấy không quyết định được, lại còn nói với Đường:
– Anh có thấy là Thế Sở cũng tội lắm không? Hãy giúp anh ấy qua giai đoạn buồn phiền...Dù gì thì chúng ta vẫn là bạn của anh ấy.
Thế là nhiều cuộc vui chơi của hai người đều có sự hiện diện của Thế Sở.
Thái độ của Thế Sở cũng khác đi như cái thắng. Con người trở nên vui vẻ hoạt bát...tế nhị. Đường không có lý do gì để ngăn Thế Sở tham gia. Nếu có, chàng cũng bị Băng Nhi khước từ.
– Anh Đường, anh là con người có trái tim rộng rãi, hào phóng như vậy thì không lẽ anh chẳng dung nạp được một người thất tình như Thế Sở.
– Băng Nhi! Anh không có trái tim rộng rãi, hào phóng. Tên Thế Sở kia rất chướng mắt, hắn là mối đe dọa lớn nhất của mối tình đôi ta...Nhưng anh biết làm sao nói ra đây? Trước ánh mắt ngưỡng mộ của Băng Nhi. Những câu nói “ích kỷ” kia của anh đã không lợi.
Rồi cuộc sống càng ngày càng bận rộn, nghiệp vụ cơ sở phòng mạch của Đường ngày càng phát triển. Năm nay người ta bệnh nhiều quá. Bệnh gần như trở thành một thứ thời trang. Một hôm, Băng Nhi tan sở đến phòng mạch buột miệng:
– Đến bây giờ em mới biết sao mấy rạp hát ế quá! Thì ra tất cả khách đều dồn về phòng mạch của anh.
Bắt đầu chín giờ sáng phòng mạch mở cửa cho mãi tận mười một giờ khuya.
Đường đã dành hết thời gian tốt nhất trong ngày để phục vụ bệnh nhân, bận rộn đến độ gọi điện thoại cũng không rảnh.
Ngày dài cứ nối tiếp trôi qua. Đường chợt thấy sự hiện diện của Băng Nhi tới phòng khám khác xưa. Thỉnh thoảng mới đến, đôi lúc chỉ là cú điện thoại.
– Em biết anh rất bận nên không qua quấy anh. Bao giờ đóng cửa phòng mạch, sang ngay với em nhé.
Dĩ nhiên, muốn Băng Nhi đêm đêm đến phòng khám, ngồi giữa đám bệnh mệt mỏi, u sầu cũng là một điều khó thở. Nhưng mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, khi đóng cửa phòng khám, sang ngồi nhà Băng Nhi thì Đường đã thấy sự hiện diện của Thế Sở. Họ đang nói cười vui vẻ. Nhìn cảnh đó Đường không khỏi cảm thấy bực dọc. Và chuyện chẳng đừng đã xảy ra vào một đêm cuối tháng chín.
Khi đóng cửa phòng mạch, sang nhà Băng Nhi thì đã mười một giờ rưỡi khuya. A Thái có hẹn với bạn trai đi vắng. Chỉ có Thế Sở và Băng Nhi ngồi cạnh nhau trên salon.
Cách nay mấy tháng, A Thái quen với một nhân viên thương mại của một hãng tư, nàng gọi anh chàng là Cao Khải. “Cao Khải” chỉ là một biệt hiệu. Theo A Thái thì “Cao” có nghĩa là anh chàng rất cao, còn “Khải” là gì? Thì chỉ nghe A Thái cười hì hì nói “Suy nghĩ khắc biết”. Mối tình có vẻ khắng khít. Băng Nhi đề nghị:
– Đưa hắn đến đây để mọi người xem mặt nào!
A Thái, nhìn Băng Nhi cười lắc đầu.
– Không, tôi không muốn anh ấy đến đây học đòi “Chuyện ba người”.
“Chuyện ba người”, câu nói của A Thái đã đánh thức Đường, chàng cảm thấy bực bội, bứt rứt. “Chuyện ba người”...Chàng, Băng Nhi, Thế Sở...Cục diện rơi vào thế hồ đồ này từ bao giờ.
Vì vậy, tối hôm ấy, nhìn cảnh Thế Sở với Băng Nhi, ngồi cạnh nhau trong phòng vắng là máu dồn cả lên đầu Đường. Suốt ngày bận rộn, mệt nhọc, chỉ để mơ ước có được một buổi tối êm ả, ấm cúng, vui vẻ bên Băng Nhi. Thế mà!....Bây giờ trông thấy Thế Sở...chàng biết tất cả.....Hết! Hết!....Không còn gì nữa.
Đường bực dọc:
– Thế Sở cậu đến từ bao giờ thế?
Thế Sở lộ vẻ thoải mái:
– Tôi đến đón Băng Nhi từ sở làm, chúng tôi cùng đi ăn lẩu cá, rồi còn mua thêm món này nữa...Đây cậu xem.
Đường nhìn, một chiếc diều, một trái banh màu hồng đào! Thế Sở tiếp, vui vẻ:
– Cuối tuần này chúng ta đi thả diều. Cậu biết đấy. Bây giờ là mùa thu, mùa thả diều cậu biết không?
– Bây giờ đã là mùa thu rồi ư?
– Vâng. Và mùa thu ở Đài Loan đến khá trễ so với nơi khác, có điều những cây phong ở suối Sam Lâm thì đã nhuộm đỏ rồi!
– Suối Sam Lâm? Nó nằm ở đâu?
– Ối trời! – Băng Nhi nãy giờ vẫn nằm yên trên salon, mặc áo ngắn tay, quần sort. Đôi chân trần thon dài thả trên ghế. Trong khi cánh tay của Thế Sở cầm diều lại đụng mãi lên đấy. Vậy mà Băng Nhi vẫn tự nhiên còn nói – Anh Đường, anh giống như người nhà quê lạc chợ vậy? Ngay cả suối Sam Lâm mà cũng không biết? Suối ở huyện Năm Đầu. Những ngày này mà đến đấy thưởng thức cảnh thu, thả diều thì tuyệt lắm.
Đường nhìn thẳng Băng Nhi:
– Em có vẻ rành nơi đó quá nhỉ?
Băng Nhi vẫn hồn nhiên:
– Vâng, mùa này năm ngóai Thế Sở với em ở đấy ba ngày, Thế Sở đã lái xe đưa em không những chỉ nơi đó thôi mà còn đến thung lũng Phượng Hoàng nữa. Vui lắm!
– Vì vậy, chúng tôi định cuối tuần này đến đấy lần nữa! – Thế Sở tiếp lời – Cũng may là tôi vừa hòan tất một chương trình, nên được nghỉ phép một tuần.
Còn Băng Nhi cộng với thứ bảy chủ nhật cũng được nghỉ năm bữa. Thế còn Đường thế nào?
Đường nhìn Băng Nhi rồi nhìn Thế Sở.
– Kế hoạch mà mấy người đã dự tính có bao gồm cả tôi nữa à?
Băng Nhi nói nhanh:
– Dĩ nhiên là phải có, vì anh là khách mời chuyến đi này! Chúng tôi đã biết nơi đó rồi.
Đường đứng trước salon nhìn Băng Nhi.
– Băng Nhi, em tưởng là tất cả những bệnh nhân của anh đều có thể kết hợp lại, tập thể ngưng hẳn bệnh để chờ bác sĩ đi chơi về à?
Mặt Băng Nhi tái hẳn, nàng cúi xuống lắp bắp:
– Làm bạn với bác sĩ khổ thật, không biết đến cảnh đẹp, không biết đến ngày nghỉ, ngày phép gì cả?
Giọng của Đường pha mùi thuốc súng.
– Băng Nhi, em đã biết anh là bác sĩ ngay từ đầu rồi cơ mà?
– Vâng, bác sĩ vĩ đại thật!....Bác sĩ lo cứu người.
– Nếu em thấy không thích nghề nghiệp của tôi. – Vừa nói Đường vừa đưa tay kéo Băng Nhi ngồi dậy vì đôi chân trần của Băng Nhi vẫn nằm trong tầm hoạt động của Thế Sở - Thì cho tôi xin lỗi, tôi không thể vì em mà đổi nghề.
– Nhưng anh đã làm gì được cho em? Em chưa hề thấy!
Gian phòng ngập đầy không khí căng thẳng.
– Thế à? Nếu em thật sự không thấy thì đúng là em mù, em không nghe có nghĩa là em điếc. Và nếu em không thấy điều tôi đã làm cho em thì đúng là em điên.
Băng Nhi lộ vẻ cố chấp:
– Anh nói nghe hay lắm! Tôi nghĩ là có lẽ tôi đã mù – điếc – điên. Nhưng anh đã làm gì được cho tôi nào? Anh bảo là anh yêu tôi hơn tất cả, thế mà...Thế mà tôi chỉ muốn anh nghỉ có mấy hôm, cùng tôi đến suối Sam Lâm chơi...
– Nghĩa là...Anh sẽ không đi chơi với chúng tôi? Thôi được rồi Băng Nhi. – Thế Sở đứng dậy – Nếu Đường không có thời gian rảnh, chúng ta rủ A Thái với Cao Khải vậy. Tôi cũng định làm quen với Cao Khải lâu rồi. Và chúng ta sẽ lên núi thả diều, xuống suối câu cá. Anh đã nói với em, nếu Đường không đi, chúng ta vẫn vui được cơ mà...
– Băng Nhi nhìn thẳng Đường, tựa sát người chàng. Giọng đột ngột dịu hẳn:
– Anh Đường, anh đi với em đi? Anh bỏ em một mình sao? Treo bảng nghỉ ba hôm, bệnh nhân có thể sang phòng mạch khác. Ở thành phố này đâu phải chi có một mình anh là bác sĩ đâu?
Đường bắt đầu cảm thấy mềm lòng.
– Nhưng em phải biết là đặt chuyện vui chơi trước công việc là một điều sai trái, thiếu lý trí.
– Lý trí? Không lẽ suốt cuộc đời anh lúc nào cũng phải lý trí cả sao?
– Em chính là sự thiếu lý trí nhất của anh, vì khi gặp em, cuộc sống của anh gần như bị đảo lộn hòan toàn.
– Đó là sự bất hạnh của anh?
– Vâng, - Đường thở dài – Một sự bất hạnh.
– Anh có ân hận không?
– Không...Đường lắc đầu. – Không bao giờ.
Băng Nhi cười sáng mắt lên.
– Vậy thì...chúng ta cùng đi suối Sam Lâm nhé.
Đường hỏi ngược lại:
– Có nghĩa là...em không thể không đi được à?
– Vâng, em đã vui sướng kế hoạch tính toán cả đêm qua.
Thế Sở chen vào:
– Cậu Đường, đừng giận! Vì dù sao Băng Nhi cũng đã chuẩn bị tươm tất rồi.
Đường như bốc lửa.
– Như vậy có nghĩa là tôi đi hay không đi thì mấy người vẫn tiếp tục chứ gì?
Phải không?
Thế Sở im lặng. Băng Nhi chẳng đáp.
Đường lớn tiếng:
– Phải không? Nói đi! Băng Nhi, mấy người vẫn đi chứ.
Băng Nhi ngẩng đầu lên.
– Anh làm gì dữ vậy? Anh nghĩ là nếu anh không đi thì em cũng phải không đi chứ gì?
– Phải.
Gian phòng chìm trong yên lặng.
Băng Nhi buông thõng cánh tay. Nàng quay lại ghế salon ngồi xuống.
Thế Sở vỗ nhẹ lên đầu nàng nói:
– Băng Nhi đừng có giận, Đường hắn nói chỉ để nói mà thôi.
– Thế Sở!
Như một quả bơm nổ to, Đường hét lớn, bao nhiêu sự bực dọc tích lũy bấy lâu trong người như hỏa sơn bùng nổ. Đường chỉ thẳng vào mặt Thế Sở.
– Thế Sở, mi cút ngay khỏi đây! Chuyện giữa tôi với Băng Nhi không cần anh, chúng tôi giải quyết lấy, không cần anh phải nói vô! Anh đi khỏi đây đi.
Quả bom như làm cả gian phòng muốn đổ sập. Mặt Thế Sở đỏ gấc, còn Băng Nhi xanh như một xác chết. Mắt Thế Sở đỏ ngầu, hắn cũng lớn tiếng:
– Đường, cậu đuổi tôi phải không?
– Đúng.
Thế Sở quay sang Băng Nhi:
– Nào, còn Băng Nhi, em có đuổi tôi không?
Băng Nhi trợn mắt bước nhanh tới chặn ngang mặt Thế Sở, mắt hướng về Đường nói:
– Anh Đường, anh lấy tư cách gì mà đuổi Thế Sở đi? Đây là nhà của tôi, Thế Sở là bạn của tôi, anh đâu có quyền. Anh tưởng yêu tôi là có quyền cắt đứt bạn bè, niềm vui và cả lẽ sống của tôi à? Anh quá lắm, quá lắm rồi.
Cơn giận dồn dập trong tim, những lời nói của Băng Nhi như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Đường, lòng chàng tan nát, chàng giận dữ nói:
– Băng Nhi, anh không đủ tư cách để đuổi bạn em, anh cũng không đủ tư cách để nói bất cứ điều gì khiến em mất vui, khiến em buồn. Nhưng em phải biết rằng, biết thật rõ rằng...cuộc đời em, chỉ nên có một người đàn ông thôi.
Đừng bao giờ bắt cá hai tay. Bây giờ em hãy lựa chọn:
hắn hay là anh? Nếu em chọn hắn anh sẽ đi và ngược lại.
Thoáng một chút bối rối nhưng Băng Nhi vẫn hét lên:
– Anh muốn tôi chọn à? Anh là một tên bạo chúa, một thứ độc tài. Anh ích kỷ không hiểu tôi cũng không hiểu nghệ thuật sống, anh là một thứ gàn dở, chỉ biết có công việc của anh. Tôi với anh ở hai thế giới khác nhau.
Đường thở hổn hển cắt ngang:
– Tốt lắm, vậy là em đã chọn. Thế Sở, tôi xin chúc mừng anh. Còn Băng Nhi lần sau có tự tử xin đừng gõ cửa phòng tôi. Chào tất cả!
Đường xông ra khỏi phòng và đóng mạnh cánh cửa. Chàng có cảm giác như trái tim chàng cũng vỡ tan theo tiếng cửa đóng sầm.